Tục Nhân Hồi Đáng
-
Chương 1: Thẩm duyệt Biên Học Đạo
Ở thành phố Tùng Giang với hơn 8 triệu người, số người làm nghề như Biên Học Đạo không quá con số 80.
Biên Học Đạo là người thẩm duyệt của nhật báo Tùng Giang, khác với người thẩm duyệt của nhà xuất bản, công việc của hắn yêu cầu cả năm trực ca đêm.
Một tờ báo, hơn nữa còn làm người thẩm duyệt của nhật báo hẳn là phải có những tính chất đặc biệt? Đơn giản chỉ là cần phải chăm chỉ cẩn thận, tập trung tinh thần đồng thời cần lượng đọc tương đối và rèn luyện chính trị hàng ngày. Nói tóm lại thẩm duyệt không chỉ là tìm chữ sai cùng chỗ sai, đây là một cương vị nghe qua rất tầm thường nhưng lại yêu cầu cao về năng lực cá nhân.
33 tuổi Biên Học Đạo đã nhận cương vị thẩm duyệt viên trên 7 năm, công việc của hắn bắt đầu từ 6 giờ chiều cho tới 1 giờ sáng.
Ngày ngày đảo lộn ngày đêm, ngày ngày làm bạn cùng con chữ, ngày ngày đọc tờ nhật báo lặp đi lặp lại khiến sức khỏe của hắn không được tốt, cũng khiến hắn có vẻ già dặn hơn so với lứa tuổi.
Nhật báo Tùng Giang tổng công có 5 người thẩm duyệt, nhưng làm việc chỉ có 4 người. Biên Học Đạo là người trẻ nhất trong năm người, cũng là hợp đồng lao động duy nhất, 4 người khác đều đã được vào biên chế. Lúc đầu Biên Học Đạo rất bất bình, về sau lại dần quen với. Không nói tới thời gian nghỉ hưu, tính sơ sơ hắn cũng phải còn 32 năm nữa, đến khi đó e là quyển sách còn chả nhìn thấy nữa là. Lại nói càng ngày hóa đơn tiền báo càng giảm, hắn cảm thấy báo giấy có lẽ không chống đỡ nổi 10 năm nữa cũng sẽ bị internet cùng smartphone làm thịt, hoàn toàn thủ tiêu.
Giờ dùng mười mấy hai mươi vạn để mua một cái ghế biên chế từ chỗ lãnh đạo là không đáng.
Ngồi chờ chết không phải tính cách của Biên Học Đạo, nghề nghiệp làm bạn cùng con chữ và ban đêm tĩnh lặng đã để hắn suy nghĩ và lập kế hoạch.
Một năm trước, Biên Học Đạo và vợ Từ Thượng Tú đã thương lượng thấy ở tòa soạn báo không thể làm được gì, sau khi nghĩ kỹ mới phát hiện bản thân ngoại trừ làm báo, biết lái xe thì không có kỹ năng gì kiếm tiền. Vợ hắn làm giảng viên đại học an ủi nói không sao, mặc dù sinh viên mỗi năm một ít nhưng cho dù tòa soạn báo sập thì trường đại học cũng không sập được, vẫn còn cô ấy lo.
Tòa soạn báo đèn sáng như ban ngày, điện thoại nội bộ liên tiếp vang lên.
Biên Học Đạo thẩm duyệt xong những bài báo thuộc trách nhiệm của mình, đeo tai nghe lên nghe nhạc giết thời gian.
Biên Học Đạo vừa tìm ra một sai lầm cấp B.
Buổi tối vừa đưa kết quả xổ số, lần lượt là 1, 7, 8, 11, 21, 31, 1.
Lần thứ nhất đưa lên Biên Học Đạo theo lệ thường kiểm tra thì không có vấn đề gì.
Nhưng bộ số lần thứ hai đưa lên lại thành 1, 7, 8, 11, 21, 31.
Bóng số “1” bên in ấn đã vô tình xóa mất.
Nếu như đưa tin này nên vậy dựa theo biện pháp thưởng phạt mới nhất của tòa soạn thì một tuần làm ca đêm này của Biên Học Đạo coi như làm không công. Biên Học Đạo dùng điện thoại bội bộ gọi cho bên in ấn, để đối phương lên internet kiểm tra, sửa đổi.
Lại bắt đầu ù tai! Hắn đứng lên đi tới bên cửa sổ, làm mấy động tác đơn giản liền cảm thấy thoải mái hơn một chút.
- Đã sắp 12 giờ, mấy bài báo đưa tới không ngừng phải sửa đổi, hôm nay không được nghỉ sóm rồi.
Đứng trước cửa sổ nhìn bầu trời tối đen như mực, Biên Học Đạo nghĩ.
Ngày mai là ngày tuyến đường sắt ngầm số 1,2 của thành phố Tùng Giang đi vào hoạt động, lãnh đạo tòa soạn hăng máu như gà chọi, nhất định phải làm ra một tờ báo đẹp. Biên Học Đạo không nói được lời nào, một tờ nhật báo hàng ngày bán lẻ không tới 10 tờ, đẹp mắt hay không thì cho ai nhìn? Lãnh đạo thành phố? Bọn họ chỉ xem qua 1 2 tờ đầu, xem có viết gì tới mình không, xem xem những người khác có động tĩnh gì.
- Thầy Biên, đã xem xong của tôi chưa?
Phía sau Biên Học Đạo là nữ biên tập ban thời sự, 31, 32 tuổi gì đó, tới tòa soạn đã 3 năm, nghe nói không ký hợp đồng lao động, không đóng bảo hiểm, không thưởng cuối năm, thậm chí những phúc lợi nhỏ lúc bình thường cũng không có.
Nhìn tòa soạn huy hoàng càng ngày càng không có tình người, rõ ràng là một ngành sản xuất đã đến buổi “ hoàng hôn” bộc lộ nhiều thiếu sót, nhưng lại luôn có cảm giác ưu việt đến kỳ lạ. Doanh nghiệp lớn thường chèn ép người rất khốc liệt, nhưng cũng chỉ có thể ức hiếp những người không có chỗ dựa, nhờ vào năng lực của bản thân để vào được, những người có quan hệ thân thiết thì luôn được an nhàn, thoải mái. Một tập đoàn báo chí, nhân viên biên tập không quá 300 người, nhưng lại hưởng chế độ tiền lương, trợ cấp của gần 2000 người.
Biên Học Đạo cũng rất khôi phục sự kiên trì của nữ biên tập viên, cũng rất cảm thông. Nếu như sớm hơn 10 năm, sự nhẫn lại của cô ấy coi như có chút giá trị, giờ thì khó nói.
- Xem xong rồi, vừa chuyển qua bên in ấn để sửa.
Biên Học Đạo ngồi vào chỗ đã lâu vẫn không thể tiến vào trạng thái thẩm duyệt, hắn nghĩ tới nữ biên tập kia ở nơi này đợi để làm gì? Cũng nghĩ đến việc mình ra đi, cho dù báo giấy không suy tàn, ngày ngày thức đêm mình cũng không thể sống tới lúc 65 tuổi mà lĩnh trợ cấp xã hội được.
1 giờ sáng.
Cả thành phố ngoại trừ lâu lâu có tiếng những chiếc xe gạt đất gào thét chẹt qua thì mọi âm thanh đều đã biến mất. Các tòa nhà xung quanh không chút ánh sáng, chỉ duy nhất tầng 5 nhật báo Tùng Giang vẫn đèn sáng trưng.
Thẩm duyệt cũng đã ổn, nhìn qua những chỗ cần sửa đổi, Biên Học Đạo thả lỏng dựa vào ghế, nhắm mắt lại nghe nhạc.
Hàng năm trừ nghỉ bệnh vẫn có thể lĩnh lương như bình thường, 4 thẩm duyệt viên có những sở thích hoàn toàn không giống nhau. Khi rảnh rỗi, lão Vương lớn tuổi nhất thích chơi mạt chược trên máy tính, lão Lý thích nghiên cứu xu hướng cổ phiếu, lão Khương thì thích xem kịch truyền hình. Mấy năm trước Biên Học Đạo cũng thích xem phim truyền hình Mỹ, chỉ là xem chán giờ đổi sang đeo tai nghe xịn để nghe nhạc. Đêm đêm xem phim Mỹ, nghe nhạc tiếng Anh, cộng thêm Từ Thượng Tú dạy tiếng Anh ở trường đại học cho nên vốn tiếng Anh của hắn không hề thụt lùi so với lúc còn học đại học, nhiều bài hát tiếng Anh hắn hát vô cùng lưu loát.
Thói quen nghe nhạc của Biên Học Đạo khiến cho biên tập viên cùng bên in ấn rất đau đầu, bởi vì khi hắn thẩm duyệt cũng nghe cho nên ai dùng điện thoại nội bộ tìm hắn thường xuyên hắn không nghe được, đành phải chạy tới tận nơi.
Chủ nhiệm biên tập Tống Minh đêm nay đã hút nửa bao thuốc, ông vẫn muốn hút tiếp. Đặc san về tuyến đường sắt ngầm này Tống Minh nhậm 5 bài, mặc dù trước một tuần ông đã hoàn thành, lãnh đạo thẩm duyệt vài lần, đề mục từ 24 xuống 20 rồi lại xuống 16, nhưng đến ngày cuối cùng này vẫn đang điều chỉnh.
Tống Minh chưa tới 40 tuổi, đầu đã rất ít tóc. Ông ta cảm thấy mệt chết đi được, không hút thuốc không chống đỡ nổi. Thấy Biên Học Đạo tựa vào ghế nghe nhạc dưỡng thần, Tống Minh đi tới vỗ tỉnh hắn, đánh mắt về phía phòng hút thuốc.
Châm thuốc, Tống Minh hít một hơi sâu rồi nói:
- Hôm nay đã không còn sớm, đã 4,5 ngày như này, thật là muốn giết chết tôi mà! Cứ như vậy vài lần tôi nghi có ngày tôi sẽ đột tử!
Biên Học Đạo cầm điều thuốc, không hút, cứ cẩm như vậy, nhìn đèn đường ngoài cửa sổ nói:
- Giờ mới là tuyến số 1 số 2, kế hoạch tổng thể chẳng phải là do anh làm hay sao? Phía sau còn tuyến số 3 số 4 số 5… Cho dù không có đường sắt ngầm, mỗi lần mưa to, tuyết lớn, bão về, có lần nào không tăng ca chứ?!
Tống Minh dập tắt điếu thuốc mới rít được vài hơi để lại vào hôp thuốc, nói:
- Đúng vậy, tàu điện ngầm còn hay chút, làm ra cũng không gây ảnh hưởng xấu. Thực sự không chịu nổi mấy loại kia nữa, mưa lớn chút thì úng nước hạ thấp văn minh đô thị, tuyết rơi nhiều chút thì cả thành phố như ngừng trệ lại, gió thổi mạnh chút thì lại làm giảm nhiệt độ thành phố, một thành phố “tốt” như vậy, chả trách mà “ chảy máu chất xám”, đứng cuối cùng trong các thành phố đồng cấp chứ? Chúng ta là người biên tập còn thấy buồn nôn, thì anh nói xem, người xem còn thấy buồn nôn đến như thế nào nữa?
Biên Học Đạo nhìn ra cửa, thấp giọng nói:
- Nhỏ giọng một chút, hôm nay tổng biên tập ở đây.
Tống Minh “xì” một tiếng:
- Nếu là mấy năm trước chưa có con nhỏ thì tôi nhất định không làm. Haiz, cậu nói xem nếu tôi biết trước kế hoạch xe lửa ngầm này trước 10 năm, không, chỉ cần 5 năm thì tôi đã mua lượng lớn nhà ở xung quanh, bất kể là bán hay cho thuê cũng được thì sao phải ở nơi này chứ.
Reng reng, điện thoại của Biên Học Đạo vang lên tiếng kêu, là tin nhắn.
Là Từ Thượng Tú.
- Đại thúc, em ngủ trước, lái xe về nhớ chú ý an toàn.
Từ Thượng Tú và Biên Học Đạo bằng tuổi nhau, hai người vô tình gặp mặt năm 2009, sau đó ngạc nhiên phát hiện mình là bạn học năm 2001, kết bạn đầy kỳ tích. Hai người kết hôn đã hơn 4 năm, tôn trọng thương yêu nhau, là bạn bè trong vỏ ngoài vợ chồng.
Từ Thượng Tú hay xem phim hàn, vì thấy ngũ quan, vóc người cùng khí chất Biên Học Đạo rất giống một “đại thúc” trong bộ phim Hàn nào đó, cho nên từ khi quen biết cô đã gọi hắn là đại thúc, sửa mấy lần cũng không có hiệu quả nên đành để mặc cô gọi như vậy.
2 giờ sáng, rốt cục xong việc. Tổng biên tập nhắc nhở phòng thẩm duyệt lần cuối.
- Bài 1 không có vấn đề!
- Bài 2 không có vấn đề!
- Bài 3 không có vấn đề!
…
- Bài 11 không có vấn đề!
- Bài 12 không có vấn đề!
…
- Chuyên mục đường sắt ngầm không có vấn đề!
2h15’ sáng, sửa xong.
Quá nửa đêm lái xe về nhà, xe trên đường ít vô cùng, chưa đầy 20p đã về. Đặc san về đường sắt ngầm cuối cùng đã xong, vốn Biên Học Đạo nên nhẹ lòng một chút nhưng ngồi trên xe hắn luôn cảm thấy phiền muộn.
Có lẽ do áp lực gần đây quá lớn.
Bật nhạc lên, là bài Miracle của Shinedown. Đây là thói quen của Biên Học Đạo, mỗi tối để tỉnh táo tinh thần lái xe hắn đều bật vài bài nhạc, tránh cho buồn ngủ. Trên xe hắn đặt album hai ban nhạc, một là Shinedown, một là Nickelback. Biên Học Đạo đã quyết định chủ nhật dẫn Từ Thượng Tú, gọi thêm mấy người bạn đi KTV hát cả đêm.
Sau thời gian làm việc, Biên Học Đạo phát hiện mình có thiên phú ca hát. Mấy năm đầu công việc không vui, áp lực rất lớn, hắn hay ca hát để giảm áp lực. Trước khi kết hôn hắn hay đi hát để giảm áp lực, bài nào cũng hát, không lên giọng được cũng cố la lên, nhiều lần hát tới thiếu dưỡng khí, cho tới một lần không biết làm sao, giống như đột nhiên mở ra huyệt vị vậy, lĩnh ngộ được kỹ xảo phát âm. Từ đó về sau trong các cuộc thi văn nghệ do tòa soạn tổ chức, liên tục 3 năm liền hắn dùng ca khúc âm cao quét ngang tất cả đám nhà thơ cùng các ngoại viện mạnh mẽ khác. 3 năm cầm 1 vạn nguyên tiền giải nhất đã giúp hắn mua được con xe này.
Trên đường về nhà hắn gặp một tai nạn giao thông. Một chiếc xe việt dã ma chạm với một chiếc taxi ở ngã tư, thảm thiết vô cùng. Xe việt dã thì còn tốt, người trên xe taxi đã không nhìn rõ mặt. Biên Học Đạo chậm rãi đi qua, yên lặng nhìn kính chiếu hậu, nghĩ đời người phúc họa vô thường. Hắn niệm vài lần “Nam mô Địa Tạng vương Bồ Tát”, cầu phúc cho người trên hai chiếc xe, cũng để tim mình tĩnh lại.
Về đến nhà, có lẽ do vừa thấy tai nạn xe cộ nên Biên Học Đạo không muốn ngủ, đắp kín cho chho Từ Thượng Tú liền nhẹ nhàng đóng kín cửa phòng, rửa qua mặt, tựa vào ghế salon, mở TV, cho nhỏ âm xuống sau đó lặng im nhìn màn hình.
Oong! Hắn lại ù tai.
Biên Học Đạo đột nhiên cảm thấy bản thân bị vây trong một cảm giác kỳ quái, thân thể như thủy triều, co rút vào trong cơ thể, màn hình TV dần chậm lại, mỗi hành động của diễn viên trong TV chậm lại tới 10 lần, hình ảnh dần chỉ còn màu đen trắng, tất cả trước mắt cũng dần chậm lại, hóa mơ hồ. Hắn cảm thấy mình như đang bay!
Biên Học Đạo là người thẩm duyệt của nhật báo Tùng Giang, khác với người thẩm duyệt của nhà xuất bản, công việc của hắn yêu cầu cả năm trực ca đêm.
Một tờ báo, hơn nữa còn làm người thẩm duyệt của nhật báo hẳn là phải có những tính chất đặc biệt? Đơn giản chỉ là cần phải chăm chỉ cẩn thận, tập trung tinh thần đồng thời cần lượng đọc tương đối và rèn luyện chính trị hàng ngày. Nói tóm lại thẩm duyệt không chỉ là tìm chữ sai cùng chỗ sai, đây là một cương vị nghe qua rất tầm thường nhưng lại yêu cầu cao về năng lực cá nhân.
33 tuổi Biên Học Đạo đã nhận cương vị thẩm duyệt viên trên 7 năm, công việc của hắn bắt đầu từ 6 giờ chiều cho tới 1 giờ sáng.
Ngày ngày đảo lộn ngày đêm, ngày ngày làm bạn cùng con chữ, ngày ngày đọc tờ nhật báo lặp đi lặp lại khiến sức khỏe của hắn không được tốt, cũng khiến hắn có vẻ già dặn hơn so với lứa tuổi.
Nhật báo Tùng Giang tổng công có 5 người thẩm duyệt, nhưng làm việc chỉ có 4 người. Biên Học Đạo là người trẻ nhất trong năm người, cũng là hợp đồng lao động duy nhất, 4 người khác đều đã được vào biên chế. Lúc đầu Biên Học Đạo rất bất bình, về sau lại dần quen với. Không nói tới thời gian nghỉ hưu, tính sơ sơ hắn cũng phải còn 32 năm nữa, đến khi đó e là quyển sách còn chả nhìn thấy nữa là. Lại nói càng ngày hóa đơn tiền báo càng giảm, hắn cảm thấy báo giấy có lẽ không chống đỡ nổi 10 năm nữa cũng sẽ bị internet cùng smartphone làm thịt, hoàn toàn thủ tiêu.
Giờ dùng mười mấy hai mươi vạn để mua một cái ghế biên chế từ chỗ lãnh đạo là không đáng.
Ngồi chờ chết không phải tính cách của Biên Học Đạo, nghề nghiệp làm bạn cùng con chữ và ban đêm tĩnh lặng đã để hắn suy nghĩ và lập kế hoạch.
Một năm trước, Biên Học Đạo và vợ Từ Thượng Tú đã thương lượng thấy ở tòa soạn báo không thể làm được gì, sau khi nghĩ kỹ mới phát hiện bản thân ngoại trừ làm báo, biết lái xe thì không có kỹ năng gì kiếm tiền. Vợ hắn làm giảng viên đại học an ủi nói không sao, mặc dù sinh viên mỗi năm một ít nhưng cho dù tòa soạn báo sập thì trường đại học cũng không sập được, vẫn còn cô ấy lo.
Tòa soạn báo đèn sáng như ban ngày, điện thoại nội bộ liên tiếp vang lên.
Biên Học Đạo thẩm duyệt xong những bài báo thuộc trách nhiệm của mình, đeo tai nghe lên nghe nhạc giết thời gian.
Biên Học Đạo vừa tìm ra một sai lầm cấp B.
Buổi tối vừa đưa kết quả xổ số, lần lượt là 1, 7, 8, 11, 21, 31, 1.
Lần thứ nhất đưa lên Biên Học Đạo theo lệ thường kiểm tra thì không có vấn đề gì.
Nhưng bộ số lần thứ hai đưa lên lại thành 1, 7, 8, 11, 21, 31.
Bóng số “1” bên in ấn đã vô tình xóa mất.
Nếu như đưa tin này nên vậy dựa theo biện pháp thưởng phạt mới nhất của tòa soạn thì một tuần làm ca đêm này của Biên Học Đạo coi như làm không công. Biên Học Đạo dùng điện thoại bội bộ gọi cho bên in ấn, để đối phương lên internet kiểm tra, sửa đổi.
Lại bắt đầu ù tai! Hắn đứng lên đi tới bên cửa sổ, làm mấy động tác đơn giản liền cảm thấy thoải mái hơn một chút.
- Đã sắp 12 giờ, mấy bài báo đưa tới không ngừng phải sửa đổi, hôm nay không được nghỉ sóm rồi.
Đứng trước cửa sổ nhìn bầu trời tối đen như mực, Biên Học Đạo nghĩ.
Ngày mai là ngày tuyến đường sắt ngầm số 1,2 của thành phố Tùng Giang đi vào hoạt động, lãnh đạo tòa soạn hăng máu như gà chọi, nhất định phải làm ra một tờ báo đẹp. Biên Học Đạo không nói được lời nào, một tờ nhật báo hàng ngày bán lẻ không tới 10 tờ, đẹp mắt hay không thì cho ai nhìn? Lãnh đạo thành phố? Bọn họ chỉ xem qua 1 2 tờ đầu, xem có viết gì tới mình không, xem xem những người khác có động tĩnh gì.
- Thầy Biên, đã xem xong của tôi chưa?
Phía sau Biên Học Đạo là nữ biên tập ban thời sự, 31, 32 tuổi gì đó, tới tòa soạn đã 3 năm, nghe nói không ký hợp đồng lao động, không đóng bảo hiểm, không thưởng cuối năm, thậm chí những phúc lợi nhỏ lúc bình thường cũng không có.
Nhìn tòa soạn huy hoàng càng ngày càng không có tình người, rõ ràng là một ngành sản xuất đã đến buổi “ hoàng hôn” bộc lộ nhiều thiếu sót, nhưng lại luôn có cảm giác ưu việt đến kỳ lạ. Doanh nghiệp lớn thường chèn ép người rất khốc liệt, nhưng cũng chỉ có thể ức hiếp những người không có chỗ dựa, nhờ vào năng lực của bản thân để vào được, những người có quan hệ thân thiết thì luôn được an nhàn, thoải mái. Một tập đoàn báo chí, nhân viên biên tập không quá 300 người, nhưng lại hưởng chế độ tiền lương, trợ cấp của gần 2000 người.
Biên Học Đạo cũng rất khôi phục sự kiên trì của nữ biên tập viên, cũng rất cảm thông. Nếu như sớm hơn 10 năm, sự nhẫn lại của cô ấy coi như có chút giá trị, giờ thì khó nói.
- Xem xong rồi, vừa chuyển qua bên in ấn để sửa.
Biên Học Đạo ngồi vào chỗ đã lâu vẫn không thể tiến vào trạng thái thẩm duyệt, hắn nghĩ tới nữ biên tập kia ở nơi này đợi để làm gì? Cũng nghĩ đến việc mình ra đi, cho dù báo giấy không suy tàn, ngày ngày thức đêm mình cũng không thể sống tới lúc 65 tuổi mà lĩnh trợ cấp xã hội được.
1 giờ sáng.
Cả thành phố ngoại trừ lâu lâu có tiếng những chiếc xe gạt đất gào thét chẹt qua thì mọi âm thanh đều đã biến mất. Các tòa nhà xung quanh không chút ánh sáng, chỉ duy nhất tầng 5 nhật báo Tùng Giang vẫn đèn sáng trưng.
Thẩm duyệt cũng đã ổn, nhìn qua những chỗ cần sửa đổi, Biên Học Đạo thả lỏng dựa vào ghế, nhắm mắt lại nghe nhạc.
Hàng năm trừ nghỉ bệnh vẫn có thể lĩnh lương như bình thường, 4 thẩm duyệt viên có những sở thích hoàn toàn không giống nhau. Khi rảnh rỗi, lão Vương lớn tuổi nhất thích chơi mạt chược trên máy tính, lão Lý thích nghiên cứu xu hướng cổ phiếu, lão Khương thì thích xem kịch truyền hình. Mấy năm trước Biên Học Đạo cũng thích xem phim truyền hình Mỹ, chỉ là xem chán giờ đổi sang đeo tai nghe xịn để nghe nhạc. Đêm đêm xem phim Mỹ, nghe nhạc tiếng Anh, cộng thêm Từ Thượng Tú dạy tiếng Anh ở trường đại học cho nên vốn tiếng Anh của hắn không hề thụt lùi so với lúc còn học đại học, nhiều bài hát tiếng Anh hắn hát vô cùng lưu loát.
Thói quen nghe nhạc của Biên Học Đạo khiến cho biên tập viên cùng bên in ấn rất đau đầu, bởi vì khi hắn thẩm duyệt cũng nghe cho nên ai dùng điện thoại nội bộ tìm hắn thường xuyên hắn không nghe được, đành phải chạy tới tận nơi.
Chủ nhiệm biên tập Tống Minh đêm nay đã hút nửa bao thuốc, ông vẫn muốn hút tiếp. Đặc san về tuyến đường sắt ngầm này Tống Minh nhậm 5 bài, mặc dù trước một tuần ông đã hoàn thành, lãnh đạo thẩm duyệt vài lần, đề mục từ 24 xuống 20 rồi lại xuống 16, nhưng đến ngày cuối cùng này vẫn đang điều chỉnh.
Tống Minh chưa tới 40 tuổi, đầu đã rất ít tóc. Ông ta cảm thấy mệt chết đi được, không hút thuốc không chống đỡ nổi. Thấy Biên Học Đạo tựa vào ghế nghe nhạc dưỡng thần, Tống Minh đi tới vỗ tỉnh hắn, đánh mắt về phía phòng hút thuốc.
Châm thuốc, Tống Minh hít một hơi sâu rồi nói:
- Hôm nay đã không còn sớm, đã 4,5 ngày như này, thật là muốn giết chết tôi mà! Cứ như vậy vài lần tôi nghi có ngày tôi sẽ đột tử!
Biên Học Đạo cầm điều thuốc, không hút, cứ cẩm như vậy, nhìn đèn đường ngoài cửa sổ nói:
- Giờ mới là tuyến số 1 số 2, kế hoạch tổng thể chẳng phải là do anh làm hay sao? Phía sau còn tuyến số 3 số 4 số 5… Cho dù không có đường sắt ngầm, mỗi lần mưa to, tuyết lớn, bão về, có lần nào không tăng ca chứ?!
Tống Minh dập tắt điếu thuốc mới rít được vài hơi để lại vào hôp thuốc, nói:
- Đúng vậy, tàu điện ngầm còn hay chút, làm ra cũng không gây ảnh hưởng xấu. Thực sự không chịu nổi mấy loại kia nữa, mưa lớn chút thì úng nước hạ thấp văn minh đô thị, tuyết rơi nhiều chút thì cả thành phố như ngừng trệ lại, gió thổi mạnh chút thì lại làm giảm nhiệt độ thành phố, một thành phố “tốt” như vậy, chả trách mà “ chảy máu chất xám”, đứng cuối cùng trong các thành phố đồng cấp chứ? Chúng ta là người biên tập còn thấy buồn nôn, thì anh nói xem, người xem còn thấy buồn nôn đến như thế nào nữa?
Biên Học Đạo nhìn ra cửa, thấp giọng nói:
- Nhỏ giọng một chút, hôm nay tổng biên tập ở đây.
Tống Minh “xì” một tiếng:
- Nếu là mấy năm trước chưa có con nhỏ thì tôi nhất định không làm. Haiz, cậu nói xem nếu tôi biết trước kế hoạch xe lửa ngầm này trước 10 năm, không, chỉ cần 5 năm thì tôi đã mua lượng lớn nhà ở xung quanh, bất kể là bán hay cho thuê cũng được thì sao phải ở nơi này chứ.
Reng reng, điện thoại của Biên Học Đạo vang lên tiếng kêu, là tin nhắn.
Là Từ Thượng Tú.
- Đại thúc, em ngủ trước, lái xe về nhớ chú ý an toàn.
Từ Thượng Tú và Biên Học Đạo bằng tuổi nhau, hai người vô tình gặp mặt năm 2009, sau đó ngạc nhiên phát hiện mình là bạn học năm 2001, kết bạn đầy kỳ tích. Hai người kết hôn đã hơn 4 năm, tôn trọng thương yêu nhau, là bạn bè trong vỏ ngoài vợ chồng.
Từ Thượng Tú hay xem phim hàn, vì thấy ngũ quan, vóc người cùng khí chất Biên Học Đạo rất giống một “đại thúc” trong bộ phim Hàn nào đó, cho nên từ khi quen biết cô đã gọi hắn là đại thúc, sửa mấy lần cũng không có hiệu quả nên đành để mặc cô gọi như vậy.
2 giờ sáng, rốt cục xong việc. Tổng biên tập nhắc nhở phòng thẩm duyệt lần cuối.
- Bài 1 không có vấn đề!
- Bài 2 không có vấn đề!
- Bài 3 không có vấn đề!
…
- Bài 11 không có vấn đề!
- Bài 12 không có vấn đề!
…
- Chuyên mục đường sắt ngầm không có vấn đề!
2h15’ sáng, sửa xong.
Quá nửa đêm lái xe về nhà, xe trên đường ít vô cùng, chưa đầy 20p đã về. Đặc san về đường sắt ngầm cuối cùng đã xong, vốn Biên Học Đạo nên nhẹ lòng một chút nhưng ngồi trên xe hắn luôn cảm thấy phiền muộn.
Có lẽ do áp lực gần đây quá lớn.
Bật nhạc lên, là bài Miracle của Shinedown. Đây là thói quen của Biên Học Đạo, mỗi tối để tỉnh táo tinh thần lái xe hắn đều bật vài bài nhạc, tránh cho buồn ngủ. Trên xe hắn đặt album hai ban nhạc, một là Shinedown, một là Nickelback. Biên Học Đạo đã quyết định chủ nhật dẫn Từ Thượng Tú, gọi thêm mấy người bạn đi KTV hát cả đêm.
Sau thời gian làm việc, Biên Học Đạo phát hiện mình có thiên phú ca hát. Mấy năm đầu công việc không vui, áp lực rất lớn, hắn hay ca hát để giảm áp lực. Trước khi kết hôn hắn hay đi hát để giảm áp lực, bài nào cũng hát, không lên giọng được cũng cố la lên, nhiều lần hát tới thiếu dưỡng khí, cho tới một lần không biết làm sao, giống như đột nhiên mở ra huyệt vị vậy, lĩnh ngộ được kỹ xảo phát âm. Từ đó về sau trong các cuộc thi văn nghệ do tòa soạn tổ chức, liên tục 3 năm liền hắn dùng ca khúc âm cao quét ngang tất cả đám nhà thơ cùng các ngoại viện mạnh mẽ khác. 3 năm cầm 1 vạn nguyên tiền giải nhất đã giúp hắn mua được con xe này.
Trên đường về nhà hắn gặp một tai nạn giao thông. Một chiếc xe việt dã ma chạm với một chiếc taxi ở ngã tư, thảm thiết vô cùng. Xe việt dã thì còn tốt, người trên xe taxi đã không nhìn rõ mặt. Biên Học Đạo chậm rãi đi qua, yên lặng nhìn kính chiếu hậu, nghĩ đời người phúc họa vô thường. Hắn niệm vài lần “Nam mô Địa Tạng vương Bồ Tát”, cầu phúc cho người trên hai chiếc xe, cũng để tim mình tĩnh lại.
Về đến nhà, có lẽ do vừa thấy tai nạn xe cộ nên Biên Học Đạo không muốn ngủ, đắp kín cho chho Từ Thượng Tú liền nhẹ nhàng đóng kín cửa phòng, rửa qua mặt, tựa vào ghế salon, mở TV, cho nhỏ âm xuống sau đó lặng im nhìn màn hình.
Oong! Hắn lại ù tai.
Biên Học Đạo đột nhiên cảm thấy bản thân bị vây trong một cảm giác kỳ quái, thân thể như thủy triều, co rút vào trong cơ thể, màn hình TV dần chậm lại, mỗi hành động của diễn viên trong TV chậm lại tới 10 lần, hình ảnh dần chỉ còn màu đen trắng, tất cả trước mắt cũng dần chậm lại, hóa mơ hồ. Hắn cảm thấy mình như đang bay!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook