Dựa theo lời của Khương Phỉ, Khương Ý thật sự tìm thấy một sợi tóc đen không thuộc về cậu trên gối ôm.

Cậu nhìn mái tóc đen của Úc Khâm Xuyên, cảm thấy nếu anh cậu chuyển sang làm thám tử thì chắc chắn sẽ giàu to.

Khương Ý hỏi Úc Khâm Xuyên: "Nói sao đây?"

Úc Khâm Xuyên bình tĩnh thong dong: "Chẳng lẽ bình thường cậu không xã giao à?"

Khương Ý sửng sốt một giây, sau đó chợt nhận ra... Đúng nhỉ, chẳng lẽ không thể là bạn đến chơi để lại sao?

Lý do hợp lý đầy ra đó, lúc nãy là do cậu tự dọa chính mình.

[JF]: Em chắc là bạn của mình chứ?

[Nghệ nhân]: Đúng vậy, lúc trước em gọi bạn đến nhà ăn lẩu.

[JF]: Chắc chắn?

[Nghệ nhân]: Chắc chắn ạ, lúc ăn xong cậu ấy ngồi trên ghế sofa xem tivi nói chuyện phiếm, chắc rơi vào lúc đó.

[JF]: Ha ha.

Trông thấy hai chữ 'ha ha' kia, trực giác khiến Khương Ý cảm thấy không ổn, một giây sau cậu nhận được tin nhắn của Khương Phỉ.

Diễn, diễn nữa đi.

Tóc kia là anh để lại trước khi đi [mỉm cười].

Khương Ý: !

Khương Ý kinh hãi: "Anh của tôi lừa tôi!"



Đối diện với ánh mắt lên án của Khương Ý, Úc Khâm Xuyên bảo cậu đừng tức giận nữa: "Cậu cứ cắn răng không nhận, anh của cậu cũng chịu thôi."

Em trai ngây thơ dễ mắc lừa như thế, không ngờ anh trai lại mưu mô như vậy.

"Chắc chắn anh tôi đã nghi ngờ." Khương Ý đánh chữ mạnh đến mức hận không thể đánh điện thoại thủng một lỗ, lòng thì mắng anh mình cáo già.

Nhìn dáng vẻ tức giận của cậu, Úc Khâm Xuyên không nhịn được cười:

"Yên tâm đi, tôi sẽ không để họ đánh gãy chân cậu đâu."

Khương Ý lắc đầu, chân thành nói với Úc Khâm Xuyên: "Chàng trai à, anh còn non lắm."

Hồi cấp hai cậu trốn tiết thực tế đi quán net với bọn Chu Nguyên Thanh, ngay hôm đó bị ba của mình bắt được, chưa nói đến chuyện bị cắt một tháng tiền tiêu vặt, hai tay chơi game còn bị roi đánh cho sưng vù lên.

Ba của cậu có thể động là sẽ không nói nhiều, từ đó về sau Khương Ý cũng không dám trốn học nữa.

Chỉ trốn một tiết mà tay đã sưng một tuần, cậu không dám tưởng tượng nếu ba mình biết cậu có một quan hệ xã giao không bình thường, đối phương còn là nam thì ông sẽ giận đến mức nào.

Có lẽ là sẽ đánh gãy mấy cây roi.

Nghĩ tới đây, Khương Ý run lên, cậu vội vàng lắc đầu xua đi mấy cảnh tượng thảm khốc này.

Cậu có chết cũng không nhận, Khương Phỉ không có chứng cứ nên cũng không dây dưa nữa, chỉ cảnh cáo cậu có thể kết bạn nhưng đừng cái tốt không học lại đi học cái xấu, nếu không...

Khương Phỉ không nói hết câu nhưng thứ cần hiểu cậu đều hiểu.

Khương Ý thả điện thoại xuống rồi thở dài, sau đó nhéo mặt Úc Khâm Xuyên như anh đại, cậu nói: "Giờ anh đã biết tôi hy sinh lớn thế nào chưa? Anh có hiểu chưa?"

Kim ốc tàng kiều, trọng điểm ở ngay chữ kiều kìa!



Khương Ý vốn muốn Úc Khâm Xuyên thành thật một chút, không nên rảnh rỗi lại làm cậu thấy phiền lòng.

Cậu chưa nắm vững kiến thức lý thuyết, chưa có 'bằng lái' thì sao dám 'lái xe'.

Nghe Khương Ý nói, Úc Khâm Xuyên bừng tỉnh gật đầu: "Thì ra A Ý chê tôi chưa đủ hiểu chuyện, sau này tôi sẽ chú ý."

Ừm, trẻ nhỏ dễ dạy.

Chim hoàng yến thì phải có dáng vẻ của chim hoàng yến, không nên quá chủ động!

Sếp Khương hài lòng gật đầu nửa chừng thì bị Úc Khâm Xuyên đẩy xuống ghế sofa.

Sếp Khương: "?"

Tay Úc Khâm Xuyên chống lên ghế sofa, bóng của anh bao trọn lấy Khương Ý đang ngớ người, cười quyến rũ: "A Ý, cậu yên tâm, tôi sẽ không để cậu hy sinh vô ích vì tôi."

Khương Ý: ?

Vừa dứt lời, không đợi Khương Ý nói tiếng nào Úc Khâm Xuyên đã hôn xuống, con ngươi của Khương Ý bỗng co lại.

Haizzz khoan đã, anh bạn à, có phải anh hiểu lầm gì rồi không?

Lúc khớp hàm bị cạy mở, đầu Khương Ý bắt đầu loạn lên, chóng mặt nghĩ...

Ồ, thì ra hôn lưỡi là cảm giác này...

Khương Ý không nhớ chuyện say rượu đêm đó, cho dù cậu có gặm cổ Úc Khâm Xuyên tơi tả thì cậu cũng không nhớ mình với Úc Khâm Xuyên đã làm đến bước nào rồi.

Điều duy nhất cậu chắc chắn là không làm đến bước cuối cùng.

Sau khi Úc Khâm Xuyên dọn đến cũng chỉ làm mấy chuyện linh tinh, vậy nên nghiêm túc mà nói, đây là lần đầu tiên Khương Ý hôn môi lúc cậu còn tỉnh táo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương