Tục Nhân Hồi Đáng
-
Chương 10: Anh sẽ quý trọng sự vấn vương của em
Danh sách phòng thi đã đọc xong.
Cả lớp chỉ có 4 học sinh là số liên tiếp, một tổ trong đó là hai nữ sinh học không tốt lắm, một tổ liên tiếp nữa là Biên Học Đạo và Chu Hàng.
Thành tích học tập của Chu Hàng đứng trước sáu trong khoa văn, hơn nữa gần đây mọi người đều thấy quan hệ giữa Biên Học Đạo và Chu Hàng rất tốt.
Một ý niệm nảy sinh trong đầu không ít người. Nếu như Bành Hồng vẫn ở trường nhất định phải hô to một tiếng:
- Phắc…!
Chủ nhiệm tiếp tục tuyên bố trên bục giảng:
- Ngày mai là buổi lên lớp cuối cùng, mọi người còn vấn đề gì thì phải hỏi các thầy cô ngay. Buổi tối tự học ngày mai là tự nguyên, ai muốn thì đến, ai không muốn có thể về nhà.
- Sách vở và đồ dùng cá nhân của mọi người ở trường trong ngày mai cũng phải cầm về nhà. Hôm sau đó trường học sẽ cho người sắp xếp trường học để chuẩn bị cho kỳ thi, những đồ vật sót lại đều trở thành rác thải. Sau khi dán tên thí sinh lên cửa sẽ được niêm phong, ai cũng không vào được.
- Mọi người có gì thắc mắc không?
Phía dưới có học sinh hỏi:
- Phòng thi sắp xếp như thế nào vậy cô?
Nghe vậy, cô chủ nhiệm cầm lấy phấn, viết lên bảng hình rắn, tổng cộng có 8 hàng.
- Cô nói qua một chút, mỗi phòng thi gồm 30 người, bắt đầu tính từ bàn đầu tiên phía cửa, sắp theo hình rắn đi xuống, mọi người đã hiểu chưa? Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học mọi người nhất định phải để chút thời gian tới phòng thi của mình nhìn qua, để làm quen đường và hoàn cảnh thi như nào, không nên để xảy ra chuyện hông tìm ra trường thi.
Cô chủ nhiệm nói tới đây ngừng một chút mới tiếp tục:
- Mọi người không nên lo lắng, đề thi tốt nghiệp còn đơn giản hơn cả những đề thi bình thường chúng ta hay làm. Còn nữa, mọi người nhất định phải tuân thủ kỷ luật trường thi, thi tốt nghiệp không phải là trò đùa.
Trước giờ vào lớp buổi chiều, Đổng Tuyết lần lượt nói cho 5 người trong nhóm buổi tối cô mời mọi người dùng cơm, lý do là hôm trước cô mời không thành, hôm nay mời lại.
Trước lúc ăn cơm, mọi người đều không ít thì nhiều cũng nói tới hi vọng về kỳ thi sắp tới, nếu uống rượu thì còn lẩm bẩm vài câu kiểu sớm thi sớm giải thoát. Nhưng hôm nay tới đây, mọi người đều trầm mặc, hơn nữa Quách Đông nhìn Biên Học Đạo một chút, lại chuyển qua nhìn Chu Hàng, không nói câu gì, chỉ buồn bực uống rượu.
Số báo danh đã đọc xong, ngày mai sẽ rời trường, Biên Học Đạo phải tìm cơ hội nói những lời hắn đã chuẩn bị hơn 40 ngày.
Biên Học Đạo đang tìm cơ hội
Lúc ăn cơm, biểu hiện của Chu Hàng vẫn như ngày thường, có vài lần nhìn Biên Học Đạo, trong mắt ý vị sâu xa, dường như đang chờ Biên Học Đạo nói gì.
Hôm nay Đổng Tuyết luôn tìm đề tài nào đó nói chuyện, cô cố gắng gợi lên cảm xúc hai nữ sinh khác, hơn nữa uống từng ngụm rượu lớn, mấy lần Biên Học Đạo muốn uống giúp cô đều bị cô từ chối.
Đến giữa bữa cơm, Đổng Tuyết đứng dậy, nâng chiếc chén rót đầy hướng về phía Chu Hàng, nói muốn uống với hắn một chén. Chu Hàng đứng dậy, uống chén rượu trong tay. Vừa định ngồi xuống thì Đổng Tuyết cầm lấy chai rượu, rót tới nửa chén của Chu Hàng, sau đó rót mình chén đầy, không nói gì, trực tiếp uống cạn. Động tác của Đổng Tuyết quá nhau, Biên Học Đạo không thể ngăn cản.
Chu Hàng nhìn Biên Học Đạo một cái, tự mình rót đầy chén, uống.
Đổng Tuyết vẫn không ngồi xuống. Cô rót đầy chén mình và chén Biên Học Đạo, sau đó lại rót cho Chu Hàng nửa chén, kéo cánh tay Biên Học Đạo, giơ chén với Chu Hàng, uống cạn, sau đó cô nhìn thẳng vào Biên Học Đạo. Biên Học Đạo cười một chút, uống cạn rượu trong chén. Sau đó Đổng Tuyết nhìn thẳng về phía Chu Hàng.
Lần này Chu Hàng không rót đầy chén nữa, cứ uống như vậy.
Đổng Tuyết đã ngà ngà xay, cô gục trên vai Biên Học Đạo, thỉnh thoảng cười khúc khách.
Trở về phòng học, Đổng Tuyết gục lên bàn ngủ luôn, cho tới 9 giờ mới tỉnh lại. Vừa tỉnh đã thấy sữa chua Biên Học Đạo chuẩn bị cho cô.
Học sinh lớp 10, lớp 11 đã tan học. Trước đêm rời trường, lớp 12 cũng không còn những trói buộc như thường ngày, những ai quan hệ tốt giữ lại phương thức liên lạc với nhau, những đôi uyên ương khác lớp lần đầu tiên rúc vào cửa lớp học, không quan tâm tới ánh mắt mọi người, mấy nam sinh tụ tập một chỗ, công khai hút thuốc, hốc mắt ai ai cũng ửng đỏ.
Có chút nam sinh rụt rè đi tới cửa lớp cô bé mình thích ba năm, nhìn vài lần, đột nhiên hô lớn:
- abcxyz, có người tới tìm!
Dĩ nhiên cũng có chút học sinh vẫn hết sức nghiêm túc đọc sách, làm bài, nhưng nếu quan sát cẩn thận thì sẽ phát hiện rất lâu bọn họ cũng không lật một tờ.
Lúc này, Biên Học Đạo cầm một quyển sổ nhỏ, lần lượt hỏi bạn học trong lớp xem ai có QQ ít số.
Có lẽ là do sắp chia tay, cho nên thu hoạch của hắn không tồi, được 1 cái QQ 6 số cùng 4 cái QQ 7 số.
Đi tới trước mắt Đổng Tuyết, Đổng Tuyết nhìn hắn, hỏi:
- Bạn cũng không hỏi số điện thoại của mình, cũng không hỏi số QQ.
Biên Học Đạo có chút căng thẳng, hắnphát hiện Đổng Tuyết không phải dễ đối phó.
Nhìn Biên Học Đạo ngẩn người, Đổng Tuyết cười tinh nghịch, cầm quyển sổ nhỏ trong tay Biên Học Đạo, viết số điện thoại nhà mình cùng số QQ lên trên, phía sau ghi một chút Tuyết.
Ngoài hành lang bỗng nhiên vang lên tiếng hát đệm nhạc đàn ghita, hát bài Bạn ơi đừng khóc. Cả hành lang nhanh chóng yên tĩnh lại, mọi người cũng nhanh chóng tụ tập về phía giọng háy.
Đầu kia hành lang là ban tự nhiên, đầu bên này là khoa văn.
Học sinh trong lớp ngồi không yên, mấy nam sinh bình thường dùng khuôn mẫu tài tử âm nhạc để tán gái lập tức phái một học sinh trọ ở trường về kí túc lấy đàn ghita.
Người tụ tập về ban tự nhiên ngày càng nhiều, mấy mỹ nữ khoa văn cũng qua đó.
Rốt cục cũng cầm đàn ghita tới.
Nghiên cứu xem ai của ban tự nhiên đang hát, giọng hát như nào, sau đó mọi người chọn người hát.
Dương Địch, Vương Tồn Mậu, Từ Bình cùng nhau hát Chúc bạn lên đường bình an.
Dương Địch thử dây đàn, tìm cảm giác sau đó bắt đầu gảy.
Hát vài câu đã có thể câu người bên khoa tự nhiên trở lại, Biên Học Đạo vừa nghe đã biết bài này yêu cầu giọng hát quá cao. Quả nhiên khi đến lúc cao trào, 3 người cũng không lên nổi, chỉ có điều bạn trong lớp cổ vũ, mọi người giúp nhau hát.
Giọng hát vừa lên cao lập tức có tác dụng, mọi người chạy qua bên này.
Tiếng hát ban tự nhiên lại lần nữa vang lên, bài Yên tâm vút bay của nhóm tiểu Hổ. Bởi vì bên kia nhiều nam sinh, giọng hát khí thế mười phần.
Bên kia hát xong, mấy người trong lớp đã thượng lượng chọn bài Bằng hữu của Châu Hoa Kiện. Bài hát thì hay nhưng giọng hát thì tệ khiến cho nhân khí không vượng như bên ban tự nhiên.
Không đợi bên này hát xong, ban tự nhiên lại hát bài Gặp lại của nhóm tiểu Hổ.
Mọi người trong lớp nóng vội, mau nghĩ xem hát bài gì đi, bên kia đã hát bài thứ ba. Mọi người nghiên cứu hồi lâu, phân vân giữa Bạn cùng bàn hay Chúc phúc. Chọn đi chọn lại, nam sinh bình thường nói khoác mình đánh đàn ghita rất giỏi lại không đánh được.
Lớp trưởng biệt danh “Tiếng sói tru lúc nửa đêm” lên tiếng:
- Ban tự nhiên có 6 lớp, khoa văn chúng ta chỉ có 2 lớp, đương nhiên ít người hơn bọn họ. Mọi người ai biết hát thì tự tiến cử, thua người không thua trận, cho dù hát không bằng bọn họ cũng không thể dừng lại.
Quả thực bên khoa văn đã dừng lại được một lúc.
Đầu kia hành lang lại vang lên tiếng hát, bài Biển rộng của Trương Vũ Sinh như gợn nước vô hình lan khắp tầng lâu, tất cả học sinh đều yên tĩnh.
Giọng nam sinh hát Biển rộng không tồi, lúc lên lúc xuống rất hợp lý, tiếng ca cao vút vang vọng khắp hành lang. Đây mới là tuyển thủ áp trục của ban tự nhiện.
Khoa văn thương lượng đi và bế tắc, một nam sinh tự cho mình là đẹp trai đề nghị đơn ca bài Tai họa từ ánh trăng.
Đổng Tuyết thấy vậy liền gấp gáp.
Bạn cùng lớp hỏi nhau xem ai biết đánh ghita? Người nào biết đánh ghita? Mau lên đi.
Đổng Tuyết tùy ý hỏi Biên Học Đạo bên cạnh một câu:
- Bạn biết đánh ghita không?
- Biết.
Biên Học Đạo đáp.
Đổng Tuyết đẩy hắn:
- Vậy bạn lên đánh đàn đi.
Biên Học Đạo không đi lên:
- Mình không biết hai bài họ nói.
Đổng Tuyết lại đẩy Biên Học Đạo:
- Hát cho mình một bài.
- Được rồi!
Người yêu ca hát lâu ngày không hát cũng có chút ngứa nghề. Hơn nữa từ khi sống lại tới nay, linh hồn của một người trung niên trở lại những năm tháng lớp 12, áp lực kỳ thì tốt nghiệp trung học khiến Biên Học Đạo chỉ có thể đọc sách, đọc sách và đọc sách, rất nhiều thói quen sinh hoạt bị hắn cưỡng chế giấu đi. Theo kế hoạch tỉ mỉ của hắn thì nhất định phải thay đổi quỹ tích cuộc đời mình, nhưng hắn lại lo lắng sẽ có những tin tức quan trọng bị thay đổi. Muốn cố gắng một lần nữa dung nhập vào cuộc sống năm 2001 lại thỉnh thoảng thèm khát tự do, điều này như một ngọn núi đè ép trong lòng Biên Học Đạo.
Vốn hắn định chờ sau kỳ thi tốt nghiệp sẽ đi phát tiết, nhưng có cồn kích thích, cộng thêm Đổng Tuyết mong chờ, sự sôi động của mọi khiến tâm tình Biên Học Đạo bộc phát.
Biên Học Đạo đứng lên, ngoắc tay với mấy nam sinh:
- Cho mượn cây đàn nào, mình hát một bài! Mọi người suy nghĩ tiếp đi!
Thấy có người chủ động hát, đàn ghita liền được đưa tới.
Cầm lấy đàn, Biên Học Đạo bắt đầu ngồi ở trên bàn của Đổng Tuyết, thử mấy âm sau đó suy nghĩ một chút.
Bạn học cũng chưa từng nghe Biên Học Đạo hát, càng không biết hắn biết chơi ghita, thấy hắn ôm ghita một lúc mà không làm gì, không khỏi gấp gáp.
Đánh vài nốt nhạc dạo, Biên Học Đạo bắt đầu hát.
- Anh sợ mình không có cơ hội
Nói với em lời tạm biệt
Bởi vì có lẽ sẽ không còn được gặp em nữa
Ngày mai anh phải rời đi
Rời khỏi nơi quen em
Sắp phải chia tay
Nước mắt anh xuôi chảy…
Hát đến đây, Biên Học Đạo quay đầu mỉm cười nhìn Đổng Tuyết.
Biên Học Đạo hát bài này giọng cao hơn Trương Chấn Nhạc một chút, càng hát hắn càng nhập tâm vào tiếng ca. Hắn như đi vào cõi thần tiên, biến mất khỏi phòng học, Biên Học Đạo cảm thấy như mình đang hát tại một nơi ánh sáng mông lung, cảnh tượng xung quanh liên tiếp thay đổi. Thời khắc này hắn không phân biệt được là mình đang buông thả ở KTV sau một tuần làm việc hay đang hát trong phòng học.
- Anh sẽ nhớ mãi gương mặt em
Anh sẽ quý trọng sự vương vấn của em
Những ký tức này vĩnh viễn không thể xóa mờ trong anh
Anh không thể đồng ý
Liệu anh có thể trở về
Đầu không ngoảnh lại
Đầu không ngoảnh lại tiêu sái bước đi
Đổng Tuyết vốn đang tươi cười nghe hát, chẳng hiệu sao giờ hai mắt đỏ hoe. Trong lớp có mấy học sinh hiếu động vỗ tay theo nhịp hát của Biên Học Đạo. Đổng Tuyết cũng vỗ tay theo.
Biên Học Đạo càng hát càng có cảm giác, khác với những người vừa rồi khi hát vẻ mặt nghiêm túc, Biên Học Đạo vẫn tươi cười, sau đó hắn giẫm một chân lên ghế, thân thể cùng đàn ghita chuyển động. Hát đến cao trào, Biên Học Đạo cảm thấy như có một cỗ trọc khí phun ra khỏi cơ thể, toàn thân thoải mái hơn.
…
- Anh sẽ nhớ mãi gương mặt em
Anh sẽ quý trọng sự vương vấn của em
Những ký tức này vĩnh viễn không thể xóa mờ trong anh
Anh không thể đáp ứng liệu anh có thể trở về
Đầu không ngoảnh lại
Đầu không ngoảnh lại
Đầu không ngoảnh lại
Đầu không ngoảnh lại tiêu sái bước đi
…
Biên Học Đạo trả đàn ghita cho Dương Dịch, ngồi xuống bên cạnh Đổng Tuyết. Đổng Tuyết hỏi hắn.
- Bài gì vậy?
Biên Học Đạo cũng không biết ca khúc Tạm biệt này của Trương Chấn Nhạc giờ đã phát hành hay chưa, vì vậy nói với Đổng Tuyết:
- Giữ bí mật.
Thật ra thì nhiều người không thể cảm nhận được ý nghĩa bên trong nhưng trong lòng họ cảm thấy thật dễ nghe, cảm thấy bài hát này rất hay.
Biên Học Đạo cố ý hỏi Đổng Tuyết:
- Lợi hại không.
Đổng Tuyết ngẩn ngơ nhìn hắn,không nói chuyện.
Buổi tối náo động của học sinh cuối cấp an tĩnh lại, mọi người thu thập đồ của mình, chuẩn bị về nhà.
Ra khỏi phòng học, Biên Học Đạo hỏi Chu Hàng:
- Mai mày có tới trường không?
Chu Hàng nói:
- Có.
Cả lớp chỉ có 4 học sinh là số liên tiếp, một tổ trong đó là hai nữ sinh học không tốt lắm, một tổ liên tiếp nữa là Biên Học Đạo và Chu Hàng.
Thành tích học tập của Chu Hàng đứng trước sáu trong khoa văn, hơn nữa gần đây mọi người đều thấy quan hệ giữa Biên Học Đạo và Chu Hàng rất tốt.
Một ý niệm nảy sinh trong đầu không ít người. Nếu như Bành Hồng vẫn ở trường nhất định phải hô to một tiếng:
- Phắc…!
Chủ nhiệm tiếp tục tuyên bố trên bục giảng:
- Ngày mai là buổi lên lớp cuối cùng, mọi người còn vấn đề gì thì phải hỏi các thầy cô ngay. Buổi tối tự học ngày mai là tự nguyên, ai muốn thì đến, ai không muốn có thể về nhà.
- Sách vở và đồ dùng cá nhân của mọi người ở trường trong ngày mai cũng phải cầm về nhà. Hôm sau đó trường học sẽ cho người sắp xếp trường học để chuẩn bị cho kỳ thi, những đồ vật sót lại đều trở thành rác thải. Sau khi dán tên thí sinh lên cửa sẽ được niêm phong, ai cũng không vào được.
- Mọi người có gì thắc mắc không?
Phía dưới có học sinh hỏi:
- Phòng thi sắp xếp như thế nào vậy cô?
Nghe vậy, cô chủ nhiệm cầm lấy phấn, viết lên bảng hình rắn, tổng cộng có 8 hàng.
- Cô nói qua một chút, mỗi phòng thi gồm 30 người, bắt đầu tính từ bàn đầu tiên phía cửa, sắp theo hình rắn đi xuống, mọi người đã hiểu chưa? Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học mọi người nhất định phải để chút thời gian tới phòng thi của mình nhìn qua, để làm quen đường và hoàn cảnh thi như nào, không nên để xảy ra chuyện hông tìm ra trường thi.
Cô chủ nhiệm nói tới đây ngừng một chút mới tiếp tục:
- Mọi người không nên lo lắng, đề thi tốt nghiệp còn đơn giản hơn cả những đề thi bình thường chúng ta hay làm. Còn nữa, mọi người nhất định phải tuân thủ kỷ luật trường thi, thi tốt nghiệp không phải là trò đùa.
Trước giờ vào lớp buổi chiều, Đổng Tuyết lần lượt nói cho 5 người trong nhóm buổi tối cô mời mọi người dùng cơm, lý do là hôm trước cô mời không thành, hôm nay mời lại.
Trước lúc ăn cơm, mọi người đều không ít thì nhiều cũng nói tới hi vọng về kỳ thi sắp tới, nếu uống rượu thì còn lẩm bẩm vài câu kiểu sớm thi sớm giải thoát. Nhưng hôm nay tới đây, mọi người đều trầm mặc, hơn nữa Quách Đông nhìn Biên Học Đạo một chút, lại chuyển qua nhìn Chu Hàng, không nói câu gì, chỉ buồn bực uống rượu.
Số báo danh đã đọc xong, ngày mai sẽ rời trường, Biên Học Đạo phải tìm cơ hội nói những lời hắn đã chuẩn bị hơn 40 ngày.
Biên Học Đạo đang tìm cơ hội
Lúc ăn cơm, biểu hiện của Chu Hàng vẫn như ngày thường, có vài lần nhìn Biên Học Đạo, trong mắt ý vị sâu xa, dường như đang chờ Biên Học Đạo nói gì.
Hôm nay Đổng Tuyết luôn tìm đề tài nào đó nói chuyện, cô cố gắng gợi lên cảm xúc hai nữ sinh khác, hơn nữa uống từng ngụm rượu lớn, mấy lần Biên Học Đạo muốn uống giúp cô đều bị cô từ chối.
Đến giữa bữa cơm, Đổng Tuyết đứng dậy, nâng chiếc chén rót đầy hướng về phía Chu Hàng, nói muốn uống với hắn một chén. Chu Hàng đứng dậy, uống chén rượu trong tay. Vừa định ngồi xuống thì Đổng Tuyết cầm lấy chai rượu, rót tới nửa chén của Chu Hàng, sau đó rót mình chén đầy, không nói gì, trực tiếp uống cạn. Động tác của Đổng Tuyết quá nhau, Biên Học Đạo không thể ngăn cản.
Chu Hàng nhìn Biên Học Đạo một cái, tự mình rót đầy chén, uống.
Đổng Tuyết vẫn không ngồi xuống. Cô rót đầy chén mình và chén Biên Học Đạo, sau đó lại rót cho Chu Hàng nửa chén, kéo cánh tay Biên Học Đạo, giơ chén với Chu Hàng, uống cạn, sau đó cô nhìn thẳng vào Biên Học Đạo. Biên Học Đạo cười một chút, uống cạn rượu trong chén. Sau đó Đổng Tuyết nhìn thẳng về phía Chu Hàng.
Lần này Chu Hàng không rót đầy chén nữa, cứ uống như vậy.
Đổng Tuyết đã ngà ngà xay, cô gục trên vai Biên Học Đạo, thỉnh thoảng cười khúc khách.
Trở về phòng học, Đổng Tuyết gục lên bàn ngủ luôn, cho tới 9 giờ mới tỉnh lại. Vừa tỉnh đã thấy sữa chua Biên Học Đạo chuẩn bị cho cô.
Học sinh lớp 10, lớp 11 đã tan học. Trước đêm rời trường, lớp 12 cũng không còn những trói buộc như thường ngày, những ai quan hệ tốt giữ lại phương thức liên lạc với nhau, những đôi uyên ương khác lớp lần đầu tiên rúc vào cửa lớp học, không quan tâm tới ánh mắt mọi người, mấy nam sinh tụ tập một chỗ, công khai hút thuốc, hốc mắt ai ai cũng ửng đỏ.
Có chút nam sinh rụt rè đi tới cửa lớp cô bé mình thích ba năm, nhìn vài lần, đột nhiên hô lớn:
- abcxyz, có người tới tìm!
Dĩ nhiên cũng có chút học sinh vẫn hết sức nghiêm túc đọc sách, làm bài, nhưng nếu quan sát cẩn thận thì sẽ phát hiện rất lâu bọn họ cũng không lật một tờ.
Lúc này, Biên Học Đạo cầm một quyển sổ nhỏ, lần lượt hỏi bạn học trong lớp xem ai có QQ ít số.
Có lẽ là do sắp chia tay, cho nên thu hoạch của hắn không tồi, được 1 cái QQ 6 số cùng 4 cái QQ 7 số.
Đi tới trước mắt Đổng Tuyết, Đổng Tuyết nhìn hắn, hỏi:
- Bạn cũng không hỏi số điện thoại của mình, cũng không hỏi số QQ.
Biên Học Đạo có chút căng thẳng, hắnphát hiện Đổng Tuyết không phải dễ đối phó.
Nhìn Biên Học Đạo ngẩn người, Đổng Tuyết cười tinh nghịch, cầm quyển sổ nhỏ trong tay Biên Học Đạo, viết số điện thoại nhà mình cùng số QQ lên trên, phía sau ghi một chút Tuyết.
Ngoài hành lang bỗng nhiên vang lên tiếng hát đệm nhạc đàn ghita, hát bài Bạn ơi đừng khóc. Cả hành lang nhanh chóng yên tĩnh lại, mọi người cũng nhanh chóng tụ tập về phía giọng háy.
Đầu kia hành lang là ban tự nhiên, đầu bên này là khoa văn.
Học sinh trong lớp ngồi không yên, mấy nam sinh bình thường dùng khuôn mẫu tài tử âm nhạc để tán gái lập tức phái một học sinh trọ ở trường về kí túc lấy đàn ghita.
Người tụ tập về ban tự nhiên ngày càng nhiều, mấy mỹ nữ khoa văn cũng qua đó.
Rốt cục cũng cầm đàn ghita tới.
Nghiên cứu xem ai của ban tự nhiên đang hát, giọng hát như nào, sau đó mọi người chọn người hát.
Dương Địch, Vương Tồn Mậu, Từ Bình cùng nhau hát Chúc bạn lên đường bình an.
Dương Địch thử dây đàn, tìm cảm giác sau đó bắt đầu gảy.
Hát vài câu đã có thể câu người bên khoa tự nhiên trở lại, Biên Học Đạo vừa nghe đã biết bài này yêu cầu giọng hát quá cao. Quả nhiên khi đến lúc cao trào, 3 người cũng không lên nổi, chỉ có điều bạn trong lớp cổ vũ, mọi người giúp nhau hát.
Giọng hát vừa lên cao lập tức có tác dụng, mọi người chạy qua bên này.
Tiếng hát ban tự nhiên lại lần nữa vang lên, bài Yên tâm vút bay của nhóm tiểu Hổ. Bởi vì bên kia nhiều nam sinh, giọng hát khí thế mười phần.
Bên kia hát xong, mấy người trong lớp đã thượng lượng chọn bài Bằng hữu của Châu Hoa Kiện. Bài hát thì hay nhưng giọng hát thì tệ khiến cho nhân khí không vượng như bên ban tự nhiên.
Không đợi bên này hát xong, ban tự nhiên lại hát bài Gặp lại của nhóm tiểu Hổ.
Mọi người trong lớp nóng vội, mau nghĩ xem hát bài gì đi, bên kia đã hát bài thứ ba. Mọi người nghiên cứu hồi lâu, phân vân giữa Bạn cùng bàn hay Chúc phúc. Chọn đi chọn lại, nam sinh bình thường nói khoác mình đánh đàn ghita rất giỏi lại không đánh được.
Lớp trưởng biệt danh “Tiếng sói tru lúc nửa đêm” lên tiếng:
- Ban tự nhiên có 6 lớp, khoa văn chúng ta chỉ có 2 lớp, đương nhiên ít người hơn bọn họ. Mọi người ai biết hát thì tự tiến cử, thua người không thua trận, cho dù hát không bằng bọn họ cũng không thể dừng lại.
Quả thực bên khoa văn đã dừng lại được một lúc.
Đầu kia hành lang lại vang lên tiếng hát, bài Biển rộng của Trương Vũ Sinh như gợn nước vô hình lan khắp tầng lâu, tất cả học sinh đều yên tĩnh.
Giọng nam sinh hát Biển rộng không tồi, lúc lên lúc xuống rất hợp lý, tiếng ca cao vút vang vọng khắp hành lang. Đây mới là tuyển thủ áp trục của ban tự nhiện.
Khoa văn thương lượng đi và bế tắc, một nam sinh tự cho mình là đẹp trai đề nghị đơn ca bài Tai họa từ ánh trăng.
Đổng Tuyết thấy vậy liền gấp gáp.
Bạn cùng lớp hỏi nhau xem ai biết đánh ghita? Người nào biết đánh ghita? Mau lên đi.
Đổng Tuyết tùy ý hỏi Biên Học Đạo bên cạnh một câu:
- Bạn biết đánh ghita không?
- Biết.
Biên Học Đạo đáp.
Đổng Tuyết đẩy hắn:
- Vậy bạn lên đánh đàn đi.
Biên Học Đạo không đi lên:
- Mình không biết hai bài họ nói.
Đổng Tuyết lại đẩy Biên Học Đạo:
- Hát cho mình một bài.
- Được rồi!
Người yêu ca hát lâu ngày không hát cũng có chút ngứa nghề. Hơn nữa từ khi sống lại tới nay, linh hồn của một người trung niên trở lại những năm tháng lớp 12, áp lực kỳ thì tốt nghiệp trung học khiến Biên Học Đạo chỉ có thể đọc sách, đọc sách và đọc sách, rất nhiều thói quen sinh hoạt bị hắn cưỡng chế giấu đi. Theo kế hoạch tỉ mỉ của hắn thì nhất định phải thay đổi quỹ tích cuộc đời mình, nhưng hắn lại lo lắng sẽ có những tin tức quan trọng bị thay đổi. Muốn cố gắng một lần nữa dung nhập vào cuộc sống năm 2001 lại thỉnh thoảng thèm khát tự do, điều này như một ngọn núi đè ép trong lòng Biên Học Đạo.
Vốn hắn định chờ sau kỳ thi tốt nghiệp sẽ đi phát tiết, nhưng có cồn kích thích, cộng thêm Đổng Tuyết mong chờ, sự sôi động của mọi khiến tâm tình Biên Học Đạo bộc phát.
Biên Học Đạo đứng lên, ngoắc tay với mấy nam sinh:
- Cho mượn cây đàn nào, mình hát một bài! Mọi người suy nghĩ tiếp đi!
Thấy có người chủ động hát, đàn ghita liền được đưa tới.
Cầm lấy đàn, Biên Học Đạo bắt đầu ngồi ở trên bàn của Đổng Tuyết, thử mấy âm sau đó suy nghĩ một chút.
Bạn học cũng chưa từng nghe Biên Học Đạo hát, càng không biết hắn biết chơi ghita, thấy hắn ôm ghita một lúc mà không làm gì, không khỏi gấp gáp.
Đánh vài nốt nhạc dạo, Biên Học Đạo bắt đầu hát.
- Anh sợ mình không có cơ hội
Nói với em lời tạm biệt
Bởi vì có lẽ sẽ không còn được gặp em nữa
Ngày mai anh phải rời đi
Rời khỏi nơi quen em
Sắp phải chia tay
Nước mắt anh xuôi chảy…
Hát đến đây, Biên Học Đạo quay đầu mỉm cười nhìn Đổng Tuyết.
Biên Học Đạo hát bài này giọng cao hơn Trương Chấn Nhạc một chút, càng hát hắn càng nhập tâm vào tiếng ca. Hắn như đi vào cõi thần tiên, biến mất khỏi phòng học, Biên Học Đạo cảm thấy như mình đang hát tại một nơi ánh sáng mông lung, cảnh tượng xung quanh liên tiếp thay đổi. Thời khắc này hắn không phân biệt được là mình đang buông thả ở KTV sau một tuần làm việc hay đang hát trong phòng học.
- Anh sẽ nhớ mãi gương mặt em
Anh sẽ quý trọng sự vương vấn của em
Những ký tức này vĩnh viễn không thể xóa mờ trong anh
Anh không thể đồng ý
Liệu anh có thể trở về
Đầu không ngoảnh lại
Đầu không ngoảnh lại tiêu sái bước đi
Đổng Tuyết vốn đang tươi cười nghe hát, chẳng hiệu sao giờ hai mắt đỏ hoe. Trong lớp có mấy học sinh hiếu động vỗ tay theo nhịp hát của Biên Học Đạo. Đổng Tuyết cũng vỗ tay theo.
Biên Học Đạo càng hát càng có cảm giác, khác với những người vừa rồi khi hát vẻ mặt nghiêm túc, Biên Học Đạo vẫn tươi cười, sau đó hắn giẫm một chân lên ghế, thân thể cùng đàn ghita chuyển động. Hát đến cao trào, Biên Học Đạo cảm thấy như có một cỗ trọc khí phun ra khỏi cơ thể, toàn thân thoải mái hơn.
…
- Anh sẽ nhớ mãi gương mặt em
Anh sẽ quý trọng sự vương vấn của em
Những ký tức này vĩnh viễn không thể xóa mờ trong anh
Anh không thể đáp ứng liệu anh có thể trở về
Đầu không ngoảnh lại
Đầu không ngoảnh lại
Đầu không ngoảnh lại
Đầu không ngoảnh lại tiêu sái bước đi
…
Biên Học Đạo trả đàn ghita cho Dương Dịch, ngồi xuống bên cạnh Đổng Tuyết. Đổng Tuyết hỏi hắn.
- Bài gì vậy?
Biên Học Đạo cũng không biết ca khúc Tạm biệt này của Trương Chấn Nhạc giờ đã phát hành hay chưa, vì vậy nói với Đổng Tuyết:
- Giữ bí mật.
Thật ra thì nhiều người không thể cảm nhận được ý nghĩa bên trong nhưng trong lòng họ cảm thấy thật dễ nghe, cảm thấy bài hát này rất hay.
Biên Học Đạo cố ý hỏi Đổng Tuyết:
- Lợi hại không.
Đổng Tuyết ngẩn ngơ nhìn hắn,không nói chuyện.
Buổi tối náo động của học sinh cuối cấp an tĩnh lại, mọi người thu thập đồ của mình, chuẩn bị về nhà.
Ra khỏi phòng học, Biên Học Đạo hỏi Chu Hàng:
- Mai mày có tới trường không?
Chu Hàng nói:
- Có.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook