Vẻ mặt Khương Hoài chợt dữ tợn, cuối cùng không nói nữa.
Mao Tình, người nãy giờ không lên tiếng dịu dàng nở nụ cười, nói với Khương Ý: "Tiểu Ý thật ân cần, anh của cậu để cậu tiếp quản công ty con quả là đúng đắn, có trách nhiệm thì mới trưởng thành được."
Ngoài khen trong chê, trong lòng Khương Ý cười nhạo một tiếng.
Đây là chọc ngoáy trước mặt ông cụ không được nên muốn chia rẽ anh em tôi à?
Khương Ý không sập bẫy của Mao Tình, cậu cười đến không tim không phổi, nhắm mắt tâng bốc anh trai mình: "Đúng vậy đó, anh của tôi có tài lắm chứ, tuổi còn trẻ đã quản lý Tập đoàn Khương Thị một cách có trật tự, siêu giỏi luôn!"
Nghe cái giọng điệu thản nhiên, yên tâm thoải mái làm rác rưởi này của cậu, suýt nữa thì Mao Tình không giữ nổi nụ cười trên mặt.
Ý cười trong mắt Khương Phỉ càng đậm, chờ Khương Ý quậy đủ mới miễn cưỡng nói: "Trước mặt ông nội mà không nên thân gì cả, nói cho đàng hoàng nào."
Khương Ý đứng nghiêm: "Vâng ạ."
Trông dáng vẻ cười đùa hớn hở của cậu, Khương Phỉ khẽ cười, Khương Hoài âm thầm nghiến răng.
Ông cụ Khương nhìn mấy đứa cháu nói qua nói lại, sau đó nhìn cháu trai nhỏ một lát, trong lòng bất đắc dĩ thở dài.
Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, chỉ là với ông cụ thì thịt trong lòng bàn tay dày hơn một chút.
Hôm nay là sinh nhật của Khương Hoài, ông cụ cảm thấy Khương Ý không hiểu chuyện, đều là người một nhà mà lại nói thành hai nhà, còn muốn chia anh chia tôi.
Lúc này bí mật nhỏ sẽ khó giữ nếu nhiều người biết, ông cụ quyết định sau khi tan tiệc sẽ tìm cháu trai nhỏ tâm sự.
Khương Chính và mấy người bạn cũ trong giới kinh doanh đứng bên cạnh, tận mắt nhìn thấy những chuyện đã xảy ra.
Bạn cũ cười nâng ly với Khương Chính: "Con trai cả khôn khéo, con trai nhỏ thông minh, lão Chính, ông sinh được hai đứa con trai tốt đấy chứ."
Khóe miệng của Khương Chính nhếch lên rồi nhanh chóng hạ xuống, chê Khương Ý vài câu: "Nói linh tinh cả đấy, cả ngày nó cứ cà lơ phất phơ, cũng không biết khi nào mới trưởng thành."
Biết từ trước đến nay ông chỉ nói miệng như thế thôi, bạn cũ cười ranh mãnh nhưng cũng không nói gì.
Không muốn lãng phí thời gian với hai vợ chồng Khương Hoài nữa, Khương Ý hơi đói bụng tìm cơ hội chuồn mất, cậu đến khu đồ ăn nguội lấy một vài món, lúc xoay người suýt làm rơi đĩa.
Tay Khương Ý run lên, tim đập loạn xạ, phàn nàn với người đứng trước mặt: "Anh, sao anh đi mà không có tiếng vậy."
Sau khi Khương Phỉ đùa ác và thưởng thức xong biểu cảm kinh hãi của Khương Ý, mới chậm rãi đáp lời: "Anh gọi em rồi, là do em không nghe thôi."
Khương Ý nghiêng đầu ngờ vực: "Thật chứ?"
Khương Phỉ tiếp tục nói với vẻ tự nhiên: "Đang nghĩ gì mà hồn vía lên mây thế?"
Khương Ý trung thực: "Không nghĩ gì cả, nghĩ xem em nên ăn gì."
Chim hót, hoa nở, bãi cỏ, đài phun nước, dàn nhạc Khương Hoài mời đến đang làm nhiệm vụ của mình, thêm các loại nước trái cây và món ăn nguội, trong hoàn cảnh thế này mà không ăn gì thì đúng là có lỗi với cái dạ dày của mình.
"Thật à?" Khương Phỉ nghe thế thì nhếch mày: "Anh còn tưởng em đang nghĩ về cái người em giấu trong nhà chứ."
Khương Ý: !
Giọng điệu của Khương Phỉ rất bình thản, mà Khương Ý nghe thấy lại suýt té sấp mặt, cậu trợn mắt há hốc mồm nhìn anh ấy.
Đệt, sao anh của cậu lại biết cậu giấu người trong nhà?
Chẳng phải lần trước mình lừa thành công rồi sao?
Anh cậu lén điều tra cậu à?
Mẹ nó, rốt cuộc là vấn đề nằm đâu thế?
Hai chân Khương Ý âm ỉ đau khiến cậu phải cố động não, mà Khương Phỉ nhìn thấy dáng vẻ kinh hoảng của cậu thì hơi bất ngờ: "Anh chỉ đoán cho vui thôi, ai ngờ là thật."
Khương Ý: !
Thuận miệng đoán bừa?
Khương Ý vừa tức vừa buồn bực, cậu không phục: "Anh lại lừa em!"
Lần một lần hai, lương tâm của anh không đau hả?
Đối diện với ánh mắt đau lòng và lên án của Khương Ý, lương tâm của Khương Phỉ chợt sống dậy: "Là do em không đủ công lực, không giấu được gì cả."
Khương Ý: ... Tức chết mất!
Muốn quản lý Tập đoàn Khương Thị lớn như vậy, bình thường Khương Phỉ không có thời gian ở cạnh đứa em cùng cha khác mẹ là Khương Ý, bây giờ nhìn đối phương tức giận mà không làm được gì, tâm trạng của anh ấy rất tốt.
Mao Tình, người nãy giờ không lên tiếng dịu dàng nở nụ cười, nói với Khương Ý: "Tiểu Ý thật ân cần, anh của cậu để cậu tiếp quản công ty con quả là đúng đắn, có trách nhiệm thì mới trưởng thành được."
Ngoài khen trong chê, trong lòng Khương Ý cười nhạo một tiếng.
Đây là chọc ngoáy trước mặt ông cụ không được nên muốn chia rẽ anh em tôi à?
Khương Ý không sập bẫy của Mao Tình, cậu cười đến không tim không phổi, nhắm mắt tâng bốc anh trai mình: "Đúng vậy đó, anh của tôi có tài lắm chứ, tuổi còn trẻ đã quản lý Tập đoàn Khương Thị một cách có trật tự, siêu giỏi luôn!"
Nghe cái giọng điệu thản nhiên, yên tâm thoải mái làm rác rưởi này của cậu, suýt nữa thì Mao Tình không giữ nổi nụ cười trên mặt.
Ý cười trong mắt Khương Phỉ càng đậm, chờ Khương Ý quậy đủ mới miễn cưỡng nói: "Trước mặt ông nội mà không nên thân gì cả, nói cho đàng hoàng nào."
Khương Ý đứng nghiêm: "Vâng ạ."
Trông dáng vẻ cười đùa hớn hở của cậu, Khương Phỉ khẽ cười, Khương Hoài âm thầm nghiến răng.
Ông cụ Khương nhìn mấy đứa cháu nói qua nói lại, sau đó nhìn cháu trai nhỏ một lát, trong lòng bất đắc dĩ thở dài.
Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, chỉ là với ông cụ thì thịt trong lòng bàn tay dày hơn một chút.
Hôm nay là sinh nhật của Khương Hoài, ông cụ cảm thấy Khương Ý không hiểu chuyện, đều là người một nhà mà lại nói thành hai nhà, còn muốn chia anh chia tôi.
Lúc này bí mật nhỏ sẽ khó giữ nếu nhiều người biết, ông cụ quyết định sau khi tan tiệc sẽ tìm cháu trai nhỏ tâm sự.
Khương Chính và mấy người bạn cũ trong giới kinh doanh đứng bên cạnh, tận mắt nhìn thấy những chuyện đã xảy ra.
Bạn cũ cười nâng ly với Khương Chính: "Con trai cả khôn khéo, con trai nhỏ thông minh, lão Chính, ông sinh được hai đứa con trai tốt đấy chứ."
Khóe miệng của Khương Chính nhếch lên rồi nhanh chóng hạ xuống, chê Khương Ý vài câu: "Nói linh tinh cả đấy, cả ngày nó cứ cà lơ phất phơ, cũng không biết khi nào mới trưởng thành."
Biết từ trước đến nay ông chỉ nói miệng như thế thôi, bạn cũ cười ranh mãnh nhưng cũng không nói gì.
Không muốn lãng phí thời gian với hai vợ chồng Khương Hoài nữa, Khương Ý hơi đói bụng tìm cơ hội chuồn mất, cậu đến khu đồ ăn nguội lấy một vài món, lúc xoay người suýt làm rơi đĩa.
Tay Khương Ý run lên, tim đập loạn xạ, phàn nàn với người đứng trước mặt: "Anh, sao anh đi mà không có tiếng vậy."
Sau khi Khương Phỉ đùa ác và thưởng thức xong biểu cảm kinh hãi của Khương Ý, mới chậm rãi đáp lời: "Anh gọi em rồi, là do em không nghe thôi."
Khương Ý nghiêng đầu ngờ vực: "Thật chứ?"
Khương Phỉ tiếp tục nói với vẻ tự nhiên: "Đang nghĩ gì mà hồn vía lên mây thế?"
Khương Ý trung thực: "Không nghĩ gì cả, nghĩ xem em nên ăn gì."
Chim hót, hoa nở, bãi cỏ, đài phun nước, dàn nhạc Khương Hoài mời đến đang làm nhiệm vụ của mình, thêm các loại nước trái cây và món ăn nguội, trong hoàn cảnh thế này mà không ăn gì thì đúng là có lỗi với cái dạ dày của mình.
"Thật à?" Khương Phỉ nghe thế thì nhếch mày: "Anh còn tưởng em đang nghĩ về cái người em giấu trong nhà chứ."
Khương Ý: !
Giọng điệu của Khương Phỉ rất bình thản, mà Khương Ý nghe thấy lại suýt té sấp mặt, cậu trợn mắt há hốc mồm nhìn anh ấy.
Đệt, sao anh của cậu lại biết cậu giấu người trong nhà?
Chẳng phải lần trước mình lừa thành công rồi sao?
Anh cậu lén điều tra cậu à?
Mẹ nó, rốt cuộc là vấn đề nằm đâu thế?
Hai chân Khương Ý âm ỉ đau khiến cậu phải cố động não, mà Khương Phỉ nhìn thấy dáng vẻ kinh hoảng của cậu thì hơi bất ngờ: "Anh chỉ đoán cho vui thôi, ai ngờ là thật."
Khương Ý: !
Thuận miệng đoán bừa?
Khương Ý vừa tức vừa buồn bực, cậu không phục: "Anh lại lừa em!"
Lần một lần hai, lương tâm của anh không đau hả?
Đối diện với ánh mắt đau lòng và lên án của Khương Ý, lương tâm của Khương Phỉ chợt sống dậy: "Là do em không đủ công lực, không giấu được gì cả."
Khương Ý: ... Tức chết mất!
Muốn quản lý Tập đoàn Khương Thị lớn như vậy, bình thường Khương Phỉ không có thời gian ở cạnh đứa em cùng cha khác mẹ là Khương Ý, bây giờ nhìn đối phương tức giận mà không làm được gì, tâm trạng của anh ấy rất tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook