Dù công việc không chia cao thấp nhưng là người tốt nghiệp Đại học Nam Kinh, thế mà Tô An Bình lại nói muốn làm tài xế với vệ sĩ.
Ai nghe cũng cảm thấy có vẻ không trọng dụng nhân tài.
Chu Gia Trinh đáp ngay: "Không sao cả, đầu chó của bọn tao không đáng tiền."
Khương Ý dở khóc dở cười: "Tiền đồ của mày đâu."
...
Đồ ăn được bưng lên rất nhanh, Khương Ý mở một bình rượu cất ở đây, tửu lượng của cậu bình thường, mới uống mấy ly vào bụng mà đã thấy lâng lâng.
Khương Ý hơi ngửa đầu uống cạn rượu trong ly của mình, cậu nhìn người đang lên án mình không có nghĩa khí, yếu ớt thở dài:
"Bọn mày cho là tao thoải mái à? Tao cũng khổ lắm có biết không hả?"
Ba người liếc nhau, giận dữ mở miệng:
"Nhà giàu thế mà mày còn khổ à?"
Khương Ý đã hơi say nghe hết câu, cậu tỏ vẻ 'mày đã hỏi thế thì tao đành tâm sự tý thôi'.
Cậu đứng thẳng lên, bắt đầu kể khổ với ba người:
"Phú nhị đại xung quanh tao đều được yêu thương chiều chuộng, một tháng có tận mấy triệu tệ tiền tiêu vặt. Lúc tâm trạng của ba mẹ tốt thì sẽ mua xe mua nhà mua du thuyền, ăn uống, đánh bài, chơi gái cái nào cũng dính vào, đổi người mẫu lẫn minh tinh không ngớt... Còn tao thì sao?"
Cả người lắc lư, Khương Ý ợ rượu rồi đếm số trên đầu ngón tay:
"Mà nhà tao, chẳng những ba mẹ tao quản tao mà đến anh tao cũng quản tao nốt. Nói sợ tao có nhiều tiền tiêu vặt quá thì sẽ ăn chơi đàng điếm, không để ý sẽ làm mấy chuyện trẻ trâu ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của nhà tao."
"Cái này không cho cái kia cũng không nốt, lên đại học còn phải đi làm thêm, tao thường xuyên nghi ngờ tao là con nuôi, là phú nhị đại hàng fake!"
Khương Ý phàn nàn rằng cách giáo dục trong nhà mình nghiêm khắc, lại nhớ đến bình thường cậu ăn tiêu cũng không giống phú nhị đại, ba người Tề Bân cũng nghĩ rằng cậu sống trong nhà giàu cũng chẳng thoải mái hơn mình là bao.
Không có tiền không đáng sợ, đáng sợ là có tiền mà chỉ có thể nhìn chứ không được tiêu.
Đang lúc ba người lộ vẻ đồng tình định an ủi Khương Ý vài câu, câu sau của cậu khiến họ điên cả tiết:
"Bọn mày nghĩ thử coi? Một phú nhị đại như tao mà tiền tiêu vặt hàng tháng chỉ có hai trăm nghìn tệ!"
Ba người: "?"
Nghe mà xem, thằng này nó đang nói tiếng người đấy à?
Cái này mà cũng gọi là khổ, tụi tao cũng muốn khổ như thế.
Khương Ý đập bàn một cái:
"Hai trăm nghìn tệ! Ra ngoài ăn cơm uống rượu với mấy phú nhị đại khác, tao còn ngại đập bàn gọi tính tiền đấy!"
Ba người trăm miệng một lời: "Cút đi!"
Quả nhiên chỉ có bọn họ là chúa hề!
Khó có được cơ hội, Khương Ý không quan tâm trong lòng ba người bực bội cỡ nào, cậu vừa uống vừa nói:
"Giờ cuối cùng cũng tốt nghiệp rồi, chẳng ai quản được tao nữa, tao muốn xõa! Tao nói bọn mày nghe..."
Tề Bân phát hiện Khương Ý say thật rồi.
Một người không hề yêu đương suốt bốn năm đại học, vậy mà lại nói sau khi quản lý công ty, chuyện đầu tiên cậu làm là bao nuôi tình nhân.
Đối với lời nói hùng hồn của Khương Ý, bọn Tề Bân và Chu Gia Trình đều không cho là thật.
Khương Ý là hotboy khoa nghệ thuật của họ, trong bốn năm đại học cả nam lẫn nữ theo đuổi cậu nhiều như cá diếc sang sông, cậu lại chẳng hề động lòng lần nào.
Ai cũng biết cậu không phải là loại người hay làm loạn, ba người nói qua loa với con ma men:
"Vậy mày phải tìm một người mong manh yếu đuổi, trải qua hạnh phúc của người trưởng thành nhé."
Khương Ý hất cằm: "Đương nhiên rồi!"
Bữa ăn kết thúc, Khương Ý chỉ cách bước say đến bất tỉnh một chút xíu, ba người Tề Bân lo cho cậu nên nói sẽ đưa cậu về.
Đầu lưỡi Khương Ý suýt thì thắt lại:
"Không, không cần, người của khách sạn sẽ... Gọi người lái thay cho tao."
Khương Ý là khách quen ở đây, biết quản lý khách sạn sẽ phụ trách an toàn cá nhân cho cậu, nhóm Tề Bân mới yên tâm rời đi.
...
Sáng sớm hôm sau, Khương Ý tỉnh dậy trên chiếc giường mềm mại, di chứng say rượu khiến cậu cau mày xoa huyệt Thái Dương.
Liếc nhìn một vòng cậu thấy mình đang nằm trên giường lớn trong phòng của khách sạn Hải Đỉnh, phản ứng đầu tiên của Khương Ý là cúi đầu.
Thấy mình vẫn còn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua thì cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may, không xảy ra tình tiết máu chó như say rượu chơi tình một đêm.
Tối qua cậu say rượu, có lẽ quản lý khách sạn đã sắp xếp cho cậu ở lại đây.
Khương Ý biết rõ tửu lượng của mình không tốt, cậu cũng không thích rượu, đây là lần đầu tiên cậu uống đến say mèm.
Cậu đè dạ dày, trái lại không có cảm giác khó chịu sau khi say rượu như cậu nghĩ.
Khương Ý đưa tay rung chuông gọi người mang bữa sáng lên, sau đó cậu vuốt tóc xuống giường đi rửa mặt.
Rửa mặt xong cậu lại nghịch nhúm tóc ngốc của mình trước gương, lúc nghiêng đầu ánh mắt của Khương Ý bỗng chững lại, dừng ở ngay cổ của mình.
Ai nghe cũng cảm thấy có vẻ không trọng dụng nhân tài.
Chu Gia Trinh đáp ngay: "Không sao cả, đầu chó của bọn tao không đáng tiền."
Khương Ý dở khóc dở cười: "Tiền đồ của mày đâu."
...
Đồ ăn được bưng lên rất nhanh, Khương Ý mở một bình rượu cất ở đây, tửu lượng của cậu bình thường, mới uống mấy ly vào bụng mà đã thấy lâng lâng.
Khương Ý hơi ngửa đầu uống cạn rượu trong ly của mình, cậu nhìn người đang lên án mình không có nghĩa khí, yếu ớt thở dài:
"Bọn mày cho là tao thoải mái à? Tao cũng khổ lắm có biết không hả?"
Ba người liếc nhau, giận dữ mở miệng:
"Nhà giàu thế mà mày còn khổ à?"
Khương Ý đã hơi say nghe hết câu, cậu tỏ vẻ 'mày đã hỏi thế thì tao đành tâm sự tý thôi'.
Cậu đứng thẳng lên, bắt đầu kể khổ với ba người:
"Phú nhị đại xung quanh tao đều được yêu thương chiều chuộng, một tháng có tận mấy triệu tệ tiền tiêu vặt. Lúc tâm trạng của ba mẹ tốt thì sẽ mua xe mua nhà mua du thuyền, ăn uống, đánh bài, chơi gái cái nào cũng dính vào, đổi người mẫu lẫn minh tinh không ngớt... Còn tao thì sao?"
Cả người lắc lư, Khương Ý ợ rượu rồi đếm số trên đầu ngón tay:
"Mà nhà tao, chẳng những ba mẹ tao quản tao mà đến anh tao cũng quản tao nốt. Nói sợ tao có nhiều tiền tiêu vặt quá thì sẽ ăn chơi đàng điếm, không để ý sẽ làm mấy chuyện trẻ trâu ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của nhà tao."
"Cái này không cho cái kia cũng không nốt, lên đại học còn phải đi làm thêm, tao thường xuyên nghi ngờ tao là con nuôi, là phú nhị đại hàng fake!"
Khương Ý phàn nàn rằng cách giáo dục trong nhà mình nghiêm khắc, lại nhớ đến bình thường cậu ăn tiêu cũng không giống phú nhị đại, ba người Tề Bân cũng nghĩ rằng cậu sống trong nhà giàu cũng chẳng thoải mái hơn mình là bao.
Không có tiền không đáng sợ, đáng sợ là có tiền mà chỉ có thể nhìn chứ không được tiêu.
Đang lúc ba người lộ vẻ đồng tình định an ủi Khương Ý vài câu, câu sau của cậu khiến họ điên cả tiết:
"Bọn mày nghĩ thử coi? Một phú nhị đại như tao mà tiền tiêu vặt hàng tháng chỉ có hai trăm nghìn tệ!"
Ba người: "?"
Nghe mà xem, thằng này nó đang nói tiếng người đấy à?
Cái này mà cũng gọi là khổ, tụi tao cũng muốn khổ như thế.
Khương Ý đập bàn một cái:
"Hai trăm nghìn tệ! Ra ngoài ăn cơm uống rượu với mấy phú nhị đại khác, tao còn ngại đập bàn gọi tính tiền đấy!"
Ba người trăm miệng một lời: "Cút đi!"
Quả nhiên chỉ có bọn họ là chúa hề!
Khó có được cơ hội, Khương Ý không quan tâm trong lòng ba người bực bội cỡ nào, cậu vừa uống vừa nói:
"Giờ cuối cùng cũng tốt nghiệp rồi, chẳng ai quản được tao nữa, tao muốn xõa! Tao nói bọn mày nghe..."
Tề Bân phát hiện Khương Ý say thật rồi.
Một người không hề yêu đương suốt bốn năm đại học, vậy mà lại nói sau khi quản lý công ty, chuyện đầu tiên cậu làm là bao nuôi tình nhân.
Đối với lời nói hùng hồn của Khương Ý, bọn Tề Bân và Chu Gia Trình đều không cho là thật.
Khương Ý là hotboy khoa nghệ thuật của họ, trong bốn năm đại học cả nam lẫn nữ theo đuổi cậu nhiều như cá diếc sang sông, cậu lại chẳng hề động lòng lần nào.
Ai cũng biết cậu không phải là loại người hay làm loạn, ba người nói qua loa với con ma men:
"Vậy mày phải tìm một người mong manh yếu đuổi, trải qua hạnh phúc của người trưởng thành nhé."
Khương Ý hất cằm: "Đương nhiên rồi!"
Bữa ăn kết thúc, Khương Ý chỉ cách bước say đến bất tỉnh một chút xíu, ba người Tề Bân lo cho cậu nên nói sẽ đưa cậu về.
Đầu lưỡi Khương Ý suýt thì thắt lại:
"Không, không cần, người của khách sạn sẽ... Gọi người lái thay cho tao."
Khương Ý là khách quen ở đây, biết quản lý khách sạn sẽ phụ trách an toàn cá nhân cho cậu, nhóm Tề Bân mới yên tâm rời đi.
...
Sáng sớm hôm sau, Khương Ý tỉnh dậy trên chiếc giường mềm mại, di chứng say rượu khiến cậu cau mày xoa huyệt Thái Dương.
Liếc nhìn một vòng cậu thấy mình đang nằm trên giường lớn trong phòng của khách sạn Hải Đỉnh, phản ứng đầu tiên của Khương Ý là cúi đầu.
Thấy mình vẫn còn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua thì cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may, không xảy ra tình tiết máu chó như say rượu chơi tình một đêm.
Tối qua cậu say rượu, có lẽ quản lý khách sạn đã sắp xếp cho cậu ở lại đây.
Khương Ý biết rõ tửu lượng của mình không tốt, cậu cũng không thích rượu, đây là lần đầu tiên cậu uống đến say mèm.
Cậu đè dạ dày, trái lại không có cảm giác khó chịu sau khi say rượu như cậu nghĩ.
Khương Ý đưa tay rung chuông gọi người mang bữa sáng lên, sau đó cậu vuốt tóc xuống giường đi rửa mặt.
Rửa mặt xong cậu lại nghịch nhúm tóc ngốc của mình trước gương, lúc nghiêng đầu ánh mắt của Khương Ý bỗng chững lại, dừng ở ngay cổ của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook