Từng Bước Yêu Em!!
-
Chương 21: Mừng Hụt
Hai người thong thả sải bước đến sân vườn, cùng ngồi trên chiếc xích đu màu trắng, nhẹ nhàng đung đưa. Uyển Nhi hít một hơi thật sâu vào buồng phổi, thật thoải mái a. Được một lúc lâu, cô bất chợt xoay sang người kế bên quan sát thật kĩ khuôn mặt Khả Ái, không ai nói với ai một lời nào cho đến khi Khả Ái mở miệng trước:
-Tôi rất đẹp đúng chứ ! Nói xong cô xoay mặt nhìn Uyển Nhi dành tặng cho cô ấy một nụ cười toả nắng. Nhưng cô đâu biết rằng có một người đang cố gắng không tỏ ra thẹn thùng vì nụ cười đó.
-A? Ờ thì chị rất đẹp. Nhưng thua em xa. Uyển Nhi hất mặt tự tin trả lời, cô thật là trẻ con a. Lại muốn so sánh nhan sắc với Khả Ái rồi.
-Aha, em từ lúc nào có thể tự tin như vậy a. Khả Ái không thể nhịn được cười với cô gái ngốc này. Lúc trước, y như tảng băng di động còn bây giờ thì ôi trời ơi khác một trời một vực, nhưng cô lại thích những lúc Uyển Nhi như thế này, vô tư, hồn nhiên, không cần lúc nao cũng phải mang theo cái mặt nạ lạnh băng nữa.
-Tôi có sao ? Khả Ái trưng nguyên bộ mặt khó hiểu nhìn người bên cạnh., đang rất mong chờ đáp án.
-Tất nhiên, chị còn nhớ lúc trước đã dõng dạc tuyên bố là sẽ cưa đổ em trong vòng một tuần hay sao ?! Chất giọng ấm áp của Uyển Nhi vang lên đều đều.
-Em...Em đã nhớ lại rồi sao !!! Khả Ái kinh hô một tiếng, đôi tay nắm chặt lấy bờ ai mỏng manh của Uyển Nhi mà ra sức lắc. Không thể nào, không thể nào, lý nào cô ấy lại có thể hồi phục nhanh như vậy chứ.
-Yah, chị đang làm em đau. Uyển Nhi nhăn mặt khó chịu khi cứ bị lắc liên tục như vậy. Thật là, haizz cái con người này lúc nao cũng hấp tấp.
-Chuyện này. Là do chị Uyển Thư kể lại a. Lực nắm của bàn tay Khả Ái khá mạnh, tạo cho cô có chút đau nhưng lại không biểu hiện đau đớn trên khuôn mặt mà thay vào đó là nụ cười hút hồn người khác.
-Không thể nào! Chị em như thế nào mà biết được chuyện này? Bày tỏ vẻ mặt hoài nghi, chuyện đó chỉ có cô và Uyển Nhi biết thôi làm thế nao lại có thêm người thứ 3 chứ. Càng ngày càng rối.
-Chị ấy nói là...là trước khi em bị mất trí nhớ em có kể cho chị ấy nghe. Uyển Nhi cuối gầm mặt che giấu khuôn mặt đang đỏ ửng của mình. Ngại chết mất, tự nhiên lại tự nói ra như này.
Không có tiếng trả lời, Uyển Nhi chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Khả Ái, cô nhận thấy nét mặt thất vọng của chị mà không khỏi đau lòng. Cô vươn cánh tay ngọc của mình chạm vào gương mặt kia, xoa xoa hai má chị ấy như đang an ủi. Dù em không nhớ chị và em có quan hệ gì nhưng em sẽ sớm nhớ lại tất cả thôi, không lâu đâu.
-Đừng thất vọng, em sẽ cố gắng nhớ lại mà, đừng như vậy. Uyển Nhi nhích thân thể đến gần Khả Ái, kéo chị ấy vào lòng, vuốt nhẹ tấm lưng đơn độc ấy như đang dỗ dành đứa trẻ.
-Bảo bối à, em phải mau mau nhớ lại đấy. Khi nãy, tôi đã rất vui vì tưởng em đã nhớ lại nhưng... Khả Ái tuỳ ý để Uyển Nhi ôm mình vào lòng, vòng hai tay ra ôm lấy eo thon của Uyển Nhi. Cô gái này lần này khiến cho cô hụt hẫng đến chết rồi. Cô phải đợi đến khi nào đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook