Túc Mệnh
-
Chương 7
Từ nhỏ vốn đã không nhìn thấy gì, để bù đắp lại cho đôi mắt mù, y không ngừng rèn đúc các giác quan khác, cố gắng để chính mình không khác gì với thường nhân. Mắt không thể thấy, chỉ có thể dùng thân thể cảm giác sự vật quanh mình, lấy tay nhìn vật, dùng tai nghe để phân biệt người với người, ép buộc chính mình từng bước từng bước phải nhớ, lâu ngày dựa vào ký ức của thân thể đã thành thói quen.
Lúc này, Đông Hải hận cái năng lực buồn cười đó của chính mình. Toàn thân y từ trên xuống dưới chỉ vì sự gần gũi của Kim Khởi Phạm mà hồi tưởng lại cảm giác nhục nhã không thể chịu được đêm hôm ấy!
“Buông…..Cầu ngươi buông……” Đừng hành hạ y như vậy. Y chỉ là một hạt tử vô dụng ở hậu thế a!
“Đừng hòng” Lực đạo cánh tay tăng lên càng thêm siết chặt, ngữ khí trảm đinh tiệt thiết <như đinh đóng cột>: “Ta đã nói ngươi thuộc về ta.”
“Ta bất quá chỉ là một người mù, ngươi….”
“Quan hệ chủ tớ của ngươi cùng Hàn Canh tốt tới mức nào?” Kim Khởi Phạm hỏi. Đông Hải ngẩn người, nghĩ chẳng ra dụng ý của câu hỏi.
“Hàn Canh là danh trung phó <tên bầy tôi trung thành>. Lý Đông Hải ngươi là một chủ tử như thế nào mà đáng để hắn bảo hộ, ủy khuất bản thân đâm đầu vào dưới trướng ta, ân?” Từng thấy Hàn Canh so chiêu cùng Đông Hi trong chốc lát, với bản lĩnh đó, hắn một thân một mình có thể thoát đi. Vậy mà hết lần này tới lần khác, hằn cam tâm tình nguyện lưu lại vì Đông Hải.
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Đông Hải không rõ lời hắn nói.
“Hắn vì ngươi buộc lòng phải trở thành thuộc hạ của ta. Ngươi có thể vì hắn làm cái gì?”
Thất tiêu nhãn thần phút chốc tỉnh ngộ, không thể tin được, chậm rãi quay đầu lại, cảm giác được cỗ nhiệt khí tanh mùi máu phả vào hai bên má.
“Không tin? Ta có thể lấy mạng ngươi áp chế Hàn Canh cho ta sở dụng. Đương nhiên cũng muốn nhìn xem tên chủ tử như ngươi làm thế nào để lưu lại mạng của hắn?”
“Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Ngươi nếu không quan tâm đến tính mệnh của Hàn Canh cũng có thể cãi lời ta, hoặc là từ nay về sau thuận theo ta cũng được. Sinh tử của Hàn Canh toàn bộ đều xem ngươi làm thế nào mà lựa chọn.” Hắn nhìn Lý Đông Hải vì lời nói của mình mà sắc mặt chợt trắng chợt xanh tựa như đang thưởng thức trò hay. “Quyết định của ngươi là gì?”
“Lăng nhục ta như vậy có lợi gì cho ngươi? Đột Quyết có từng phạm ranh giới Đại Đường ngươi, thương tổn ngươi chút nào chưa? Để ngươi lần này muốn phục thù?” Đông Hải thật sự không hiểu.
“Đột Quyết cùng ta không oán cũng không thù. Chỉ là không may, hoàng đế Đại Đường muốn đoạt lấy Đột Quyết thống nhất phương Bắc. Ngươi đúng lúc bị ta bắt gặp, mà ta nhất thời cao hứng muốn đem ngươi đặt vào lòng bàn tay thưởng thức. Vô nhân vô quả, hết thảy đều là trùng hợp.”
“Dằn vặt một kẻ yếu đuối, mắt không thể nhìn thấy khiến ngươi vui sướng?” Đông Hải căm giận mà nói.
Câu hỏi này khiến Kim Khởi Phạm chau mày, hắn nói sang chuyện khác: “Quyết định của ngươi như thế nào?” Ngụ ý người kia là nếu không tuân theo, hắn sẽ đoạt mệnh Hàn Canh. Đã liên lụy Hàn Canh nhiều đến vậy, y không thể lại hại chết hắn.
Hai vai vì hô hấp nặng nề mà rung động, khẽ mấp máy đôi môi phun ra câu định đoạt bi thương: “Tùy ngươi…Hết thảy tùy ngươi…..”
Ngữ tất, một bàn tay xoay mặt y qua. Còn chưa rõ Kim Khởi Phạm định làm gì, đôi môi đã bị khóa chặt. Thừa biết sẽ không được thả ra, y trong lòng khẽ thở dài. Y chung quy không thoát được số mệnh như vậy, cũng giống như cả đời đã định trước đôi mắt mù lòa, hắn tránh không khỏi vận mệnh.
Không phản kháng, lại vùng vẫy nhiều, thế nào mà chống lại được số mệnh, cũng chỉ làm cho chính mình càng rơi sâu vào cảnh ngộ bi thảm. Ngày ấy không chịu lấy thân hy sinh cho đất nước đổi lại hôm nay lại bị Kim Khởi Phạm lăng nhục bằng mọi cách. Nếu lại chống cự cũng vô lực thay đổi số phận, chỉ sợ càng đem đến nguy hiểm cho người khác.
Không được! cam chịu số phận đi. Một người mù thì cần ngạo khí cái gì? Kẻ vô dụng ở hậu thế nói cái chi đến tôn nghiêm? Đông Hải nhiều lần nói với chính mình, cố gắng thuyết phục bản thân không nên để tâm bản thân hết thảy có bị chà đạp hay không. Dù cho thứ duy nhất còn lại của hắn chỉ là cao ngạo cùng tự tôn.
Lúc này, Đông Hải hận cái năng lực buồn cười đó của chính mình. Toàn thân y từ trên xuống dưới chỉ vì sự gần gũi của Kim Khởi Phạm mà hồi tưởng lại cảm giác nhục nhã không thể chịu được đêm hôm ấy!
“Buông…..Cầu ngươi buông……” Đừng hành hạ y như vậy. Y chỉ là một hạt tử vô dụng ở hậu thế a!
“Đừng hòng” Lực đạo cánh tay tăng lên càng thêm siết chặt, ngữ khí trảm đinh tiệt thiết <như đinh đóng cột>: “Ta đã nói ngươi thuộc về ta.”
“Ta bất quá chỉ là một người mù, ngươi….”
“Quan hệ chủ tớ của ngươi cùng Hàn Canh tốt tới mức nào?” Kim Khởi Phạm hỏi. Đông Hải ngẩn người, nghĩ chẳng ra dụng ý của câu hỏi.
“Hàn Canh là danh trung phó <tên bầy tôi trung thành>. Lý Đông Hải ngươi là một chủ tử như thế nào mà đáng để hắn bảo hộ, ủy khuất bản thân đâm đầu vào dưới trướng ta, ân?” Từng thấy Hàn Canh so chiêu cùng Đông Hi trong chốc lát, với bản lĩnh đó, hắn một thân một mình có thể thoát đi. Vậy mà hết lần này tới lần khác, hằn cam tâm tình nguyện lưu lại vì Đông Hải.
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Đông Hải không rõ lời hắn nói.
“Hắn vì ngươi buộc lòng phải trở thành thuộc hạ của ta. Ngươi có thể vì hắn làm cái gì?”
Thất tiêu nhãn thần phút chốc tỉnh ngộ, không thể tin được, chậm rãi quay đầu lại, cảm giác được cỗ nhiệt khí tanh mùi máu phả vào hai bên má.
“Không tin? Ta có thể lấy mạng ngươi áp chế Hàn Canh cho ta sở dụng. Đương nhiên cũng muốn nhìn xem tên chủ tử như ngươi làm thế nào để lưu lại mạng của hắn?”
“Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Ngươi nếu không quan tâm đến tính mệnh của Hàn Canh cũng có thể cãi lời ta, hoặc là từ nay về sau thuận theo ta cũng được. Sinh tử của Hàn Canh toàn bộ đều xem ngươi làm thế nào mà lựa chọn.” Hắn nhìn Lý Đông Hải vì lời nói của mình mà sắc mặt chợt trắng chợt xanh tựa như đang thưởng thức trò hay. “Quyết định của ngươi là gì?”
“Lăng nhục ta như vậy có lợi gì cho ngươi? Đột Quyết có từng phạm ranh giới Đại Đường ngươi, thương tổn ngươi chút nào chưa? Để ngươi lần này muốn phục thù?” Đông Hải thật sự không hiểu.
“Đột Quyết cùng ta không oán cũng không thù. Chỉ là không may, hoàng đế Đại Đường muốn đoạt lấy Đột Quyết thống nhất phương Bắc. Ngươi đúng lúc bị ta bắt gặp, mà ta nhất thời cao hứng muốn đem ngươi đặt vào lòng bàn tay thưởng thức. Vô nhân vô quả, hết thảy đều là trùng hợp.”
“Dằn vặt một kẻ yếu đuối, mắt không thể nhìn thấy khiến ngươi vui sướng?” Đông Hải căm giận mà nói.
Câu hỏi này khiến Kim Khởi Phạm chau mày, hắn nói sang chuyện khác: “Quyết định của ngươi như thế nào?” Ngụ ý người kia là nếu không tuân theo, hắn sẽ đoạt mệnh Hàn Canh. Đã liên lụy Hàn Canh nhiều đến vậy, y không thể lại hại chết hắn.
Hai vai vì hô hấp nặng nề mà rung động, khẽ mấp máy đôi môi phun ra câu định đoạt bi thương: “Tùy ngươi…Hết thảy tùy ngươi…..”
Ngữ tất, một bàn tay xoay mặt y qua. Còn chưa rõ Kim Khởi Phạm định làm gì, đôi môi đã bị khóa chặt. Thừa biết sẽ không được thả ra, y trong lòng khẽ thở dài. Y chung quy không thoát được số mệnh như vậy, cũng giống như cả đời đã định trước đôi mắt mù lòa, hắn tránh không khỏi vận mệnh.
Không phản kháng, lại vùng vẫy nhiều, thế nào mà chống lại được số mệnh, cũng chỉ làm cho chính mình càng rơi sâu vào cảnh ngộ bi thảm. Ngày ấy không chịu lấy thân hy sinh cho đất nước đổi lại hôm nay lại bị Kim Khởi Phạm lăng nhục bằng mọi cách. Nếu lại chống cự cũng vô lực thay đổi số phận, chỉ sợ càng đem đến nguy hiểm cho người khác.
Không được! cam chịu số phận đi. Một người mù thì cần ngạo khí cái gì? Kẻ vô dụng ở hậu thế nói cái chi đến tôn nghiêm? Đông Hải nhiều lần nói với chính mình, cố gắng thuyết phục bản thân không nên để tâm bản thân hết thảy có bị chà đạp hay không. Dù cho thứ duy nhất còn lại của hắn chỉ là cao ngạo cùng tự tôn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook