Tục Lạt Giang Hồ
-
Chương 27: Tam Tử Hoàng Kim Đài Năm
Lý Đông Thanh ngồi ở yến hội hơi có chút bất an, Hỏa Tầm Sưởng Minh chọt chọt hắn, thấp giọng nói: "Bị mắng à?"
Lý Đông Thanh gật gật đầu, không quá cao hứng.
Hỏa Tầm Sưởng Minh lại nói: "Ai nha, việc này không phải bình thường sao, nếu như ngươi không quay về, đến ta cũng muốn mắng ngươi."
Lý Đông Thanh sau khi trở về chỉ có thể thành thật khai báo với Đông Hải vương, chính mình có bằng hữu đến Đông Âu, hắn thực sự muốn gặp mặt rồi mới quay về.
Ai ngờ Đông Hải vương lại vô cùng sảng khoái, còn sai người đi mời hai người Ninh Hòa Trần cùng tới, tụ họp một chút.
Đông Hải vương tự nhận yến hội của mình rất thú vị, không có điểm gì tẻ nhạt, cho nên luôn thích mời người khác tới dùng cơm, nhưng sự thực là, cho dù bình dị gần gũi đến đâu thì vương cũng là vương, cũng sẽ khiến người ta cảm thấy quẫn bách áp bức.
Đông Hải vương yêu thích náo nhiệt, lại để cho nhóm ca nữ đến khiêu vũ, khi tiếng đàn vang lên, bầu không khí quả thực náo nhiệt hơn một chút.
Vương phi đẩy nữ hài bên người một cái, để nàng chuẩn bị cho tốt, nữ hài lại có chút ngượng ngùng, không dám ngẩng đầu.
Qua một hồi lâu, nhóm Ninh Hòa Trần mới đến, Vương Tô Mẫn một mặt không vui, nhưng cũng mạnh mẽ áp xuống.
Vương Tô Mẫn đến cùng vẫn còn thói quen phóng đãng bất kham trên thảo nguyên, không thích quanh co, càng không thích nịnh nọt, sau khi đến nơi này liền cách Nguyệt Chi cùng vương thất thật xa, kỳ thực đến cả Lý Đông Thanh cũng không thường gặp được, hắn có công phu, tự mình đi tìm công việc cầm canh gõ mõ, hôm nào cũng ngày ngủ đêm dậy, thỉnh thoảng đến nhìn hai người Lý Đông Thanh một lát, có lúc bọn họ không có chuyện gì liền đến gian phòng nhỏ của Vương Tô Mẫn gọi hắn rời giường, cùng nhau tụ tập một trận.
Vương Tô Mẫn một mặt không vui từ trong ổ chăn bò dậy, gãi đầu một cái, khoắc áo cùng bọn hắn xuất môn.
Lý Đông Thanh cảm thấy người ở nơi này chỉ có Vương Tô Mẫn là yên ổn nhất.
Có thể ở mãi một nơi, cũng chịu được tịch mịch.
Đông Hải vương đứng lên nghênh tiếp bọn họ, nhìn thấy Hoắc Hoàng Hà ở giữa, đi xuống hỏi: "Ngươi chính là bằng hữu của Đông Thanh đi!"
"Là thúc thúc của hắn." Hoắc Hoàng Hà kiên trì nói.
Đông Hải vương ngẩn người một chút, cười to nói: "Thúc thúc của Đông Thanh ta có biết một người, cũng không phải ngươi!"
Hoắc Hoàng Hà nói: "Đó là một người khác."
"Hay cho một người khác," Đông Hải vương nói, "Nghe đại danh tráng sĩ đã lâu, hôm nay gặp mặt quả nhiên không tầm thường, mời ngồi!"
Hoắc Hoàng Hà chắp tay, theo thị nữ dẫn đường ngồi xuống, không hề mất tự nhiên, giống như là đến chơi nhà bạn vậy, thản nhiên ngồi xuống.
Hoắc Hoàng Hà, Ninh Hòa Trần, Vương Tô Mẫn ngồi bên tay phải của bàn thấp mới mang tới, ngồi đối diện với Lý Đông Thanh, ở giữa là thảm trải nền thật dài, tiếng đàn vang lên, vũ nữ liền đứng ở phía trên nhảy múa.
Âu Dương Diêu nói: "Tuyết Mãn, gần đây không nghe thấy tin tức của ngươi, cũng không thấy được ngươi."
"Dạo này lười biếng, không có tinh thần, không muốn ra khỏi cửa." Ninh Hòa Trần giải thích, "Làm Đông Hải vương nhớ nhung rồi."
Ninh Hòa Trần trong tình huống bình thường đều rất nể mặt Đông Hải vương, sẽ không bày ra dáng vẻ thường ngày, vừa đến vương cung liền ôn tồn nhã nhặn.
Lý Đông Thanh trái lo phải nghĩ không hiểu, Ninh Hòa Trần thế mà cũng sẽ ở dưới mái hiên cúi đầu.
Âu Dương Diêu nói: "Ra ngoài đi dạo nhiều một chút, vương phi ở trong cung sắp bức bối thành bệnh rồi, nàng muốn tổ chức một buổi yến tiệc để vãn bối đồng thời sum họp, đến lúc đó ngươi cũng cùng đi."
Lý Đông Thanh sáng mắt lên.
Ninh Hòa Trần nói: "Không muốn hoạt động lắm, cũng không tính là vãn bối nữa, thôi thì hơn."
Lý Đông Thanh lại quay về ủ rũ.
Cô nương kia bị vương phi đẩy đi lên, nàng thay một bộ váy khác, nhìn càng trắng trong thuần khiết, tóc vấn sau đầu, đôi môi đo đỏ, là một tiểu mỹ nhân khiến người nhìn vui tai thích mắt.
Hỏa Tầm Sưởng Minh xem trò vui mà reo hò khen hay, đến Ninh Hòa Trần cũng liếc nhìn thêm hai lần, Lý Đông Thanh vừa vặn thấy Ninh Hòa Trần đánh giá cô nương kia, trong lòng lộp bộp.
Có chút chột dạ, lại có chút kỳ quái.
Hoắc Hoàng Hà một lòng một dạ muốn ăn, đối với những chuyện này đều không biết, còn bắt chuyện với Ninh Hòa Trần, nói: "Món này không tồi."
Ninh Hòa Trần hứng thú, nể mặt hắn liền ăn hai miếng, thấy ngày hôm nay có vẻ rất không có tinh thần, Lý Đông Thanh nghĩ: "Hôm nay làm sao thế?"
Suy nghĩ kỹ một chút, hình như buổi trưa vẫn còn tốt, là sau khi Hoắc Hoàng Hà trở về mới có chuyện, lẽ nào Hoắc Hoàng Hà đã nói gì ư?
Hắn thất thần nhìn Ninh Hòa Trần, Ninh Hòa Trần cảm nhận được ánh mắt của hắn, quay sang nhìn lại, Lý Đông Thanh không yên lòng uống một hớp rượu, bị sặc cho tỉnh.
Ninh Hòa Trần cười nhẹ, Lý Đông Thanh cũng lặng lẽ cười hai tiếng.
Cô nương lúc này đã nhảy xong một khúc, Vương phi hỏi: "Yên nhi nhảy có tốt không?"
Hỏa Tầm Sưởng Minh dùng cùi chỏ đẩy Lý Đông Thanh một cái, Lý Đông Thanh bị hắn đẩy đau, cúi đầu nói: "Tư thế nhảy múa của cô nương rất đẹp, ta không biết nói chuyện, không nói ra được lời dễ nghe, không sánh được một phần vạn của cô nương."
Vương phi cười vô cùng thoải mái, nói: "Ngươi rất biết nói chuyện mà!"
Quách Yên triệt để đỏ ửng hai má, đầu hận không thể cúi thấp đến tận váy.
Lý Đông Thanh: "..."
Rơi vào hoàn cảnh này, trong lòng Lý Đông Thanh lại có khủng hoảng, rất sợ đến bước hắn không thể khống chế nổi.
Hỏa Tầm Lệ sẽ không để ý việc hắn lấy một thị nữ bên cạnh vương phi, từ góc độ công danh lợi lộc mà nói, như vậy có thể cùng Đông Âu giao hảo, từ góc độ tư tình tới nói, Hỏa Tầm Lệ cũng hi vọng hắn cưới vệ.
Quách Yên ôn nhu như nước, làm sao lại không tốt?
Làm sao lại không tốt? Lý Đông Thanh vốn cũng cảm thấy không có gì không tốt, nhưng nếu thật sự đến lúc này, trong lòng hắn đều tràn đầy không muốn.
Vương phi lại muốn mở miệng, Lý Đông Thanh bị dọa cho phát sợ, mà lúc này chợt nghe được bên ngoài truyền tới tiếng bước chân của sĩ binh đưa tin, lẹt xà lẹt xẹt, không biết do đâu khiến cho người ta phiền lòng ý loạn.
Gương mặt đang tươi cười của Đông Hải vương trầm xuống, khoát tay, lễ nhạc liền ngừng.
Binh sĩ đưa tin chạy bước nhỏ đi vào, quỳ nói: "Bẩm Đông Hải vương, ty chức ở cửa thành ngăn lại sứ thần vừa đến, người kia công bố chiến sự khẩn cấp ở tiền phương, hoàng đế mời ngài xuất binh tiếp viện."
Đông Hải vương cau mày nói: "Ở đâu có chiến sự?"
"Ba quận," sĩ binh truyền tin nói, "Hoàng thượng muốn diệt cỏ tận gốc Diệp gia của Thôn Bắc Hải ở Ba quận."
Mọi người đang ngồi đều cả kinh.
Đông Hải vương trầm ngâm chốc lát, nói: "Gọi sứ thần tiến vào nói chuyện."
Sứ thần kia là một người đàn ông hơi mập mạp, khom người lại, nhưng không quỳ xuống hành lễ, nói: "Đông Hải vương."
"Hoàng thượng có lệnh, phàm là môn phái giang hồ, nhân số lớn hơn hai trăm người, mỗi tháng nộp lên trên năm lượng bạc; lớn hơn năm trăm người, mỗi tháng nộp lên trên tám lượng; vượt quá một ngàn người, mỗi tháng nộp lên trên mười lượng.
Thôn Bắc Hải có hơn bảy trăm đệ tử, là đại môn phái có máu mặt nhất trong giang hồ, công khai kháng chỉ, còn giết sứ thần, đối với hoàng kim lệnh càng thêm nhục nhã.
Thánh thượng tức giận rồi."
Người đang ngồi đầu tiên chính là nhìn Hoắc Hoàng Hà, chỉ thấy Hoắc Hoàng Hà nuốt xuống một ngụm rượu, giống như không nghe thấy.
Đông Hải vương nói: "Muốn mượn bao nhiêu binh?"
"Càng nhiều càng tốt," Sứ thần nói, "Thôn Bắc Hải thực lực ra sao, Đông Hải vương cũng không thể nào không biết."
Đông Hải vương do dự một chút, nói: "Phía ta bên này có ba ngàn tinh binh, lại cho mượn thêm một vạn kỵ binh cùng Đại tướng quân của ta cùng xuất chinh.
Chúng ta được thánh thượng che chở đã lâu, vẫn luôn yên bình, không bỏ ra nổi binh mã nhiều hơn được nữa."
Sứ thần nói: "Vâng."
"Lưu tướng quân tiến lên."
Lưu tướng quân quỳ một chân trên đất, nói: "Có thần."
Đông Hải vương nói: "Cô vương mệnh ngươi thành kiêu kỵ tướng quân, mang theo tinh binh mới vừa luyện được, đi đi."
Một trận tiệc rượu linh đình liền kết thúc qua quýt như thế.
Lý Đông Thanh bị Hỏa Tầm Lệ bắt được, dạy dỗ hai câu, hắn sốt ruột vội vã, vội vàng đáp lại, Hỏa Tầm Lệ liếc mắt một cái đã nhìn ra hắn gấp gáp cái gì, nói: "Ngươi phải nhớ thân phận cùng lập trường của chính mình."
Lý Đông Thanh nhìn nàng.
Hỏa Tầm Lệ có chút tức giận, hỏi: "Ngươi không phục?"
Lý Đông Thanh nói: "Ngươi quên mất rồi, ta đã từng lên Hoàng Kim Đài, cũng là người giang hồ."
"Đó là Lưu Chuyết." Đại ca nữ sớm có ứng đối, hiển nhiên đã nghĩ tới chuyện này, nói, "Trước mặt ta là Lý Đông Thanh.
Là vương tử của Nguyệt Chi."
"Đều là ta," Lý Đông Thanh lại nói, "Chẳng lẽ còn có thể chia ra làm hai sao? Giống như trong cơ thể ta có dòng máu của Nguyệt Chi, thế nhưng ta cũng là đồ đệ của Ninh Hòa Trần, những thứ này đều là ta."
Hắn không muốn nói thêm nữa, quay người muốn chạy, Hỏa Tầm Lệ kéo hắn một cái, Lý Đông Thanh tránh ra, nói: "Ta có việc gấp."
Hỏa Tầm Lệ trơ mắt nhìn hắn chạy xa, Đông Hải vương từ trong nhà đi ra, liếc mắt nhìn, nói: "Cái ngày mà ngươi để cho hắn chạy đi, nên nghĩ đến kết quả này."
Hỏa Tầm Lệ vô cùng trầm mặc.
Sắc trời đã tối, chỉ có một chút chút ánh tà dương tình cờ xuyên qua khe gạch chiếu vào, bốn phía đã trở nên tối tăm, trời cũng lạnh hơn rồi.
Hỏa Tầm Sưởng Minh ở đầu phố ngó dáo dác nửa ngày, rốt cuộc cũng trông thấy thân ảnh của Lý Đông Thanh, phất phất tay với hắn, thấp giọng nói: "Hai người bọn họ hàn huyên hơn nửa ngày rồi."
Lý Đông Thanh nói tiếng cám ơn, xong liền mau chóng đi tới, nghe thấy Ninh Hòa Trần nói: "Đông Hải vương ngày hôm nay không để lộ thân phận của ngươi..." Y vừa nhấc mắt đã thấy thấy Lý Đông Thanh đến, lại tiếp tục nói: "Là muốn cứu ngươi một mạng.
Bằng không hôm nay ngươi ta liền chắp cánh khó thoát."
Hoắc Hoàng Hà nói: "Không có liên quan gì với ngươi."
"Ngươi sắp chết ta có thể ở bên cạnh nhìn à?" Ninh Hòa Trần buồn cười nói, "Nói không chừng còn phải liên lụy đến đứa ngốc này."
Lý Đông Thanh cười, liếc nhìn Hoắc Hoàng Hà nói: "Thúc thúc, ngươi phải đi sao?"
"Ta phải đến Ba quận, A Mai còn ở đó." Hoắc Hoàng Hà nói.
Lý Đông Thanh liếc mắt nhìn Ninh Hòa Trần, Ninh Hòa Trần lại không lên tiếng, Lý Đông Thanh liền hỏi: "Khi nào thì đi?"
Hoắc Hoàng Hà nói: "Hiện tại, đang chờ cùng ngươi cáo biệt đây."
Lý Đông Thanh lập tức cảm thấy khó chịu, nắm cổ tay hắn, nói: "Ta cũng..."
Ninh Hòa Trần lúc này liền chặn ngang: "Ngươi ngoan ngoãn ở nhà đợi đi, đừng thêm phiền."
Lý Đông Thanh thân phận đặc thù, cũng sợ liên lụy càng nhiều người tiến vào.
Nếu là Võ đế biết hắn giao du thân thiết với người của Thôn Bắc Hải cùng Ninh Hòa Trần, đối với bọn họ mà nói không phải chuyện tốt.
Việc đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể phẫn nộ ngậm miệng.
Hoắc Hoàng Hà nói: "Thay ta cùng Vương huynh đệ nói một tiếng đi, có duyên sẽ gặp lại.
Hôm nay có Thôn Bắc Hải, ngày mai sẽ có người khác, Thôn Bắc Hải không đáng tiếc, mà giang hồ đáng tiếc, các ngươi từng người bảo trọng."
Dứt lời, Hoắc Hoàng Hà liền ôm quyền, đạp bước lên mái hiên, hai bước đã biến mất tung tích, vốn dự tính ở lại đây hai ngày, nhưng ngay cả một đêm cũng không ở lại.
Ninh Hòa Trần chỉ liếc nhìn, liền quay đầu hỏi: "Bị mắng rồi?"
Lý Đông Thanh gật đầu.
Ninh Hòa Trần nói: "Nên mắng."
"Ài," Lý Đông Thanh nói, "Ta nếu như thật sự làm theo những chuyện mà Đại ca nữ dặn dò, vậy ngươi sẽ thích sao?"
"Không thích," Ninh Hòa Trần đương nhiên nói, "Ngươi ngày hôm nay chỉ làm sai một chuyện, không nên nói dối Đông Hải vương.
Hắn là người đã thành tinh, ngươi nói dối trước mặt hắn, thực sự quá ngốc."
Thế nhưng Lý Đông Thanh lúc đó thực sự không còn cách nào khác.
Ninh Hòa Trần nhìn hắn không vui lắm, liền không giảng lí lẽ nữa, nói: "Quay về thôi."
Hai người liền đón ánh tà dương mà quay về nhà.
Lý Đông Thanh cho là Ninh Hòa Trần sẽ nói về chuyện của Thôn Bắc Hải cùng hoàng kim lệnh, nhưng y đến một câu cũng không nói.
Vương Tô Mẫn càng nghiêng đầu qua, dưới lầu có một người trượt lên, ôm gối đi lên lầu, ở trước cửa dừng lại một chút, nhẹ nhàng gõ lên.
Còn không chờ người bên trong có động tĩnh đã tự mình đẩy ra.
Ninh Hòa Trần mở mắt, có chút bất đắc dĩ.
Lý Đông Thanh tự giác đặt gối lên trên giường, nằm ở bên ngoài, tay đặt ở trên bụng, ngón tay chọt chọt, nói: "Hai ta cùng ngủ."
Hai người đã rất lâu không ngủ chung, lúc trước Lý Đông Thanh ngủ không yên ổn, Ninh Hòa Trần liền trông hắn, sau này Ninh Hòa Trần cũng không có đuổi hắn đi, là Lý Đông Thanh tự mình cảm thấy ngượng ngùng mới rời đi.
Ninh Hòa Trần nhường chút chỗ cho hắn, nghiêng mình nhắm mắt lại, giống như là muốn ngủ tiếp.
Hai người trầm mặc đã lâu, thanh âm của Ninh Hòa Trần vang lên trong bóng tối, hỏi: "Cô nương ban ngày kia tên gì?"
"...!Quách Yên."
"Thích không?" Ninh Hòa Trần hỏi.
Lý Đông Thanh: "..."
Ninh Hòa Trần không mở mắt, tay ở trên bụng Lý Đông Thanh vỗ vỗ, động viên nói: "Không sao, cùng sư phụ nói một chút."
Lý Đông Thanh nói: "Không, không biết."
"Há," Ninh Hòa Trần nói, "Đó chính là yêu thích.
Rất tốt."
Lý Đông Thanh cảm thấy y nói không đúng, buồn bực nói: "Không phải như vậy đi?"
Ninh Hòa Trần lại nói: "Lúc mới gặp ngươi, ngươi còn chưa đủ lông đủ cánh, hiện tại đã lớn như vậy rồi, cũng cao như thế, mà ta vẫn luôn cảm thấy ngươi còn là một bé con, phải để người ta quản ngươi, chăm sóc ngươi."
Lý Đông Thanh trầm mặc trong chốc lát, hỏi: "Ngươi hỏi ta cái này, là bởi vì ngươi phải đi sao?"
Ninh Hòa Trần nở nụ cười, lại không trả lời, chân cọ vào chân, vòng hắn qua trước ngực mình, nói: "Ta sẽ trở về.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook