Quý Từ có một kỳ nghỉ dài, Khương Hình liền dẫn cô đi du lịch nước ngoài.

Hai người sống ở nhà cậu của Khương Hình, là một căn biệt thự nhỏ bằng gỗ nằm bên cạnh hồ.

Nghe nói Khương Hình dẫn bạn gái đến nên cậu của anh liền đưa cho hai người mượn. Đổi lại là bắt anh trong năm nay giúp trong nhà có thêm thành viên mới.

Khương Hình biểu thị đồng ý.

Sau khi đến đây, Quý Từ thực sự sống như một thi thể trên giường, mọi thứ đều được một tay Khương Hình xử lý.

Bao gồm cả việc tắm rửa và ăn uống.

Ăn cơm tối xong, Khương Hình đưa cho Quý Từ một quyển sách để giết thời gian và nói rằng anh đi ra ngoài một chuyến, sẽ nhanh chóng trở về.

Quý Từ ngoan ngoãn gật đầu, Khương Hình không nỡ, trước khi đi còn cho cô một nụ hôn thật dài mới thôi.

Sau đó, Khương Hình dùng một dải lụa che đôi mắt Quý Từ lại, dẫn cô đi đến bên hồ.

Đến bờ hồ, Khương Hình nắm tay Quý Từ dẫn lên thuyền, anh nhỏ giọng nhẹ hỏi: “Sợ không?”

Giọng nói của Quý Từ lộ sự tò mò,vui vẻ đáp: “Không sợ.”

Quý Từ cảm giác xung quanh rất sáng, nhưng bây giờ hẳn là 9 giờ tối. Chờ đến giữa hồ, Khương Hình cởi tấm vải lụa trên mắt Quý Từ xuống.

Thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt cô chính là một vùng sáng như sao trời lấp lánh.

Đến khi tầm mắt rõ ràng hơn, Quý Từ mới phát hiện đó là những đèn hoa đăng nhỏ ấm áp trên mặt hồ, trên mỗi đèn hoa đăng đều có một tờ giấy nhỏ.

Phóng tầm mắt nhìn thì thấy vô cùng bất ngờ. Ước tính có hàng vạn ngọn đèn, màn đêm được nhuộm bằng ánh sáng lung linh ấm áp dễ chịu, không chân thật.

Quý Từ ngẩng đầu, bầu trời đêm xanh thẫm cũng đang tỏa sáng với những ngôi sao lấp lánh, rồi cô quay đầu nhìn khuôn mặt người đàn ông trước mặt, ánh mắt cũng giống như đang phát sáng.

Quý Từ thích những đồ vật lấp lánh. Tất cả những cây bút cô sưu tập, trên đầu bút đều có viên kim cương nhỏ.

Bây giờ Khương Hình lại tập hợp tất cả những thứ lấp lánh, bao gồm cả đôi mắt lấp lánh của anh, đưa đến trước mặt cô.

Mặt mày Quý Từ tươi cười, khóe miệng cong lên đều thể hiện sự vui sướng, cô nhìn Khương Hình hào hứng hỏi: “Tất cả đều do anh chuẩn bị sao?”

Khương Hình giơ tay lên cài nút áo len của cô, dịu dàng nhìn cô: “Em thích không?”

Quý Từ nhanh chóng cao giọng đáp: “Thích!”

Khương Hình quỳ trên một gối rồi nở nụ cười, lấy ra một chiếc nhẫn kim cương hồng cùng bộ với chiếc vòng cổ đã tặng cô trước đây.

Giọng điệu ngang ngược hỏi Quý Từ: “Những thứ này đều do anh sắp xếp, để báo đáp, em có đồng ý lấy anh không?”

Khuôn mặt nhỏ của Quý Từ ửng đỏ vì xấu hổ và vui mừng, mạnh mẽ gật gầu đáp: “Đồng ý.”

Khi cùng Khương Hình hôn môi, cô nhìn thấy sao băng xẹt qua, trái tim ngọt ngào giống như ăn mật.

Sau khi cầu hôn thành công, Khương Hình chầm chậm chèo thuyền trở về còn Quý Từ đang nghịch nước và đèn hoa trên hồ.

“Nước hồ rất lạnh, đừng nghịch nữa.” “Em biết rồi.”

Cô nhanh chóng trả lời nhưng tay vẫn tiếp tục chơi đùa.

Khương Hình đành chịu, nhìn cô hiếm khi mới vui vẻ như vậy nên anh không nói gì thêm.

Quý Từ cầm lấy một đèn hoa, phát hiện bên trên đèn hoa đều có một tờ giấy nhỏ, cô mở ra xem thì thấy nét chữ của Khương Hình.

Cô lại cẩn thận xem, thế nhưng tất cả đều viết những lời yêu thương. Đèn thứ nhất, Quý Từ hai chữ là hết thảy tất cả anh yêu nhất.

Đèn thứ hai, những bông hoa nở rất đẹp, anh thực sự sợ nó cướp đi sự chú ý của em dành cho anh.

Đèn thứ ba, anh yêu mọi thứ của em, rất mong sẽ bên em mãi mãi, hy vọng em cũng như vậy.

Mới xem đến đèn thứ ba thì mặt của Quý Từ đã nóng bừng lên rồi, cô không dám quay đầu, giọng nói khe khẽ: “Tất cả… đều do anh tự tay viết?”

Mặc dù đã biết câu trả lời nhưng cô vẫn muốn hỏi.

Khương Hình nhìn thấy vành tai đỏ ửng của Quý Từ, thấp giọng đáp: “Ừ.”

Cả người cô nóng bừng lên, nhiều đèn hoa như vậy chẳng phải là hàng vạn lời yêu thương sao.

Quý Từ không bao giờ biết rằng Khương Hình căng thẳng và lo lắng.

Khuôn mặt Quý Từ vừa ngại ngùng vừa xấu hổ, nhưng cô không thể không nhìn thêm vài cái.

Đèn thứ tư, tất cả những chuyện anh gặp phải trước đây, sau khi có được em, anh nghĩ nó đáng giá, thậm chí còn tốt đẹp.

Đèn thứ năm, sức nặng của mọi thứ trên thế giới đều không nặng bằng giọt nước mắt của em rơi vào tim anh, như vậy khiến người ta thêm nặng nề.

Đèn thứ sáu, hy vọng em mãi mãi cho anh thật nhiều yêu cầu, như vậy anh mới có cơ hội thần phục em cả đời.

Đèn thứ bảy, anh thích em gọi tên anh khi chúng ta làm tình.

Da mặt Quý Từ quá mỏng, sau khi thấy câu này thì không dám nhìn lại.

Khương Hình thấy cô không nhìn lại, mở miệng nhẹ nhàng hỏi: “Không thích sao?”

Quý Từ đổi tư thế ngồi xếp bằng, cúi đầu nhỏ giọng trả lời: “Thích.” “Vậy sau này, mỗi ngày anh đều viết cho em được chứ?”

Quý Từ cảm thấy cực kỳ thẹn thùng, đáp: “Vâng.”

Quý Từ chơi đến khuya mới trở về, đọc được rất nhiều tờ giấy và tờ giấy trên cái đèn cô xem cuối cùng viết:

Nếu anh biết sẽ yêu em nhiều như vậy, thì ngay lần đầu gặp mặt anh nhất định sẽ đối với em thật dịu dàng.

Quý Từ nhớ đến những đoạn trích về tình yêu của Tần Yên có một câu tương tự.

Nó viết là anh sẽ yêu em từ cái nhìn đầu tiên.

Quý Từ hỏi Khương Hình tại sao anh không viết yêu em từ cái nhìn đầu tiên.

Khương Hình hôn lên chóp mũi cô, cưng chiều giải thích: “Ngốc à, anh không thích dùng lời của người khác.”

Quý Từ nằm trên lưng Khương Hình, ngơ ngác ‘ồ’ một tiếng.

Cảm nhận được sức nặng ấm áp trên lưng, Khương Hình trong lòng thầm nghĩ.

Nếu lúc đó yêu em từ cái nhìn đầu tiên. Thì đã đối với em dịu dàng hơn

Nên bây giờ mới cầu nguyện cho những hối tiếc ngày xưa đó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương