Khi thấy mặt anh tối sầm không nói gì nữa, Mộc Ca đưa tay sờ túi áo của mình: “Tiêu rồi, dừng xe, dừng xe, tôi làm mất điện thoại di động rồi, tôi phải quay lại tìm."
“Ở chỗ dì cô."
Mộc Ca vừa nghe ở chỗ dì liền giơ tay vỗ ngực: “Vậy tốt rồi, nếu không người không bắt được còn mất điện thoại di động, không phải thiệt chết tôi sao?"
“Xem lại chút tiền đồ của cô đi."
"Không còn cách nào, tôi đây chỉ là người dân bình thường.

Phiền anh cho tôi mượn điện thoại di động dùng một chút."
Kiêu Mặc Hiên không hề do dự mà lấy điện thoại di động ra đặt vào tay cô.

Thật ra anh chưa bao giờ cho người ngoài cầm điện thoại di động của mình, cho dù là Phong Tử cũng chưa bao giờ có đãi ngộ như vậy.

Cũng không phải anh không tin Phong Tử mà là bởi vì trong điện thoại di động của anh có rất nhiều tài liệu tuyệt mật, không thể để cho người ngoài biết được, thậm chí đôi khi sẽ có nhiệm vụ gửi đến điện thoại di động của anh.

Nhưng cô muốn mượn cũng tốt, vừa khéo thử xem cô thế nào.

Mộc Ca cầm lấy điện thoại di động của anh, sau khi nhìn thấy vân tay mở khóa trên màn hình còn có một ký hiệu đặc biệt liền trả lại điện thoại cho anh.


"Thôi, không cần nữa."
Kiêu Mặc Hiên giả vờ vô tình hỏi: “Sao lại không cần? Cần ôi mở khóa cho cô không?"
“Đầu óc của tôi không tốt lắm, không nhớ được số trong điện thoại di động của mình, cho nên có điện thoại di động nhưng không nhớ số cũng vô dụng, không gọi nữa."
Kiêu Mặc Hiên sâu xa nhìn cô, cầm điện thoại di động về, không nói thêm gì nữa.

Đến bệnh viện, sự xuất hiện của Kiêu Mặc Hiên làm cho viện trưởng nơm nớp lo sợ, nhất là khi nhìn thấy anh dẫn theo một cô gái ở bên cạnh, mồ hôi lạnh càng chảy ròng ròng.

“Cậu Kiêu, sao cậu đột nhiên tới đây vậy?”
"Làm phiền viện trưởng Đỗ xem vết thương của cô ấy giúp tôi."
Viện trưởng Đỗ gật đầu liên tục: “Được được được, xin mời cô gái này đi theo tôi.”
Mộc Ca mỉm cười cảm ơn: “Cám ơn, làm phiền ngài rồi.”
“Cô gái khách khí rồi, hiếm khi thấy cậu Kiêu dẫn theo bạn gái, tuy tình huống này không đúng lắm nhưng tôi vẫn muốn nói một câu, rất vui được gặp."
Kiêu Mặc Hiên nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Viện trưởng Đỗ nói hơi nhiều rồi đấy.”
Viện trưởng Đỗ giơ tay lau mồ hôi, vội vàng đi nhanh vài bước đưa người vào phòng xử lý vết thương: “Cô gái, cô chịu đựng một chút.

Tôi phải làm sạch vết thương của cô trước, sau đó mới có thể băng bó."
“Vâng, ngài cứ yên tâm mà làm, tôi không yếu đuối vậy đâu." Mộc Ca mỉm cười ngồi trên ghế, chờ ông ấy vì xử lý vết thương cho mình.

Viện trưởng Đỗ gật đầu, cẩn thận làm sách vết thương cho cô, đến mười mấy phút sau, cánh tay Mộc Ca đã được băng bó kỹ càng: “Được rồi, mấy ngày tới không nên để dính nước, càng không nên ăn đồ nóng, như vậy miệng vết thương mới khép lại.”
"Cảm ơn."
Kiêu Mặc Hiên đứng bên cạnh nhếch miệng lên, con nhóc này đúng là khá mạnh mẽ đấy, nếu đổi thành người khác, e rằng đã lẩm bẩm kêu đau rồi, nhưng cô lại không nói một tiếng nào.
"Ca Nhi, Ca Nhi, cháu thế nào rồi, vết thương có nặng không?" Kinh Nguyên đi vào lo lắng hỏi thăm.

"Dì, cháu không sao, chỉ là trầy da một chút thôi.

Xem dì gấp chưa kìa." Mộc Ca cười an ủi dì.

"Còn nói không có chuyện gì, cháu dọa chết dì rồi đấy có biết không?"
"Dì xem cháu đây, không phải còn rất khoẻ sao? Dì đừng lo lắng nữa, chúng ta mau dọn đồ vào nhà mới đi.

Viện trưởng, cám ơn ngài.” Mộc Ca nói xong từ trên ghế đứng dậy, kéo cánh tay dì cười như một đứa trẻ.


Viện trưởng Đỗ thấy bọn họ đi ra ngoài cửa liền như trút được gánh nặng gật đầu lên tiếng: “Không cần khách sáo, nhớ đến đổi thuốc.”
Kinh Nguyên bị Mộc Ca kéo ra ngoài, nhìn cánh tay bị thương của Mộc Ca: “Đã bị thương rồi còn vội vàng chuyển nhà cái gì? Dì tìm khách sạn ở là được rồi, cánh tay của cháu không tiện thì đừng đến trường nữa, ở với dì vài ngày, dì chăm sóc cho cháu."
“Đã mua nhà rồi, sao dì còn đến ở khách sạn, hơn nữa cũng không có cái gì đâu, dù sao chỉ có hai cái vali, chúng ta có thể trở về để đồ trước, sau đó nhìn xem thiếu cái gì, chúng ta lại đi mua thêm."
"Em muốn mua thêm cái gì thì anh bảo người khác làm cho, trên tay có vết thương vẫn nên nghỉ ngơi nhiều sẽ tốt hơn." Kiêu Mặc Hiên lo lại gặp phải người nào đó, dù sao trung tâm thương mại nhiều người rất phức tạp.

Nghe Kiêu Mặc Hiên nói vậy, lúc này Kinh Nguyên mới quay đầu nhìn về phía anh: “Cậu chính là bạn trai của Ca Nhi nhà chúng tôi à?"
“Vâng ạ, cháu là Kiêu Mặc Hiên, chào dì." Anh nghiêm túc, cả người toát lên một hơi thở mạnh mẽ.

Kinh Nguyên hài lòng gật đầu: “Ừm, thằng nhóc này cũng không tệ.

Sau này Ca Nhi nhà chúng ta phiền cháu chăm sóc rồi."
Mộc Ca ở một bên tươi cười nhìn dì: “Dì, dì vừa mới gặp mặt lần đầu đã yên tâm giao cháu cho anh ấy rồi à?”
“Con người cậu ấy chính trực, tuy chưa hiểu rõ lắm nhưng dì biết cậu ấy nhất định là người nghiêm túc, giao cháu cho người như vậy, dì có gì mà không yên tâm chứ? Ngược lại cháu đấy, đừng có bắt nạt người ta.”
Kinh Nguyên hiểu rõ tính tình Mộc Ca, tuy rằng bình thường dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng một khi thật sự trêu chọc cô, không giải quyết tốt còn có thể khiến cô nóng nảy như vừa rồi.

"Cháu nói dì này, dì thật đúng là coi trọng cháu rồi.

Dì cũng không nhìn cả người anh ấy uy phong lẫm liệt lạnh lùng cương quyết, một cô gái yếu đuối như cháu đây có thể bắt nạt được sao?"
Cô nhiều nhất cũng chỉ là nói cho sướng miệng, không có việc gì thì chọc vết sẹo mà không người nào dám chọc của anh, còn cái khác hầu như cô đều không làm được.

Kinh Nguyên giơ tay chọt đầu cô: “Được rồi đừng có lắm mồm nữa, trả điện thoại di động cho cháu này, còn có chiếc xe cháu vừa đuổi theo, có thấy rõ là ai không?"
Mộc Ca nhìn Kiêu Mặc Hiên, sau đó gật đầu nói: “Thật ra chỉ là một người vừa mới học lái xe, không có kinh nghiệm gì, đụng phải người nên sợ quá chạy mất."

“Còn người thì sao? Bây giờ ở đâu, dì phải đi tìm nói chuyện một chút, không thể bỏ qua như vậy được, bằng không sau này còn hại bao nhiêu người." Kinh Nguyên tức giận, cảm thấy sát thủ đường phố như vậy nhất định phải bị trừng trị nghiêm khắc.

Không đợi Mộc Ca trả lời, Kiêu Mặc Hiên đứng ở một bên mở miệng nói: “Người đã bị đại đội cảnh sát giao thông bắt giữ rồi, dì đừng lo lắng, cháu sẽ xử lý chuyện này.”
Kiêu Mặc Hiên là người hiểu rõ, anh biết Mộc Ca nói như vậy là không muốn dì lo lắng, càng không muốn để cho quan hệ bọn họ vừa mới xây dựng đã thay đổi.

Mộc Ca rất tán thưởng nhìn Kiêu Mặc Hiên, không ngờ người này cũng rất biết nói chuyện: “Đúng vậy, giao cho anh ấy xử lý là được rồi, dì đừng lo lắng.

Kiêu Mặc Hiên, hành lý của dì tôi ở trên xe anh sao?"
“Ừm, ở trên đó."
"Vậy vừa lúc anh đưa em với dì đến khu chung cư Phong Lâm đi, nhìn xem có thiếu cái gì không, để có gì anh kêu người mua giúp." Cô nói xong liền ngồi vào trong xe với dì.
Kiêu Mặc Hiên đóng cửa xe lại cho hai người, sau đó ngồi vào buồng lái, lái về hướng khu chung cư Phong Lâm.

Trên đường, dì Kinh Nguyên nói chuyện với Kiêu Mặc Hiên, còn Mộc Ca ở bên cạnh cầm di động chơi.

Vài phút sau, trong tai nghe Kiêu Mặc Hiên vang lên giọng nói của Phong Tử: “Đại ca, có người xông vào hệ thống công an lấy đoạn tài liệu lúc xảy ra tai nạn giao thông, hơn nữa người này cũng đang điều tra về anh.”
Kiêu Mặc Hiên nhìn Mộc Ca đã thu lại điện thoại di động từ trong gương, hơn nữa còn nhắm mắt lại tựa vào ghế sau lưng, rốt cuộc con nhóc này có bao nhiêu bản lĩnh vậy?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương