Tuần Thú Đại Minh
-
Quyển 3 - Chương 207: Đều có sở cầu
Đoàn Phi á khẩu không trả lời được, nhất thời không tìm được cái cớ nào tốt hơn, hắn mặt mày nhăn nhó, nói:
- Dung nhi,Ngươi có thể đảm bảo chỉ rời đi vài ngày rồi trở lại không?
Tô Dung thở dài, ánh mắt nhìn về phía xa xa mà không nói gì, Đoàn Phi biết được tâm tư muốn về nhà của nàng, quyết định chắc chắn, nói:
- Ta không có cách nào ngăn được ngươi, có điều ta chỉ có thể cho ngươi nghỉ phép mười lăm ngày để về thăm người thân. Đi Hàng Châu bất quá hết nửa ngày là có thể đến nơi. Nếu như sau mười lăm ngày ngươi vẫn chưa trở về, ta sẽ tìm mọi cách để tìm ngươi, cho dù phải đem hình của ngươi dán khắp Tô Châu, thậm chí thông qua Lại bộ và Cẩm Y Vệ để dán cáo thị truy nã. Nhớ kĩ những lời ta nói chưa? Về muộn vài ngày thì theo phương án lúc nãy để tính.
Tô Dung kháng nghị, nói:
- Người từ trước đến giờ hình như không có tính toán như vậy? làm gì có quy định về thăm người thân? Ai định ra? Sao tiểu nữ lại chưa từng nghe nói qua vậy?
Đoàn Phi chơi xấu, nói:
- Ta là chủ nhân của ngươi, ta muốn tính thế nào thì tính thế đó, ba lần ba là hai mươi bảy, bốn lần bốn là hai trăm năm mươi sáu, năm lần năm là ba nghìn một trăm hai mươi lăm. Ngươi có thể tính thử xem có thể trì hoãn mấy ngày?
Tô Dung bất đắc dĩ thở dài, nói:
- Vô lại.
Đoàn Phi đánh bạo giơ tay ra ôm nàng, Tô Dung không cho hắn thực hiện được liền vặn eo né tránh, Đoàn Phi bất đắc dĩ gãi gãi tai, nói:
- Xem ra ta phải luyện công thêm mới được
Tô Dung nhẹ nhàng cười, dường như có chút tâm tư, chậm rãi, nói:
- Cả đời này người đừng mong đạt được như ý.
Đoàn Phi hỏi:
- Dung nhi, ngươi tính khi nào đi? không được phép lén lút rời đi, có cần ta chuẩn bị cho ngươi một chút lễ vật đem về nhà không?
Tô Dung lắc đầu cười, nói:
- Không cần đâu, trước khi đi tiểu nữ sẽ nói cho người biết, nhưng người không được phái người theo dõi tiểu nữ, nếu không tình nghĩa giữa chúng ta hoàn toàn chấm hết đó.
Đoàn Phi chính là đang có ý đó, bị nàng nói ra, không khỏi có chút cụt hứng. Tô Dung cười nói:
- Tiểu nữ sẽ trở lại, người yên tâm đi, lẽ nào người không có chút để tâm gì đến hóa thi hoàn sao? Hay là có ý định đợi tiểu nữ không ở đây mới lặng lẽ đến gầm giường vét ít bột phấn giấu đi?
Đoàn Phi lại bị Tô Dung lần nữa nói trúng. Hắn mỉm cười, nói:
- Dung nhi, ngươi quả nhiên là con giun trong bụng ta (đi guốc trong bụng), ta nghĩ gì cũng đều không giấu được ngươi. Thạch Bân đi kiếm cho ta một cái bình sứ đem đến đây.
Tô Dung nhẹ thở dài, ánh mắt lại hướng ra ngoài, hóa thi hoàn là một loại thuốc cực độc, đổi lại người khác. Tô Dung không cho phép hắn ta cất giấu đi, nhưng đối với Đoàn Phi và Tô Dung đang rất mâu thuẫn….
Đoàn Phi mỉm cười nhìn nàng, lại dặn dò nói:
- Quách Uy, ngươi cùng với Hồng Bang, Tưởng Tuấn đi tìm quản gia, người của phòng thu chi, người làm vườn của Vương Đường đến đây cho ta, ta có chuyện phải hỏi bọn chúng.
Cho gọi quản gia và người của phòng thu chi đến thì mọi người ai cũng có thể hiểu được, nhưng cho gọi người làm vườn đến có tác dụng gì? Mọi người đều cảm thấy kì quái, xong lại không ai dám nhiều chuyện, xoay người rời đi. Một lát sau, chính phó quản gia của Vương Đường, ba người phòng thu chi và còn năm người làm vườn đều được triệu tập đến trước mặt Đoàn Phi.
Đại nhân, chuyện của Vương công công chúng tôi hoàn toàn không biết gì cả, mong đại nhân soi xét.
- Lão quản gia chòm râu hoa râm nước mắt lưng tròng không ngừng dập đầu, khiến những người khác cũng đều dập đầu xin tha không ngừng. Chỉ có năm tên làm vườn được đối đãi khác nên giờ phút này vẫn đứng ở ngoài phòng không hiểu chuyện gì.
Đoàn Phi cười lạnh, nói:
- Các ngươi cho rằng sẽ có người tin các ngươi sao? Vương Đường gây ra bao nhiêu tội ác, buôn lậu, hành vi phạm tội của hắn đủ để tịch thu toàn bộ gia sản chu di cửu tộc. Các ngươi thân làm quản gia và phòng thu chi, chính là tòng phạm với hắn. Bây giờ Vương Đường chết rồi, các ngươi nếu như thành thật khai báo, đem tội buôn lậu, tham ô nhận hối lộ của Vương Đường ra xét xử, bổn quan có thể tha cho các ngươi một con đường sống, bằng không các ngươi hãy chờ bị chặt đầu đi.
Năm người này vẫn thản nhiên cắn chặt răng không chịu hé miệng, Đoàn Phu cũng không nhiều lời với bọn chúng, lắc đầu nói:
- Ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng. Thạch Bân, đem bọn chúng bắt hết về nha môn phủ Tô Châu, giam vào đại lao, đem bọn chúng nhốt riêng, ai khai ra trước thì sẽ được giữ lại mạng sống, còn lại chờ ngày mai ta và Dương đại nhân thăng đường xử án. Dương khâm sai đại nhân hận Vương Đường đến tận xương tủy, sẽ tuyệt đối không dễ dàng buông tha cho những người liên quan đến Vương Đường. chu di cửu tộc là lẽ đương nhiên, các ngươi hãy tự mình cân nhắc tính toán hơn thiệt đi.
Quản gia và nhân viên phòng thu chi bị bắt đi trong tinh thần sợ sệt hoảng hốt, Đoàn Phi cho gọi năm tên làm vườn tới, chỉ nhìn thấy trong năm tên làm vườn có một người da trắng tóc vàng mắt xanh. Bọn họ thấy Vương gia đang gặp đại biến, trong lòng lo lắng bất an, Đoàn Phi mỉm cười trấn an nói:
- Các ngươi không cần sợ hãi, ta cho gọi các ngươi đến không phải để hỏi tội, mà là muốn thỉnh giáo một chút. Trong tòa phủ đệ này có rất nhiều cây mà bổn quan chưa từng gặp, chúng là do ai trồng vậy, liệu có hạt giống lưu lại không? Nhưng loại cây mới lạ này bổn quan rất thích, nếu như có thể, bổn quan cũng muốn trồng một số trong nhà mình, có lẽ cũng cần hai người làm vườn hiểu rõ về chúng.
Bốn gã làm vườn bản quốc đồng loạt quỳ xuống đất, người da trắng kia hơi sửng sốt nhưng lát sau cũng quỳ xuống. Trong đó có một người làm vườn lớn tuổi nhất dập đầu nói:
- Đại nhân, những loại hoa cỏ này đều từ Nam Dương hoặc Tây Dương chuyển đến. Vương công công đặc biệt thích chúng, nên mới nghĩ cách để trồng chúng trong vườn, mua về tên Limasse từ tay bọn hải tắc, hắn người nước Pháp, vốn dĩ là một người làm vườn trồng hoa, bốn người chúng tôi đều là học được kĩ thuật trồng hoa từ hắn. Nếu như đại nhân thích, năm người chúng tôi có thể trồng những loại hoa cỏ này cho đại nhân. Thường ngày chúng tôi chỉ có nhiệm vụ trồng hoa cỏ, sự việc của bọn người Vương công công không có liên can gì đến chúng tôi đâu đại nhân, xin đại nhân thương xót a.
Đoàn Phi ừ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Limase, nói:
- Limase, ngươi là người nước Pháp ư? Ngoài việc biết trồng hoa cỏ ngươi còn biết làm gì?
Limase lắp bắp nói:
- Đại nhân, ta là người làm vườn, ngoài việc trồng hoa cỏ, ta còn biết dùng các loại hoa tươi chiết xuất thành dầu thơm.
Đoàn Phi sắc mặt biến đổi, nước hoa Pháp nổi tiếng khắp thế giới, việc này là có truyền thống, nói không chừng tên Limase này thực sự biết chế xuất nước hoa đó.
Người đứng đầu những người làm vườn trộm nhìn thần sắc Đoàn Phi, hắn thấy thế liền vội hỏi:
- Người trồng hoa ai mà không biết dùng hoa để chế tạo dầu thơm a? Đại nhân, chúng tôi cũng biết.
Limase lên giọng nói:
- Phương pháp làm của ta không giống các ngươi, ta sử dụng kĩ thuật bốc hơi, còn phương pháp của các ngươi sớm đã bị đào thải rồi.
Đoàn Phi nghe hắn nói ra hai chữ bốc hơi thì trong lòng không khỏi vui mừng, nói:
- Được rồi, các ngươi đều không tranh cãi nữa, từ bây giờ trở đi các ngươi trở thành người hầu của ta. Hồng Bang, dẫn bọn ho đi thu dọn đồ đạc, đem theo tất cả hạt giống về cho ta.
Nhóm người làm vườn kia vui mừng khôn xiết, tên dẫn đầu kia nói:
- Đa tạ ân điển của đại nhân. Đại nhân, có một số loại hoa không có hạt giống, cần phải đào cả đất đem đi ạ.
Đoàn Phi gật đầu, nói:
- Hồng Bang, việc này ta giao lại cho ngươi, đem bọn họ và hoa cỏ, hạt giống mang về dinh khâm sai. Chút việc nhỏ này không cần phải thông báo cho Dương khâm sai.
Limase đột nhiên nói:
- Đại nhân tôn kính, xin ngài đặc xá mang theo hai người hầu của ta, bọn họ là trợ thủ đắc lực của ta, rất biết nghe lời đó.
Đoàn Phi nói:
- Tùy ý đi, Tưởng Tuấn, ngươi và Hồng Bang cùng đi điều tra một chút lai lịch của bọn họ, chỉ cần bọn họ không liên quan gì đến việc phạm tội của Vương Đường là được, gạch tên bọn họ ra khỏi danh dách, rồi dẫn họ về dinh khâm sai.
Không lâu sau đó Dương Thận cũng ngồi kiệu đi tới. Đoàn Phi dẫn hắn đi xem xét một chút bảo tàng hầm ngầm của Vương Đường, thất vọng nói với Dương Thận:
- Vương Đường bỏ trốn mất dạng, có thể đem đi thứ gì hắn đều đem đi cả rồi, ngân phiếu, khế ước, sổ sách đều không để lại cái gì.
Dương Thận đã kiểm tra qua một rương hàng nhập ngoại nhưng không quá mức lưu ý, nghe vậy cười nói:
- Đoàn đại nhân dường như so với ta còn thất vọng hơn a.
Đoàn Phi nhún nhún vai nói:
- Thất vọng nhất chính là không bắt được Vương Đường, tên này không biết chạy trốn đâu rồi, ta đã phái quan Đô Ti cho người canh gác tứ phía cổng thành điều tra, nhưng chỉ e là không có tác dụng gì.
Dương Thận nói:
- Đoàn đại nhân không cần quá lo lắng, Vương Đường bây giờ đã là chó nhà có tang, không tạo nổi sóng gió gì nữa. Đoàn đại nhân, Phủ thái giám coi như đã xong, chúng ta cùng nhau đi đến nhà tên ác bá Vương Thế Dũng xem sao.
Đoàn Phi vui vẻ đồng ý, hai vị khâm sai liền hướng kiệu đi về phía nhà của Vương Thế Dũng. Nhà của Vương Thế Dũng còn lộng lẫy xa hoa hơn nhiều so với Phủ thái giám. Chỉ nói về con sư tử đá canh ngoài cửa cũng phải cao chừng hai mét, đây chính là vi phạm quy định, không phải bất cứ người nào cũng có thể bày sư tử hoặc kỳ lân ở ngoài cửa, lớn nhỏ đều có quy định rất nghiêm ngặt, chỉ nói về điều này thôi có thể quy Vương Thế Dũng về tội phỉ bang rồi.
Lâm viên Tô Châu nổi danh khắp thiên hạ. khu vườn của Vương Thế Dũng giống như của người giàu sổi nhưng bố trí cũng có phần đặc biệt xa hoa, có một số chỗ còn xây dựng và thiết kế theo phong cách Châu Âu. Nghe nói Vương Thế Dũng trong một lần say rượu từng tự phong cho mình là thiên hạ đệ nhất viên. Tuy nhiên lớn cũng có lớn hơn a, so với hành dinh khâm sai của Đoàn Phi còn kém hơn mấy bậc, càng không thể so sánh với Chuyết Chính Viên nơi ở của Dương Thận.
Vương Thế Dũng cũng sớm đã bị bắt, nên nhà của hắn cũng đã bị lục soát mấy lần, hai vị khâm sai đến nơi này cũng chỉ là kiểm kê số lượng mà thôi. Chỉ nhìn danh sách thôi, Dương Thận và Đoàn Phi không khỏi chặc lưỡi không ngừng. ngân phiếu một trăm ba mươi vạn lạng, bạc nén mười lăm hòm, vàng bạc chây báu trang sức nhiều không kể xiết, so với kho báu hầm ngầm của Vương Đường còn nhiều hơn gấp mấy lần. Định giá qua cũng phải không dưới hai trăm năm mươi vạn lạng bạc trắng.
Dương Thận chặc lưỡi nói:
- Vương Đường và Vương Thế Dũng hai bá điệt quan thương thông đồng cấu kết. không ngờ đã vơ vét mồ hôi xương máu của dân nhiều như vậy, quả thực khiến người ta kinh sợ, thực sự là chết không có gì đáng tiếc.
Đoàn Phi trong lòng lại không nghĩ như vậy. Vương Thế Dũng cố nhiên đáng hận, Vương Đường cố nhiên thu thêm mức thuế tăng lên vài lần, tuy nhiên toàn bộ thuế thu được một năm của Đại Minh cũng không nhiều hơn hai trăm vạn lạng bạc. Vương Đường chỉ là một trấn thủ thái giám Tô Châu, cướp đoạt mồ hôi xương máu của nhân dân một trăm năm cũng không kiếm được nhiều bạc như vậy. Huống hồ hắn còn dùng một số lượng bạc lớn để đút lót trên dưới. Số bạc này phần lớn là do hắn dựa vào buôn lậu mà kiếm được. Dương Thận tuy trứ danh thần đồng nổi tiếng, nhưng văn nhân xưa nay khinh thương, không hiểu hết được cái kì diệu trong đó. Đoàn Phi trong lòng có tính toán dự liệu khác, nhưng cũng không muốn chỉ ra cho hắn biết.
Nghe thấy lời nói của Dương Thận, Đoàn Phi thở dài, nói:
- Vương Đường và Vương Thế Dũng tuy là đáng chết, nhưng những người bên cạnh chúng không đáng chết. Dương đại nhân dự tính xử lý thê thiếp gia đinh của Vương Thế Dũng như thế nào?
Dương Thận nói:
- Bổn quan cũng không muốn lạm sát kẻ vô tội, chỉ có điều vụ án Vương Đường liên lụy quá lớn. Trong thời gian ngắn không thể thẩm tra hết, chỉ có thể tạm thời giam bọn họ vào nhà lao chờ thẩm tra thôi. Theo luật Vương Đường. Vương Thế Dũng và thủ phạm chính coi như không tru di cửu tộc. Thê thiếp con cái và thủ hạ của bọn chúng cũng phải hỏi tội, nam thì đi đày ngoài biên giới, nữ thì bán làm quan kĩ. Số lượng những người này thực sự khổng lồ, chỉ e nhất thời xử lý không tốt, Đoàn đại nhân có cách giải quyết nào tốt hơn không?
Đoàn Phi cười nói:
- Dương đại nhân, chức trách của chúng ta không giống nhau, việc này ta vốn dĩ không nên nhúng tay, nhưng ta cũng không nhẫn được để Dương đại nhân vất vả. Chi bằng như vậy đi, Dương đại nhân, ngài đối phó với đám quan tham kia, ta sẽ xử lý đám người thê thiếp tôi tớ này. Ta tuyệt đối không bỏ qua cho kẻ nối giáo cho giặc đâu, số người còn lại sẽ xử lý nhẹ nhàng hoặc là vô tội sẽ phóng thích.
Dương Thận ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Như thế cũng được, Đoàn đại nhân cứ việc mạnh tay xử lý cho tốt.
Hai vị Khâm sai phân xong việc liền bắt đầu hành động. Dương Thận liền sao chép mấy nhà, Đoàn Phi lại không chạy đi chạy lại bận rộn như vậy mà sai người đi thỉnh mười vị nha môn thường ngày canh ở cửa giúp người sao chép thư. Đơn kiện học trò, tú tài, cho bọn họ xếp hàng dài trước cửa nhà Vương Thế Dũng thành một hàng, viết ra vô số cáo thị dán khắp nơi phủ Tô Châu. Lại sai người khắp nơi tuyên cáo. Sau khi tin tức truyền đi có rất nhiều người đến khiếu nại. Mười tên thư sinh kia bắt đầu bận rộn không ngừng ghi lại tên của nguyên cáo bị cáo, ghi chép cụ thể tình tiết vụ án đã từng phát sinh, sau đó xếp từng chồng một đưa vào trong phủ, đưa cho khâm sai đại nhân xem qua.
Hai bá điệt Vương Đường, Vương Thế Dũng kinh doanh ở Tô Châu hơn mười năm, quyền thế một thời, thủ hạ của bọn họ ngang nhiên ỷ thế ức hiếp người. Dân chúng trước kia không có cửa nào kiện cáo được bọn chúng, bây giờ đương nhiên không thể bỏ qua cho bọn chúng. Đoàn Phi nhận được mẫu đơn kiện nhưng không vội vàng khai thẩm mà cùng với Tô Dung đem mẫu đơn kiện sắp xếp phân loại để xử lý riêng.
Rất nhanh danh sách bọn côn đồ hung ác đã được đưa ra, Đoàn Phi không chút khách khí phái người đi bắt hết toàn bộ bọn chúng. Đám người này không đơn thuần là người của hai bá điệt Vương Đường, Vương Thế Dũng, du côn ở Tô Châu, bọn ác bá lần này bị quét sạch toàn bộ. Dân chúng ánh mắt sáng ngời, bọn họ chỉ ra và xác nhận, Đoàn Phi bắt người nào chuẩn xác người đó, đám người này rất nhanh nhận tội, có một số người lại một mực thà chết chứ không chịu nhận tội.
Nhưng Đoàn Phi cũng không lãng phí thời gian với bọn chúng, trực tiếp phái người đem bọn chúng lôi đi diễu hành đường phố, đến ngã tư đường chuyên chém đầu liền mở phiên xét thẩm. Những người dân đã từng bị bọn chúng ức hiếp liền xôn xao xác nhận chỉ ra bọn chúng tại chỗ. Dân chúng xúc động phấn chấn. Khâm sai Đoàn đại nhân thuận theo ý dân liền đem bọn tội ác tày trời này chém đầu tại chỗ, mặc kệ là đã qua giờ ngọ, đám oan hồn to gan sẽ phóng ngựa đến. Đoàn Phi không quan tâm mà giết thêm bọn chúng một lần.
PS: ngày đầu tiên đoán trước Nam Phi thua bóng, mười phần sai, thật sự là buồn bực, hôm nay ta đoán trước Slovenia, Ghana, nước Đức đều đã thắng, điểm số sẽ không đoán, ha ha
Buổi tối đi thử áo cưới, cho nên trước tiên tuyên bố chương một, ngày mai chụp ảnh rồi, hy vọng Quế Lâm đừng hạ thời gian quá dài vũ, gào khóc NGAO, áo cưới chụp ảnh, thật là khủng khiếp a
Diễu hành và xét xử công khai là cách làm lâu nay trong lịch sử, lão bách tính trước giờ chịu ức hiếp, oán giận ngút trời cuối cùng cũng được giải thoát, tránh được trận hỗn loạn lớn hơn. Đoàn Phi cũng được mang danh Đoàn Thanh Thiên, còn tiếng hoan hô Đoàn Thanh Thiên vang tới tận trời xanh. Ngay cả Dương Thận đang thẩm tra những tên tham quan ở đại sảnh đường của phủ nha Tô Châu đều không tránh khỏi chau mày.
Trừ những tên tội nặng ra, thì những tên khác Đoàn Phi không định truy cứu. Cũng may sự phẫn nộ của dân chúng cũng đã nguôi xuống. Những người này có thể dần dần rồi xử lý sau. Thẩm tra từ chiều cho tới giờ cũng đã được vài canh giờ, Đoàn Phi không chịu nổi, ngáp một cái rồi ra lệnh:
- Hôm nay làm tới đây thôi, chuẩn bị kiệu về dinh.
Khi kiệu của Đoàn Phi rời khỏi nhà của Vương Thế Dũng, người dân vẫn chưa rời đi. Nhìn thấy cỗ kiệu của khâm sai đi ra, hai bên treo hàng pháo dài được đốt lên, trong tiếng kêu lạch tạch có người hô lên:
- Trời xanh có mắt, đưa Đoàn đại nhân đến Tô Châu cứu vớt dân chúng trong cảnh hoạn nạn. Đoàn đại nhân với tôi ân trọng như núi, mong đại nhân hãy nhận của tôi ba lạy này.
Đoàn Phi ra lệnh dừng kiệu, hắn kéo rèm bước ra, dân chúng đứng đầy hai bên đường bắt đầu lần lượt hò reo, Đoàn Phi cất giọng nói:
- Các vị, nào mọi hãy đứng lên, đương kim Hoàng Thượng anh minh, lệnh cho tôi tuần tra Giang Nam, Đoàn Phi chẳng qua chỉ làm những việc nên làm mà thôi. Đây là ân đức của Hoàng Thượng, mọi người nên cảm tạ ân đức của Hoàng Thượng, ta và mọi người hãy cùng cầu chúc cho Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế.
- Chúc Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế.
Dưới sự chỉ đạo của Đoàn Phi, lão bách tính đồng thanh cầu nguyện. Tới khi những âm thanh như nước triều ngừng lại, Đoàn Phi mới lại lên tiếng:
- Thưa các vị hương thân phụ lão, giờ cũng không còn sớm nữa, mọi người hãy về đi, tôi và Dương Khâm sai sáng sớm mai sẽ tiếp tục thẩm tra, tuyệt đối không bỏ qua cho kẻ tham quan, không bỏ qua cho những tên hoại tử. Mọi người cứ yên tâm là được rồi, hãy về cả đi.
Người dân dần dần tản đi, Đoàn Phi dõi theo bọn họ rời đi mới lại lên kiệu dinh.
Đoàn Phi cùng với Tô Dung, Hoa Minh, Thạch Bân quây quần một chỗ ăn một bữa thật vui vẻ. Khi trở lại hậu viện, Tô Dung đi cùng Đoàn Phi đi về phía phòng của hắn rồi nói:
- Công tử, sáng sớm mai tôi sẽ đi.
Đoàn Phi ngẩn người thở dài:
- Ừ, ngày kia đã là trùng dương rồi, nhanh thật.
Tô Dung nói:
- Công tử đồng ý rồi sao?
Đoàn Phi trầm ngâm gật đầu nói:
- Nàng đã quyết ra đi thì ta cũng không giữ nổi, nhưng ta lại có một cảm giác, lần này nàng đi chỉ e rất khó có thể quay trở về bên ta. Dũng nhi, hãy hứa với ta, chỉ cần còn một tia hy vọng nàng vẫn sẽ trở về, được không?
Tô Dung khẽ thở dài:
- Công tử, tấm lòng của công tử, ta hiểu rõ, nhưng giữa hai chúng ta sẽ không có tương lai.
Đoàn Phi bỗng nhiên nói:
- Có tương lai hay không cũng không phải do nàng định đoạt, những người khác lại càng không có tư cách nhúng tay vào chuyện của chúng ta. Dung Nhi, lẽ nào nàng vẫn chưa hiểu rõ bản thân mình sao? Sao cứ phải làm những việc trái với lòng mình?
Tô Dung hai mắt rưng rưng lắc đầu:
- Có một số chuyện công tử vẫn chưa hiểu được, ta…ta...
Nàng thở dài một tiếng, khôi phục vẻ bình tĩnh và điềm đạm nói:
- Công tử, tương lai của ta cũng không phải một mình người nói là được, vả lại chỉ e người đã đánh giá quá cao tình cảm mà ta dành cho người. Ta sớm đã đoạn tuyệt với sợi tơ tình rồi, cuộc đời này không thể yêu bất cứ người nào được. Lâm viên Tô Châu nổi danh khắp thiên hạ. khu vườn của Vương Thế Dũng giống như của người giàu sổi nhưng bố trí cũng có phần đặc biệt xa hoa, có một số chỗ còn xây dựng và thiết kế theo phong cách Châu Âu. Nghe nói Vương Thế Dũng trong một lần say rượu từng tự phong cho mình là thiên hạ đệ nhất viên. Tuy nhiên lớn cũng có lớn hơn a, so với hành dinh khâm sai của Đoàn Phi còn kém hơn mấy bậc, càng không thể so sánh với Chuyết Chính Viên nơi ở của Dương Thận.
Vương Thế Dũng cũng sớm đã bị bắt, nên nhà của hắn cũng đã bị lục soát mấy lần, hai vị khâm sai đến nơi này cũng chỉ là kiểm kê số lượng mà thôi. Chỉ nhìn danh sách thôi, Dương Thận và Đoàn Phi không khỏi chặc lưỡi không ngừng. ngân phiếu một trăm ba mươi vạn lạng, bạc nén mười lăm hòm, vàng bạc chây báu trang sức nhiều không kể xiết, so với kho báu hầm ngầm của Vương Đường còn nhiều hơn gấp mấy lần. Định giá qua cũng phải không dưới hai trăm năm mươi vạn lạng bạc trắng.
Dương Thận chặc lưỡi nói:
- Vương Đường và Vương Thế Dũng hai bá điệt quan thương thông đồng cấu kết. không ngờ đã vơ vét mồ hôi xương máu của dân nhiều như vậy, quả thực khiến người ta kinh sợ, thực sự là chết không có gì đáng tiếc.
Đoàn Phi trong lòng lại không nghĩ như vậy. Vương Thế Dũng cố nhiên đáng hận, Vương Đường cố nhiên thu thêm mức thuế tăng lên vài lần, tuy nhiên toàn bộ thuế thu được một năm của Đại Minh cũng không nhiều hơn hai trăm vạn lạng bạc. Vương Đường chỉ là một trấn thủ thái giám Tô Châu, cướp đoạt mồ hôi xương máu của nhân dân một trăm năm cũng không kiếm được nhiều bạc như vậy. Huống hồ hắn còn dùng một số lượng bạc lớn để đút lót trên dưới. Số bạc này phần lớn là do hắn dựa vào buôn lậu mà kiếm được. Dương Thận tuy trứ danh thần đồng nổi tiếng, nhưng văn nhân xưa nay khinh thương, không hiểu hết được cái kì diệu trong đó. Đoàn Phi trong lòng có tính toán dự liệu khác, nhưng cũng không muốn chỉ ra cho hắn biết.
Nghe thấy lời nói của Dương Thận, Đoàn Phi thở dài, nói:
- Vương Đường và Vương Thế Dũng tuy là đáng chết, nhưng những người bên cạnh chúng không đáng chết. Dương đại nhân dự tính xử lý thê thiếp gia đinh của Vương Thế Dũng như thế nào?
Dương Thận nói:
- Bổn quan cũng không muốn lạm sát kẻ vô tội, chỉ có điều vụ án Vương Đường liên lụy quá lớn. Trong thời gian ngắn không thể thẩm tra hết, chỉ có thể tạm thời giam bọn họ vào nhà lao chờ thẩm tra thôi. Theo luật Vương Đường. Vương Thế Dũng và thủ phạm chính coi như không tru di cửu tộc. Thê thiếp con cái và thủ hạ của bọn chúng cũng phải hỏi tội, nam thì đi đày ngoài biên giới, nữ thì bán làm quan kĩ. Số lượng những người này thực sự khổng lồ, chỉ e nhất thời xử lý không tốt, Đoàn đại nhân có cách giải quyết nào tốt hơn không?
Đoàn Phi cười nói:
- Dương đại nhân, chức trách của chúng ta không giống nhau, việc này ta vốn dĩ không nên nhúng tay, nhưng ta cũng không nhẫn được để Dương đại nhân vất vả. Chi bằng như vậy đi, Dương đại nhân, ngài đối phó với đám quan tham kia, ta sẽ xử lý đám người thê thiếp tôi tớ này. Ta tuyệt đối không bỏ qua cho kẻ nối giáo cho giặc đâu, số người còn lại sẽ xử lý nhẹ nhàng hoặc là vô tội sẽ phóng thích.
Dương Thận ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Như thế cũng được, Đoàn đại nhân cứ việc mạnh tay xử lý cho tốt.
Hai vị Khâm sai phân xong việc liền bắt đầu hành động. Dương Thận liền sao chép mấy nhà, Đoàn Phi lại không chạy đi chạy lại bận rộn như vậy mà sai người đi thỉnh mười vị nha môn thường ngày canh ở cửa giúp người sao chép thư. Đơn kiện học trò, tú tài, cho bọn họ xếp hàng dài trước cửa nhà Vương Thế Dũng thành một hàng, viết ra vô số cáo thị dán khắp nơi phủ Tô Châu. Lại sai người khắp nơi tuyên cáo. Sau khi tin tức truyền đi có rất nhiều người đến khiếu nại. Mười tên thư sinh kia bắt đầu bận rộn không ngừng ghi lại tên của nguyên cáo bị cáo, ghi chép cụ thể tình tiết vụ án đã từng phát sinh, sau đó xếp từng chồng một đưa vào trong phủ, đưa cho khâm sai đại nhân xem qua.
Hai bá điệt Vương Đường, Vương Thế Dũng kinh doanh ở Tô Châu hơn mười năm, quyền thế một thời, thủ hạ của bọn họ ngang nhiên ỷ thế ức hiếp người. Dân chúng trước kia không có cửa nào kiện cáo được bọn chúng, bây giờ đương nhiên không thể bỏ qua cho bọn chúng. Đoàn Phi nhận được mẫu đơn kiện nhưng không vội vàng khai thẩm mà cùng với Tô Dung đem mẫu đơn kiện sắp xếp phân loại để xử lý riêng.
Rất nhanh danh sách bọn côn đồ hung ác đã được đưa ra, Đoàn Phi không chút khách khí phái người đi bắt hết toàn bộ bọn chúng. Đám người này không đơn thuần là người của hai bá điệt Vương Đường, Vương Thế Dũng, du côn ở Tô Châu, bọn ác bá lần này bị quét sạch toàn bộ. Dân chúng ánh mắt sáng ngời, bọn họ chỉ ra và xác nhận, Đoàn Phi bắt người nào chuẩn xác người đó, đám người này rất nhanh nhận tội, có một số người lại một mực thà chết chứ không chịu nhận tội.
Nhưng Đoàn Phi cũng không lãng phí thời gian với bọn chúng, trực tiếp phái người đem bọn chúng lôi đi diễu hành đường phố, đến ngã tư đường chuyên chém đầu liền mở phiên xét thẩm. Những người dân đã từng bị bọn chúng ức hiếp liền xôn xao xác nhận chỉ ra bọn chúng tại chỗ. Dân chúng xúc động phấn chấn. Khâm sai Đoàn đại nhân thuận theo ý dân liền đem bọn tội ác tày trời này chém đầu tại chỗ, mặc kệ là đã qua giờ ngọ, đám oan hồn to gan sẽ phóng ngựa đến. Đoàn Phi không quan tâm mà giết thêm bọn chúng một lần.
PS: ngày đầu tiên đoán trước Nam Phi thua bóng, mười phần sai, thật sự là buồn bực, hôm nay ta đoán trước Slovenia, Ghana, nước Đức đều đã thắng, điểm số sẽ không đoán, ha ha
Buổi tối đi thử áo cưới, cho nên trước tiên tuyên bố chương một, ngày mai chụp ảnh rồi, hy vọng Quế Lâm đừng hạ thời gian quá dài vũ, gào khóc NGAO, áo cưới chụp ảnh, thật là khủng khiếp a
Diễu hành và xét xử công khai là cách làm lâu nay trong lịch sử, lão bách tính trước giờ chịu ức hiếp, oán giận ngút trời cuối cùng cũng được giải thoát, tránh được trận hỗn loạn lớn hơn. Đoàn Phi cũng được mang danh Đoàn Thanh Thiên, còn tiếng hoan hô Đoàn Thanh Thiên vang tới tận trời xanh. Ngay cả Dương Thận đang thẩm tra những tên tham quan ở đại sảnh đường của phủ nha Tô Châu đều không tránh khỏi chau mày.
Trừ những tên tội nặng ra, thì những tên khác Đoàn Phi không định truy cứu. Cũng may sự phẫn nộ của dân chúng cũng đã nguôi xuống. Những người này có thể dần dần rồi xử lý sau. Thẩm tra từ chiều cho tới giờ cũng đã được vài canh giờ, Đoàn Phi không chịu nổi, ngáp một cái rồi ra lệnh:
- Hôm nay làm tới đây thôi, chuẩn bị kiệu về dinh.
Khi kiệu của Đoàn Phi rời khỏi nhà của Vương Thế Dũng, người dân vẫn chưa rời đi. Nhìn thấy cỗ kiệu của khâm sai đi ra, hai bên treo hàng pháo dài được đốt lên, trong tiếng kêu lạch tạch có người hô lên:
- Trời xanh có mắt, đưa Đoàn đại nhân đến Tô Châu cứu vớt dân chúng trong cảnh hoạn nạn. Đoàn đại nhân với tôi ân trọng như núi, mong đại nhân hãy nhận của tôi ba lạy này.
Đoàn Phi ra lệnh dừng kiệu, hắn kéo rèm bước ra, dân chúng đứng đầy hai bên đường bắt đầu lần lượt hò reo, Đoàn Phi cất giọng nói:
- Các vị, nào mọi hãy đứng lên, đương kim Hoàng Thượng anh minh, lệnh cho tôi tuần tra Giang Nam, Đoàn Phi chẳng qua chỉ làm những việc nên làm mà thôi. Đây là ân đức của Hoàng Thượng, mọi người nên cảm tạ ân đức của Hoàng Thượng, ta và mọi người hãy cùng cầu chúc cho Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế.
- Chúc Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế.
Dưới sự chỉ đạo của Đoàn Phi, lão bách tính đồng thanh cầu nguyện. Tới khi những âm thanh như nước triều ngừng lại, Đoàn Phi mới lại lên tiếng:
- Thưa các vị hương thân phụ lão, giờ cũng không còn sớm nữa, mọi người hãy về đi, tôi và Dương Khâm sai sáng sớm mai sẽ tiếp tục thẩm tra, tuyệt đối không bỏ qua cho kẻ tham quan, không bỏ qua cho những tên hoại tử. Mọi người cứ yên tâm là được rồi, hãy về cả đi.
Người dân dần dần tản đi, Đoàn Phi dõi theo bọn họ rời đi mới lại lên kiệu dinh.
Đoàn Phi cùng với Tô Dung, Hoa Minh, Thạch Bân quây quần một chỗ ăn một bữa thật vui vẻ. Khi trở lại hậu viện, Tô Dung đi cùng Đoàn Phi đi về phía phòng của hắn rồi nói:
- Công tử, sáng sớm mai tôi sẽ đi.
Đoàn Phi ngẩn người thở dài:
- Ừ, ngày kia đã là trùng dương rồi, nhanh thật.
Tô Dung nói:
- Công tử đồng ý rồi sao?
Đoàn Phi trầm ngâm gật đầu nói:
- Nàng đã quyết ra đi thì ta cũng không giữ nổi, nhưng ta lại có một cảm giác, lần này nàng đi chỉ e rất khó có thể quay trở về bên ta. Dũng nhi, hãy hứa với ta, chỉ cần còn một tia hy vọng nàng vẫn sẽ trở về, được không?
Tô Dung khẽ thở dài:
- Công tử, tấm lòng của công tử, ta hiểu rõ, nhưng giữa hai chúng ta sẽ không có tương lai.
Đoàn Phi bỗng nhiên nói:
- Có tương lai hay không cũng không phải do nàng định đoạt, những người khác lại càng không có tư cách nhúng tay vào chuyện của chúng ta. Dung Nhi, lẽ nào nàng vẫn chưa hiểu rõ bản thân mình sao? Sao cứ phải làm những việc trái với lòng mình?
Tô Dung hai mắt rưng rưng lắc đầu:
- Có một số chuyện công tử vẫn chưa hiểu được, ta…ta...
Nàng thở dài một tiếng, khôi phục vẻ bình tĩnh và điềm đạm nói:
- Công tử, tương lai của ta cũng không phải một mình người nói là được, vả lại chỉ e người đã đánh giá quá cao tình cảm mà ta dành cho người. Ta sớm đã đoạn tuyệt với sợi tơ tình rồi, cuộc đời này không thể yêu bất cứ người nào được.
- Dung nhi,Ngươi có thể đảm bảo chỉ rời đi vài ngày rồi trở lại không?
Tô Dung thở dài, ánh mắt nhìn về phía xa xa mà không nói gì, Đoàn Phi biết được tâm tư muốn về nhà của nàng, quyết định chắc chắn, nói:
- Ta không có cách nào ngăn được ngươi, có điều ta chỉ có thể cho ngươi nghỉ phép mười lăm ngày để về thăm người thân. Đi Hàng Châu bất quá hết nửa ngày là có thể đến nơi. Nếu như sau mười lăm ngày ngươi vẫn chưa trở về, ta sẽ tìm mọi cách để tìm ngươi, cho dù phải đem hình của ngươi dán khắp Tô Châu, thậm chí thông qua Lại bộ và Cẩm Y Vệ để dán cáo thị truy nã. Nhớ kĩ những lời ta nói chưa? Về muộn vài ngày thì theo phương án lúc nãy để tính.
Tô Dung kháng nghị, nói:
- Người từ trước đến giờ hình như không có tính toán như vậy? làm gì có quy định về thăm người thân? Ai định ra? Sao tiểu nữ lại chưa từng nghe nói qua vậy?
Đoàn Phi chơi xấu, nói:
- Ta là chủ nhân của ngươi, ta muốn tính thế nào thì tính thế đó, ba lần ba là hai mươi bảy, bốn lần bốn là hai trăm năm mươi sáu, năm lần năm là ba nghìn một trăm hai mươi lăm. Ngươi có thể tính thử xem có thể trì hoãn mấy ngày?
Tô Dung bất đắc dĩ thở dài, nói:
- Vô lại.
Đoàn Phi đánh bạo giơ tay ra ôm nàng, Tô Dung không cho hắn thực hiện được liền vặn eo né tránh, Đoàn Phi bất đắc dĩ gãi gãi tai, nói:
- Xem ra ta phải luyện công thêm mới được
Tô Dung nhẹ nhàng cười, dường như có chút tâm tư, chậm rãi, nói:
- Cả đời này người đừng mong đạt được như ý.
Đoàn Phi hỏi:
- Dung nhi, ngươi tính khi nào đi? không được phép lén lút rời đi, có cần ta chuẩn bị cho ngươi một chút lễ vật đem về nhà không?
Tô Dung lắc đầu cười, nói:
- Không cần đâu, trước khi đi tiểu nữ sẽ nói cho người biết, nhưng người không được phái người theo dõi tiểu nữ, nếu không tình nghĩa giữa chúng ta hoàn toàn chấm hết đó.
Đoàn Phi chính là đang có ý đó, bị nàng nói ra, không khỏi có chút cụt hứng. Tô Dung cười nói:
- Tiểu nữ sẽ trở lại, người yên tâm đi, lẽ nào người không có chút để tâm gì đến hóa thi hoàn sao? Hay là có ý định đợi tiểu nữ không ở đây mới lặng lẽ đến gầm giường vét ít bột phấn giấu đi?
Đoàn Phi lại bị Tô Dung lần nữa nói trúng. Hắn mỉm cười, nói:
- Dung nhi, ngươi quả nhiên là con giun trong bụng ta (đi guốc trong bụng), ta nghĩ gì cũng đều không giấu được ngươi. Thạch Bân đi kiếm cho ta một cái bình sứ đem đến đây.
Tô Dung nhẹ thở dài, ánh mắt lại hướng ra ngoài, hóa thi hoàn là một loại thuốc cực độc, đổi lại người khác. Tô Dung không cho phép hắn ta cất giấu đi, nhưng đối với Đoàn Phi và Tô Dung đang rất mâu thuẫn….
Đoàn Phi mỉm cười nhìn nàng, lại dặn dò nói:
- Quách Uy, ngươi cùng với Hồng Bang, Tưởng Tuấn đi tìm quản gia, người của phòng thu chi, người làm vườn của Vương Đường đến đây cho ta, ta có chuyện phải hỏi bọn chúng.
Cho gọi quản gia và người của phòng thu chi đến thì mọi người ai cũng có thể hiểu được, nhưng cho gọi người làm vườn đến có tác dụng gì? Mọi người đều cảm thấy kì quái, xong lại không ai dám nhiều chuyện, xoay người rời đi. Một lát sau, chính phó quản gia của Vương Đường, ba người phòng thu chi và còn năm người làm vườn đều được triệu tập đến trước mặt Đoàn Phi.
Đại nhân, chuyện của Vương công công chúng tôi hoàn toàn không biết gì cả, mong đại nhân soi xét.
- Lão quản gia chòm râu hoa râm nước mắt lưng tròng không ngừng dập đầu, khiến những người khác cũng đều dập đầu xin tha không ngừng. Chỉ có năm tên làm vườn được đối đãi khác nên giờ phút này vẫn đứng ở ngoài phòng không hiểu chuyện gì.
Đoàn Phi cười lạnh, nói:
- Các ngươi cho rằng sẽ có người tin các ngươi sao? Vương Đường gây ra bao nhiêu tội ác, buôn lậu, hành vi phạm tội của hắn đủ để tịch thu toàn bộ gia sản chu di cửu tộc. Các ngươi thân làm quản gia và phòng thu chi, chính là tòng phạm với hắn. Bây giờ Vương Đường chết rồi, các ngươi nếu như thành thật khai báo, đem tội buôn lậu, tham ô nhận hối lộ của Vương Đường ra xét xử, bổn quan có thể tha cho các ngươi một con đường sống, bằng không các ngươi hãy chờ bị chặt đầu đi.
Năm người này vẫn thản nhiên cắn chặt răng không chịu hé miệng, Đoàn Phu cũng không nhiều lời với bọn chúng, lắc đầu nói:
- Ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng. Thạch Bân, đem bọn chúng bắt hết về nha môn phủ Tô Châu, giam vào đại lao, đem bọn chúng nhốt riêng, ai khai ra trước thì sẽ được giữ lại mạng sống, còn lại chờ ngày mai ta và Dương đại nhân thăng đường xử án. Dương khâm sai đại nhân hận Vương Đường đến tận xương tủy, sẽ tuyệt đối không dễ dàng buông tha cho những người liên quan đến Vương Đường. chu di cửu tộc là lẽ đương nhiên, các ngươi hãy tự mình cân nhắc tính toán hơn thiệt đi.
Quản gia và nhân viên phòng thu chi bị bắt đi trong tinh thần sợ sệt hoảng hốt, Đoàn Phi cho gọi năm tên làm vườn tới, chỉ nhìn thấy trong năm tên làm vườn có một người da trắng tóc vàng mắt xanh. Bọn họ thấy Vương gia đang gặp đại biến, trong lòng lo lắng bất an, Đoàn Phi mỉm cười trấn an nói:
- Các ngươi không cần sợ hãi, ta cho gọi các ngươi đến không phải để hỏi tội, mà là muốn thỉnh giáo một chút. Trong tòa phủ đệ này có rất nhiều cây mà bổn quan chưa từng gặp, chúng là do ai trồng vậy, liệu có hạt giống lưu lại không? Nhưng loại cây mới lạ này bổn quan rất thích, nếu như có thể, bổn quan cũng muốn trồng một số trong nhà mình, có lẽ cũng cần hai người làm vườn hiểu rõ về chúng.
Bốn gã làm vườn bản quốc đồng loạt quỳ xuống đất, người da trắng kia hơi sửng sốt nhưng lát sau cũng quỳ xuống. Trong đó có một người làm vườn lớn tuổi nhất dập đầu nói:
- Đại nhân, những loại hoa cỏ này đều từ Nam Dương hoặc Tây Dương chuyển đến. Vương công công đặc biệt thích chúng, nên mới nghĩ cách để trồng chúng trong vườn, mua về tên Limasse từ tay bọn hải tắc, hắn người nước Pháp, vốn dĩ là một người làm vườn trồng hoa, bốn người chúng tôi đều là học được kĩ thuật trồng hoa từ hắn. Nếu như đại nhân thích, năm người chúng tôi có thể trồng những loại hoa cỏ này cho đại nhân. Thường ngày chúng tôi chỉ có nhiệm vụ trồng hoa cỏ, sự việc của bọn người Vương công công không có liên can gì đến chúng tôi đâu đại nhân, xin đại nhân thương xót a.
Đoàn Phi ừ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Limase, nói:
- Limase, ngươi là người nước Pháp ư? Ngoài việc biết trồng hoa cỏ ngươi còn biết làm gì?
Limase lắp bắp nói:
- Đại nhân, ta là người làm vườn, ngoài việc trồng hoa cỏ, ta còn biết dùng các loại hoa tươi chiết xuất thành dầu thơm.
Đoàn Phi sắc mặt biến đổi, nước hoa Pháp nổi tiếng khắp thế giới, việc này là có truyền thống, nói không chừng tên Limase này thực sự biết chế xuất nước hoa đó.
Người đứng đầu những người làm vườn trộm nhìn thần sắc Đoàn Phi, hắn thấy thế liền vội hỏi:
- Người trồng hoa ai mà không biết dùng hoa để chế tạo dầu thơm a? Đại nhân, chúng tôi cũng biết.
Limase lên giọng nói:
- Phương pháp làm của ta không giống các ngươi, ta sử dụng kĩ thuật bốc hơi, còn phương pháp của các ngươi sớm đã bị đào thải rồi.
Đoàn Phi nghe hắn nói ra hai chữ bốc hơi thì trong lòng không khỏi vui mừng, nói:
- Được rồi, các ngươi đều không tranh cãi nữa, từ bây giờ trở đi các ngươi trở thành người hầu của ta. Hồng Bang, dẫn bọn ho đi thu dọn đồ đạc, đem theo tất cả hạt giống về cho ta.
Nhóm người làm vườn kia vui mừng khôn xiết, tên dẫn đầu kia nói:
- Đa tạ ân điển của đại nhân. Đại nhân, có một số loại hoa không có hạt giống, cần phải đào cả đất đem đi ạ.
Đoàn Phi gật đầu, nói:
- Hồng Bang, việc này ta giao lại cho ngươi, đem bọn họ và hoa cỏ, hạt giống mang về dinh khâm sai. Chút việc nhỏ này không cần phải thông báo cho Dương khâm sai.
Limase đột nhiên nói:
- Đại nhân tôn kính, xin ngài đặc xá mang theo hai người hầu của ta, bọn họ là trợ thủ đắc lực của ta, rất biết nghe lời đó.
Đoàn Phi nói:
- Tùy ý đi, Tưởng Tuấn, ngươi và Hồng Bang cùng đi điều tra một chút lai lịch của bọn họ, chỉ cần bọn họ không liên quan gì đến việc phạm tội của Vương Đường là được, gạch tên bọn họ ra khỏi danh dách, rồi dẫn họ về dinh khâm sai.
Không lâu sau đó Dương Thận cũng ngồi kiệu đi tới. Đoàn Phi dẫn hắn đi xem xét một chút bảo tàng hầm ngầm của Vương Đường, thất vọng nói với Dương Thận:
- Vương Đường bỏ trốn mất dạng, có thể đem đi thứ gì hắn đều đem đi cả rồi, ngân phiếu, khế ước, sổ sách đều không để lại cái gì.
Dương Thận đã kiểm tra qua một rương hàng nhập ngoại nhưng không quá mức lưu ý, nghe vậy cười nói:
- Đoàn đại nhân dường như so với ta còn thất vọng hơn a.
Đoàn Phi nhún nhún vai nói:
- Thất vọng nhất chính là không bắt được Vương Đường, tên này không biết chạy trốn đâu rồi, ta đã phái quan Đô Ti cho người canh gác tứ phía cổng thành điều tra, nhưng chỉ e là không có tác dụng gì.
Dương Thận nói:
- Đoàn đại nhân không cần quá lo lắng, Vương Đường bây giờ đã là chó nhà có tang, không tạo nổi sóng gió gì nữa. Đoàn đại nhân, Phủ thái giám coi như đã xong, chúng ta cùng nhau đi đến nhà tên ác bá Vương Thế Dũng xem sao.
Đoàn Phi vui vẻ đồng ý, hai vị khâm sai liền hướng kiệu đi về phía nhà của Vương Thế Dũng. Nhà của Vương Thế Dũng còn lộng lẫy xa hoa hơn nhiều so với Phủ thái giám. Chỉ nói về con sư tử đá canh ngoài cửa cũng phải cao chừng hai mét, đây chính là vi phạm quy định, không phải bất cứ người nào cũng có thể bày sư tử hoặc kỳ lân ở ngoài cửa, lớn nhỏ đều có quy định rất nghiêm ngặt, chỉ nói về điều này thôi có thể quy Vương Thế Dũng về tội phỉ bang rồi.
Lâm viên Tô Châu nổi danh khắp thiên hạ. khu vườn của Vương Thế Dũng giống như của người giàu sổi nhưng bố trí cũng có phần đặc biệt xa hoa, có một số chỗ còn xây dựng và thiết kế theo phong cách Châu Âu. Nghe nói Vương Thế Dũng trong một lần say rượu từng tự phong cho mình là thiên hạ đệ nhất viên. Tuy nhiên lớn cũng có lớn hơn a, so với hành dinh khâm sai của Đoàn Phi còn kém hơn mấy bậc, càng không thể so sánh với Chuyết Chính Viên nơi ở của Dương Thận.
Vương Thế Dũng cũng sớm đã bị bắt, nên nhà của hắn cũng đã bị lục soát mấy lần, hai vị khâm sai đến nơi này cũng chỉ là kiểm kê số lượng mà thôi. Chỉ nhìn danh sách thôi, Dương Thận và Đoàn Phi không khỏi chặc lưỡi không ngừng. ngân phiếu một trăm ba mươi vạn lạng, bạc nén mười lăm hòm, vàng bạc chây báu trang sức nhiều không kể xiết, so với kho báu hầm ngầm của Vương Đường còn nhiều hơn gấp mấy lần. Định giá qua cũng phải không dưới hai trăm năm mươi vạn lạng bạc trắng.
Dương Thận chặc lưỡi nói:
- Vương Đường và Vương Thế Dũng hai bá điệt quan thương thông đồng cấu kết. không ngờ đã vơ vét mồ hôi xương máu của dân nhiều như vậy, quả thực khiến người ta kinh sợ, thực sự là chết không có gì đáng tiếc.
Đoàn Phi trong lòng lại không nghĩ như vậy. Vương Thế Dũng cố nhiên đáng hận, Vương Đường cố nhiên thu thêm mức thuế tăng lên vài lần, tuy nhiên toàn bộ thuế thu được một năm của Đại Minh cũng không nhiều hơn hai trăm vạn lạng bạc. Vương Đường chỉ là một trấn thủ thái giám Tô Châu, cướp đoạt mồ hôi xương máu của nhân dân một trăm năm cũng không kiếm được nhiều bạc như vậy. Huống hồ hắn còn dùng một số lượng bạc lớn để đút lót trên dưới. Số bạc này phần lớn là do hắn dựa vào buôn lậu mà kiếm được. Dương Thận tuy trứ danh thần đồng nổi tiếng, nhưng văn nhân xưa nay khinh thương, không hiểu hết được cái kì diệu trong đó. Đoàn Phi trong lòng có tính toán dự liệu khác, nhưng cũng không muốn chỉ ra cho hắn biết.
Nghe thấy lời nói của Dương Thận, Đoàn Phi thở dài, nói:
- Vương Đường và Vương Thế Dũng tuy là đáng chết, nhưng những người bên cạnh chúng không đáng chết. Dương đại nhân dự tính xử lý thê thiếp gia đinh của Vương Thế Dũng như thế nào?
Dương Thận nói:
- Bổn quan cũng không muốn lạm sát kẻ vô tội, chỉ có điều vụ án Vương Đường liên lụy quá lớn. Trong thời gian ngắn không thể thẩm tra hết, chỉ có thể tạm thời giam bọn họ vào nhà lao chờ thẩm tra thôi. Theo luật Vương Đường. Vương Thế Dũng và thủ phạm chính coi như không tru di cửu tộc. Thê thiếp con cái và thủ hạ của bọn chúng cũng phải hỏi tội, nam thì đi đày ngoài biên giới, nữ thì bán làm quan kĩ. Số lượng những người này thực sự khổng lồ, chỉ e nhất thời xử lý không tốt, Đoàn đại nhân có cách giải quyết nào tốt hơn không?
Đoàn Phi cười nói:
- Dương đại nhân, chức trách của chúng ta không giống nhau, việc này ta vốn dĩ không nên nhúng tay, nhưng ta cũng không nhẫn được để Dương đại nhân vất vả. Chi bằng như vậy đi, Dương đại nhân, ngài đối phó với đám quan tham kia, ta sẽ xử lý đám người thê thiếp tôi tớ này. Ta tuyệt đối không bỏ qua cho kẻ nối giáo cho giặc đâu, số người còn lại sẽ xử lý nhẹ nhàng hoặc là vô tội sẽ phóng thích.
Dương Thận ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Như thế cũng được, Đoàn đại nhân cứ việc mạnh tay xử lý cho tốt.
Hai vị Khâm sai phân xong việc liền bắt đầu hành động. Dương Thận liền sao chép mấy nhà, Đoàn Phi lại không chạy đi chạy lại bận rộn như vậy mà sai người đi thỉnh mười vị nha môn thường ngày canh ở cửa giúp người sao chép thư. Đơn kiện học trò, tú tài, cho bọn họ xếp hàng dài trước cửa nhà Vương Thế Dũng thành một hàng, viết ra vô số cáo thị dán khắp nơi phủ Tô Châu. Lại sai người khắp nơi tuyên cáo. Sau khi tin tức truyền đi có rất nhiều người đến khiếu nại. Mười tên thư sinh kia bắt đầu bận rộn không ngừng ghi lại tên của nguyên cáo bị cáo, ghi chép cụ thể tình tiết vụ án đã từng phát sinh, sau đó xếp từng chồng một đưa vào trong phủ, đưa cho khâm sai đại nhân xem qua.
Hai bá điệt Vương Đường, Vương Thế Dũng kinh doanh ở Tô Châu hơn mười năm, quyền thế một thời, thủ hạ của bọn họ ngang nhiên ỷ thế ức hiếp người. Dân chúng trước kia không có cửa nào kiện cáo được bọn chúng, bây giờ đương nhiên không thể bỏ qua cho bọn chúng. Đoàn Phi nhận được mẫu đơn kiện nhưng không vội vàng khai thẩm mà cùng với Tô Dung đem mẫu đơn kiện sắp xếp phân loại để xử lý riêng.
Rất nhanh danh sách bọn côn đồ hung ác đã được đưa ra, Đoàn Phi không chút khách khí phái người đi bắt hết toàn bộ bọn chúng. Đám người này không đơn thuần là người của hai bá điệt Vương Đường, Vương Thế Dũng, du côn ở Tô Châu, bọn ác bá lần này bị quét sạch toàn bộ. Dân chúng ánh mắt sáng ngời, bọn họ chỉ ra và xác nhận, Đoàn Phi bắt người nào chuẩn xác người đó, đám người này rất nhanh nhận tội, có một số người lại một mực thà chết chứ không chịu nhận tội.
Nhưng Đoàn Phi cũng không lãng phí thời gian với bọn chúng, trực tiếp phái người đem bọn chúng lôi đi diễu hành đường phố, đến ngã tư đường chuyên chém đầu liền mở phiên xét thẩm. Những người dân đã từng bị bọn chúng ức hiếp liền xôn xao xác nhận chỉ ra bọn chúng tại chỗ. Dân chúng xúc động phấn chấn. Khâm sai Đoàn đại nhân thuận theo ý dân liền đem bọn tội ác tày trời này chém đầu tại chỗ, mặc kệ là đã qua giờ ngọ, đám oan hồn to gan sẽ phóng ngựa đến. Đoàn Phi không quan tâm mà giết thêm bọn chúng một lần.
PS: ngày đầu tiên đoán trước Nam Phi thua bóng, mười phần sai, thật sự là buồn bực, hôm nay ta đoán trước Slovenia, Ghana, nước Đức đều đã thắng, điểm số sẽ không đoán, ha ha
Buổi tối đi thử áo cưới, cho nên trước tiên tuyên bố chương một, ngày mai chụp ảnh rồi, hy vọng Quế Lâm đừng hạ thời gian quá dài vũ, gào khóc NGAO, áo cưới chụp ảnh, thật là khủng khiếp a
Diễu hành và xét xử công khai là cách làm lâu nay trong lịch sử, lão bách tính trước giờ chịu ức hiếp, oán giận ngút trời cuối cùng cũng được giải thoát, tránh được trận hỗn loạn lớn hơn. Đoàn Phi cũng được mang danh Đoàn Thanh Thiên, còn tiếng hoan hô Đoàn Thanh Thiên vang tới tận trời xanh. Ngay cả Dương Thận đang thẩm tra những tên tham quan ở đại sảnh đường của phủ nha Tô Châu đều không tránh khỏi chau mày.
Trừ những tên tội nặng ra, thì những tên khác Đoàn Phi không định truy cứu. Cũng may sự phẫn nộ của dân chúng cũng đã nguôi xuống. Những người này có thể dần dần rồi xử lý sau. Thẩm tra từ chiều cho tới giờ cũng đã được vài canh giờ, Đoàn Phi không chịu nổi, ngáp một cái rồi ra lệnh:
- Hôm nay làm tới đây thôi, chuẩn bị kiệu về dinh.
Khi kiệu của Đoàn Phi rời khỏi nhà của Vương Thế Dũng, người dân vẫn chưa rời đi. Nhìn thấy cỗ kiệu của khâm sai đi ra, hai bên treo hàng pháo dài được đốt lên, trong tiếng kêu lạch tạch có người hô lên:
- Trời xanh có mắt, đưa Đoàn đại nhân đến Tô Châu cứu vớt dân chúng trong cảnh hoạn nạn. Đoàn đại nhân với tôi ân trọng như núi, mong đại nhân hãy nhận của tôi ba lạy này.
Đoàn Phi ra lệnh dừng kiệu, hắn kéo rèm bước ra, dân chúng đứng đầy hai bên đường bắt đầu lần lượt hò reo, Đoàn Phi cất giọng nói:
- Các vị, nào mọi hãy đứng lên, đương kim Hoàng Thượng anh minh, lệnh cho tôi tuần tra Giang Nam, Đoàn Phi chẳng qua chỉ làm những việc nên làm mà thôi. Đây là ân đức của Hoàng Thượng, mọi người nên cảm tạ ân đức của Hoàng Thượng, ta và mọi người hãy cùng cầu chúc cho Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế.
- Chúc Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế.
Dưới sự chỉ đạo của Đoàn Phi, lão bách tính đồng thanh cầu nguyện. Tới khi những âm thanh như nước triều ngừng lại, Đoàn Phi mới lại lên tiếng:
- Thưa các vị hương thân phụ lão, giờ cũng không còn sớm nữa, mọi người hãy về đi, tôi và Dương Khâm sai sáng sớm mai sẽ tiếp tục thẩm tra, tuyệt đối không bỏ qua cho kẻ tham quan, không bỏ qua cho những tên hoại tử. Mọi người cứ yên tâm là được rồi, hãy về cả đi.
Người dân dần dần tản đi, Đoàn Phi dõi theo bọn họ rời đi mới lại lên kiệu dinh.
Đoàn Phi cùng với Tô Dung, Hoa Minh, Thạch Bân quây quần một chỗ ăn một bữa thật vui vẻ. Khi trở lại hậu viện, Tô Dung đi cùng Đoàn Phi đi về phía phòng của hắn rồi nói:
- Công tử, sáng sớm mai tôi sẽ đi.
Đoàn Phi ngẩn người thở dài:
- Ừ, ngày kia đã là trùng dương rồi, nhanh thật.
Tô Dung nói:
- Công tử đồng ý rồi sao?
Đoàn Phi trầm ngâm gật đầu nói:
- Nàng đã quyết ra đi thì ta cũng không giữ nổi, nhưng ta lại có một cảm giác, lần này nàng đi chỉ e rất khó có thể quay trở về bên ta. Dũng nhi, hãy hứa với ta, chỉ cần còn một tia hy vọng nàng vẫn sẽ trở về, được không?
Tô Dung khẽ thở dài:
- Công tử, tấm lòng của công tử, ta hiểu rõ, nhưng giữa hai chúng ta sẽ không có tương lai.
Đoàn Phi bỗng nhiên nói:
- Có tương lai hay không cũng không phải do nàng định đoạt, những người khác lại càng không có tư cách nhúng tay vào chuyện của chúng ta. Dung Nhi, lẽ nào nàng vẫn chưa hiểu rõ bản thân mình sao? Sao cứ phải làm những việc trái với lòng mình?
Tô Dung hai mắt rưng rưng lắc đầu:
- Có một số chuyện công tử vẫn chưa hiểu được, ta…ta...
Nàng thở dài một tiếng, khôi phục vẻ bình tĩnh và điềm đạm nói:
- Công tử, tương lai của ta cũng không phải một mình người nói là được, vả lại chỉ e người đã đánh giá quá cao tình cảm mà ta dành cho người. Ta sớm đã đoạn tuyệt với sợi tơ tình rồi, cuộc đời này không thể yêu bất cứ người nào được. Lâm viên Tô Châu nổi danh khắp thiên hạ. khu vườn của Vương Thế Dũng giống như của người giàu sổi nhưng bố trí cũng có phần đặc biệt xa hoa, có một số chỗ còn xây dựng và thiết kế theo phong cách Châu Âu. Nghe nói Vương Thế Dũng trong một lần say rượu từng tự phong cho mình là thiên hạ đệ nhất viên. Tuy nhiên lớn cũng có lớn hơn a, so với hành dinh khâm sai của Đoàn Phi còn kém hơn mấy bậc, càng không thể so sánh với Chuyết Chính Viên nơi ở của Dương Thận.
Vương Thế Dũng cũng sớm đã bị bắt, nên nhà của hắn cũng đã bị lục soát mấy lần, hai vị khâm sai đến nơi này cũng chỉ là kiểm kê số lượng mà thôi. Chỉ nhìn danh sách thôi, Dương Thận và Đoàn Phi không khỏi chặc lưỡi không ngừng. ngân phiếu một trăm ba mươi vạn lạng, bạc nén mười lăm hòm, vàng bạc chây báu trang sức nhiều không kể xiết, so với kho báu hầm ngầm của Vương Đường còn nhiều hơn gấp mấy lần. Định giá qua cũng phải không dưới hai trăm năm mươi vạn lạng bạc trắng.
Dương Thận chặc lưỡi nói:
- Vương Đường và Vương Thế Dũng hai bá điệt quan thương thông đồng cấu kết. không ngờ đã vơ vét mồ hôi xương máu của dân nhiều như vậy, quả thực khiến người ta kinh sợ, thực sự là chết không có gì đáng tiếc.
Đoàn Phi trong lòng lại không nghĩ như vậy. Vương Thế Dũng cố nhiên đáng hận, Vương Đường cố nhiên thu thêm mức thuế tăng lên vài lần, tuy nhiên toàn bộ thuế thu được một năm của Đại Minh cũng không nhiều hơn hai trăm vạn lạng bạc. Vương Đường chỉ là một trấn thủ thái giám Tô Châu, cướp đoạt mồ hôi xương máu của nhân dân một trăm năm cũng không kiếm được nhiều bạc như vậy. Huống hồ hắn còn dùng một số lượng bạc lớn để đút lót trên dưới. Số bạc này phần lớn là do hắn dựa vào buôn lậu mà kiếm được. Dương Thận tuy trứ danh thần đồng nổi tiếng, nhưng văn nhân xưa nay khinh thương, không hiểu hết được cái kì diệu trong đó. Đoàn Phi trong lòng có tính toán dự liệu khác, nhưng cũng không muốn chỉ ra cho hắn biết.
Nghe thấy lời nói của Dương Thận, Đoàn Phi thở dài, nói:
- Vương Đường và Vương Thế Dũng tuy là đáng chết, nhưng những người bên cạnh chúng không đáng chết. Dương đại nhân dự tính xử lý thê thiếp gia đinh của Vương Thế Dũng như thế nào?
Dương Thận nói:
- Bổn quan cũng không muốn lạm sát kẻ vô tội, chỉ có điều vụ án Vương Đường liên lụy quá lớn. Trong thời gian ngắn không thể thẩm tra hết, chỉ có thể tạm thời giam bọn họ vào nhà lao chờ thẩm tra thôi. Theo luật Vương Đường. Vương Thế Dũng và thủ phạm chính coi như không tru di cửu tộc. Thê thiếp con cái và thủ hạ của bọn chúng cũng phải hỏi tội, nam thì đi đày ngoài biên giới, nữ thì bán làm quan kĩ. Số lượng những người này thực sự khổng lồ, chỉ e nhất thời xử lý không tốt, Đoàn đại nhân có cách giải quyết nào tốt hơn không?
Đoàn Phi cười nói:
- Dương đại nhân, chức trách của chúng ta không giống nhau, việc này ta vốn dĩ không nên nhúng tay, nhưng ta cũng không nhẫn được để Dương đại nhân vất vả. Chi bằng như vậy đi, Dương đại nhân, ngài đối phó với đám quan tham kia, ta sẽ xử lý đám người thê thiếp tôi tớ này. Ta tuyệt đối không bỏ qua cho kẻ nối giáo cho giặc đâu, số người còn lại sẽ xử lý nhẹ nhàng hoặc là vô tội sẽ phóng thích.
Dương Thận ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Như thế cũng được, Đoàn đại nhân cứ việc mạnh tay xử lý cho tốt.
Hai vị Khâm sai phân xong việc liền bắt đầu hành động. Dương Thận liền sao chép mấy nhà, Đoàn Phi lại không chạy đi chạy lại bận rộn như vậy mà sai người đi thỉnh mười vị nha môn thường ngày canh ở cửa giúp người sao chép thư. Đơn kiện học trò, tú tài, cho bọn họ xếp hàng dài trước cửa nhà Vương Thế Dũng thành một hàng, viết ra vô số cáo thị dán khắp nơi phủ Tô Châu. Lại sai người khắp nơi tuyên cáo. Sau khi tin tức truyền đi có rất nhiều người đến khiếu nại. Mười tên thư sinh kia bắt đầu bận rộn không ngừng ghi lại tên của nguyên cáo bị cáo, ghi chép cụ thể tình tiết vụ án đã từng phát sinh, sau đó xếp từng chồng một đưa vào trong phủ, đưa cho khâm sai đại nhân xem qua.
Hai bá điệt Vương Đường, Vương Thế Dũng kinh doanh ở Tô Châu hơn mười năm, quyền thế một thời, thủ hạ của bọn họ ngang nhiên ỷ thế ức hiếp người. Dân chúng trước kia không có cửa nào kiện cáo được bọn chúng, bây giờ đương nhiên không thể bỏ qua cho bọn chúng. Đoàn Phi nhận được mẫu đơn kiện nhưng không vội vàng khai thẩm mà cùng với Tô Dung đem mẫu đơn kiện sắp xếp phân loại để xử lý riêng.
Rất nhanh danh sách bọn côn đồ hung ác đã được đưa ra, Đoàn Phi không chút khách khí phái người đi bắt hết toàn bộ bọn chúng. Đám người này không đơn thuần là người của hai bá điệt Vương Đường, Vương Thế Dũng, du côn ở Tô Châu, bọn ác bá lần này bị quét sạch toàn bộ. Dân chúng ánh mắt sáng ngời, bọn họ chỉ ra và xác nhận, Đoàn Phi bắt người nào chuẩn xác người đó, đám người này rất nhanh nhận tội, có một số người lại một mực thà chết chứ không chịu nhận tội.
Nhưng Đoàn Phi cũng không lãng phí thời gian với bọn chúng, trực tiếp phái người đem bọn chúng lôi đi diễu hành đường phố, đến ngã tư đường chuyên chém đầu liền mở phiên xét thẩm. Những người dân đã từng bị bọn chúng ức hiếp liền xôn xao xác nhận chỉ ra bọn chúng tại chỗ. Dân chúng xúc động phấn chấn. Khâm sai Đoàn đại nhân thuận theo ý dân liền đem bọn tội ác tày trời này chém đầu tại chỗ, mặc kệ là đã qua giờ ngọ, đám oan hồn to gan sẽ phóng ngựa đến. Đoàn Phi không quan tâm mà giết thêm bọn chúng một lần.
PS: ngày đầu tiên đoán trước Nam Phi thua bóng, mười phần sai, thật sự là buồn bực, hôm nay ta đoán trước Slovenia, Ghana, nước Đức đều đã thắng, điểm số sẽ không đoán, ha ha
Buổi tối đi thử áo cưới, cho nên trước tiên tuyên bố chương một, ngày mai chụp ảnh rồi, hy vọng Quế Lâm đừng hạ thời gian quá dài vũ, gào khóc NGAO, áo cưới chụp ảnh, thật là khủng khiếp a
Diễu hành và xét xử công khai là cách làm lâu nay trong lịch sử, lão bách tính trước giờ chịu ức hiếp, oán giận ngút trời cuối cùng cũng được giải thoát, tránh được trận hỗn loạn lớn hơn. Đoàn Phi cũng được mang danh Đoàn Thanh Thiên, còn tiếng hoan hô Đoàn Thanh Thiên vang tới tận trời xanh. Ngay cả Dương Thận đang thẩm tra những tên tham quan ở đại sảnh đường của phủ nha Tô Châu đều không tránh khỏi chau mày.
Trừ những tên tội nặng ra, thì những tên khác Đoàn Phi không định truy cứu. Cũng may sự phẫn nộ của dân chúng cũng đã nguôi xuống. Những người này có thể dần dần rồi xử lý sau. Thẩm tra từ chiều cho tới giờ cũng đã được vài canh giờ, Đoàn Phi không chịu nổi, ngáp một cái rồi ra lệnh:
- Hôm nay làm tới đây thôi, chuẩn bị kiệu về dinh.
Khi kiệu của Đoàn Phi rời khỏi nhà của Vương Thế Dũng, người dân vẫn chưa rời đi. Nhìn thấy cỗ kiệu của khâm sai đi ra, hai bên treo hàng pháo dài được đốt lên, trong tiếng kêu lạch tạch có người hô lên:
- Trời xanh có mắt, đưa Đoàn đại nhân đến Tô Châu cứu vớt dân chúng trong cảnh hoạn nạn. Đoàn đại nhân với tôi ân trọng như núi, mong đại nhân hãy nhận của tôi ba lạy này.
Đoàn Phi ra lệnh dừng kiệu, hắn kéo rèm bước ra, dân chúng đứng đầy hai bên đường bắt đầu lần lượt hò reo, Đoàn Phi cất giọng nói:
- Các vị, nào mọi hãy đứng lên, đương kim Hoàng Thượng anh minh, lệnh cho tôi tuần tra Giang Nam, Đoàn Phi chẳng qua chỉ làm những việc nên làm mà thôi. Đây là ân đức của Hoàng Thượng, mọi người nên cảm tạ ân đức của Hoàng Thượng, ta và mọi người hãy cùng cầu chúc cho Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế.
- Chúc Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế.
Dưới sự chỉ đạo của Đoàn Phi, lão bách tính đồng thanh cầu nguyện. Tới khi những âm thanh như nước triều ngừng lại, Đoàn Phi mới lại lên tiếng:
- Thưa các vị hương thân phụ lão, giờ cũng không còn sớm nữa, mọi người hãy về đi, tôi và Dương Khâm sai sáng sớm mai sẽ tiếp tục thẩm tra, tuyệt đối không bỏ qua cho kẻ tham quan, không bỏ qua cho những tên hoại tử. Mọi người cứ yên tâm là được rồi, hãy về cả đi.
Người dân dần dần tản đi, Đoàn Phi dõi theo bọn họ rời đi mới lại lên kiệu dinh.
Đoàn Phi cùng với Tô Dung, Hoa Minh, Thạch Bân quây quần một chỗ ăn một bữa thật vui vẻ. Khi trở lại hậu viện, Tô Dung đi cùng Đoàn Phi đi về phía phòng của hắn rồi nói:
- Công tử, sáng sớm mai tôi sẽ đi.
Đoàn Phi ngẩn người thở dài:
- Ừ, ngày kia đã là trùng dương rồi, nhanh thật.
Tô Dung nói:
- Công tử đồng ý rồi sao?
Đoàn Phi trầm ngâm gật đầu nói:
- Nàng đã quyết ra đi thì ta cũng không giữ nổi, nhưng ta lại có một cảm giác, lần này nàng đi chỉ e rất khó có thể quay trở về bên ta. Dũng nhi, hãy hứa với ta, chỉ cần còn một tia hy vọng nàng vẫn sẽ trở về, được không?
Tô Dung khẽ thở dài:
- Công tử, tấm lòng của công tử, ta hiểu rõ, nhưng giữa hai chúng ta sẽ không có tương lai.
Đoàn Phi bỗng nhiên nói:
- Có tương lai hay không cũng không phải do nàng định đoạt, những người khác lại càng không có tư cách nhúng tay vào chuyện của chúng ta. Dung Nhi, lẽ nào nàng vẫn chưa hiểu rõ bản thân mình sao? Sao cứ phải làm những việc trái với lòng mình?
Tô Dung hai mắt rưng rưng lắc đầu:
- Có một số chuyện công tử vẫn chưa hiểu được, ta…ta...
Nàng thở dài một tiếng, khôi phục vẻ bình tĩnh và điềm đạm nói:
- Công tử, tương lai của ta cũng không phải một mình người nói là được, vả lại chỉ e người đã đánh giá quá cao tình cảm mà ta dành cho người. Ta sớm đã đoạn tuyệt với sợi tơ tình rồi, cuộc đời này không thể yêu bất cứ người nào được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook