Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu
-
C42: Thế giới thứ hai 3
NÔ LỆ NHỎ CỦA NGUYÊN SOÁI ĐẾ QUỐC
Tuy cậu hiểu hoa không có nghĩa đó trong mắt con người nhưng Tô Đoạn vẫn sững sờ trong chốc lát, không tình nguyện lắm.
Cảm giác của Odrosse cực kỳ nhạy bén nên tất nhiên không bỏ sót chút không bằng lòng trong mắt cậu, hắn nhíu mày hỏi: "Có vấn đề gì à?"
Công việc hắn sắp xếp cho Tô Đoạn chỉ cần cầm bình nước lắc lắc hai lần, không cần tiếp xúc hoa nên không cần lo sẽ bị gai hoa đâm bị thương. Thật ra thì dù Tô Đoạn lười không tưới nước cũng không sao, bởi lẽ cái gọi là công việc tưới nước vốn dĩ do hắn dựng lên.
Những đóa hoa diên vĩ đó đều là giống ưu đã chọn lọc, có nhân viên chuyên trách kiểm tra định kỳ và bảo dưỡng, dù Tô Đoạn không tưới thì tự nhiên cũng sẽ có người làm.
Hắn sẽ dặn quản gia đừng quá nghiêm khắc với Tô Đoạn, chỉ cần cậu không gặp rắc rồi thì cứ tùy ý cậu.
Odrosse dám chắc không có công việc nào nhẹ nhàng hơn công việc này trong cả phủ thân vương này.
Tô Đoạn lắc đầu, buồn buồn nói: "Không có."
Odrosse nhìn chằm chằm cậu vài giây, nghĩ đến một khả năng: "Ngươi bị dị ứng phấn hoa à?" Khoa học công nghệ phát triển, gen của con người cũng không ngừng tiến hóa và cải tiến nên chứng bệnh này giờ đây cũng rất hiếm gặp. Nhưng trong nhóm người chưa tiến hóa, vẫn còn một số rất nhỏ người bị dị ứng phấn hoa.
"..." Tô Đoạn ngây ra một lúc, trong đôi mắt đen hiện lên một thứ cảm xúc không rõ là gì, kiên định đáp: "Không có!"
Nếu cậu bị dị ứng phấn hoa thì không thể bị thụ phấn được, nên phải nói rõ.
Odrosse không hiểu sao cậu tự dưng phản ứng mãnh liệt như thế, nhưng không dị ứng phấn hoa là được, "Vậy thì cậu cứ tưới hoa đi, nếu không làm tốt sẽ bị phạt."
Dù đã quyết định bảo quản gia mắt nhắm mắt mở với Tô Đoạn, nhưng những chuyện này không thể để nô lệ nhỏ biết, nếu không sẽ chiều quá sinh hư.
Tô Đoạn gật đầu, rầu rĩ bảo đảm: "Tôi sẽ làm việc chăm chỉ."
Tiếp theo không còn gì để nói nữa nên Odrosse gọi quản gia nhờ ông dẫn Tô Đoạn đi nhận phòng.
Tô Đoạn được phân vào một phòng đơn, tuy không lớn nhưng đãi ngộ tốt hơn các nô lệ khác rồi.
Hầu hết nô lệ ở trong phòng sáu người hoặc tám người, chỉ những nô lệ có địa vị cao nhất mới được phân vào phòng đơn thế này.
Tô Đoạn thầm thấy nhẹ nhõm vì không phải sống chung với người lạ.
"... Giờ làm việc của cậu là từ mười giờ sáng đến năm giờ tối. Nếu máy đo độ ẩm ngoài vườn giảm đến mức giới hạn thì hãy tưới nước, nếu không thì cứ để yên. Dụng cụ để trong ngăn số ba trong phòng chứa cạnh vườn. Đây là chìa khóa."
Quản gia đưa chìa khóa qua, ánh mắt khẽ thay đổi khi nhìn thấy chiếc nhẫn bạc trên tay cậu.
Ông nhớ nô lệ này không đeo gì trên người khi được thân vương điện hạ đưa về nhà, sao vừa vào phòng làm việc xong trên tay lại có một chiếc nhẫn?
Còn là nhẫn hình hoa diên vĩ.
Hoa diên vĩ là loài hoa được mẹ của thân vương điện hạ - Hoàng hậu Sophie yêu thích nhất lúc còn sống. Đây là chuyện mà công dân của cả đế quốc đều biết.
Mà thân vương Odrosse không ra chiều yêu thích đặc biệt gì với loài hoa này, nhưng vì ảnh hưởng từ hoàng hậu Sophie nên đồ dùng cá nhân của hắn cũng đa số là đánh dấu bằng hoa diên vĩ.
Nguồn gốc của chiếc nhẫn này đã quá rõ ràng.
Nghĩ đến thân vương điện hạ dùng thiết bị kết nối ra lệnh cho mình không được quá nghiêm khắc với nô lệ này, trong mắt quản gia hiện vẻ suy tư.
♠♠♠
Sau khi quản gia dặn dò rồi rời đi, Tô Đoạn đi khám phá cả căn phòng khá lớn trước, sau đó bắt đầu nghịch nút không gian Odrosse đưa cho mình, thử bỏ đồ trong phòng vào rồi lại lấy ra.
Cuối cùng Tô Đoạn kết luận: "Cái này rất giống với "nhẫn đựng đồ" hoặc "túi đựng đồ" mà mấy tu sĩ loài người sử dụng, nhưng nguyên lí thì khác."
Nhẫn đựng đồ sử dụng linh lực để tạo ra một không gian độc lập, trong khi nút không gian hoàn toàn là sự kết tinh của sức mạnh công nghệ.
Hệ thống nói: "Trăm sông đổ về một biển*."
*Cùng một mục đích.
Thế là Tô Đoạn lại học được một thành ngữ mới từ hệ thống.
Chỉ có một mình nên cũng hơi nhàm chán, Tô Đoạn chơi một lát thì ngủ quên trên giường, khi thức dậy đã là hai ba giờ chiều, cậu bỏ lỡ giờ ăn trưa mất rồi.
Tô Đoạn xoa cái bụng mềm mại của mình, đói rồi.
Có điều cậu vẫn nhớ đến cái con người vô tình bảo cậu tưới nước cho bộ phận sinh sản của thực vật khác, hỏi hệ thống: "Odrosse đang ở đâu?"
Hệ thống đáp: "Hệ thống phát hiện hiện tại mục tiêu đang sửa cơ giáp cách cậu ba mươi kilomet, sẽ mất khoảng hai giờ nữa mới về."
Tô Đoạn nói: "Tôi biết rồi, cảm ơn cậu."
Vì Odrosse không ở nhà nên cậu phải tự tìm cơm cho mình.
Cố gắng nhớ lại vị trí phòng bếp mà quản gia đã chỉ cho mình, cộng thêm sự trợ giúp của hệ thống thì cậu cũng đã tìm ra nơi nhận cơm của các nô lệ.
Vì đã qua giờ cơm nên trong bếp chỉ còn lại một người trực, nước da gã ngăm đen, cơ bắp cuồn cuộn, khuôn mặt dữ tợn, thoạt trông không giống đầu bếp mà giống một tên côn đồ hơn.
Lần đầu tiên Tô Đoạn thấy gã đã bị dọa hết hồn.
Nhưng nô lệ thoạt trông hung dữ này lại khá tốt tính, tuy Tô Đoạn đến ăn sau giờ trưa nhưng gã không hề ra chiều mất kiên nhẫn, sau khi nghe tên của Tô Đoạn thì hỏi cậu có phải người mới đến không, hỏi xong thì đưa cho cậu một ống chất dinh dưỡng.
Tô Đoạn nói: "Đúng rồi, tôi mới tới hồi sáng, cảm ơn anh." Sau đó ngơ ngác cầm chất dinh dưỡng xanh mượt.
- Thứ này ăn được thật hả?
Đáp án là ống đồ ăn trong tay cậu không chỉ ăn được mà còn là món chính của hầu hết người trên thế giới này.
Vì địa chất, thực vật trên thế giới này thưa thớt, khiến rau củ trở nên đắt đỏ, ngay cả một số tiểu quý tộc cũng không đủ khả năng ăn rau ba bữa một ngày.
Chính vì thế, chất dinh dưỡng được tạo ra như thế đấy, nó được tổng hợp nhân tạo và chứa các chất dinh dưỡng cũng như các yếu tố cần có trong một bữa ăn bình thường, hơn nữa cách ăn cũng dễ, có nhiều khẩu vị khác nhau... Đương nhiên quan trọng nhất là rẻ.
Giá một bắp cải nhỏ đủ mua hàng trăm ống chất dinh dưỡng giá trung bình đấy.
Vì vậy, nhiều gia đình quý tộc chọn chất dinh dưỡng làm bữa ăn chính.
Đồ ăn cung cấp cho nộ lệ trong phủ của Odrosse khá ngon, chiếc ống Tô Đoạn đang cầm là chất dinh dưỡng bình thường, là món chính của các gia đình bình thường.
Nhưng Tô Đoạn nhìn cái màu sắc kì cục của nó, cậu vẫn cảm thấy không nuốt nổi.
Mãi đến khi về phòng mình, Tô Đoạn mới mở ống dinh dưỡng ra, thử một ngụm nhỏ xíu.
... Nó cũng khá ngon nhỉ?
Dù sao thì vị cũng bình thường hơn vẻ ngoài, hơn nữa cái ống này tình cờ lại là vị ngọt mà cậu thích nên Tô Đoạn liếm sạch như ăn tráng miệng ngọt.
Nhưng chất dinh dưỡng no chắc hơn tráng miệng ngọt, và một chiếc ống to bằng ngón tay đã khiến Tô Đoạn ợ hơi.
Xem ra lần sau cậu chỉ cần ăn nửa ống là được, trong phòng có một tủ đông nhỏ để cậu có thể bảo quản chất dinh dưỡng còn dư.
Tô Đoạn nghỉ ngơi một chốc, nhìn đồng hồ thấy sắp đến năm giờ bèn ra vườn lấy bình tưới cây, đổ đầy nước chuẩn bị làm việc.
Có điều, khi Tô Đoạn vừa xắn tay áo và ống quần lên mới nhận ra máy đo độ ẩm ngoài vườn cho thấy độ ẩm trong đất khá cao, chưa cần tưới. Thế là cậu nhìn lom lom máy đo vài giây, đành phải bỏ bình tưới cây xuống định về.
Một nô lệ nữ bước đến gần cậu và hỏi: "Cậu mới đến à?"
Đây là lần thứ hai Tô Đoạn nghe thấy câu hỏi này trong ngày hôm nay, hồi nãy đến phòng bếp nhận chất dinh dưỡng cũng bị hỏi.
Nô lệ nữ này trông thật xinh đẹp, đôi mắt xanh nhạt khá giống Odrosse, vẻ mặt lạnh nhạt, đôi mắt đang quan sát Tô Đoạn. Trực giác của Tô Đoạn mách bảo cậu không nên giao tiếp với cô ta.
Tô Đoạn cẩn thận lùi hai bước về sau, gật đầu, buông tay áo xuống, định rời khỏi đây.
Nô lệ nữ bỗng túm lấy cánh tay cậu, sắc mặt thay đổi nói: "Cậu không bị đánh dấu."
Tô Đoạn sửng sốt mới hiểu ra cô ta đang nói về khắc dấu nô lệ. Khi ở chợ Odrosse từ chối lời đề nghị giúp hắn đóng dấu của kẻ buôn nô lệ, sau khi về cũng không nhắc lại nên cậu tưởng chuyện này đã bỏ qua.
Tô Đoạn nhỏ giọng nói "Không liên quan đến chị" rồi dùng sức lắc mạnh tay mình, nhưng sức của nô lệ nữ này cực kỳ mạnh, không những không hất ra được còn khiến mình bị đau.
Nô lệ nữ mất kiên nhẫn nói: "Đi theo tôi."
Có vẻ địa vị của nô lệ nữ này rất cao, Tô Đoạn bị cô ta kéo đi, trong lúc đi cũng gặp vài nô lệ, nhưng họ chỉ liếc nhìn hai người rồi tiếp tục làm việc của mình chứ không lo chuyện bao đồng.
Chỉ khi đi ngang qua bếp, người nô lệ cao lớn đang trực trong bếp mới bước ra hỏi.
Hỏi rõ có chuyện gì xong, người nô lệ cao lớn nói: "Cậu ấy mới đến đấy, có lẽ hơi đặc biệt, cô đi hỏi quản gia trước đi."
Nô lệ nữ lạnh lùng liếc gã: "Đều là nô lệ thì có gì đặc biệt? Sớm muộn gì cũng phải đánh dấu, có chút việc nhỏ này cũng đi hỏi quản gia, anh muốn tôi bị phạt à?"
Nói đến câu cuối, giọng cô ta trở nên bén nhọn.
Nô lệ cao lớn cau mày nhìn bóng dáng hai người, xoay người khóa cửa phòng bếp rồi đi tìm quản gia.
Nô lệ mới có tóc đen mắt đen, những nô lệ như vậy rất yếu. Khi còn ở chợ, cậu đã nhìn thấy một nô lệ tóc đen mắt đen bị đánh dấu, lúc đó anh ta chảy rất nhiều máu. Mấy ngày hôm sau, cậu nghe nói người nô lệ đó đã chết vì vết thương không lành lại được.
♬♬♬
Tô Đoạn bị người ta thô bạo túm đi rất tức giận, cậu là một nấm Phục Linh rất trầm tính, hiếm khi tức giận với ai, nhưng nô lệ nữ vừa gặp đã túm cánh tay cậu là điều vô cùng bất lịch sự.
Hơn nữa trông cô ta giống như muốn dẫn cậu đi khắc cái dấu rất đau kia.
Odrosse còn không bảo cậu đi, mắc gì người này lôi kéo cậu chứ?
Tô Đoạn tức giận quyết định đánh người, cậu hỏi hệ thống: "Trong trung tâm mua sắm của cậu có thứ gì có thể khiến tôi mạnh hơn không?"
Hệ thống đáp: "Có đấy ký chủ, có 'rau chân vịt hàm lượng sắt gấp ngàn lần', trong vòng một giờ có thể tăng sức mạnh của cậu lên mười lần, hoàn toàn đủ phản kháng người trước mặt."
Lúc hệ thống đang giới thiệu đạo cụ cho cậu, nô lệ nữ đã ép cậu vào một căn phòng, trong phòng tối om, bên trong chỉ có một chiếc máy trông rất kỳ lạ, có lẽ dùng để đóng dấu nô lệ.
Nô lệ nữ nhấn công tắc máy, một tiếng bíp nhỏ vang lên, máy khởi động.
Tô Đoạn hỏi: "Cái này, ừm, rau chân vịt gì đó mất bao nhiêu điểm kinh nghiệm?"
Hệ thống đáp: "50 điểm."
Thế mà còn bằng giá năm lọ thuốc giảm đau!
Tô Đoạn đau lòng một giây. Thấy cánh tay mình bị nô lệ nữ kéo sang cạnh máy, lông tơ dựng đứng vì bị máy móc nóng hổi kích thích, cậu bèn quyết định: "Mua! Dùng ngay bây giờ!"
Hệ thống nói: "Được ký chủ."
"Rầm", 50 điểm kinh nghiệm bị trừ.
Ngay lập tức, Tô Đoạn cảm thấy trong cơ thể có một dòng nước ấm áp dâng trào, khắp người đột nhiên tràn đầy sức lực, cậu lại rút tay về thử thì lần này đã dễ dàng thoát ra.
Nô lệ nữ sửng sốt nhìn Tô Đoạn tự dưng mạnh lên, rồi như bị chọc giận, vẻ mặt trở nên hung ác hơn, lại giơ tay ra bắt cậu.
Để trả thù cho việc bị kéo suốt chặng đường, Tô Đoạn dùng sức đẩy bả vai nô lệ nữ.
Cú đẩy này có tác dụng ngay lập tức, nô lệ nữ lảo đảo lùi lại vài bước, đầu đập vào khung cửa kim loại lạnh lẽo, hét lên đau đớn rồi ôm đầu ngồi xổm trên đất.
Nhưng dù đau đến không đứng dậy nổi cũng không quên ác độc nhìn lom lom Tô Đoạn, miệng thì mắng chửi.
Ừmm... Tuy Tô Đoạn không hiểu cô ta đang nói gì, nhưng nghĩ chắc cũng không phải lời hay gì.
Tô Đoạn do dự đứng đó, mím môi xấu xa nghĩ có nên đánh cô ta nữa hay không?
Song cậu chưa kịp nghĩ xong thì một bóng dáng quen thuộc đã đứng trước cửa phòng đang mở.
Là Odrosse.
Tô Đoạn lập tức ngây dại, cậu nhìn nô lệ nữ đang đau đớn ngồi xổm trên đất ở cửa, rồi lại nhìn mình đứng bất động, không biết nên giải thích ra sao.
Cảnh tượng này nhìn kiểu gì cũng giống cậu đang bắt nạt người kia... Tô Đoạn rụt tay lại.
Nô lệ nữ phối hợp nhỏ giọng khóc nức nở, giọng nhẹ nhàng gọi chủ nhân Odrosse, nghe như ấm ức và đáng thương lắm ấy, không hề có vẻ độc địa mắng chửi vừa rồi.
Tô Đoạn: "..." Sao người phụ nữ này lại lật mặt nhanh như bánh tráng vậy chứ?
Song Odrosse chẳng thèm nhìn nô lệ đang ngồi xổm lấy một lần, hắn bước tới vài bước rồi xắn tay áo cậu lên, sau khi xác nhận cánh tay cậu không bị thương gì mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tô Đoạn từ trên xuống dưới, đôi ngươi xanh thẳm trông vô cùng âm trầm. Hắn hỏi: "Có bị thương không?"
Tô Đoạn bị nắm cánh tay ngơ ngác lắc đầu.
Odrosse mặc chiếc áo khoác dài màu đen khi họ gặp nhau lần đầu, chắc hắn vừa mới về, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt hiếm khi lộ ra không vui.
Tuy nô lệ nhỏ thoạt trông vẫn ổn, nhưng thân vương điện hạ vẫn sờ sơ qua người cậu mới yên tâm.
Vốn dĩ sáng nay hắn ra ngoài để sửa có giáp, ai ngờ vô tình gặp được nô lệ nhỏ này nên quên sạch bách chuyện cơ giáp, đành phải chiều đi sửa.
Ai ngờ vừa về đến nhà bèn thấy quản gia và một nô lệ vội vàng đi tới, hỏi thăm mới biết hắn chỉ mới ra ngoài có hai tiếng mà nô lệ nhỏ đã gặp chuyện.
Odrosse vốn tưởng phủ của mình an toàn lắm, nhưng hóa ra hắn đã quá chủ quan.
Dù đã biết trên cơ thể nô lệ nhỏ không có vết thương nào khác ngoại trừ một vết đỏ trên cổ tay, nhưng sự hoảng sợ không thể nào hiểu nổi trong lòng hắn vẫn đọng lại. Odrosse cởi áo khoác trên người xuống rồi bọc cả người nô lệ nhỏ trong chiếc áo khoác thấm đầy mùi hương của mình, có vậy mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Khi đi ngang qua cửa, hắn cụp mắt liếc nhìn nô lệ nữ vẫn đang ngồi xổm trên đất, trong đôi mắt xanh u ám hiện rõ vẻ âm u lạnh lẽo.
Nô lệ nữ khóc nức nở trông yếu ớt vô cùng bị liếc cho cứng đờ, sau khi Odrosse dẫn Tô Đoạn rời đi, cậu bắt đầu run lên mất kiểm soát, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Lần này là vì sợ hãi thật.
♡♡♡
Chiếc áo khoác dài vừa vặn trên người Odrosse lại trở thành dài kéo lê khi Tô Đoạn mặc vào, Tô Đoạn phải lấy tay xách lên mới miễn cưỡng bước đi được.
Cậu được Odrosse đưa về phòng ngủ.
Phòng ngủ này rộng rãi và đơn giản, xen lẫn phòng cách thời trung cổ của Tây Âu, giữa phòng đặt một chiếc giường lớn tối màu rộng khoảng ba bốn mét, chiều cao của phòng cao hơn so với những căn phòng bình thường nên có vẻ trống trải, bên trên có mấy thanh xà ngang dày, không biết dùng để làm gì.
Odrosse cởi áo khoác trên người cậu ra, im lặng lấy một lọ xịt y tế mới xịt lên cổ tay sưng đỏ của cậu, sau khi vết sưng đỏ biến mất mới tìm một bộ khăn tắm và quần áo mới cho cậu, thấp giọng nói: "Đi tắm đi."
Tô Đoạn vẫn đang ngơ ngác, cậu cảm thấy Odrosse đang tức giận, thế là cậu hơi rén, còn đâu khí thế đẩy cô nô lệ vừa nãy đến khung cửa nữa, hỏi lí nhí: "Trong phòng của anh sao?"
Odrosse gật đầu, "Ta đứng ngoài đợi ngươi."
Nhờ năm giác quan nhanh nhạy của người tiến hóa, hắn có thể ngửi thấy mùi nước hoa thấp kém của nô lệ nữ trên người nô lệ nhỏ, khiến hắn cảm thấy nôn nóng đến lạ.
Tựa như dã thú bị xâm phạm lãnh địa vậy, đáy lòng bị thứ gì đó chọc giận nên nóng lòng muốn lao ra tuyên bố chủ quyền.
Mãi đến khi có tiếng nước chảy tí tách trong phòng tắm, cổ nóng nảy kia mới miễn cưỡng nguôi ngoai.
Tô Đoạn nghe lời đi vào phòng tắm tắm táp, rồi cơ thể ướt đẫm nước và mái tóc ướt sũng bước ra ngoài.
Sau đó được Odrosse trùm một chiếc khăn lên người rồi lau cho cậu.
Theo quy tắc trước kia, sau khi người yêu rủ cậu đi tắm thì sẽ thường thụ phấn cho cậu, vì vậy Tô Đoạn có thói quen tắm từng bộ phận trên cơ thể, rửa vài lần một số bộ phận.
Nhưng Odrosse hình như không định thụ phấn cho cậu... Tô Đoạn bị lau đến choáng váng nghĩ bụng.
Lau khô tóc cho nô lệ nhỏ xong, Odrosse vùi đầu, chóp mũi chạm nhẹ mái tóc còn hơi ẩm rồi dụi nhẹ.
Mùi trên người nô lệ nhỏ rất nhẹ, nhưng đến gần thì vẫn nghe thấy mùi tươi mát như cỏ xen lẫn một mùi đắng khác, nói thật thì hơi lạ, nhưng Odrosse lại cảm thấy thơm đến lạ, thậm chí bắt đầu mê mẩn.
Mãi đến khi nô lệ nhỏ sắp nhận ra thì hắn mới ngẩng đầu, lấy khăn xoa sột soạt đầu nô lệ nhỏ.
"Về nghỉ ngơi đi, ngày mai không cần tưới vườn nữa, hai ngày nữa ta sẽ sắp xếp công việc mới cho ngươi." Odrosse sửa lại cổ áo cho cậu rồi nói.
Vườn hoa vẫn quá xa, trong nhà không thể bảo đảm an toàn cho cậu thì hắn sẽ sắp xếp cậu ở nơi hắn có thể nhìn thấy bất cứ lúc nào.
♦♦♦
Tô Đoạn được đưa đi tắm rồi lại được đưa về phòng mình, cuối cùng nằm trên giường của mình.
Cậu hỏi: "Hệ thống ơi, hồi nãy tôi vừa tắm trong phòng của Odrosse hả?"
Hệ thống đáp: "Đúng là vậy đấy ký chủ."
Tô Đoạn trầm tư, cậu cảm thấy Odrosse có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng cụ thể ở đâu thì không biết.
Cậu hỏi hệ thống nhưng nó nói chỉ kiểm tra ra Odrosse đúng là có dao động cảm xúc, nhưng không phát hiện ra lý do cụ thể.
"Đợi đã," Tô Đoạn bỗng nhận ra vấn đề: "Nếu Odrosse sinh ra dao động cảm xúc thì tại sao điểm chữa bệnh không tăng lên nhỉ?"
Hệ thống khựng lại hai giây: "... Cái này, xin lỗi ký chủ, hệ thống cũng không phân tích ra QAQ"
Tô Đoạn càng nghĩ càng hoang mang, hôm nay là ngày đầu tiên cậu đến thế giới này, trải qua quá nhiều chuyện nên rất mệt, không bao lâu đã nằm trên giường mơ màng ngủ thiếp đi.
Cậu ngủ say đến nỗi không nhận ra có thứ gì đó lặng lẽ mở cửa lẻn vào trước giường cậu.
Dưới ánh trăng lờ mờ đêm khuya, một bóng dáng khổng lồ chen vào phòng Tô Đoạn, tuy nó bự nhưng động tác lại linh hoạt vô cùng, không hề gây ra tiếng động nào.
Trong căn phòng tối om, một đôi ngươi thẳng đứng màu xanh đậm lờ mờ sáng lên như ma trơi, phản chiếu bóng dáng gầy yếu đang cuộn tròn trên giường.
✦✦✦
"Ting, điểm chữa bệnh của mục tiêu Odrosse tăng thêm 20 điểm. Tổng điểm hiện tại là 30. Mong ký chủ hãy tiếp tục cố gắng!"
Âm thanh điện tử trong đầu vang lên, Tô Đoạn tỉnh dậy trong giấc mơ ngọt ngào đen tối.
Ai ngờ vừa mở mắt ra, cậu vẫn chưa kịp hỏi hệ thống sao điểm chữa bệnh bỗng tăng lên nhiều quá vậy thì đã đối mặt với đôi ngươi thẳng đứng màu xanh băng to hơn cả đầu cậu, trông vô cùng quỷ dị trong căn phòng tối om.
___
1/12/2023.
23:25:49.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook