Buổi chiều, Chương Minh Khải trở lại văn phòng, liếc mắt đã thấy Lưu Phụng Kha đang nằm bò trên bàn ngủ. Anh bước nhẹ chân, lấy chăn trong phòng làm việc ra nhẹ nhàng đắp lên người Lưu Phụng Kha, tiện tay vén mái tóc rối của cậu lên lộ ra khuôn mặt.

Thì ra… Thật sự là thế này phải không? Chương Minh Khải quay người đi về phía sau bàn làm việc, Lưu Phụng Kha bỗng nhiên mở mắt nở nụ cười. Nếu là như vậy… Cậu không tự chủ được nhớ lại câu chuyện cũ thời niên thiếu mà cậu cho là đã quên, đột nhiên phát hiện thì ra mỗi chi tiết nhỏ đều rõ ràng như vậy.

Khi đó, bọn họ đều vẫn là học sinh cấp ba. Trong trường cấp ba trọng điểm mà nhân tài như mây, Lưu Phụng Kha là học sinh giỏi tuyệt đối, tên lúc nào cũng đứng trong top mười của trường. Còn Chương Minh Khải vốn lúc học trung học cơ sở cũng có thành tích xuất sắc như vậy lại trở nên khác lạ, không những lên lớp thường hay ngủ, còn thường xuyên nghỉ học, có lúc lên lớp người thậm chí còn mang theo mùi rượu.

Như vậy sao được! Làm bạn thân của Chương Minh Khải, cậu cho là mình rất có trách nhiệm đi khuyên nhủ thiếu niên lầm đường lạc lối. Vì vậy sau một lần thi tháng, Lưu Phụng Kha kéo Chương Minh Khải đang muốn đi ra cổng trường, nói, “Chúng ta nói chuyện.”

Chương Minh Khải trực tiếp ghét bỏ mà gạt tay của cậu ra, lạnh nhạt nói, “Có chuyện gì đáng nói?” Sau đó quay đầu rời đi.

Lưu Phụng Kha từ nhỏ được cha mẹ trưởng bối cưng chiều mà lớn lên, xưa nay không có ai biểu lộ ác ý với cậu rõ ràng như vậy, cậu sợ hãi lùi lại một bước, sau đó từ đáy lòng tràn ra một trận khổ sở.

Có lẽ chỉ là gần đây đối phương tâm trạng không tốt nhỉ? Có lẽ cậu ấy gặp phải chuyện gì khổ sở chăng?

Cậu đến nhà họ Chương tìm mẹ của Chương Minh Khải, Văn Gia Diệp, hỏi tình hình gần đây của Chương Minh Khải. Văn Gia Diệp đầu tiên là hung hăng ôm lấy Lưu Phụng Kha thân thiết một trận rồi mới nói thằng nhóc thối kia sống chết không chịu ở cùng chúng ta, đã chuyển ra ngoài rồi. Sau đó say sưa nói: Cô phải mạn phép mà nói với ba mẹ con đổi con sang đây cho chúng ta nuôi mới được!

Lưu Phụng Kha cứu mặt mình từ trong tay đối phương ra, không ngừng khiếp sợ phương pháp giáo dục thả rông của mẹ Chương Minh Khải. Cậu không khỏi nói: Cô à, gần đây cậu ấy là lạ thế nào ấy, học cũng không tập trung.

Văn Gia Diệp vừa gọi cục cưng ngoan vừa cuồng hôn mấy cái lên mặt Lưu Phụng Kha, xoa xoa Lưu Phụng Kha nói không cần phải để ý thằng nhóc thối ấy, từ bé việc của nó nó có chủ ý cả rồi!

Lưu Phụng Kha chạy trối chết.

Từ nhỏ cha mẹ của Lưu Phụng Kha quản cậu rất nghiêm, cho nên cậu thực sự không thể hiểu nổi cách nuôi thả của mẹ Chương Minh Khải, chỉ là cảm thấy từ tận đáy lòng đồng tình với Chương Minh Khải —— có lẽ chính vì không ai quan tâm như vậy, cho nên gần đây mới sa sút như thế nhỉ. Cậu cầm theo địa chỉ của Chương Minh Khải nghe được từ chỗ cô Văn, một mình đi khuyên bảo đồng bạn nhỏ lạc lối.

Chương Minh Khải thấy Lưu Phụng Kha tìm đến đây thì có chút giật mình, vội vàng dọn dẹp phòng một chút mới kéo cửa ra, dùng thái độ lạnh nhạt hỏi, “Cậu tới làm gì?” Đầy vẻ ông đây không tiếp khách.

Lưu Phụng Kha tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn thấy hơi hơi tổn thương, nói, “Tới thăm cậu một chút.” Cậu nhìn quanh nơi ở của Chương Minh Khải, phát hiện là một ngôi nhà hai phòng nho nhỏ, mang theo sự bừa bãi đặc trưng của phòng con trai. Cậu để túi xách xuống cởi giày đi vào, nói, “Chỗ cậu ở nhỏ thật.”

Chương Minh Khải khoanh tay, trở nên trầm mặc bất ngờ, cũng không đuổi cậu đi.

Lưu Phụng Kha liền yên tâm thoải mái mà ở lại, còn cùng Chương Minh Khải nấu cơm tối.

Sau bữa tối, Lưu Phụng Kha cảm thấy rõ ràng thái độ của Chương Minh Khải với mình mềm mỏng hơn rất nhiều. Nếu cậu biết được mọi chuyện xảy ra sau đó đều xoay quanh một thay đổi rất nhỏ ấy, cậu sẽ lựa chọn như thế nào? Cũng may cuộc sống xưa nay không có nhiều nếu như đến vậy.

Sau khi ăn xong, cậu vừa rửa bát, vừa thăm dò hỏi, “Cậu gần đây làm sao thế? Cảm thấy cực kì không ở tập trung.”

Chương Minh Khải đưa lưng về phía cậu lau bàn, nói, “Không có gì.” Suy nghĩ một chút lại bổ sung, “Nghĩ thông suốt một chuyện rồi, sau này sẽ không như vậy nữa.”

Lưu Phụng Kha yên lòng, xuất phát từ nội tâm mà quay đầu cười nói, “Lãng tử quay đầu a!”

Nhiều năm sau mỗi lần Chương Minh Khải nhớ lại khuôn mặt tươi cười kia, tim đều sẽ đập nhanh thêm vài phần.

“Cậu…” Chương Minh Khải mở miệng, rồi bỗng nhiên dừng lại.

Lưu Phụng Kha hỏi, “Sao thế?”

“Muốn uống bia không?” Chương Minh Khải hỏi.

Mắt Lưu Phụng Kha sáng trưng, “Được! Tớ còn chưa từng uống đâu!”

Trong mắt Chương Minh Khải lóe lên một tia sáng, lôi ra nửa két bia. Lưu Phụng Kha không nói nổi, “Cậu mấy ngày nay uống hết bao nhiêu rồi nha!”

Chương Minh Khải nhíu mày, “Muốn so một lần không?”

Lưu Phụng Kha lớn tiếng nói, “So thì so!”

Cuối cùng hai người đều say, ngã trên giường. Lưu Phụng Kha gửi tin nhắn cho ba mẹ nói mình ngủ ở chỗ Chương Minh Khải, sau đó hai người nhìn gương mặt hơi ửng hồng của đối phương mà cười ngây ngô.

“Có một chuyện, tớ muốn cho cậu biết.” Chương Minh Khải nói.

“Chuyện gì?” Lưu Phụng Kha hỏi.

“Tớ thích một người.” Chương Minh Khải nói.

“Là ai? Lớp nào? Đẹp không?” Lưu Phụng Kha nhổm nửa người dậy liên tiếp hỏi.

“Chuyện này vẫn chưa thể nói cho cậu biết.” Chương Minh Khải cười cười.

“Cái gì chứ!” Lưu Phụng Kha kêu to nhào lên người Chương Minh Khải bức cung.

Chương Minh Khải có chút không chịu nổi mà đè Lưu Phụng Kha lên giường, Lưu Phụng Kha vẫn không hề tự giác mà giãy dụa, còn luôn la hét “Cho gợi ý đi, tớ đoán còn không được sao!”

Chương Minh Khải nghiêm túc nhìn Lưu Phụng Kha, dùng âm thanh rất thấp nói, “Tớ biết bọn tớ cực kì khó có thể ở bên nhau, nhưng tớ sẽ bắt đầu cố gắng, hết sức cố gắng, cho đến khi đạt được mục tiêu kia, khiến cho tất cả mọi người đều chúc phúc cho bọn tớ ở bên nhau.”

Lưu Phụng Kha bị sự nghiêm túc của đối phương làm cho sợ hãi, truy hỏi, “Rốt cuộc là ai?”

“Người kia cậu rất quen thuộc.” Chương Minh Khải nói, “Cậu ấy là một nam sinh có thành tích rất tốt, tính cách cũng rất tốt.”

Nam, nam sinh? Lưu Phụng Kha chớp mắt mấy cái, là phương thức rời giường của mình hôm nay không đúng nên nghe nhầm rồi sao? Cậu không khỏi sững người ngay tại chỗ. “Sao cậu lại thích nam sinh? Đây… đây không phải là đồng tính luyến ái sao?” Lưu Phụng Kha không ý thức được giọng của chính mình đang run lên. Cậu thực sự sợ hãi.

Chương Minh Khải nhìn mặt Lưu Phụng Kha, trong lòng rối rắm, mất mát và thống khổ, dưới sự cổ vũ của chất cồn đột nhiên hôn lên.

Cả người Lưu Phụng Kha cứng lại trên giường, thậm chí quên mất phải đẩy đối phương ra. Trong lòng cậu chỉ còn lại một ý nghĩ, thì ra Chương Minh Khải đúng là đồng tính luyến ái!

Lúc ấy cả hai đều bị đập vào răng, đó là nụ hôn đầu của hai người. Mang theo mùi bia, mùi mồ hôi buổi chiều hè, còn cả sự khẩn trương có thể cảm nhận được trên cơ thể của nhau.

Năm đó lúc Chương Minh Khải cương quyết đưa đầu lưỡi vào trong miệng khuấy đảo, Lưu Phụng Kha mới thoát khỏi trạng thái trời trồng, đẩy đối phương ra, hung hăng quăng cho anh một cái tát, đẩy cửa bỏ đi.

Sau khi về nhà cậu trực tiếp đóng sầm cửa phòng trước ánh mắt nghi hoặc của cha mẹ rồi đi ngủ, sau đó sốt cao ba ngày liền. Trong ba ngày này, mỗi lần cậu đều không nhịn được mà nhớ tới Chương Minh Khải, lực đạo cậu ấy hôn, ánh mắt sau cùng kia của cậu ấy. Cậu sốt đến mơ mơ màng màng, nghĩ Chương Minh Khải lại là đồng tính luyến ái, hơn nữa lại thích một người con trai mà mình quen, trong lòng luôn sôi lên một trận.

Đợi đến khi cậu khỏi hẳn rồi quay về trường học, Chương Minh Khải đã không còn ở lớp của cậu nữa, mấy năm sau ngay cả nhà họ Chương cậu cũng rất ít khi ghé qua, hai người xem như là triệt để đoạn tuyệt qua lại. Lưu Phụng Kha thường nghĩ, người Chương Minh Khải thích rốt cuộc là ai vậy nhỉ? Bản thân mình rất thân quen, thành tích tốt, tính cách tốt? Quách Tường? Bạch Lãng Đào? Hai người bọn họ là chuyên gia nhảy lớp, thành tích cao nhất mà lại tốt, cũng rất thân với mình. Lưu Phụng Kha luôn luôn thầm cân nhắc người này rốt cuộc là ai, mãi đến khi Quách Tường, Bạch Lãng Đào kết hôn sinh con rồi còn từng muốn hỏi thẳng Chương Minh Khải.

Lưu Phụng Kha gục xuống bàn yên lặng mà ngẩn người. Chính cậu cũng không ý thức được nụ cười khúc khích trên mặt cậu rõ ràng cỡ nào. Thì ra người người kia thích chính là mình sao? Mục tiêu của cậu ấy, người cậu ấy thích? Đúng rồi, sao năm đó mình lại không nghĩ đến, chỉ một mực đắm chìm trong nỗi khiếp sợ, còn quăng cho cậu ấy một cái tát.

Nhưng mà mình… thích Chương Minh Khải sao? Lưu Phụng Kha lâm vào sự mê man sâu sắc. Cậu cảm thấy mình không dám nhìn thẳng ánh mắt của đối phương. Con người nói chung đều hưởng thụ cảm giác được yêu thích, đặc biệt là người thích mình còn ưu tú như vậy nữa.

Lưu Phụng Kha cảm thấy tình hình bây giờ của mình là cực kỳ không bình tĩnh, sau khi cậu biết được điểm này liền theo bản năng mà kéo dài khoảng cách với Chương Minh Khải.

Chương Minh Khải rất nhanh đã nhận ra được đối phương không đúng. Anh kết hợp với tin nhắn ngày hôm qua ba Lưu Phụng Kha, Lưu Hải Chí gửi đến, “Đừng quên lời hứa năm đó của cậu”, cùng với tin tức Chung Vĩnh Tú cho mình, lại nhìn ánh mắt tránh tránh né né của Lưu Phụng Kha, xác định suy đoán của mình —— Lưu Phụng Kha biết rõ tâm ý của mình rồi. Khóe miệng Chương Minh Khải nhếch lên, tên nhóc trì độn này, mình chờ đợi ngày này, đã gần mười năm rồi đó!

Cho nên hiện tại liền biến thành Chương Minh Khải thích Lưu Phụng Kha, Lưu Phụng Kha biết Chương Minh Khải thích Lưu Phụng Kha, Chương Minh Khải biết Lưu Phụng Kha biết Chương Minh Khải thích Lưu Phụng Kha, mà Lưu Phụng Kha không biết Chương Minh Khải biết Lưu Phụng Kha biết Chương Minh Khải thích Lưu Phụng Kha, cũng không biết mình có thích Chương Minh Khải hay không.

Cách Lưu Phụng Kha đối xử với tình cảm của Chương Minh Khải cực kì đơn giản đến thô bạo —— giả vờ không biết. Nhưng giả vờ không biết trên thực tế có nghĩa là biết. Cho nên những hành động giữa bạn bè trước đây đều cho là cực kì bình thường bây giờ đều mang theo hơi thở mập mờ —— Lúc đưa văn kiện ngón tay lơ đãng chạm vào nhau, lúc làm việc ánh mắt cố ý vô ý chạm nhau, thậm chí lúc ăn cơm trưa đối phương giống như vô ý mà đem món ăn mình thích trong khay gắp sang…

Dù cho Lưu Phụng Kha không biết cách nói trứng đau cúc căng, nhưng đây cũng là cảm nhận riêng của cậu —— Lưu Phụng Kha cảm giác mình như một con thú bị nhốt trong một cái lồng tre kiên cố, bị ép phải thuần hóa, quá trình này nguy hiểm mà lại không thể chống đối, nhưng trước mắt lại không có lựa chọn nào khác.

Cứ tiếp tục như vậy sẽ nguy hiểm. Lưu Phụng Kha tự nói với mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương