Tuần Thú Đại Minh
-
Quyển 2 - Chương 186: Hóa Thi Hoàn
Linh Xu Thánh Quân cười lạnh nói:
- Lời nói của Thánh Cô ta nghe không hiểu, ta đã nói rồi, bọn ta lười biếng quen rồi, không có chí hướng lớn như thần giáo, các người thích gây sức ép thế nào ta không cần biết, nhưng chớ gây chuyện tới ta, võ công Âm Quý Phái không được, nhưng võ công Lai Âm ai mà không sợ.
Quản Tiêu Hàn kiên nhẫn nói:
- Thánh Quân hiểu lầm rồi, ta không có ý uy hiếp, nếu Thánh Quân đồng ý cho Âm Quý Phái đã thoát li Thần giáo trăm năm trở về với Thần giáo, bọn ta có thể rộng lượng cung cấp cho Thánh Quân lư đỉnh thực nghiệm thần thuật, lại giải quyết tốt hậu quả, Thánh Quân có thể dốc lòng nghiên cứu, bọn ta tuyệt không quấy rầy, cũng không ép buộc Âm Quý Phái làm chuyện gì.
Linh Xu Thánh Quân cười lạnh nói:
- Lời nói thật dễ nghe, tới lúc đó từ ăn nhờ ở đậu trở thành quân cờ trong tay các ngươi sao? Thánh Cô không cần nhiều lời, muốn hợp tác cũng được, muốn trở về Thần giáo tuyệt đối không thể. Nếu không còn chuyện gì khác, Thánh Cô nên quay về đi, Tô Châu lúc này là địa bàn của Âm Quý Phái, người của Thần giáo tốt nhất không nên tùy tiện đi lại, để tránh gây hiểu lầm không cần thiết.
Quản Tiêu Hàn thở dài, nói:
- Thánh Quân không chịu đem người trở về Thần giáo, điều này quả thật đáng tiếc. Ta vừa tới Dương Châu đã nghe nói tới chuyện xảy ra tại pháp trường hôm nay, ba tên ngốc phái Hoa Sơn kia là do Thánh Quân làm sao? Những việc Thánh Quân làm thật khiến ta cảm phục, ta không ngăn được ý tưởng bộc phát, không biết Thánh Quân có cách nào làm cho một người nửa ngốc nửa khôn như vậy, lại còn nghe theo lời người khác nữa?
Linh Xu Thánh Quân cười to nói:
- Thì ra là thế, Thần giáo có phải muốn mượn tay Đông xưởng Trương Nhuệ khống chế tên hôn quân Chính Đức kia không? Hoặc tìm người do Trương Nhuệ chọn mà thay thế, quả thật giỏi tính toán, đáng tiếc, đây cũng là việc mà ta chục năm nay miệt mài nghiên cứu, ba tên phái Hoa Sơn kia chính là lần thực nghiệm mới nhất của bản tôn, kết quả ngươi cũng thấy đấy, khoảng cách tới thành công còn cách xa vạn dặm nữa.
Quản Tiêu Hàn than nhẹ một tiếng, nói:
- Thì ra là vậy, Thánh Quân trả giá lớn như vậy để hối lộ đám người Trương công công và Vương Quỳnh tới Dương Châu, không phải là vì muốn làm thực nghiệm nho nhỏ trên người bọn họ chứ? Tử Hải Thần Công và Độc Cô Cửu Kiếm đều đạt được rồi chứ?
Linh Xu Thánh Quân cười nham hiểm:
- Thánh Cô thật biết liên tưởng, bản tôn cũng không phải tới vì họ, Dương Châu là địa điểm tốt, ba năm tri phủ thanh liêm, một trăm nghìn nén bạc, haha. Ba tên phái Hoa Sơn kia chỉ là may mắn gặp dịp thôi, ta thật ra cũng muốn ép chúng viết ra Tử Hà Thần Công và Độc Cô Cửu Kiếm, nhưng chúng miệng rất cứng, thế nào cũng không chịu nói, sau khi dùng châm chúng cũng vẫn không chịu nói ra một chữ, thật sự làm ta tức chết.
Quản Tiêu Hàn thở dài:
- Thánh Quân nghĩ một đằng nói một nẻo, ta cũng không bắt buộc, Tử Hà Thần Công vô dụng đối với ta, ta chẳng qua muốn xem Độc Cô Cửu Kiếm có thần diệu gì không thôi, Thánh Quân giao ba tên đệ tử Hoa Sơn kia cho khâm sai Đoàn Phi, chẳng lẽ không sợ bọn họ để lộ bí mật của Thánh Quân sao?
Linh Xu Thánh Quân ngạo nghễ nói:
- Trên đời chưa tới ba tới năm người có thể hóa giải châm chế thần thuật, thuật lưỡng châm thông lạc tỏa hồn mà bản tôn mới tự chế, đến ta còn không có cách giải được, trừ khi thần tiên hạ phàm, nếu không ba tên đệ tử Hoa Sơn kia cứ ngu như vậy cả đời thôi.
- Thì ra là vậy.
Quản Tiêu Hàn mắt nhìn phương xa, nhẹ nhàng hỏi:
- Thánh Quân đã gặp Đoàn Phi rồi, cảm thấy người này thế nào?
Linh Xu Thánh Quân ngạc nhiên nói:
- Thánh Cô sao lại tò mò về hắn, người này đúng là có bản lĩnh phá án, tuy nhiên, vẫn chưa là gì cả, ta tin Thần Giáo còn nhiều nhân tài tốt hơn hắn, chẳng qua các người không để tâm mà thôi, nghe nói người này mê hoặc Chính Đức bằng một loại tân bài, Chính Đức rất tin tưởng hắn, lúc nghe nói hắn trở thành Nam Trực Lệ Tuần phủ Khâm sai ta cũng ngạc nhiên. Ta xem qua tư liệu của hắn, trước tháng tư hắn chẳng qua chỉ là một tên côn đồ không nghề nghiệp mà thôi, không tới tháng chín, hắn đã thành Khâm sai đại nhân, thật khiến những người đọc sách thánh hiền, tiêu tốn nhiều tiền mua quan cảm thấy xấu hổ.
Quản Tiêu Hàn thản nhiên nói:
- Ta sớm đã chú ý tới hắn, nhưng cũng không ngờ hắn được lên chức nhanh vậy, “Đại Minh bài” do hắn phát minh quả thật độc đáo, tới nay đã thịnh hành khắp phía bắc Giang Nam, Mã Điếu không ai chơi rồi, quan trọng nhất là loại bài này nghiên cứu phối hợp, nghe nói tin tức từ trong cung truyền ra, nói Chính Đức sau mỗi lần chơi “Đại Minh bài” đều thở dài một tiếng, nói rằng nhớ Đoàn Phi. Lần tranh giành trong triều đình này, vì việc bổ nhiệm và miễn nhiệm khâm sai, Thủ Phụ Đại học sĩ Dương Đình Hòa đều bị đình trượng bãi quan, Trương Nhuệ công công thân là Bỉnh bút Thái giám kiêm Đông Xưởng xưởng công, có thể nói là dưới một người trên vạn người rồi. Nhưng chỉ vì nói đỡ cho thái giám trấn thủ Tô Châu Vương Đường, mà bị Hoàng thượng giận dữ mắng mỏ đuổi đi, thật không hiểu người này đã mê hoặc Hoàng thượng kiểu gì?
Linh Xu Thánh Quân cười nói:
- Thị phi của hắn với Vương Đường ta có nghe qua, Vương Đường còn sai người tới nói ta hạ thủ nặng tay với ba tên phái Hoa Sơn kia, thật là làm loạn tinh thần Đoàn Phi, không ngờ sự tình biến đổi nhanh như vậy, ta không ngờ rằng giết không được chúng, cũng may ta sớm đã ra tay biến chúng thành kẻ ngốc, nếu không đã mất nhiều hơn được rồi? Ta vừa biết Đoàn Phi thành khâm sai, liền biết không thể chống chọi cùng hắn được, thay đổi hết cả lề lối, nếu không hắn cho dù là khâm sai cũng không thể thoải mái đem người đi như vậy.
Quản Tiêu Hàn nói:
- Trương công công sau khi bị trách móc nặng nề cũng thay đổi chủ ý, ta đúng là phụng mệnh Trương công công tới Tô Châu, Thánh Quân có thuốc gì mà uống xong liền chết bất đắc kì tử, nhưng toàn thân không có phản ứng gì không?
Linh Xu Thánh Quân hai mắt chợt lóe, kinh ngạc nói:
- Vì tên Đoàn Phi này, Trương công công không ngờ tính từ bỏ tâm phúc! Đoàn Phi này có tài đức gì, ta thật sự tò mò, loại bài để chơi thôi mà lại có hiệu quả như vậy? Ta bỏ bao công sức nghiên cứu thuật Lưỡng châm thông lạc tỏa hồn chẳng phải là không có chút giá trị sao?
Linh Xu Thánh Quân ngẫm nghĩ một chút, lấy từ trong ngực ra một cái chai nhỏ, đưa cho đối phương nói:
- Thuốc này tên là Hóa Thi Hoàn, mời Thánh Cô nhận lấy, chỉ cần một viên cũng khiến Vương Đường hoàn toàn biến mất, đến xương cốt cũng không thừa, vật này gặp nước lập tức tan, đến sắt thép đều bị tan hóa, chỉ có gốm sứ là không ảnh hưởng, bột phấn chính là nguyên liệu của Hóa Thi Hoàn.
Quản Tiêu Hàn vui vẻ tiếp nhận, cười nói:
- Tốt lắm, đa tạ Thánh Quân ban thuốc, sau này còn rất nhiều việc cần nhờ tới Thánh Quân, xin Thánh Quân suy xét thêm về đề nghị của Tiêu Hàn, Tiêu Hàn xin từ biệt.
Linh Xu Thánh Quân nói:
- Thánh Cô chờ đã, nếu Thần Giáo cần thuốc, Âm Quý Phái ta có thể cung cấp, không biết lư đỉnh mà Thánh Cô vừa nói…
Quản Tiêu Hàn mỉm cười nói:
- Để lần sau khi cần tới Thánh Quân giúp, ta sẽ nói sau.
Còn chưa dứt lời, Quản Tiêu Hàn đã nắm tay nha hoàn, chợt lóe rồi biến mất, Giản Vô Nhai nhìn hai người đi về phương xa, nói:
- Sư tôn, dễ dàng với y như vậy sao? Bình Hóa Thi Hoàn kia, sư tôn đã tổn hao bao công phu tài hoa mới có thể luyện thành.
Linh Xu Thánh Quân mỉm cười nói:
- Điều chế thì khó, tái chế sau khi thành công một viên rồi thì không khó, đưa y một viên thì có đáng gì? Thuốc đó cay độc gay mũi, chỉ có thể dùng tiêu hủy thi thể, căn bản không thể lấy ra hại người. Tin tức y tiết lộ đã đáng giá lắm rồi, đến Trương Nhuệ còn phải tìm cách đối phó người này, có thể thấy được người này quả nhiên có chút môn đạo. Người này hiện chưa có đủ lông cánh, vụ án trấn Hải An này đúng là cơ hội tốt.
Sau khi Thánh Cô Quản Tiêu Hàn kéo theo nha hoàn rời khỏi núi Quan Âm, tốc độ liền chậm lại, chậm rãi đi về phía bến tàu, nha hoàn bĩu môi nói:
- Tiểu thư, Linh Xu Thánh Quân kia thật đáng ghét, tiểu thư thành thật với y như vậy, y lại đem hảo tâm nghĩ thành lòng lang dạ thú. Tiểu thư chi bằng mượn thế lực Đông Xưởng một lưới bắt hết đám người Âm Quý Phái đi.
Quản Tiêu Hàn quát:
- Âm Quý Phái có lí do tồn tại của họ, đều là nhất mạch của Ma Môn, tự giết lẫn nhau có lợi gì? Hơn nữa ngươi cho rằng bọn họ dễ đối phó sao? Tiểu Hoàn, ngươi lại quên lời của ta rồi, cẩn thận tai vách mạch rừng, sớm có ngày ngươi sẽ gây phiền toái cho ta.
Nha hoàn Tiểu Hoàn lè lưỡi, cười hì hì nói:
- Tiểu thư là Bồ Tát chuyển thế, thiên đại phiền toái tiểu thư đều có thể hóa giải dễ dàng, tiểu thư, người nói Linh Xu Thánh Quân này có thể nghe lời tiểu thư trở về Thần giáo không?
Quản Tiêu Hàn lắc đầu nói:
- Hợp tác thì có thể, muốn họ trở về Thần giáo chỉ sợ khó hơn cả nằm mơ, những người quen tự do, ai muốn tự nguyện bị người khác quản thúc chứ. Hiện tại Dương Châu chính là thiên hạ của Âm Quý Phái họ, ngay cả ta cũng phải mau chóng rời khỏi, để tránh gặp đạo nhi bọn họ.
Tiểu Hoàn ỷ vào sự yêu mến của tiểu thư, không biết trời cao đất rộng nói:
- Tiểu thư đâu cần e dè Âm Quý Phái họ? Tiểu thư lo lắng hẳn là tên Dương lão đầu kia, thật không biết tên Đoàn Phi có gì tốt, thậm chí tới Dương lão đầu còn có thể mời đi được, trừ hắn ra, người biết được hành tung của Dương lão đầu trên thiên hạ này không còn người thứ hai
- Lời nói của Thánh Cô ta nghe không hiểu, ta đã nói rồi, bọn ta lười biếng quen rồi, không có chí hướng lớn như thần giáo, các người thích gây sức ép thế nào ta không cần biết, nhưng chớ gây chuyện tới ta, võ công Âm Quý Phái không được, nhưng võ công Lai Âm ai mà không sợ.
Quản Tiêu Hàn kiên nhẫn nói:
- Thánh Quân hiểu lầm rồi, ta không có ý uy hiếp, nếu Thánh Quân đồng ý cho Âm Quý Phái đã thoát li Thần giáo trăm năm trở về với Thần giáo, bọn ta có thể rộng lượng cung cấp cho Thánh Quân lư đỉnh thực nghiệm thần thuật, lại giải quyết tốt hậu quả, Thánh Quân có thể dốc lòng nghiên cứu, bọn ta tuyệt không quấy rầy, cũng không ép buộc Âm Quý Phái làm chuyện gì.
Linh Xu Thánh Quân cười lạnh nói:
- Lời nói thật dễ nghe, tới lúc đó từ ăn nhờ ở đậu trở thành quân cờ trong tay các ngươi sao? Thánh Cô không cần nhiều lời, muốn hợp tác cũng được, muốn trở về Thần giáo tuyệt đối không thể. Nếu không còn chuyện gì khác, Thánh Cô nên quay về đi, Tô Châu lúc này là địa bàn của Âm Quý Phái, người của Thần giáo tốt nhất không nên tùy tiện đi lại, để tránh gây hiểu lầm không cần thiết.
Quản Tiêu Hàn thở dài, nói:
- Thánh Quân không chịu đem người trở về Thần giáo, điều này quả thật đáng tiếc. Ta vừa tới Dương Châu đã nghe nói tới chuyện xảy ra tại pháp trường hôm nay, ba tên ngốc phái Hoa Sơn kia là do Thánh Quân làm sao? Những việc Thánh Quân làm thật khiến ta cảm phục, ta không ngăn được ý tưởng bộc phát, không biết Thánh Quân có cách nào làm cho một người nửa ngốc nửa khôn như vậy, lại còn nghe theo lời người khác nữa?
Linh Xu Thánh Quân cười to nói:
- Thì ra là thế, Thần giáo có phải muốn mượn tay Đông xưởng Trương Nhuệ khống chế tên hôn quân Chính Đức kia không? Hoặc tìm người do Trương Nhuệ chọn mà thay thế, quả thật giỏi tính toán, đáng tiếc, đây cũng là việc mà ta chục năm nay miệt mài nghiên cứu, ba tên phái Hoa Sơn kia chính là lần thực nghiệm mới nhất của bản tôn, kết quả ngươi cũng thấy đấy, khoảng cách tới thành công còn cách xa vạn dặm nữa.
Quản Tiêu Hàn than nhẹ một tiếng, nói:
- Thì ra là vậy, Thánh Quân trả giá lớn như vậy để hối lộ đám người Trương công công và Vương Quỳnh tới Dương Châu, không phải là vì muốn làm thực nghiệm nho nhỏ trên người bọn họ chứ? Tử Hải Thần Công và Độc Cô Cửu Kiếm đều đạt được rồi chứ?
Linh Xu Thánh Quân cười nham hiểm:
- Thánh Cô thật biết liên tưởng, bản tôn cũng không phải tới vì họ, Dương Châu là địa điểm tốt, ba năm tri phủ thanh liêm, một trăm nghìn nén bạc, haha. Ba tên phái Hoa Sơn kia chỉ là may mắn gặp dịp thôi, ta thật ra cũng muốn ép chúng viết ra Tử Hà Thần Công và Độc Cô Cửu Kiếm, nhưng chúng miệng rất cứng, thế nào cũng không chịu nói, sau khi dùng châm chúng cũng vẫn không chịu nói ra một chữ, thật sự làm ta tức chết.
Quản Tiêu Hàn thở dài:
- Thánh Quân nghĩ một đằng nói một nẻo, ta cũng không bắt buộc, Tử Hà Thần Công vô dụng đối với ta, ta chẳng qua muốn xem Độc Cô Cửu Kiếm có thần diệu gì không thôi, Thánh Quân giao ba tên đệ tử Hoa Sơn kia cho khâm sai Đoàn Phi, chẳng lẽ không sợ bọn họ để lộ bí mật của Thánh Quân sao?
Linh Xu Thánh Quân ngạo nghễ nói:
- Trên đời chưa tới ba tới năm người có thể hóa giải châm chế thần thuật, thuật lưỡng châm thông lạc tỏa hồn mà bản tôn mới tự chế, đến ta còn không có cách giải được, trừ khi thần tiên hạ phàm, nếu không ba tên đệ tử Hoa Sơn kia cứ ngu như vậy cả đời thôi.
- Thì ra là vậy.
Quản Tiêu Hàn mắt nhìn phương xa, nhẹ nhàng hỏi:
- Thánh Quân đã gặp Đoàn Phi rồi, cảm thấy người này thế nào?
Linh Xu Thánh Quân ngạc nhiên nói:
- Thánh Cô sao lại tò mò về hắn, người này đúng là có bản lĩnh phá án, tuy nhiên, vẫn chưa là gì cả, ta tin Thần Giáo còn nhiều nhân tài tốt hơn hắn, chẳng qua các người không để tâm mà thôi, nghe nói người này mê hoặc Chính Đức bằng một loại tân bài, Chính Đức rất tin tưởng hắn, lúc nghe nói hắn trở thành Nam Trực Lệ Tuần phủ Khâm sai ta cũng ngạc nhiên. Ta xem qua tư liệu của hắn, trước tháng tư hắn chẳng qua chỉ là một tên côn đồ không nghề nghiệp mà thôi, không tới tháng chín, hắn đã thành Khâm sai đại nhân, thật khiến những người đọc sách thánh hiền, tiêu tốn nhiều tiền mua quan cảm thấy xấu hổ.
Quản Tiêu Hàn thản nhiên nói:
- Ta sớm đã chú ý tới hắn, nhưng cũng không ngờ hắn được lên chức nhanh vậy, “Đại Minh bài” do hắn phát minh quả thật độc đáo, tới nay đã thịnh hành khắp phía bắc Giang Nam, Mã Điếu không ai chơi rồi, quan trọng nhất là loại bài này nghiên cứu phối hợp, nghe nói tin tức từ trong cung truyền ra, nói Chính Đức sau mỗi lần chơi “Đại Minh bài” đều thở dài một tiếng, nói rằng nhớ Đoàn Phi. Lần tranh giành trong triều đình này, vì việc bổ nhiệm và miễn nhiệm khâm sai, Thủ Phụ Đại học sĩ Dương Đình Hòa đều bị đình trượng bãi quan, Trương Nhuệ công công thân là Bỉnh bút Thái giám kiêm Đông Xưởng xưởng công, có thể nói là dưới một người trên vạn người rồi. Nhưng chỉ vì nói đỡ cho thái giám trấn thủ Tô Châu Vương Đường, mà bị Hoàng thượng giận dữ mắng mỏ đuổi đi, thật không hiểu người này đã mê hoặc Hoàng thượng kiểu gì?
Linh Xu Thánh Quân cười nói:
- Thị phi của hắn với Vương Đường ta có nghe qua, Vương Đường còn sai người tới nói ta hạ thủ nặng tay với ba tên phái Hoa Sơn kia, thật là làm loạn tinh thần Đoàn Phi, không ngờ sự tình biến đổi nhanh như vậy, ta không ngờ rằng giết không được chúng, cũng may ta sớm đã ra tay biến chúng thành kẻ ngốc, nếu không đã mất nhiều hơn được rồi? Ta vừa biết Đoàn Phi thành khâm sai, liền biết không thể chống chọi cùng hắn được, thay đổi hết cả lề lối, nếu không hắn cho dù là khâm sai cũng không thể thoải mái đem người đi như vậy.
Quản Tiêu Hàn nói:
- Trương công công sau khi bị trách móc nặng nề cũng thay đổi chủ ý, ta đúng là phụng mệnh Trương công công tới Tô Châu, Thánh Quân có thuốc gì mà uống xong liền chết bất đắc kì tử, nhưng toàn thân không có phản ứng gì không?
Linh Xu Thánh Quân hai mắt chợt lóe, kinh ngạc nói:
- Vì tên Đoàn Phi này, Trương công công không ngờ tính từ bỏ tâm phúc! Đoàn Phi này có tài đức gì, ta thật sự tò mò, loại bài để chơi thôi mà lại có hiệu quả như vậy? Ta bỏ bao công sức nghiên cứu thuật Lưỡng châm thông lạc tỏa hồn chẳng phải là không có chút giá trị sao?
Linh Xu Thánh Quân ngẫm nghĩ một chút, lấy từ trong ngực ra một cái chai nhỏ, đưa cho đối phương nói:
- Thuốc này tên là Hóa Thi Hoàn, mời Thánh Cô nhận lấy, chỉ cần một viên cũng khiến Vương Đường hoàn toàn biến mất, đến xương cốt cũng không thừa, vật này gặp nước lập tức tan, đến sắt thép đều bị tan hóa, chỉ có gốm sứ là không ảnh hưởng, bột phấn chính là nguyên liệu của Hóa Thi Hoàn.
Quản Tiêu Hàn vui vẻ tiếp nhận, cười nói:
- Tốt lắm, đa tạ Thánh Quân ban thuốc, sau này còn rất nhiều việc cần nhờ tới Thánh Quân, xin Thánh Quân suy xét thêm về đề nghị của Tiêu Hàn, Tiêu Hàn xin từ biệt.
Linh Xu Thánh Quân nói:
- Thánh Cô chờ đã, nếu Thần Giáo cần thuốc, Âm Quý Phái ta có thể cung cấp, không biết lư đỉnh mà Thánh Cô vừa nói…
Quản Tiêu Hàn mỉm cười nói:
- Để lần sau khi cần tới Thánh Quân giúp, ta sẽ nói sau.
Còn chưa dứt lời, Quản Tiêu Hàn đã nắm tay nha hoàn, chợt lóe rồi biến mất, Giản Vô Nhai nhìn hai người đi về phương xa, nói:
- Sư tôn, dễ dàng với y như vậy sao? Bình Hóa Thi Hoàn kia, sư tôn đã tổn hao bao công phu tài hoa mới có thể luyện thành.
Linh Xu Thánh Quân mỉm cười nói:
- Điều chế thì khó, tái chế sau khi thành công một viên rồi thì không khó, đưa y một viên thì có đáng gì? Thuốc đó cay độc gay mũi, chỉ có thể dùng tiêu hủy thi thể, căn bản không thể lấy ra hại người. Tin tức y tiết lộ đã đáng giá lắm rồi, đến Trương Nhuệ còn phải tìm cách đối phó người này, có thể thấy được người này quả nhiên có chút môn đạo. Người này hiện chưa có đủ lông cánh, vụ án trấn Hải An này đúng là cơ hội tốt.
Sau khi Thánh Cô Quản Tiêu Hàn kéo theo nha hoàn rời khỏi núi Quan Âm, tốc độ liền chậm lại, chậm rãi đi về phía bến tàu, nha hoàn bĩu môi nói:
- Tiểu thư, Linh Xu Thánh Quân kia thật đáng ghét, tiểu thư thành thật với y như vậy, y lại đem hảo tâm nghĩ thành lòng lang dạ thú. Tiểu thư chi bằng mượn thế lực Đông Xưởng một lưới bắt hết đám người Âm Quý Phái đi.
Quản Tiêu Hàn quát:
- Âm Quý Phái có lí do tồn tại của họ, đều là nhất mạch của Ma Môn, tự giết lẫn nhau có lợi gì? Hơn nữa ngươi cho rằng bọn họ dễ đối phó sao? Tiểu Hoàn, ngươi lại quên lời của ta rồi, cẩn thận tai vách mạch rừng, sớm có ngày ngươi sẽ gây phiền toái cho ta.
Nha hoàn Tiểu Hoàn lè lưỡi, cười hì hì nói:
- Tiểu thư là Bồ Tát chuyển thế, thiên đại phiền toái tiểu thư đều có thể hóa giải dễ dàng, tiểu thư, người nói Linh Xu Thánh Quân này có thể nghe lời tiểu thư trở về Thần giáo không?
Quản Tiêu Hàn lắc đầu nói:
- Hợp tác thì có thể, muốn họ trở về Thần giáo chỉ sợ khó hơn cả nằm mơ, những người quen tự do, ai muốn tự nguyện bị người khác quản thúc chứ. Hiện tại Dương Châu chính là thiên hạ của Âm Quý Phái họ, ngay cả ta cũng phải mau chóng rời khỏi, để tránh gặp đạo nhi bọn họ.
Tiểu Hoàn ỷ vào sự yêu mến của tiểu thư, không biết trời cao đất rộng nói:
- Tiểu thư đâu cần e dè Âm Quý Phái họ? Tiểu thư lo lắng hẳn là tên Dương lão đầu kia, thật không biết tên Đoàn Phi có gì tốt, thậm chí tới Dương lão đầu còn có thể mời đi được, trừ hắn ra, người biết được hành tung của Dương lão đầu trên thiên hạ này không còn người thứ hai
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook