Kỷ Thanh uống say.

Người toàn mùi rượu , Cố Dần vừa mở cửa ra đã phải nhíu mày. Giỏi lắm, tối nay không mây mưa được rồi. Hắn tức đến mức nghiến răng ken két.

"Lần nào xã giao em cũng uống kinh thế à?" Thảo nào không về nhà, hắn thầm bổ sung.

Kỷ Thanh ngoẹo đầu nhìn hắn, ánh mắt mờ mịt, trông hơi mê man.

Anh cười ngu ôm Cố Dần, chu mỏ muốn hôn hôn.

Mùi rượu trong không khí nặng hơn, Cố Dần ghét mùi này nên né đi luôn, "Em hôi quá. "

"Không hôi!" Kỷ Thanh giậm chân, thấy Cố Dần không phản ứng gì lại giậm tiếp, "Không hôi không hôi không hôi!" – Anh chơi luôn kịch bản rượu vào láo ra, dang tay đòi ôm.

"Kỷ Thanh, em thật sự rất hôi, em có nhảy điệu clacket ở đây cho anh xem thì anh cũng không ôm em." Hắn thấy Kỷ Thanh tủi thân bĩu môi bèn bổ sung thêm, "Càng không hôn em."

Kỷ Thanh bĩu môi một lúc lâu, anh say kiên cường hơn bình thường một tí, không được Cố Dần vỗ về cũng không nổi giận, thẳng tay đánh vào không khí, "Pah pah! Pah pah! Pah pah! "

Ba sợi dây thanh quản lanh lảnh của Kỷ Thanh khiến giọng nói quanh quẩn trong phòng, anh mải miết bập hai cánh môi vào nhau rồi tròn miệng đánh ra. Bờ môi thấm ướt nước, thậm chí còn có thể thấy đầu lưỡi giấu sâu trong họng.

"Đang beatbox đó hả." Cố Dần bất đắc dĩ lấy chai nước trái cây trong tủ lạnh ra, mở nắp đưa cho anh, "Uống một hớp đi."

Kỷ Thanh ngoan ngoãn nhận lấy uống một ngụm, chép chép miệng, không nếm ra vị gì, lại tu thêm một hơi dài, mặt nhăn tít lại, "Lạnh!" – Anh đột ngột gào lên.

"Aizz, phiền tưởng chết." Cố Dần vào bếp lấy canh giải rượu ra, lầm bầm, "Sao nhóc này uống say quậy phá quá vậy?" Hắn nhìn xung quanh không có ai bèn nghiêm túc hẳn lên, chỉ vào nồi canh bảo, "Anh nói em này Kỷ Thanh, sau này em mà còn như vậy thì đừng vào nhà nữa. Khóc vô dụng, kêu vô dụng, chơi xấu cũng vô dụng! Đứa nào bảo với anh là uống rượu đau dạ dày mà vẫn còn uống nhờ, em có sợ đau đâu! "

Nói xong tâm trạng cũng khá lên, anh bưng canh giải rượu nha, nhìn Kỷ Thanh đang nằm trên ghế sa lon hát linh tinh, lại còn chế lời nữa, "Lóe lên lóe lên sáng lấp lánh, đầy trời đều là Tiểu Cố Dần". Hắn bật cười, sờ vào bát canh còn nóng rồi đưa đến, "Ngoan, đừng hát nữa, uống đi rồi chúng ta đi ngủ."

Kỷ Thanh không muốn tự bưng, dùng tư thế này để Cố Dần đút cho, uống một ngụm đã nhăn tít mặt, "Nóng!"

"Ấm mà! Kỷ Thanh, đừng quậy nữa!"

Anh trông Cố Dần tức giận bèn bắt đầu tạo tiếng bằng miệng tiếp, "Pah pah! Pah pah!"


Cố Dần nhìn anh bặp bặp môi lấy hơi làm đôi môi giống như một cánh hoa nở rộ, ướt át kiều diễm, một đóa rồi một đóa nở ra đẹp rực rỡ.

Hắn đột nhiên rất muốn nếm thử xem đóa hoa này có mùi vị gì.

Vì vậy hắn cúi đầu, làm một tên trộm hoa dịu dàng.

Miệng Kỷ Thanh ngoài mùi rượu nồng còn có mùi trái cây nhàn nhạt, anh không uống rượu trái cây, chắc là trước đó có nhai kẹo cao su.

Đầu lưỡi Cố Dần vươn sâu hơn chút, ừm... là vị đào.

Kỷ Thanh đang say nên không tỉnh táo lắm nhưng đầu lưỡi rất lý trí, anh nhanh chóng đảo khách thành chủ, bọc lấy đầu lưỡi Cố Dần rồi mút vào, công thành đoạt đất trong miệng hắn, hung dữ liếm láp mãnh liệt.

Mũi toàn mùi rượu, dường như hắn cũng say rồi. Hắn ôm cổ Kỷ Thanh, mê man ngây ngất trong nụ hôn điêu luyện của anh, mơ màng nghĩ rằng, mình bị vẻ đẹp yếu đuối mong manh của đóa hoa đánh lừa, hái nhầm một đóa hoa ăn thịt người rồi.

Hai người đều cứng.

Cơ thể được ôm lấy, quần ngủ bị kéo ra một cách dễ dàng, người yêu uống say xuống tay không biết nặng nhẹ, chỉ tùy tiện chọc ngón tay vào hậu huyệt vài cái rồi động thân xâm nhập.

Cố Dần ngước cổ lên khẽ than một tiếng.

"Ưm... Tiểu Thanh..."

Lâu lắm không làm, hắn còn chưa kịp thích ứng anh đã bắt đầu luật động, gậy thịt của người đàn ông thô bạo đâm mạnh vào tràng bích, phần háng kịch liệt bập vào, không để ý chút nào đến chuyện cửa ngõ lâu nay chưa ghé có thể thừa nhận hay không.

Kỷ Thanh giống như là một thằng nhóc mới lớn lần đầu nếm trái cấm, chỉ biết hùng hục thúc vào, quăng hết kỹ thuật và mơn trớn ra sau đầu. Anh vuốt ve cặp mông vểnh của Cố Dần vài cái nhưng không được đáp lại ướt át như mong muốn. Anh bèn thở gấp kích tình rên rỉ, nóng nảy làm nhanh làm mạnh hơn nữa.

Đầu óc anh hoàn toàn trì độn, rối loạn. Sao Cố Dần chưa ướt? Quá chật, anh cứ nắc nắc vào cũng không thấy sướng, thậm chí còn bị siết hơi đau. Rõ ràng là muốn lắm mà sao trạng thái nó cứ sai sai thế nào.

Anh không nghĩ ra, hạ thể cứng rắn phát đau mà không có được sự an ủi, cho dù là nguyên nhân đến từ đâu thì anh cũng không muốn kết thúc cuộc mây mưa này một cách tùy tiện.

Anh xỏ xuyên theo bản năng, thô lỗ chôn sâu vào thân thể Cố Dần, quá mạnh bạo nên người bị anh đâm mềm nhũn tê dại hết cả, run rẩy lắc đầu - "Nhẹ thôi". Hắn siết chặt áo sơ mi của anh, khớp xương trắng bệch do nắm quá chặt nhưng nhìn kiểu gì cũng không giống dáng vẻ sung sướng khó nén. Hậu huyệt chặt hơn, mơ hồ co rút nhưng vẫn không hề ướt át mềm mại.

Kỷ Thanh không biết nên làm thế nào cho phải, anh rời khỏi môi Cố Dần, mờ mịt nhìn chằm chằm người yêu.

"Anh làm sao thế?" - Anh hỏi.


"Không sao đâu." Cố Dần lắc đầu, chủ động nâng mặt Kỷ Thanh, cùng anh dây dưa môi lưỡi, nhịn đau vặn eo, "Em làm tiếp đi."

"Anh không hề ướt!" Kỷ Thanh mím môi né tránh, tủi thân, "Anh không thích em, ngoài miệng anh bảo thích nhưng thân thể lại không phản ứng nói thích!". Anh nói xong là rút tính khí đang cứng ra ngoài luôn, "Không chảy nước, lòng tự trọng của em bị tổn thương rồi."

"Ướt, ướt, chảy nước! " Cố Dần vội vã cầm lấy tay Kỷ Thanh sờ xuống hậu huyệt, "Em sờ trong này đi, em nhấn vào đây là biết thật sự rất ướt. "

Kỷ Thanh nửa tin nửa ngờ chọc tay vào trong, khô không khốc, anh run môi chực khóc, "Anh lừa em, không ướt! "

"Nhanh... Nhanh, ưm...... "

Hắn cầm tay của Kỷ Thanh ra vào trong thân thể mình, không có thuốc bôi trơn nhưng ngón tay nhỏ và nhiệt độ vừa phải nên hắn chịu đựng được, không đau. Lúc chạm đến điểm nhạy cảm, cơ thể run lên bèn tập trung tấn công vào đó. Cố Dần rên rỉ rời rạc, thân dưới thoải mái nên thân trên cũng thèm, ngực cực kì ngứa ngáy nên hắn bèn cầm tay Kỷ Thanh xoa vào đầu ti.

"Cục cưng, đến đây liếm đi."

Hắn rên rỉ, vén áo lên cắn lấy vạt áo, vội vã nhét vào miệng đối phương. Kỷ Thanh vẫn mang biểu tình nửa tin nửa ngờ, thè lưỡi liếm một cái gọi là rồi bật dậy tiếp tục nhìn hắn chằm chằm.

Cố Dần: "..."

Người yêu không phối hợp làm nhiệm vụ làm ướt của hắn lần này vô cùng gian khổ. Đến khi nóng hết cả người, mềm nhũn ra rồi thì bắp đùi run rẩy lợi hại, làm hắn suýt đứng không vững. Hắn buông tay Kỷ Thanh ra, đâm ra đâm vào bên dưới tê hết cả tay, tựa vào tường nghiêng đầu cười như trút được gánh nặng, "Hình như uớt rồi đấy, mau vào đi."

Kỷ Thanh thật sự uống đến choáng váng, mới nãy Cố Dần làm dạo đầu anh vẫn ngơ ngác đứng nhìn, mở to mắt tò mò giống hệt một cậu bé ngây thơ. Bây giờ Cố Dần cười, một nụ cười khai sáng cái đầu ngây ngốc của anh, anh thông suốt gật gật đầu, đỡ tính khí mạnh mẽ đâm vào lần nữa.

...

Kỷ Thanh uống say không kích động biến thành người khác, vẫn theo kiểu truyền thống - ấn người lên tường chịch. Cố Dần rất hài lòng, không uốn chân thành hình chữ M, không ép chân vào tạo góc nhọn thì làm xong sẽ không đau lưng mỏi eo, đau đớn nửa ngày.

Thật ra hắn không thích đổi nhiều tư thế khác nhau khi làm tình mấy nhưng hắn biết Kỷ Thanh thích, mà chẳng qua là ngại, muốn giữ thể diện nên đánh chết cũng không thừa nhận thôi. ắn chết cũng không thừa nhận mà thôi. Tuy lần nào hắn đòi đổi tư thế anh cũng đỏ mặt bảo "Sao anh lắm trò thế" rồi xấu hổ không ngóc đầu lên được, nhưng của quý của anh thì không biết xấu hổ, càng không biết nói láo.

Kích thước tăng lên, nóng cháy hơn nữa, không lừa được ai.

Kỷ Thanh ngại nói, vậy hắn sẽ nói, Kỷ Thanh thẹn không làm, vậy hắn nghiên cứu cách để dẫn dắt anh làm.

Hắn không ngại chịu thêm tội để bảo vệ da mặt mỏng của người yêu.


Chỉ cần Kỷ Thanh thích.

Kỷ Thanh thích rất nhiều thứ, bây giờ lại thêm một hạng mục là làm xong sẽ tắm cho Cố Dần.

Vừa kết thúc cuộc yêu mãnh liệt nên mắt Kỷ Thanh còn lấp lánh ánh nước, anh vừa mở mắt là một giọt nước chảy dọc thái dương xuống.

Sao lại khóc chứ, rõ ràng rất sướng mà. Anh vuốt vuốt khóe mắt, hơi nghi hoặc. Hình như bắn tinh ra ngoài bắn cả IQ theo rồi, quên sạch cơ địa đặc biệt của mình luôn. Anh vô thức quay đầu liếc nhìn Cố Dần, thầy Cố rũ mi trông cực kỳ đau đớn.

Anh cẩn thận lại gần, nghịch nghịch hàng mi dài của Cố Dần, thổi, "Em làm anh đau à?"

Lông mi Cố Dần run rẩy, lắc đầu, chưa kịp nói hai chữ kia ra khỏi miệng thì Kỷ Thanh đã xoay người xuống giường, sang bên kia giường tách mông hắn kiểm tra, "Chắc là bị trầy da rồi? Em xem một chút."

"Ai ui – Em làm gì thế?" Cố Dần vội can ngăn nhưng Kỷ Thanh không thèm để ý đến hắn, "Anh bỏ tay ra đi, anh cứ che che như vậy em không nhìn thấy."

"Không bỏ. Kỷ Thanh, sao em không đi dép!" Cố Dần tức đau óc, hắn định vươn tay ra tóm Kỷ Thanh nhưng anh lại lanh lẹ tránh được.

Kỷ Thanh bắt cổ tay Cố Dần, so kè sức lực với hắn, "Đàn ông con trai không đi dép có sao đâu! Cũng không phải là con gái mà để chân trần thì sợ gió lạnh vào người! Em cũng không có tử cung, không sợ!". Anh kiêu ngạo ưỡn ngực, cúi đầu liếc nhìn cơ ngực chắc nịch, mặt không đỏ tim không đập ăn nói bậy bạ, "Ngực của em có lớn hơn bạn gái cũ của anh không? Em thuê người điều tra cô ấy rồi, cô ấy rất gầy luôn. Nhất định là em lớn hơn, đúng không? Anh thích vếu bự phải hông?"

Việc này anh chưa hề kể với Cố Dần, tại rượu vào lời ra nên mới nói hớ. Cố Dần giật mình nhìn anh, thật sự rất muốn cho anh ăn tát.

Cố Dần trầm giọng hỏi, "Em còn điều tra cái gì nữa?"

Kỷ Thanh không thèm phản ứng, anh còn đang mải mê đắm chìm trong thế giới của mình, tiếp tục cúi đầu nhìn xuống, trông thằng bé của mình rồi dùng giọng điệu kiêu ngạo hơn khoe khoang, "Bạn gái cũ của anh không có cái này nhỉ!? Em có, em có thể làm anh sướng nhưng cô ta không thể!"

"Đủ rồi, Kỷ Thanh!" – Lần này Cố Dần tức thật, thuê người điều tra ư? Anh nói dễ nghe thật đấy, nhưng bản chất là thuê người theo dõi chụp lén mà. Thủ đoạn bẩn thỉu như vậy sao có thể sử dụng với một cô gái vô tội chứ, "Em không được làm như vậy, em đang xâm phạm đời sống riêng của người ta, biết sai chưa?"

Kỷ Thanh nghe hiểu, anh chớp chớp mắt, thấy thầy Cố nghiêm túc phê bình bèn nhân lúc hắn không chú ý mà lật mình hắn lại.

"Cho em xem có bị rách ở đâu không?" Anh nâng chân ngồi lên lưng Cố Dần, mở to đôi mắt say mèm quan sát một lát nhưng không nhìn thấy gì hết nên anh lại dán sát hơn nữa.

"Đừng nhìn, Kỷ Thanh, em đừng cúi đầu thấp thế!" Cố Dần hơi rồ người, Kỷ Thanh áp sát quá, hơi nóng phả vào bờ mông trần trụi thật sự rất khó chịu. Tuy là người yêu thân mật nhất nhưng hắn cũng khó có thể chịu đựng được, "Được chưa Kỷ Thanh, em cứ dán vào tiếp anh đánh rắm bây giờ!"

"Sao anh ăn nói dơ dáy thế!" Kỷ Thanh vỗ mông hắn, xúc cảm rất tốt, anh lại vỗ thêm một cái, ngây ngô cười haha. Anh lại vỗ thêm mấy phát nữa mới nghĩ ra ban đầu muốn làm chuyện đứng đắn là giúp Cố Dần tẩy rửa, sao lại thành đánh người gòi. Nghĩ thế anh bèn vội vàng lảo đảo chạy vào phòng tắm pha nước, "Chồng ơi sao không có chậu? Không có chậu thì em rửa mông cho anh kiểu gì hả chồng?"

"Em yên lặng một tí đi ông tướng." Cái câu "rửa mông" Cố Dần nghe mà đỏ bừng hết cả mặt, cầm dép của Kỷ Thanh đuổi theo, "Mang vào, đi ngủ."

"Không được, anh còn chưa rửa mông." - Kỷ Thanh cau mày, hiển nhiên không rõ sao hai thằng già lại tranh luận vấn đề này lâu thế. Anh thấy Cố Dần ngồi xuống giường bèn kéo hắn vào phòng tắm, "Em xả nước cho anh rồi, anh ngồi bên trong, sẽ không mệt."

Cố Dần bị anh quấn lấy, bất đắc dĩ phải theo ý anh, tự lên dây cót tinh thần để tắm.

Kỷ Thanh xả nước cho hắn xong, im lặng nhìn một lúc, không biết tự dưng nhớ ra cái gì mà để chân trần chạy đi luôn. Cố Dần mệt tâm mệt thân nên cũng lười kiểm soát anh. Chốc lát sau vang lên tiếng bước chân bịch bịch từ xa đến gần, tiếp đến là một vốc cánh hoa bị Kỷ Thanh ném vào trong nước.


Cố Dần lấy một cánh trên đầu xuống, "Kỷ Thanh, em đi hái hoa hả?"

Kỷ Thanh gật đầu, không hề nhận ra Cố Dần sắp nổi bão. Anh cười hì hì lấy tay nghịch nước, té nước lên mặt Cố Dần,"Đẹp quá, người đẹp tắm rửa thơm tho, thoải mái không?"

Cố Dần trừng mắt nhìn anh, tên ngốc này đỏ bừng mặt, trong mắt còn phủ một lớp sương mù, sáng chói lóa, nở nụ cười hồn nhiên, trông đẹp hơn cả hoa trong nước.

Thôi, Cố Dần nghĩ, không so đo với ma men, mà người trước mắt lại còn là một con ma men xinh đẹp thì càng không thể so đo.

Cố Dần bóp mặt anh, muốn xem tên ngốc này còn bao nhiêu IQ, "Em thật sự muốn anh rửa sạch tinh dịch của em à?"

Kỷ Thanh gật gật đầu, trông rất ngốc nghếch. Cố Dần càng muốn đùa dai, anh giả vờ tiếc hận thở dài bảo, "Nhưng mà rửa tinh của em đi thì sao anh sinh con cho em được?"

"A?"

Kỷ Thanh bối rối, anh nhìn Cố Dần, nom cơ thể cường tráng của hắn không hề hấn gì vì cái mông đau nhức. Anh rất muốn có em bé, em bé rất đán iu, ôm vào lòng mềm mại, chơm lên mặt thơm tho, tốt hơn tên đàn ông thối đang ném cánh hoa trước mặt không biết bao nhiêu lần.

Nhưng ăn nói với Cố Dần như nào bây giờ?

"Anh chịu khó một chút nhé, đừng rửa sạch. Sinh em bé cho em đi. Nó có thể mang họ Cố. Em sẽ bù đắp xứng đáng cho anh."

Không được, nghe thế nào cũng giống thằng trai đểu lừa tình lôi con gái nhà lành lên giường, gã nói anh sẽ chịu trách nhiệm với em, sẽ bù đắp cho em, không hề đáng tin.

"Sinh con rất đau, đau mông chẳng là cái đinh trước sinh con, coi như là quá độ*, chúng ta đừng rửa sạch có được hông?"

* Qúa độ: Editor suy đoán theo hướng làm quá độ nhưng mình thấy "quá độ" ở đây là một quá trình chuyển đổi về lượng, chất hơn. Giống như học GDCD nói nước ta đang quá độ lên XHCN á.

Cũng không được, cái này còn đểu cáng hơn, "quá độ" cơ đấy, sao mình nghĩ ra được câu biến thái thế nhỉ.

Haizz, người muốn mang người ta đi tắm là anh, giờ không cho tắm cũng là anh, Cố Dần thẹn quá hóa giận đánh anh thì làm sao bây giờ?

Kỷ Thanh bó tay, anh trông Cố Dần vui vẻ ngâm nga càng tự trách hơn.

Chắc chắn là Cố Dần nghĩ giữa hắn và sinh em bé, anh sẽ chọn Cố Dần, thật ra không phải vậy. Haizz! Chỉ là anh không biết mở miệng như thế nào thôi.

Kỷ Thanh đang rối như tơ vò lại bị Cố Dần kéo lên giường, nhắm mắt vào vẫn tự trách không thôi. Cái suy nghĩ có em bé giống hệt hạt giống mọc rễ nảy mầm trong lòng anh, còn có xu hướng lớn lên cao thêm. Thậm chí anh còn muốn làm thinh, đè Cố Dần ra bắn tinh thêm lần nữa, lần này có chết cũng không cho hắn tắm.

Chỉ mơ đến cảnh một bé con chạy theo anh gọi "ba ba" đã làm anh hạnh phúc chảy nước mắt.

Em bé thật sự rất đáng yêu, nhưng nên an ủi suy tư của Cố Dần như thế nào cho phải đây?

Kỷ Thanh dần dần chìm vào giấc ngủ giữa sự hạnh phúc và muộn phiền. Anh nghĩ, sớm mai tỉnh lại nhất định phải bàn bạc kỹ càng với Cố Dần.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương