Hai người ở trên giường quấn lấy nhau nửa ngày, sau đó sửa soạn rồi ra ngoài ăn cơm, cuối cùng Khương Hình lại đưa Quý Từ về nhà.

Trên đường đi, Quý Từ nhìn Khương Hình đang lái xe, hỏi: “Hôm nay anh không đi làm sao?”

Khương Hình trả lời: “Hôm nay là thứ Bảy.”

Quý Từ ồ một tiếng, trầm tư suy nghĩ nhìn quần áo đang mặc trên người.

Khi chuẩn bị ra ngoài, Khương Hình lấy từ phòng để quần áo một cái áo, vẫn còn mới, size của cô, đôi dép hôm qua cô đi cũng còn mới giống như đôi dép thời cấp ba của cô đi.

Căn nhà cũ của mẹ con cô khi chuyển về Danh Khê đã bán đi rồi.

Bây giờ Quý Từ thuê một căn nhà nhỏ ở khu nhà bình dân nhưng môi trường sống rất tốt, lại gần chỗ cô làm việc.

Đối lập với căn nhà to rộng của Khương Hình, cô lại phát hiện nơi ở của Khương Hình cũng gần chỗ này khiến cô càng nghĩ ngợi nhiều hơn.

Khương Hình giúp cô thu dọn một số đồ dùng cơ bản, số còn lại đều không lấy.

Khương Hình nói căn nhà này không cần hủy hợp đồng thuê nhà, thậm chí anh còn hỏi có muốn mua luôn căn nhà này không.

Quý Từ nhanh chóng lắc đầu giống như trống bỏi, nói với anh rằng cô không muốn mua, cũng không muốn thuê nó nữa.

Khương Hình xoa đầu cô nói được.

Đồ của Quý Từ rất ít. Những đồ không dùng đều đem tặng cho một dì hàng xóm thường xuyên chăm sóc cho Quý Từ.

Dì cảm thấy không nỡ khi biết Quý Từ sắp chuyển đi. Nhưng vừa nhìn thấy Khương Hình đứng phía sau cô thì vừa cười vừa nói: “Bạn trai của cháu?”

Quý Từ suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.

Chuyện này làm dì ấy càng tươi cười hơn, nói là Quý Từ có mắt nhìn tốt, bạn trai còn đẹp trai hơn minh tinh màn ảnh.

Quý Từ bối rối, gãi gãi đầu rồi nói với dì: “Cảm ơn dì.”

Sau khi hai người chính thức ở chung, hằng ngày Khương Hình đưa cô đi làm. Quý Từ thử từ chối một lần, bên ngoài Khương Hình không nói gì, nhưng ngay lập tức bế Quý Từ lên giường chiến đấu.

Buổi sáng, khi đánh răng, cô thoáng nhìn những dấu hôn đỏ sau tai, cuối cùng im lặng thỏa hiệp.

Quý Từ cảm thấy Khương Hình rất thích, thật sự rất rất thích dính lấy cô, hơn nữa còn cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.

Thậm chí còn có ý nuông chiều Quý Từ vô hạn.

Sau khi lăn lộn trên giường xong, liên tiếp mấy ngày sau đó Khương Hình không dám đụng lên người Quý Từ.

Sau này là do Quý Từ chủ động nên sinh hoạt đêm khuya mới được tiếp tục.

Nửa đêm, bất kể Quý Từ tỉnh giấc trễ cỡ nào đều thấy Khương Hình đang nhìn cô chăm chú, nhưng khi bị cô phát hiện lại giả vờ nhắm mắt ngủ.

Khi cô thể hiện một chút không vui vẻ hạnh phúc, Khương Hình ngay lập tức thay đổi thái độ.

Nếu cuối tuần Quý Từ ở nhà hoặc đến công ty cùng Khương Hình sẽ khiến anh hăng hái cả ngày.

Nếu như thỉnh thoảng buổi tối Quý Từ phải tăng ca hoặc là ra ngoài gặp bạn thì anh sẽ thấy mất mát.

Khương Hình dường như cũng biết như vậy là không tốt, khuyên cô ra ngoài đi chơi khi thấy cô cứ ngây ngốc ở nhà, nhưng khi Quý Từ ra ngoài thì anh lại không vui. Nhưng mà anh sợ Quý Từ sẽ không vui nên chuyện này cứ thế lặp lại vài lần.

Người đàn ông này giống như mỗi giây phút đều căng thẳng đến cùng cực.

Quý Từ nghĩ nên nói chuyện lại với anh, nhưng Khương Hình luôn cố tình né tránh.

Khi giúp anh dọn dẹp phòng làm việc, Quý Từ đều thở dài khi nhìn thấy gạt tàn đã đầy tàn thuốc. Cứ thấy Khương Hình hoảng loạn lo âu như vậy, cô cũng không thể làm gì được.

Sau khi biết hai người đã quay lại với nhau, trùng hợp cuối tuần Trần Viễn đi công tác ở Phong Giang, nên muốn cùng Khương Hình ăn một bữa cơm.

Tần Yên sau khi biết cũng muốn đến, khổ nỗi bận phải dẫn một đoàn khách nên không thể đến được.

Trần Viễn nói, có thể để điện thoại lên bàn rồi gọi video tới. Tần Yên vừa nghe vừa mắng Trần Viễn ngu ngốc. Trần Viễn lại nghĩ làm như vậy không được thì đặt một tấm hình bàn luôn. Lần này Tần Yên không mắng mà cúp máy ngay lập tức.

Trần Viễn bối rối, quay lại nói với Quý Từ, cô ngẩn người nói Tần Yên chắc không thích nhìn người khác ăn.

Khương Hình không nói gì, chỉ mỉm cười.

Lúc đang ăn thì Khương Hình ra ngoài nghe điện thoại.

Đến khi trở lại liền thấy khuôn mặt Quý Từ tái nhợt, lo lắng hỏi cô: “Em bị ốm sao?”

Quý Từ khẽ cười nói: “Dạ dày hơi khó chịu.”

Trong hai năm qua, Quý Từ vất vả làm việc nên bị đau dạ dày nhẹ.

Khương Hình đứng ngồi không yên khi nhìn Quý Từ bị đau, Trần Viễn thấy thế liền nói đợi Tần Yên rồi cùng hẹn một bữa nữa.

Khương Hình đồng ý nói, được.

Quý Từ không đi bệnh viện, về nhà uống thuốc giảm đau nhưng Khương Hình vẫn không yên tâm.

Quý Từ lắc đầu nói: “Em không sao.”

Buổi tối Quý Từ không thể ngủ, cứ quay đi quay lại. “Khương Hình.”

“Hửm?”

“Anh ôm em đi.”

Khương Hình nghĩ cô lại không thoải mái nên muốn bật đèn lên xem thử.

Quý Từ nắm lấy tay anh, dùng sức cắn môi dưới, sau một lúc lâu kiềm chế cảm xúc mới chậm rãi hé miệng: “Em không sao, chỉ là ác mộng, anh ôm em là được rồi.”

Nghe thấy giọng nói khác lạ của Quý Từ, Khương Hình muốn sờ lên mặt Quý Từ nhưng lại bị nắm lấy, nghe Quy Từ lặp lại một lần nữa: “Ôm em đi, Khương Hình.”

Khương Hình đưa tay ôm chặt cô, rồi vỗ vỗ lên lưng Quý Từ, giọng nói ấm áp.

“Ngủ đi, có anh ở đây rồi.”

“Vâng.”

Trong bóng đêm, khuôn mặt Quý Từ đầy nước mắt, cô cố gắng kìm nén xúc động, không để thân thể run rẩy.

Trong bữa ăn gặp mặt, khi Khương Hình ra ngoài nghe điện thoại, Trần Viễn hỏi về tình hình của cô và Khương Hình.

Quý Từ cũng đem mọi chuyện của Khương Hình nói hết cho Trần Viễn biết.

Sau khi nghe xong Trần Viễn châm một điếu thuốc, rồi lại nói với cô bằng giọng điệu chua xót, van nài: “Quý Từ, sau này đừng chia tay Khương Hình nữa.”

Quý Từ nghe vậy, ngay lập tức giật mình rồi lại giả vờ bình tĩnh cầm ly trái cây lên uống. Giọng nói khô khốc hỏi: “Tại. sao?”

Trần Viễn chăm chú nhìn dòng sông xa xăm, hít một hơi thuốc, thả ra làn khói mờ mịt, rồi tiếp tục nói.

Thời cấp ba, anh Hình biệt vô âm tín và không liên lạc với cậu là vì anh ấy bị bắt ép lên máy bay riêng rồi đưa ra nước ngoài, còn cưỡng chế tịch thu mọi thứ liên quan đến cậu. Sau đó Lê Ninh cho người canh giữ ngày đêm, bà ta còn đánh chửi nguyền rủa nhưng anh Hình không chống cự một lần nào.

Cả người như cái xác không hồn.

Lê Ninh mất hứng vì anh ấy không phản ứng gì cả, liền nói cho anh ấy biết việc cậu đã hiểu rõ chuyện liên quan giữa cha cậu và cha anh ấy. Bà ta cho anh ấy xem đoạn video cậu bị tát và nói rằng cậu đã quyết định chia tay rồi. Sau khi nghe điều này anh ấy như phát điên lên, muốn về nước tìm cậu.

Nhưng anh ấy hoàn toàn không thể.

Trước đây, anh ấy không thể nào hút thuốc nhưng thời gian đó anh ấy hút thuốc nhiều như muốn chết. Sau này, anh ấy rốt cuộc cũng trốn thoát được, muốn về nước gặp cậu. Nhưng vì mọi giấy tờ tùy thân đều bị lấy đi nên anh ấy cũng không về được. Anh ấy không dám nghe tin tức của câu vì sợ Lê Ninh lại kích động thêm nữa.

Khi nhận được tin, mình liền ra nước ngoài tìm anh ấy.

Thời điểm tìm được cậu ấy ở phía sau con phố, anh ấy người không ra người, quỷ không ra quỷ, cả người hoàn toàn là một vũng nước lặng, ánh mắt không chút sáng sủa, ho dữ dội, trên người đầy những vết sẹo và máu.

Lúc này, Trần Viễn hít một làn khói nhẹ, kìm nén cảm xúc, nhìn chằm chằm Quý Từ, giọng nói tuyệt vọng.

Điều kinh khủng nhất là…anh ấy nghiện ma túy.

Nghe thấy điều này, tay chân Quý Từ lạnh toát như rơi vào hầm băng, không nghe thấy âm thanh gì cả, cơ thể run rẩy.

Cơn đau tê lạnh khiến cô nghẹt thở, muốn nói gì nhưng phát hiện không thể mở miệng, bụng đau dữ dội.

Ngay cả tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, rất lâu sau đó cảnh vật xung quanh mới rõ ràng trở lại.

Toàn thân cô cứng lại, thấp giọng bình tĩnh hỏi: “Sau đó….thì sao?” Trần Viễn nhìn ánh đèn bên khung cửa sổ, môi run rẩy mấp máy.

Sau khi mang anh ấy về nhà chính là lúc cơn nghiện ma túy phát tác, mình liền đưa tấm hình của cậu mà mình đã lấy trộm từ trường cho anh ấy xem.

Từng là một chàng trai không sợ trời không sợ đất, bây giờ toàn thân là vết thương, trên mặt đầy nước mắt, quỳ trên mặt đất mà cầu xin mình, nói....

Trần Viễn cũng nghẹn ngào, nghe thấy âm thanh run rẩy, anh ấy khóc lóc cầu xin: “Nói với mình hãy giữ tấm hình này lại, anh ấy không muốn gặp cậu, không thể để cậu nhìn thấy hình dạng ghê tởm này của anh ấy.”

Từng câu từng chữ trừng phạt trái tim Quý Từ, một mùi thơm ngọt trong cổ họng như để cô có thể lừa dối chính bản thân rằng không có đau đớn.

Một khi chia lìa, toàn thân sẽ đau xót.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt như ma của Quý Từ, giọng nói của Trần Viễn giả vờ nhẹ nhàng hơn. Không nói về những chuyện đau buồn này nữa.

Sau đó, anh ấy cai nghiện, và nói tất cả các hành động của mẹ anh ấy trong nhiều năm qua cho cậu và ông ngoại nghe.

Đầu óc của bà ta đã không bình thường, bị ông ngoại đưa vào một viện điều dưỡng.

Anh Hình bị giữ lại nước ngoài học đại học.

Đầu năm nay anh ấy mới về nước. Về nước rồi nhưng vẫn chưa dám đến gặp cậu, nói là đợi khi bản thân tốt hơn sẽ gặp.

Nói đến đây, Trần Viễn nhìn Quý Từ vui vẻ cười nói: “Kết quả như cậu thấy, hai người đúng là duyên phận của nhau, anh ấy không đi tìm cậu thì cậu đã tìm đến.”

Kể xong mọi chuyện, điếu thuốc cũng cháy hết. Khương Hình nghe điện thoại cũng trở lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương