Chim hoàng yến tin tưởng mình như thế, sếp Khương tỏ vẻ rất áp lực.
Vì quan tâm đến Khương Ý nên Thích Bạch chọn một nhà hàng cách công ty của cậu rất gần, đi bộ mười phút là tới.
Úc Khâm Xuyên gặp Khương Ý dưới lầu của công ty trước rồi hai người cùng đến nhà hàng.
Hai người vừa bước vào phòng riêng, Thích Bạch chờ đã lâu thuận miệng phàn nàn: "Cuối cùng hai người cũng đến, tao sắp uống trà đến no luôn rồi."
Cuối cùng Úc Khâm Xuyên cũng gặp được người bạn đàng hoàng của Khương Ý.
Thích Bạch cao xấp xỉ Khương Ý, mặc áo phông trắng và quần đùi màu xám, tóc dài buộc đuôi ngựa cao ra sau đầu, đôi mắt đen trong veo.
Nếu một người đàn ông khác để tóc dài như vậy sẽ rất dễ khiến người ta nghĩ đến một người hơi nữ tính, cảm giác khá ẻo lả. Nhưng vẻ ngoài của Thích Bạch rất đẹp, ngũ quan lập thể, đường nét mềm mại còn xen lẫn khí thế mạnh mẽ, đặc biệt giống một thiếu niên hăng hái mới bước vào giang hồ trong phim võ hiệp.
Hoàn toàn không khiến người khác nghi ngờ giới tính khi cậu ta để tóc dài.
Trong lúc Úc Khâm Xuyên dò xét Thích Bạch, cậu ta cũng tò mò nhìn anh.
Sau khi giới thiệu với nhau, Thích Bạch kéo cánh tay Khương Ý thì thầm: "Mày may mắn kiểu gì vậy?"
Người thật còn đẹp trai hơn ảnh chụp rất nhiều á!
Sợ cậu ta nói cái gì mà 'tôi có thể húp vợ của bạn' ngay trước mặt Úc Khâm Xuyên, Khương Ý túm tóc của cậu ta, ra hiệu cậu ta thành thật một chút đi.
Thích Bạch 'ưm' một tiếng, nắm lấy tóc mình bất mãn nhìn cậu: "Tóc thật của tao đấy, mày giật trụi thì làm sao bây giờ?"
Khương Ý: "Tao sẽ cho tiền để mày đi cấy tóc."
Thích Bạch cười lạnh một tiếng: "Ồ, nhóc Ý thay đổi rồi, trước kia mày không phải như vậy."
"Đàn ông, mày thật độc ác!"
Khương Ý: "..."
Bạn ơi, mày bớt điên đi!
Khương Ý cười nói với Thích Bạch, cậu còn gặp đồ ăn cho Thích Bạch một lần, nói sườn non ở nhà hàng này khá ngon.
Úc Khâm Xuyên ngồi nhìn rồi chợt nói: "Quan hệ giữa hai người rất tốt."
Khương Ý cũng không để ý lắm: "Còn phải nói à."
Úc Khâm Xuyên nhìn cậu một cái rồi gật đầu và im lặng.
Còi báo động của bậc thầy lý luận Thích Bạch reo vang, cậu ta để đũa xuống ngồi ngay ngắn, rất có mắt nhìn mà uyển chuyển nói: "Bạn bè nhiều năm, quan hệ không tốt như anh nghĩ đâu."
Hàm ý là: Bọn tôi chỉ làm bạn bè bình thường thôi, tôi không có ý muốn cướp công việc của anh đâu!
Úc Khâm Xuyên hơi bất ngờ nhìn Thích Bạch, sau đó lễ phép cười với cậu ta.
Khương Ý đưa tay lên lắc lư trước mặt hai người, giả vờ bất mãn: "Hai người đừng có mắt đi mày lại trước mặt tao chứ, tao còn đang ngồi đây này."
Nói xong Khương Ý cố ý nhìn tên nhan khống là Thích Bạch một cái.
Bình thường Thích Bạch cứ nói không ngừng, Khương Ý luôn cảm thấy một giây sau cậu ta sẽ lôi điện thoại ra quét mã thêm bạn với Úc Khâm Xuyên.
Thích Bạch bị Khương Ý dùng ánh mắt cảnh cáo: ...
Một người hai người đều nghi ngờ tui, tui khổ quá mà!
Tui không có sở thích đào góc tường đâu mà!
Khương Ý: "Đúng rồi, phòng làm việc của mày ra sao rồi?"
Sau khi vào đại học, Thích Bạch bắt đầu mở tài khoản kinh doanh trên Weibo, đến giờ đã có kha khá fan, chỉ cần làm nội dung trên mạng cũng kiếm đủ tiền để sống rồi.
Nhưng cậu ta có nhiều mục tiêu để theo đuổi hơn Khương Ý, trước khi tốt nghiệp cậu ta đã chuẩn bị mở phòng vẽ tranh, giờ đang là một họa sĩ kiêm giáo viên.
Thích Bạch: "Không thuận lợi lắm, đang tìm chỗ khác."
Khương Ý nghi ngờ: "Xảy ra chuyện gì rồi? Không phải nói chỉ thiếu bước ký hợp đồng với chủ nhà thôi sao?"
Nửa tháng trước Thích Bạch nói với Khương Ý rằng cậu ta nhìn trúng một tầng hầm, đông ấm hè mát, rất thích hợp để thuê làm phòng vẽ tranh.
Vừa nhắc tới việc này Thích Bạch đã thấy bực mình: "Đừng nói nữa, không biết sao thằng nhóc họ Triệu kia lại tìm tới đó."
Khương Ý nghe xong thì hiểu ngay, cậu nhìn cậu ta bằng ánh mắt đồng tình: "Quá thảm rồi."
Thích Bạch uống nước ra như uống rượu: "Tao cũng xui thật, sao người này cứ như âm hồn bất tán thế!"
Thích Bạch trông rất xinh đẹp, lúc mắng người cũng không hề kiêng nể gì.
Vì quan tâm đến Khương Ý nên Thích Bạch chọn một nhà hàng cách công ty của cậu rất gần, đi bộ mười phút là tới.
Úc Khâm Xuyên gặp Khương Ý dưới lầu của công ty trước rồi hai người cùng đến nhà hàng.
Hai người vừa bước vào phòng riêng, Thích Bạch chờ đã lâu thuận miệng phàn nàn: "Cuối cùng hai người cũng đến, tao sắp uống trà đến no luôn rồi."
Cuối cùng Úc Khâm Xuyên cũng gặp được người bạn đàng hoàng của Khương Ý.
Thích Bạch cao xấp xỉ Khương Ý, mặc áo phông trắng và quần đùi màu xám, tóc dài buộc đuôi ngựa cao ra sau đầu, đôi mắt đen trong veo.
Nếu một người đàn ông khác để tóc dài như vậy sẽ rất dễ khiến người ta nghĩ đến một người hơi nữ tính, cảm giác khá ẻo lả. Nhưng vẻ ngoài của Thích Bạch rất đẹp, ngũ quan lập thể, đường nét mềm mại còn xen lẫn khí thế mạnh mẽ, đặc biệt giống một thiếu niên hăng hái mới bước vào giang hồ trong phim võ hiệp.
Hoàn toàn không khiến người khác nghi ngờ giới tính khi cậu ta để tóc dài.
Trong lúc Úc Khâm Xuyên dò xét Thích Bạch, cậu ta cũng tò mò nhìn anh.
Sau khi giới thiệu với nhau, Thích Bạch kéo cánh tay Khương Ý thì thầm: "Mày may mắn kiểu gì vậy?"
Người thật còn đẹp trai hơn ảnh chụp rất nhiều á!
Sợ cậu ta nói cái gì mà 'tôi có thể húp vợ của bạn' ngay trước mặt Úc Khâm Xuyên, Khương Ý túm tóc của cậu ta, ra hiệu cậu ta thành thật một chút đi.
Thích Bạch 'ưm' một tiếng, nắm lấy tóc mình bất mãn nhìn cậu: "Tóc thật của tao đấy, mày giật trụi thì làm sao bây giờ?"
Khương Ý: "Tao sẽ cho tiền để mày đi cấy tóc."
Thích Bạch cười lạnh một tiếng: "Ồ, nhóc Ý thay đổi rồi, trước kia mày không phải như vậy."
"Đàn ông, mày thật độc ác!"
Khương Ý: "..."
Bạn ơi, mày bớt điên đi!
Khương Ý cười nói với Thích Bạch, cậu còn gặp đồ ăn cho Thích Bạch một lần, nói sườn non ở nhà hàng này khá ngon.
Úc Khâm Xuyên ngồi nhìn rồi chợt nói: "Quan hệ giữa hai người rất tốt."
Khương Ý cũng không để ý lắm: "Còn phải nói à."
Úc Khâm Xuyên nhìn cậu một cái rồi gật đầu và im lặng.
Còi báo động của bậc thầy lý luận Thích Bạch reo vang, cậu ta để đũa xuống ngồi ngay ngắn, rất có mắt nhìn mà uyển chuyển nói: "Bạn bè nhiều năm, quan hệ không tốt như anh nghĩ đâu."
Hàm ý là: Bọn tôi chỉ làm bạn bè bình thường thôi, tôi không có ý muốn cướp công việc của anh đâu!
Úc Khâm Xuyên hơi bất ngờ nhìn Thích Bạch, sau đó lễ phép cười với cậu ta.
Khương Ý đưa tay lên lắc lư trước mặt hai người, giả vờ bất mãn: "Hai người đừng có mắt đi mày lại trước mặt tao chứ, tao còn đang ngồi đây này."
Nói xong Khương Ý cố ý nhìn tên nhan khống là Thích Bạch một cái.
Bình thường Thích Bạch cứ nói không ngừng, Khương Ý luôn cảm thấy một giây sau cậu ta sẽ lôi điện thoại ra quét mã thêm bạn với Úc Khâm Xuyên.
Thích Bạch bị Khương Ý dùng ánh mắt cảnh cáo: ...
Một người hai người đều nghi ngờ tui, tui khổ quá mà!
Tui không có sở thích đào góc tường đâu mà!
Khương Ý: "Đúng rồi, phòng làm việc của mày ra sao rồi?"
Sau khi vào đại học, Thích Bạch bắt đầu mở tài khoản kinh doanh trên Weibo, đến giờ đã có kha khá fan, chỉ cần làm nội dung trên mạng cũng kiếm đủ tiền để sống rồi.
Nhưng cậu ta có nhiều mục tiêu để theo đuổi hơn Khương Ý, trước khi tốt nghiệp cậu ta đã chuẩn bị mở phòng vẽ tranh, giờ đang là một họa sĩ kiêm giáo viên.
Thích Bạch: "Không thuận lợi lắm, đang tìm chỗ khác."
Khương Ý nghi ngờ: "Xảy ra chuyện gì rồi? Không phải nói chỉ thiếu bước ký hợp đồng với chủ nhà thôi sao?"
Nửa tháng trước Thích Bạch nói với Khương Ý rằng cậu ta nhìn trúng một tầng hầm, đông ấm hè mát, rất thích hợp để thuê làm phòng vẽ tranh.
Vừa nhắc tới việc này Thích Bạch đã thấy bực mình: "Đừng nói nữa, không biết sao thằng nhóc họ Triệu kia lại tìm tới đó."
Khương Ý nghe xong thì hiểu ngay, cậu nhìn cậu ta bằng ánh mắt đồng tình: "Quá thảm rồi."
Thích Bạch uống nước ra như uống rượu: "Tao cũng xui thật, sao người này cứ như âm hồn bất tán thế!"
Thích Bạch trông rất xinh đẹp, lúc mắng người cũng không hề kiêng nể gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook