Cổ tay của Bạc Hương bị thương quá sâu, nửa năm sẽ không thể đánh đàn. Bạc Hương nói với Tiêu Tị, lúc với lấy cây cầm chẳng may làm đổ mấy bình hoa, bị ngã nên mới bị thương thế này. Tiêu Tị nhẹ giọng an ủi nàng vài câu, tự mình tiễn thầy thuốc ra cửa.

Thời điểm hắn quay trở lại, Bạc Hương đang tựa vào giường nhìn chằm chằm vào cổ tay, vừa nhấc mắt, hai dòng nước mắt thanh lệ chảy xuống: “Tiêu Tị nếu thiếp bị sẹo, chàng có chán ghét thiếp không?”

Tiêu Tị con ngươi cứng đờ, trong đầu hiện lên hình ảnh khi còn còn thiếu niên. Bạc Hương hay mặc nam trang bám theo hắn, hắn không thèm để ý đến nàng, nàng liền tức giận chặn đường hắn hỏi: “Tiêu Tị, ngươi vì cái gì mà chán ghét ta?”

Khi đó hắn quả thật không có thiện cảm với nàng, nói là chán ghét cũng không phải quá lời. Nhưng từ khi Bạc Hương tính tình đại thay đổi, sau này khi hai người thân thiết hơn, hắn không còn tâm tư này với nàng nữa. Mà hiện tại cái loại cảm giác chán ghét quen thuộc lại âm ỷ có dấu hiệu sống lại, Tiêu Tị dừng cước bộ một chút, sau đó mới hồi phục mà tiến về phía trước: “Nói bậy bạ gì đó, sẹo thì sẹo, nàng không có việc gì là tốt rồi.”

Bạc Hương nín khóc nói: “Chàng nói thật không?”

“Đương nhiên là thật.”

Hai người cự li quá gần, gần đến mức Bạc Hương cảm nhận được hô hấp của hắn nhấp nhô. Trong lòng bàn tay nàng đều là mồ hôi. Nàng nhắm mắt, chạm môi lên môi hắn. Hai người kề sát nhau không một kẽ hở, hình ảnh hết sức kiều diễm. Đột nhiên Tiêu Tị dừng động tác, đẩy nàng ra.

“Ta mới nhớ đến ta hẹn với Liệt phó tướng đến doang trại tuần tra, vừa rồi nàng bị thương làm ta chút nữa quên mất.”

“Kia… vậy chàng đi đi…” Bạc Hương mím chặt môi, xoay người nằm trở về. Tiêu Tị nhìn nàng cũng không có giận dữ, muốn nói gì đó nhưng như thế nào lại không mở miệng được.

Tiếng bước chân sau lưng xa dần, Bạc Hương đè lại tâm tình xoay người xuống giường, đi theo hắn ra cửa.

Tiêu Tị xác thực đi tìm Liệt phó tướng quân nhưng không phải đi tuần doanh mà là đi uống rượu. Trong một quán rượu nhỏ ở phía đông thành, Liệt phó tướng cười nói: “Tướng quân ở biên cảnh không phải vẫn luôn nhớ tới chị dâu sao? Như thế nào lại bỏ đêm đẹp đến tìm thuộc hạ uống rượu.” Hắn chỉ là thuận miệng nói chứ không nghĩ mình lại chọc vào đúng chỗ đau của Tiêu Tị.

Tiêu Tị nắm chén rượu một hồi lâu, vẻ mặt hiếm khi lại thấy mờ mịt đến vậy: “Cũng không biết là tại sao, ta cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, lại không nói rõ được chỗ nào không đúng.”

“Tướng quân sau khi lấy vợ thì đây là lần đầu tiên xa nhà, ở cái nơi biên cương hoang dã cũng lâu ngày, thình lình không thích ứng kịp cũng không có gì kỳ quái. Thuộc hạ hai ngày nay ở cùng vợ con cũng cảm thấy so với trước kia không giống.”

Tiêu Tị vuốt ve chén rượu nói: “Xem ra là ta đa tâm, đến, uống rượu đi.”

Từ tửu quán đi ra, cáo biệt với Liệt phó tướng, Tiêu Tị đi thẳng về nhà. Gió đêm mát mẻ xua đi mùi rượu, trong đầu hắn ngày một thanh tỉnh, bên tai dần trở nên im lặng, một thanh kiếm từ sau lưng hắn phá gió đâm tới. Hắn từng bước tránh đi, tập trung nhìn thì thấy từ trong bóng tối nhảy ra mười mấy hắc y nhân xông đến, vây quanh lấy hắn.

Tiêu Tị rút trường kiếm bên hông, đấu lại hơn mười người, mặc dù hắn võ nghệ cao cường nhưng hai tay khó đấu lại bốn tay, dần dần rơi vào thế hạ phong. Hắc y nhân ở hai mặt giáp tiến tới, hắn tránh không thoát, đang định liều chết xông lên thì xa xa một khối đá bay tới đập thẳng vào giữa đầu một hắc y nhân. Thế trận bị phá, Tiêu Tị nhân cơ hội thoát thân, chỉ thấy một thân ảnh rất nhanh bay tới: “Chàng thế nào rồi?”

“Nàng như thế nào lại đến nơi này, nguy hiểm lắm nàng có biết không?”

Bạc Hương bình thường dốc lòng khoác lên mình một bộ dáng ôn nhu trước mặt Tiêu Tị nhưng giờ phút này nàng quay trở lại với đúng con người thẳng thắn vô tư của mình: “Các ngươi ai dám làm bị thương trượng phu của ta, ta nhất định cho các ngươi nếm chịu gấp bội. Kẻ nào không sợ chết thì cứ xông lên.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương