Túi Nhỏ Bên Ngực Trái
-
Chương 37
Edit: Lệ Diệp.
Cánh môi no đủ ở trên môi mỏng nhẹ nhàng dán một cái liền rời đi, thân thể Nhan Niệm Niệm lùi về phía sau, dựa ở trên lưng sô pha, cả người gập vào sô pha nhỏ, xấu hổ đến mức khuôn mặt nhỏ đều đỏ.
Đôi tay cô che đôi mắt lại, không dám nhìn Cố Lẫm.
Cảm giác mềm mại kia chỉ là ngắn ngủn trong nháy mắt, còn chưa tinh tế thưởng thức liền rời đi. Mày Cố Lẫm nhướng lên, ánh mắt đen như mực nhìn chằm chằm Nhan Niệm Niệm.
Ngón tay trắng nhỏ của cô đem đôi mắt che đến kín mít, lần này không có nhìn lén, hiển nhiên tiểu nha đầu là thật sự thẹn thùng.
"Niệm Niệm?" Cố Lẫm chậm rãi gọi cô một tiếng.
Nhan Niệm Niệm không nói gì, khe hở ngón tay ngược lại thoáng mở ra một đường, trộm qua khe hở nhìn Cố Lẫm.
Cố Lẫm khẽ cười một tiếng.
Còn tưởng rằng lá gan của tiểu nha đầu lớn lắm chứ, nháo muốn "Hôn hôn", kết quả chỉ dán một chút liền xấu hổ thành như vậy.
Cố Lẫm cầm cổ tay cô, đem tay cô kéo ra, "Niệm Niệm, nhìn anh."
Nhan Niệm Niệm mảnh dài lông mi nhanh chóng mà chớp vài cái, tròn xoe đôi mắt nhìn vách tường nhìn đèn treo, qua một hồi lâu, mới chậm rãi nhìn về phía Cố Lẫm.
Đôi mắt đen nhánh của anh lẳng lặng mà nhìn cô, sâu thẳm khó dò.
"Niệm Niệm." Mặt anh ở trong ánh mắt cô dần dần phóng đại, âm thanh trầm thấp vang ở bên tai, "Để anh trai tới dạy em...... Chân chính hôn hôn."
Nhan Niệm Niệm còn chưa phản ứng lại, môi anh liền dán tới.
......
Tăm bông Povidone-iodine sát ở trên cổ, đau đớn rất nhỏ.
Nhan Niệm Niệm trắng trợn liếc nhìn Cố Lẫm một cái, hiện tại mu bàn tay cùng trên cổ cô không chỉ có vết thương móng tay cào, môi còn có chút tê tê.
Trong con ngươi đen của Cố Lẫm tràn đầy ý cười, khóe môi hơi mỏng sung sướng mà cong lên, chỉ là nhìn kỹ, liền sẽ phát hiện, trên khóe môi kia mang theo một tia vết thương rất nhỏ.
"Cái kia......" Nhan Niệm Niệm chỉ chỉ khóe môi anh, "Nơi đó...... Cần phải sát Povidone-iodine hay không?"
Ngón tay thon dài của Cố Lẫm vỗ về khóe môi, rất kiên định mà nói: "Không cần."
Đây là tiểu nha đầu cắn ra, đây là chứng cứ bọn họ thân mật, anh phải cho tất cả mọi người nhìn thấy, anh hận không thể nói cho mỗi người ——
Anh, cùng, tiểu, nha, đầu, xác, định, quan, hệ,!!!
Từ giờ trở đi, Cố Lẫm là bạn trai của Nhan Niệm Niệm, Nhan Niệm Niệm là bạn gái của Cố Lẫm!
"Không cần liền không cần đi." Nhan Niệm Niệm chần chờ một chút, vẫn là không có kiên trì kêu anh bôi thuốc, rốt cuộc miệng vết thương kia rất nhỏ, người bình thường cũng sẽ không chú ý tới. Dù sao chú ý tới, hẳn là cũng sẽ không liên tưởng đến trên người cô.
—— dù sao cũng không ai biết là cô cắn.
Nhan Niệm Niệm nghĩ như vậy, từ trên sô pha nhỏ bò dậy, tiến vào buồng vệ sinh đem đầu tóc chải lại. Vừa rồi tay Cố Lẫm vẫn luôn ấn cái ót cô không cho cô thoát đi, phỏng chừng tóc đã bị anh làm cho rối loạn.
Nhìn thấy người trong gương chiếu ra, Nhan Niệm Niệm sửng sốt.
Thiếu nữ trong gương tóc rối tung, trên má trắng mềm mại nhiễm ửng đỏ, trong ánh mắt phù một tầng sương mù, ngay cả khóe mắt cũng mang theo một mạt hồng, hoa lệ kiều diễm, ngay cả cánh môi no đủ hơi hơi sưng, người sáng suốt vừa thấy liền biết vừa mới trải qua cái gì.
"Cố Lẫm ——" Nhan Niệm Niệm từ buồng vệ sinh lao ra, tức giận mà trừng mắt Cố Lẫm, chỉ chỉ môi của mình, "Anh muốn em gặp người ta như thế nào?!"
Vừa rồi cô còn nghĩ vết thương trên môi Cố Lẫm sẽ không có người nào liên tưởng đến chính mình, hiện tại tốt rồi, khóe môi Cố Lẫm có thương tích, môi cô lại sưng thành như vậy, bọn họ chính là cùng nhau rời khỏi trường học, Cố Lẫm vẫn là một đường đem cô từ phòng học ôm tới ngoài trường, chỉ cần là người có mắt đều sẽ biết đã xảy ra chuyện gì, liên tưởng phong phú khẳng định cũng có thể bổ não ra một bản luận văn 3000 chữ!
Trong con ngươi đen của Cố Lẫm hiện lên ý cười, như vậy thật tốt, trên môi anh mang theo dấu vết của cô, trên môi cô lại mang theo dấu vết của anh.
Anh chỉ chỉ môi của mình, đúng lý hợp tình mà hỏi lại: "Niệm Niệm không phải cũng làm chuyện giống thế với anh sao?"
"Cái đó có thể giống nhau sao?! Em, em đó là ——" Nhan Niệm Niệm nói không được nữa, cô đó là vì muốn gia hỏa này dừng lại mới cắn! Nếu không phải cô cắn anh một ngụm, cũng không biết anh muốn hôn tới khi nào nữa.
Nhìn bộ dáng vừa tức lại thẹn của tiểu nha đầu, khóe môi Cố Lẫm cười càng thêm sung sướng, "Niệm Niệm, nhanh chóng đem đầu tóc chải lại đi, chúng ta phải đi trường học." Để cho mọi người nhìn xem, anh cùng tiểu nha đầu của anh.
Nhan Niệm Niệm do dự.
Hiện tại đã bỏ lỡ nghi thức kéo cờ, lại chậm chạp thêm nữa, giờ đầu tiên lên lớp cũng đã bỏ lỡ.
Chính là, cô không thể mang cái dạng này đi trường học a!
......
Vài phút sau, Nhan Niệm Niệm ngồi ở trên ghế phụ.
Ngón tay thon dài của Cố Lẫm nắm tay lái, trong con ngươi đen tràn đầy không vui, trên cằm anh đeo một cái khẩu trang, là cái loại khẩu trang màu lam nhạt dùng một lần.
Trên cằm Nhan Niệm Niệm cũng có cái khẩu trang như thế.
Cố Lẫm rất không cao hứng, anh là muốn cho tất cả mọi người nhìn chứng cứ anh cùng tiểu nha đầu thân mật, nhưng tiểu nha đầu lại mang ra hai cái khẩu trang, còn đang nói linh tinh mà dặn dò anh, "Cố Lẫm, tới trường học rồi anh liền đem khẩu trang kéo lên, phải che khuất vết thương khóe miệng anh. Nếu có người hỏi anh, anh liền nói bị cảm sợ lây bệnh cho người khác."
Cố Lẫm nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn cô một cái, thân thể anh thật sự rất tốt, nhiều năm như vậy cũng chưa từng sinh bệnh, nói bị cảm căn bản là sẽ không có người tin tưởng, rốt cuộc vừa rồi người bị làm cho toàn thân ướt đẫm lại không phải anh.
Nhan Niệm Niệm: "Chúng ta phải thống nhất cách nói. Em nói là quần áo ướt toàn thân trên đường về nhà bị cảm lạnh, anh liền nói là ôm...... Khụ khụ, thời điểm dựa gần vào quần áo em bị em ướt dẫn đến cảm lạnh."
Thấy anh không nói lời nào, ngón tay trắng nhỏ của Nhan Niệm Niệm ở trên cánh tay anh chọc một chút, "Nghe thấy không?"
"Nghe thấy." Cố Lẫm lên tiếng.
Nhan Niệm Niệm vừa muốn nói gì, di động vang lên.
"Bánh trôi nhỏ, chuyện gì?" Nhan Niệm Niệm tiếp lên hỏi.
Âm thanh Mạnh Hiểu Viên truyền ra: "Niệm Niệm, cậu thế nào? Còn có thể tới đi học sao?"
"Có thể a, tớ đã ở trên xe, vài phút sau liền đến trường học."
Mạnh Hiểu Viên: "Niệm Niệm, tớ phải nói trước với cậu một tiếng. Cổ tay bên trái của Điền Vũ gãy xương, phòng y tế không xử lý được, Mạc Thừa Hi đưa cậu ta đi bệnh viện."
Nhan Niệm Niệm thở dài, "Tớ đã biết." Cái này Cố Lẫm lại phải nhận xử phạt.
Mạnh Hiểu Viên: "Niệm Niệm, chúng ta phải thống nhất cách nói nhé. Mạc Thừa Hi đem chuyện này ôm lấy rồi, cậu ấy nói là cậu muộn tẩy đóa hoa trên mặt Điền Vũ xuống, Điền Vũ không chịu, thời điểm hai người lôi kéo cậu ấy muốn ngăn lại, kết quả không cẩn thận làm cổ tay Điền Vũ bị thương."
"A?!" Nhan Niệm Niệm sợ hãi kêu lên một tiếng, Cố Lẫm không biết các cô đang nói cái gì trong điện thoại, quay đầu đi nhìn cô một cái.
Mạnh Hiểu Viên nói: "Dù sao cũng không có những người khác biết, lúc ấy đôi mắt Điền Vũ nhìn không tới, cậu ta cũng không biết là ai làm thương cậu ta, dù sao thời điểm thầy Trương hỏi, cậu ta cũng thừa nhận là Mạc Thừa Hi làm cho bị thương."
"Này, nói như vậy, Mạc Thừa Hi ——"
"Cậu ấy sẽ không bị nhận xử phạt." Mạnh Hiểu Viên nói: "Cậu ấy không phải "cố ý", Mạc Thừa Hi đã xin lỗi, hơn nữa trừ bỏ tiền thuốc men, còn sẽ cho Điền Vũ một chi phí bồi thường, tớ thấy ý tứ ngay lúc đó của Điền Vũ, sẽ không nháo khắp nơi trách Mạc Thừa Hi, ngược lại là cậu, khả năng cậu ta sẽ tìm cậu gây phiền toái."
"Tớ không có việc gì." Nhan Niệm Niệm đối với việc này rất có nắm chắc, "Trừ bỏ nghệ sĩ, trường học là cấm áo quần lố lăng, lúc ấy trang điểm trên mặt Điền Vũ rõ ràng không phù hợp nội quy trường học, tớ giúp cô ta tẩy đi, xem như...... Nhiệt tình giúp bạn học đi."
Cố Lẫm cười nhạo một tiếng, thần mẹ nó "Nhiệt tình giúp bạn học", cái tiểu nha đầu này!
Nhan Niệm Niệm buông điện thoại, đem chuyện Mạc Thừa Hi ôm trách nhiệm nói với Cố Lẫm.
Sắc mặt Cố Lẫm trầm xuống, "Ai muốn cậu ta xen vào việc người khác!" Vì tiểu nha đầu mà cõng xử phạt trên lưng, anh cam tâm tình nguyện!
"Cố Lẫm......" Trong lòng Nhan Niệm Niệm tính toán một phen, tuy rằng như vậy rất có lỗi với Mạc Thừa Hi, nhưng là tổng so với Cố Lẫm nhận xử phạt sẽ tốt hơn, "Nếu Mạc Thừa Hi đã đem sự việc ôm lấy rồi anh lại quay ra tự thú, mấy người chúng ta cũng không ai tốt được."
Không riêng gì Cố Lẫm nhận xử phạt, Mạc Thừa Hi cũng có sai lầm nói dối bao che bạn học, mà cô cũng là đầu sỏ gây tội khiến cho Cố Lẫm bẻ gãy cổ tay Điền Vũ.
Cố Lẫm "Hừ" một tiếng, môi mỏng không vui mà nhấp lên, cái tên Mạc Thừa Hi này......
Nhan Niệm Niệm nghĩ nghĩ, "Nếu đã như vậy, chúng ta liền thống nhất cách nói, dựa theo cách mà Mạc Thừa Hi nói. Nhưng mà, không thể để cậu ấy bồi thường cho Điền Vũ, số tiền này ——"
"Anh bỏ ra." Cố Lẫm cảm thấy Điền Vũ là trừng phạt đúng tội, nhìn xem vết tích trầy da thật dài kia trên cổ của tiểu nha đầu, đầu quả tim anh chính là một trận đau đớn.
Tuy rằng anh cảm thấy Điền Vũ là trừng phạt đúng tội, nhưng này không liên quan đến Mạc Thừa Hi, tổng không thể để Mạc Thừa Hi đã nhận trách nhiệm, lại tổn thất tiền tài.
Nhan Niệm Niệm gật gật đầu, nhìn xem đã tới ngoài cổng trường rồi, duỗi tay đem khẩu trang của Cố Lẫm kéo lên, hoàn toàn che khuất môi cùng cằm.
Cố Lẫm quét mắt liếc cô một cái, chung quy vẫn là không đem khẩu trang kéo xuống.
Hai người bước nhanh xuyên qua khu dạy học phía trước quảng trường, vừa vặn dẫm lên tiếng chuông vào tiết đầu tiên. Vào phòng học.
Mạc Thừa Hi và Điền Vũ đều không ở đây, Mạnh Hiểu Viên kinh ngạc mà nhìn khẩu trang của Nhan Niệm Niệm, "Đây là làm sao vậy, mặt cũng bị Điền Vũ cào phá rồi?" Lúc ấy cô ấy chỉ nhìn thấy trên cổ Nhan Niệm Niệm bị cào một vết, sẽ không đem mặt cũng cào đến bị thương đi?
"Không có." Nhan Niệm Niệm lắc đầu, "Vừa rồi quần áo giày tớ không phải đều ướt đẫm sao, dọc theo đường đi bị gió lạnh thổi có chút cảm lạnh, đoán chừng bị cảm."
Cô làm bộ làm tịch mà ho khan hai tiếng, "Khụ khụ, cảm mạo lúc đầu lực lây bệnh rất mạnh, tớ mang theo khẩu trang, phòng ngừa lây bệnh cho các cậu."
Bị gió lạnh thổi cho bị cảm?
Mạnh Hiểu Viên tổng cảm thấy dường như không đúng chỗ nào, xong rồi tưởng tượng nửa ngày cũng không suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc là không đúng chỗ nào.
......
"Anh Lẫm, anh mang cái khẩu trang làm gì?" Vừa tan học, Kim Nhai liền thò qua, cậu ta đều tò mò cả một tiết, nếu không phải lão đại muốn lắng tai nghe giảng không cho mọi người nói chuyện, cậu ta đã sớm tới đây hỏi.
Lông mày Cố Lẫm giãn ra, vẻ mặt sung sướng, "Quần áo anh bị Niệm Niệm dính ướt, bị gió thổi qua, khả năng sẽ cảm mạo, Niệm Niệm nói mang khẩu trang lên phòng ngừa lây bệnh cho người khác."
Kim Nhai gãi gãi đầu, "Vậy không phải còn chưa cảm mạo sao? Mang theo cái đồ này sẽ không phải nghẹn đến mức hoảng sao, lại nói, thân thể anh Lẫm tốt như vậy chưa bao giờ sinh bệnh, không đến mức quần áo ướt một chút liền cảm mạo đi?"
Miêu Thú cũng khuyên: "Anh Lẫm tháo xuống đi, thật sự bị cảm mạo lại mang lên cũng không muộn."
Kim Nhai vỗ cái bàn, "Tháo xuống tháo xuống! Có mạo cùng nhau cảm! Có bệnh cùng nhau chịu!"
"Được rồi, nói có đạo lý." Cố Lẫm biết nghe lời mà tháo khẩu trang xuống, tùy tay ném một cái, khẩu trang chuẩn xác mà vào thùng rác.
"Làm sao em lại cảm thấy......" Kim Nhai nhìn chằm chằm mặt Cố Lẫm, đột nhiên chỉ vào khóe miệng anh, "Ngọa tào! Anh Lẫm, đây là ai làm thương anh?!"
Ngón tay thon dài của Cố Lẫm vỗ về khóe miệng, vẻ mặt sung sướng Kim Nhai chưa bao giờ gặp qua, "Cái này a, còn không phải là Niệm Niệm sao."
"A?" Kim Nhai choáng váng, "Em gái Nhan làm sao có thể——"
Nói còn chưa dứt lời, đã bị Miêu Thú đẩy một giò.
Kim Nhai trừng mắt Miêu Thú, ngược lại cậu ta không không ngốc đến hỏi "Cậu đẩy tớ làm gì", nhưng là hắn không hiểu được lời mình nói là sai chỗ nào.
Miêu Thú ý vị thâm trường mà chớp chớp mắt.
Kim Nhai sửng sốt nửa ngày, đột nhiên phản ứng lại, "Nga nga, nga ——"
Cố Lẫm thấy hai người anh em đều hiểu rõ, đắc ý mà cười.
......
"Có chút lời nói thật là không thể nói bậy!"
Trong lòng Nhan Niệm Niệm bất đắc dĩ mà nghĩ, cô vừa mới bịa đặt nói dối là bản thân bị cảm mạo, kết quả lên lớp tiết đầu tiên xong cô liền cảm thấy đầu có chút choáng váng, miễn cưỡng mới chống được giữa trưa tan học, vựng vựng hồ hồ mà ngồi cũng ngồi không vững chắc.
Mạnh Hiểu Viên một bên giúp cô thu thập đồ vật một bên dong dài: "Cậu nói cậu làm gì mà cứ phải tới trường học như vậy, dù sao thành tích cậu rất tốt, có tớ cho cậu mượn vở chép là được rồi, cậu xem, bị bệnh rồi đó. Được rồi, mau về nhà nghỉ ngơi, buổi chiều đừng tới, tớ xin thầy Trương cho nghỉ giúp cậu là được rồi."
"Bị bệnh phải uống thuốc a, nếu là nhiệt độ cơ thể quá nóng, phải thành thành thật thật đi bệnh viện." Cô ấy đem cặp sách của Nhan Niệm Niệm thu thập xong, quay đầu nhìn lại Cố Lẫm đã chờ ở cửa sau, đỡ Nhan Niệm Niệm đứng lên.
Cố Lẫm vừa thấy bộ dáng mềm oặt của Nhan Niệm Niệm liền biết không ổn, vội vàng vọt vào phòng học đi đỡ cô.
Khẩu trang che khuất hơn phân nửa khuôn mặt của Nhan Niệm Niệm, đôi mắt đến cằm bị chắn đến kín mít, nhưng mà từ cái trán còn có đôi mắt của cô đều có thể nhìn ra, cô nóng đến mặt đều đỏ.
Nhan Niệm Niệm trừng mắt Cố Lẫm, hữu khí vô lực mà nói: "Không được ôm em đi ra ngoài!" Nếu là một ngày bị Cố Lẫm ôm từ khu dạy học đến ngoài cổng trường tới hai lần, cô cũng không còn mặt mũi đi gặp người khác.
Cánh tay đang vươn ra của Cố Lẫm dừng lại, anh đúng là đang tính toán như vậy đấy.
Nhưng mà tiểu nha đầu đang khó chịu, anh không thể để cô sốt ruột.
Cố Lẫm xoay người, đưa lưng về phía Nhan Niệm Niệm, ngồi xổm xuống, "Đi lên."
"Không, không cần." Nhan Niệm Niệm xua xua tay.
Cố Lẫm quay đầu nhìn chằm chằm cô "Không lên thì ôm đi ra ngoài." Dù sao cô suy yếu thành như vậy, anh không có khả năng nhìn cô đi ra ngoài.
"Để lão đại cõng cậu đi." Mạnh Hiểu Viên khuyên bảo: "Từ khu dạy học đến cổng trường cũng xa đó, bộ dáng này của cậu tự mình cũng đi ra không nổi a."
Nhan Niệm Niệm do dự một chút, vẫn là bò tới trên lưng Cố Lẫm, Mạnh Hiểu Viên giúp cô xách theo cặp sách.
Cố Lẫm hơi cong eo, đôi tay nắm cẳng chân Nhan Niệm Niệm, để cô nằm đến càng vững chắc một chút.
Anh vừa đứng lên, thân mình liền cứng lại một chút, không đợi Nhan Niệm Niệm phản ứng lại, anh cũng đã cất bước ra phòng học.
Cõng như vậy còn không bằng ôm đâu.
Tiểu nha đầu ghé vào trên lưng anh, anh có thể rõ ràng mà cảm giác được đường cong xinh đẹp phập phồng của cô, đầu cô dừng ở sau cổ anh, khí nóng thở ra trực tiếp phun ở cổ bên cạnh lỗ tai anh, thân thể Cố Lẫm lập tức căng thẳng.
Nhưng mà, rất nhanh anh liền áp rung động trong lòng xuống.
Hô hấp của tiểu nha đầu quá phỏng, cách quần áo, anh cũng cảm giác được nhiệt độ bất thường của thân thể cô, cần nhanh chóng mang cô đi bệnh viện.
Cố Lẫm nhanh bước chân hơn ra cổng trường, Mạnh Hiểu Viên kéo cửa xe ghế phụ ra, lại đem cặp sách bỏ vào ghế sau, vẫy vẫy tay, "Niệm Niệm an tâm dưỡng bệnh, tớ sẽ giúp cậu xin nghỉ."
Cố Lẫm gọi điện thoại cho bệnh viện trước, lại cùng Tiết dì nói tối nay lại về nhà ăn cơm, lái xe thẳng đến bệnh viện.
Nhan Niệm Niệm hậu tri hậu giác phát hiện tuyến đường không đúng, "Ai, đi chỗ nào nha?"
Bởi vì sinh bệnh, âm thanh cô mềm lộc cộc.
Nhờ đèn xanh đèn đỏ, bàn tay to của Cố Lẫm ở trên đầu cô nhẹ nhàng xoa xoa, lại ở cái trán của cô thử thử độ ấm, "Em phát sốt, chúng ta đi bệnh viện nhìn xem."
"Không cần." Nhan Niệm Niệm kháng nghị, "Làm gì phải phiền toái đi bệnh viện như vậy, uống chút thuốc không phải được rồi sao?"
Cố Lẫm xụ mặt, "Không thể để cho mình tùy tiện uống thuốc được, em biết nên uống cái gì sao? Đến để bác sĩ nói cho mới có thể biết."
"Em đương nhiên biết nha, mọi người sinh bệnh không phải đều là đi tiệm thuốc mua chút thuốc trị cảm thuốc hạ sốt gì đó sao."
Cố Lẫm nhíu mày nhìn cô một cái.
Anh từ nhỏ đến lớn cơ bản chưa từng sinh bệnh, cho dù bị bệnh cũng khẳng định phải đi bệnh viện, như thế nào có thể để cho mình mua thuốc lung tung rồi uống chứ?
Vừa nghĩ đến tiểu nha đầu như vậy khẳng định là bởi vì Nhan Thanh Lâm cái người làm cha không xứng chức, trong lòng Cố Lẫm càng bất mãn.
Nhan Niệm Niệm đã nhìn hiểu ánh mắt của Cố Lẫm, biện giải nói: "Anh có phải chưa từng sinh bệnh hay không? Ai, không đúng, anh là đại thiếu hào môn, sinh bệnh chính là chuyện lớn, khẳng định phải gióng trống khua chiêng lăn lộn mù quáng, liền không giống với những bình dân như em đây."
Cô cũng nóng đến có chút mơ hồ, cười tủm tỉm mà nói linh tinh, "Ai, vương tử cao quý, anh biết bình dân sinh bệnh là như thế nào không?"
Khóe miệng Cố Lẫm giật giật, thiếu chút nữa bị làm cho tức đến cười.
Nhan Niệm Niệm rung đùi đắc ý, "Bình dân chúng em a, nếu là cảm lạnh liền uống canh gừng, cảm mạo lưu nước mũi liền uống thuốc trị cảm, anh biết không, thuốc trị cảm có rất nhiều loại đó, tùy tiện chọn rồi uống! Phát sốt cũng có thuốc hạ sốt, không rành thì còn có thể uống chất kháng sinh! Dùng cũng có hiệu quả nha!"
Cố Lẫm lạnh lùng mà "Hừ" một tiếng, "Chỉ bởi vì mọi người đều lạm dụng chất kháng sinh, hiện tại đã đưa về đơn thuốc hóa chất, không có đơn thuốc của bác sĩ đi tiệm thuốc là không thể trực tiếp mua được."
"A?" Đầu Nhan Niệm Niệm loạng choạng, "Em làm sao lại chóng mặt vậy chứ?"
Cố Lẫm không thể nhịn được nữa, bàn tay to duỗi ra, đem đầu nhỏ của cô ấn ở trên chỗ tựa, "Đừng lung lay, vốn dĩ em đã sinh bệnh, còn rung đùi đắc ý, càng khó chịu."
Tay anh trái ngược với cái trán của Nhan Niệm Niệm, mát lạnh lại thoải mái, Nhan Niệm Niệm ôm chặt tay anh, trán ở trên tay anh cọ hai cái, môi bẹp một cái, nước mắt "Lạch cạch lạch cạch" mà rơi xuống.
Cố Lẫm trợn tròn mắt, anh hận không thể lập tức cởi bỏ đai an toàn đem cô ôm sát trong lòng ngực mà an ủi, nhưng đèn xanh đã sáng một hồi lâu, tiếng loa phía sau cũng vang thành một mảnh.
Anh nhẫn tâm mà đem tay của mình rút ra, giẫm chân ga một cái, xe đột nhiên nhảy ra ngoài, qua giao lộ, anh lập tức ngừng ở ven đường, ấn mở chốt đai an toàn ra, đem Nhan Niệm Niệm ôm lấy, "Làm sao vậy, có phải khó chịu đến lợi hại hay không?"
Nhan Niệm Niệm khóc đến lông mi đều ướt thành từng sợi từng sợi một, cô nắm quần áo của Cố Lẫm, "Anh trai, lúc này đây, anh đừng chết nữa, được không?"
Cố Lẫm dở khóc dở cười, gật gật đầu, "Được."
Nhan Niệm Niệm khóc đến thút tha thút thít nức nở, "Vậy chúng ta hứa đi, anh bất tử, em cũng bất tử, hai ta làm bạn, được không?"
Khóe miệng Cố Lẫm giật giật, đây là tiết tấu muốn ước hẹn làm lão yêu quái ngàn năm bất tử a.
Tiểu nha đầu cong đầu ngón út duỗi đến trước mặt anh, "Kéo câu thắt cổ một trăm năm không được thay đổi!"
Cố Lẫm câu lấy đuôi tay nhẹ nhàng quơ quơ của cô, còn được, chỉ là trăm năm, không phải ngàn năm.
"Niệm Niệm, ngoan, em thật sự nóng đến quá lợi hại, đừng khóc, chúng ta nhanh lên đi bệnh viện, được không?" Cố Lẫm nhẹ giọng khuyên.
Anh không nên dừng xe, phải là nhẫn tâm mà chạy luôn đến bệnh viện đi, nhưng anh thật sự không có cách nào nhìn cô rớt nước mắt mà cái gì cũng không làm.
Nhan Niệm Niệm ngoan ngoãn gật gật đầu, "Được, ba ba đừng lo lắng, con không khóc, chích cũng không khóc."
Được, lại thành ba ba.
Cố Lẫm lại không dám chậm trễ, một cước chân ga, xe nhanh chóng hướng tới bệnh viện mà đi.
Bởi vì đã gọi điện thoại điện thoại cho viện trưởng trước, xe Cố Lẫm tiến vào bệnh viện, liền có người đi lên giúp đỡ, anh không cho người khác chạm vào Nhan Niệm Niệm, tự mình ôm cô từ trên xe xuống dưới, đi nhanh vào cửa phòng khám bệnh.
Do nhiệt độ cơ thể một cái, quả nhiên sốt cao.
Nhan Niệm Niệm ngủ một giấc, thời điểm tỉnh lại phát hiện không ở trên giường của mình.
Cô hoảng sợ, theo bản năng liền muốn ngồi dậy, vừa mới động đã bị người ta đè lại.
"Niệm Niệm, đừng lộn xộn."
Âm thanh quen thuộc, là Cố Lẫm.
Nhan Niệm Niệm thả lỏng lại, nhìn xem trái phải, mới phát hiện chính mình đang ở trên giường bệnh, trên tay còn đang truyền nước, Cố Lẫm ngồi ở bnê cạnh cô, bàn tay to ấn cánh tay cô.
"Chẳng qua chỉ là bị cảm, làm gì phải chạy đến bệnh viện nha." Nhan Niệm Niệm nghĩ tới.
"Em nóng đến quá lợi hại." Cố Lẫm sờ sờ cái trán của cô, độ ấm đã giảm xuống nhiều, mặt cô cũng không đỏ như trên đường vậy.
Thấy Nhan Niệm Niệm nhớ tới, anh đỡ cô dựa ngồi ở đầu giường, "Khát nước không, uống nước đi?"
Nhan Niệm Niệm gật gật đầu, "Muốn uống." Khả năng bởi vì phát sốt, cô có chút miệng khô lưỡi khô.
Cố Lẫm đã sớm để nước ấm tốt, vốn dĩ muốn tự mình cho cô uống, Nhan Niệm Niệm lại một phen bưng lấy cái ly, "Ừng ực ừng ực" uống lên hơn phân nửa ly.
"Cố Lẫm, đột nhiên em nhớ tới một sự việc." Nhan Niệm Niệm nghiêng đầu nhỏ, nghiêm túc mà nhìn anh.
"Làm sao vậy?" Cố Lẫm quan tâm hỏi, "Chuyện buổi chiều đi học không cần lo lắng, hai người chúng ta đều xin nghỉ rồi."
Nhan Niệm Niệm nhăn cái mũi nhỏ lại, "Buổi sáng anh không mang khẩu trang!"
Cố Lẫm dừng lại một chút, tiểu nha đầu là nghĩ như thế nào chứ, rõ ràng thời điểm anh đi phòng học đón cô, cô đã phát sốt.
Nhan Niệm Niệm thấy anh không có lời gì để nói, "Hừ" một tiếng.
Cố Lẫm ho nhẹ một tiếng, "Anh, anh có mang mà, thời điểm tan học cùng Kim Nhai đùa giỡn, không cẩn thận chạm vào rồi rớt mất."
Mặc kệ anh có phải nói dối hay không, đây chẳng qua chỉ là việc nhỏ, Nhan Niệm Niệm cũng không tính toán so đo, "Cố Lẫm, anh ăn cơm trưa chưa?"
Cố Lẫm lắc đầu, viện trưởng cũng gọi anh cùng đi ăn cơm, nhưng tiểu nha đầu sốt thành như vậy, nơi nào anh còn tâm tư ăn cơm, càng đừng nói rời khỏi cô nửa bước.
"Em đói bụng." Nhan Niệm Niệm đáng thương vô cùng mà xoa xoa bụng.
Nhiệt độ đã giảm, mặt cô đã không đỏ, thậm chí bởi vì sinh bệnh, còn có chút tái nhợt, lông mi nhỏ dài dày đặc rung động, có vẻ phá lệ yếu ớt.
"Anh đây kêu người ta đem đồ ăn tới, chúng ta cùng nhau ăn?"
Nhan Niệm Niệm gật gật đầu.
Rất nhanh, liền có người bưng khay lớn tiến vào, bốn món đồ ăn, một phần canh, còn có cơm, gạo trong suốt thon dài, hương thơm mê người.
Trên tay Nhan Niệm Niệm còn đang cắm kim truyền nước, Cố Lẫm cẩn thận mà đỡ cô ngồi dậy, cũng may là cắm bên tay trái, không ảnh hưởng đến ăn cơm.
Món đầu tiên là thịt kho tàu, hiện ra màu sắc mê người, Cố Lẫm đem xương dỡ xuống, chỉ đem thịt để tới trong chén của Nhan Niệm Niệm.
Nhan Niệm Niệm nhấp môi cười, cũng không khách khí, kẹp lên tới ăn luôn.
Cánh môi no đủ ở trên môi mỏng nhẹ nhàng dán một cái liền rời đi, thân thể Nhan Niệm Niệm lùi về phía sau, dựa ở trên lưng sô pha, cả người gập vào sô pha nhỏ, xấu hổ đến mức khuôn mặt nhỏ đều đỏ.
Đôi tay cô che đôi mắt lại, không dám nhìn Cố Lẫm.
Cảm giác mềm mại kia chỉ là ngắn ngủn trong nháy mắt, còn chưa tinh tế thưởng thức liền rời đi. Mày Cố Lẫm nhướng lên, ánh mắt đen như mực nhìn chằm chằm Nhan Niệm Niệm.
Ngón tay trắng nhỏ của cô đem đôi mắt che đến kín mít, lần này không có nhìn lén, hiển nhiên tiểu nha đầu là thật sự thẹn thùng.
"Niệm Niệm?" Cố Lẫm chậm rãi gọi cô một tiếng.
Nhan Niệm Niệm không nói gì, khe hở ngón tay ngược lại thoáng mở ra một đường, trộm qua khe hở nhìn Cố Lẫm.
Cố Lẫm khẽ cười một tiếng.
Còn tưởng rằng lá gan của tiểu nha đầu lớn lắm chứ, nháo muốn "Hôn hôn", kết quả chỉ dán một chút liền xấu hổ thành như vậy.
Cố Lẫm cầm cổ tay cô, đem tay cô kéo ra, "Niệm Niệm, nhìn anh."
Nhan Niệm Niệm mảnh dài lông mi nhanh chóng mà chớp vài cái, tròn xoe đôi mắt nhìn vách tường nhìn đèn treo, qua một hồi lâu, mới chậm rãi nhìn về phía Cố Lẫm.
Đôi mắt đen nhánh của anh lẳng lặng mà nhìn cô, sâu thẳm khó dò.
"Niệm Niệm." Mặt anh ở trong ánh mắt cô dần dần phóng đại, âm thanh trầm thấp vang ở bên tai, "Để anh trai tới dạy em...... Chân chính hôn hôn."
Nhan Niệm Niệm còn chưa phản ứng lại, môi anh liền dán tới.
......
Tăm bông Povidone-iodine sát ở trên cổ, đau đớn rất nhỏ.
Nhan Niệm Niệm trắng trợn liếc nhìn Cố Lẫm một cái, hiện tại mu bàn tay cùng trên cổ cô không chỉ có vết thương móng tay cào, môi còn có chút tê tê.
Trong con ngươi đen của Cố Lẫm tràn đầy ý cười, khóe môi hơi mỏng sung sướng mà cong lên, chỉ là nhìn kỹ, liền sẽ phát hiện, trên khóe môi kia mang theo một tia vết thương rất nhỏ.
"Cái kia......" Nhan Niệm Niệm chỉ chỉ khóe môi anh, "Nơi đó...... Cần phải sát Povidone-iodine hay không?"
Ngón tay thon dài của Cố Lẫm vỗ về khóe môi, rất kiên định mà nói: "Không cần."
Đây là tiểu nha đầu cắn ra, đây là chứng cứ bọn họ thân mật, anh phải cho tất cả mọi người nhìn thấy, anh hận không thể nói cho mỗi người ——
Anh, cùng, tiểu, nha, đầu, xác, định, quan, hệ,!!!
Từ giờ trở đi, Cố Lẫm là bạn trai của Nhan Niệm Niệm, Nhan Niệm Niệm là bạn gái của Cố Lẫm!
"Không cần liền không cần đi." Nhan Niệm Niệm chần chờ một chút, vẫn là không có kiên trì kêu anh bôi thuốc, rốt cuộc miệng vết thương kia rất nhỏ, người bình thường cũng sẽ không chú ý tới. Dù sao chú ý tới, hẳn là cũng sẽ không liên tưởng đến trên người cô.
—— dù sao cũng không ai biết là cô cắn.
Nhan Niệm Niệm nghĩ như vậy, từ trên sô pha nhỏ bò dậy, tiến vào buồng vệ sinh đem đầu tóc chải lại. Vừa rồi tay Cố Lẫm vẫn luôn ấn cái ót cô không cho cô thoát đi, phỏng chừng tóc đã bị anh làm cho rối loạn.
Nhìn thấy người trong gương chiếu ra, Nhan Niệm Niệm sửng sốt.
Thiếu nữ trong gương tóc rối tung, trên má trắng mềm mại nhiễm ửng đỏ, trong ánh mắt phù một tầng sương mù, ngay cả khóe mắt cũng mang theo một mạt hồng, hoa lệ kiều diễm, ngay cả cánh môi no đủ hơi hơi sưng, người sáng suốt vừa thấy liền biết vừa mới trải qua cái gì.
"Cố Lẫm ——" Nhan Niệm Niệm từ buồng vệ sinh lao ra, tức giận mà trừng mắt Cố Lẫm, chỉ chỉ môi của mình, "Anh muốn em gặp người ta như thế nào?!"
Vừa rồi cô còn nghĩ vết thương trên môi Cố Lẫm sẽ không có người nào liên tưởng đến chính mình, hiện tại tốt rồi, khóe môi Cố Lẫm có thương tích, môi cô lại sưng thành như vậy, bọn họ chính là cùng nhau rời khỏi trường học, Cố Lẫm vẫn là một đường đem cô từ phòng học ôm tới ngoài trường, chỉ cần là người có mắt đều sẽ biết đã xảy ra chuyện gì, liên tưởng phong phú khẳng định cũng có thể bổ não ra một bản luận văn 3000 chữ!
Trong con ngươi đen của Cố Lẫm hiện lên ý cười, như vậy thật tốt, trên môi anh mang theo dấu vết của cô, trên môi cô lại mang theo dấu vết của anh.
Anh chỉ chỉ môi của mình, đúng lý hợp tình mà hỏi lại: "Niệm Niệm không phải cũng làm chuyện giống thế với anh sao?"
"Cái đó có thể giống nhau sao?! Em, em đó là ——" Nhan Niệm Niệm nói không được nữa, cô đó là vì muốn gia hỏa này dừng lại mới cắn! Nếu không phải cô cắn anh một ngụm, cũng không biết anh muốn hôn tới khi nào nữa.
Nhìn bộ dáng vừa tức lại thẹn của tiểu nha đầu, khóe môi Cố Lẫm cười càng thêm sung sướng, "Niệm Niệm, nhanh chóng đem đầu tóc chải lại đi, chúng ta phải đi trường học." Để cho mọi người nhìn xem, anh cùng tiểu nha đầu của anh.
Nhan Niệm Niệm do dự.
Hiện tại đã bỏ lỡ nghi thức kéo cờ, lại chậm chạp thêm nữa, giờ đầu tiên lên lớp cũng đã bỏ lỡ.
Chính là, cô không thể mang cái dạng này đi trường học a!
......
Vài phút sau, Nhan Niệm Niệm ngồi ở trên ghế phụ.
Ngón tay thon dài của Cố Lẫm nắm tay lái, trong con ngươi đen tràn đầy không vui, trên cằm anh đeo một cái khẩu trang, là cái loại khẩu trang màu lam nhạt dùng một lần.
Trên cằm Nhan Niệm Niệm cũng có cái khẩu trang như thế.
Cố Lẫm rất không cao hứng, anh là muốn cho tất cả mọi người nhìn chứng cứ anh cùng tiểu nha đầu thân mật, nhưng tiểu nha đầu lại mang ra hai cái khẩu trang, còn đang nói linh tinh mà dặn dò anh, "Cố Lẫm, tới trường học rồi anh liền đem khẩu trang kéo lên, phải che khuất vết thương khóe miệng anh. Nếu có người hỏi anh, anh liền nói bị cảm sợ lây bệnh cho người khác."
Cố Lẫm nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn cô một cái, thân thể anh thật sự rất tốt, nhiều năm như vậy cũng chưa từng sinh bệnh, nói bị cảm căn bản là sẽ không có người tin tưởng, rốt cuộc vừa rồi người bị làm cho toàn thân ướt đẫm lại không phải anh.
Nhan Niệm Niệm: "Chúng ta phải thống nhất cách nói. Em nói là quần áo ướt toàn thân trên đường về nhà bị cảm lạnh, anh liền nói là ôm...... Khụ khụ, thời điểm dựa gần vào quần áo em bị em ướt dẫn đến cảm lạnh."
Thấy anh không nói lời nào, ngón tay trắng nhỏ của Nhan Niệm Niệm ở trên cánh tay anh chọc một chút, "Nghe thấy không?"
"Nghe thấy." Cố Lẫm lên tiếng.
Nhan Niệm Niệm vừa muốn nói gì, di động vang lên.
"Bánh trôi nhỏ, chuyện gì?" Nhan Niệm Niệm tiếp lên hỏi.
Âm thanh Mạnh Hiểu Viên truyền ra: "Niệm Niệm, cậu thế nào? Còn có thể tới đi học sao?"
"Có thể a, tớ đã ở trên xe, vài phút sau liền đến trường học."
Mạnh Hiểu Viên: "Niệm Niệm, tớ phải nói trước với cậu một tiếng. Cổ tay bên trái của Điền Vũ gãy xương, phòng y tế không xử lý được, Mạc Thừa Hi đưa cậu ta đi bệnh viện."
Nhan Niệm Niệm thở dài, "Tớ đã biết." Cái này Cố Lẫm lại phải nhận xử phạt.
Mạnh Hiểu Viên: "Niệm Niệm, chúng ta phải thống nhất cách nói nhé. Mạc Thừa Hi đem chuyện này ôm lấy rồi, cậu ấy nói là cậu muộn tẩy đóa hoa trên mặt Điền Vũ xuống, Điền Vũ không chịu, thời điểm hai người lôi kéo cậu ấy muốn ngăn lại, kết quả không cẩn thận làm cổ tay Điền Vũ bị thương."
"A?!" Nhan Niệm Niệm sợ hãi kêu lên một tiếng, Cố Lẫm không biết các cô đang nói cái gì trong điện thoại, quay đầu đi nhìn cô một cái.
Mạnh Hiểu Viên nói: "Dù sao cũng không có những người khác biết, lúc ấy đôi mắt Điền Vũ nhìn không tới, cậu ta cũng không biết là ai làm thương cậu ta, dù sao thời điểm thầy Trương hỏi, cậu ta cũng thừa nhận là Mạc Thừa Hi làm cho bị thương."
"Này, nói như vậy, Mạc Thừa Hi ——"
"Cậu ấy sẽ không bị nhận xử phạt." Mạnh Hiểu Viên nói: "Cậu ấy không phải "cố ý", Mạc Thừa Hi đã xin lỗi, hơn nữa trừ bỏ tiền thuốc men, còn sẽ cho Điền Vũ một chi phí bồi thường, tớ thấy ý tứ ngay lúc đó của Điền Vũ, sẽ không nháo khắp nơi trách Mạc Thừa Hi, ngược lại là cậu, khả năng cậu ta sẽ tìm cậu gây phiền toái."
"Tớ không có việc gì." Nhan Niệm Niệm đối với việc này rất có nắm chắc, "Trừ bỏ nghệ sĩ, trường học là cấm áo quần lố lăng, lúc ấy trang điểm trên mặt Điền Vũ rõ ràng không phù hợp nội quy trường học, tớ giúp cô ta tẩy đi, xem như...... Nhiệt tình giúp bạn học đi."
Cố Lẫm cười nhạo một tiếng, thần mẹ nó "Nhiệt tình giúp bạn học", cái tiểu nha đầu này!
Nhan Niệm Niệm buông điện thoại, đem chuyện Mạc Thừa Hi ôm trách nhiệm nói với Cố Lẫm.
Sắc mặt Cố Lẫm trầm xuống, "Ai muốn cậu ta xen vào việc người khác!" Vì tiểu nha đầu mà cõng xử phạt trên lưng, anh cam tâm tình nguyện!
"Cố Lẫm......" Trong lòng Nhan Niệm Niệm tính toán một phen, tuy rằng như vậy rất có lỗi với Mạc Thừa Hi, nhưng là tổng so với Cố Lẫm nhận xử phạt sẽ tốt hơn, "Nếu Mạc Thừa Hi đã đem sự việc ôm lấy rồi anh lại quay ra tự thú, mấy người chúng ta cũng không ai tốt được."
Không riêng gì Cố Lẫm nhận xử phạt, Mạc Thừa Hi cũng có sai lầm nói dối bao che bạn học, mà cô cũng là đầu sỏ gây tội khiến cho Cố Lẫm bẻ gãy cổ tay Điền Vũ.
Cố Lẫm "Hừ" một tiếng, môi mỏng không vui mà nhấp lên, cái tên Mạc Thừa Hi này......
Nhan Niệm Niệm nghĩ nghĩ, "Nếu đã như vậy, chúng ta liền thống nhất cách nói, dựa theo cách mà Mạc Thừa Hi nói. Nhưng mà, không thể để cậu ấy bồi thường cho Điền Vũ, số tiền này ——"
"Anh bỏ ra." Cố Lẫm cảm thấy Điền Vũ là trừng phạt đúng tội, nhìn xem vết tích trầy da thật dài kia trên cổ của tiểu nha đầu, đầu quả tim anh chính là một trận đau đớn.
Tuy rằng anh cảm thấy Điền Vũ là trừng phạt đúng tội, nhưng này không liên quan đến Mạc Thừa Hi, tổng không thể để Mạc Thừa Hi đã nhận trách nhiệm, lại tổn thất tiền tài.
Nhan Niệm Niệm gật gật đầu, nhìn xem đã tới ngoài cổng trường rồi, duỗi tay đem khẩu trang của Cố Lẫm kéo lên, hoàn toàn che khuất môi cùng cằm.
Cố Lẫm quét mắt liếc cô một cái, chung quy vẫn là không đem khẩu trang kéo xuống.
Hai người bước nhanh xuyên qua khu dạy học phía trước quảng trường, vừa vặn dẫm lên tiếng chuông vào tiết đầu tiên. Vào phòng học.
Mạc Thừa Hi và Điền Vũ đều không ở đây, Mạnh Hiểu Viên kinh ngạc mà nhìn khẩu trang của Nhan Niệm Niệm, "Đây là làm sao vậy, mặt cũng bị Điền Vũ cào phá rồi?" Lúc ấy cô ấy chỉ nhìn thấy trên cổ Nhan Niệm Niệm bị cào một vết, sẽ không đem mặt cũng cào đến bị thương đi?
"Không có." Nhan Niệm Niệm lắc đầu, "Vừa rồi quần áo giày tớ không phải đều ướt đẫm sao, dọc theo đường đi bị gió lạnh thổi có chút cảm lạnh, đoán chừng bị cảm."
Cô làm bộ làm tịch mà ho khan hai tiếng, "Khụ khụ, cảm mạo lúc đầu lực lây bệnh rất mạnh, tớ mang theo khẩu trang, phòng ngừa lây bệnh cho các cậu."
Bị gió lạnh thổi cho bị cảm?
Mạnh Hiểu Viên tổng cảm thấy dường như không đúng chỗ nào, xong rồi tưởng tượng nửa ngày cũng không suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc là không đúng chỗ nào.
......
"Anh Lẫm, anh mang cái khẩu trang làm gì?" Vừa tan học, Kim Nhai liền thò qua, cậu ta đều tò mò cả một tiết, nếu không phải lão đại muốn lắng tai nghe giảng không cho mọi người nói chuyện, cậu ta đã sớm tới đây hỏi.
Lông mày Cố Lẫm giãn ra, vẻ mặt sung sướng, "Quần áo anh bị Niệm Niệm dính ướt, bị gió thổi qua, khả năng sẽ cảm mạo, Niệm Niệm nói mang khẩu trang lên phòng ngừa lây bệnh cho người khác."
Kim Nhai gãi gãi đầu, "Vậy không phải còn chưa cảm mạo sao? Mang theo cái đồ này sẽ không phải nghẹn đến mức hoảng sao, lại nói, thân thể anh Lẫm tốt như vậy chưa bao giờ sinh bệnh, không đến mức quần áo ướt một chút liền cảm mạo đi?"
Miêu Thú cũng khuyên: "Anh Lẫm tháo xuống đi, thật sự bị cảm mạo lại mang lên cũng không muộn."
Kim Nhai vỗ cái bàn, "Tháo xuống tháo xuống! Có mạo cùng nhau cảm! Có bệnh cùng nhau chịu!"
"Được rồi, nói có đạo lý." Cố Lẫm biết nghe lời mà tháo khẩu trang xuống, tùy tay ném một cái, khẩu trang chuẩn xác mà vào thùng rác.
"Làm sao em lại cảm thấy......" Kim Nhai nhìn chằm chằm mặt Cố Lẫm, đột nhiên chỉ vào khóe miệng anh, "Ngọa tào! Anh Lẫm, đây là ai làm thương anh?!"
Ngón tay thon dài của Cố Lẫm vỗ về khóe miệng, vẻ mặt sung sướng Kim Nhai chưa bao giờ gặp qua, "Cái này a, còn không phải là Niệm Niệm sao."
"A?" Kim Nhai choáng váng, "Em gái Nhan làm sao có thể——"
Nói còn chưa dứt lời, đã bị Miêu Thú đẩy một giò.
Kim Nhai trừng mắt Miêu Thú, ngược lại cậu ta không không ngốc đến hỏi "Cậu đẩy tớ làm gì", nhưng là hắn không hiểu được lời mình nói là sai chỗ nào.
Miêu Thú ý vị thâm trường mà chớp chớp mắt.
Kim Nhai sửng sốt nửa ngày, đột nhiên phản ứng lại, "Nga nga, nga ——"
Cố Lẫm thấy hai người anh em đều hiểu rõ, đắc ý mà cười.
......
"Có chút lời nói thật là không thể nói bậy!"
Trong lòng Nhan Niệm Niệm bất đắc dĩ mà nghĩ, cô vừa mới bịa đặt nói dối là bản thân bị cảm mạo, kết quả lên lớp tiết đầu tiên xong cô liền cảm thấy đầu có chút choáng váng, miễn cưỡng mới chống được giữa trưa tan học, vựng vựng hồ hồ mà ngồi cũng ngồi không vững chắc.
Mạnh Hiểu Viên một bên giúp cô thu thập đồ vật một bên dong dài: "Cậu nói cậu làm gì mà cứ phải tới trường học như vậy, dù sao thành tích cậu rất tốt, có tớ cho cậu mượn vở chép là được rồi, cậu xem, bị bệnh rồi đó. Được rồi, mau về nhà nghỉ ngơi, buổi chiều đừng tới, tớ xin thầy Trương cho nghỉ giúp cậu là được rồi."
"Bị bệnh phải uống thuốc a, nếu là nhiệt độ cơ thể quá nóng, phải thành thành thật thật đi bệnh viện." Cô ấy đem cặp sách của Nhan Niệm Niệm thu thập xong, quay đầu nhìn lại Cố Lẫm đã chờ ở cửa sau, đỡ Nhan Niệm Niệm đứng lên.
Cố Lẫm vừa thấy bộ dáng mềm oặt của Nhan Niệm Niệm liền biết không ổn, vội vàng vọt vào phòng học đi đỡ cô.
Khẩu trang che khuất hơn phân nửa khuôn mặt của Nhan Niệm Niệm, đôi mắt đến cằm bị chắn đến kín mít, nhưng mà từ cái trán còn có đôi mắt của cô đều có thể nhìn ra, cô nóng đến mặt đều đỏ.
Nhan Niệm Niệm trừng mắt Cố Lẫm, hữu khí vô lực mà nói: "Không được ôm em đi ra ngoài!" Nếu là một ngày bị Cố Lẫm ôm từ khu dạy học đến ngoài cổng trường tới hai lần, cô cũng không còn mặt mũi đi gặp người khác.
Cánh tay đang vươn ra của Cố Lẫm dừng lại, anh đúng là đang tính toán như vậy đấy.
Nhưng mà tiểu nha đầu đang khó chịu, anh không thể để cô sốt ruột.
Cố Lẫm xoay người, đưa lưng về phía Nhan Niệm Niệm, ngồi xổm xuống, "Đi lên."
"Không, không cần." Nhan Niệm Niệm xua xua tay.
Cố Lẫm quay đầu nhìn chằm chằm cô "Không lên thì ôm đi ra ngoài." Dù sao cô suy yếu thành như vậy, anh không có khả năng nhìn cô đi ra ngoài.
"Để lão đại cõng cậu đi." Mạnh Hiểu Viên khuyên bảo: "Từ khu dạy học đến cổng trường cũng xa đó, bộ dáng này của cậu tự mình cũng đi ra không nổi a."
Nhan Niệm Niệm do dự một chút, vẫn là bò tới trên lưng Cố Lẫm, Mạnh Hiểu Viên giúp cô xách theo cặp sách.
Cố Lẫm hơi cong eo, đôi tay nắm cẳng chân Nhan Niệm Niệm, để cô nằm đến càng vững chắc một chút.
Anh vừa đứng lên, thân mình liền cứng lại một chút, không đợi Nhan Niệm Niệm phản ứng lại, anh cũng đã cất bước ra phòng học.
Cõng như vậy còn không bằng ôm đâu.
Tiểu nha đầu ghé vào trên lưng anh, anh có thể rõ ràng mà cảm giác được đường cong xinh đẹp phập phồng của cô, đầu cô dừng ở sau cổ anh, khí nóng thở ra trực tiếp phun ở cổ bên cạnh lỗ tai anh, thân thể Cố Lẫm lập tức căng thẳng.
Nhưng mà, rất nhanh anh liền áp rung động trong lòng xuống.
Hô hấp của tiểu nha đầu quá phỏng, cách quần áo, anh cũng cảm giác được nhiệt độ bất thường của thân thể cô, cần nhanh chóng mang cô đi bệnh viện.
Cố Lẫm nhanh bước chân hơn ra cổng trường, Mạnh Hiểu Viên kéo cửa xe ghế phụ ra, lại đem cặp sách bỏ vào ghế sau, vẫy vẫy tay, "Niệm Niệm an tâm dưỡng bệnh, tớ sẽ giúp cậu xin nghỉ."
Cố Lẫm gọi điện thoại cho bệnh viện trước, lại cùng Tiết dì nói tối nay lại về nhà ăn cơm, lái xe thẳng đến bệnh viện.
Nhan Niệm Niệm hậu tri hậu giác phát hiện tuyến đường không đúng, "Ai, đi chỗ nào nha?"
Bởi vì sinh bệnh, âm thanh cô mềm lộc cộc.
Nhờ đèn xanh đèn đỏ, bàn tay to của Cố Lẫm ở trên đầu cô nhẹ nhàng xoa xoa, lại ở cái trán của cô thử thử độ ấm, "Em phát sốt, chúng ta đi bệnh viện nhìn xem."
"Không cần." Nhan Niệm Niệm kháng nghị, "Làm gì phải phiền toái đi bệnh viện như vậy, uống chút thuốc không phải được rồi sao?"
Cố Lẫm xụ mặt, "Không thể để cho mình tùy tiện uống thuốc được, em biết nên uống cái gì sao? Đến để bác sĩ nói cho mới có thể biết."
"Em đương nhiên biết nha, mọi người sinh bệnh không phải đều là đi tiệm thuốc mua chút thuốc trị cảm thuốc hạ sốt gì đó sao."
Cố Lẫm nhíu mày nhìn cô một cái.
Anh từ nhỏ đến lớn cơ bản chưa từng sinh bệnh, cho dù bị bệnh cũng khẳng định phải đi bệnh viện, như thế nào có thể để cho mình mua thuốc lung tung rồi uống chứ?
Vừa nghĩ đến tiểu nha đầu như vậy khẳng định là bởi vì Nhan Thanh Lâm cái người làm cha không xứng chức, trong lòng Cố Lẫm càng bất mãn.
Nhan Niệm Niệm đã nhìn hiểu ánh mắt của Cố Lẫm, biện giải nói: "Anh có phải chưa từng sinh bệnh hay không? Ai, không đúng, anh là đại thiếu hào môn, sinh bệnh chính là chuyện lớn, khẳng định phải gióng trống khua chiêng lăn lộn mù quáng, liền không giống với những bình dân như em đây."
Cô cũng nóng đến có chút mơ hồ, cười tủm tỉm mà nói linh tinh, "Ai, vương tử cao quý, anh biết bình dân sinh bệnh là như thế nào không?"
Khóe miệng Cố Lẫm giật giật, thiếu chút nữa bị làm cho tức đến cười.
Nhan Niệm Niệm rung đùi đắc ý, "Bình dân chúng em a, nếu là cảm lạnh liền uống canh gừng, cảm mạo lưu nước mũi liền uống thuốc trị cảm, anh biết không, thuốc trị cảm có rất nhiều loại đó, tùy tiện chọn rồi uống! Phát sốt cũng có thuốc hạ sốt, không rành thì còn có thể uống chất kháng sinh! Dùng cũng có hiệu quả nha!"
Cố Lẫm lạnh lùng mà "Hừ" một tiếng, "Chỉ bởi vì mọi người đều lạm dụng chất kháng sinh, hiện tại đã đưa về đơn thuốc hóa chất, không có đơn thuốc của bác sĩ đi tiệm thuốc là không thể trực tiếp mua được."
"A?" Đầu Nhan Niệm Niệm loạng choạng, "Em làm sao lại chóng mặt vậy chứ?"
Cố Lẫm không thể nhịn được nữa, bàn tay to duỗi ra, đem đầu nhỏ của cô ấn ở trên chỗ tựa, "Đừng lung lay, vốn dĩ em đã sinh bệnh, còn rung đùi đắc ý, càng khó chịu."
Tay anh trái ngược với cái trán của Nhan Niệm Niệm, mát lạnh lại thoải mái, Nhan Niệm Niệm ôm chặt tay anh, trán ở trên tay anh cọ hai cái, môi bẹp một cái, nước mắt "Lạch cạch lạch cạch" mà rơi xuống.
Cố Lẫm trợn tròn mắt, anh hận không thể lập tức cởi bỏ đai an toàn đem cô ôm sát trong lòng ngực mà an ủi, nhưng đèn xanh đã sáng một hồi lâu, tiếng loa phía sau cũng vang thành một mảnh.
Anh nhẫn tâm mà đem tay của mình rút ra, giẫm chân ga một cái, xe đột nhiên nhảy ra ngoài, qua giao lộ, anh lập tức ngừng ở ven đường, ấn mở chốt đai an toàn ra, đem Nhan Niệm Niệm ôm lấy, "Làm sao vậy, có phải khó chịu đến lợi hại hay không?"
Nhan Niệm Niệm khóc đến lông mi đều ướt thành từng sợi từng sợi một, cô nắm quần áo của Cố Lẫm, "Anh trai, lúc này đây, anh đừng chết nữa, được không?"
Cố Lẫm dở khóc dở cười, gật gật đầu, "Được."
Nhan Niệm Niệm khóc đến thút tha thút thít nức nở, "Vậy chúng ta hứa đi, anh bất tử, em cũng bất tử, hai ta làm bạn, được không?"
Khóe miệng Cố Lẫm giật giật, đây là tiết tấu muốn ước hẹn làm lão yêu quái ngàn năm bất tử a.
Tiểu nha đầu cong đầu ngón út duỗi đến trước mặt anh, "Kéo câu thắt cổ một trăm năm không được thay đổi!"
Cố Lẫm câu lấy đuôi tay nhẹ nhàng quơ quơ của cô, còn được, chỉ là trăm năm, không phải ngàn năm.
"Niệm Niệm, ngoan, em thật sự nóng đến quá lợi hại, đừng khóc, chúng ta nhanh lên đi bệnh viện, được không?" Cố Lẫm nhẹ giọng khuyên.
Anh không nên dừng xe, phải là nhẫn tâm mà chạy luôn đến bệnh viện đi, nhưng anh thật sự không có cách nào nhìn cô rớt nước mắt mà cái gì cũng không làm.
Nhan Niệm Niệm ngoan ngoãn gật gật đầu, "Được, ba ba đừng lo lắng, con không khóc, chích cũng không khóc."
Được, lại thành ba ba.
Cố Lẫm lại không dám chậm trễ, một cước chân ga, xe nhanh chóng hướng tới bệnh viện mà đi.
Bởi vì đã gọi điện thoại điện thoại cho viện trưởng trước, xe Cố Lẫm tiến vào bệnh viện, liền có người đi lên giúp đỡ, anh không cho người khác chạm vào Nhan Niệm Niệm, tự mình ôm cô từ trên xe xuống dưới, đi nhanh vào cửa phòng khám bệnh.
Do nhiệt độ cơ thể một cái, quả nhiên sốt cao.
Nhan Niệm Niệm ngủ một giấc, thời điểm tỉnh lại phát hiện không ở trên giường của mình.
Cô hoảng sợ, theo bản năng liền muốn ngồi dậy, vừa mới động đã bị người ta đè lại.
"Niệm Niệm, đừng lộn xộn."
Âm thanh quen thuộc, là Cố Lẫm.
Nhan Niệm Niệm thả lỏng lại, nhìn xem trái phải, mới phát hiện chính mình đang ở trên giường bệnh, trên tay còn đang truyền nước, Cố Lẫm ngồi ở bnê cạnh cô, bàn tay to ấn cánh tay cô.
"Chẳng qua chỉ là bị cảm, làm gì phải chạy đến bệnh viện nha." Nhan Niệm Niệm nghĩ tới.
"Em nóng đến quá lợi hại." Cố Lẫm sờ sờ cái trán của cô, độ ấm đã giảm xuống nhiều, mặt cô cũng không đỏ như trên đường vậy.
Thấy Nhan Niệm Niệm nhớ tới, anh đỡ cô dựa ngồi ở đầu giường, "Khát nước không, uống nước đi?"
Nhan Niệm Niệm gật gật đầu, "Muốn uống." Khả năng bởi vì phát sốt, cô có chút miệng khô lưỡi khô.
Cố Lẫm đã sớm để nước ấm tốt, vốn dĩ muốn tự mình cho cô uống, Nhan Niệm Niệm lại một phen bưng lấy cái ly, "Ừng ực ừng ực" uống lên hơn phân nửa ly.
"Cố Lẫm, đột nhiên em nhớ tới một sự việc." Nhan Niệm Niệm nghiêng đầu nhỏ, nghiêm túc mà nhìn anh.
"Làm sao vậy?" Cố Lẫm quan tâm hỏi, "Chuyện buổi chiều đi học không cần lo lắng, hai người chúng ta đều xin nghỉ rồi."
Nhan Niệm Niệm nhăn cái mũi nhỏ lại, "Buổi sáng anh không mang khẩu trang!"
Cố Lẫm dừng lại một chút, tiểu nha đầu là nghĩ như thế nào chứ, rõ ràng thời điểm anh đi phòng học đón cô, cô đã phát sốt.
Nhan Niệm Niệm thấy anh không có lời gì để nói, "Hừ" một tiếng.
Cố Lẫm ho nhẹ một tiếng, "Anh, anh có mang mà, thời điểm tan học cùng Kim Nhai đùa giỡn, không cẩn thận chạm vào rồi rớt mất."
Mặc kệ anh có phải nói dối hay không, đây chẳng qua chỉ là việc nhỏ, Nhan Niệm Niệm cũng không tính toán so đo, "Cố Lẫm, anh ăn cơm trưa chưa?"
Cố Lẫm lắc đầu, viện trưởng cũng gọi anh cùng đi ăn cơm, nhưng tiểu nha đầu sốt thành như vậy, nơi nào anh còn tâm tư ăn cơm, càng đừng nói rời khỏi cô nửa bước.
"Em đói bụng." Nhan Niệm Niệm đáng thương vô cùng mà xoa xoa bụng.
Nhiệt độ đã giảm, mặt cô đã không đỏ, thậm chí bởi vì sinh bệnh, còn có chút tái nhợt, lông mi nhỏ dài dày đặc rung động, có vẻ phá lệ yếu ớt.
"Anh đây kêu người ta đem đồ ăn tới, chúng ta cùng nhau ăn?"
Nhan Niệm Niệm gật gật đầu.
Rất nhanh, liền có người bưng khay lớn tiến vào, bốn món đồ ăn, một phần canh, còn có cơm, gạo trong suốt thon dài, hương thơm mê người.
Trên tay Nhan Niệm Niệm còn đang cắm kim truyền nước, Cố Lẫm cẩn thận mà đỡ cô ngồi dậy, cũng may là cắm bên tay trái, không ảnh hưởng đến ăn cơm.
Món đầu tiên là thịt kho tàu, hiện ra màu sắc mê người, Cố Lẫm đem xương dỡ xuống, chỉ đem thịt để tới trong chén của Nhan Niệm Niệm.
Nhan Niệm Niệm nhấp môi cười, cũng không khách khí, kẹp lên tới ăn luôn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook