Tuần Thú Đại Minh
-
Quyển 2 - Chương 183: Bí mật của tờ giấy
Bảo Tinh Bằng bị Đoàn Phi hỏi khó, y quanh co nói:
- Bọn họ…hạ quan phụng mệnh xử lý lại án tử của Thái thú tiền nhiệm, vì thế có xem được hồ sơ vụ án trấn Hải An này. Trong hồ sơ chỉ rõ Quảng Đan Tùng là thủ phạm chính, còn huynh đệ Nhạc thị là tòng phạm, bản quan thấy có chút nghi ngờ, vì huynh đệ Nhạc thị và Quảng Đan Tùng một bên thuộc phái Không Động, một bên là phái Hoa Sơn, hoàn toàn không có khả năng cấu kết lại. Vì thế bản quan liền tiến hành điều tra, hai huynh đệ họ cũng đã thừa nhận mình thực sự là hung thủ, vì thế bản quan mới xin Hình Bộ sửa án. Hình Bộ phê chuẩn rất nhanh, không nghĩ rằng đêm trước khi tới Hình bộ lại có người cướp ngục, chuyện sau đó Đoàn đại nhân cũng biết rồi đó.
Đoàn Phi nói:
- Hạ Thịnh cướp ngục là thật, nhưng ngươi chỉ dựa vào tờ giấy không rõ lai lịch kia mà cho rằng Hạ Thịnh là người chủ mưu gây án giết người liên tiếp ở trấn Hải An sao?
Bảo Tinh Bằng nói:
- Đoàn đại nhân, Hạ Thịnh là sư huynh của họ, cũng có khả năng thay họ quyết định chứ, hơn nữa lúc hỏi tra, Hạ Thịnh cũng đã nhận mình giết người, bản quan đây mới định tử tội cho y.
Đoàn Phi tiếp tục nhìn chằm chằm Bảo Tinh Bằng, nói:
- Bọn họ ba người đều đã bị người khác dùng Cửu châm chế thần thuật làm cho ngu ngốc, hỏi y cái gì y đều đáp như vậy, ngươi có thể coi đó là khẩu cung sao? Hạ Thịnh đồng ý điểm thủ là sao? Là ngươi làm thay phải không?
Bảo Tinh Bằng có chút bối rối nói:
- Đoàn đại nhân, hạ quan đồng ý việc y điểm chỉ là nha dịch giúp y làm, nhưng bản quan làm vậy chẳng phải để sớm có thể kết án sao? Hạ quan mới tới đảm nhiệm không lâu, công vụ lưu lại của tiền nhiệm chồng chất như núi, Hạ Thịnh đã trở lên ngu si, cũng chỉ có thể làm vậy thôi.
Đoàn Phi vô cùng đau đớn nói:
- Si ngốc thì có thể tùy tiện định tội, tùy tiện chém đầu sao? Bảo đại nhân, Hạ Thịnh và huynh đệ Nhạc Thị là do quan phủ mời tới trấn Hải An giúp đỡ, bọn họ có công lao to lớn trong trận chiến chống giặc Oa ở Sảo Hậu, không có họ ra sức giết giặc, giặc Oa sớm đã huyết tẩy trấn Hải An rồi. Những việc đó là do ta tận mắt nhìn thấy, lúc ấy còn có Tổng bộ Sử Vũ Phong cùng với vài vị bộ khoái các huyện cấp dưới Dương Châu. Bảo đại nhân nếu không tin, có thể sai đầy tớ tới trấn Hải An mời liên minh tin bảo vệ họ, hoặc có thể gọi những bộ khoái lúc đó được cử tới trấn Hải An trợ giúp phá án đến làm chứng.
Bảo Tinh Bằng đổ mồ hôi, cúi đầu nói:
- Đại nhân nói rất đúng, hạ quan quá tùy tiện rồi, án tử này đã có đại nhân làm chứng hẳn là không còn gì nghi vẫn, nhưng sao lúc đầu lại vẫn phán quyết họ lao dịch?
Đoàn Phi nói với Bảo Tinh Bằng phán quyết của Tạ Chí Quân lúc đầu, Bảo Tinh Bằng lúc này mới chợt hiểu, nói:
- Thì ra là thế, hạ quan thật không rõ lắm huyền cơ trong vấn đề này, cứ thế mà ngộ phán, cũng may đại nhân đuổi tới đúng lúc, bằng không khó mà xoay chuyển được sai lầm. Lúc này không giống xưa, đại nhân vừa hay giúp họ rửa sạch hoàn toàn oan tình, trả cho họ sự trong sạch rồi.
Đoàn Phi không ngờ Bảo đại nhân này lại ăn nói khéo như vậy, bao nhiêu lời công kích chuẩn bị sẵn trong đầu đều không phải dùng tới rồi, hắn thở dài, nói:
- Hiện tại họ đã bị hại thành những tên ngốc, cho dù có thay họ rửa sạch oan uổng, đối với họ có tác dụng gì đâu?
Bảo Tinh Bằng nhìn Đoàn Phi lật ngang lật ngửa tờ giấy kia, y hỏi:
- Đoàn đại nhân, trên tờ giấy này còn có manh mối gì mà hạ quan không phát hiện ra?
Đoàn Phi đem tờ giấy và con dao găm giao cho Hoa Minh đang đứng sau hắn, rồi mới nói với Bảo Tinh Bằng:
- Bảo đại nhân có điều không biết, ta rất giỏi nhìn ra nhiều thứ từ những chứng cứ nhỏ nhặt, ví dụ, tờ giấy này là được cắt ra từ một khối giấy Tuyên Thành hoàn chỉnh, mà loại giấy Tuyên Thành này lại không giống với loại giấy Tuyên Thành để viết chữ bình thường. Đây là loại giấy Thục Tuyên bề mặt đặc biệt và nhiều tầng, từ tờ giấy này ta có thể đoán chắc chủ nhân tờ giấy này là người thích những bức vẽ tỉ mỉ, cuộc sống của gã hẳn là khá dư dả, rỗi rãi, nhiều thời gian, nhưng gã vẽ tranh chỉ để tiêu tốn thời gian, cũng không tính toán là vẽ một bức tranh truyền lưu hậu thế, trong sọt rác trong thư phòng của gã hẳn là có không ít những bức vẽ chỉ vẽ một nửa liền vò thành cục để vứt bỏ. Nếp uốn của tờ giấy này là do vậy, lúc đó cần tới giấy, gã liền lấy ra một khối nhỏ từ trong đám giấy lộn trong sọt rác ra.
Bảo Tinh Bằng càng nghe càng kinh ngạc, một tờ giấy nhỏ như vậy không ngờ lại có thể nói ra nhiều thứ thế. Vị khâm sai đại nhân trẻ tuổi trước mắt đúng là không thể coi thường, nghe nói hắn bắt đầu từ huyện Bảo Ứng dưới trị của Dương Châu, liên tục phá kỳ án, thế nên mới liên tục được thăng chức cho tới chức Khâm sai đại nhân ngày hôm nay. Lúc đầu vụ án giết người liên tiếp ở trấn Hải An này chính là do hắn phá.
Đoàn Phi thấy Bảo Tinh Bằng đang dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình, có chút ngượng ngùng nói:
- Lần trước đi mua giấy về luyện chữ có hỏi ông chủ tiệm giấy vài câu, thế mới biết trong tờ giấy nhỏ này lại có nhiều kiến thức như thế, không ngờ tới hôm nay lại phải dùng tới. Đối với những chữ trên tờ giấy này ta lại không rõ lắm, Bảo đại nhân có thấy được đầu mối gì từ nó không?
Bảo Tinh Bằng nịnh nọt, nói:
- Đại nhân học rộng tài cao, hạ quan khâm phục, hạ quan cho rằng tờ giấy kia là dùng tay trái viết, mặc dù nét chữ khá lưu loát, nhưng chữ của y khi đặt bút lại rất nặng, từ trái sang phải gắng sức nhẹ dần, kết câu luôn có cảm giác chưa hết ý. Hạ quan tay phải từng bị thương, dùng tay trái viết qua mấy ngàn chữ, bởi vậy mới đoán thế.
Đoàn Phi cười nói:
- Uhm, Bảo đại nhân quan sát thật kỹ càng, người này tay trái đã viết chữ rất tốt, tay phải của y chắc chắn phải hoàn mĩ hơn. Bảo đại nhân có nghiên cứu thư pháp, thư pháp của Bảo đại nhân phải rất tốt, chẳng biết bản quan có thể thưởng thức một chút không?
Bảo Tinh Bằng mỉm cười nói:
- Bản quan tự thể xấu xí, thật sự không thể coi là pháp nhãn, tuy nhiên, lời đại nhân liệu có dụng ý gì khác?
Đoàn Phi cười nói:
- Bảo đại nhân thật là người biết chuyện, nguyên nhân trong đó bản quan cũng không dài dòng, không biết Bảo đại nhân có đồng ý phối hợp không?
Bảo Tinh Bằng cười nói:
- Không thể ngờ rằng trong mắt đại nhân hạ quan lại là nghi phạm đầu tiên, như vậy đi, mời đại nhân tới thư phòng của hạ quan xem xét, xem xem thư phòng của hạ quan có nhiều loại giấy này hay không, hoặc là trong sọt rác có giấy lộn chưa vẽ hết không, hạ quan lại dùng cả tay trái, tay phải đem tờ giấy sao một lần nữa, như vậy đại nhân đã tin tưởng hạ quan chưa?
Đoàn Phi cười nói:
- Như thế là tốt, đa tạ Bảo đại nhân phối hợp, ta làm vậy cũng chỉ vì phá án, kính xin Bảo đại nhân không trách tội.
Bảo Tinh Bằng cười khổ nói:
- Không dám, không dám. Đại nhân, mời!
Dưới sự chỉ dẫn của Bảo Tinh Bằng, Đoàn Phi dẫn Hoa Minh và Thạch Bân tới hậu viện thư phòng hậu trạch phủ nha Tri phủ đại nhân Bảo Tinh Bằng.
Trong thư phòng sách cũng không ít, tuy nhiên đều là Tứ thư ngũ kinh mà Đoàn Phi không có hứng thú, trên tường treo một vài bức tranh chữ, nhưng lại thu hút sự chú ý của Đoàn Phi. Hoa Minh sau khi bước vào thư phòng liền nhìn vào sọt rác, chỉ thấy trong sọt rách mây tre kia ném không ít giấy, Bảo Tinh Bằng đột nhiên cười nói:
- Mời Đoàn đại nhân và Hoa tướng quân tự nhiên kiểm tra, ta đi mài mực trước.
- Bảo đại nhân còn đích thân mài mực? Không tìm một thư đồng hay a hoàn sao?
Đoàn Phi quay đầu lại hỏi.
Bảo Tinh Bằng cười nói:
- Có chứ, chẳng qua hạ quan không gọi y tới, Đoàn đại nhân, có muốn ta gọi y tới không?
Đoàn Phi lắc đầu cười nói:
- Không cần, ta chỉ tò mò mà thôi, Bảo đại nhân mời tự nhiên.
Bảo Tinh Bằng bắt đầu mài mực, Hoa Minh tìm kiếm trong sọt rác, rồi lắc đầu với Đoàn Phi, trong sọt rác đều là giấy Tuyên Thành bình thường, còn được gọi là Miên Tuyên, chất lượng da thấp, viết chữ thì được, còn vẽ tranh thì không thể.
Đoàn Phi thong thả bước tới thư án, nhìn Bảo Tinh Bằng mở giấy Tuyên Thành, sau đó viết lại nội dung của tờ giấy kia không kém một chữ.
Tay phải viết xong, tay trái lại viết thêm một lần, Bảo Tinh Bằng thậm chí còn dùng đúng tự thể như trong tờ giấy kia, Đoàn Phi cầm hai bức trái phải so sánh, hắn nhún nhún mũi.
Bảo Tinh Bằng hai mắt sáng ngời, nói:
- Đoàn đại nhân, tới mực vị mà ngài còn không buông tha, hạ quan khâm phục.
Đoàn Phi cười ha hả, bỏ hai bức tự trên hai tay xuống, nói:
- Bảo đại nhân chê cười, hiện tại có thể xác định được tờ giấy kia không phải do Bảo đại nhân viết rồi, Bảo đại nhân, mời dẫn ta tới hiệu thuốc kia xem xét.
Bảo Tinh Bằng vội vàng nhận lời, tự mình dẫn đám người Đoàn Phi đi tới hiệu thuốc của một vị thầy thuốc họ Mã tại hướng tây bắc Dương Châu, cách cửa thành khá gần.
Mã đại phu nghe nói tới tra án, lão không nói gì bèn dẫn mọi người tới căn nhà sau hiệu thuốc.
Mã đại phu chỉ vào phòng ngủ của mình, nói:
- Hôm đó không biết cường đạo đã đi bằng cách nào, nghe thấy trong viện có người gõ cửa, ta mở cửa nhìn, thì một lưỡi kiếm sáng chói đã đặt ngang trên cổ, thiếu chút nữa bị hù chết.
Mã đại phu tường thuật lại đêm đó Hạ Thịnh làm thế nào mà mang hai người Nhạc Kỳ Ngọc Lân tới nhà lão, ép lão xem bệnh cho Ngọc Kỳ Ngọc Lân.
- Bọn họ…hạ quan phụng mệnh xử lý lại án tử của Thái thú tiền nhiệm, vì thế có xem được hồ sơ vụ án trấn Hải An này. Trong hồ sơ chỉ rõ Quảng Đan Tùng là thủ phạm chính, còn huynh đệ Nhạc thị là tòng phạm, bản quan thấy có chút nghi ngờ, vì huynh đệ Nhạc thị và Quảng Đan Tùng một bên thuộc phái Không Động, một bên là phái Hoa Sơn, hoàn toàn không có khả năng cấu kết lại. Vì thế bản quan liền tiến hành điều tra, hai huynh đệ họ cũng đã thừa nhận mình thực sự là hung thủ, vì thế bản quan mới xin Hình Bộ sửa án. Hình Bộ phê chuẩn rất nhanh, không nghĩ rằng đêm trước khi tới Hình bộ lại có người cướp ngục, chuyện sau đó Đoàn đại nhân cũng biết rồi đó.
Đoàn Phi nói:
- Hạ Thịnh cướp ngục là thật, nhưng ngươi chỉ dựa vào tờ giấy không rõ lai lịch kia mà cho rằng Hạ Thịnh là người chủ mưu gây án giết người liên tiếp ở trấn Hải An sao?
Bảo Tinh Bằng nói:
- Đoàn đại nhân, Hạ Thịnh là sư huynh của họ, cũng có khả năng thay họ quyết định chứ, hơn nữa lúc hỏi tra, Hạ Thịnh cũng đã nhận mình giết người, bản quan đây mới định tử tội cho y.
Đoàn Phi tiếp tục nhìn chằm chằm Bảo Tinh Bằng, nói:
- Bọn họ ba người đều đã bị người khác dùng Cửu châm chế thần thuật làm cho ngu ngốc, hỏi y cái gì y đều đáp như vậy, ngươi có thể coi đó là khẩu cung sao? Hạ Thịnh đồng ý điểm thủ là sao? Là ngươi làm thay phải không?
Bảo Tinh Bằng có chút bối rối nói:
- Đoàn đại nhân, hạ quan đồng ý việc y điểm chỉ là nha dịch giúp y làm, nhưng bản quan làm vậy chẳng phải để sớm có thể kết án sao? Hạ quan mới tới đảm nhiệm không lâu, công vụ lưu lại của tiền nhiệm chồng chất như núi, Hạ Thịnh đã trở lên ngu si, cũng chỉ có thể làm vậy thôi.
Đoàn Phi vô cùng đau đớn nói:
- Si ngốc thì có thể tùy tiện định tội, tùy tiện chém đầu sao? Bảo đại nhân, Hạ Thịnh và huynh đệ Nhạc Thị là do quan phủ mời tới trấn Hải An giúp đỡ, bọn họ có công lao to lớn trong trận chiến chống giặc Oa ở Sảo Hậu, không có họ ra sức giết giặc, giặc Oa sớm đã huyết tẩy trấn Hải An rồi. Những việc đó là do ta tận mắt nhìn thấy, lúc ấy còn có Tổng bộ Sử Vũ Phong cùng với vài vị bộ khoái các huyện cấp dưới Dương Châu. Bảo đại nhân nếu không tin, có thể sai đầy tớ tới trấn Hải An mời liên minh tin bảo vệ họ, hoặc có thể gọi những bộ khoái lúc đó được cử tới trấn Hải An trợ giúp phá án đến làm chứng.
Bảo Tinh Bằng đổ mồ hôi, cúi đầu nói:
- Đại nhân nói rất đúng, hạ quan quá tùy tiện rồi, án tử này đã có đại nhân làm chứng hẳn là không còn gì nghi vẫn, nhưng sao lúc đầu lại vẫn phán quyết họ lao dịch?
Đoàn Phi nói với Bảo Tinh Bằng phán quyết của Tạ Chí Quân lúc đầu, Bảo Tinh Bằng lúc này mới chợt hiểu, nói:
- Thì ra là thế, hạ quan thật không rõ lắm huyền cơ trong vấn đề này, cứ thế mà ngộ phán, cũng may đại nhân đuổi tới đúng lúc, bằng không khó mà xoay chuyển được sai lầm. Lúc này không giống xưa, đại nhân vừa hay giúp họ rửa sạch hoàn toàn oan tình, trả cho họ sự trong sạch rồi.
Đoàn Phi không ngờ Bảo đại nhân này lại ăn nói khéo như vậy, bao nhiêu lời công kích chuẩn bị sẵn trong đầu đều không phải dùng tới rồi, hắn thở dài, nói:
- Hiện tại họ đã bị hại thành những tên ngốc, cho dù có thay họ rửa sạch oan uổng, đối với họ có tác dụng gì đâu?
Bảo Tinh Bằng nhìn Đoàn Phi lật ngang lật ngửa tờ giấy kia, y hỏi:
- Đoàn đại nhân, trên tờ giấy này còn có manh mối gì mà hạ quan không phát hiện ra?
Đoàn Phi đem tờ giấy và con dao găm giao cho Hoa Minh đang đứng sau hắn, rồi mới nói với Bảo Tinh Bằng:
- Bảo đại nhân có điều không biết, ta rất giỏi nhìn ra nhiều thứ từ những chứng cứ nhỏ nhặt, ví dụ, tờ giấy này là được cắt ra từ một khối giấy Tuyên Thành hoàn chỉnh, mà loại giấy Tuyên Thành này lại không giống với loại giấy Tuyên Thành để viết chữ bình thường. Đây là loại giấy Thục Tuyên bề mặt đặc biệt và nhiều tầng, từ tờ giấy này ta có thể đoán chắc chủ nhân tờ giấy này là người thích những bức vẽ tỉ mỉ, cuộc sống của gã hẳn là khá dư dả, rỗi rãi, nhiều thời gian, nhưng gã vẽ tranh chỉ để tiêu tốn thời gian, cũng không tính toán là vẽ một bức tranh truyền lưu hậu thế, trong sọt rác trong thư phòng của gã hẳn là có không ít những bức vẽ chỉ vẽ một nửa liền vò thành cục để vứt bỏ. Nếp uốn của tờ giấy này là do vậy, lúc đó cần tới giấy, gã liền lấy ra một khối nhỏ từ trong đám giấy lộn trong sọt rác ra.
Bảo Tinh Bằng càng nghe càng kinh ngạc, một tờ giấy nhỏ như vậy không ngờ lại có thể nói ra nhiều thứ thế. Vị khâm sai đại nhân trẻ tuổi trước mắt đúng là không thể coi thường, nghe nói hắn bắt đầu từ huyện Bảo Ứng dưới trị của Dương Châu, liên tục phá kỳ án, thế nên mới liên tục được thăng chức cho tới chức Khâm sai đại nhân ngày hôm nay. Lúc đầu vụ án giết người liên tiếp ở trấn Hải An này chính là do hắn phá.
Đoàn Phi thấy Bảo Tinh Bằng đang dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình, có chút ngượng ngùng nói:
- Lần trước đi mua giấy về luyện chữ có hỏi ông chủ tiệm giấy vài câu, thế mới biết trong tờ giấy nhỏ này lại có nhiều kiến thức như thế, không ngờ tới hôm nay lại phải dùng tới. Đối với những chữ trên tờ giấy này ta lại không rõ lắm, Bảo đại nhân có thấy được đầu mối gì từ nó không?
Bảo Tinh Bằng nịnh nọt, nói:
- Đại nhân học rộng tài cao, hạ quan khâm phục, hạ quan cho rằng tờ giấy kia là dùng tay trái viết, mặc dù nét chữ khá lưu loát, nhưng chữ của y khi đặt bút lại rất nặng, từ trái sang phải gắng sức nhẹ dần, kết câu luôn có cảm giác chưa hết ý. Hạ quan tay phải từng bị thương, dùng tay trái viết qua mấy ngàn chữ, bởi vậy mới đoán thế.
Đoàn Phi cười nói:
- Uhm, Bảo đại nhân quan sát thật kỹ càng, người này tay trái đã viết chữ rất tốt, tay phải của y chắc chắn phải hoàn mĩ hơn. Bảo đại nhân có nghiên cứu thư pháp, thư pháp của Bảo đại nhân phải rất tốt, chẳng biết bản quan có thể thưởng thức một chút không?
Bảo Tinh Bằng mỉm cười nói:
- Bản quan tự thể xấu xí, thật sự không thể coi là pháp nhãn, tuy nhiên, lời đại nhân liệu có dụng ý gì khác?
Đoàn Phi cười nói:
- Bảo đại nhân thật là người biết chuyện, nguyên nhân trong đó bản quan cũng không dài dòng, không biết Bảo đại nhân có đồng ý phối hợp không?
Bảo Tinh Bằng cười nói:
- Không thể ngờ rằng trong mắt đại nhân hạ quan lại là nghi phạm đầu tiên, như vậy đi, mời đại nhân tới thư phòng của hạ quan xem xét, xem xem thư phòng của hạ quan có nhiều loại giấy này hay không, hoặc là trong sọt rác có giấy lộn chưa vẽ hết không, hạ quan lại dùng cả tay trái, tay phải đem tờ giấy sao một lần nữa, như vậy đại nhân đã tin tưởng hạ quan chưa?
Đoàn Phi cười nói:
- Như thế là tốt, đa tạ Bảo đại nhân phối hợp, ta làm vậy cũng chỉ vì phá án, kính xin Bảo đại nhân không trách tội.
Bảo Tinh Bằng cười khổ nói:
- Không dám, không dám. Đại nhân, mời!
Dưới sự chỉ dẫn của Bảo Tinh Bằng, Đoàn Phi dẫn Hoa Minh và Thạch Bân tới hậu viện thư phòng hậu trạch phủ nha Tri phủ đại nhân Bảo Tinh Bằng.
Trong thư phòng sách cũng không ít, tuy nhiên đều là Tứ thư ngũ kinh mà Đoàn Phi không có hứng thú, trên tường treo một vài bức tranh chữ, nhưng lại thu hút sự chú ý của Đoàn Phi. Hoa Minh sau khi bước vào thư phòng liền nhìn vào sọt rác, chỉ thấy trong sọt rách mây tre kia ném không ít giấy, Bảo Tinh Bằng đột nhiên cười nói:
- Mời Đoàn đại nhân và Hoa tướng quân tự nhiên kiểm tra, ta đi mài mực trước.
- Bảo đại nhân còn đích thân mài mực? Không tìm một thư đồng hay a hoàn sao?
Đoàn Phi quay đầu lại hỏi.
Bảo Tinh Bằng cười nói:
- Có chứ, chẳng qua hạ quan không gọi y tới, Đoàn đại nhân, có muốn ta gọi y tới không?
Đoàn Phi lắc đầu cười nói:
- Không cần, ta chỉ tò mò mà thôi, Bảo đại nhân mời tự nhiên.
Bảo Tinh Bằng bắt đầu mài mực, Hoa Minh tìm kiếm trong sọt rác, rồi lắc đầu với Đoàn Phi, trong sọt rác đều là giấy Tuyên Thành bình thường, còn được gọi là Miên Tuyên, chất lượng da thấp, viết chữ thì được, còn vẽ tranh thì không thể.
Đoàn Phi thong thả bước tới thư án, nhìn Bảo Tinh Bằng mở giấy Tuyên Thành, sau đó viết lại nội dung của tờ giấy kia không kém một chữ.
Tay phải viết xong, tay trái lại viết thêm một lần, Bảo Tinh Bằng thậm chí còn dùng đúng tự thể như trong tờ giấy kia, Đoàn Phi cầm hai bức trái phải so sánh, hắn nhún nhún mũi.
Bảo Tinh Bằng hai mắt sáng ngời, nói:
- Đoàn đại nhân, tới mực vị mà ngài còn không buông tha, hạ quan khâm phục.
Đoàn Phi cười ha hả, bỏ hai bức tự trên hai tay xuống, nói:
- Bảo đại nhân chê cười, hiện tại có thể xác định được tờ giấy kia không phải do Bảo đại nhân viết rồi, Bảo đại nhân, mời dẫn ta tới hiệu thuốc kia xem xét.
Bảo Tinh Bằng vội vàng nhận lời, tự mình dẫn đám người Đoàn Phi đi tới hiệu thuốc của một vị thầy thuốc họ Mã tại hướng tây bắc Dương Châu, cách cửa thành khá gần.
Mã đại phu nghe nói tới tra án, lão không nói gì bèn dẫn mọi người tới căn nhà sau hiệu thuốc.
Mã đại phu chỉ vào phòng ngủ của mình, nói:
- Hôm đó không biết cường đạo đã đi bằng cách nào, nghe thấy trong viện có người gõ cửa, ta mở cửa nhìn, thì một lưỡi kiếm sáng chói đã đặt ngang trên cổ, thiếu chút nữa bị hù chết.
Mã đại phu tường thuật lại đêm đó Hạ Thịnh làm thế nào mà mang hai người Nhạc Kỳ Ngọc Lân tới nhà lão, ép lão xem bệnh cho Ngọc Kỳ Ngọc Lân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook