Bài hát kết thúc, các vị giám khảo sôi nổi vỗ tay, trong đó Tưởng Nghiêm vỗ tay lớn nhất.

Giang Âm nghe những tiếng vỗ tay này, nhìn nhìn lại biểu tình không giống giả vờ thưởng thức từ các vị giáo viên, tâm trạng vẫn luôn thấp thỏm bất an rốt cuộc buông lỏng, cảm giác như toàn bộ cả thế giới đều bừng sáng.

Thật tốt quá, thật không uổng phí công sức nỗ lực của cậu, cả những ngày luyện tập lâu dài!
Giang Âm vui vẻ cúi người chào các giáo viên, gọi nhẹ một tiếng sau đó xoay người rời đi.

Đi ra trường thi không được vài bước, phía sau có một thanh âm vang lên: "Bạn học Giang Âm, xin đợi một chút."
Giang Âm quay đầu lại nhìn xem, liền thấy Tưởng Nghiêm vội vội vàng vàng đi từ trường thi ra.

"Thầy, còn có chuyện gì sao?" Giang Âm hoang mang nói.

Biểu tình Tưởng Nghiêm thoạt nhìn có chút xấu hổ, hắn mơ hồ đảo ánh mắt sang trái phải một lát, lúc này mới nhìn về phía Giang Âm: "Là thầy không đúng, những lời nói thầy nói lúc trước với em đều không hay, mong em đừng để trong lòng."
Chỉ là việc nhỏ này sao, lúc nãy Giang Âm cũng đã hoàn toàn không để trong lòng.

Đang muốn cùng Tưởng Nghiêm giải thích rõ ràng, lại nghe Tưởng Nghiêm tức giận nói: "Thầy Vương của em đó, không làm việc đàng hoàng, chỉ biết nói hươu nói vượn! Bạn học Giang Âm không cần để tâm, về sau em học tập ở trường này, chúng ta nhất định sẽ nghiêm túc dạy dỗ!"
Tưởng Nghiêm hiển nhiên đã cảm thấy được cái thẩm mỹ của thầy Vương quỷ dị, ấn tượng thành một người thầy không có trách nhiệm, nghĩ đến Giang Âm có lẽ đã không được dạy dỗ một cách nghiêm túc, chuyên nghiệp, Tưởng Nghiêm quả thực bị chọc tức muốn nổ.

Giang Âm: "Kỳ thật, em còn cảm thấy thầy Vương khá tốt......"
Lúc trước,thời điểm thầy Vương muốn dạy cậu, ngay tại lúc đó sẽ không đưa ra ý kiến gì, mà là đem giọng hát của cậu ghi lại sau đó mang về nghe, chờ đến ngày hôm sau đi học khi mới có thể cho cậu phân tích những chỗ sai.

Cậu nghe các bạn học khác nhắc tới, các giáo viên khác sẽ chỉ điểm cho mọi người ngay lúc đó, có ai mà ghi âm lại rồi còn sẽ trở về nghiên cứu, cho nên thầy Vương trong lòng cậu đã rất có trách nhiệm.

Giang Âm nghiêm túc vì thầy Vương biện giải: "Không trách thầy ấy, kiến thức thầy ấy dạy em rất nhiều, lúc thường ngày nói chuyện với thầy mà nguyện ý nhắc thêm hai câu về giọng hát của em, em đã thực cảm thấy vui vẻ, người bình thường căn bản không nghe được em ca hát như thế nào."
Ánh mắt Tưởng Nghiêm mang tức giận nhu hòa xuống dưới, hắn nhìn Giang Âm, phảng phất nhìn thấy một đóa hoa chịu đủ mọi khi dễ, là một bạch liên hoa không những không oán trách mà còn giúp người khác
Tưởng Nghiêm nhìn Giang Âm một lúc lâu sau, cũng không biết suy nghĩ những cái gì, duỗi tay vỗ vỗ bả vai của Giang Âm, trầm trọng thở dài, an ủi nói: "Em là đứa bé tốt, không cần vì diện mạo của mình mà tự ti, có thanh âm cùng giọng hát như thế, mặc kệ trông như thế nào đều không quan trọng, mọi người sẽ không chú ý mặt của em đâu, phải tự tin lên a."

Giang Âm: "......"
Cũng không phải a, có thanh âm cùng giọng hát như này, nhưng là mọi người hoàn toàn không nghe vào, tất cả đều dồn sự chú ý vào mặt cậu rồi.

Rõ ràng thầy ấy cho cậu đánh giá cao như vậy, nhưng mà, cậu cảm thấy sao mình cười không nổi a.

Giang Âm khóc không ra nước mắt, tạm biệt Tưởng Nghiêm, kéo đôi chân nặng nề trầm trọng bước đi ra khu trường thi.

Rời khỏi trường thi, ánh nắng mùa hè chiếu vào trên mặt, Giang Âm một lần nữa nâng cao tinh thần.

Mặc kệ thế nào, thực lực của cậu đã được tán thành, chỉ như thế thôi cũng rất tốt, chỉ cần lại nỗ lực nỗ lực thêm, nói không chừng một ngày nào đó, mọi người sẽ xem nhẹ diện mạo của cậu mà chú ý thứ khác?
Giang Âm nghĩ thông suốt dừng lại bước chân, quyết định mua một ly trà sữa ở một tiệm gần đây làm phần thưởng dành cho chính mình, coi như tự chúc mừng mình một chút.

Trà sữa vừa mới cầm đến trên tay, Giang Âm đột nhiên phát hiện bọn học sinh bốn phía bắt đầu xôn xao kỳ quái lên.

Các nữ sinh thẳng thắn sống lưng, làm chính mình có vẻ càng thêm cao lớn, mà những biểu tình hâm mộ ghen ghét trên mặt nam sinh muốn che dấu đều che dấu không được.

Các loại nói nhỏ khe khẽ vang lên bên tai Giang Âm: "U là trờiii, đẹp trai quá......"
"Cậu ấy đang đi lại đây lại đây! Bà giúp tui nhìn xem, lớp trang điểm trên mặt tui ổn hông?"
"Nhìn không được, ánh nhìn từ đôi mắt của tui bị cậu ấy cướp rồi."
Trường hợp này Giang Âm quả thực quá quen thuộc rồi.

Chẳng lẽ cậu bị bại lộ?
Giang Âm cả kinh, duỗi tay sờ sờ mắt kính mình, tốt tốt, mắt kính còn đang ở trên mặt, cũng không có bị rơi ra.

Giang Âm buông tâm, lúc này mới phản ứng lại, tầm mắt mọi người rõ ràng không có tập trung trên người cậu, hơn nữa lúc các nam sinh đối mặt cậu còn chưa từng lộ ra biểu tình hâm mộ ghen ghét, giống như là cậu một chút cũng không đáng ghen ghét.

Sẽ là ai lại đây nha, trông như thế nào mới có thể bị các nam sinh hâm mộ ghen ghét nha?

Giang Âm tò mò di chuyển tầm mắt theo mọi người nhìn xem cậu bạn đang đi tới, liền thấy ở giữa có một nam sinh thân hình cao lớn bị mọi người vây quanh, đang hướng tới bên này đi đến.

Người này phảng phất bản thân tự mang khí tràng, tuy rằng bị mọi người vây quanh, nhưng là đi ra được một thân phong phạm độc hành, tiêu sái thật sự.

Giang Âm nhìn chằm chằm nam sinh kia một lát, dường như hiểu rõ mà gật gật đầu.

Nguyên lai diện mạo làm nam sinh ghen ghét là cái dạng này nha, thoạt nhìn có điểm lợi hại a.

Nói đến lại hơi tiếc, cậu tuy rằng không có chứng mặt manh(1),nhưng mà có khi đối mặt với những cái xấu, đẹp phản ứng chết lặng cũng rất lớn.

Khi còn nhỏ cậu còn còn có tí thẩm mỹ, càng lớn, nhìn chính mình càng lâu, công năng thẩm mỹ của cậu liền biến mất.

Giang Âm ôm trà sữa một bên uống một bên xem, có thể nói cả người đều tốt.

Nam sinh kia càng đi tới gần, đám người sát bên Giang Âm xôn xao càng thêm lớn, suy nghĩ chen chúc làm cách nào mới tiến lên, làm thế nào để kéo gần khoảng cách với nam sinh này, Giang Âm cũng bị liên lụy kéo thân nghiêng về phía trước.

"Không được chen không cần chen! Té ngã làm sao bây giờ? Phát sinh sự cố dẫm đạp ai có thể phụ trách a?"
"Cậu không muốn bị chen, vậy liền đi ra đi, đứng đây tỏ vẻ cái gì!"
Đám người hơi dừng chút, lại nghe một người nói: "Tui nghe nói hắn chính là Lăng Dương, là Lăng gia kia đó......"
Những lời này lời còn chưa dứt, đám người chen chúc vừa mới dừng lại bỗng càng thêm điên cuồng.

Giang Âm không biết Lăng gia là cái gì, cậu đang bị chen đến nổi thở không được, cũng không muốn tiếp tục xem nữa, chỉ nghĩ lui ra bên ngoài, lại bị trùng trùng điệp điệp một đám người chen trước chen sau.

Mà nam sinh kia đã đi tới gần, hiển nhiên là muốn thông qua con đường bên này đi ra khỏi trường học.


Hắn nhìn đám người bên này, hơi hơi nhăn lại mi, tròng mắt đen như mực tràn đầy không kiên nhẫn cùng lạnh lẽo: "Cút."
Giang Âm cảm giác âm thanh trao đổi nói chuyện nhiệt liệt bên cạnh đột nhiên dừng lại, rồi sau đó đồng thời thối lui về phía sau, xôn xao chỉnh tề như vừa trải qua huấn luyện.

Bọn họ lui quá gấp, Giang Âm không biết bị người nào sốt ruột lui về phía sau đẩy một phen, tức khắc không có phòng bị ngã về phía trước.

Đệttt!
Giang Âm cả kinh, theo bản năng duỗi tay về phía trước muốn bắt lấy thứ gì, không để cho chính mình té ngã lên mặt đất.

Trong tay bắt được một vật thể ấm áp, Giang Âm ngay sau đó đụng vào bức tường thịt không quá mềm mại.

Từ tư thế này, Giang Âm có thể nhìn đến thứ bị cậu bắt lấy chính là cánh tay một người, nhìn từng đường cong trên cánh tay căng chặt, tựa hồ chủ nhân của nó đang liều mạng khắc chế cảm xúc muốn đánh người.

Đây là......!
Giang Âm thong thả ngẩng đầu lên, chỉ thấy cái nam sinh cậu vừa mới nhìn thấy hiện tại đang trừng cậu, cả người ngược sáng, sắc mặt càng thêm trầm giống như đáy nồi, môi mỏng mân khẩn, lạnh lẽo trong mắt quả thực muốn đem cậu đâm nát.

Giang Âm hiện giờ đối xấu đẹp phi thường chết lặng, nhưng không đại biểu cậu xem không hiểu biểu tình người khác.

Người này rõ ràng chính là đang tức giận!
Giang Âm xấu hổ lại vô thố, cậu thoáng kéo ra một chút khoảng cách, lại phát hiện thêm một sự việc khác làm cậu càng xấu hổ.

Ly trà sữa cậu vừa mua lúc nãy, đại khái không chịu được lực độ nghiêng người vừa rồi, bắn một chút lên quần áo của người này.

Giang Âm mặt nóng lên, vội vàng buông tay xin lỗi: "Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý."
Nam sinh kia không nói gì, mà những người lúc đầu đi theo bên người nam sinh, mấy tên tùy tùng thấy sự tình phát sinh lớn rồi, thở cũng không dám thở, lúc này lại đột nhiên nhảy ra, mở miệng nói: "Cái gì kêu không phải cố ý, tao thấy mày là cố ý muốn dùng chiêu này để gây sự chú ý từ Lăng thiếu! Phương thức quê mùa như này, đã sớm không có người thèm sử dụng, cũng chỉ có loại người từ quê mới lên như mày mới có thể nghĩ ra."
Quần chúng vây xem mới lúc trước con an tĩnh như gà vừa nghe lời này, sôi nổi lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, biểu tình tức khắc giải khai.

"Nói rất có đạo lý......"
"Tui nói mà, như thế nào mà trùng hợp được vậy, vừa vặn liền bổ nhào vào trong lòng ngực Lăng thiếu, tâm cơ thật thâm sâu, chậc chậc chậc, đáng sợ."
"Loại tình tiết tiểu nữ bần cùng tương ngộ cùng đại thiếu gia hào môn, tui mười mấy năm trước liền xem đến chán."
Giang Âm không còn lời nào để nói, cậu cũng biết đây được xem là một phương thức dùng để tiếp cận người khác, bản thân cậu đây, một ngày đều có thể đụng tới trường hợp này vài lần
Lúc này nhiều lời vô ích, Giang Âm nhìn vết bẩn trên áo nam sinh kia, tâm trạng ngập tràn xin lỗi, mở miệng nói: "Xin lỗi, tôi làm dơ đồ của cậu rồi, tôi......"

Giang Âm dừng lại, duỗi tay vào đào đào túi tiền.

Quần chúng vây xem lại lần nữa khe khẽ nói nhỏ lên: "Trời ưi, không phải là nghĩ muốn giúp Lăng thiếu giặt quần áo đi?"
"Chời ơi, nếu là vậy, quê đến nỗi tui đều sắp hít thở không thông rồi."
"Loại kịch bản này Lăng thiếu sợ là gặp qua hơn trăm lần, cậu ta nếu có thể thành công tui liền đem tên của tui viết ngược lại!"
Giang Âm móc ra một tấm thẻ đưa cho nam sinh trước mặt, thành khẩn nói: "Là tôi sai, ở đây có một ít tiền, cậu cầm đi mua quần áo mới đi, muốn mua mấy bộ thì mua mấy bộ, coi như tôi đối với cậu nhận lỗi."
Quần chúng ăn dưa: "???" Tiểu bạch hoa con nhà quê tự nhiên lắc mình biến hỏa thành tổng tài bá đạo.

Không khí phảng phất đọng lại, tầm mắt nam sinh chuyển qua tấm thẻ trên tay Giang Âm, lại chậm rãi chuyển qua khuôn mặt xám xịt Giang Âm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi yêu cầu cậu mua quần áo mới cho tôi sao?"
Nghe được nam sinh nói chuyện, mấy cái tuỳ tùng lúc này mới phản ứng lại đây, kêu gào nói: "Đúng đúng! Mày đây là muốn khinh thường ai? Lăng thiếu của chúng tao khi nào yêu cầu mày đưa tiền mua quần áo?"
Giang Âm: "Tôi không phải ý tứ này......"
Giang Âm kỳ thật không có kinh nghiệm xử lý loại sự tình giống thế này, rốt cuộc dựa theo tình huống bình thường, vấn đề hiện tại cậu cần đối mặt chính là sau khi tiếp xúc gần gũi với người này, làm thế nào mới không khiến y ngất xỉu.

Tuỳ tùng tiếp tục ồn ào: "Mày có biết một bộ quần áo của Lăng Thiếu bao nhiêu tiền sao, chắc mày có tiền mà đền?"
Kinh nghiệm bằng không, Giang Âm sốt ruột siết chặt tấm thẻ, lắp bắp nói: "Tôi, tôi không có ý tứ khác, chỗ này chính là tiền tiêu vặt và tiền mừng tuổi mà nhiều năm qua tôi tích góp được, hy vọng hữu dụng đối với cậu.

Thật sự thực xin lỗi, tôi không phải cố ý."
Nói xong, Giang Âm tận lực lộ ra tươi cười thiện ý.

Đại khái trong thẻ hiện có mấy trăm vạn đi, chắc đủ mua nhiều mấy bộ quần áo.

Ánh nhìn lạnh băng từ nam sinh hơi hòa hoãn xuống.

Tuỳ tùng còn muốn nói cái gì đó, lại bị nam sinh quay đầu lạnh lùng trừng mắt nhìn liếc một cái: "Câm miệng."
Tuỳ tùng tức khắc an tĩnh như gà.

Giang Âm khẩn trương nhìn người trước mắt, nam sinh nọ liếc cậu một cái, lạnh lùng đẩy cậu ra, đồng thời nói: "Không có lần sau." Nói xong, hắn sải bước đi mất.

Chú thích:
(1): đại khái là chứng bệnh làm người bệnh khó phân biệt được những khuôn mặt, hiểu đơn giản mấy người mắc bệnh này gặp ai cũng thấy hai con mắt, một miệng, một mũi, nhìn ai cũng giống nhau..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương