Tục Nhân Hồi Đáng
-
Chương 13: Điểm số qua mức điểm chuẩn
Nộp bài thi số học, Biên Học Đạo đã không còn lo lắng thi vào đại học.
Cha mẹ thấy Biên Học Đạo vẻ mặt thoải mái tiến vào nhà, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.
Cơm nước xong, Biên Học Đạo đi dạo ở gần nhà một hồi, dựa theo ký hiệu trọng điểm mà mình đánh dấu, lật lại một lần sách giáo khoa ba môn khoa học xã hội tổng hợp, 10h tối cũng chưa ngủ.
Buổi trưa ngày 8 tháng 7 mặt trời đã lên cao, thi khoa học xã hội tổng hợp, chiều thi tiếng Anh.
Biên Học Đạo làm bài khoa học xã hội tổng hợp không tệ lắm, đến chiều thi tiếng Anh, Biên Học Đạo phát hiện đánh giá hơi cao trình độ tiếng Anh của mình. May mà hắn xem nhiều phim và điện ảnh Mỹ, nghe nhiều bài hát tiếng Anh, tiếng Anh cũng không tệ lắm.
Trình độ nghe, điền vào chỗ trống, đọc hiểu, một đường làm tới, lại không tốn quá nhiều thời gian.
Viết văn hắn đã sớm chuẩn bị, trước tiên tìm một bài văn mẫu không khác mấy, đã học thuộc làu.
Còn 30 phút sẽ tới chuông nộp bài thi, Biên Học Đạo nhìn thấy Đổng Tuyết úp bài thi trên mặt bàn, đứng dậy ý bảo với giám khảo muốn nộp bài thi.
Cô là người đầu tiên nộp bài thi trong toàn trường thi.
Biên Học Đạo nghi ngờ nhìn bóng lưng Đổng Tuyết, phát hiện bộ dạng bước đi của cô hơi vô lực. Quả nhiên Đổng Tuyết vừa đi được mấy bước, cô liền ngã rầm co quắp dưới đất.
Giám khảo phía sau phòng thi lớn tiếng quát những thí sinh khác muốn đứng dậy xem tình hình, giám khảo phía trước đỡ Đổng Tuyết tới ghế của mình, ra ngoài tìm giám khảo tự do.
Biên Học Đạo kiểm tra đáp án một chút, thu dọn đồ đạc, úp bài thi trên bàn, ý bảo với giám khảo mình cũng nộp bài.
Đi tới trước mặt Đổng Tuyết, thấy mặt Đổng Tuyết trắng bệch như giấy, hắn thấp giọng hỏi:
- Có thể đi chứ?
Đổng Tuyết thấy là Biên Học Đạo, cô gật đầu một cái.
Biên Học Đạo ôm ngang lấy Đổng Tuyết, bước ra khỏi phòng học.
Giám khảo cùng một giám khảo tự do đang chạy về phía này, thấy Biên Học Đạo ôm Đổng Tuyết, lớn tiếng hỏi hắn đang làm gì?
Biên Học Đạo ôm Đổng Tuyết lo lắng hỏi giám khảo:
- Phòng y tế của trường thi ở đâu? Em là bạn học của bạn ấy, em nộp bài thi rồi.
Giám khảo tự do dẫn Biên Học Đạo tới phòng y tế, giám khảo còn lại trở về phòng học.
Sau khi tới phòng y tế, Đổng Tuyết đau tới nỗi gần như nói không ra lời. Bác sĩ hỏi Đổng Tuyết vài vấn đề, sau đó để nhân viên nhà trường liên lạc xe cứu thương 120 dừng ở bên ngoài.
Biên Học Đạo nhìn đồng hồ cũng không muốn đợi nữa, hỏi vị trí xe cứu thương, hắn liền ôm Đổng Tuyết ra ngoài. Phụ huynh đứng ngoài cửa trường thi không biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy một nam sinh ôm một nữ sinh chạy về phía cửa hông xe cứu thương.
Biên Học Đạo vừa chạy vừa hỏi Đổng Tuyết:
- Số điện thoại nhà cậu là bao nhiêu, nói cho tớ biết, tớ báo cho người nhà của cậu.
Đặt Đổng Tuyết vào xe cứu thường, Biên Học Đạo chạy thật nhanh tới siêu thị nhỏ ở Tứ Trung, bấm số điện thoại nhà Đổng Tuyết.
Điện thoại kết nối.
- Alo, xin chào, đây là nhà của Đổng Tuyết sao? Xin chào dì, cháu là bạn cùng lớp với Đổng Tuyết, cháu tên Biên Học Đạo. Đổng Tuyết không được khỏe, vừa mới đưa bạn ấy lên xe cứu thương ở điểm thi Tứ Trung… À, không không có chuyện gì lớn, có thể ngủ không ngon hoặc là quá căng thẳng, đúng đúng vậy, hiện giờ dì có thể tới đây một chút sao? Cái gì? Chú Đổng chờ ở cửa sao? Chú Đổng mặc quần áo thế nào?... Được, dì đừng gấp, hiện giờ cháu tới cửa tìm chú Đổng.
Đặt điện thoại xuống, hắn chạy tới cửa Tứ Trung, liếc mắt nhìn liền ngây ra. Từ cửa trường học tới con đường đối diện đều là một đám phụ huynh chờ con. Trong điện thoại mẹ của Đổng Tuyết nói cha Đổng Tuyết mặc quần tây màu xanh đậm và áo cộc tay màu trắng, cách ăn mặc này cũng quá đại chúng.
Biên Học Đạo vừa muốn hô to mấy tiếng 'ai là cha của Đổng Tuyết', hắn quay đầu liền thấy hai bảo vệ trường học vẻ mặt nghiêm túc đứng hai bên tấm bảng lớn viết 'cấm tiếng động lớn', ánh mắt một người bảo vệ trong đó đang nhìn về phía hắn.
Nhìn thoáng qua áo trắng T-shirt trên người mình, thầm nghĩ chỉ có thể đưa ra hạ sách này.
Biên Học Đạo chạy về siêu thị nhỏ mua mấy chiếc bút màu đen, cởi áo ra viết bốn chữ lớn 'cha của Đổng Tuyết' lên trên. Hắn mặc áo cộc tay đi tới cửa trường học, hai tay giơ áo T-shirt lên cao. Biên Học Đạo vốn rất cao, đứng trên bờ gạch hình chữ L, Biên Học Đạo tin tưởng chỉ cần cha của Đổng Tuyết ở gần, chắc chắn có thể trông thấy.
Quả nhiên một người đàn ông trung niên đi tới, nhìn Biên Học Đạo không nói chuyện. Biên Học Đạo đặt áo xuống:
- Chú là cha của Đổng Tuyết trường Trung học số một sao?
Người đàn ông nói đúng.
Biên Học Đạo hỏi:
- Là Đổng Tuyết lớp bốn năm ba sao?
Người đàn ông sửng sốt nói:
- Lớp bảy năm ba.
Biên Học Đạo nói:
- Cháu là bạn cùng lớp với Đổng Tuyết, chú đi theo cháu, Đổng Tuyết không được khỏe, đang nghỉ ngơi bên trong.
Biên Học Đạo nói tình hình với bảo vệ ở cửa, dẫn cha của Đổng Tuyết tới bên xe cứu thương.
Vừa rồi bác sĩ hỏi Đổng Tuyết mấy câu, Biên Học Đạo đại khái đoán được có thể Đổng Tuyết đau bụng kinh. Cha của Đổng Tuyết nếu đến rồi, hắn cũng không tiện lưu lại nữa.
Biên Học Đạo mặc áo T-shirt viết mấy chữ cha của Đổng Tuyết, thản nhiên đạp xe xuyên qua phố lớn ngõ hẻm, rất giống như thanh niên văn nghê hành động vì nghệ thuật, vô cùng phong cách.
Ngày 10 tháng 7, là thời điểm trở lại trường trước khi trường học thông báo, chủ yếu là cong bố đáp án đề thi đại học, để cho học sinh đánh giá điểm, sau đó bắt đầu báo nguyện vọng.
Tấm bảng đen đại khái được chia làm bốn khu vực, chủ nhiệm lớp đưa giấy đáp án chính xác giao cho trưởng lớp, để cho gã sao chép đáp án lên bảng đen.
Trong phòng học chỉ có tiếng ma sát giữa phấn viết và bảng đen, không một người nào nói chuyện. Học sinh nghĩ biện pháp mang đáp án của mình ra khỏi phòng thi cẩn thận so sánh kết quả, người không mang được đáp án thì vò đầu bứt tai cố gắng nhớ lại, hoặc là vẻ mặt hờ hững.
Sau khi lớp trưởng sao chép xong, giao giấy đáp án cho chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp so sánh đáp án trên bảng đen với giấy đáp án một lần, nói cho mọi người một lát giao giấy ghi nguyện vọng, buổi sáng ngày 15 tới ghi bổ sung.
Trong phòng học ồn ào lên một hồi.
- Thế nào, thế nào, cậu được bao nhiêu điểm?
- Con mẹ nó, số học 12 lựa chọn mới đúng được 6 cái…
- Xong rồi, trả lời sai một đề mục tổng hợp…
- Con mẹ nó, đáp án nghe hiểu này có đúng không? Tớ nghe rất rõ ràng, sao lại sai rồi?
Biên Học Đạo không quan tâm tới môn học khác, hắn nhìn chằm chằm đáp án số học trên bảng đen.
B C A A D A C A B C D D…
15…
…
1…
2n (n-1)…
Đề trắc nghiệm, hoàn toàn đúng, 60 điểm.
Đề điền vào chỗ trống, đúng 3 mục, 12 điểm.
Số học 72 điểm.
Biên Học Đạo ngẩng đầu nhìn Chu Hàng, đúng lúc Chu Hàng cũng đang nhìn về phía hắn, hai người hiêu ý cười cười.
Đoán chừng tổng điểm 525!
Một số đề mục không chắc chắn không tính, số điểm ước đoán này cao hơn 10 điểm mức điểm chuẩn mà hắn biết rõ. Kết quả này khiến Biên Học Đạo rất hài lòng. Nếu như đây là thành tích thi đại học kiếp trước của hắn, chắc chắn hắn sẽ vui mừng nhảy dựng lên, nhưng hiện giờ hắn lại không.
Thi đại học trong lòng Biên Học Đạo phần lớn là một câu trả lời cho sự mong đợi mình thành tài của cha mẹ. Hiện giờ có thành tích này, cha mẹ có thể ngửa mặt cao một chút trước mặt người thân bạn bè, Biên Học Đạo cảm thấy nhiệm vụ đầu tiên sau khi mình sống lại đã hoàn thành.
Hắn chuẩn bị ổn định tâm tình suy nghĩ con đường tương lai mình phải đi như thế nào.
Thi đại học chính là như vậy, mấy nhà sung sướng mấy nhà buồn, bởi vì là năm đầu tiên, mọi người không có kinh nghiệm, không ít học sinh thi trượt.
Đổng Tuyết vẫn không tới, một nữ sinh ở gần nhà cô sao chép đáp án lại giúp cô.
Chu Hàng ước đoán 610 điểm, Biên Học Đạo chúc mừng gã một phen.
Về nhà nói tình hình điểm ước đoán cho cha mẹ, cha mẹ vô cùng vui vẻ, mẹ hắn cố ý ra ngoài mua đồ ăn, cha hắn lần đầu tiên để hắn uống bia cùng, bữa cơm kia hai cha con mỗi người uống ba chai bia.
Buổi tối, nghĩ tới nghĩ lui, Biên Học Đạo quyết định nguyện vọng đầu tiên báo Thương mại Quốc tế thuộc đại học Đông Sâm, cũng chính là chuyên nghiệp của Từ Thượng Tú kiếp trước. Suy nghĩ của hắn rất đơn giản, nếu đã có thể sống lại một hồi, không chỉ thỏa mãn học cùng một trường với Từ Thượng Tú, còn phải gần hơn một chút, không bằng ở cùng một hệ, cùng đi học tan học, dễ tiếp xúc hơn, có thể sớm mở cục diện.
Về phần có số điểm này, thay đổi một trường học khá hơn hoặc hệ tốt hơn, Biên Học Đạo không hề nghĩ ngợi. Kinh nghiệm công tác xã hội nhiều năm nói cho hắn biết, với phần lớn mọi người mà nói, chuyên nghiệp văn khoa tương đương không có chuyên nghiệp, chọn thế nào cũng chỉ là ý nghĩa. Đối với ảnh hưởng có thể sinh ra khi vào nghề là hai tấm bảng 985 và 211, đại học Đông Sâm không phải 985 nhưng là 211, đối với Biên Học Đạo đã có kế hoạch cuộc sống đại khái mà nói, 211 đã đủ rồi.
Hơn nữa, Biên Học Đạo quen thuộc nhất đúng là thành phố Tùng Giang.
Thay đổi nhân sự tương lai mười mấy năm, bố cục phát triển của thành phố, phân bố mở rộng vòng thương nhân, kế hoạch đường ray xe lửa của thành phố này, hắn đều rõ ràng rành mạch. Nếu như lợi dụng hết thảy biết trước mười mấy năm này đãi vàng kiếm tiền, Tùng Giang là lựa chọn đầu tiên. Chạy tới nơi khác học, lại trở về Tùng Giang gây dựng sự nghiệp, vừa nghĩ đã phiền toái. Cho dù Tùng Giang mười năm sau ô nhiễm không khí nghiêm trọng không thích hợp ở lại nữa, hoàn toàn có thể kiếm đủ tiền rồi tới thành phố khác.
Thực sự có một ngày phát tài, di dân cũng được.
Cho nên không cần thiết phải thay đổi thành phố, vậy không cần thiết thay đổi trường học, vậy chọn hệ Thương mại Quốc tế thuộc đại học Đông Sâm.
Cha mẹ thấy Biên Học Đạo vẻ mặt thoải mái tiến vào nhà, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.
Cơm nước xong, Biên Học Đạo đi dạo ở gần nhà một hồi, dựa theo ký hiệu trọng điểm mà mình đánh dấu, lật lại một lần sách giáo khoa ba môn khoa học xã hội tổng hợp, 10h tối cũng chưa ngủ.
Buổi trưa ngày 8 tháng 7 mặt trời đã lên cao, thi khoa học xã hội tổng hợp, chiều thi tiếng Anh.
Biên Học Đạo làm bài khoa học xã hội tổng hợp không tệ lắm, đến chiều thi tiếng Anh, Biên Học Đạo phát hiện đánh giá hơi cao trình độ tiếng Anh của mình. May mà hắn xem nhiều phim và điện ảnh Mỹ, nghe nhiều bài hát tiếng Anh, tiếng Anh cũng không tệ lắm.
Trình độ nghe, điền vào chỗ trống, đọc hiểu, một đường làm tới, lại không tốn quá nhiều thời gian.
Viết văn hắn đã sớm chuẩn bị, trước tiên tìm một bài văn mẫu không khác mấy, đã học thuộc làu.
Còn 30 phút sẽ tới chuông nộp bài thi, Biên Học Đạo nhìn thấy Đổng Tuyết úp bài thi trên mặt bàn, đứng dậy ý bảo với giám khảo muốn nộp bài thi.
Cô là người đầu tiên nộp bài thi trong toàn trường thi.
Biên Học Đạo nghi ngờ nhìn bóng lưng Đổng Tuyết, phát hiện bộ dạng bước đi của cô hơi vô lực. Quả nhiên Đổng Tuyết vừa đi được mấy bước, cô liền ngã rầm co quắp dưới đất.
Giám khảo phía sau phòng thi lớn tiếng quát những thí sinh khác muốn đứng dậy xem tình hình, giám khảo phía trước đỡ Đổng Tuyết tới ghế của mình, ra ngoài tìm giám khảo tự do.
Biên Học Đạo kiểm tra đáp án một chút, thu dọn đồ đạc, úp bài thi trên bàn, ý bảo với giám khảo mình cũng nộp bài.
Đi tới trước mặt Đổng Tuyết, thấy mặt Đổng Tuyết trắng bệch như giấy, hắn thấp giọng hỏi:
- Có thể đi chứ?
Đổng Tuyết thấy là Biên Học Đạo, cô gật đầu một cái.
Biên Học Đạo ôm ngang lấy Đổng Tuyết, bước ra khỏi phòng học.
Giám khảo cùng một giám khảo tự do đang chạy về phía này, thấy Biên Học Đạo ôm Đổng Tuyết, lớn tiếng hỏi hắn đang làm gì?
Biên Học Đạo ôm Đổng Tuyết lo lắng hỏi giám khảo:
- Phòng y tế của trường thi ở đâu? Em là bạn học của bạn ấy, em nộp bài thi rồi.
Giám khảo tự do dẫn Biên Học Đạo tới phòng y tế, giám khảo còn lại trở về phòng học.
Sau khi tới phòng y tế, Đổng Tuyết đau tới nỗi gần như nói không ra lời. Bác sĩ hỏi Đổng Tuyết vài vấn đề, sau đó để nhân viên nhà trường liên lạc xe cứu thương 120 dừng ở bên ngoài.
Biên Học Đạo nhìn đồng hồ cũng không muốn đợi nữa, hỏi vị trí xe cứu thương, hắn liền ôm Đổng Tuyết ra ngoài. Phụ huynh đứng ngoài cửa trường thi không biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy một nam sinh ôm một nữ sinh chạy về phía cửa hông xe cứu thương.
Biên Học Đạo vừa chạy vừa hỏi Đổng Tuyết:
- Số điện thoại nhà cậu là bao nhiêu, nói cho tớ biết, tớ báo cho người nhà của cậu.
Đặt Đổng Tuyết vào xe cứu thường, Biên Học Đạo chạy thật nhanh tới siêu thị nhỏ ở Tứ Trung, bấm số điện thoại nhà Đổng Tuyết.
Điện thoại kết nối.
- Alo, xin chào, đây là nhà của Đổng Tuyết sao? Xin chào dì, cháu là bạn cùng lớp với Đổng Tuyết, cháu tên Biên Học Đạo. Đổng Tuyết không được khỏe, vừa mới đưa bạn ấy lên xe cứu thương ở điểm thi Tứ Trung… À, không không có chuyện gì lớn, có thể ngủ không ngon hoặc là quá căng thẳng, đúng đúng vậy, hiện giờ dì có thể tới đây một chút sao? Cái gì? Chú Đổng chờ ở cửa sao? Chú Đổng mặc quần áo thế nào?... Được, dì đừng gấp, hiện giờ cháu tới cửa tìm chú Đổng.
Đặt điện thoại xuống, hắn chạy tới cửa Tứ Trung, liếc mắt nhìn liền ngây ra. Từ cửa trường học tới con đường đối diện đều là một đám phụ huynh chờ con. Trong điện thoại mẹ của Đổng Tuyết nói cha Đổng Tuyết mặc quần tây màu xanh đậm và áo cộc tay màu trắng, cách ăn mặc này cũng quá đại chúng.
Biên Học Đạo vừa muốn hô to mấy tiếng 'ai là cha của Đổng Tuyết', hắn quay đầu liền thấy hai bảo vệ trường học vẻ mặt nghiêm túc đứng hai bên tấm bảng lớn viết 'cấm tiếng động lớn', ánh mắt một người bảo vệ trong đó đang nhìn về phía hắn.
Nhìn thoáng qua áo trắng T-shirt trên người mình, thầm nghĩ chỉ có thể đưa ra hạ sách này.
Biên Học Đạo chạy về siêu thị nhỏ mua mấy chiếc bút màu đen, cởi áo ra viết bốn chữ lớn 'cha của Đổng Tuyết' lên trên. Hắn mặc áo cộc tay đi tới cửa trường học, hai tay giơ áo T-shirt lên cao. Biên Học Đạo vốn rất cao, đứng trên bờ gạch hình chữ L, Biên Học Đạo tin tưởng chỉ cần cha của Đổng Tuyết ở gần, chắc chắn có thể trông thấy.
Quả nhiên một người đàn ông trung niên đi tới, nhìn Biên Học Đạo không nói chuyện. Biên Học Đạo đặt áo xuống:
- Chú là cha của Đổng Tuyết trường Trung học số một sao?
Người đàn ông nói đúng.
Biên Học Đạo hỏi:
- Là Đổng Tuyết lớp bốn năm ba sao?
Người đàn ông sửng sốt nói:
- Lớp bảy năm ba.
Biên Học Đạo nói:
- Cháu là bạn cùng lớp với Đổng Tuyết, chú đi theo cháu, Đổng Tuyết không được khỏe, đang nghỉ ngơi bên trong.
Biên Học Đạo nói tình hình với bảo vệ ở cửa, dẫn cha của Đổng Tuyết tới bên xe cứu thương.
Vừa rồi bác sĩ hỏi Đổng Tuyết mấy câu, Biên Học Đạo đại khái đoán được có thể Đổng Tuyết đau bụng kinh. Cha của Đổng Tuyết nếu đến rồi, hắn cũng không tiện lưu lại nữa.
Biên Học Đạo mặc áo T-shirt viết mấy chữ cha của Đổng Tuyết, thản nhiên đạp xe xuyên qua phố lớn ngõ hẻm, rất giống như thanh niên văn nghê hành động vì nghệ thuật, vô cùng phong cách.
Ngày 10 tháng 7, là thời điểm trở lại trường trước khi trường học thông báo, chủ yếu là cong bố đáp án đề thi đại học, để cho học sinh đánh giá điểm, sau đó bắt đầu báo nguyện vọng.
Tấm bảng đen đại khái được chia làm bốn khu vực, chủ nhiệm lớp đưa giấy đáp án chính xác giao cho trưởng lớp, để cho gã sao chép đáp án lên bảng đen.
Trong phòng học chỉ có tiếng ma sát giữa phấn viết và bảng đen, không một người nào nói chuyện. Học sinh nghĩ biện pháp mang đáp án của mình ra khỏi phòng thi cẩn thận so sánh kết quả, người không mang được đáp án thì vò đầu bứt tai cố gắng nhớ lại, hoặc là vẻ mặt hờ hững.
Sau khi lớp trưởng sao chép xong, giao giấy đáp án cho chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp so sánh đáp án trên bảng đen với giấy đáp án một lần, nói cho mọi người một lát giao giấy ghi nguyện vọng, buổi sáng ngày 15 tới ghi bổ sung.
Trong phòng học ồn ào lên một hồi.
- Thế nào, thế nào, cậu được bao nhiêu điểm?
- Con mẹ nó, số học 12 lựa chọn mới đúng được 6 cái…
- Xong rồi, trả lời sai một đề mục tổng hợp…
- Con mẹ nó, đáp án nghe hiểu này có đúng không? Tớ nghe rất rõ ràng, sao lại sai rồi?
Biên Học Đạo không quan tâm tới môn học khác, hắn nhìn chằm chằm đáp án số học trên bảng đen.
B C A A D A C A B C D D…
15…
…
1…
2n (n-1)…
Đề trắc nghiệm, hoàn toàn đúng, 60 điểm.
Đề điền vào chỗ trống, đúng 3 mục, 12 điểm.
Số học 72 điểm.
Biên Học Đạo ngẩng đầu nhìn Chu Hàng, đúng lúc Chu Hàng cũng đang nhìn về phía hắn, hai người hiêu ý cười cười.
Đoán chừng tổng điểm 525!
Một số đề mục không chắc chắn không tính, số điểm ước đoán này cao hơn 10 điểm mức điểm chuẩn mà hắn biết rõ. Kết quả này khiến Biên Học Đạo rất hài lòng. Nếu như đây là thành tích thi đại học kiếp trước của hắn, chắc chắn hắn sẽ vui mừng nhảy dựng lên, nhưng hiện giờ hắn lại không.
Thi đại học trong lòng Biên Học Đạo phần lớn là một câu trả lời cho sự mong đợi mình thành tài của cha mẹ. Hiện giờ có thành tích này, cha mẹ có thể ngửa mặt cao một chút trước mặt người thân bạn bè, Biên Học Đạo cảm thấy nhiệm vụ đầu tiên sau khi mình sống lại đã hoàn thành.
Hắn chuẩn bị ổn định tâm tình suy nghĩ con đường tương lai mình phải đi như thế nào.
Thi đại học chính là như vậy, mấy nhà sung sướng mấy nhà buồn, bởi vì là năm đầu tiên, mọi người không có kinh nghiệm, không ít học sinh thi trượt.
Đổng Tuyết vẫn không tới, một nữ sinh ở gần nhà cô sao chép đáp án lại giúp cô.
Chu Hàng ước đoán 610 điểm, Biên Học Đạo chúc mừng gã một phen.
Về nhà nói tình hình điểm ước đoán cho cha mẹ, cha mẹ vô cùng vui vẻ, mẹ hắn cố ý ra ngoài mua đồ ăn, cha hắn lần đầu tiên để hắn uống bia cùng, bữa cơm kia hai cha con mỗi người uống ba chai bia.
Buổi tối, nghĩ tới nghĩ lui, Biên Học Đạo quyết định nguyện vọng đầu tiên báo Thương mại Quốc tế thuộc đại học Đông Sâm, cũng chính là chuyên nghiệp của Từ Thượng Tú kiếp trước. Suy nghĩ của hắn rất đơn giản, nếu đã có thể sống lại một hồi, không chỉ thỏa mãn học cùng một trường với Từ Thượng Tú, còn phải gần hơn một chút, không bằng ở cùng một hệ, cùng đi học tan học, dễ tiếp xúc hơn, có thể sớm mở cục diện.
Về phần có số điểm này, thay đổi một trường học khá hơn hoặc hệ tốt hơn, Biên Học Đạo không hề nghĩ ngợi. Kinh nghiệm công tác xã hội nhiều năm nói cho hắn biết, với phần lớn mọi người mà nói, chuyên nghiệp văn khoa tương đương không có chuyên nghiệp, chọn thế nào cũng chỉ là ý nghĩa. Đối với ảnh hưởng có thể sinh ra khi vào nghề là hai tấm bảng 985 và 211, đại học Đông Sâm không phải 985 nhưng là 211, đối với Biên Học Đạo đã có kế hoạch cuộc sống đại khái mà nói, 211 đã đủ rồi.
Hơn nữa, Biên Học Đạo quen thuộc nhất đúng là thành phố Tùng Giang.
Thay đổi nhân sự tương lai mười mấy năm, bố cục phát triển của thành phố, phân bố mở rộng vòng thương nhân, kế hoạch đường ray xe lửa của thành phố này, hắn đều rõ ràng rành mạch. Nếu như lợi dụng hết thảy biết trước mười mấy năm này đãi vàng kiếm tiền, Tùng Giang là lựa chọn đầu tiên. Chạy tới nơi khác học, lại trở về Tùng Giang gây dựng sự nghiệp, vừa nghĩ đã phiền toái. Cho dù Tùng Giang mười năm sau ô nhiễm không khí nghiêm trọng không thích hợp ở lại nữa, hoàn toàn có thể kiếm đủ tiền rồi tới thành phố khác.
Thực sự có một ngày phát tài, di dân cũng được.
Cho nên không cần thiết phải thay đổi thành phố, vậy không cần thiết thay đổi trường học, vậy chọn hệ Thương mại Quốc tế thuộc đại học Đông Sâm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook