Túc Mệnh
-
Chương 15
Tiếng cười ám ách không ngừng, lúc cao lúc thấp vẫn còn pha lẫn tiếng rên đau đớn, nhưng chính là xuy xuy cười không ngừng, đâu màng trên vai vẫn còn vết thương đau đớn nóng rực có bao nhiêu kinh người.
Kim Khởi Phạm nhìn chằm chằm vào bàn tay mình đang bị nắm chặt và người đang nhắm mắt say ngủ bên mép giường, môi khô nứt nhếch lên tươi cười, làm cho Đông Hi đi theo hắn nhiều năm nghĩ lầm chủ tử tâm điên lên rồi, nghi ngờ hắn bị làm sao lại cười như một kẻ si ngốc?
Nhưng trước mắt, Kim Khởi Phạm thật là một bộ dạng kẻ si ngốc.
Cầm lên vài sợi tóc vàng, con ngươi đen mỉm cười nhìn kỹ Đông Hải vẫn còn đang trong giấc mộng, Kim Khởi Phạm khom người còn không đến phân nửa —— đau!
“Ngô…” Trán lập tức nổi gân xanh ứa mồ hôi, rõ ràng kéo theo đau đớn rất cường liệt.
Nhưng hắn nhớ đến y hôn hắn còn thổ lộ lòng liền tràn đầy vui mừng, Đông Hải cư nhiên ở cạnh hắn bồi hắn!
Lần thứ hai khom người, vẫn là đau! Trên cơ thể mạnh mẽ, vết thương đau đến nhượng hắn mồ hôi lạnh chảy ròng.
Hắn bắt đầu có điểm chán nản vì vết thương ở xương bả vai, nếu như có thể đổi một bộ phận khác nhượng hắn thuận tiện hôn hơn thì tốt rồi. Kim Khởi Phạm phiền muộn nghĩ.
Thanh âm nhỏ khiến Đông Hải chưa ngủ sâu giật mình tỉnh giấc, ngẩng đầu, con ngươi vẫn mang theo một chút buồn ngủ, “Khởi Phạm…”
“Khởi Phạm, ngươi tỉnh!?” Nhãn thần lộ ra thần sắc mừng rỡ, vươn ngón tay kéo Kim Khơi Phạm, dò xét gương mặt hơi tiều tụy của hắn.
“Tỉnh.” Kéo lấy tay y và nhẹ nhàng hôn lên.
“Ngươi vẫn ở đây với ta?”
“Ta đang đợi ngươi tỉnh lại.” Sắc mặt vui mừng khó nén, Đông Hải cấp thiết hỏi: “Còn có chỗ nào khó chịu không? Nhượng ta sai người thỉnh đại phu xem cho ngươi.”
“Không có việc gì, không cần lo lắng.”
“Ngươi thụ thương nặng như vậy sao lại không có việc gì?” Thanh âm rầu rĩ của Đông Hải từ trên vai Kim Khởi Phạm phát ra.
“Ngươi gạt ta nói không có việc gì, kết quả cũng trọng thương, sau này ngươi lại nói không có việc gì, muốn ta thế nào tin ngươi?”
“Ngươi đang lo lắng cho ta?” Đông Hải ở trên vai hắn gật đầu, nói với chính mình, nếu hắn tỉnh lại, nhất định sẽ không trốn tránh nữa.
“Ngươi không nên liều mạng cứu ta, không đáng.”
“Có đáng giá hay không đều do ta tự quyết.” Đôi môi lạnh lẽo tại thái dương của Đông Hải khẽ lẩm bẩm “Ta nói đáng giá.”
“Vì sao cứu ta?” Y muốn biết, nếu như giống như y đều vì không yên tâm, y sẽ đem hết tình ý nói hết không giữ lại một phân; nếu không phải, y sẽ che giấu tình cảm này, đỡ cho đến cuối cùng là tự mình đa tình, rước lấy chê cười.
“Ngươi là của ta, bất luận kẻ nào cũng không được thương tổn ngươi.” Kim Khởi Phạm bá đạo tuyên bố.
“Chỉ có ngươi khả dĩ tổn thương ta sao? Bởi vì ta là đồ vật của ngươi…?”
“Ngươi là người của ta.” Khởi Phạm nói lại.”Ta chưa bao giờ đem ngươi xem như là đồ vật, ngươi là người của Kim Khởi Phạm ta, còn nữa, ngươi nghĩ rằng ta muốn giữ ngươi bên cạnh vì muốn thương tổn ngươi?” Tại vì y mà cải biến nhiều như vậy, thậm chí không để ý đến tính mệnh của mình, y lại cho rằng hắn sẽ tổn thương y?
Đông Hải ở trên vai hắn lắc đầu, đây là lần đầu tiên trước mặt Kim Khởi Phạm lộ ra nụ cười xán lạn huyễn nhân, nhìn Kim Khởi Phạm đang si ngốc.
“Không, ta tin tưởng ngươi sẽ không thương tổn ta.”
“Ngươi là cố ý nhượng ta vui mới nói như vậy?”
“Ta hà tất phải lấy lòng ngươi?”
Y không đáp hỏi lại, tin tưởng thông minh như hắn tự sẽ minh bạch hàm nghĩa trong y.
Kim Khởi Phạm minh bạch quy minh bạch, nhưng vẫn rất khó tin tưởng, “Vì sao?”
“Nương ta nói như vậy.” Không thể nào đem tình ý trong lòng nói ra, đem tất cả giao cho vong linh vãng sinh chắc cũng không việc gì.
“Nàng lão nhân gia nói ta nên tin tưởng người có thể tín nhiệm.”
Người đã vãng sinh là có thể nói rõ cái gì? Kim Khởi Phạm thiêu mi, trẻ con cũng không tin.
“Ngươi đang gạt ta.”
“Ngươi chẳng lẽ không nói dối ta.”
Tình cảm không nói nên lời, cũng đủ làm Đông Hải khốn quẫn, hết lần này tới lần khác, nghi vấn của Kim Khởi Phạm lại làm y cảm thấy lo lắng.
Làm sao bây giờ? Hắn căn bản không tin. Vắt óc tìm cách, một đạo linh quang chợt lóe, thế nhưng y làm như vậy liệu có hậu quả gì không? Nghĩ rằng sẽ không việc gì, nhưng chu toàn mà nói hậu quả sẽ như thế nào.
Thật lâu không thấy y nói, Kim Khởi Phạm hừ cười, “Nếu không có ý, đừng làm cho ta nghĩ đến ngươi rồi lại nghĩ lại, chỉ giỏi chọc tức ta.” Nếu không bị thương trong người, hắn tuyệt đối sẽ ác hổ phác dương, đem tức giận hung hăng phát tiết lên trên người y, ai cần y nói những lời vô vị này làm hắn tức giận.
Hiện tại, hắn chỉ có thể đem bàn tay trên gương mặt gạt ra.
Ai! Nghĩ cũng biết hắn sẽ nổi giận. Đông Hải rốt cục hỏi: “Đại Đường không có ai tài sao? Bọn cường đạo cũng có thể làm khó Trấn Viễn tướng quân.”
Y vừa nói, bàn tay lúc nãy bị gạt ra vừa dò trên mặt Kim Khởi Phạm, ngón tay dao động, như đang tìm cái gì cuối cùng dừng lại ở trên môi hắn.
“Ngươi…”
Đôi môi phấn nộn kề lên môi của Kim Khởi Phạm, nhẹ như sợi bông.
“Ngươi dám xem thường ta.” Thanh âm lãnh ngưng nhưng không lộ ra nộ khí, trái lại mơ hồ tan vào không khí.
Tựu bởi vì nghe được tình tự trong thanh âm của hắn, Đông Hải mới mở lời nói tiếp, “Đại phu nói không sai, ngươi hảo hảo dưỡng thương đi.”
Kim Khởi Phạm buồn bực trở mình, hắn thật hối hận khi vết thương cản trở khiến hắn cảm thấy bất tiện.”Chờ ta thương thế khỏi hẵn ngươi chắc chắn gặp nguy rồi.”
Ý vị hiếp bách rơi vào trong tai trong Đông Hải, lại khiến y cười thích thú.
“Ngươi càng lúc càng không sợ ta nữa.” Là than vãn hay hân hỉ? Kỳ thực cả hai đều có. Kim Khởi Phạm nhìn khuôn mặt cười đến yên hồng, tâm băng phong từ lâu dần dần dậy lên một cảm giác ấm áp.
Hắn chính là muốn y như thế.
Bất quá, y cười hơi lâu rồi.”Ngươi cười nhiều quá.”
“Ha hả… A, phải không? A…”
Kim Khởi Phạm thở dài lần nữa, lần đầu có cảm giác bị người khác gây khó dễ, thiệt thấy bất lực.
Nếu để thuộc hạ nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ uy danh Trấn Viễn tướng quân hắn sẽ bị đem quẳng đi, hắn nghĩ, nên chấm dứt cái nét mặt tươi cười đến mê người này.
“Cứ việc cười, cười xong nên đi nghỉ ngơi một chút.”
Đông Hải ngưng cười, biểu tình nghi hoặc.
“Người nên nghỉ ngơi phải là ngươi.”
“Không! Con cá mắc câu. Là ngươi nên nghỉ ngơi.”
Nghi vấn từ từ càng nhiều, Đông Hải quả thực không hiểu hắn bị làm sao.
Kim Khởi Phạm tâm tình đang tốt trả lời, đỡ phải để y hoang mang,: “Chờ ta thương thế khỏi hẳn hơn phân nửa, chỉ sợ ngươi không có thời gian có một giấc ngủ đàng hoàng, hiểu không?”
Biểu hiện bất ngờ của Đông Hải đột nhiên khiến Kim Khởi Phạm nhất thời tâm tình tốt hơn.
Đông Hải sắc mặt chợt trắng chợt hồng một hồi lâu mới hé răng, cuối cùng mới nói được một câu: “Ta, ta đi ra bên ngoài sai người đến chiếu cố ngươi.” Hai tay chợt cứng ngắt duỗi về phía trước dò đường đi ra ngoài, câu trả lời của Kim Khởi Phạm nhất thời khiến y nghĩ miệng cứng lưỡi khô.
“Đa tạ.” Hai chữ này bao hàm tiếu ý, Kim Khởi Phạm chống cầm nhìn y bối rối đi đến cửa triêu phòng, không nhịn được cười thành tiếng.
Kim Khởi Phạm nhìn chằm chằm vào bàn tay mình đang bị nắm chặt và người đang nhắm mắt say ngủ bên mép giường, môi khô nứt nhếch lên tươi cười, làm cho Đông Hi đi theo hắn nhiều năm nghĩ lầm chủ tử tâm điên lên rồi, nghi ngờ hắn bị làm sao lại cười như một kẻ si ngốc?
Nhưng trước mắt, Kim Khởi Phạm thật là một bộ dạng kẻ si ngốc.
Cầm lên vài sợi tóc vàng, con ngươi đen mỉm cười nhìn kỹ Đông Hải vẫn còn đang trong giấc mộng, Kim Khởi Phạm khom người còn không đến phân nửa —— đau!
“Ngô…” Trán lập tức nổi gân xanh ứa mồ hôi, rõ ràng kéo theo đau đớn rất cường liệt.
Nhưng hắn nhớ đến y hôn hắn còn thổ lộ lòng liền tràn đầy vui mừng, Đông Hải cư nhiên ở cạnh hắn bồi hắn!
Lần thứ hai khom người, vẫn là đau! Trên cơ thể mạnh mẽ, vết thương đau đến nhượng hắn mồ hôi lạnh chảy ròng.
Hắn bắt đầu có điểm chán nản vì vết thương ở xương bả vai, nếu như có thể đổi một bộ phận khác nhượng hắn thuận tiện hôn hơn thì tốt rồi. Kim Khởi Phạm phiền muộn nghĩ.
Thanh âm nhỏ khiến Đông Hải chưa ngủ sâu giật mình tỉnh giấc, ngẩng đầu, con ngươi vẫn mang theo một chút buồn ngủ, “Khởi Phạm…”
“Khởi Phạm, ngươi tỉnh!?” Nhãn thần lộ ra thần sắc mừng rỡ, vươn ngón tay kéo Kim Khơi Phạm, dò xét gương mặt hơi tiều tụy của hắn.
“Tỉnh.” Kéo lấy tay y và nhẹ nhàng hôn lên.
“Ngươi vẫn ở đây với ta?”
“Ta đang đợi ngươi tỉnh lại.” Sắc mặt vui mừng khó nén, Đông Hải cấp thiết hỏi: “Còn có chỗ nào khó chịu không? Nhượng ta sai người thỉnh đại phu xem cho ngươi.”
“Không có việc gì, không cần lo lắng.”
“Ngươi thụ thương nặng như vậy sao lại không có việc gì?” Thanh âm rầu rĩ của Đông Hải từ trên vai Kim Khởi Phạm phát ra.
“Ngươi gạt ta nói không có việc gì, kết quả cũng trọng thương, sau này ngươi lại nói không có việc gì, muốn ta thế nào tin ngươi?”
“Ngươi đang lo lắng cho ta?” Đông Hải ở trên vai hắn gật đầu, nói với chính mình, nếu hắn tỉnh lại, nhất định sẽ không trốn tránh nữa.
“Ngươi không nên liều mạng cứu ta, không đáng.”
“Có đáng giá hay không đều do ta tự quyết.” Đôi môi lạnh lẽo tại thái dương của Đông Hải khẽ lẩm bẩm “Ta nói đáng giá.”
“Vì sao cứu ta?” Y muốn biết, nếu như giống như y đều vì không yên tâm, y sẽ đem hết tình ý nói hết không giữ lại một phân; nếu không phải, y sẽ che giấu tình cảm này, đỡ cho đến cuối cùng là tự mình đa tình, rước lấy chê cười.
“Ngươi là của ta, bất luận kẻ nào cũng không được thương tổn ngươi.” Kim Khởi Phạm bá đạo tuyên bố.
“Chỉ có ngươi khả dĩ tổn thương ta sao? Bởi vì ta là đồ vật của ngươi…?”
“Ngươi là người của ta.” Khởi Phạm nói lại.”Ta chưa bao giờ đem ngươi xem như là đồ vật, ngươi là người của Kim Khởi Phạm ta, còn nữa, ngươi nghĩ rằng ta muốn giữ ngươi bên cạnh vì muốn thương tổn ngươi?” Tại vì y mà cải biến nhiều như vậy, thậm chí không để ý đến tính mệnh của mình, y lại cho rằng hắn sẽ tổn thương y?
Đông Hải ở trên vai hắn lắc đầu, đây là lần đầu tiên trước mặt Kim Khởi Phạm lộ ra nụ cười xán lạn huyễn nhân, nhìn Kim Khởi Phạm đang si ngốc.
“Không, ta tin tưởng ngươi sẽ không thương tổn ta.”
“Ngươi là cố ý nhượng ta vui mới nói như vậy?”
“Ta hà tất phải lấy lòng ngươi?”
Y không đáp hỏi lại, tin tưởng thông minh như hắn tự sẽ minh bạch hàm nghĩa trong y.
Kim Khởi Phạm minh bạch quy minh bạch, nhưng vẫn rất khó tin tưởng, “Vì sao?”
“Nương ta nói như vậy.” Không thể nào đem tình ý trong lòng nói ra, đem tất cả giao cho vong linh vãng sinh chắc cũng không việc gì.
“Nàng lão nhân gia nói ta nên tin tưởng người có thể tín nhiệm.”
Người đã vãng sinh là có thể nói rõ cái gì? Kim Khởi Phạm thiêu mi, trẻ con cũng không tin.
“Ngươi đang gạt ta.”
“Ngươi chẳng lẽ không nói dối ta.”
Tình cảm không nói nên lời, cũng đủ làm Đông Hải khốn quẫn, hết lần này tới lần khác, nghi vấn của Kim Khởi Phạm lại làm y cảm thấy lo lắng.
Làm sao bây giờ? Hắn căn bản không tin. Vắt óc tìm cách, một đạo linh quang chợt lóe, thế nhưng y làm như vậy liệu có hậu quả gì không? Nghĩ rằng sẽ không việc gì, nhưng chu toàn mà nói hậu quả sẽ như thế nào.
Thật lâu không thấy y nói, Kim Khởi Phạm hừ cười, “Nếu không có ý, đừng làm cho ta nghĩ đến ngươi rồi lại nghĩ lại, chỉ giỏi chọc tức ta.” Nếu không bị thương trong người, hắn tuyệt đối sẽ ác hổ phác dương, đem tức giận hung hăng phát tiết lên trên người y, ai cần y nói những lời vô vị này làm hắn tức giận.
Hiện tại, hắn chỉ có thể đem bàn tay trên gương mặt gạt ra.
Ai! Nghĩ cũng biết hắn sẽ nổi giận. Đông Hải rốt cục hỏi: “Đại Đường không có ai tài sao? Bọn cường đạo cũng có thể làm khó Trấn Viễn tướng quân.”
Y vừa nói, bàn tay lúc nãy bị gạt ra vừa dò trên mặt Kim Khởi Phạm, ngón tay dao động, như đang tìm cái gì cuối cùng dừng lại ở trên môi hắn.
“Ngươi…”
Đôi môi phấn nộn kề lên môi của Kim Khởi Phạm, nhẹ như sợi bông.
“Ngươi dám xem thường ta.” Thanh âm lãnh ngưng nhưng không lộ ra nộ khí, trái lại mơ hồ tan vào không khí.
Tựu bởi vì nghe được tình tự trong thanh âm của hắn, Đông Hải mới mở lời nói tiếp, “Đại phu nói không sai, ngươi hảo hảo dưỡng thương đi.”
Kim Khởi Phạm buồn bực trở mình, hắn thật hối hận khi vết thương cản trở khiến hắn cảm thấy bất tiện.”Chờ ta thương thế khỏi hẵn ngươi chắc chắn gặp nguy rồi.”
Ý vị hiếp bách rơi vào trong tai trong Đông Hải, lại khiến y cười thích thú.
“Ngươi càng lúc càng không sợ ta nữa.” Là than vãn hay hân hỉ? Kỳ thực cả hai đều có. Kim Khởi Phạm nhìn khuôn mặt cười đến yên hồng, tâm băng phong từ lâu dần dần dậy lên một cảm giác ấm áp.
Hắn chính là muốn y như thế.
Bất quá, y cười hơi lâu rồi.”Ngươi cười nhiều quá.”
“Ha hả… A, phải không? A…”
Kim Khởi Phạm thở dài lần nữa, lần đầu có cảm giác bị người khác gây khó dễ, thiệt thấy bất lực.
Nếu để thuộc hạ nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ uy danh Trấn Viễn tướng quân hắn sẽ bị đem quẳng đi, hắn nghĩ, nên chấm dứt cái nét mặt tươi cười đến mê người này.
“Cứ việc cười, cười xong nên đi nghỉ ngơi một chút.”
Đông Hải ngưng cười, biểu tình nghi hoặc.
“Người nên nghỉ ngơi phải là ngươi.”
“Không! Con cá mắc câu. Là ngươi nên nghỉ ngơi.”
Nghi vấn từ từ càng nhiều, Đông Hải quả thực không hiểu hắn bị làm sao.
Kim Khởi Phạm tâm tình đang tốt trả lời, đỡ phải để y hoang mang,: “Chờ ta thương thế khỏi hẳn hơn phân nửa, chỉ sợ ngươi không có thời gian có một giấc ngủ đàng hoàng, hiểu không?”
Biểu hiện bất ngờ của Đông Hải đột nhiên khiến Kim Khởi Phạm nhất thời tâm tình tốt hơn.
Đông Hải sắc mặt chợt trắng chợt hồng một hồi lâu mới hé răng, cuối cùng mới nói được một câu: “Ta, ta đi ra bên ngoài sai người đến chiếu cố ngươi.” Hai tay chợt cứng ngắt duỗi về phía trước dò đường đi ra ngoài, câu trả lời của Kim Khởi Phạm nhất thời khiến y nghĩ miệng cứng lưỡi khô.
“Đa tạ.” Hai chữ này bao hàm tiếu ý, Kim Khởi Phạm chống cầm nhìn y bối rối đi đến cửa triêu phòng, không nhịn được cười thành tiếng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook