Tục Tiểu Tà Thần
-
Chương 22: Thoát cung lần thứ hai
Địa lao vắng lạnh...
Tiểu Tà đã tỉnh cơn mê, mắt nhìn lơ đãng, cảm giác như nơi đây đã quen thuộc.
Xa xa từ trên trần nhà, qua một lỗ hổng, những tia sáng yếu ớt chiếu vào rất âm u, Tiểu Tà gượng cười nói :
- Mẹ kiếp, trời sanh ra ta chỉ để ngồi nhà tù hay sao?
Đôi tay của Tiểu Tà bị trói giật ra sau, chỉ còn có đôi chân là được thong dong đi lại.
Hắn từ từ đứng dậy, bước đến nhìn qua cửa sổ, mặt như trông ngóng ai vậy.
Với những song cửa sắt to tướng này, muốn trốn thoát e rằng không phải dễ.
Đôi mắt Tiểu Tà liếc qua một vòng, thoáng nghe một âm thanh kỳ quái phát ra, cách xa chừng ba trượng.
Muốn kích vào nơi ấy cũng không được, nhưng phải tốn nhiều thời gian và công sức để phục hồi, hắn ngồi xuống suy nghĩ.
Nam Hải thần dược! Thuốc này đã mất tích lâu rồi, lần trước thì do bọn hắc y sứ giả sử dụng, lần này thì tại sao có trong tay Dương Phong? Thuốc này quý hiếm như vậy, muốn chế tạo không phải dễ. Vậy là một vấn đề lớn rồi. Không lẽ Dương Phong và Giang Chấn Vũ có liên quan? Không lẽ Hắc y sát thủ đã khôi phục và hoạt động? Cũng có thể bọn La Sát hòa thượng đã vào thay thế vị trí của bọn chúng?
Nghĩ đến đây Tiểu Tà giật mình nói :
- Không được, ta phải tìm Dương Phong để hỏi rõ mới được!
Ý chí đã quyết, Tiểu Tà lập tức đứng dậy chạy ra cửa sắt nói :
- Vệ binh! Dương Phong bây giờ ở đâu? Mau mở cửa, ta và hòa thượng là bạn hữu! Hãy mau mở cửa ra!
Bọn vệ binh cười ngạo nghễ và không thèm trả lời.
Tiểu Tà tiếp :
- Dương công công đối với ta rất chiều chuộng, mai mốt ta ra được các người sẽ mang tội nặng đó!
Vệ binh không nhịn được hét :
- Mặc kệ công công chiều chuộng, đại gia ta một đao thôi cũng có thể lấy đầu người như chơi. Đừng lắm chuyện! Coi chừng ta cắt lưỡi người đó.
Tiểu Tà cười ha hả nói :
- Các người tưởng địa lao này có thể giam được ta sao?
Bấy giờ bọn vệ binh mới thất kinh, vì Tiểu Tà đã tháo được dây trói trên thân, bọn chúng đâu biết Tiểu Tà đã dùng cách vật công tỏa xích.
Tiểu Tà lướt nhanh tới, cửa sắt rúng động nghiêng ngả qua một bên.
Vệ binh kinh hãi đưa mắt nhìn Tiểu Tà như một con hổ dữ.
Tiểu Tà xoa hai tay đắc ý nói :
- Không mở cửa thì ta mở, các người hãy ra đây để lãnh hậu quả!
Phạch! Phạch!
Hai tên vệ binh bị hai tát vào mặt, nhào xuống đất. Sau đó còn bị Tiểu Tà dùng vải cột tay cột chân quăng vào địa đạo.
Tiểu Tà cười te. Tiếng cười rất khoan khoái, hắn bước ngoằn ngoèo ra ngoài.
Bỗng chốc có mấy vệ binh phát hiện ra chặn lại hỏi :
- Đã xảy ra việc gì vậy?
Tiểu Tà dừng lại cười :
- Không có chuyện gì, cổng địa lao bị ta phá bể mà thôi!
Bọn vệ binh nhất thời nghĩ không ra tại sao lại phá cửa lao, nên bước tới hỏi :
- Có nghiêm trọng không?
Trong bóng tối bọn vệ binh không nhận ra Tiểu Tà, chỉ nhìn thấy bộ y phục thái giám, nên bước tới định hỏi tiếp. Tiểu Tà cố ý chờ bọn chúng đến gần sẽ ra tay để khỏi làm kinh động đến nhiều người nên nhỏ tiếng :
- Lúc nãy không nghiêm trọng, bây giờ...
- Bây giờ thì sao?
Tiếng nói chưa dứt Tiểu Tà đã lao tới song chưởng cử lên, mười ngón tay như mười cái móc sắt chụp vào đầu chúng.
Bọn vệ binh chưa kịp kêu lên đã ngã gục xuống.
Tiểu Tà núp vào một bụi cây trong hoa viên, trông thấy nơi đây số vệ binh canh gác rất nhiều và có vẻ cẩn mật, đoán biết bên trong có nhân vật quan trọng, không chừng có cả Dương Sơn Kiệt nữa.
Nghĩ như vậy Tiểu Tà cười nhạt một tiếng, sửa lại quần áo cố tình khám phá bên trong dinh thự.
Nhưng mới đi được mấy bước thì trước cửa dinh thự đã có người hét to :
- Đứng lại!
Tiểu Tà đứng lại nói :
- Dương công công có mật chỉ rất quan trọng, không được chậm trễ.
Bọn vệ binh lưỡng lự :
- Có tín vật không?
Tiểu Tà nói :
- Có! Nhưng phải đến một sảnh ta mới đưa được, ngoại trừ thống lãnh không ai được trông thấy.
Bọn vệ binh lưỡng lự một chút và cân nhắc nếu chậm trễ sẽ bị khiển trách, đành miễn cưỡng.
- Để chúng ta báo cho đầu lãnh biết đã.
Vừa lúc đó có một người chạy đến, bọn vệ binh chắp tay :
- Bẩm đầu lãnh! Tiểu công công này muốn gặp Dương công công, có mật chỉ!
Tên cẩm y nhìn Tiểu Tà một lúc rồi cười nhạt :
- Ngươi là ai? Thái giám tại sao không có phất trần?
Tiểu Tà cười thầm, bản thân do cấp thiết đã không nghĩ đến thái giám ngoài trang phục ra còn phải mang theo đuôi ngựa. Bây giờ tay không có phất trần, mặt đối mặt, phải khéo léo ứng phó, nếu không hỏng hết.
Tiểu Tà lập tức ra tay, nhắm vào bọn cẩm y vệ sĩ cách không điểm huyệt làm cho bọn chúng té xỉu hết xuống mê man hết.
Không để lỡ cơ hội, Tiểu Tà còn đỡ dậy từng tên, đặt vào các vị trí canh gác như cu để người ngoài trông thấy khỏi nghi ngờ.
Khi tất cả đã ổn định, Tiểu Tà mới xông vào đại sảnh.
Đi qua một đoạn đường độ khoảng bảy trượng thì có một gian phòng to lớn, cửa đóng kín mít, trông có vẻ bí ẩn.
Tiểu Tà không cần suy nghĩ, xô mạnh cửa bước vào :
- Là ông? Siêu vương gia?
Siêu vương gia đầu tóc bạc phơ, rối bời vừa trông thấy Tiểu Tà đã kinh ngạc ú ớ, một lúc mới nói ra tiếng :
- Dương thiếu hiệp? Là Dương thiếu hiệp đó sao?
Tiểu Tà nhanh nhẹn chạy đến chiếc bàn Siêu vương gia đang ngồi nói :
- Siêu vương gia, tại sao lại núp ở đây? Hại đến con lão tức đến phát điên, buộc tôi phải bôn ba vào triều tìm kiếm, đùa giỡn đến mức này thật là quá mức rồi!
Siêu Thực Tiên giận :
- Ngươi tưởng ta núp ở đây thiệt sao?
Tiểu Tà lúc này mới hiểu nói :
- Có phải bọn chúng giam Siêu đại nhân vào đây không?
Siêu Thực Tiên gật đầu :
- Đúng! Lão phu bị quản thúc ở đây. Lão chưa kịp nhập cung, mới đi được nửa đoạn đường đã bị Dương Sơn Kiệt cho mời đến đây, tính ra cúng đã hơn mười mấy ngày rồi.
Tiểu Tà hỏi :
- Dương Sơn Kiệt dám to gan như vậy sao?
Siêu Thực Tiên thở ra :
- Hắn đã được Dương Chỉnh chỉ giáo thì còn ai ngăn cản nổi! Bây giờ uy quyền của Dương Chỉnh đã ngang với Hoàng đế rồi!
Tiểu Tà thắc mắc :
- Có phải Siêu đại nhân và Y Khiêm là chỗ thâm tình, hành động như nhau không?
- Ừ!
Siêu Thực Tiên lại thốt ra một tiếng thở dài nói :
- Cùng là bạn đồng liêu, nếu bị nghi oan có thể bị xử trảm cả nhà!
Tiểu Tà nghe qua tức giận thốt :
- Cái gì? Kỳ Chánh thật ngu ngốc! Luôn cả việc này cũng để cho Dương Chỉnh làm bậy sao? Tôi thấy giang sơn của Hoàng thượng không bao lâu nữa sẽ bị Dương Chỉnh làm cho hỏng hết!
Siêu Thực Tiên mặt biến sắc. Ông ta tuy làm quan tại triều nhưng rất kỵ nhắc đến tên Hoàng thượng. Tiểu Tà ngang nhiên chê trách Hoàng thượng như vậy có khác nào có ý tạo phản.
Tiểu Tà hiểu rõ tâm tư của Siêu Thực Tiên nên nói :
- Hoàng thượng thiếu khả năng trị nước, đó không phải là một lỗi lầm đáng nói sao? Thôi! Chạy trốn đi! Tôi dẫn ông ra ngoài!
Siêu Thực Tiên khó chịu :
- Không được! Dương Chỉnh đã quyết bắt ta! Nếu ta chạy trốn thì tội sẽ thêm chồng chất!
Tiểu Tà lớn tiếng :
- Ai da! Chuyện này có gì phải lo lắng! Ông cứ thong thả ra đi, tôi bảo đảm thay ông nói chuyện đàng hoàng với Y khiêm thị lang để ông ta nhất trí.
Siêu Thực Tiên nói :
- Dương thiếu hiệp! Việc quan trọng là phải tìm cách cứu giúp cho Y thị lang!
Tiểu Tà nhìn Siêu Thực Tiên nói :
- Xin đại nhân yên tâm! Tôi sẽ đảm trách việc này. Nhưng tại sao Siêu đại nhân không ra đi?
Siêu Thực Tiên mặt hơi đỏ lên :
- Được! Lão phu sẽ theo người!
Tiểu Tà đắc ý :
- Đúng rồi! Như vậy mới là biết thời thế!
Hai người ra khỏi nội sảnh, Tiểu Tà cởi lấy một bộ y phục của cẩm y vệ đưa cho Siêu vương gia cải trang, sau đó giải huyệt cho mấy tên cẩm y thị vệ khi nãy nói :
- Nếu ngoan ngoãn thì để cho chúng ta đi, đừng có lộn xộn!
Do có vệ binh dẫn đường nên Tiểu Tà và Siêu Thực Tiên đã thoát ra dễ dàng.
Nhưng đến một khúc quanh Tiểu Tà lại điểm huyệt hai tên vệ binh dẫn đường và nói :
- Lão vương gia! Ông hãy đi trước, tôi còn có chút việc phải làm. Ông cứ thuận đường đi về phía trái, nhưng phải cẩn thận, tránh gặp mặt Dương Chỉnh thì được rồi!
Siêu Thực Tiên chắp tay :
- Được! Đa tạ Dương thiếu hiệp cứu giúp. Chúng ta hẹn gặp lai nơi nội cung!
Vừa dứt tiếng, Siêu Thực Tiên đã bay lên mái nhà, phút chốc mất dạng.
Tiểu Tà cũng bò theo mái nhà, đi tìm Tây phủ.
Dương Phong quả nhiên đang có mặt tại Tây điện, giờ này hắn đang giải trí với các cung nữ, cười nói rối rít, có khi lại giở trò suồng sã.
Dương Phong với giọng cười chứa đầy dâm dục nói :
- Tiểu nữ nhân à! Lúc trước Hoàng thượng bỏ mặc các nàng cô quạnh, khóc khô nước mắt. Bây giờ có ta đến mua vui, các nàng đỡ phần buồn tẻ rồi.
Các cung nữ nghe Dương Phong nói đều cười hi hí.
Dương Phong rất đắc ý nắm tay một mỹ nhân toan giở trò khoái lạc.
Nhưng mỹ nhân này đã kêu lên :
- Không! Cứu tôi với!
Thiếu nữ thân hình yếu ớt, muốn kháng cự cũng không nổi, dù vậy nàng cũng cố kêu la, để tránh khỏi dày vò thân thể.
Tiếng kêu thảm thiết của nàng không làm cho Dương Phong thương hại, mà trái lại còn khiến hắn hung hăng hơn.
Cô gái tức giận cắn vào vai Dương Phong làm hắn đau quá phải hét lên :
- Á!
Tức thì Dương Phong nắm tay ngay tóc thiếu nữ ghì mạnh xuống nghiến răng :
- Con tiện tỳ này! Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!
Dứt lời hắn tát vào má thiếu nữ ấy mấy tát, làm cho thiếu nữ chịu không nổi, ngã gục xuống đất ngất xỉu, hai dòng lệ tuôn trào.
Chưa thôi, Dương Phong cúi xuống bồng thiếu nữ vào thư phòng.
Cửa phòng lại vang lên mấy tiếng dồn dập, Tiểu Tà đã án ngữ tại đây, trông thấy vậy liền nổi giận nhìn Dương Phong như hổ nhìn mồi.
Dương Phong trông thấy thất kinh từ trên giường nhảy xuống, ngơ ngác nhìn không biết Tiểu Tà đã làm cách nào để thoát khỏi địa lao vào nơi đây.
Trong lúc mất tự chủ, Dương Phong hiểu rõ Tiểu Tà rất ghét hành động dâm ô, đoán chắc Tiểu Tà không buông tha, chỉ còn cách chuẩn bị đối phó.
Quả không sai Tiểu Tà hét to :
- Dâm tặc!
Cùng với tiếng thét, Tiểu Tà đã phóng tới, chộp ngay đầu của Dương Phong, hữu chưởng kích mạnh xuống toàn bộ công lực đều dồn vào một chưởng này.
Dương Phong bị Tiểu Tà đánh túi bụi như mưa, mắt miệng đầu cổ, máu tươi lai láng.
Tiểu Tà vẫn chưa hả giận vừa đánh vừa chửi :
- Ngươi so với Dương Chỉnh còn tàn nhẫn hơn nhiều. Ta nhất định phải đánh chết người.
Dương Phong không còn hơi sức trả lời, mình mảy như bị tê cứng, không còn cảm giác đau đớn nữa. Tiểu Tà đã thoi hắn không biết bao nhiêu cái đấm đến ngất xỉu.
Tiểu Tà quay qua hỏi thiếu nữ :
- Tiểu cô nương! Cô không sao chứ?
Thiếu nữ trông thấy Tiểu Tà sợ quá kêu lên :
- Đừng đến gần!
- Bốp!
Tiểu Tà đánh cô ta một tát quát :
- Ta đến đây để cứu nàng, chớ lớn tiếng!
Vừa nói Tiểu Tà vừa kéo đống xiêm y ném vào người thiếu nữ nói nhanh :
- Mau mặc vào Sở dĩ phải gấp rút như vậy vì Tiểu Tà đã nghe được tiếng chân bước dồn dập bên ngoài đi đến.
Thiếu nữ cảm kích trước hành động của Tiểu Tà, nước mắt tuôn rơi.
Bên ngoài có tiếng la :
- Nhanh lên! Phó thống lãnh có thể xảy ra chuyện gì rồi!
Tiểu Tà gấp rút nói :
- Đã không kịp!
Không đợi thiếu nữ vận xong xiêm y, Tiểu Tà vội giật tấm chăn quấn lên người nàng rồi bế nàng ra ngoài cửa sổ chạy đi.
Đội cẩm vệ binh đã dồn tới, toán người này có hơn mười mấy tên, chia nhau cản đường. Tiểu Tà nhanh trí vác thiếu nữ lên vai, phi thân lên mái Tây cung chạy trốn.
Tiếng hô của đội cấm vệ binh chói lói :
- Hãy mau dùng cung tên!
Một số vệ binh đã xạ tiến theo Tiểu Tà, nhưng sức lực không đủ, tên chỉ bay nửa vời, rồi rơi xuống hết.
Tiểu Tà vừa chạy vừa quan sát chung quanh. Hắn thoát đi rất mau, nên không ai đuổi kịp.
Không bao lâu Tây điện đã có mấy nơi bị phát hỏa, tiếng kêu cứu vang trời, đây là do Tiểu Tà bày kế ra để cho cẩm vệ binh náo loạn.
Chuyện này xảy ra cũng là một dịp may đối với Siêu Thực Tiên.
Nơi Tây điện bị phóng hỏa đã gây kinh động toàn thành Bắc kinh. Khắp nơi đều nhốn nháo, không ai còn tâm trí để ý đến chuyện gì khác, trong lúc đó Tiểu Tà đi ra phía thành Nam nơi có phân động Cái bang để gửi gắm thiếu nữ bị thương.
Sau đó Tiểu Tà trở lại hoàng cung để tránh mọi sự nghi ngờ là cuộc phóng hỏa này do Tiểu Tà gây ra.
Trời nóng.
Lửa cháy nơi Tây điện đã được dập tắt chỉ còn lại đám khói nhỏ bốc lên.
Tây điện hoàng cung có bao giờ xảy ra biến cố như vậy. Thật là một chuyện có thể dẫn đến uy thế của Dương Sơn Kiệt bị giảm sút không ít.
Dương Chỉnh trong lòng giận dữ, lo lắng rất nhiều. Người mà ông ta nghi ngờ không ai khác chính là Tiểu Tà.
Vì vậy ông ta đang nóng lòng đợi Tiểu Tà đến.
Buổi sáng sau khi đi vấn an Hoàng thượng, Dương Chỉnh vội sai một thái giám đi mời Tiểu Tà đến.
Không lâu, trước cửa nội phủ, có một bóng người lướt tới.
Bóng người này chính là Dương Tiểu Tà, Dương Chỉnh trông thấy hắn như sắp được Hoàng thượng ban báu vật mừng rỡ nói :
- A! Lâu nay không gặp, tiểu nhị tử có khỏe không?
Tiểu Tà thấy Dương Chỉnh còn gọi chức thái giám của mình, biết rằng Dương Chỉnh chưa đến nỗi oán hận, vội chắp tay thi lễ :
- Nhờ hồng phúc của công công, thuộc hạ vẫn khỏe!
Dương Chỉnh vuốt râu cười :
- Hãy vào đây ngồi bàn luận công việc!
Tiểu Tà còn dè dặt thì Dương Chỉnh đã tự tay rót cho một chung trà mời Tiểu Tà :
- Hãy thử xem trà Giang muội Quần sơn Liên hoa có ngon không?
Tiểu Tà nói :
- Đa tạ công công!
Dương Chỉnh vui vẻ :
- Tối qua người có đến tìm ta phải không?
Tiểu Tà không phủ nhận :
- Ồ! Bọn nó cứ bảo công công không có ở đây, tôi tức giận nên cho bọn chúng mấy cái bạt tai.
Dương Chỉnh nói :
- Ta quên không ra lệnh cho chúng biết, nhưng chúng cũng đã bị trừng phạt, người hài lòng chưa?
Tiểu Tà nói :
- Cũng may! Nhưng lần sau tôi sẽ không tha chúng đâu! Hôm nay chẳng có việc gì, tôi tìm công công để xem công phu đã luyện đã có kết quả chưa?
Dương Chỉnh tỏ ra thất vọng :
- Đã hơn một tháng rồi, chẳng thấy có một chút chuyển biến nào. Ngươi xem lại coi có thiếu xót gi không?
Tiểu Tà nói :
- Nếu chiếu theo quy tắc nó phải thành công mới được. Để tôi xem lai thử có sai chỗ nào không?
Dương Chỉnh nói :
- Như vậy quá tốt!
Tiểu Tà nói :
- Đáng lẽ phải yết kiến công công nhưng vừa rồi đã xảy ra nhiều chuyện trở ngại!
Dương Chỉnh hỏi :
- Tối hôm qua nghe nói người có theo phó thống lãnh đến Tây cung hả?
Tiểu Tà làm bộ tức giận :
- Không giấu gì công công. Lúc đầu phó thống lãnh tỏ ý xin lỗi tôi, sau đó lại muốn chiếm lấy toa thuốc thần dược. Tôi trong lúc say khướt có tiết lộ đôi chút.
Không ngờ phó thống lãnh lại dùng thuốc mê bắt tôi hạ ngục.
Dương Chỉnh nói :
- Vậy người có biết ai đánh phó thống lãnh trọng thương không?
Tiểu Tà thất vọng :
- Tôi cứ tưởng hắn chết rồi!
Tiểu Tà đinh ninh Dương Phong đã chết, bây giờ biết được Dương Phong còn sống, trong bụng có chút giật mình.
Dương Chỉnh hỏi tiếp :
- Ngươi có biết Tây cung hôm qua bị phóng hỏa không?
Tiểu Tà tỏ ý trách Dương Chỉnh :
- Nếu ai không biết được tin này kể như thằng ngốc trong thiên hạ rồi. Tôi đã biết từ lúc nửa đêm, chẳng qua không muốn ra mặt mà thôi. Sao không đốt chết Dương Phong chứ?
Tiểu Tà thất vọng tiếp :
- Thật là ông trời không có mắt!
Dương Chỉnh cười nhạt :
- Phó thống lãnh không chết nhưng thương tích khá nặng, không cách nào điều trị.
Tiểu Tà bực bội.
Hắn chết càng tốt. Hắn không giữ lời hắn tự rước vạ vào thân, đừng mong cầu xin tôi cứu hắn.
Dương Chỉnh nghe nói trong bụng mừng thầm, cảm giác như Tiểu Tà đã có cách cứu chữa, liền hỏi :
- Ngươi có cách cứu hắn sao?
Tiểu Tà nhất thời nói hớ ra vội chữa :
- Không, không! Tôi chỉ nói đùa!
Dương Chỉnh ngọt nhạt :
- Tiểu nhị tử à! Ngươi luôn cả bị thiến cũng trị được, xá gì chỉ bị nội thương chứ!
Tiểu Tà nghe nói cười thầm, nhưng lại nhanh chóng làm vừa lòng Dương Chỉnh nói :
- Công công đã ngỏ ý, thuộc hạ không cứu cũng không được rồi!
Dương Chỉnh có vẻ an tâm nói :
- Ngươi hãy nể mặt ta cứu hắn một lần đi! Dù sao thì Dương Phong cũng là cháu ta, có mối liên hệ huyết thống!
Tiểu Tà bây giờ tránh né không được nữa, chỉ còn biết âm thầm chửi Dương Phong.
Sự thật hắn phóng hỏa muốn giết chết Dương Phong là để thực hiện kế hoạch ba tháng tới. Nhưng nếu phá bỏ kế hoạch thì biết làm sao đây?
Tình thế đã bắt buột Tiểu Tà cười nhạt nói :
- Sự thực không có gì khó. Chỉ cần sử dụng số thuốc nước nấu đó là xong.
Dương Chỉnh đã hiểu rõ nói :
- Ta hiểu rồi! Ha ha Số thuốc nấu nước là Thần dược thủy mà Tiểu Tà đã từng luyện qua mười mấy năm nơi hồ Một tháp và mỗi ngày đều có nghiên cứu thêm về sự gia giảm để cho thuốc được hoàn hảo trong cách trị thương thế.
Dương Chỉnh lo lắng :
- Như vậy bí mật của ta bị chúng phát hiện thì sao?
Tiểu Tà bày kế :
- Nếu sợ lộ bí mật công công chỉ cần phạt hắn nơi bộ phận. Đợi lúc luyện thành công rồi sẽ trừ đi để tránh hậu họa.
Dương Chỉnh khen :
- Thật tuyệt diệu! Ta đã có lúc muốn thâu người làm nghĩa tử vì ta thấy người rất thông minh lanh lẹ.
Tiểu Tà khéo léo từ chối :
- Thuộc hạ không muốn trèo cao, chỉ cần công công biết đến thuộc hạ thì đã là vinh dự lắm rồi!
Dương Chỉnh cười lớn, vẫn còn mơ tưởng tài năng của Tiểu Tà làm cho ông ta Xuân thu đại mộng.
Trên đời này không có chuyện gì khác làm cho Dương Chỉnh ước mơ bằng tình dục. Trước kia hy sinh tình dục để chiếm quyền uy nhưng khi quyền uy đã có trong tay rồi, thì ước ao được hưởng lạc. Vì vậy Dương Chỉnh muốn có Tiểu Tà bên cạnh.
Kích động vì tham vọng, Dương Chỉnh lập tức dắt Tiểu Tà ra sau giả sơn, đi vào mật đạo.
Mật thất không có gì thay đổi. Thùng Thần dược thủy vẫn còn đó, lửa cháy ngùn ngụt, nước sôi sùng sục. Tiểu Tà bước đến nhúng tay vào nước thuốc, sờ mó khắp nơi, giả vờ xem xét.
Hắn biết loại thần dược này chỉ có hiệu quả tăng cường nội công và chữa trị thương tích, còn việc hoàn nguyên cơ thể sinh dục là chuyện bịa đặt trăm phần trăm.
Dù vậy Tiểu Tà vẫn giả cách nói :
- Để tôi ngâm mình vào thuốc xem hiệu nghiệm không. Hơn nữa trên thân tôi còn thương thế.
Mặt Tiểu Tà còn dấu bầm đỏ, kéo áo lên thì thấy thân thể đọng nhiều thương tích, do lúc chiến đấu nơi quan ngoại.
Dương Chỉnh ngạc nhiên :
- Ngươi cũng bị thương sao? Vậy cứ ngâm mình vào thuốc để ta chụm thêm lửa!
Tiểu Tà cởi ngay lớp áo ngoài, chỉ chừa lại một chiếc quần ngắn, nhảy vào thùng.
Được ngâm vào thuốc nóng, Tiểu Tà cảm thấy thân thể thoải mái, các miệng vết thương đều khép lại, máu bầm tan hết. Quả nhiên thuốc hiệu nghiệm vô cùng.
Sự việc này làm cho Dương Chỉnh càng thêm tin tưởng. Nhưng đối với bản thân Dương Chỉnh thì cho đến lúc này vẫn chưa đem lại chút hy vọng nào cả.
Tiểu Tà đợi mùi thuốc trên thân thể tan hết mới mặc quần áo vào và nói :
- Dương công công xem đó, thuốc vẫn còn hiệu nghiệm!
Dương Chỉnh gật đầu :
- Nhưng đối với ta tại sao một chút hiệu nghiệm cũng không có?
Tiểu Tà ra vẻ suy nghĩ nhưng trong bụng muốn cười ngất đi được nói :
- Nếu như công công luyện ra trứng thì thuộc hạ bái công công làm sư phụ rồi!
Dương Chỉnh than thở :
- Ta vẫn thực hành theo phương pháp chỉ dẫn của người không biết tại sao chưa có kết quả? Vậy người hãy xem thử có chỗ nào sai xót chăng?
Tiểu Tà lẩm nhẩm một lúc, như sực nhớ lại điều gì nói :
- Thái thượng lão quân đặc biệt có căn dặn: muốn luyện công phu này thành công phải có âm đức, cấm sát sinh. Như vậy công công tự xét lại xem sao!
Dương Chỉnh ngạc nhiên :
- Điều đó có liên quan đến việc luyện công ư?
Tiểu Tà nghiêm túc nói :
- Công công! Ngài phải biết làm chuyện này khác nào tái sinh. Phải có ít nhiều tin tưởng mới thành công được. Vậy gần đây công công có làm chuyện sát sinh không?
Dương Chỉnh là người quyền uy, đôi tay đã nhuộm đầy máu, nên nghe Tiểu Tà nói có vẻ sợ hãi nói :
- Tiểu nhị tử! Ngươi cũng biết làm quan trong triều đôi lúc không thể tránh được chuyện đó.
Tiểu Tà khoác tay :
- Chuyện nói không phải vậy. Dù phải giết người, nhưng hành động có công bằng, không oan ức người ta thì thôi. Nếu công công giết lầm, gây oan ức thì mới đáng nói.
Dương Chỉnh tinh thần bất an :
- Thì cứ cho là có. Hoàng thượng tuổi trẻ vô tư, trong triều việc lớn việc nhỏ đều một tay ta điều khiển, khó tránh oan sai! Tiểu nhi tử, người có cách nào giúp ta hóa giải không?
Tiểu Tà lắc đầu :
- Vậy thì khó rồi! Hèn chi luyện mãi không có kết quả!
Dương Chỉnh buồn bã :
- Tiểu nhị tử! Ngươi nhất định phải nghĩ cách hóa giải cho ta để ta thành công việc này. Ta cầu xin người! Nếu cần ta cũng chấp nhận quỳ xuống cầu xin người!
Tiểu Tà đưa tay cản lại :
- Công công xin đừng làm vậy! Để tôi nghĩ lại xem có biện pháp nào hóa giải được không?
Dương Chỉnh cảm kích :
- Ta mãi mãi nhớ ơn người!
Tiểu Tà biết cơ hôi đã đến, tỏ ra thâm tình nói :
- Sát giới đã lỗi! Nếu muốn hóa giải thì phải tạo nhiều âm đức, nhất là trong hai tháng tới, nếu không nhẫn nại thì thật không còn cách nào đi đến thành công!
Dương Chỉnh không cần suy nghĩ hỏi :
- Nếu tạo nhiều âm đức chắc chắn sẽ hiệu quả không?
Tiểu Tà vỗ về :
- Nếu phương pháp này vô hiệu thì còn cách dùng thủ pháp ráp trứng. Cách này cũng đạt đến mục đích ấy.
Dương Chỉnh tỏ vẻ hài lòng :
- Đúng vậy!
Tiểu Tà bỗng nhiên vui lên hỏi :
- Trước hết hãy xá hết tội nhân, chuyện này cũng tạo được nhiều ân đức đấy!
Dương Chỉnh còn đang suy nghĩ, Tiểu Tà tiếp :
- Công công chớ nên lưỡng lự! Quyền hạn trong tay công công, muốn ân xá bao nhiêu tội nhân mà chẳng được? Vả lại chuyện công chuyện tư đều có ích lợi cả.
Dương Chỉnh tỏ vẻ quyết tâm nói :
- Được! Trong thời gian ngắn ta phải làm xong chuyện này!
Tiểu Tà cười thoải mái :
- Công công hiểu được và quyết tâm thực hiện thì tốt rồi. Thực không uổng công tôi vào cung lần này.
Dương Chỉnh cũng cười :
- Ngươi ở lại trong cung với ta có được không?
Tiểu Tà nói :
- Ý tốt của công công thuộc hạ thật cảm kích, nhưng Dương thống lãnh sẽ tìm tôi thanh toán, tôi phải dời cung để tránh tai nạn.
Dương Chỉnh giận :
- Hắn làm sao dám qua mặt ta? Ta sẽ phế truất hắn...
Tiểu Tà cản :
- Công công đâu cần làm như vậy. Nếu không sẽ lại tạo thêm một cuộc thanh trừng không có lợi cho âm đức của công công. Dương thống lãnh cũng sẽ không để cho công công yên ổn khi chưa tìm ra hung thủ để minh oan cho tôi. Tốt nhất tôi nên đi lánh mặt tại thành Thái Nguyên, nếu có việc gì công công cứ cho người đến liên hệ, như vậy không tiện hơn sao?
Dương Chỉnh suy nghĩ hồi lâu rồi nói :
- Cũng được! Ngươi hãy bảo trọng! Nếu có việc gì cần thì cứ thông báo cho ta biết, ta sẽ đỡ đần người.
Tiểu Tà long trọng nói :
- Đa tạ công công hậu ái!
Tuy ngoài miệng nói vậy mà trong bụng lại chửi thầm :
Bản thân sắp biến thành con gà quay rồi mà còn muốn đỡ đần cho kẻ khác nữa sao?
Dương Chỉnh hỏi :
- Hiện tại người có cần ta giúp việc gì không?
Tiểu Tà nói :
- Sự thật cũng chẳng có gì. Chỉ có chuyện Siêu vương gia ở thành Thái Nguyên.
Dương Chỉnh hỏi gấp :
- Ông ta ăn hiếp người sao?
Tiểu Tà lắc đầu :
- Không phải! Ông ta là vị thần tài của tôi. Công công đừng làm khó dễ ông ta nữa! Mai mốt chúng tôi làm ăn khá giả sẽ đem dâng lễ vật cho công công.
Dương Chỉnh cười lớn :
- Rất tốt! Chỉ cần có người góp ý thì chuyện gì mà không thành! Ngươi cứ đi đi! Ta không để cho người thất vọng.
Tiểu Tà chắp tay :
- Đa tạ công công ban ơn! Thuộc hạ xin cáo biệt!
Dương Chỉnh nói :
- Để ta tiễn người ra ngoài!
Hai người giống như hai cha con, rất thân mật. Có Dương Chỉnh tiễn đưa nên Tiểu Tà ung dung ra khỏi hoàng cung. Hắn nghĩ Dương Chỉnh thế nào cũng xá tôi cho Siêu vương gia. Nghĩ đến chuyện Dương Chỉnh ngâm mình vào trong thùng thuốc nước, Tiểu Tà lại bật cười khoái trí. Đối với chuyện này Tiểu Tà hoàn toàn đắc ý, vì đã lợi dụng tham vọng của con người để trấn áp con người tham vọng.
Đến một con phố chưa tìm được tửu điếm để giải khuây thì hắn gặp một người ăn mày nhỏ đón lại nói :
- Dương thiếu hiệp! Tệ bang phân tọa chủ có lời mời!
Tiểu Tà vui vẻ :
- Phân tọa chủ Cái bang tìm ta có việc gì? Có phải mời ta đi uống rượu không/ Tiểu ăn mày cười :
- Phân tọa Cái bang nhất định không để cho Dương thiếp hiệp thất vọng!
Tiểu Tà nói :
- Cũng được! Ta muốn trở lại để xem thiếu nữ kia hiện giờ ra sao?
Hai người đi đến nơi trước cửa đã thấy một lão ăn mày bảy túi đang đứng chờ.
Người đó chắp tay hướng về Tiểu Tà nói :
- Dương thiếu hiệp quang lâm tệ bang chưa kịp nghênh tiếp, xin thứ lỗi!
Tiểu Tà cười thân mật :
- Đâu có! Xin phân tọa chủ đừng khách sáo! Có phải là tìm tôi để uống rượu thì thật là thú vị!
Phân tọa chủ Cái bang tên Khưu Song Ngư độ quá năm mươi tuổi, mình ốm mắt sâu.
Khưu Song Ngư nói :
- Nếu Dương thiếu hiệp có hứng thú, lão phu xin tiếp một vài ly rượu, có gi không được?
Tiểu Tà nói :
- Tốt lắm!
Hai người bước vào phòng khách, nơi đây bàn ghế lộn xộn, cửa mở bung ra, có thể nói mấy năm không có người ở, nhưng nền đất rất sạch.
Khưu Song Ngư sắp bàn ghế bày ra mấy món ăn và vài bình rượu nói :
- Dương thiếu hiệp hai lần vào kinh thành mà Phân tọa Cái bang chưa được đón tiếp, thật là thiếu xót!
Tiểu Tà đang nhai thịt gà, liền ấm ớ nói :
- Thì bây giờ chúng ta đã hội ngộ rồi!
Khưu Song Ngư cười :
- Như vậy xin thiếu hiệp cứ ăn no.
Tiểu Tà vừa ăn vừa nói :
- Hôm nay ông tìm tôi chỉ để uống rượu thôi sao?
Khưu Song Ngư đáp :
- Không sai! Ngày hôm qua Dương thiếu hiệp có đưa một cô gái đến đây, đó là gái nhà lành, khi trời vừa sáng đã trở về nhà rồi!
Tiểu Tà khoác tay :
- Cũng được! Khỏi phiền phức.
Qua vài tuần rượu Tiểu Tà mời hỏi :
- Cái bang gần đây có gì khó khăn không?
Khưu Song Ngư rầu ri :
- Không giấy giếm gì, hơn nửa năm nay Cái bang gặp rất nhiều khó khăn về tài vụ, chắc khó mà duy trì lực lượng.
Tiểu Tà không tin :
- Cái bang đệ tử rải khắp thiên hạ, mọi việc đều trôi chảy, tại sao xảy ra tình trạng này?
Khưu Song Ngư lại thở dài :
- Dương thiếu hiệp không biết đó thôi. Cái bang gặp phải đối thủ quá mạnh, nên mới ra nông nỗi này.
Tiểu Tà giận :
- Ai dám động đến Cái bang ta sẽ chém đầu hắn?
Khưu Song Ngư nói :
- Chúng nó không dám chọc ghẹo Cái bang nhưng lại cắt đứt đường dây làm ăn nên chúng tôi mới phải bó tay!
Tiểu Tà hỏi :
- Bọn nó là ai? Có phải là Phi Long bảo không?
Khưu Song Ngư gật :
- Chính là Phi Long bảo. Từ khi Thần võ môn bị suy sụp thì Phi Long bảo thế lực bành trướng. Bây giờ tại Giang Nam, Giang Bắc, thậm chí nơi các địa bàn mua bán khác cũng bị Phi Long bảo chiếm đoạt. Càng tệ hại hơn nữa là nhân lực của chúng tăng lên nhanh quá, e rằng các bang phái khác không còn có thể đứng vững được nữa với Phi Long bảo.
Tiểu Tà chặt mạnh tay xuống bàn nói :
- Cứ chém không tha! Lúc này là lúc tranh giành địa bàn làm ăn, chúng nó cậy vào cái gì mà chèn ép người khác như vậy? Muốn thắt họng cũng còn có miệng kháng cự chứ?
Khưu Song Ngư cười đau khổ :
- Có ai nghĩ đến chuyện Phi Long bảo chèn ép mảnh đất làm ăn của Cái bang?
Tiểu Tà hỏi :
- Như vậy Hàn Trúc cứ ngồi trong nhà chịu trận, không lo lắng một chút nào sao? Cái bang là hạn hữu của ta, làm sao ta có thể bỏ qua để Phi Long bảo ăn hiếp? Ta sẽ giúp Cái bang khôi phục thế lực.
Khưu Song Ngư thấy tâm linh của Tiểu Tà nóng lòng lo cho Cái bang như vậy nên có vẻ xúc động.
Tiểu Tà hình như đã nghĩ ra được một trò chơi, cười lớn nói :
- Ta có cách rồi!
Khưu Song Ngư đôi mắt lộ vẻ vui mừng, hy vọng Tiểu Tà sẽ giúp một tay để củng cố địa vị Cái bang.
Hai người tiếp tục uống rượu, thì bỗng có một tên ăn mày chạy vào báo :
- Bẩm Thọ chủ! Nghe nói Phi Long bảo mới sáng sớm đã có ba cao thủ bị hạ!
Tiểu Tà cau mày :
- Bây giờ vẫn có người tìm Phi Long bảo gây rắc rối nữa sao?
Khưu Song Ngư nói :
- Thỉnh thoảng vẫn có chuyện như vậy xảy ra, có gì lạ đâu?
Tiểu ăn mày tiếp :
- Bẩm Thọ chủ! Việc này có hơi nghiêm trọng, nghe nói ba cao thủ này bị chết về Độc Sa chưởng!
- Độc Sa chưởng?
Tiểu Tà và Khưu Song Ngư đều giật mình. Cách đây không lâu, Tiểu Tà lúc bị giam tại Phi Long bảo gặp Vi Diệu Huyền cũng chết vì Độc Sa chưởng.
Thì ra Giang Chấn Vũ đã lấy được Ngọc Quân Âm trao đổi với La Sát hòa thượng để lấy Độc Sa chưởng, kết quả hai bên trở mặt nhau. Sau này toàn bộ La Sát hòa thượng đều chết hết dưới tay Tiểu Tà. Và từ đó Độc Sa chưởng mất tích luôn.
Bây giờ Độc Sa chưởng tái xuất, không lẽ bọn La Sát hòa thượng vẫn còn lực lượng hoạt động? Và lại đây là đối tượng lần thứ nhất có thù với Phi Long bảo.
Tiểu Tà trầm ngâm một lúc rồi nói với Khưu Song Ngư :
- Thọ chủ! Chúng ta hãy mau đến đó xem thử!
Vừa nói Tiểu Tà vừa đứng dậy, bỏ mặt bàn tiệc đồ ăn còn rất nhiều!
Tiểu Tà lòng nóng như lửa, muốn biết sự việc bên ngoài ra sao?
Tiểu Tà đã tỉnh cơn mê, mắt nhìn lơ đãng, cảm giác như nơi đây đã quen thuộc.
Xa xa từ trên trần nhà, qua một lỗ hổng, những tia sáng yếu ớt chiếu vào rất âm u, Tiểu Tà gượng cười nói :
- Mẹ kiếp, trời sanh ra ta chỉ để ngồi nhà tù hay sao?
Đôi tay của Tiểu Tà bị trói giật ra sau, chỉ còn có đôi chân là được thong dong đi lại.
Hắn từ từ đứng dậy, bước đến nhìn qua cửa sổ, mặt như trông ngóng ai vậy.
Với những song cửa sắt to tướng này, muốn trốn thoát e rằng không phải dễ.
Đôi mắt Tiểu Tà liếc qua một vòng, thoáng nghe một âm thanh kỳ quái phát ra, cách xa chừng ba trượng.
Muốn kích vào nơi ấy cũng không được, nhưng phải tốn nhiều thời gian và công sức để phục hồi, hắn ngồi xuống suy nghĩ.
Nam Hải thần dược! Thuốc này đã mất tích lâu rồi, lần trước thì do bọn hắc y sứ giả sử dụng, lần này thì tại sao có trong tay Dương Phong? Thuốc này quý hiếm như vậy, muốn chế tạo không phải dễ. Vậy là một vấn đề lớn rồi. Không lẽ Dương Phong và Giang Chấn Vũ có liên quan? Không lẽ Hắc y sát thủ đã khôi phục và hoạt động? Cũng có thể bọn La Sát hòa thượng đã vào thay thế vị trí của bọn chúng?
Nghĩ đến đây Tiểu Tà giật mình nói :
- Không được, ta phải tìm Dương Phong để hỏi rõ mới được!
Ý chí đã quyết, Tiểu Tà lập tức đứng dậy chạy ra cửa sắt nói :
- Vệ binh! Dương Phong bây giờ ở đâu? Mau mở cửa, ta và hòa thượng là bạn hữu! Hãy mau mở cửa ra!
Bọn vệ binh cười ngạo nghễ và không thèm trả lời.
Tiểu Tà tiếp :
- Dương công công đối với ta rất chiều chuộng, mai mốt ta ra được các người sẽ mang tội nặng đó!
Vệ binh không nhịn được hét :
- Mặc kệ công công chiều chuộng, đại gia ta một đao thôi cũng có thể lấy đầu người như chơi. Đừng lắm chuyện! Coi chừng ta cắt lưỡi người đó.
Tiểu Tà cười ha hả nói :
- Các người tưởng địa lao này có thể giam được ta sao?
Bấy giờ bọn vệ binh mới thất kinh, vì Tiểu Tà đã tháo được dây trói trên thân, bọn chúng đâu biết Tiểu Tà đã dùng cách vật công tỏa xích.
Tiểu Tà lướt nhanh tới, cửa sắt rúng động nghiêng ngả qua một bên.
Vệ binh kinh hãi đưa mắt nhìn Tiểu Tà như một con hổ dữ.
Tiểu Tà xoa hai tay đắc ý nói :
- Không mở cửa thì ta mở, các người hãy ra đây để lãnh hậu quả!
Phạch! Phạch!
Hai tên vệ binh bị hai tát vào mặt, nhào xuống đất. Sau đó còn bị Tiểu Tà dùng vải cột tay cột chân quăng vào địa đạo.
Tiểu Tà cười te. Tiếng cười rất khoan khoái, hắn bước ngoằn ngoèo ra ngoài.
Bỗng chốc có mấy vệ binh phát hiện ra chặn lại hỏi :
- Đã xảy ra việc gì vậy?
Tiểu Tà dừng lại cười :
- Không có chuyện gì, cổng địa lao bị ta phá bể mà thôi!
Bọn vệ binh nhất thời nghĩ không ra tại sao lại phá cửa lao, nên bước tới hỏi :
- Có nghiêm trọng không?
Trong bóng tối bọn vệ binh không nhận ra Tiểu Tà, chỉ nhìn thấy bộ y phục thái giám, nên bước tới định hỏi tiếp. Tiểu Tà cố ý chờ bọn chúng đến gần sẽ ra tay để khỏi làm kinh động đến nhiều người nên nhỏ tiếng :
- Lúc nãy không nghiêm trọng, bây giờ...
- Bây giờ thì sao?
Tiếng nói chưa dứt Tiểu Tà đã lao tới song chưởng cử lên, mười ngón tay như mười cái móc sắt chụp vào đầu chúng.
Bọn vệ binh chưa kịp kêu lên đã ngã gục xuống.
Tiểu Tà núp vào một bụi cây trong hoa viên, trông thấy nơi đây số vệ binh canh gác rất nhiều và có vẻ cẩn mật, đoán biết bên trong có nhân vật quan trọng, không chừng có cả Dương Sơn Kiệt nữa.
Nghĩ như vậy Tiểu Tà cười nhạt một tiếng, sửa lại quần áo cố tình khám phá bên trong dinh thự.
Nhưng mới đi được mấy bước thì trước cửa dinh thự đã có người hét to :
- Đứng lại!
Tiểu Tà đứng lại nói :
- Dương công công có mật chỉ rất quan trọng, không được chậm trễ.
Bọn vệ binh lưỡng lự :
- Có tín vật không?
Tiểu Tà nói :
- Có! Nhưng phải đến một sảnh ta mới đưa được, ngoại trừ thống lãnh không ai được trông thấy.
Bọn vệ binh lưỡng lự một chút và cân nhắc nếu chậm trễ sẽ bị khiển trách, đành miễn cưỡng.
- Để chúng ta báo cho đầu lãnh biết đã.
Vừa lúc đó có một người chạy đến, bọn vệ binh chắp tay :
- Bẩm đầu lãnh! Tiểu công công này muốn gặp Dương công công, có mật chỉ!
Tên cẩm y nhìn Tiểu Tà một lúc rồi cười nhạt :
- Ngươi là ai? Thái giám tại sao không có phất trần?
Tiểu Tà cười thầm, bản thân do cấp thiết đã không nghĩ đến thái giám ngoài trang phục ra còn phải mang theo đuôi ngựa. Bây giờ tay không có phất trần, mặt đối mặt, phải khéo léo ứng phó, nếu không hỏng hết.
Tiểu Tà lập tức ra tay, nhắm vào bọn cẩm y vệ sĩ cách không điểm huyệt làm cho bọn chúng té xỉu hết xuống mê man hết.
Không để lỡ cơ hội, Tiểu Tà còn đỡ dậy từng tên, đặt vào các vị trí canh gác như cu để người ngoài trông thấy khỏi nghi ngờ.
Khi tất cả đã ổn định, Tiểu Tà mới xông vào đại sảnh.
Đi qua một đoạn đường độ khoảng bảy trượng thì có một gian phòng to lớn, cửa đóng kín mít, trông có vẻ bí ẩn.
Tiểu Tà không cần suy nghĩ, xô mạnh cửa bước vào :
- Là ông? Siêu vương gia?
Siêu vương gia đầu tóc bạc phơ, rối bời vừa trông thấy Tiểu Tà đã kinh ngạc ú ớ, một lúc mới nói ra tiếng :
- Dương thiếu hiệp? Là Dương thiếu hiệp đó sao?
Tiểu Tà nhanh nhẹn chạy đến chiếc bàn Siêu vương gia đang ngồi nói :
- Siêu vương gia, tại sao lại núp ở đây? Hại đến con lão tức đến phát điên, buộc tôi phải bôn ba vào triều tìm kiếm, đùa giỡn đến mức này thật là quá mức rồi!
Siêu Thực Tiên giận :
- Ngươi tưởng ta núp ở đây thiệt sao?
Tiểu Tà lúc này mới hiểu nói :
- Có phải bọn chúng giam Siêu đại nhân vào đây không?
Siêu Thực Tiên gật đầu :
- Đúng! Lão phu bị quản thúc ở đây. Lão chưa kịp nhập cung, mới đi được nửa đoạn đường đã bị Dương Sơn Kiệt cho mời đến đây, tính ra cúng đã hơn mười mấy ngày rồi.
Tiểu Tà hỏi :
- Dương Sơn Kiệt dám to gan như vậy sao?
Siêu Thực Tiên thở ra :
- Hắn đã được Dương Chỉnh chỉ giáo thì còn ai ngăn cản nổi! Bây giờ uy quyền của Dương Chỉnh đã ngang với Hoàng đế rồi!
Tiểu Tà thắc mắc :
- Có phải Siêu đại nhân và Y Khiêm là chỗ thâm tình, hành động như nhau không?
- Ừ!
Siêu Thực Tiên lại thốt ra một tiếng thở dài nói :
- Cùng là bạn đồng liêu, nếu bị nghi oan có thể bị xử trảm cả nhà!
Tiểu Tà nghe qua tức giận thốt :
- Cái gì? Kỳ Chánh thật ngu ngốc! Luôn cả việc này cũng để cho Dương Chỉnh làm bậy sao? Tôi thấy giang sơn của Hoàng thượng không bao lâu nữa sẽ bị Dương Chỉnh làm cho hỏng hết!
Siêu Thực Tiên mặt biến sắc. Ông ta tuy làm quan tại triều nhưng rất kỵ nhắc đến tên Hoàng thượng. Tiểu Tà ngang nhiên chê trách Hoàng thượng như vậy có khác nào có ý tạo phản.
Tiểu Tà hiểu rõ tâm tư của Siêu Thực Tiên nên nói :
- Hoàng thượng thiếu khả năng trị nước, đó không phải là một lỗi lầm đáng nói sao? Thôi! Chạy trốn đi! Tôi dẫn ông ra ngoài!
Siêu Thực Tiên khó chịu :
- Không được! Dương Chỉnh đã quyết bắt ta! Nếu ta chạy trốn thì tội sẽ thêm chồng chất!
Tiểu Tà lớn tiếng :
- Ai da! Chuyện này có gì phải lo lắng! Ông cứ thong thả ra đi, tôi bảo đảm thay ông nói chuyện đàng hoàng với Y khiêm thị lang để ông ta nhất trí.
Siêu Thực Tiên nói :
- Dương thiếu hiệp! Việc quan trọng là phải tìm cách cứu giúp cho Y thị lang!
Tiểu Tà nhìn Siêu Thực Tiên nói :
- Xin đại nhân yên tâm! Tôi sẽ đảm trách việc này. Nhưng tại sao Siêu đại nhân không ra đi?
Siêu Thực Tiên mặt hơi đỏ lên :
- Được! Lão phu sẽ theo người!
Tiểu Tà đắc ý :
- Đúng rồi! Như vậy mới là biết thời thế!
Hai người ra khỏi nội sảnh, Tiểu Tà cởi lấy một bộ y phục của cẩm y vệ đưa cho Siêu vương gia cải trang, sau đó giải huyệt cho mấy tên cẩm y thị vệ khi nãy nói :
- Nếu ngoan ngoãn thì để cho chúng ta đi, đừng có lộn xộn!
Do có vệ binh dẫn đường nên Tiểu Tà và Siêu Thực Tiên đã thoát ra dễ dàng.
Nhưng đến một khúc quanh Tiểu Tà lại điểm huyệt hai tên vệ binh dẫn đường và nói :
- Lão vương gia! Ông hãy đi trước, tôi còn có chút việc phải làm. Ông cứ thuận đường đi về phía trái, nhưng phải cẩn thận, tránh gặp mặt Dương Chỉnh thì được rồi!
Siêu Thực Tiên chắp tay :
- Được! Đa tạ Dương thiếu hiệp cứu giúp. Chúng ta hẹn gặp lai nơi nội cung!
Vừa dứt tiếng, Siêu Thực Tiên đã bay lên mái nhà, phút chốc mất dạng.
Tiểu Tà cũng bò theo mái nhà, đi tìm Tây phủ.
Dương Phong quả nhiên đang có mặt tại Tây điện, giờ này hắn đang giải trí với các cung nữ, cười nói rối rít, có khi lại giở trò suồng sã.
Dương Phong với giọng cười chứa đầy dâm dục nói :
- Tiểu nữ nhân à! Lúc trước Hoàng thượng bỏ mặc các nàng cô quạnh, khóc khô nước mắt. Bây giờ có ta đến mua vui, các nàng đỡ phần buồn tẻ rồi.
Các cung nữ nghe Dương Phong nói đều cười hi hí.
Dương Phong rất đắc ý nắm tay một mỹ nhân toan giở trò khoái lạc.
Nhưng mỹ nhân này đã kêu lên :
- Không! Cứu tôi với!
Thiếu nữ thân hình yếu ớt, muốn kháng cự cũng không nổi, dù vậy nàng cũng cố kêu la, để tránh khỏi dày vò thân thể.
Tiếng kêu thảm thiết của nàng không làm cho Dương Phong thương hại, mà trái lại còn khiến hắn hung hăng hơn.
Cô gái tức giận cắn vào vai Dương Phong làm hắn đau quá phải hét lên :
- Á!
Tức thì Dương Phong nắm tay ngay tóc thiếu nữ ghì mạnh xuống nghiến răng :
- Con tiện tỳ này! Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!
Dứt lời hắn tát vào má thiếu nữ ấy mấy tát, làm cho thiếu nữ chịu không nổi, ngã gục xuống đất ngất xỉu, hai dòng lệ tuôn trào.
Chưa thôi, Dương Phong cúi xuống bồng thiếu nữ vào thư phòng.
Cửa phòng lại vang lên mấy tiếng dồn dập, Tiểu Tà đã án ngữ tại đây, trông thấy vậy liền nổi giận nhìn Dương Phong như hổ nhìn mồi.
Dương Phong trông thấy thất kinh từ trên giường nhảy xuống, ngơ ngác nhìn không biết Tiểu Tà đã làm cách nào để thoát khỏi địa lao vào nơi đây.
Trong lúc mất tự chủ, Dương Phong hiểu rõ Tiểu Tà rất ghét hành động dâm ô, đoán chắc Tiểu Tà không buông tha, chỉ còn cách chuẩn bị đối phó.
Quả không sai Tiểu Tà hét to :
- Dâm tặc!
Cùng với tiếng thét, Tiểu Tà đã phóng tới, chộp ngay đầu của Dương Phong, hữu chưởng kích mạnh xuống toàn bộ công lực đều dồn vào một chưởng này.
Dương Phong bị Tiểu Tà đánh túi bụi như mưa, mắt miệng đầu cổ, máu tươi lai láng.
Tiểu Tà vẫn chưa hả giận vừa đánh vừa chửi :
- Ngươi so với Dương Chỉnh còn tàn nhẫn hơn nhiều. Ta nhất định phải đánh chết người.
Dương Phong không còn hơi sức trả lời, mình mảy như bị tê cứng, không còn cảm giác đau đớn nữa. Tiểu Tà đã thoi hắn không biết bao nhiêu cái đấm đến ngất xỉu.
Tiểu Tà quay qua hỏi thiếu nữ :
- Tiểu cô nương! Cô không sao chứ?
Thiếu nữ trông thấy Tiểu Tà sợ quá kêu lên :
- Đừng đến gần!
- Bốp!
Tiểu Tà đánh cô ta một tát quát :
- Ta đến đây để cứu nàng, chớ lớn tiếng!
Vừa nói Tiểu Tà vừa kéo đống xiêm y ném vào người thiếu nữ nói nhanh :
- Mau mặc vào Sở dĩ phải gấp rút như vậy vì Tiểu Tà đã nghe được tiếng chân bước dồn dập bên ngoài đi đến.
Thiếu nữ cảm kích trước hành động của Tiểu Tà, nước mắt tuôn rơi.
Bên ngoài có tiếng la :
- Nhanh lên! Phó thống lãnh có thể xảy ra chuyện gì rồi!
Tiểu Tà gấp rút nói :
- Đã không kịp!
Không đợi thiếu nữ vận xong xiêm y, Tiểu Tà vội giật tấm chăn quấn lên người nàng rồi bế nàng ra ngoài cửa sổ chạy đi.
Đội cẩm vệ binh đã dồn tới, toán người này có hơn mười mấy tên, chia nhau cản đường. Tiểu Tà nhanh trí vác thiếu nữ lên vai, phi thân lên mái Tây cung chạy trốn.
Tiếng hô của đội cấm vệ binh chói lói :
- Hãy mau dùng cung tên!
Một số vệ binh đã xạ tiến theo Tiểu Tà, nhưng sức lực không đủ, tên chỉ bay nửa vời, rồi rơi xuống hết.
Tiểu Tà vừa chạy vừa quan sát chung quanh. Hắn thoát đi rất mau, nên không ai đuổi kịp.
Không bao lâu Tây điện đã có mấy nơi bị phát hỏa, tiếng kêu cứu vang trời, đây là do Tiểu Tà bày kế ra để cho cẩm vệ binh náo loạn.
Chuyện này xảy ra cũng là một dịp may đối với Siêu Thực Tiên.
Nơi Tây điện bị phóng hỏa đã gây kinh động toàn thành Bắc kinh. Khắp nơi đều nhốn nháo, không ai còn tâm trí để ý đến chuyện gì khác, trong lúc đó Tiểu Tà đi ra phía thành Nam nơi có phân động Cái bang để gửi gắm thiếu nữ bị thương.
Sau đó Tiểu Tà trở lại hoàng cung để tránh mọi sự nghi ngờ là cuộc phóng hỏa này do Tiểu Tà gây ra.
Trời nóng.
Lửa cháy nơi Tây điện đã được dập tắt chỉ còn lại đám khói nhỏ bốc lên.
Tây điện hoàng cung có bao giờ xảy ra biến cố như vậy. Thật là một chuyện có thể dẫn đến uy thế của Dương Sơn Kiệt bị giảm sút không ít.
Dương Chỉnh trong lòng giận dữ, lo lắng rất nhiều. Người mà ông ta nghi ngờ không ai khác chính là Tiểu Tà.
Vì vậy ông ta đang nóng lòng đợi Tiểu Tà đến.
Buổi sáng sau khi đi vấn an Hoàng thượng, Dương Chỉnh vội sai một thái giám đi mời Tiểu Tà đến.
Không lâu, trước cửa nội phủ, có một bóng người lướt tới.
Bóng người này chính là Dương Tiểu Tà, Dương Chỉnh trông thấy hắn như sắp được Hoàng thượng ban báu vật mừng rỡ nói :
- A! Lâu nay không gặp, tiểu nhị tử có khỏe không?
Tiểu Tà thấy Dương Chỉnh còn gọi chức thái giám của mình, biết rằng Dương Chỉnh chưa đến nỗi oán hận, vội chắp tay thi lễ :
- Nhờ hồng phúc của công công, thuộc hạ vẫn khỏe!
Dương Chỉnh vuốt râu cười :
- Hãy vào đây ngồi bàn luận công việc!
Tiểu Tà còn dè dặt thì Dương Chỉnh đã tự tay rót cho một chung trà mời Tiểu Tà :
- Hãy thử xem trà Giang muội Quần sơn Liên hoa có ngon không?
Tiểu Tà nói :
- Đa tạ công công!
Dương Chỉnh vui vẻ :
- Tối qua người có đến tìm ta phải không?
Tiểu Tà không phủ nhận :
- Ồ! Bọn nó cứ bảo công công không có ở đây, tôi tức giận nên cho bọn chúng mấy cái bạt tai.
Dương Chỉnh nói :
- Ta quên không ra lệnh cho chúng biết, nhưng chúng cũng đã bị trừng phạt, người hài lòng chưa?
Tiểu Tà nói :
- Cũng may! Nhưng lần sau tôi sẽ không tha chúng đâu! Hôm nay chẳng có việc gì, tôi tìm công công để xem công phu đã luyện đã có kết quả chưa?
Dương Chỉnh tỏ ra thất vọng :
- Đã hơn một tháng rồi, chẳng thấy có một chút chuyển biến nào. Ngươi xem lại coi có thiếu xót gi không?
Tiểu Tà nói :
- Nếu chiếu theo quy tắc nó phải thành công mới được. Để tôi xem lai thử có sai chỗ nào không?
Dương Chỉnh nói :
- Như vậy quá tốt!
Tiểu Tà nói :
- Đáng lẽ phải yết kiến công công nhưng vừa rồi đã xảy ra nhiều chuyện trở ngại!
Dương Chỉnh hỏi :
- Tối hôm qua nghe nói người có theo phó thống lãnh đến Tây cung hả?
Tiểu Tà làm bộ tức giận :
- Không giấu gì công công. Lúc đầu phó thống lãnh tỏ ý xin lỗi tôi, sau đó lại muốn chiếm lấy toa thuốc thần dược. Tôi trong lúc say khướt có tiết lộ đôi chút.
Không ngờ phó thống lãnh lại dùng thuốc mê bắt tôi hạ ngục.
Dương Chỉnh nói :
- Vậy người có biết ai đánh phó thống lãnh trọng thương không?
Tiểu Tà thất vọng :
- Tôi cứ tưởng hắn chết rồi!
Tiểu Tà đinh ninh Dương Phong đã chết, bây giờ biết được Dương Phong còn sống, trong bụng có chút giật mình.
Dương Chỉnh hỏi tiếp :
- Ngươi có biết Tây cung hôm qua bị phóng hỏa không?
Tiểu Tà tỏ ý trách Dương Chỉnh :
- Nếu ai không biết được tin này kể như thằng ngốc trong thiên hạ rồi. Tôi đã biết từ lúc nửa đêm, chẳng qua không muốn ra mặt mà thôi. Sao không đốt chết Dương Phong chứ?
Tiểu Tà thất vọng tiếp :
- Thật là ông trời không có mắt!
Dương Chỉnh cười nhạt :
- Phó thống lãnh không chết nhưng thương tích khá nặng, không cách nào điều trị.
Tiểu Tà bực bội.
Hắn chết càng tốt. Hắn không giữ lời hắn tự rước vạ vào thân, đừng mong cầu xin tôi cứu hắn.
Dương Chỉnh nghe nói trong bụng mừng thầm, cảm giác như Tiểu Tà đã có cách cứu chữa, liền hỏi :
- Ngươi có cách cứu hắn sao?
Tiểu Tà nhất thời nói hớ ra vội chữa :
- Không, không! Tôi chỉ nói đùa!
Dương Chỉnh ngọt nhạt :
- Tiểu nhị tử à! Ngươi luôn cả bị thiến cũng trị được, xá gì chỉ bị nội thương chứ!
Tiểu Tà nghe nói cười thầm, nhưng lại nhanh chóng làm vừa lòng Dương Chỉnh nói :
- Công công đã ngỏ ý, thuộc hạ không cứu cũng không được rồi!
Dương Chỉnh có vẻ an tâm nói :
- Ngươi hãy nể mặt ta cứu hắn một lần đi! Dù sao thì Dương Phong cũng là cháu ta, có mối liên hệ huyết thống!
Tiểu Tà bây giờ tránh né không được nữa, chỉ còn biết âm thầm chửi Dương Phong.
Sự thật hắn phóng hỏa muốn giết chết Dương Phong là để thực hiện kế hoạch ba tháng tới. Nhưng nếu phá bỏ kế hoạch thì biết làm sao đây?
Tình thế đã bắt buột Tiểu Tà cười nhạt nói :
- Sự thực không có gì khó. Chỉ cần sử dụng số thuốc nước nấu đó là xong.
Dương Chỉnh đã hiểu rõ nói :
- Ta hiểu rồi! Ha ha Số thuốc nấu nước là Thần dược thủy mà Tiểu Tà đã từng luyện qua mười mấy năm nơi hồ Một tháp và mỗi ngày đều có nghiên cứu thêm về sự gia giảm để cho thuốc được hoàn hảo trong cách trị thương thế.
Dương Chỉnh lo lắng :
- Như vậy bí mật của ta bị chúng phát hiện thì sao?
Tiểu Tà bày kế :
- Nếu sợ lộ bí mật công công chỉ cần phạt hắn nơi bộ phận. Đợi lúc luyện thành công rồi sẽ trừ đi để tránh hậu họa.
Dương Chỉnh khen :
- Thật tuyệt diệu! Ta đã có lúc muốn thâu người làm nghĩa tử vì ta thấy người rất thông minh lanh lẹ.
Tiểu Tà khéo léo từ chối :
- Thuộc hạ không muốn trèo cao, chỉ cần công công biết đến thuộc hạ thì đã là vinh dự lắm rồi!
Dương Chỉnh cười lớn, vẫn còn mơ tưởng tài năng của Tiểu Tà làm cho ông ta Xuân thu đại mộng.
Trên đời này không có chuyện gì khác làm cho Dương Chỉnh ước mơ bằng tình dục. Trước kia hy sinh tình dục để chiếm quyền uy nhưng khi quyền uy đã có trong tay rồi, thì ước ao được hưởng lạc. Vì vậy Dương Chỉnh muốn có Tiểu Tà bên cạnh.
Kích động vì tham vọng, Dương Chỉnh lập tức dắt Tiểu Tà ra sau giả sơn, đi vào mật đạo.
Mật thất không có gì thay đổi. Thùng Thần dược thủy vẫn còn đó, lửa cháy ngùn ngụt, nước sôi sùng sục. Tiểu Tà bước đến nhúng tay vào nước thuốc, sờ mó khắp nơi, giả vờ xem xét.
Hắn biết loại thần dược này chỉ có hiệu quả tăng cường nội công và chữa trị thương tích, còn việc hoàn nguyên cơ thể sinh dục là chuyện bịa đặt trăm phần trăm.
Dù vậy Tiểu Tà vẫn giả cách nói :
- Để tôi ngâm mình vào thuốc xem hiệu nghiệm không. Hơn nữa trên thân tôi còn thương thế.
Mặt Tiểu Tà còn dấu bầm đỏ, kéo áo lên thì thấy thân thể đọng nhiều thương tích, do lúc chiến đấu nơi quan ngoại.
Dương Chỉnh ngạc nhiên :
- Ngươi cũng bị thương sao? Vậy cứ ngâm mình vào thuốc để ta chụm thêm lửa!
Tiểu Tà cởi ngay lớp áo ngoài, chỉ chừa lại một chiếc quần ngắn, nhảy vào thùng.
Được ngâm vào thuốc nóng, Tiểu Tà cảm thấy thân thể thoải mái, các miệng vết thương đều khép lại, máu bầm tan hết. Quả nhiên thuốc hiệu nghiệm vô cùng.
Sự việc này làm cho Dương Chỉnh càng thêm tin tưởng. Nhưng đối với bản thân Dương Chỉnh thì cho đến lúc này vẫn chưa đem lại chút hy vọng nào cả.
Tiểu Tà đợi mùi thuốc trên thân thể tan hết mới mặc quần áo vào và nói :
- Dương công công xem đó, thuốc vẫn còn hiệu nghiệm!
Dương Chỉnh gật đầu :
- Nhưng đối với ta tại sao một chút hiệu nghiệm cũng không có?
Tiểu Tà ra vẻ suy nghĩ nhưng trong bụng muốn cười ngất đi được nói :
- Nếu như công công luyện ra trứng thì thuộc hạ bái công công làm sư phụ rồi!
Dương Chỉnh than thở :
- Ta vẫn thực hành theo phương pháp chỉ dẫn của người không biết tại sao chưa có kết quả? Vậy người hãy xem thử có chỗ nào sai xót chăng?
Tiểu Tà lẩm nhẩm một lúc, như sực nhớ lại điều gì nói :
- Thái thượng lão quân đặc biệt có căn dặn: muốn luyện công phu này thành công phải có âm đức, cấm sát sinh. Như vậy công công tự xét lại xem sao!
Dương Chỉnh ngạc nhiên :
- Điều đó có liên quan đến việc luyện công ư?
Tiểu Tà nghiêm túc nói :
- Công công! Ngài phải biết làm chuyện này khác nào tái sinh. Phải có ít nhiều tin tưởng mới thành công được. Vậy gần đây công công có làm chuyện sát sinh không?
Dương Chỉnh là người quyền uy, đôi tay đã nhuộm đầy máu, nên nghe Tiểu Tà nói có vẻ sợ hãi nói :
- Tiểu nhị tử! Ngươi cũng biết làm quan trong triều đôi lúc không thể tránh được chuyện đó.
Tiểu Tà khoác tay :
- Chuyện nói không phải vậy. Dù phải giết người, nhưng hành động có công bằng, không oan ức người ta thì thôi. Nếu công công giết lầm, gây oan ức thì mới đáng nói.
Dương Chỉnh tinh thần bất an :
- Thì cứ cho là có. Hoàng thượng tuổi trẻ vô tư, trong triều việc lớn việc nhỏ đều một tay ta điều khiển, khó tránh oan sai! Tiểu nhi tử, người có cách nào giúp ta hóa giải không?
Tiểu Tà lắc đầu :
- Vậy thì khó rồi! Hèn chi luyện mãi không có kết quả!
Dương Chỉnh buồn bã :
- Tiểu nhị tử! Ngươi nhất định phải nghĩ cách hóa giải cho ta để ta thành công việc này. Ta cầu xin người! Nếu cần ta cũng chấp nhận quỳ xuống cầu xin người!
Tiểu Tà đưa tay cản lại :
- Công công xin đừng làm vậy! Để tôi nghĩ lại xem có biện pháp nào hóa giải được không?
Dương Chỉnh cảm kích :
- Ta mãi mãi nhớ ơn người!
Tiểu Tà biết cơ hôi đã đến, tỏ ra thâm tình nói :
- Sát giới đã lỗi! Nếu muốn hóa giải thì phải tạo nhiều âm đức, nhất là trong hai tháng tới, nếu không nhẫn nại thì thật không còn cách nào đi đến thành công!
Dương Chỉnh không cần suy nghĩ hỏi :
- Nếu tạo nhiều âm đức chắc chắn sẽ hiệu quả không?
Tiểu Tà vỗ về :
- Nếu phương pháp này vô hiệu thì còn cách dùng thủ pháp ráp trứng. Cách này cũng đạt đến mục đích ấy.
Dương Chỉnh tỏ vẻ hài lòng :
- Đúng vậy!
Tiểu Tà bỗng nhiên vui lên hỏi :
- Trước hết hãy xá hết tội nhân, chuyện này cũng tạo được nhiều ân đức đấy!
Dương Chỉnh còn đang suy nghĩ, Tiểu Tà tiếp :
- Công công chớ nên lưỡng lự! Quyền hạn trong tay công công, muốn ân xá bao nhiêu tội nhân mà chẳng được? Vả lại chuyện công chuyện tư đều có ích lợi cả.
Dương Chỉnh tỏ vẻ quyết tâm nói :
- Được! Trong thời gian ngắn ta phải làm xong chuyện này!
Tiểu Tà cười thoải mái :
- Công công hiểu được và quyết tâm thực hiện thì tốt rồi. Thực không uổng công tôi vào cung lần này.
Dương Chỉnh cũng cười :
- Ngươi ở lại trong cung với ta có được không?
Tiểu Tà nói :
- Ý tốt của công công thuộc hạ thật cảm kích, nhưng Dương thống lãnh sẽ tìm tôi thanh toán, tôi phải dời cung để tránh tai nạn.
Dương Chỉnh giận :
- Hắn làm sao dám qua mặt ta? Ta sẽ phế truất hắn...
Tiểu Tà cản :
- Công công đâu cần làm như vậy. Nếu không sẽ lại tạo thêm một cuộc thanh trừng không có lợi cho âm đức của công công. Dương thống lãnh cũng sẽ không để cho công công yên ổn khi chưa tìm ra hung thủ để minh oan cho tôi. Tốt nhất tôi nên đi lánh mặt tại thành Thái Nguyên, nếu có việc gì công công cứ cho người đến liên hệ, như vậy không tiện hơn sao?
Dương Chỉnh suy nghĩ hồi lâu rồi nói :
- Cũng được! Ngươi hãy bảo trọng! Nếu có việc gì cần thì cứ thông báo cho ta biết, ta sẽ đỡ đần người.
Tiểu Tà long trọng nói :
- Đa tạ công công hậu ái!
Tuy ngoài miệng nói vậy mà trong bụng lại chửi thầm :
Bản thân sắp biến thành con gà quay rồi mà còn muốn đỡ đần cho kẻ khác nữa sao?
Dương Chỉnh hỏi :
- Hiện tại người có cần ta giúp việc gì không?
Tiểu Tà nói :
- Sự thật cũng chẳng có gì. Chỉ có chuyện Siêu vương gia ở thành Thái Nguyên.
Dương Chỉnh hỏi gấp :
- Ông ta ăn hiếp người sao?
Tiểu Tà lắc đầu :
- Không phải! Ông ta là vị thần tài của tôi. Công công đừng làm khó dễ ông ta nữa! Mai mốt chúng tôi làm ăn khá giả sẽ đem dâng lễ vật cho công công.
Dương Chỉnh cười lớn :
- Rất tốt! Chỉ cần có người góp ý thì chuyện gì mà không thành! Ngươi cứ đi đi! Ta không để cho người thất vọng.
Tiểu Tà chắp tay :
- Đa tạ công công ban ơn! Thuộc hạ xin cáo biệt!
Dương Chỉnh nói :
- Để ta tiễn người ra ngoài!
Hai người giống như hai cha con, rất thân mật. Có Dương Chỉnh tiễn đưa nên Tiểu Tà ung dung ra khỏi hoàng cung. Hắn nghĩ Dương Chỉnh thế nào cũng xá tôi cho Siêu vương gia. Nghĩ đến chuyện Dương Chỉnh ngâm mình vào trong thùng thuốc nước, Tiểu Tà lại bật cười khoái trí. Đối với chuyện này Tiểu Tà hoàn toàn đắc ý, vì đã lợi dụng tham vọng của con người để trấn áp con người tham vọng.
Đến một con phố chưa tìm được tửu điếm để giải khuây thì hắn gặp một người ăn mày nhỏ đón lại nói :
- Dương thiếu hiệp! Tệ bang phân tọa chủ có lời mời!
Tiểu Tà vui vẻ :
- Phân tọa chủ Cái bang tìm ta có việc gì? Có phải mời ta đi uống rượu không/ Tiểu ăn mày cười :
- Phân tọa Cái bang nhất định không để cho Dương thiếp hiệp thất vọng!
Tiểu Tà nói :
- Cũng được! Ta muốn trở lại để xem thiếu nữ kia hiện giờ ra sao?
Hai người đi đến nơi trước cửa đã thấy một lão ăn mày bảy túi đang đứng chờ.
Người đó chắp tay hướng về Tiểu Tà nói :
- Dương thiếu hiệp quang lâm tệ bang chưa kịp nghênh tiếp, xin thứ lỗi!
Tiểu Tà cười thân mật :
- Đâu có! Xin phân tọa chủ đừng khách sáo! Có phải là tìm tôi để uống rượu thì thật là thú vị!
Phân tọa chủ Cái bang tên Khưu Song Ngư độ quá năm mươi tuổi, mình ốm mắt sâu.
Khưu Song Ngư nói :
- Nếu Dương thiếu hiệp có hứng thú, lão phu xin tiếp một vài ly rượu, có gi không được?
Tiểu Tà nói :
- Tốt lắm!
Hai người bước vào phòng khách, nơi đây bàn ghế lộn xộn, cửa mở bung ra, có thể nói mấy năm không có người ở, nhưng nền đất rất sạch.
Khưu Song Ngư sắp bàn ghế bày ra mấy món ăn và vài bình rượu nói :
- Dương thiếu hiệp hai lần vào kinh thành mà Phân tọa Cái bang chưa được đón tiếp, thật là thiếu xót!
Tiểu Tà đang nhai thịt gà, liền ấm ớ nói :
- Thì bây giờ chúng ta đã hội ngộ rồi!
Khưu Song Ngư cười :
- Như vậy xin thiếu hiệp cứ ăn no.
Tiểu Tà vừa ăn vừa nói :
- Hôm nay ông tìm tôi chỉ để uống rượu thôi sao?
Khưu Song Ngư đáp :
- Không sai! Ngày hôm qua Dương thiếu hiệp có đưa một cô gái đến đây, đó là gái nhà lành, khi trời vừa sáng đã trở về nhà rồi!
Tiểu Tà khoác tay :
- Cũng được! Khỏi phiền phức.
Qua vài tuần rượu Tiểu Tà mời hỏi :
- Cái bang gần đây có gì khó khăn không?
Khưu Song Ngư rầu ri :
- Không giấy giếm gì, hơn nửa năm nay Cái bang gặp rất nhiều khó khăn về tài vụ, chắc khó mà duy trì lực lượng.
Tiểu Tà không tin :
- Cái bang đệ tử rải khắp thiên hạ, mọi việc đều trôi chảy, tại sao xảy ra tình trạng này?
Khưu Song Ngư lại thở dài :
- Dương thiếu hiệp không biết đó thôi. Cái bang gặp phải đối thủ quá mạnh, nên mới ra nông nỗi này.
Tiểu Tà giận :
- Ai dám động đến Cái bang ta sẽ chém đầu hắn?
Khưu Song Ngư nói :
- Chúng nó không dám chọc ghẹo Cái bang nhưng lại cắt đứt đường dây làm ăn nên chúng tôi mới phải bó tay!
Tiểu Tà hỏi :
- Bọn nó là ai? Có phải là Phi Long bảo không?
Khưu Song Ngư gật :
- Chính là Phi Long bảo. Từ khi Thần võ môn bị suy sụp thì Phi Long bảo thế lực bành trướng. Bây giờ tại Giang Nam, Giang Bắc, thậm chí nơi các địa bàn mua bán khác cũng bị Phi Long bảo chiếm đoạt. Càng tệ hại hơn nữa là nhân lực của chúng tăng lên nhanh quá, e rằng các bang phái khác không còn có thể đứng vững được nữa với Phi Long bảo.
Tiểu Tà chặt mạnh tay xuống bàn nói :
- Cứ chém không tha! Lúc này là lúc tranh giành địa bàn làm ăn, chúng nó cậy vào cái gì mà chèn ép người khác như vậy? Muốn thắt họng cũng còn có miệng kháng cự chứ?
Khưu Song Ngư cười đau khổ :
- Có ai nghĩ đến chuyện Phi Long bảo chèn ép mảnh đất làm ăn của Cái bang?
Tiểu Tà hỏi :
- Như vậy Hàn Trúc cứ ngồi trong nhà chịu trận, không lo lắng một chút nào sao? Cái bang là hạn hữu của ta, làm sao ta có thể bỏ qua để Phi Long bảo ăn hiếp? Ta sẽ giúp Cái bang khôi phục thế lực.
Khưu Song Ngư thấy tâm linh của Tiểu Tà nóng lòng lo cho Cái bang như vậy nên có vẻ xúc động.
Tiểu Tà hình như đã nghĩ ra được một trò chơi, cười lớn nói :
- Ta có cách rồi!
Khưu Song Ngư đôi mắt lộ vẻ vui mừng, hy vọng Tiểu Tà sẽ giúp một tay để củng cố địa vị Cái bang.
Hai người tiếp tục uống rượu, thì bỗng có một tên ăn mày chạy vào báo :
- Bẩm Thọ chủ! Nghe nói Phi Long bảo mới sáng sớm đã có ba cao thủ bị hạ!
Tiểu Tà cau mày :
- Bây giờ vẫn có người tìm Phi Long bảo gây rắc rối nữa sao?
Khưu Song Ngư nói :
- Thỉnh thoảng vẫn có chuyện như vậy xảy ra, có gì lạ đâu?
Tiểu ăn mày tiếp :
- Bẩm Thọ chủ! Việc này có hơi nghiêm trọng, nghe nói ba cao thủ này bị chết về Độc Sa chưởng!
- Độc Sa chưởng?
Tiểu Tà và Khưu Song Ngư đều giật mình. Cách đây không lâu, Tiểu Tà lúc bị giam tại Phi Long bảo gặp Vi Diệu Huyền cũng chết vì Độc Sa chưởng.
Thì ra Giang Chấn Vũ đã lấy được Ngọc Quân Âm trao đổi với La Sát hòa thượng để lấy Độc Sa chưởng, kết quả hai bên trở mặt nhau. Sau này toàn bộ La Sát hòa thượng đều chết hết dưới tay Tiểu Tà. Và từ đó Độc Sa chưởng mất tích luôn.
Bây giờ Độc Sa chưởng tái xuất, không lẽ bọn La Sát hòa thượng vẫn còn lực lượng hoạt động? Và lại đây là đối tượng lần thứ nhất có thù với Phi Long bảo.
Tiểu Tà trầm ngâm một lúc rồi nói với Khưu Song Ngư :
- Thọ chủ! Chúng ta hãy mau đến đó xem thử!
Vừa nói Tiểu Tà vừa đứng dậy, bỏ mặt bàn tiệc đồ ăn còn rất nhiều!
Tiểu Tà lòng nóng như lửa, muốn biết sự việc bên ngoài ra sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook