Tui Tỏ Tình Nhầm Với Anh Trai Nam Chính FULL
-
Chương 70
Ánh mắt Chúc Tân Nguyệt chợt sáng lên, cô ngay lập tức chạy ra mở cửa.
Trước mắt cô là Kỷ Lâm Dục - ông chủ của cô, trong chiếc áo khoác đen lịch lãm và tay ôm chặt một bó hoa hồng rực rỡ, toát lên vẻ lạnh lùng và phong trần, nhưng ngay khi ánh mắt chạm vào cô, gương mặt anh bừng sáng với một nụ cười ấm áp.
"Sao anh lại đến đây?"
Cô hỏi, lùi sang một bên để mời Kỷ Lâm Dục vào phòng rồi đóng cửa lại.
Vừa lúc cô quay lưng, Kỷ Lâm Dục đã nhanh chóng tiến lại gần, ấn cô vào cánh cửa, nắm chặt cằm cô và trao cho cô một nụ hôn sâu nồng nàn.
Trong không gian ấm áp nhờ chiếc máy sưởi, nhiệt độ bên trong thật dễ chịu, còn cô chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, chân trần đứng trên thảm.
Ánh đèn hành lang mờ ảo đã phản chiếu hình ảnh của cả hai trong gương ở cửa ra vào.
Giọng Kỷ Lâm Dục nghe hơi lẩn khuất:
"Đến thăm bạn gái."
Khi cảm nhận được nụ hôn, Chúc Tân Nguyệt cảm thấy hai tai mình nóng bừng, tranh thủ lúc còn chút tỉnh táo, cô khẽ đẩy vai Kỷ Lâm Dục ra.
Kỷ Lâm Dục buông cô ra, bước vào bên trong, đặt bó hoa hồng rực rỡ lên bàn, ánh mắt anh lướt qua không gian, cuối cùng dừng lại ở kịch bản mà cô đã đánh dấu chéo bằng những màu sắc sống động.
Cô vốn rất nghiêm túc với sự nghiệp của mình.
Kỷ Lâm Dục quay lại, cởi bỏ áo khoác và áo vest, nhìn cô với ánh mắt đầy ý nghĩa:
"Bốn giờ sáng anh phải bay đến nước R, ghé thăm em một chút.
Quay phim thế nào rồi?"
Chúc Tân Nguyệt liếc nhìn đồng hồ, thấy đã mười một giờ tối, chỉ còn lại vài giờ ngắn ngủi mà anh không chịu nghỉ ngơi, vẫn kiên quyết đến thăm cô?
"À, hóa ra ghé thăm em chỉ là một cái cớ thôi."
Cô cố tình nói.
Kỷ Lâm Dục bên trong chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, vắt áo khoác và áo vest lên ghế sofa, ngẩng đầu nhìn cô và nói đầy ẩn ý:
"Ừm, còn hơn người ta ngay cả việc 'tiện đường' cũng không thèm.
Đã không thấy núi, núi đành phải đến với ta vậy."
Anh đang nhắc đến chuyện tuần trước khi Chúc Tân Nguyệt về thành phố Thiên Trạch để ký hợp đồng.
Cô chỉ ở đó vỏn vẹn nửa ngày rồi lại vội vàng bay về trường quay.
Ban đầu, Kỷ Lâm Dục hy vọng ít nhất họ sẽ có một bữa tối cùng nhau, nhưng cô lại thông báo rằng đã qua an ninh, khiến anh không khỏi tức giận.
Sau khi hoàn thành bộ phim "Một thời một cảnh", Chúc Tân Nguyệt càng trở nên bận rộn hơn, trong khi lịch trình của Kỷ Lâm Dục cũng kín mít.
Cả hai đều bận rộn với công việc riêng, chỉ có thể tranh thủ những khoảng thời gian ngắn ngủi để gặp gỡ.
Chúc Tân Nguyệt tự thấy có lỗi, tiến lại gần Kỷ Lâm Dục, nắm lấy tay anh, lắc nhẹ:
"Xin lỗi, xin lỗi! Dạo này em rất bận.
Hãy chờ em quay xong bộ phim này, em sẽ có nhiều thời gian rảnh hơn."
Kỷ Lâm Dục, như một đứa trẻ đòi quà, chỉ vào khóe môi mình.
Chúc Tân Nguyệt kiễng chân lên, hôn nhẹ lên môi anh.
Ông chủ Kỷ đặc biệt thích những hành động chủ động từ bạn gái, mặc dù cuối cùng thường là Chúc Tân Nguyệt là người bị hôn đến thở không ra hơi.
Với chỉ vài tiếng ít ỏi để hẹn hò, Chúc Tân Nguyệt không muốn Kỷ Lâm Dục quá mệt mỏi.
Cô đề nghị cả hai cùng xem "Một thời một cảnh".
Kỷ Lâm Dục không màng đến nội dung, miễn là có cô bên cạnh.
"Em đã nói với Thời Lãng rằng Tết năm nay em sẽ ở bên bạn trai à?"
Chúc Tân Nguyệt ngồi trong lòng Kỷ Lâm Dục, dùng anh làm gối tựa, và mở chương trình "Một thời một cảnh" trên máy tính bảng.
"Ừm.
Có vấn đề gì không? Anh không muốn sao?"
Cánh tay Kỷ Lâm Dục ôm chặt lấy eo cô, nghe câu hỏi của cô, anh càng siết chặt hơn:
"Em nghĩ sao?"
Chúc Tân Nguyệt cảm nhận từng hơi thở nóng bỏng của anh vòng quanh, giống như một làn sóng cuốn lấy cô.
Môi Kỷ Lâm Dục nhẹ nhàng chạm vào vành tai cô, hơi thở ấm áp phả lên dái tai lạnh lẽo, rồi dần dần di chuyển xuống cổ cô, để lại cảm giác rạo rực khó tả.
Kỷ Lâm Dục gối đầu lên cổ cô, mái tóc ngắn của anh cọ vào làn da nhạy cảm của cô, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy.
Nhiệt độ cơ thể cô dần dần tăng lên.
"...!Kỷ Lâm Dục."
Giọng nói của cô như một liều thuốc kích thích, ngọt ngào dễ chịu, khiến anh chỉ muốn chìm đắm trong vòng tay mềm mại của cô.
Kỷ Lâm Dục ôm chặt cô, không nói gì.
Trong phòng, chỉ còn lại âm thanh của chương trình giải trí đang chạy nền.
Chúc Tân Nguyệt nắm lấy cổ tay anh đặt trên eo mình, hỏi:
"Nếu anh không muốn, em sẽ về Thanh Dương ăn Tết đấy nhé?"
Kỷ Lâm Dục hít sâu một hơi, bất ngờ cắn nhẹ vào dái tai cô như một hình phạt cho việc cô cố tình hỏi.
Tai của Chúc Tân Nguyệt bỗng trở nên nhạy cảm, cô muốn tránh đi nhưng không có chỗ trú, bị anh ôm chặt trong vòng tay.
Cảm giác lưng cô áp sát vào n.g.ự.c anh, như thể cô có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim trong lồng n.g.ự.c anh hòa quyện với nhịp tim của chính mình.
"Em có muốn để anh trai em biết bạn trai em là ai không?"
Giọng Kỷ Lâm Dục trầm thấp, nhẹ nhàng cọ vào tai cô.
Chúc Tân Nguyệt cảm thấy eo mình tê dại, như có thứ gì đó đang bùng cháy bên trong, vô thức nắm chặt cổ tay anh.
Nhiệt độ cơ thể cô càng lúc càng tăng, má cô nóng bừng, và chiếc máy tính bảng trên đùi rơi xuống đất.
Kỷ Lâm Dục vươn tay chụp lấy chiếc máy tính bảng đang rơi, nhẹ nhàng đặt nó lên bàn bên cạnh, rồi khẽ mơn trớn bên tai cô.
"Anh đã nói rồi sao?"
Chúc Tân Nguyệt hỏi, ánh mắt ngập tràn sự nghi ngờ.
"Muốn nói."
Giọng Kỷ Lâm Dục mang một chút ủy khuất khó nhận ra, ngón tay anh đan vào những ngón tay cô, vuốt ve ngón áp út của cô như một lời hẹn ước thầm kín.
Chúc Tân Nguyệt quay đầu lại, hôn lên môi anh trong khoảnh khắc giao thoa đó.
"Ừm...!Đợi khi nào mọi thứ ổn định rồi chúng ta sẽ công khai…"
Nụ hôn của Kỷ Lâm Dục nuốt chửng những lời nói còn lại của cô, như thể anh muốn trút hết mọi cảm xúc u uất và bất mãn vào khoảnh khắc này, đòi hỏi sự kết nối sâu sắc từ cô.
Ông chủ Kỷ một lần nữa bị bạn gái chinh phục, nhưng trong thâm tâm, anh không khỏi băn khoăn - Khi nào thì mới có thể gọi là ổn định?
Có phải là kết hôn?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook