Tui Bị Quỷ Bám Càng
-
Chương 15: Lại có người mất tích rồi!
Dịch: Erale
Beta: Cúc kiên cường
Trên đời này thật sự có quỷ sao?
Nếu như tuân theo giá trị quan nòng cốt của chủ nghĩa xã hội, vậy khẳng định là không có, tất cả yêu ma quỷ quái đều là phong kiến mê tín, là ung nhọt cần phải bị bài trừ phê phán. Giống như sư phụ Trương Kiến Quốc của Trương Tiện Ngư, ông tuy rằng làm đạo sĩ mấy chục năm, cúng bái lễ lạt nhiều không kể xiết, thế nhưng bản thân lại chưa từng tin quỷ thần. Ông thường nói với Trương Tiện Ngư: Chỉ cần đi theo Đảng, yêu ma quỷ quái gì cũng chẳng đáng sợ.
Làm đạo sĩ vốn chỉ là kế sinh nhai, ông hy vọng Trương Tiện Ngư có thể học hành tử tế thi vào đại học, sau đó tìm một công việc, một đời bình an thuận buồm xuôi gió.
Trương Tiện Ngư chưa bao giờ phản bác lại ông, bởi vì cậu biết ông nhìn không thấy.
Trên đời này rất nhiều người không nhìn thấy. Một đường âm dương, tách rời hai thế giới, người có thể nhìn thấy chiếm số ít, hay có khi còn bị coi là dị loại. Trương Tiện Ngư từ lúc còn nhỏ đã biết con người đối với quỷ thần luôn là tâm thái bên ngoài tỏ vẻ yêu thích nhưng bên trong thì không. Nếu như nói trên đời này không có quỷ, mấy ngàn năm qua lại luôn có những việc khoa học không thể giải thích được, đối phương tùy tiện cũng có thể chọn ra vài cái để phản bác; nếu như nói có quỷ, đối phương cũng vẫn có thể tìm ra vô số trường hợp đặc biệt để chứng minh thế giới khoa học, vừa không có quỷ cũng không có thần.
Trương Tiện Ngư không phải là người thích tranh cãi, câu hỏi của La Đan Thanh cậu chỉ do dự một giây, sau đó đưa ra đáp án.
"Tin thì có, không tin thì không có."
"Tin thì có...." La Đan Thanh lẩm bẩm lặp lại câu nói này, vẻ mặt như vui như buồn, cuối cùng hắn chậm rãi lắc đầu một cái, như thuyết phục bản thân, "Tao không tin."
Nếu như thực sự có quỷ thần thì cha mẹ hắn lúc trước đã không chết thảm.
"Đánh thức người đã." La Đan Thanh thu lại cảm xúc, "Bây giờ có thể đánh thức người không?"
Trương Tiện Ngư gật gật đầu, đứng dậy vào nhà vệ sinh lấy khăn mặt sũng nước lau mặt cho Trịnh Bàng. Trịnh Bàng đang hôn mê rì rầm hai tiếng, đột nhiên ngồi dậy hét ầm: "Thằng nào định mưu hại trẫm?!"
Nói xong thì tỉnh táo lại, hắn nhìn chung quang một chút, vẻ mặt mê man: "Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, chúng mày làm gì đấy?"
La Đan Thanh tức giận nói: "Còn không phải do mày à? Mộng du nửa đêm!"
Trịnh Bàng gãi gãi đầu mới phát hiện mình đang mặc áo ngủ ngồi dưới đất, nhất thời có chút sững sờ trợn tròn mắt, "Tao á? Mộng du? Làm gì có chuyện đấy." Hắn từ bé tới giờ đã mộng du bao giờ đâu.
"Mày nửa đêm chạy xuống lầu, ngơ ngơ ngác ngác, cản cũng không cản được, không phải mộng du thì là cái gì?"
Trịnh Bàng vẫn không tin, tội nghiệp nhìn về phía Trương Tiện Ngư, "Ngư nhi mày nói đi, tao mộng du thật á?"
Trương Tiện Ngư không gật đầu cũng không lắc đầu, ngược lại hỏi: "Mày có mơ thấy gì không?"
Trịnh Bàng cau mày suy nghĩ một chút: "Chả mơ thấy gì, ngủ say lắm...." Nói xong lại do dự bổ sung một câu, "Giống như có một giọng nói vẫn luôn gọi tao? Tao không nhớ rõ lắm."
"Ngày mai qua phòng y tế xem, giờ ngủ đi." Trương Tiện Ngư nói.
"Đi ngủ á?" Trịnh Bàng trợn mắt hỏi.
La Đan Thanh cũng hơi bất ngờ, "Sẽ không có vấn đề gì chứ?"
"Không, ngủ đi. Ngày mai còn phải huấn luyện." Trương Tiện Ngư bình thản nói.
Ba người lăn qua lăn lại một hồi, sau đó lần lượt ngủ say, dưỡng sức cho buổi huấn luyện địa ngục ngày mai.
Nửa đêm còn lại bình an vô sự, Trương Tiện Ngư dậy rất sớm, thừa dịp Trịnh Bàng với La Đan Thanh chưa tỉnh, gấp hai lá phù thành hình tam giác đặt bên dưới giường bọn họ. Chần chừ một lúc lại lấy lá phù trên giường Trịnh Bàng ra, nếu như bây giờ dọa thứ âm thầm gây chuyện đó chạy mất thì sau này khó mà bắt được.
Rửa mặt rồi ăn sáng, sau đó lại tới thao trường tập hợp. Sau mấy ngày huấn luyện, mọi người đã không cảm thấy thấy giày vò như lúc mới bắt đầu nữa, đa số đều chết lặng ngóng chờ thời gian nghỉ.
Buổi trưa ăn cơm xong, hai người hộ tống Trịnh Bàng tới phòng y tế một chuyến. Nhân viên y tế nghe xong tình huống, hỏi thăm sinh hoạt hàng ngày của Trịnh Bàng, cuối cùng kết luận là do huấn luyện quá mức mệt nhọc cộng thêm tinh thần lo lắng mới dẫn tới chứng mộng du.
"Các em quan sát một chút, nếu như sau này không bị mộng du nữa thì không có vấn đề gì. Nếu như số lần mộng du tăng nhanh thì phải làm kiểm tra chi tiết rồi mới kê đơn thuốc được."
Trịnh Bàng vừa nghe không có vấn đề gì, tâm trạng liền khá hơn, "Bác sĩ, cô nhìn em huấn luyện mệt đến mức mộng du, có phải là nên nghỉ một hai ngày để bồi dưỡng không?"
Nhân viên y tế mi mắt không chớp, nhàn nhạt nói: "Thanh niên trẻ tuổi thì nên rèn luyện nhiều, tôi thấy cân nặng của em vượt chỉ tiêu rồi, rèn luyện nhiều mới giúp khống chế chứng máu nhiễm mỡ."
Suy tính của Trịnh Bàng bị nhìn thấu. Chỉ có thể bất đắc dĩ trở về kí túc xá.
Nghỉ trưa qua đi lại là quân huấn buổi chiều, vất vả lắm mới vượt qua, Trịnh Bàng hùng hổ lao tới nhà ăn giành cơm. Trương Tiện Ngư cùng La Đan Thanh ở phía sau chiếm chỗ, La Đan Thanh do dự một chút hỏi: "Bàn tử sẽ không sao chứ?"
Trương Tiện Ngư liếc mắt nhìn hắn một cái, từ tối qua La Đan Thanh bắt đầu có chút kỳ quái, vẻ mặt luôn tỏ ra vô cùng mâu thuẫn, "Không phải mày không tin à?"
"Hả?" La Đan Thanh sửng sốt một chút mới phản ứng được, Trương Tiện Ngư là nhắc lại lời nói hôm qua của hắn, bèn trầm thấp "ừ" một tiếng.
"Nếu như chỉ là mộng du thì sẽ có không có việc gì." Trương Tiện Ngư liếc hắn, lấp lửng trả lời nước đôi.
Đang nói chuyện thì Trịnh Bàng đã bê ba hộp cơm chen ra khỏi biển người.
La Đan Thanh ăn cơm có chút nhạt miệng, vẻ mặt buồn bực. Trịnh Bàng ngược lại bừng sức sống, há miệng và cơm, lại bắt đầu kể chuyện, "Chúng mày còn nhớ đôi tình nhân khoa lịch sử không?"
Trương Tiện Ngư ngẩng mặt, "Bọn họ làm sao?"
Trịnh Bàng giảm thấp âm thanh nói: "Nghe nói hai người bọn có điểm kỳ quái."
Cụ thể kỳ quái chỗ nào Trịnh Bàng cũng không nói ra được, dù sao tin tức hắn nghe cũng đã truyền qua rất nhiều người, "Chính là hai người bạn cùng phòng của họ nói, sau khi hai người trở về, cảm giác như biến thành một người khác vậy."
"Chắc là một người không dễ sống chung rồi. Mới ở được mấy ngày, sao có thể nhìn thấu tính cách được." La Đan Thanh nói.
"Trực giác!" Trịnh Bàng quơ quơ cái dĩa, kích động đến mức cơm bắn ra ngoài, "Trực giác mày có hiểu không? Dù sao bọn nó cũng nói kỳ quái lắm, nói hai người trở về thì lầm lì không thích nói chuyện, có lần bạn cùng phòng của nam sinh kia thấy hắn đi đường bằng gót chân nữa cơ mà."
Người bình thường có thể đi bằng gót chân được à? Đấy là trò mà chỉ có quỷ mới làm được thôi. Nhưng mà hai người họ bên ngoài vẫn ổn, hàng ngày còn huấn luyện cùng với mọi người, hai người bạn cùng phòng kia muốn tìm người hướng dẫn với giáo quan báo cáo nhưng chẳng có lý do. Việc này cứ lan truyền trong phạm vi nhỏ khiến tất cả mọi người nổi da gà.
"Hai người kia tên gì?" Trương Tiện Ngư hỏi.
Trịnh Bàng suy nghĩ một chút, "Nam là Tôn Chính Khánh, nữ là Vương cái gì Hà thì phải, tao không nhớ lắm. Nhưng mà ký túc xá của nam sinh kia là tòa bên cạnh của mình."
"Cơm nước xong dẫn tao đi xem đi?"
Trịnh Bàng kinh ngạc, "Ngư nhi không phải không thích hóng chuyện à? Đi xem hiện trường?"
Trương Tiện Ngư: ".....Ừm."
Ăn xong cơm tối, ba người thật sự sang tòa ký túc xá bên cạnh tìm người. Tiếc là buổi tối còn phải huấn luyện, nhiều người còn chưa về ký túc xá, Tôn Chính Khánh kia cũng chưa về, ký túc xá nữ sinh bọn họ không tiện vào, chỉ có thể tới thao trường thử vận may.
Nhưng mà mãi đến khi đội ngũ tập hợp cũng không gặp được hai người khoa lịch sử.
Lúc thi ca hát buổi tối, đám tân sinh viên lại rối loạn, giáo quan không cho bọn họ chạy loạn, vội vàng tập hợp ở phía xa xa. Nhìn dáng vẻ dường như là có chuyện gì đó xảy ra.
Đám sinh viên không biết chuyện gì xảy ra, ai nấy đều duỗi cổ vểnh tai hóng hớt.
Đợi lúc giáo quan quay lại, sắc mặt có chút khó coi, giọng điệu nặng nề cho giải tán, lập tức trở về ký túc xá, không được chạy loạn.
Trương Tiện Ngư đoán, chắc là lại có người mất tích.
Cậu muốn tới cái hầm đó xem lại một chút. Nhưng Trịnh Bàng sống chết ôm chặt không cho đi, Trương Tiện Ngư nghĩ đến kế hoạch tối nay, chỉ tạm thời từ bỏ. Sau này có cơ hội thì đi xem xem. Mấy thứ đó, chạy trời không khỏi nắng.
Về ký túc xá vệ sinh rửa mặt. Trương Tiện Ngư với La Đan Thanh liếc mắt nhìn nhau, đều ăn ý không ngủ. Trịnh Bàng thư thái nằm trên giường cầm điện thoại đọc tiểu thuyết, cơn buồn ngủ ập tới, hắn ngủ thiếp đi.
Ký túc xá một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở hơi lớn của Trịnh Bàng, Trương Tiện Ngư gối lên hai tay, nghe tiếng côn trùng kêu bên ngoài, kiên nhẫn chờ đợi.
Lúc gần hai giờ sáng, Trịnh Bàng ngủ say trên giường lại ngồi dậy, sau đó xốc chăn, cứng nhắc trèo xuống giường.
La Đan Thanh ngồi dậy, há miệng định gọi hắn, Trương Tiện Ngư ra hiệu im lặng, nhẹ nhàng đi theo sau. Hai người đều đi ra ngoài, La Đan Thanh cắn răng, cũng đi theo.
Động tác của Trịnh Bàng cứng nhắc vụng về, thế nhưng tốc độ lại không chậm, hắn dùng một tư thế hết sức không tự nhiên đi xuống lầu, trông còn vội vàng hơn hôm qua.
Trương Tiện Ngư thả chậm bước chân chờ La Đan Thanh, cậu vỗ vỗ vai hắn, nhìn như dặn dò nhưng thực ra là nhân cơ hội dán một phù ẩn nấp sau lưng hắn, "Đi theo tao, đừng lên tiếng."
La Đan Thanh gật đầu, nhẹ tay nhẹ chân đi bên cạnh.
Nhanh chóng xuống tới tầng một. Trịnh Bàng không đợi được nữa nhào lên cửa sắt, hai tay xô cánh cửa, dường như muốn đi ra ngoài. Kỳ lạ chính là cửa sắt va chạm kêu "lách cách" nhưng không thấy quản lý ký túc xá đi ra.
Ngoài cửa tựa hồ như có thứ gì đó kêu gọi hắn, Trịnh Bàng cầm lấy xích sắt dùng lực giằng về hai phía, xích sắt kiên cố kêu vang một tiếng, bị hắn vặn gãy. Dây xích rơi trên đất kêu "leng keng", Trịnh Bàng đẩy cửa, lắc lư đi ra ngoài.
"Hắn..."
"Xuỵt...." Trương Tiện Ngư dựng ngón trỏ giữa môi, lắc lắc đầu. Bước chân không nhanh không chậm theo sau, La Đan Thanh nhìn xích sắt rơi trên đất, lại nhìn cửa sắt mở rộng, tim đập ngày càng dồn dập.
Hai người giữ khoảng cách ba mét với Trịnh Bàng. Bên ngoài ký túc xá nổi lên sương mù, sương mù màu trắng vây quanh Trịnh Bàng, bóng người hắn như ẩn như hiện.
La Đan Thanh chà xát hai cánh tay, cảm thấy nhiệt độ giảm thấp nhanh chóng. Một tay Trương Tiện Ngư ở trong túi, ngón tay vân vê một lá bùa chú, đi theo sau.
Có thể là do đưa được người ra ngoài rồi nên thứ kia coi thường, không chờ đợi được hiện thân, dẫn đường cho Trịnh Bàng.
Nếu như La Đan Thanh có thể nhìn thấy thì sẽ phát hiện, bọn họ không phải đi theo một người, mà là hai...
- -------------
Erale: Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
Ai biết là Bàng hay là ma =)))
Beta: Cúc kiên cường
Trên đời này thật sự có quỷ sao?
Nếu như tuân theo giá trị quan nòng cốt của chủ nghĩa xã hội, vậy khẳng định là không có, tất cả yêu ma quỷ quái đều là phong kiến mê tín, là ung nhọt cần phải bị bài trừ phê phán. Giống như sư phụ Trương Kiến Quốc của Trương Tiện Ngư, ông tuy rằng làm đạo sĩ mấy chục năm, cúng bái lễ lạt nhiều không kể xiết, thế nhưng bản thân lại chưa từng tin quỷ thần. Ông thường nói với Trương Tiện Ngư: Chỉ cần đi theo Đảng, yêu ma quỷ quái gì cũng chẳng đáng sợ.
Làm đạo sĩ vốn chỉ là kế sinh nhai, ông hy vọng Trương Tiện Ngư có thể học hành tử tế thi vào đại học, sau đó tìm một công việc, một đời bình an thuận buồm xuôi gió.
Trương Tiện Ngư chưa bao giờ phản bác lại ông, bởi vì cậu biết ông nhìn không thấy.
Trên đời này rất nhiều người không nhìn thấy. Một đường âm dương, tách rời hai thế giới, người có thể nhìn thấy chiếm số ít, hay có khi còn bị coi là dị loại. Trương Tiện Ngư từ lúc còn nhỏ đã biết con người đối với quỷ thần luôn là tâm thái bên ngoài tỏ vẻ yêu thích nhưng bên trong thì không. Nếu như nói trên đời này không có quỷ, mấy ngàn năm qua lại luôn có những việc khoa học không thể giải thích được, đối phương tùy tiện cũng có thể chọn ra vài cái để phản bác; nếu như nói có quỷ, đối phương cũng vẫn có thể tìm ra vô số trường hợp đặc biệt để chứng minh thế giới khoa học, vừa không có quỷ cũng không có thần.
Trương Tiện Ngư không phải là người thích tranh cãi, câu hỏi của La Đan Thanh cậu chỉ do dự một giây, sau đó đưa ra đáp án.
"Tin thì có, không tin thì không có."
"Tin thì có...." La Đan Thanh lẩm bẩm lặp lại câu nói này, vẻ mặt như vui như buồn, cuối cùng hắn chậm rãi lắc đầu một cái, như thuyết phục bản thân, "Tao không tin."
Nếu như thực sự có quỷ thần thì cha mẹ hắn lúc trước đã không chết thảm.
"Đánh thức người đã." La Đan Thanh thu lại cảm xúc, "Bây giờ có thể đánh thức người không?"
Trương Tiện Ngư gật gật đầu, đứng dậy vào nhà vệ sinh lấy khăn mặt sũng nước lau mặt cho Trịnh Bàng. Trịnh Bàng đang hôn mê rì rầm hai tiếng, đột nhiên ngồi dậy hét ầm: "Thằng nào định mưu hại trẫm?!"
Nói xong thì tỉnh táo lại, hắn nhìn chung quang một chút, vẻ mặt mê man: "Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, chúng mày làm gì đấy?"
La Đan Thanh tức giận nói: "Còn không phải do mày à? Mộng du nửa đêm!"
Trịnh Bàng gãi gãi đầu mới phát hiện mình đang mặc áo ngủ ngồi dưới đất, nhất thời có chút sững sờ trợn tròn mắt, "Tao á? Mộng du? Làm gì có chuyện đấy." Hắn từ bé tới giờ đã mộng du bao giờ đâu.
"Mày nửa đêm chạy xuống lầu, ngơ ngơ ngác ngác, cản cũng không cản được, không phải mộng du thì là cái gì?"
Trịnh Bàng vẫn không tin, tội nghiệp nhìn về phía Trương Tiện Ngư, "Ngư nhi mày nói đi, tao mộng du thật á?"
Trương Tiện Ngư không gật đầu cũng không lắc đầu, ngược lại hỏi: "Mày có mơ thấy gì không?"
Trịnh Bàng cau mày suy nghĩ một chút: "Chả mơ thấy gì, ngủ say lắm...." Nói xong lại do dự bổ sung một câu, "Giống như có một giọng nói vẫn luôn gọi tao? Tao không nhớ rõ lắm."
"Ngày mai qua phòng y tế xem, giờ ngủ đi." Trương Tiện Ngư nói.
"Đi ngủ á?" Trịnh Bàng trợn mắt hỏi.
La Đan Thanh cũng hơi bất ngờ, "Sẽ không có vấn đề gì chứ?"
"Không, ngủ đi. Ngày mai còn phải huấn luyện." Trương Tiện Ngư bình thản nói.
Ba người lăn qua lăn lại một hồi, sau đó lần lượt ngủ say, dưỡng sức cho buổi huấn luyện địa ngục ngày mai.
Nửa đêm còn lại bình an vô sự, Trương Tiện Ngư dậy rất sớm, thừa dịp Trịnh Bàng với La Đan Thanh chưa tỉnh, gấp hai lá phù thành hình tam giác đặt bên dưới giường bọn họ. Chần chừ một lúc lại lấy lá phù trên giường Trịnh Bàng ra, nếu như bây giờ dọa thứ âm thầm gây chuyện đó chạy mất thì sau này khó mà bắt được.
Rửa mặt rồi ăn sáng, sau đó lại tới thao trường tập hợp. Sau mấy ngày huấn luyện, mọi người đã không cảm thấy thấy giày vò như lúc mới bắt đầu nữa, đa số đều chết lặng ngóng chờ thời gian nghỉ.
Buổi trưa ăn cơm xong, hai người hộ tống Trịnh Bàng tới phòng y tế một chuyến. Nhân viên y tế nghe xong tình huống, hỏi thăm sinh hoạt hàng ngày của Trịnh Bàng, cuối cùng kết luận là do huấn luyện quá mức mệt nhọc cộng thêm tinh thần lo lắng mới dẫn tới chứng mộng du.
"Các em quan sát một chút, nếu như sau này không bị mộng du nữa thì không có vấn đề gì. Nếu như số lần mộng du tăng nhanh thì phải làm kiểm tra chi tiết rồi mới kê đơn thuốc được."
Trịnh Bàng vừa nghe không có vấn đề gì, tâm trạng liền khá hơn, "Bác sĩ, cô nhìn em huấn luyện mệt đến mức mộng du, có phải là nên nghỉ một hai ngày để bồi dưỡng không?"
Nhân viên y tế mi mắt không chớp, nhàn nhạt nói: "Thanh niên trẻ tuổi thì nên rèn luyện nhiều, tôi thấy cân nặng của em vượt chỉ tiêu rồi, rèn luyện nhiều mới giúp khống chế chứng máu nhiễm mỡ."
Suy tính của Trịnh Bàng bị nhìn thấu. Chỉ có thể bất đắc dĩ trở về kí túc xá.
Nghỉ trưa qua đi lại là quân huấn buổi chiều, vất vả lắm mới vượt qua, Trịnh Bàng hùng hổ lao tới nhà ăn giành cơm. Trương Tiện Ngư cùng La Đan Thanh ở phía sau chiếm chỗ, La Đan Thanh do dự một chút hỏi: "Bàn tử sẽ không sao chứ?"
Trương Tiện Ngư liếc mắt nhìn hắn một cái, từ tối qua La Đan Thanh bắt đầu có chút kỳ quái, vẻ mặt luôn tỏ ra vô cùng mâu thuẫn, "Không phải mày không tin à?"
"Hả?" La Đan Thanh sửng sốt một chút mới phản ứng được, Trương Tiện Ngư là nhắc lại lời nói hôm qua của hắn, bèn trầm thấp "ừ" một tiếng.
"Nếu như chỉ là mộng du thì sẽ có không có việc gì." Trương Tiện Ngư liếc hắn, lấp lửng trả lời nước đôi.
Đang nói chuyện thì Trịnh Bàng đã bê ba hộp cơm chen ra khỏi biển người.
La Đan Thanh ăn cơm có chút nhạt miệng, vẻ mặt buồn bực. Trịnh Bàng ngược lại bừng sức sống, há miệng và cơm, lại bắt đầu kể chuyện, "Chúng mày còn nhớ đôi tình nhân khoa lịch sử không?"
Trương Tiện Ngư ngẩng mặt, "Bọn họ làm sao?"
Trịnh Bàng giảm thấp âm thanh nói: "Nghe nói hai người bọn có điểm kỳ quái."
Cụ thể kỳ quái chỗ nào Trịnh Bàng cũng không nói ra được, dù sao tin tức hắn nghe cũng đã truyền qua rất nhiều người, "Chính là hai người bạn cùng phòng của họ nói, sau khi hai người trở về, cảm giác như biến thành một người khác vậy."
"Chắc là một người không dễ sống chung rồi. Mới ở được mấy ngày, sao có thể nhìn thấu tính cách được." La Đan Thanh nói.
"Trực giác!" Trịnh Bàng quơ quơ cái dĩa, kích động đến mức cơm bắn ra ngoài, "Trực giác mày có hiểu không? Dù sao bọn nó cũng nói kỳ quái lắm, nói hai người trở về thì lầm lì không thích nói chuyện, có lần bạn cùng phòng của nam sinh kia thấy hắn đi đường bằng gót chân nữa cơ mà."
Người bình thường có thể đi bằng gót chân được à? Đấy là trò mà chỉ có quỷ mới làm được thôi. Nhưng mà hai người họ bên ngoài vẫn ổn, hàng ngày còn huấn luyện cùng với mọi người, hai người bạn cùng phòng kia muốn tìm người hướng dẫn với giáo quan báo cáo nhưng chẳng có lý do. Việc này cứ lan truyền trong phạm vi nhỏ khiến tất cả mọi người nổi da gà.
"Hai người kia tên gì?" Trương Tiện Ngư hỏi.
Trịnh Bàng suy nghĩ một chút, "Nam là Tôn Chính Khánh, nữ là Vương cái gì Hà thì phải, tao không nhớ lắm. Nhưng mà ký túc xá của nam sinh kia là tòa bên cạnh của mình."
"Cơm nước xong dẫn tao đi xem đi?"
Trịnh Bàng kinh ngạc, "Ngư nhi không phải không thích hóng chuyện à? Đi xem hiện trường?"
Trương Tiện Ngư: ".....Ừm."
Ăn xong cơm tối, ba người thật sự sang tòa ký túc xá bên cạnh tìm người. Tiếc là buổi tối còn phải huấn luyện, nhiều người còn chưa về ký túc xá, Tôn Chính Khánh kia cũng chưa về, ký túc xá nữ sinh bọn họ không tiện vào, chỉ có thể tới thao trường thử vận may.
Nhưng mà mãi đến khi đội ngũ tập hợp cũng không gặp được hai người khoa lịch sử.
Lúc thi ca hát buổi tối, đám tân sinh viên lại rối loạn, giáo quan không cho bọn họ chạy loạn, vội vàng tập hợp ở phía xa xa. Nhìn dáng vẻ dường như là có chuyện gì đó xảy ra.
Đám sinh viên không biết chuyện gì xảy ra, ai nấy đều duỗi cổ vểnh tai hóng hớt.
Đợi lúc giáo quan quay lại, sắc mặt có chút khó coi, giọng điệu nặng nề cho giải tán, lập tức trở về ký túc xá, không được chạy loạn.
Trương Tiện Ngư đoán, chắc là lại có người mất tích.
Cậu muốn tới cái hầm đó xem lại một chút. Nhưng Trịnh Bàng sống chết ôm chặt không cho đi, Trương Tiện Ngư nghĩ đến kế hoạch tối nay, chỉ tạm thời từ bỏ. Sau này có cơ hội thì đi xem xem. Mấy thứ đó, chạy trời không khỏi nắng.
Về ký túc xá vệ sinh rửa mặt. Trương Tiện Ngư với La Đan Thanh liếc mắt nhìn nhau, đều ăn ý không ngủ. Trịnh Bàng thư thái nằm trên giường cầm điện thoại đọc tiểu thuyết, cơn buồn ngủ ập tới, hắn ngủ thiếp đi.
Ký túc xá một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở hơi lớn của Trịnh Bàng, Trương Tiện Ngư gối lên hai tay, nghe tiếng côn trùng kêu bên ngoài, kiên nhẫn chờ đợi.
Lúc gần hai giờ sáng, Trịnh Bàng ngủ say trên giường lại ngồi dậy, sau đó xốc chăn, cứng nhắc trèo xuống giường.
La Đan Thanh ngồi dậy, há miệng định gọi hắn, Trương Tiện Ngư ra hiệu im lặng, nhẹ nhàng đi theo sau. Hai người đều đi ra ngoài, La Đan Thanh cắn răng, cũng đi theo.
Động tác của Trịnh Bàng cứng nhắc vụng về, thế nhưng tốc độ lại không chậm, hắn dùng một tư thế hết sức không tự nhiên đi xuống lầu, trông còn vội vàng hơn hôm qua.
Trương Tiện Ngư thả chậm bước chân chờ La Đan Thanh, cậu vỗ vỗ vai hắn, nhìn như dặn dò nhưng thực ra là nhân cơ hội dán một phù ẩn nấp sau lưng hắn, "Đi theo tao, đừng lên tiếng."
La Đan Thanh gật đầu, nhẹ tay nhẹ chân đi bên cạnh.
Nhanh chóng xuống tới tầng một. Trịnh Bàng không đợi được nữa nhào lên cửa sắt, hai tay xô cánh cửa, dường như muốn đi ra ngoài. Kỳ lạ chính là cửa sắt va chạm kêu "lách cách" nhưng không thấy quản lý ký túc xá đi ra.
Ngoài cửa tựa hồ như có thứ gì đó kêu gọi hắn, Trịnh Bàng cầm lấy xích sắt dùng lực giằng về hai phía, xích sắt kiên cố kêu vang một tiếng, bị hắn vặn gãy. Dây xích rơi trên đất kêu "leng keng", Trịnh Bàng đẩy cửa, lắc lư đi ra ngoài.
"Hắn..."
"Xuỵt...." Trương Tiện Ngư dựng ngón trỏ giữa môi, lắc lắc đầu. Bước chân không nhanh không chậm theo sau, La Đan Thanh nhìn xích sắt rơi trên đất, lại nhìn cửa sắt mở rộng, tim đập ngày càng dồn dập.
Hai người giữ khoảng cách ba mét với Trịnh Bàng. Bên ngoài ký túc xá nổi lên sương mù, sương mù màu trắng vây quanh Trịnh Bàng, bóng người hắn như ẩn như hiện.
La Đan Thanh chà xát hai cánh tay, cảm thấy nhiệt độ giảm thấp nhanh chóng. Một tay Trương Tiện Ngư ở trong túi, ngón tay vân vê một lá bùa chú, đi theo sau.
Có thể là do đưa được người ra ngoài rồi nên thứ kia coi thường, không chờ đợi được hiện thân, dẫn đường cho Trịnh Bàng.
Nếu như La Đan Thanh có thể nhìn thấy thì sẽ phát hiện, bọn họ không phải đi theo một người, mà là hai...
- -------------
Erale: Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
Ai biết là Bàng hay là ma =)))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook