Túi Nhỏ Bên Ngực Trái
-
Chương 44
Edit: Lệ Diệp.
Chuyện của Triệu Lộ Lộ rốt cuộc xốc không dậy nổi sóng gió, Nhan Niệm Niệm rất nhanh liền thu tâm, đem trọng điểm đều để tới học tập cùng luyện đàn.
Vốn là cô tính toán chờ đến hai tháng sau khi bài thi chuyên ngành chấm dứt, lại chậm rãi bắt đầu ra bài hát của mình, nhưng mà chị Từ thương lượng với cô một chút, tuy rằng lấy thực lực của cô không cần thiết mượn nhiệt độ lần này, nhưng nếu đã khiến cho công chúng chú ý, thuận thế xuất đạo cũng có thể. Cô còn chưa có tác phẩm, cũng đã tích góp không ít người hâm mộ, chờ đến khi bài hát cô viết cho Hạ Duy được làm ra, khẳng định lại một được đợt nhiệt độ.
Nhan Niệm Niệm suy xét một chút, rồi đáp ứng.
Hiện tại trong tay cô còn có không ít bài hát cô tự soạn, loại bỏ tác phẩm lúc đầu tương đối ấu trĩ, cũng có mười mấy bài là có thể cho ra.
Hơn nữa, những bài hát kiếp trước đều bị Cố Dao cướp đi, cô biết đó là những bài được hoan nghênh nhất, không cần trau chuốt lại, có thể trực tiếp dùng được.
Ít đi bộ phận soạn nhạc viết lời, chỉ là ghi âm, sẽ không chậm trễ quá nhiều thời giờ.
Nhan Niệm Niệm cùng chị Từ gặp mặt một cái, bàn bạc trong khoảng thời gian từ hiện tại đến tháng bảy sang năm này, cô có thể đứt quãng mà thu tới mười bài hát, đại khái mỗi tháng một bài như này.
Chị Từ cao hứng đến không được, vốn dĩ dựa theo kế hoạch của Nhan Niệm Niệm, là phải đợi tháng bảy sang năm sau khi thi đại học chấm dứt lại bắt đầu thu, đương nhiên nhân tài ưu tú như vậy, bắt đầu càng sớm càng tốt.
"Đúng rồi, Niệm Niệm, em muốn suy xét lại chuyện thu MV một chút nữa hay không?" Chị Từ nóng bỏng mà nhìn chằm chằm cô, "Chị cảm thấy không cần mời diễn viên, chính em liền có thể."
Nhan Niệm Niệm ngày thường tinh xảo lại đáng yêu, khuôn mặt trắng nhỏ mềm mại, mắt to tròn xoe, miệng nhỏ hồng nhuận nhuận, diễn viên mời đến đại khái có thể không đẹp bằng cô, hơn nữa cũng không có người nào có thể hiểu rõ và thấu đáo bài hát này như cô.
"Không được." Nhan Niệm Niệm lắc đầu, "Em chỉ lo ghi âm là được."
Thu MV mà nói phải phí không ít thời gian, hơn nữa nếu cô là nữ chính, cùng nam chính bên trong suy diễn một đoạn chuyện xưa, tổng cảm thấy trong lòng quái quái, tuy rằng nói diễn viên chuyện nghiệp cho dù ở trong kịch hôn môi cũng không tính là cái gì, nhưng rốt cuộc cô không phải diễn viên, muốn cô đối với một người đàn ông xa lạ biểu diễn liếc mắt đưa tình, chỉ sợ cô làm không được.
Chị Từ rất là tiếc nuối, nhưng mà Nhan Niệm Niệm chịu đáp ứng mỗi tháng thu một bài hát mới, đây đã là niềm vui ngoài ý muốn, so với kế hoạch lúc trước chính là phải chờ tới tháng chín đó.
Chị Từ đối với trình độ của Nhan Niệm Niệm rất là tin tưởng, từ ca khúc chính cô lựa chọn, chờ cuối tuần liền tới Xuân Hoa bên này ghi âm.
Tuy rằng kiếp trước đã từng trải qua ghi âm, nhưng lần này khác biệt, hiện tại đây là thân phận của cô, ca khúc là của cô, âm thanh là của chính cô, cũng không có bị người khác chiếm lấy.
Nhan Niệm Niệm vẫn là rất hưng phấn.
"Cố Lẫm Cố Lẫm!" Cô chạy đến thư phòng, bò đến kể chuyện trên bàn, nhìn Cố Lẫm đang vùi đầu vào đọc sách, "Cuối tuần em phải đi Xuân Hoa ghi âm!"
Cố Lẫm chậm rãi ngẩng đầu, khóe môi hơi mỏng cong lên một chút, "Niệm Niệm vui vẻ sao?"
"Vui vẻ!" Nhan Niệm Niệm dùng sức gật gật đầu, "Ghi âm ngày đó anh bồi em đi nhé?"
Trong mắt Cố Lẫm hiện lên một tia do dự.
Nhan Niệm Niệm vội vàng lắc đầu, "Quên đi, anh vẫn là nên nắm chặt thời gian học tập đi, cách thời gian thi đại học chỉ còn hai trăm hai mươi ngày! Cố lên đi, bạn học!"
Cô nắm nắm tay nhỏ dùng sức vẫy vẫy, Cố Lẫm rốt cuộc cười một tiếng.
Nhan Niệm Niệm nhẹ nhàng thở ra, mấy ngày này tâm trạng Cố Lẫm không tốt, cô biết là vì sao.
Đừng nhìn gia hỏa này ngoài mặt cao lãnh, bộ dáng giống như cái gì cũng không để bụng, thật ra anh đối với vết thương trên mặt vẫn là rất chú ý, có lẽ cùng Kim Nhai Miêu Thú ở chung còn không sao cả, nhưng là ở trước mặt cô, anh vẫn tự ti.
Bằng không, cũng không đến mức kiếp trước thích cô như vậy, chính là nghẹn không mở miệng qua, thậm chí ngay cả cái ánh mắt cũng không có.
Lần này chuyện Triệu Lộ Lộ làm ra cuối cùng cũng trôi qua, nhưng câu "Tiểu tỷ tỷ đẹp như vậy có bạn trai vô cùng xấu" kia, khẳng định vẫn là khiến anh khó chịu.
Nhan Niệm Niệm đã đau lòng, lại có loại bất an mơ hồ.
Cô lo lắng Cố Lẫm thương tâm, càng lo lắng anh sẽ bởi vì tự ti mà rời khỏi cô.
"Anh trai," Cánh tay Nhan Niệm Niệm từ trên bàn sách dò xét qua đó, cầm lấy ngón tay khớp xương rõ ràng của anh, "Anh không cần không vui, mặc kệ người khác nói cái gì, em cũng thích anh, thích anh nhất, chỉ thích anh."
Cố Lẫm mắt đen vừa động.
Anh đột nhiên đứng lên, đôi tay xoa ở xương sườn của Nhan Niệm Niệm, đem cô nhấc lên phía trên.
Nhan Niệm Niệm kinh hô một tiếng, hai chân cách mặt đất, cô bị Cố Lẫm xách lên cách một cái bàn lớn, chờ thời điểm cô phản ứng lại, đã ngồi quỳ ở trên bàn học, vừa rồi anh đọc sách bị đầu gối cô trực tiếp đỉnh tới trên mặt đất rồi.
"......" Nhan Niệm Niệm có chút há hốc mồm, cúi đầu nhìn nhìn bàn học, không rõ cách cái bàn rộng như vậy, anh làm sao có thể đem mình xách lên.
Cố Lẫm đem mặt cô nâng lên, khiến cô nhìn chính mình, trong con ngươi đen của anh cảm xúc cuồn cuộn, ngón tay ở trên má trắng nõn oánh nhuận của cô nhẹ nhàng vuốt ve.
"Niệm Niệm......" Cố Lẫm cúi đầu hôn lên cô.
Nhan Niệm Niệm nhắm mắt lại, vươn tay vòng lấy cổ anh, ngưỡng khuôn mặt nhỏ, thừa nhận nụ hôn so với ngày thường kịch liệt hơn rất nhiều.
......
Cuối tuần, Cố Lẫm vẫn là bồi Nhan Niệm Niệm đi Xuân Hoa.
"Anh không cần đi," Nhan Niệm Niệm rất là không ủng hộ, "Tự em ngồi xe buýt qua đó là được rồi, đoán chừng phải thu cả buổi chiều mới có thể xong, có thời gian này, anh ở lại trong nhà có thể làm hai bộ bài thi."
Cố Lẫm không nói chuyện, kéo tay cô, đem cô đẩy đến ghế phụ, đóng cửa xe lại.
Gia hỏa này! Nhan Niệm Niệm trừng anh một cái, bất đắc dĩ mà cài đai an toàn lại.
Thật ra cô hiểu rõ vì sao vừa mới bắt đầu anh sẽ do dự.
Căn bản là không phải bởi vì muốn học tập, mà là đĩa nhạc Xuân Hoa bên kia đều là nghệ sĩ, khẳng định đều chú ý tới chuyện của Triệu Lộ Lộ, chị Từ lại là người đại diện đứng đầu Xuân Hoa, cô còn là tay mơ mới không thể mới hơn, đi công ty khẳng định sẽ bị mọi người chú ý.
Thật ra anh không thích bị người khác nhìn chằm chằm, đặc biệt là vừa mới trải qua chuyện này.
"Anh mang theo hai quyển sách, đi công ty liền ở văn phòng đọc sách chờ em." Nhan Niệm Niệm dặn dò nói.
Cố Lẫm lắc đầu, "Không cần, nếu anh tiếp nhận đĩa nhạc Xuân Hoa, cũng phải hiểu rõ một chút." Tuy rằng công ty có người chức nghiệp giám đốc xử lý, nhưng anh làm người sở hữu, cũng không thể hoàn toàn dốt đặc cán mai.
Nghe ý tứ là anh muốn hiểu biết hoạt động công việc của công ty, Nhan Niệm Niệm cũng không nói cái gì nữa. Như vậy cũng tốt, tuy rằng Xuân Hoa là của Cố Đồng Bằng, nhưng Cố Lẫm học thêm chút này nọ, cũng có lợi cho phát triển tương lai của chính anh.
Tới công ty rồi, Cố Lẫm đi văn phòng, Nhan Niệm Niệm đi theo chị Từ đi ghi âm.
Tiến vào phòng thu âm, Nhan Niệm Niệm liền cảm kích mà liếc mắt nhìn chị Từ một cái.
Kiếp trước cô ở Tinh Viêm từng ghi âm rất nhiều lần, phòng thu âm cũng có cấp bậc, giống loại hiện tại cô vào này, ở Tinh Viêm chính là đỉnh cấp, đoán chừng ở Xuân Hoa cũng thế, đây khẳng định là chị Từ sắp xếp cho, bằng không, lấy việc cô là một tay mơ mới vừa tiến vào công ty, tuyệt đối không được sắp xếp đến phòng thu âm điều kiện tốt như vậy.
Ngược lại chị Từ có chút kinh ngạc, theo lý tiểu nha đầu hẳn là không biết phòng thu âm này có ý nghĩa gì, nhưng cô vừa tiến đến liền cho mình một cái ánh mắt cảm kích, bộ dáng rõ ràng là trong lòng biết được.
Nhan Niệm Niệm chọn một cây đàn ghi-ta hát ca, cô dùng chính là cây đàn ghi-ta công ty cung cấp, so với cây cô đem đi kia còn muốn tốt hơn.
Dây đàn đã điều chỉnh tốt từ trước, Nhan Niệm Niệm thử âm, ý bảo có thể bắt đầu rồi.
Có kinh nghiệm kiếp trước, Nhan Niệm Niệm rất nhanh liền tiến vào trạng thái.
Thời điểm từ phòng thu âm đi ra, Nhan Niệm Niệm phát hiện chị Từ còn đang chờ ở bên ngoài, bên cạnh chị Từ còn có người, tựa hồ đang muốn rời đi, đã đi vài bước rồi, thấy cô đi ra, hậm hực mà liếc mắt một cái, "Nhan tiểu thư thật là may mắn nha."
Người nọ Nhan Niệm Niệm cũng biết, đó là nghệ sĩ của đĩa nhạc Xuân Hoa, xem như có chút danh tiếng, gần đây có một bài hát mới tương đối nổi tiếng.
Nhan Niệm Niệm nhấp môi cười, "Cảm ơn đã khích lệ."
Người nọ mặt cứng lại một chút, hừ một tiếng, rời đi.
Chị Từ "Xì ——" cười ra tiếng.
Nhan Niệm Niệm: "Cảm ơn chị Từ chiếu cố."
Cô tự nhiên biết người nọ cũng không phải đang thật tình khích lệ cô "Có may mắn", giọng điệu kia rõ ràng là đang châm chọc cô. Cô là người mới, tiến vào công ty liền dùng phòng thu âm tốt nhất, lại có chị Từ là người đại diện kim bài mang theo, bị người khác mỉa mai hai câu hết sức bình thường.
Nếu hôm nay không phải chị Từ tự mình mang con tới đây lại canh giữ ở bên ngoài, lấy loại này lai lịch này của cô, có thể thuận lợi dùng phòng thu âm hay không cũng là một chuyện.
Chị Từ khen ngợi gật gật đầu, "Cầu chúc tác phẩm mới của Niệm Niệm thành công!"
......
Thứ hai là nghi thức kéo cờ như bình thường, nhưng mà lần này khiến Nhan Niệm Niệm cảm thấy ngoài ý muốn chính là, tên Điền Vũ vậy mà xuất hiện, còn là ở trong danh sách phê bình, còn là ghi tội xử phạt.
Từ chuyện của Triệu Lộ Lộ, Nhan Niệm Niệm vẫn luôn là tâm điểm của ánh mắt mọi người xung quanh, phản ứng luôn gây chú ý đến người khác.
Cố Dao đã khiếp sợ lại ghen ghét, hiển nhiên là không dự đoán được cô còn có thể soạn nhạc viết lời, bán ca khúc cho Hạ Duy, còn ký hợp đồng với đĩa nhạc Xuân Hoa.
Nhưng Nhan Niệm Niệm đã có tiếng, cho dù Cố Dao lại không cam lòng, cũng không ngăn được bước chân của cô, cũng không có khả năng lại giống như kiếp trước khiến cô hát thay cho cô ta vậy.
Nhưng mà, Nhan Niệm Niệm không ký hợp đồng với Tinh Viêm, cuối cùng khiến trong lòng Cố Dao trong không phẫn nộ như vậy.
"Nhan Niệm Niệm vậy mà còn biết viết nhạc, thật là khiến người khác mở rộng tầm mắt." Cố Dao cười đến đoan trang hào phóng, lời nói lại có điểm mỉa mai, "Lần này viết nhạc cho Hạ Duy ầm ĩ ra phiền toái lớn như vậy, mọi người cũng chờ nghe đó, hy vọng đừng cho fans Hạ Duy thất vọng mới tốt."
Nhan Niệm Niệm không để ý cô ta, cô không dám bảo đảm tác phẩm của bản thân có thể làm mỗi người đều thích, chỉ cần cô không cô phụ chính mình là được.
Về phần Điền Vũ, cô cũng để lại chút tinh lực, nhưng mà hai ngày thứ năm thứ sáu Điền Vũ không tới trường học, không biết vì sao, không nghĩ tới thứ hai liền trực tiếp tới đây nhận một ghi tội xử phạt.
Điền Vũ mang khẩu trang lên trên sân khấu chủ tịch.
Vừa nhìn thấy cái khẩu trang kia, trong lòng Nhan Niệm Niệm liền dâng lên dự cảm bất ổn, cô khẩn trương mà quay đầu lại nhìn nhìn ban năm phía sau cùng vị trí, Cố Lẫm cúi đầu, tựa hồ cảm giác được ánh mắt của cô, ngẩng đầu nhìn lại đây.
Âm thanh Điền Vũ vang lên: "Tôi biết hành vi của tôi trái với nội quy trường học, không được bạn học tiếp nhận, thậm chí thân nhân của tôi cũng không thể hiểu được, nhưng là tôi biết, có người cậu ấy nhất định là hiểu được tôi, bởi vì, tôi cũng giống thế có thể hiểu được cậu ấy."
Cô ta nói chuyện, đem khẩu trang bỏ xuống, bên trên má phải, thình lình có hoa văn của một đóa hoa, là hình xăm, không phải hoá trang.
Nhan Niệm Niệm tức giận đến đầu óc "Ong ong" vang lên, cô đi coi chừng Cố Lẫm trước.
Mắt đen Cố Lẫm cong lên, đôi môi hơi mỏng nhấp thành một cái đường thẳng tắp, bàn tay to gắt gao mà nắm, khớp xương có chỗ nhô lên trở nên trắng.
Toàn thân anh bao phủ hơi thở băng hàn, lẳng lặng mà đứng ở nơi đó, rõ ràng là ở trong đám người, xung quanh đều là bạn học, nhưng Nhan Niệm Niệm lại có một loại ảo giác, dường như anh đang đứng ở dã ngoại trống trải hoang vắng, cô độc lại tịch liêu.
Cố Lẫm xoay người liền đi.
Nhan Niệm Niệm vội vàng đuổi theo, cô không rảnh lo quản cái nghi thức kéo cờ gì, chỉ nghĩ nhanh chóng bồi ở bên cạnh anh.
Cố Lẫm thân cao chân dài, Nhan Niệm Niệm đã dùng chạy, vẫn là không đuổi kịp anh, trơ mắt nhìn anh lên xe.
"Anh trai——" Nhan Niệm Niệm hô một tiếng.
Chiếc xe nhanh chóng mà rời đi.
- -------
Chương sau có biến a.
Chuyện của Triệu Lộ Lộ rốt cuộc xốc không dậy nổi sóng gió, Nhan Niệm Niệm rất nhanh liền thu tâm, đem trọng điểm đều để tới học tập cùng luyện đàn.
Vốn là cô tính toán chờ đến hai tháng sau khi bài thi chuyên ngành chấm dứt, lại chậm rãi bắt đầu ra bài hát của mình, nhưng mà chị Từ thương lượng với cô một chút, tuy rằng lấy thực lực của cô không cần thiết mượn nhiệt độ lần này, nhưng nếu đã khiến cho công chúng chú ý, thuận thế xuất đạo cũng có thể. Cô còn chưa có tác phẩm, cũng đã tích góp không ít người hâm mộ, chờ đến khi bài hát cô viết cho Hạ Duy được làm ra, khẳng định lại một được đợt nhiệt độ.
Nhan Niệm Niệm suy xét một chút, rồi đáp ứng.
Hiện tại trong tay cô còn có không ít bài hát cô tự soạn, loại bỏ tác phẩm lúc đầu tương đối ấu trĩ, cũng có mười mấy bài là có thể cho ra.
Hơn nữa, những bài hát kiếp trước đều bị Cố Dao cướp đi, cô biết đó là những bài được hoan nghênh nhất, không cần trau chuốt lại, có thể trực tiếp dùng được.
Ít đi bộ phận soạn nhạc viết lời, chỉ là ghi âm, sẽ không chậm trễ quá nhiều thời giờ.
Nhan Niệm Niệm cùng chị Từ gặp mặt một cái, bàn bạc trong khoảng thời gian từ hiện tại đến tháng bảy sang năm này, cô có thể đứt quãng mà thu tới mười bài hát, đại khái mỗi tháng một bài như này.
Chị Từ cao hứng đến không được, vốn dĩ dựa theo kế hoạch của Nhan Niệm Niệm, là phải đợi tháng bảy sang năm sau khi thi đại học chấm dứt lại bắt đầu thu, đương nhiên nhân tài ưu tú như vậy, bắt đầu càng sớm càng tốt.
"Đúng rồi, Niệm Niệm, em muốn suy xét lại chuyện thu MV một chút nữa hay không?" Chị Từ nóng bỏng mà nhìn chằm chằm cô, "Chị cảm thấy không cần mời diễn viên, chính em liền có thể."
Nhan Niệm Niệm ngày thường tinh xảo lại đáng yêu, khuôn mặt trắng nhỏ mềm mại, mắt to tròn xoe, miệng nhỏ hồng nhuận nhuận, diễn viên mời đến đại khái có thể không đẹp bằng cô, hơn nữa cũng không có người nào có thể hiểu rõ và thấu đáo bài hát này như cô.
"Không được." Nhan Niệm Niệm lắc đầu, "Em chỉ lo ghi âm là được."
Thu MV mà nói phải phí không ít thời gian, hơn nữa nếu cô là nữ chính, cùng nam chính bên trong suy diễn một đoạn chuyện xưa, tổng cảm thấy trong lòng quái quái, tuy rằng nói diễn viên chuyện nghiệp cho dù ở trong kịch hôn môi cũng không tính là cái gì, nhưng rốt cuộc cô không phải diễn viên, muốn cô đối với một người đàn ông xa lạ biểu diễn liếc mắt đưa tình, chỉ sợ cô làm không được.
Chị Từ rất là tiếc nuối, nhưng mà Nhan Niệm Niệm chịu đáp ứng mỗi tháng thu một bài hát mới, đây đã là niềm vui ngoài ý muốn, so với kế hoạch lúc trước chính là phải chờ tới tháng chín đó.
Chị Từ đối với trình độ của Nhan Niệm Niệm rất là tin tưởng, từ ca khúc chính cô lựa chọn, chờ cuối tuần liền tới Xuân Hoa bên này ghi âm.
Tuy rằng kiếp trước đã từng trải qua ghi âm, nhưng lần này khác biệt, hiện tại đây là thân phận của cô, ca khúc là của cô, âm thanh là của chính cô, cũng không có bị người khác chiếm lấy.
Nhan Niệm Niệm vẫn là rất hưng phấn.
"Cố Lẫm Cố Lẫm!" Cô chạy đến thư phòng, bò đến kể chuyện trên bàn, nhìn Cố Lẫm đang vùi đầu vào đọc sách, "Cuối tuần em phải đi Xuân Hoa ghi âm!"
Cố Lẫm chậm rãi ngẩng đầu, khóe môi hơi mỏng cong lên một chút, "Niệm Niệm vui vẻ sao?"
"Vui vẻ!" Nhan Niệm Niệm dùng sức gật gật đầu, "Ghi âm ngày đó anh bồi em đi nhé?"
Trong mắt Cố Lẫm hiện lên một tia do dự.
Nhan Niệm Niệm vội vàng lắc đầu, "Quên đi, anh vẫn là nên nắm chặt thời gian học tập đi, cách thời gian thi đại học chỉ còn hai trăm hai mươi ngày! Cố lên đi, bạn học!"
Cô nắm nắm tay nhỏ dùng sức vẫy vẫy, Cố Lẫm rốt cuộc cười một tiếng.
Nhan Niệm Niệm nhẹ nhàng thở ra, mấy ngày này tâm trạng Cố Lẫm không tốt, cô biết là vì sao.
Đừng nhìn gia hỏa này ngoài mặt cao lãnh, bộ dáng giống như cái gì cũng không để bụng, thật ra anh đối với vết thương trên mặt vẫn là rất chú ý, có lẽ cùng Kim Nhai Miêu Thú ở chung còn không sao cả, nhưng là ở trước mặt cô, anh vẫn tự ti.
Bằng không, cũng không đến mức kiếp trước thích cô như vậy, chính là nghẹn không mở miệng qua, thậm chí ngay cả cái ánh mắt cũng không có.
Lần này chuyện Triệu Lộ Lộ làm ra cuối cùng cũng trôi qua, nhưng câu "Tiểu tỷ tỷ đẹp như vậy có bạn trai vô cùng xấu" kia, khẳng định vẫn là khiến anh khó chịu.
Nhan Niệm Niệm đã đau lòng, lại có loại bất an mơ hồ.
Cô lo lắng Cố Lẫm thương tâm, càng lo lắng anh sẽ bởi vì tự ti mà rời khỏi cô.
"Anh trai," Cánh tay Nhan Niệm Niệm từ trên bàn sách dò xét qua đó, cầm lấy ngón tay khớp xương rõ ràng của anh, "Anh không cần không vui, mặc kệ người khác nói cái gì, em cũng thích anh, thích anh nhất, chỉ thích anh."
Cố Lẫm mắt đen vừa động.
Anh đột nhiên đứng lên, đôi tay xoa ở xương sườn của Nhan Niệm Niệm, đem cô nhấc lên phía trên.
Nhan Niệm Niệm kinh hô một tiếng, hai chân cách mặt đất, cô bị Cố Lẫm xách lên cách một cái bàn lớn, chờ thời điểm cô phản ứng lại, đã ngồi quỳ ở trên bàn học, vừa rồi anh đọc sách bị đầu gối cô trực tiếp đỉnh tới trên mặt đất rồi.
"......" Nhan Niệm Niệm có chút há hốc mồm, cúi đầu nhìn nhìn bàn học, không rõ cách cái bàn rộng như vậy, anh làm sao có thể đem mình xách lên.
Cố Lẫm đem mặt cô nâng lên, khiến cô nhìn chính mình, trong con ngươi đen của anh cảm xúc cuồn cuộn, ngón tay ở trên má trắng nõn oánh nhuận của cô nhẹ nhàng vuốt ve.
"Niệm Niệm......" Cố Lẫm cúi đầu hôn lên cô.
Nhan Niệm Niệm nhắm mắt lại, vươn tay vòng lấy cổ anh, ngưỡng khuôn mặt nhỏ, thừa nhận nụ hôn so với ngày thường kịch liệt hơn rất nhiều.
......
Cuối tuần, Cố Lẫm vẫn là bồi Nhan Niệm Niệm đi Xuân Hoa.
"Anh không cần đi," Nhan Niệm Niệm rất là không ủng hộ, "Tự em ngồi xe buýt qua đó là được rồi, đoán chừng phải thu cả buổi chiều mới có thể xong, có thời gian này, anh ở lại trong nhà có thể làm hai bộ bài thi."
Cố Lẫm không nói chuyện, kéo tay cô, đem cô đẩy đến ghế phụ, đóng cửa xe lại.
Gia hỏa này! Nhan Niệm Niệm trừng anh một cái, bất đắc dĩ mà cài đai an toàn lại.
Thật ra cô hiểu rõ vì sao vừa mới bắt đầu anh sẽ do dự.
Căn bản là không phải bởi vì muốn học tập, mà là đĩa nhạc Xuân Hoa bên kia đều là nghệ sĩ, khẳng định đều chú ý tới chuyện của Triệu Lộ Lộ, chị Từ lại là người đại diện đứng đầu Xuân Hoa, cô còn là tay mơ mới không thể mới hơn, đi công ty khẳng định sẽ bị mọi người chú ý.
Thật ra anh không thích bị người khác nhìn chằm chằm, đặc biệt là vừa mới trải qua chuyện này.
"Anh mang theo hai quyển sách, đi công ty liền ở văn phòng đọc sách chờ em." Nhan Niệm Niệm dặn dò nói.
Cố Lẫm lắc đầu, "Không cần, nếu anh tiếp nhận đĩa nhạc Xuân Hoa, cũng phải hiểu rõ một chút." Tuy rằng công ty có người chức nghiệp giám đốc xử lý, nhưng anh làm người sở hữu, cũng không thể hoàn toàn dốt đặc cán mai.
Nghe ý tứ là anh muốn hiểu biết hoạt động công việc của công ty, Nhan Niệm Niệm cũng không nói cái gì nữa. Như vậy cũng tốt, tuy rằng Xuân Hoa là của Cố Đồng Bằng, nhưng Cố Lẫm học thêm chút này nọ, cũng có lợi cho phát triển tương lai của chính anh.
Tới công ty rồi, Cố Lẫm đi văn phòng, Nhan Niệm Niệm đi theo chị Từ đi ghi âm.
Tiến vào phòng thu âm, Nhan Niệm Niệm liền cảm kích mà liếc mắt nhìn chị Từ một cái.
Kiếp trước cô ở Tinh Viêm từng ghi âm rất nhiều lần, phòng thu âm cũng có cấp bậc, giống loại hiện tại cô vào này, ở Tinh Viêm chính là đỉnh cấp, đoán chừng ở Xuân Hoa cũng thế, đây khẳng định là chị Từ sắp xếp cho, bằng không, lấy việc cô là một tay mơ mới vừa tiến vào công ty, tuyệt đối không được sắp xếp đến phòng thu âm điều kiện tốt như vậy.
Ngược lại chị Từ có chút kinh ngạc, theo lý tiểu nha đầu hẳn là không biết phòng thu âm này có ý nghĩa gì, nhưng cô vừa tiến đến liền cho mình một cái ánh mắt cảm kích, bộ dáng rõ ràng là trong lòng biết được.
Nhan Niệm Niệm chọn một cây đàn ghi-ta hát ca, cô dùng chính là cây đàn ghi-ta công ty cung cấp, so với cây cô đem đi kia còn muốn tốt hơn.
Dây đàn đã điều chỉnh tốt từ trước, Nhan Niệm Niệm thử âm, ý bảo có thể bắt đầu rồi.
Có kinh nghiệm kiếp trước, Nhan Niệm Niệm rất nhanh liền tiến vào trạng thái.
Thời điểm từ phòng thu âm đi ra, Nhan Niệm Niệm phát hiện chị Từ còn đang chờ ở bên ngoài, bên cạnh chị Từ còn có người, tựa hồ đang muốn rời đi, đã đi vài bước rồi, thấy cô đi ra, hậm hực mà liếc mắt một cái, "Nhan tiểu thư thật là may mắn nha."
Người nọ Nhan Niệm Niệm cũng biết, đó là nghệ sĩ của đĩa nhạc Xuân Hoa, xem như có chút danh tiếng, gần đây có một bài hát mới tương đối nổi tiếng.
Nhan Niệm Niệm nhấp môi cười, "Cảm ơn đã khích lệ."
Người nọ mặt cứng lại một chút, hừ một tiếng, rời đi.
Chị Từ "Xì ——" cười ra tiếng.
Nhan Niệm Niệm: "Cảm ơn chị Từ chiếu cố."
Cô tự nhiên biết người nọ cũng không phải đang thật tình khích lệ cô "Có may mắn", giọng điệu kia rõ ràng là đang châm chọc cô. Cô là người mới, tiến vào công ty liền dùng phòng thu âm tốt nhất, lại có chị Từ là người đại diện kim bài mang theo, bị người khác mỉa mai hai câu hết sức bình thường.
Nếu hôm nay không phải chị Từ tự mình mang con tới đây lại canh giữ ở bên ngoài, lấy loại này lai lịch này của cô, có thể thuận lợi dùng phòng thu âm hay không cũng là một chuyện.
Chị Từ khen ngợi gật gật đầu, "Cầu chúc tác phẩm mới của Niệm Niệm thành công!"
......
Thứ hai là nghi thức kéo cờ như bình thường, nhưng mà lần này khiến Nhan Niệm Niệm cảm thấy ngoài ý muốn chính là, tên Điền Vũ vậy mà xuất hiện, còn là ở trong danh sách phê bình, còn là ghi tội xử phạt.
Từ chuyện của Triệu Lộ Lộ, Nhan Niệm Niệm vẫn luôn là tâm điểm của ánh mắt mọi người xung quanh, phản ứng luôn gây chú ý đến người khác.
Cố Dao đã khiếp sợ lại ghen ghét, hiển nhiên là không dự đoán được cô còn có thể soạn nhạc viết lời, bán ca khúc cho Hạ Duy, còn ký hợp đồng với đĩa nhạc Xuân Hoa.
Nhưng Nhan Niệm Niệm đã có tiếng, cho dù Cố Dao lại không cam lòng, cũng không ngăn được bước chân của cô, cũng không có khả năng lại giống như kiếp trước khiến cô hát thay cho cô ta vậy.
Nhưng mà, Nhan Niệm Niệm không ký hợp đồng với Tinh Viêm, cuối cùng khiến trong lòng Cố Dao trong không phẫn nộ như vậy.
"Nhan Niệm Niệm vậy mà còn biết viết nhạc, thật là khiến người khác mở rộng tầm mắt." Cố Dao cười đến đoan trang hào phóng, lời nói lại có điểm mỉa mai, "Lần này viết nhạc cho Hạ Duy ầm ĩ ra phiền toái lớn như vậy, mọi người cũng chờ nghe đó, hy vọng đừng cho fans Hạ Duy thất vọng mới tốt."
Nhan Niệm Niệm không để ý cô ta, cô không dám bảo đảm tác phẩm của bản thân có thể làm mỗi người đều thích, chỉ cần cô không cô phụ chính mình là được.
Về phần Điền Vũ, cô cũng để lại chút tinh lực, nhưng mà hai ngày thứ năm thứ sáu Điền Vũ không tới trường học, không biết vì sao, không nghĩ tới thứ hai liền trực tiếp tới đây nhận một ghi tội xử phạt.
Điền Vũ mang khẩu trang lên trên sân khấu chủ tịch.
Vừa nhìn thấy cái khẩu trang kia, trong lòng Nhan Niệm Niệm liền dâng lên dự cảm bất ổn, cô khẩn trương mà quay đầu lại nhìn nhìn ban năm phía sau cùng vị trí, Cố Lẫm cúi đầu, tựa hồ cảm giác được ánh mắt của cô, ngẩng đầu nhìn lại đây.
Âm thanh Điền Vũ vang lên: "Tôi biết hành vi của tôi trái với nội quy trường học, không được bạn học tiếp nhận, thậm chí thân nhân của tôi cũng không thể hiểu được, nhưng là tôi biết, có người cậu ấy nhất định là hiểu được tôi, bởi vì, tôi cũng giống thế có thể hiểu được cậu ấy."
Cô ta nói chuyện, đem khẩu trang bỏ xuống, bên trên má phải, thình lình có hoa văn của một đóa hoa, là hình xăm, không phải hoá trang.
Nhan Niệm Niệm tức giận đến đầu óc "Ong ong" vang lên, cô đi coi chừng Cố Lẫm trước.
Mắt đen Cố Lẫm cong lên, đôi môi hơi mỏng nhấp thành một cái đường thẳng tắp, bàn tay to gắt gao mà nắm, khớp xương có chỗ nhô lên trở nên trắng.
Toàn thân anh bao phủ hơi thở băng hàn, lẳng lặng mà đứng ở nơi đó, rõ ràng là ở trong đám người, xung quanh đều là bạn học, nhưng Nhan Niệm Niệm lại có một loại ảo giác, dường như anh đang đứng ở dã ngoại trống trải hoang vắng, cô độc lại tịch liêu.
Cố Lẫm xoay người liền đi.
Nhan Niệm Niệm vội vàng đuổi theo, cô không rảnh lo quản cái nghi thức kéo cờ gì, chỉ nghĩ nhanh chóng bồi ở bên cạnh anh.
Cố Lẫm thân cao chân dài, Nhan Niệm Niệm đã dùng chạy, vẫn là không đuổi kịp anh, trơ mắt nhìn anh lên xe.
"Anh trai——" Nhan Niệm Niệm hô một tiếng.
Chiếc xe nhanh chóng mà rời đi.
- -------
Chương sau có biến a.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook