Tuần Trăng Mật Vĩnh Hằng
-
Chương 9: Chẩn đoán bệnh
Bệnh viện Jonh Hopkins
mang tông màu đỏ, chung quanh cây cối mọc thành bụi, phong cảnh trang nhã. Đi
vào sảnh lớn của bệnh viện cũng không ngửi thấy chút mùi thuốc sát trùng nào mà
là hương thơm nhàn nhạt. Chất lượng phòng bệnh cũng được giám sát nghiêm ngặc,
có thiết bị máy móc chuyên điều chỉnh bộ lọc khí.
Việc đầu tiên sau khi xuống máy bay chính là giúp Vũ Chính làm các loại kiểm tra, siêu âm não, làm kiểm tra điện não đồ EEG (electroencephalogram ), chụp cộng hưởng từ MRI (Magnetic Resonance Imaging: là một kỹ thuật chẩn đoán y khoa tạo ra hình ảnh giải phẫu của cơ thể nhờ sử dụng từ trường và sóng radio), làm các xét nghiệm máu và nước tiểu, các loại kiểm tra được khẩn trương thực hiện đến ngày hôm sau.
Sau khi tất cả các kiểm tra kết thúc, các chuyên gia mới bắt đầu hội chẩn, Hinh Ý không làm được gì, chỉ có thể đứng bên ngoài phòng bệnh nhìn Vũ Chính đang cố gắng dựa vào máy thở mà sinh tồn. Cô nhớ Vũ Chính gọi cô là heo con, đút cô ăn tiramisu (một loại bánh ngọt tráng miệng nổi tiếng của Ý), khi cô chơi ăn gian thì đầu hàng nhận thua…thì nước mắt từng giọt từng giọt lăn trên khuôn mặt trắng nõn. Van xin người, ông trời ơi, nhất định phải giúp anh ấy khỏe lại.
Sau khi các chuyên hội chẩn xong thì liền gọi Hinh Ý vào trong văn phòng.
“Bà Giang, vấn đề chủ yếu trước mắt là phải dự phòng biến chứng cùng trị liệu những tổn thương thần kinh cho ông Giang . Tuy não nguyên của người bệnh tổn thương không nặng, nhưng tổn thương ở phần não thứ cấp thì vô cùng nghiêm trọng, nguyên nhân chủ yếu là do máu tụ bên ngoài màng cứng gây nên thoát vị màng não, bởi vì thoát vị trong thời gian quá dài nên các mô não bị đè ép, thiếu máu cục bộ, tụt huyết áp, các nguyên nhân trên tạo nên tình trạng hôn mê sâu. Sau khi nhập viện làm các kiểm tra phát hiện ra não giữa xuất hiện tình trạng tắc nghẽn mạch máu, não thứ cấp tổn thương cục bộ. Hiện tại người bệnh tuy có thể tự thở, ho theo phản xạ, thực hiện nhai nuốt, nhưng khả năng khôi phục lại ý thức hay không thì rất khó kết luận.”
Quá nhiều những danh từ tối nghĩa, cho dù sống ở Mỹ nhiều năm nhưng Hinh Ý cũng phải nhờ đến người phiên dịch mới có thể hiểu được hoàn toàn.
“Nhiều cơ quan nội tạng của người bệnh bị tổn thương, thận bị tổn thương nên tiểu ra máu, khoa ngoại đã sử dụng quá nhiều loại thuốc có tác dụng kháng khuẩn, cộng thêm việc sử dụng rất nhiều các biện pháp trị liệu cho nên khả năng lây nhiễm rất khó tránh khỏi, trong lúc trị liệu phải chú ý đặc biệt đến việc lây khuẩn. Cổ, cột sống, xương ngực bị gãy cũng có khả năng tạo thành tổn thương tủy sống, kèm theo đó là những biến chứng phát sinh cũng có thể làm tăng thêm những tổn hại về não, sẽ ảnh hưởng đến quá trình khôi phục ý thức.”
Cô không phải bác sĩ y tá chuyên nghiệp nhưng cũng biết tình trạng của Vũ Chính rất nguy hiểm. Nhớ đến anh đang nằm trên giường bệnh, yên tĩnh giống như không hề tồn tại.
Trong đầu luôn hiện lên vách núi cao phủ đầu tuyết trắng, hiện lên hình ảnh Vũ Chính bị ngã xuống núi, hiện lên hình ảnh lúc bọn họ ở trên đỉnh núi, Vũ Chính lộ ra nụ cười sáng lạn. Những hình ảnh ấy không ngừng trở về, Florence, đảo Saipan, hôn lễ…Cô ép buộc bản thân mình không được nghĩ đến, nhưng mà vẫn bất lực luôn nghĩ về nó. Mỗi phút mỗi giây đều giống như cầm một con dao cắt vào da thịt cô, từng dao từng dao lăng trì chính mình, dường như chỉ cần muốn thì bọn họ lúc nào cũng có thể trở lại như trước kia.
Mỗi lúc nghĩ đến mình không thể làm được gì, Hinh Ý lại cảm thấy mình rất vô dụng, không giúp được gì cho anh, chỉ có thể nắm lấy tay anh hoặc ở bên tai nói vài lời cổ vũ, cô bắt đầu cảm thấy có chút chán nản. Những lời đã nói với mẹ trước khi lên máy bay thật ra một chút chắc chắn đều không có, có thể cô không có cách nào, nhưng bắt cô phải tự tay mình chấm dứt tính mạng của người mà cô yêu nhất, cô làm không được. Nhưng mỗi ngày khi cô nhìn Vũ Chính nằm trên giường bệnh, cô sẽ lại hoài nghi mình đến cùng đã làm đúng hay sai? Bởi vì kể từ khi cô ở bệnh viện tại Pháp kiên trì muốn đưa Vũ Chính đến đây, cô nghe thấy bác sĩ nói với y tá làm như vậy sẽ chỉ làm cho người bệnh thêm khổ sở, đó là cách làm nhục bệnh nhân. Chỉ là cô tin tưởng vững chắc Vũ Chính nhất định sẽ tỉnh lại!
Việc đầu tiên sau khi xuống máy bay chính là giúp Vũ Chính làm các loại kiểm tra, siêu âm não, làm kiểm tra điện não đồ EEG (electroencephalogram ), chụp cộng hưởng từ MRI (Magnetic Resonance Imaging: là một kỹ thuật chẩn đoán y khoa tạo ra hình ảnh giải phẫu của cơ thể nhờ sử dụng từ trường và sóng radio), làm các xét nghiệm máu và nước tiểu, các loại kiểm tra được khẩn trương thực hiện đến ngày hôm sau.
Sau khi tất cả các kiểm tra kết thúc, các chuyên gia mới bắt đầu hội chẩn, Hinh Ý không làm được gì, chỉ có thể đứng bên ngoài phòng bệnh nhìn Vũ Chính đang cố gắng dựa vào máy thở mà sinh tồn. Cô nhớ Vũ Chính gọi cô là heo con, đút cô ăn tiramisu (một loại bánh ngọt tráng miệng nổi tiếng của Ý), khi cô chơi ăn gian thì đầu hàng nhận thua…thì nước mắt từng giọt từng giọt lăn trên khuôn mặt trắng nõn. Van xin người, ông trời ơi, nhất định phải giúp anh ấy khỏe lại.
Sau khi các chuyên hội chẩn xong thì liền gọi Hinh Ý vào trong văn phòng.
“Bà Giang, vấn đề chủ yếu trước mắt là phải dự phòng biến chứng cùng trị liệu những tổn thương thần kinh cho ông Giang . Tuy não nguyên của người bệnh tổn thương không nặng, nhưng tổn thương ở phần não thứ cấp thì vô cùng nghiêm trọng, nguyên nhân chủ yếu là do máu tụ bên ngoài màng cứng gây nên thoát vị màng não, bởi vì thoát vị trong thời gian quá dài nên các mô não bị đè ép, thiếu máu cục bộ, tụt huyết áp, các nguyên nhân trên tạo nên tình trạng hôn mê sâu. Sau khi nhập viện làm các kiểm tra phát hiện ra não giữa xuất hiện tình trạng tắc nghẽn mạch máu, não thứ cấp tổn thương cục bộ. Hiện tại người bệnh tuy có thể tự thở, ho theo phản xạ, thực hiện nhai nuốt, nhưng khả năng khôi phục lại ý thức hay không thì rất khó kết luận.”
Quá nhiều những danh từ tối nghĩa, cho dù sống ở Mỹ nhiều năm nhưng Hinh Ý cũng phải nhờ đến người phiên dịch mới có thể hiểu được hoàn toàn.
“Nhiều cơ quan nội tạng của người bệnh bị tổn thương, thận bị tổn thương nên tiểu ra máu, khoa ngoại đã sử dụng quá nhiều loại thuốc có tác dụng kháng khuẩn, cộng thêm việc sử dụng rất nhiều các biện pháp trị liệu cho nên khả năng lây nhiễm rất khó tránh khỏi, trong lúc trị liệu phải chú ý đặc biệt đến việc lây khuẩn. Cổ, cột sống, xương ngực bị gãy cũng có khả năng tạo thành tổn thương tủy sống, kèm theo đó là những biến chứng phát sinh cũng có thể làm tăng thêm những tổn hại về não, sẽ ảnh hưởng đến quá trình khôi phục ý thức.”
Cô không phải bác sĩ y tá chuyên nghiệp nhưng cũng biết tình trạng của Vũ Chính rất nguy hiểm. Nhớ đến anh đang nằm trên giường bệnh, yên tĩnh giống như không hề tồn tại.
Trong đầu luôn hiện lên vách núi cao phủ đầu tuyết trắng, hiện lên hình ảnh Vũ Chính bị ngã xuống núi, hiện lên hình ảnh lúc bọn họ ở trên đỉnh núi, Vũ Chính lộ ra nụ cười sáng lạn. Những hình ảnh ấy không ngừng trở về, Florence, đảo Saipan, hôn lễ…Cô ép buộc bản thân mình không được nghĩ đến, nhưng mà vẫn bất lực luôn nghĩ về nó. Mỗi phút mỗi giây đều giống như cầm một con dao cắt vào da thịt cô, từng dao từng dao lăng trì chính mình, dường như chỉ cần muốn thì bọn họ lúc nào cũng có thể trở lại như trước kia.
Mỗi lúc nghĩ đến mình không thể làm được gì, Hinh Ý lại cảm thấy mình rất vô dụng, không giúp được gì cho anh, chỉ có thể nắm lấy tay anh hoặc ở bên tai nói vài lời cổ vũ, cô bắt đầu cảm thấy có chút chán nản. Những lời đã nói với mẹ trước khi lên máy bay thật ra một chút chắc chắn đều không có, có thể cô không có cách nào, nhưng bắt cô phải tự tay mình chấm dứt tính mạng của người mà cô yêu nhất, cô làm không được. Nhưng mỗi ngày khi cô nhìn Vũ Chính nằm trên giường bệnh, cô sẽ lại hoài nghi mình đến cùng đã làm đúng hay sai? Bởi vì kể từ khi cô ở bệnh viện tại Pháp kiên trì muốn đưa Vũ Chính đến đây, cô nghe thấy bác sĩ nói với y tá làm như vậy sẽ chỉ làm cho người bệnh thêm khổ sở, đó là cách làm nhục bệnh nhân. Chỉ là cô tin tưởng vững chắc Vũ Chính nhất định sẽ tỉnh lại!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook