Túc Mệnh
-
Chương 1
Cổ xe ngựa điêu tàn, hai quân giằng co mỗi bên một phương. Đôi bên đều có ý đồ tìm ra chỗ yếu của đối phương để tiến hành công sát.
Cuối cùng, tương dữ tương gian chỉ còn một con ngựa lớn ở đằng xa, không hẹn mà cùng lộ ra một nụ cười quỷ dị. Không một tiếng quát, con ngựa đã nhận lệnh chủ nhân hướng thẳng đối phương mà phóng đi.
Đường kiếm sắc bén giao nhau lóe ra những ánh lửa, vẻn vẹn một chiêu đã quyết định kẻ thắng người bại. Cuối cùng, một tiếng gầm vang, một luồng chớp lóe sáng, một kẻ ngã nhào đầu trên mặt đất, một lĩnh tướng cười nhạt đắc thắng.
Kim Khởi Phạm, hiện nay là Trấn Viễn tướng quân do chính hoàng thượng sắc phong, vốn bách chiến bách thắng, chiến công đều được lưu danh. Hoàng thượng hài lòng với công lao giết giặt anh dũng nên phái hắn trấn thủ biên cương, nguyên lai là để phòng ngừa Đột Quyết phía nam quấy nhiễu.
Đông Hi cầm trong tay cấp lệnh từ Trường An truyền đến, bước nhanh về phía chủ đường phủ tướng quân.
“Khởi bẩm tướng quân, Trường An thành truyền đến cấp lệnh, thỉnh tướng quân…” Đông Hi đầu không dám ngẩng lên, vẫn quỳ gối ngoài phòng.
Tiếng cười trầm thấp vang vọng từ trong chủ đường còn mang theo tiếng cười khe khẽ mềm mại của nữ tử. Bên trong chính là kẻ đang nắm giữ binh quyền hiện nay. Trên người hắn lại là một nữ tử cơ hồ lộ cả nửa thân trần.
Trời ạ! Đông Hi hô lớn trong lòng: Đây là chủ đường, bọn lính có thể đi qua chỗ này bất kì lúc nào a!
“Lui xuống!” Theo sau tiếng cười ngày càng lắng xuống là mệnh lệnh lười nhác.
“Tuân mệnh!” Đông Hi luống cuống đứng dậy vội vàng thối lui.
“Không phải ngươi.” Âm thanh trầm thấp mang theo tiếu ý nhàn nhạt.
“A?” Đông Hi kinh ngạc ngẩng đầu, thấy nữ tử bán lỏa thân ban nãy đã không còn tâm hơi, mới biết người chủ tử đuổi không phải là mình.
“Vào đi!” Nam tử vừa cùng nữ tử kia chơi đùa ngoại sam <áo ngoài> đại khai, lộ ra lòng ngực rắn chắc. Hắn ngay cả quần áo cũng lười chỉnh, ko chút quan tâm thuộc hạ mình chứng kiến cảnh này sẽ nghĩ gì.
“Tuân mệnh” Đông Hi hai tay đem cấp lệnh trình lên.
“Trường An truyền đến tin gì?” Kim Khởi Phạm một tay chống lấy trán, một tay đùa bỡn với cấp lệnh.Hắn dường như đối với cấp lệnh này không một chút hứng thú, cũng lười mở ra, để Đông Hi nói từng việc một với hắn.
Đông Hi trong lòng thở dài: chủ tử hắn mặc dù là Trấn Viễn tướng quân, nhưng lại hoàn toàn không tuân theo hoàng lệnh quy củ gò bó. Ngay cả văn kiện mật yếu quan trọng chốn thâm cung cũng nhượng hắn xem xong rồi thuật cho nghe. Chỉ vì chủ tử hắn không muốn lãng phí thời gian cùng tinh lực để xem qua bố cáo của thánh thượng.
“Hồi bẩm chủ tử. Đột Quyết ở phương Bắc lần này có ý định xâm lược. Hoàng thượng mong muốn chủ tử có thể tấn công Đột Quyết, thống nhất phương bắc.”
Băng lãnh nhãn thần vừa nghe sẽ có phát sinh chiến tranh lập tức chuyển thành tinh quang hưng phấn, cơ hồ còn để lộ hơi thở khát khao mãnh liệt.
Bộ dáng khát máu lúc này làm Ðông Hi không khỏi rùng mình. Kỳ thật hắn ði theo chủ tử nhiều nãm, vẫn không tài nào nắm bắt được tính tình chủ tử. Nhưng duy nhất một ðiều có thể xác định chính là một khi chủ tử ðã lộ ra biểu tình như vậy thì lần này quân ðịch ắt hẳn bị tiêu diệt sạch sẽ không còn một móng.
“Thế nhưng, nếu như lần này tấn công Đột Quyết, đối với bách tín vương triều quả thật là đại hỷ. Bất quá..đây không phải kết quả mà ta mong muốn.” Kim Khởi Phạm thở dài.
“Chủ tử, ngài đây là…?” Đông hi bội phần hồ nghi.
“Nếu như đạt được Đột Quyết…” Kim Khởi Phạm vừa nói vừa đi về bụi hoa ở hậu viên, ánh mắt dừng lại tại một đóa hoa đỏ tươi trên cây mẫu đơn. “Như vậy sau đó còn có chiến tranh không?”
“Chủ tử…” Đông Hi chẳng làm sao nói tiếp được, chỉ ê a cả buổi.
“A, coi như ta nói đùa” Kim Khởi Phạm mắt lạnh lườm hướng Đông Hi. Năm đó thấy hắn là kẻ có tài nên mới đề bạt ở lại bên cạnh mình, chỉ tiếc hắn quá trung thành, lúc nào cũng bị một câu nói hù dọa đến ngây ngốc. Đông Hi gật đầu chống đỡ, thấy rõ chủ tử ngắt đóa hoa mẫu đơn đỏ tươi kia xuống vò nát trong lòng bàn tay. Hắn bất giác cảm thấy không có sự đùa giỡn ở chủ tử
“Không cần theo ta.” Nói xong Kim Khởi Phạm một mình đi đến mã tư. Đông Hi tuân lệnh ở lại tại chỗ, nhìn đóa hoa vừa bị chủ tử làm cho tan nát mới phát giát nhớ lại động tác lạt thủ thôi hoa <độc ác vò nát bông hoa> ban nãy. Có đúng hay không đó là hành vi của chủ tử? Đông Hi bất giác lại rùng mình một cái.
Cuối cùng, tương dữ tương gian chỉ còn một con ngựa lớn ở đằng xa, không hẹn mà cùng lộ ra một nụ cười quỷ dị. Không một tiếng quát, con ngựa đã nhận lệnh chủ nhân hướng thẳng đối phương mà phóng đi.
Đường kiếm sắc bén giao nhau lóe ra những ánh lửa, vẻn vẹn một chiêu đã quyết định kẻ thắng người bại. Cuối cùng, một tiếng gầm vang, một luồng chớp lóe sáng, một kẻ ngã nhào đầu trên mặt đất, một lĩnh tướng cười nhạt đắc thắng.
Kim Khởi Phạm, hiện nay là Trấn Viễn tướng quân do chính hoàng thượng sắc phong, vốn bách chiến bách thắng, chiến công đều được lưu danh. Hoàng thượng hài lòng với công lao giết giặt anh dũng nên phái hắn trấn thủ biên cương, nguyên lai là để phòng ngừa Đột Quyết phía nam quấy nhiễu.
Đông Hi cầm trong tay cấp lệnh từ Trường An truyền đến, bước nhanh về phía chủ đường phủ tướng quân.
“Khởi bẩm tướng quân, Trường An thành truyền đến cấp lệnh, thỉnh tướng quân…” Đông Hi đầu không dám ngẩng lên, vẫn quỳ gối ngoài phòng.
Tiếng cười trầm thấp vang vọng từ trong chủ đường còn mang theo tiếng cười khe khẽ mềm mại của nữ tử. Bên trong chính là kẻ đang nắm giữ binh quyền hiện nay. Trên người hắn lại là một nữ tử cơ hồ lộ cả nửa thân trần.
Trời ạ! Đông Hi hô lớn trong lòng: Đây là chủ đường, bọn lính có thể đi qua chỗ này bất kì lúc nào a!
“Lui xuống!” Theo sau tiếng cười ngày càng lắng xuống là mệnh lệnh lười nhác.
“Tuân mệnh!” Đông Hi luống cuống đứng dậy vội vàng thối lui.
“Không phải ngươi.” Âm thanh trầm thấp mang theo tiếu ý nhàn nhạt.
“A?” Đông Hi kinh ngạc ngẩng đầu, thấy nữ tử bán lỏa thân ban nãy đã không còn tâm hơi, mới biết người chủ tử đuổi không phải là mình.
“Vào đi!” Nam tử vừa cùng nữ tử kia chơi đùa ngoại sam <áo ngoài> đại khai, lộ ra lòng ngực rắn chắc. Hắn ngay cả quần áo cũng lười chỉnh, ko chút quan tâm thuộc hạ mình chứng kiến cảnh này sẽ nghĩ gì.
“Tuân mệnh” Đông Hi hai tay đem cấp lệnh trình lên.
“Trường An truyền đến tin gì?” Kim Khởi Phạm một tay chống lấy trán, một tay đùa bỡn với cấp lệnh.Hắn dường như đối với cấp lệnh này không một chút hứng thú, cũng lười mở ra, để Đông Hi nói từng việc một với hắn.
Đông Hi trong lòng thở dài: chủ tử hắn mặc dù là Trấn Viễn tướng quân, nhưng lại hoàn toàn không tuân theo hoàng lệnh quy củ gò bó. Ngay cả văn kiện mật yếu quan trọng chốn thâm cung cũng nhượng hắn xem xong rồi thuật cho nghe. Chỉ vì chủ tử hắn không muốn lãng phí thời gian cùng tinh lực để xem qua bố cáo của thánh thượng.
“Hồi bẩm chủ tử. Đột Quyết ở phương Bắc lần này có ý định xâm lược. Hoàng thượng mong muốn chủ tử có thể tấn công Đột Quyết, thống nhất phương bắc.”
Băng lãnh nhãn thần vừa nghe sẽ có phát sinh chiến tranh lập tức chuyển thành tinh quang hưng phấn, cơ hồ còn để lộ hơi thở khát khao mãnh liệt.
Bộ dáng khát máu lúc này làm Ðông Hi không khỏi rùng mình. Kỳ thật hắn ði theo chủ tử nhiều nãm, vẫn không tài nào nắm bắt được tính tình chủ tử. Nhưng duy nhất một ðiều có thể xác định chính là một khi chủ tử ðã lộ ra biểu tình như vậy thì lần này quân ðịch ắt hẳn bị tiêu diệt sạch sẽ không còn một móng.
“Thế nhưng, nếu như lần này tấn công Đột Quyết, đối với bách tín vương triều quả thật là đại hỷ. Bất quá..đây không phải kết quả mà ta mong muốn.” Kim Khởi Phạm thở dài.
“Chủ tử, ngài đây là…?” Đông hi bội phần hồ nghi.
“Nếu như đạt được Đột Quyết…” Kim Khởi Phạm vừa nói vừa đi về bụi hoa ở hậu viên, ánh mắt dừng lại tại một đóa hoa đỏ tươi trên cây mẫu đơn. “Như vậy sau đó còn có chiến tranh không?”
“Chủ tử…” Đông Hi chẳng làm sao nói tiếp được, chỉ ê a cả buổi.
“A, coi như ta nói đùa” Kim Khởi Phạm mắt lạnh lườm hướng Đông Hi. Năm đó thấy hắn là kẻ có tài nên mới đề bạt ở lại bên cạnh mình, chỉ tiếc hắn quá trung thành, lúc nào cũng bị một câu nói hù dọa đến ngây ngốc. Đông Hi gật đầu chống đỡ, thấy rõ chủ tử ngắt đóa hoa mẫu đơn đỏ tươi kia xuống vò nát trong lòng bàn tay. Hắn bất giác cảm thấy không có sự đùa giỡn ở chủ tử
“Không cần theo ta.” Nói xong Kim Khởi Phạm một mình đi đến mã tư. Đông Hi tuân lệnh ở lại tại chỗ, nhìn đóa hoa vừa bị chủ tử làm cho tan nát mới phát giát nhớ lại động tác lạt thủ thôi hoa <độc ác vò nát bông hoa> ban nãy. Có đúng hay không đó là hành vi của chủ tử? Đông Hi bất giác lại rùng mình một cái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook