Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu
-
Chương 145: Thế giới thứ năm (21)
CHO ANH SỜ ĐI MÀ
Ngôi trường Giang Thầm chọn không phải là một ngôi trường danh tiếng hàng đầu quốc gia, mà chỉ là một trường nhỏ có chút tiếng tăm trong tỉnh, nhưng khi nhìn ra toàn quốc thì lại khá bình thường.
Lý do hắn chọn một ngôi trường bình thường như vậy mà không phải trường danh tiếng có chất lượng giáo dục cao hơn, là vì những trường như thế này sẽ dễ làm vài điều trong một số mặt.
Bảo về nước học là thế, nhưng thực ra Giang Thầm chỉ ghi danh cho có, phần lớn thời gian của hắn vẫn tập trung vào việc xử lý di sản. Hắn hiếm khi đến trường học, chỉ xuất hiện đúng giờ trong các kỳ thi thôi.
Còn về chất lượng giảng dạy thì vốn dĩ không nằm trong mối bận tâm của Giang Thầm.
Giáo trình ở nước A có sự tương đồng cao với giáo trình trong nước, hắn đã tự học xong chương trình lớp 12 từ năm lớp 11 và đã đạt gần như điểm tối đa trong các bài kiểm tra tự đánh giá. Chỉ cần không sao nhãng thì kỳ thi đại học sau một năm sẽ không gặp vấn đề gì, ít nhất việc vào được trường đại học như mong muốn không gây áp lực cho hắn.
Với cả khả năng tự học của hắn rất tốt, nên hướng dẫn của thầy cô cũng không giúp được hắn là bao.
Thế nên chẳng có gì lạ khi Giang Thầm hiếm khi đến trường nhưng mỗi lần thi đều đứng đầu khối. Thi thoảng bận rộn công việc đến nỗi sức cùng lực kiệt, trạng thái không tốt thì mới đứng hạng nhì hạng ba, nhưng chưa bao giờ out khỏi top năm.
Sự xuất hiện của Giang Thầm đã gây xôn xao trong trường, tất nhiên không chỉ vì ngoại hình xuất chúng của hắn mà còn vì hắn liên tục thi cử giành hạng nhất, hơn nữa mai sau chắc cũng chẳng ai vượt qua thành tích này, dẫu cho những học sinh xuất sắc khác cố gắng ra sao thì vẫn luôn có khoảng cách rõ rành rành với hắn.
... Vẻ đẹp quả thực cũng quan trọng, nhưng với những học sinh đang trong giai đoạn căng thẳng của lớp 12 thì việc luôn được hạng nhất trong mọi kỳ thi còn quan trọng hơn cả mặt đẹp.
Song khi cả hai đặc điểm này đều có trong một người thì càng hiệu quả hơn, kiểu 1+1>2.
Về phần học sinh mới bí ẩn xuất hiện bất ngờ, vẻ ngoài điển trai khôn cùng, hầu như không bao giờ đến lớp nhưng lần nào thi cũng đạt hạng nhất, từ ngày hắn chuyển đến, trong trường đã lan truyền vô vàn lời đồn kỳ lạ về hắn. Nào là hắn ốm yếu (điều này suy ra từ việc Giang Thầm thường xuyên đeo găng tay và khẩu trang), nào là chỉ cần gió thổi qua cũng dị ứng, nào là ở nhà phải chăm sóc người thân bị liệt nên phải vừa học vừa lo toan...
Dù các lời đồn có nhiều phiên bản, chúng đều vô tình xây dựng hình ảnh Giang Thầm như một cậu thiếu niên đáng thương với hoàn cảnh khó khăn nhưng vẫn kiên trì, không bỏ cuộc vươn mình.
Giang Thầm: "..."
Hắn chỉ là hơi kín tiếng thôi, thường ngày đến trường cũng ăn mặc giản dị thôi mà.
Mỗi lần đến trường thi cử, Giang Thầm đều tháo chiếc đồng hồ hàng trăm nghìn mà ba Tô tặng, rồi thay quần áo bình thường, cố gắng điệu thấp trong trường.
Hắn làm vậy là để tránh bị chú ý không cần thiết, thêm một chuyện chẳng thà bớt một chuyện, vì dù gì hắn cũng là học sinh duy nhất không đến trường học hàng ngày, thu hút quá nhiều ánh mắt khi chưa có đủ thực lực không phải chuyện tốt.
Thế nhưng, sự giản dị của hắn lại vô tình kích thích trí tưởng tượng phong phú của các bạn học...
Dù sao thì không phải lời đồn tiêu cực, nên sau khi biết được, Giang Thầm cũng chỉ cạn lời một lúc rồi cho qua.
Các tin đồn cứ thế tiếp tục đến cuối năm lớp 12, và khi tin tức hắn trúng tuyển vào đại học T danh tiếng với thành tích top đầu toàn tỉnh được công bố, "câu chuyện nghị lực" về hắn lại một lần nữa lan truyền rầm rộ trong hội nhóm cựu học sinh, như thể hắn sắp trở thành biểu tượng động viên của học sinh năm cuối, sẽ bị cha mẹ học sinh lớp 12 đem ra nói về "con nhà người ta".
Tiêu đề cũng có thể tưởng tượng ra luôn: "Chàng trai 19 tuổi bị buộc phải xa rời lớp học nhưng không từ bỏ, thành tích cuối cùng của cậu đã khiến hàng triệu học sinh phải thán phục!"
Giang Thầm: "..."
Trong cuộc gọi video thường ngày với Tô Đoạn, vẻ mặt Giang Thầm phức tạp kể lại câu chuyện này với cậu.
Thế mà nghe thấy cậu thiếu niên đã lớn hơn một chút bật cười khúc khích, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết, sắp không thấy đôi mắt đâu rồi.
Giang Thầm bất lực nói: "... Nhóc xấu tính, còn cười nữa là mai anh về không mang quà cho em đâu."
Nhờ giao thông hiện đại, bay qua lại giữa hai nước cũng chỉ mất vài giờ, mà Giang Thầm lại không cần phải lên lớp đúng giờ, thời gian khá linh hoạt, nên dù học ở hai quốc gia thì hắn vẫn có thể thường xuyên bay về nước A gặp Tô Đoạn. Còn những lúc Tô Đoạn nghỉ dài, cậu cũng sẽ về nước để ở bên Giang Thầm vài ngày.
Dù không thể ngày ngày bên nhau như trước, nhưng so với việc phải xa nhau cả năm như Tô Đoạn từng tưởng tượng thì vậy đã tốt lắm rồi. Sau một thời gian làm quen, họ cũng dần dần thích nghi với kiểu quan hệ này.
Ngoài ra điều này còn có một lợi ích rất lớn. Khi Tô Đoạn về nước một mình, cả hai có thể bớt dè dặt hơn ở nhà, muốn ôm là ôm, muốn hôn là hôn.
Quả thực chẳng dè dặt điều gì!
Dù trước khi Tô Đoạn đủ 18 tuổi vẫn không thể làm gì "không khoảng cách", nhưng với hai người đang vụng trộm yêu sớm, một chút tự do như vậy đã là quá vui vẻ.
Nghe lời "đe dọa" của Giang Thầm, Tô Đoạn lập tức thu lại nét cười, cố giữ vẻ nghiêm túc, miễn cưỡng nói trái lòng: "Không có quà cũng không sao, chỉ cần anh về là được rồi."
Giang Thầm đồng tình gật đầu: "Vậy lần này anh sẽ không mang bánh về cho em nữa nhé."
Tô Đoạn đần ra: "..."
Dù ngoài miệng nói không cần quà cũng được, nhưng nếu có đôi tai dài, chắc chúng đã cụp xuống thất vọng.
Thành phố mà Giang Thầm học cấp ba có một tiệm bánh nhỏ làm bánh rất mềm xốp ngon miệng. Dù là loại bánh đơn giản nhất như bánh trứng nhưng không hiểu sao lại hợp khẩu vị Tô Đoạn. Giang Thầm từng mang về cho Tô Đoạn một lần, từ đó Tô Đoạn không sao quên được bánh ở đây, lần nào Giang Thầm về cũng ngóng trông nhìn hắn mãi.
Giang Thầm vội vàng xoa dịu: "Anh đùa thôi mà."
Lúc này Tô Đoạn vừa đi dạo về, đang ngồi trên sô pha vừa ăn trái cây vừa gọi video với hắn. Mẹ Tô mặc đồ ngủ đi ngang qua, mặt đắp mặt nạ, như một hồn ma bất chợt ghé vào camera, sâu kín nói: "Đừng chiều nó quá, mấy hôm trước dẫn nó đi khám răng, bác sĩ bảo phải kiểm soát lượng đường đấy."
Tô Đoạn ngay lập tức căng thẳng, sợ Giang Thầm bị mẹ Tô hù thật mà không mang bánh cho mình, dựng tai cảnh giác giải thích: "Con không sâu răng, còn chẳng có dấu hiệu nữa nữa là, bác sĩ chỉ nói mấy câu theo lệ thôi, ai đi khám răng mà chẳng được dặn thế..."
Mẹ Tô bình thản chỉnh lại mặt nạ hơi lệch, thở dài: "Bình thường làm gì cũng ngốc, đến chuyện ăn uống thì lại lanh mồm lanh miệng hẳn ra. Mẹ và ba con chẳng hề tham ăn, sao lại sinh ra một nhóc ham ăn như con nhỉ?"
Tô Đoạn cảm thấy bị xúc phạm, nhưng không sao phản bác được: "..."
Giang Thầm cười giải vây, khéo léo tâng bốc bé con của mình: "Đoạn Đoạn đâu có ngốc. Lần thi cuối kỳ... Vừa rồi chẳng phải em lại tiến bộ nữa sao?"
Kể từ khi hai người đã hứa sẽ học cùng một trường đại học, thành tích của Tô Đoạn không ngừng tiến bộ. Cậu vốn có nền tảng tốt, sau một năm miệt mài học tập, giờ đã thường xuyên lọt vào top ba của khối. Nếu duy trì được phong độ này trong năm cuối cấp, cậu hoàn toàn có thể chọn bất kỳ trường đại học nào mình muốn.
Mẹ Tô sắc bén đánh giá: "Khen không tiếc lời."
Giang Thầm: "..."
Không biết vì sao mẹ Tô vốn dịu dàng từ lúc nào lại có xu hướng chuyển sang kiểu nói mỉa mai, đến mức khiến cả Giang Thầm vốn khéo ăn khéo nói cũng không thể phản bác lại.
❀❀❀
Sau nửa tháng ở nước A cùng gia đình, Giang Thầm lại quay về nước.
Thời gian nghỉ hè còn khá dài, nhưng hắn không chỉ đơn thuần là một sinh viên mà còn bận rộn hơn với các công việc của công ty.
Sau một khoảng thời gian vất vả, cuối cùng Giang Thầm cũng đã lấy lại di sản thuộc về mình, người cha dượng từng có ý định chiếm đoạt tài sản của mẹ hắn cũng bị hắn đẩy vào tù. Công ty mẹ Giang để lại giờ đã thuộc về tay hắn.
Tuy nhiên, Giang Thầm không định chỉ an phận kế thừa công ty của mẹ.
Thứ nhất, hệ thống của công ty này quá cồng kềnh và lộn xộn. Dù hiện tại công ty có quy mô lớn và thị phần không nhỏ, nhưng muốn phát triển xa hơn thì không dễ. Với tiềm lực hiện tại, công ty vẫn chưa đủ sức để hắn có thể tự tin đối mặt với cơn thịnh nộ hoặc trả đũa của cha Tô.
Thứ hai, định hướng của công ty cũng có vấn đề. Xã hội đang phát triển nhanh chóng, một số ngành sẽ dần bị thời đại bỏ lại phía sau. Nhờ vào sự nhạy bén, dù hiện tại chưa quá rõ ràng nhưng Giang Thầm đã sớm cảm nhận được xu hướng này.
Giữ nguyên hiện trạng và đứng yên sẽ không đưa hắn đến gần với những gì hắn mong muốn.
Vì vậy, Giang Thầm không hề chần chừ quyết định thành lập một công ty mới.
Ngành nghề chính của công ty mới vẫn thuộc lĩnh vực của công ty mẹ Giang, nhưng sẽ có hướng đi hoàn toàn khác biệt.
Khi biết được quyết định của hắn, cha Tô ngạc nhiên một lúc rồi khen ngợi: "Tiểu Thầm, con có tầm nhìn, lại dám thử thách bản thân. Chỉ cần có thời gian, chắc chắn con sẽ vượt qua chú già này."
Vốn dĩ ông nghĩ mai sau sẽ giao Tô thị cho Giang Thầm quản lý. Nhưng nhìn tình hình này, thành tựu sau này của hắn có lẽ sẽ không kém cạnh ông chút nào.
Bỏ qua một công ty đã về tay, hiện đang có lợi nhuận lớn để cực khổ tự tạo dựng một công ty mới chưa rõ tương lai là điều không phải thanh niên nào cũng dám làm.
Trước lời khen của cha Tô, Giang Thầm chỉ khiêm tốn mỉm cười.
... Một nụ cười hơi chột dạ mà cha Tô không nhận ra.
Con đường khởi nghiệp luôn khó khăn, nhưng với khoản di sản và cổ phần của mẹ để lại, cộng thêm tài sản từ cha Giang, hắn đã có nguồn vốn dồi dào nên không lo ngại vấn đề tài chính. Dù vậy, về nhân lực và quan hệ, hắn vẫn còn thiếu, nhưng chuyện này chỉ có thể dần dần tích lũy qua thời gian và trải nghiệm thực tế.
Sau khi Giang Thầm hoàn thành năm nhất, chẳng bao lâu đã đến sau sinh nhật mười tám tuổi của Tô Đoạn, chẳng có gì bất ngờ khi cậu nhận được thư nhập học của Đại học T, trở thành bạn cùng trường với Giang Thầm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook