Túc Duyên
-
C6: Chương 6
11.
“Anh ấy đi đâu rồi? Về nhà thật rồi ư? Người trong đội đều nói anh ấy chạy trốn khỏi căn cứ.”
Cô bé nói rất nhanh.
Hóa ra, ngoài đời thật chỉ mới mấy tháng, trong đây đã hơn mười năm rồi.
Giang Hoài vốn là người sáng lập ra căn cứ này. Một hôm nào đó, anh ta đột nhiên nói rằng đã tìm được cách về nhà, sau đó biến mất, chỉ còn lại nguyên một căn cứ toàn người già kẻ bị thương. Mọi người tưởng anh ta chạy trốn nên hận thấu xương.
Về sau, căn cứ có thủ lĩnh mới tiếp quản nên mới khá hơn một chút.
Cô bé này mười năm trước được Giang Hoài cứu, nên vẫn còn chút hảo cảm với anh ta.
“Anh Hoài nói, phía Tây có một cái xoáy ngầm. Chỉ có hai người thật lòng tin tưởng nhau, trao đổi thật lòng với nhau thì mới đi qua được. Cũng có người từng qua đó thử, nhưng đều một đi không trở lại. Không ai biết bọn họ về nhà hay đã chếc nên nơi đó trở thành vùng cấm.”
Tôi ồ lên trong lòng, nói với cô bé: “Anh ta về nhà rồi.”
Lúc này cô bé mới mỉm cười, xoay người chuẩn bị rời đi: “Vậy là tốt rồi, anh ấy là người tốt.”
Giang Hoài đúng là người tốt thật, nếu không anh ta cũng không hy sinh tính mạng để cứu tôi, hay kéo tôi ra khỏi vực sâu ngày còn đi học.
Vì về nhà, vì cưới tôi, anh ta cần phải trao đi thật lòng, trao đi niềm tin, đây vốn là một mệnh đề không có lời giải.
Nếu anh ta yêu người khác, sẽ tỉnh dậy được để cưới tôi. Nếu anh ta một lòng yêu tôi thì sẽ mãi mãi nằm lại thế giới này.
Anh ta chọn sai ư? Không, nhưng tình cảm trước giờ vẫn là thứ không thể xuất hiện người thứ ba.
Hai chúng tôi đã được định sẵn là không có duyên phận.
Hứa Trí Viễn nhìn tôi, anh ấy cũng nghĩ tới chuyện này.
“Bất cứ lúc nào em cũng có thể chọn lại, anh ta vốn không sai.”
Anh trầm ngâm một lúc rồi nói. Dù sao trước giờ anh vẫn luôn là người không được chọn, mãi mãi là người qua đường trong thế giới của cô.
Hồi học đại học, anh gặp phải người con gái đầu tiên khiến anh rung động.
Nụ cười của cô khiến tim anh loạn nhịp, nhưng cô lại cười với người khác.
Về sau anh mới biết, cô có người yêu tâm đầu ý hợp từ lâu rồi.
Anh chỉ đành đứng từ xa quan sát cô.
Cô tham gia vào clb của anh, đây là niềm vui mà anh không ngờ tới.
Biết cô thích ăn dâu, anh mời cả clb đi hái dâu, chỉ vì muốn lén thả quả dâu to mọng nhất vào rổ của cô.
Sau khi tốt nghiệp, để được ôm cô một cái, anh ôm tất cả mọi người. Phần tình yêu không thể vượt qua này sẽ khiến cô khó xử.
Anh tự nhủ như vậy là đủ rồi, nhưng thấy cô buồn, anh vẫn cảm thấy đau lòng, cô tự rạch tay, con tim anh cũng đổ máu.
Anh dùng hết sức mình mở lối cho cô, cứu vớt cô.
Không ngờ trời cao có mắt, cho anh một cơ hội. Cô là người chấp nhất trong tình yêu, chưa bao giờ chấp nhận chuyện người yêu mình hai lòng, nhưng trái tim người cô yêu đã có người khác.
Anh muốn thử tranh thủ một chút, chỉ một chút thôi.
“Lựa chọn của Giang Hoài ở mạt thế không sai, nhưng bản thân anh ta sai rồi. Anh ta không nên dây dưa giữa em và Mạc Khê, nên đưa ra lựa chọn từ sớm mới đúng. Thế nhưng anh ta giả vờ không biết, tiếp tục trốn tránh, làm vậy là tổn thương tất cả mọi người.”
Tôi lắc đầu: “Nếu là em, em cũng không biết nên làm gì.”
Hứa Trí Viễn nhìn tôi với ánh mắt buồn bã.
Tôi bước lên ôm mặt anh: “Anh có muốn thử cùng em không? Hứa Trí Viễn, vết sẹo quá khứ sẽ không mất đi, nhưng em muốn dùng tương lai vẽ đè lên nó.”
Có thứ gì đó ướt ướt thấm vào tay tôi, Hứa Trí Viễn nghiêng đầu hôn lên ngón tay tôi.
“Em không được đổi ý nhé.”
Tôi gật đầu cười khanh khách.
12.
Một cái đầu nhỏ lặng yên thò vào phòng: “Ê, sao anh chị ủy mị thế. Đi nhanh lên, đội trưởng ra ngoài tìm vật tư rồi.”
Tôi và cô bé thỏa thuận hợp tác, tôi nói cho bé biết chuyện của Giang Hoài, cô bé thả chúng tôi đi.
Đi về phía lốc xoáy phía Tây.
Tôi và Hứa Trí Viễn đứng trước một hang động sâu hút. Nhảy từ đây xuống không chếc thật đấy chứ?
Thế nhưng cô bé kia nghiêm túc nói với tôi, chính là nơi này. Cô bé tận mắt nhìn thấy Giang Hoài và Mạc Khê rời đi.
Tôi nửa tin nửa ngờ, kéo tay Hứa Trí Viễn lại.
Anh hôn nhẹ lên tay tôi trấn an.
Con cún này mấy hôm nay toàn ve vãn tôi.
“Từ góc độ tâm lý học, đúng là con bé không nói dối. Mà cũng chẳng việc gì phải lừa chúng ta cả.”
Tôi nhìn cô bé, gõ nhẹ lên đầu nó: “Nếu em cũng là người bên ngoài thì mau tỉnh lại đi.”
Cô bé xoa xoa gáy: “Em không về được. Em đã là người ở đây rồi, vì thế nên mới trưởng thành được ở đây. Người không có gì thay đổi là người có vướng bận trong lòng. Thật ra em vẫn nhớ mang máng một ít, thành tích của em không tốt, ba mẹ em không thích em, lúc nào cũng chửi rủa. Em sống mệt mỏi lắm. Haizz, thật ra em cũng hơi hối hận, nhưng không muốn trở về. Nếu có cơ hội, em sẽ đi đầu thai lần nữa. Hẹn gặp lại nhé chị ơi.”
Tôi xoa đầu bé: “Nếu sau này chị thành phụ huynh của em, sẽ làm một bậc phụ huynh tốt. Em xinh đẹp như thế, nhà chị vô cùng hoan nghênh.”
Hứa Trí Viễn dịu dàng nhìn tôi, tôi ngại ngùng lườm anh.
Nắm chặt tay anh, hai đứa cùng bước vào trong lốc xoáy, cô bé con đứng sau vung vẩy hai tay chào chúng tôi.
Mạt thế chẳng qua chỉ là nơi lánh nạn của loài người mà thôi.
Tiếng gió phần phật biến thành tiếng máy móc.
Một bóng người che trước mặt tôi.
Mùi nước sát trùng gay mũi ngập khắp xoang mũi.
Người trước mặt tôi nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng như nước.
Rõ ràng anh còn bị thương nặng hơn tôi, nhưng lại tỉnh lại sớm hơn tôi.
Tôi vươn người, đưa tay chạm vào mặt anh.
“Chào ngày mới, anh yêu.”
Mặt Hứa Trí Viễn lập tức đỏ lựng.
Hai con người bị quấn đầy băng vải nhìn nhau bật cười.
13.
“Vậy là Mạc Khê bị nhốt vào tù, phát điên rồi?”
Tôi ăn cơm dinh dưỡng do hộ lý đưa tới. Chỗ tiền vất vả tiết kiệm đốt hết vào bệnh viện, đúng là cuộc đời nhấp nhô.
Hứa Trí Viễn khẽ gật đầu, hai người bốn tay chỉ còn mỗi một tay của anh là lành, anh đút cho tôi xong còn phải tự đút cho chính mình.
“Anh cho Giang Hoài vay ít tiền rồi.”
Hứa Trí Viễn nhỏ giọng nói: “Dù sao cũng suýt thành chồng trước, anh còn phải học hỏi ít kinh nghiệm.”
Tôi lườm anh nhưng không nói gì.
Mãi sau này, trong lúc về nhà sửa sang lại đồ vật, tôi phát hiện ra một quyển album, bên trong có vài tấm ảnh chụp chung với Giang Hoài. Tôi định mang đi xử lý thì bất ngờ trong mỗi tấm hình đều có một tên ngố đeo kính giả vờ nhìn chỗ khác đứng phía sau.
Tôi cảm thấy buồn cười lắm, chụp lại gửi cho Hứa Trí Viễn xem.
Anh sống chết không thừa nhận, chỉ nói trùng hợp thôi.
Tôi cắt ảnh ra, chỉ để lại hình tôi đang cười cùng tên ngố nhìn lén.
Anh nhìn thấy tấm ảnh, hài lòng kéo tôi lên giường nói cả đống lời âu yếm.
Thời gian quyết định bạn sẽ gặp được ai trong cuộc sống, con tim quyết định bạn muốn ai xuất hiện trong đời bạn, và hành động của bạn sẽ quyết định ai sẽ là người cuối cùng có thể ở lại.
Gặp được nhau là ý trời, có được nhau là may mắn.
“Anh ấy đi đâu rồi? Về nhà thật rồi ư? Người trong đội đều nói anh ấy chạy trốn khỏi căn cứ.”
Cô bé nói rất nhanh.
Hóa ra, ngoài đời thật chỉ mới mấy tháng, trong đây đã hơn mười năm rồi.
Giang Hoài vốn là người sáng lập ra căn cứ này. Một hôm nào đó, anh ta đột nhiên nói rằng đã tìm được cách về nhà, sau đó biến mất, chỉ còn lại nguyên một căn cứ toàn người già kẻ bị thương. Mọi người tưởng anh ta chạy trốn nên hận thấu xương.
Về sau, căn cứ có thủ lĩnh mới tiếp quản nên mới khá hơn một chút.
Cô bé này mười năm trước được Giang Hoài cứu, nên vẫn còn chút hảo cảm với anh ta.
“Anh Hoài nói, phía Tây có một cái xoáy ngầm. Chỉ có hai người thật lòng tin tưởng nhau, trao đổi thật lòng với nhau thì mới đi qua được. Cũng có người từng qua đó thử, nhưng đều một đi không trở lại. Không ai biết bọn họ về nhà hay đã chếc nên nơi đó trở thành vùng cấm.”
Tôi ồ lên trong lòng, nói với cô bé: “Anh ta về nhà rồi.”
Lúc này cô bé mới mỉm cười, xoay người chuẩn bị rời đi: “Vậy là tốt rồi, anh ấy là người tốt.”
Giang Hoài đúng là người tốt thật, nếu không anh ta cũng không hy sinh tính mạng để cứu tôi, hay kéo tôi ra khỏi vực sâu ngày còn đi học.
Vì về nhà, vì cưới tôi, anh ta cần phải trao đi thật lòng, trao đi niềm tin, đây vốn là một mệnh đề không có lời giải.
Nếu anh ta yêu người khác, sẽ tỉnh dậy được để cưới tôi. Nếu anh ta một lòng yêu tôi thì sẽ mãi mãi nằm lại thế giới này.
Anh ta chọn sai ư? Không, nhưng tình cảm trước giờ vẫn là thứ không thể xuất hiện người thứ ba.
Hai chúng tôi đã được định sẵn là không có duyên phận.
Hứa Trí Viễn nhìn tôi, anh ấy cũng nghĩ tới chuyện này.
“Bất cứ lúc nào em cũng có thể chọn lại, anh ta vốn không sai.”
Anh trầm ngâm một lúc rồi nói. Dù sao trước giờ anh vẫn luôn là người không được chọn, mãi mãi là người qua đường trong thế giới của cô.
Hồi học đại học, anh gặp phải người con gái đầu tiên khiến anh rung động.
Nụ cười của cô khiến tim anh loạn nhịp, nhưng cô lại cười với người khác.
Về sau anh mới biết, cô có người yêu tâm đầu ý hợp từ lâu rồi.
Anh chỉ đành đứng từ xa quan sát cô.
Cô tham gia vào clb của anh, đây là niềm vui mà anh không ngờ tới.
Biết cô thích ăn dâu, anh mời cả clb đi hái dâu, chỉ vì muốn lén thả quả dâu to mọng nhất vào rổ của cô.
Sau khi tốt nghiệp, để được ôm cô một cái, anh ôm tất cả mọi người. Phần tình yêu không thể vượt qua này sẽ khiến cô khó xử.
Anh tự nhủ như vậy là đủ rồi, nhưng thấy cô buồn, anh vẫn cảm thấy đau lòng, cô tự rạch tay, con tim anh cũng đổ máu.
Anh dùng hết sức mình mở lối cho cô, cứu vớt cô.
Không ngờ trời cao có mắt, cho anh một cơ hội. Cô là người chấp nhất trong tình yêu, chưa bao giờ chấp nhận chuyện người yêu mình hai lòng, nhưng trái tim người cô yêu đã có người khác.
Anh muốn thử tranh thủ một chút, chỉ một chút thôi.
“Lựa chọn của Giang Hoài ở mạt thế không sai, nhưng bản thân anh ta sai rồi. Anh ta không nên dây dưa giữa em và Mạc Khê, nên đưa ra lựa chọn từ sớm mới đúng. Thế nhưng anh ta giả vờ không biết, tiếp tục trốn tránh, làm vậy là tổn thương tất cả mọi người.”
Tôi lắc đầu: “Nếu là em, em cũng không biết nên làm gì.”
Hứa Trí Viễn nhìn tôi với ánh mắt buồn bã.
Tôi bước lên ôm mặt anh: “Anh có muốn thử cùng em không? Hứa Trí Viễn, vết sẹo quá khứ sẽ không mất đi, nhưng em muốn dùng tương lai vẽ đè lên nó.”
Có thứ gì đó ướt ướt thấm vào tay tôi, Hứa Trí Viễn nghiêng đầu hôn lên ngón tay tôi.
“Em không được đổi ý nhé.”
Tôi gật đầu cười khanh khách.
12.
Một cái đầu nhỏ lặng yên thò vào phòng: “Ê, sao anh chị ủy mị thế. Đi nhanh lên, đội trưởng ra ngoài tìm vật tư rồi.”
Tôi và cô bé thỏa thuận hợp tác, tôi nói cho bé biết chuyện của Giang Hoài, cô bé thả chúng tôi đi.
Đi về phía lốc xoáy phía Tây.
Tôi và Hứa Trí Viễn đứng trước một hang động sâu hút. Nhảy từ đây xuống không chếc thật đấy chứ?
Thế nhưng cô bé kia nghiêm túc nói với tôi, chính là nơi này. Cô bé tận mắt nhìn thấy Giang Hoài và Mạc Khê rời đi.
Tôi nửa tin nửa ngờ, kéo tay Hứa Trí Viễn lại.
Anh hôn nhẹ lên tay tôi trấn an.
Con cún này mấy hôm nay toàn ve vãn tôi.
“Từ góc độ tâm lý học, đúng là con bé không nói dối. Mà cũng chẳng việc gì phải lừa chúng ta cả.”
Tôi nhìn cô bé, gõ nhẹ lên đầu nó: “Nếu em cũng là người bên ngoài thì mau tỉnh lại đi.”
Cô bé xoa xoa gáy: “Em không về được. Em đã là người ở đây rồi, vì thế nên mới trưởng thành được ở đây. Người không có gì thay đổi là người có vướng bận trong lòng. Thật ra em vẫn nhớ mang máng một ít, thành tích của em không tốt, ba mẹ em không thích em, lúc nào cũng chửi rủa. Em sống mệt mỏi lắm. Haizz, thật ra em cũng hơi hối hận, nhưng không muốn trở về. Nếu có cơ hội, em sẽ đi đầu thai lần nữa. Hẹn gặp lại nhé chị ơi.”
Tôi xoa đầu bé: “Nếu sau này chị thành phụ huynh của em, sẽ làm một bậc phụ huynh tốt. Em xinh đẹp như thế, nhà chị vô cùng hoan nghênh.”
Hứa Trí Viễn dịu dàng nhìn tôi, tôi ngại ngùng lườm anh.
Nắm chặt tay anh, hai đứa cùng bước vào trong lốc xoáy, cô bé con đứng sau vung vẩy hai tay chào chúng tôi.
Mạt thế chẳng qua chỉ là nơi lánh nạn của loài người mà thôi.
Tiếng gió phần phật biến thành tiếng máy móc.
Một bóng người che trước mặt tôi.
Mùi nước sát trùng gay mũi ngập khắp xoang mũi.
Người trước mặt tôi nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng như nước.
Rõ ràng anh còn bị thương nặng hơn tôi, nhưng lại tỉnh lại sớm hơn tôi.
Tôi vươn người, đưa tay chạm vào mặt anh.
“Chào ngày mới, anh yêu.”
Mặt Hứa Trí Viễn lập tức đỏ lựng.
Hai con người bị quấn đầy băng vải nhìn nhau bật cười.
13.
“Vậy là Mạc Khê bị nhốt vào tù, phát điên rồi?”
Tôi ăn cơm dinh dưỡng do hộ lý đưa tới. Chỗ tiền vất vả tiết kiệm đốt hết vào bệnh viện, đúng là cuộc đời nhấp nhô.
Hứa Trí Viễn khẽ gật đầu, hai người bốn tay chỉ còn mỗi một tay của anh là lành, anh đút cho tôi xong còn phải tự đút cho chính mình.
“Anh cho Giang Hoài vay ít tiền rồi.”
Hứa Trí Viễn nhỏ giọng nói: “Dù sao cũng suýt thành chồng trước, anh còn phải học hỏi ít kinh nghiệm.”
Tôi lườm anh nhưng không nói gì.
Mãi sau này, trong lúc về nhà sửa sang lại đồ vật, tôi phát hiện ra một quyển album, bên trong có vài tấm ảnh chụp chung với Giang Hoài. Tôi định mang đi xử lý thì bất ngờ trong mỗi tấm hình đều có một tên ngố đeo kính giả vờ nhìn chỗ khác đứng phía sau.
Tôi cảm thấy buồn cười lắm, chụp lại gửi cho Hứa Trí Viễn xem.
Anh sống chết không thừa nhận, chỉ nói trùng hợp thôi.
Tôi cắt ảnh ra, chỉ để lại hình tôi đang cười cùng tên ngố nhìn lén.
Anh nhìn thấy tấm ảnh, hài lòng kéo tôi lên giường nói cả đống lời âu yếm.
Thời gian quyết định bạn sẽ gặp được ai trong cuộc sống, con tim quyết định bạn muốn ai xuất hiện trong đời bạn, và hành động của bạn sẽ quyết định ai sẽ là người cuối cùng có thể ở lại.
Gặp được nhau là ý trời, có được nhau là may mắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook