Tuân Mệnh
Chương 41: Giữa khuya sương gió một người vì ai (nhất)

Đệ nhị quyển: Đại trượng phu sinh cùng loạn thế 【 Tri kỷ 】

“Lý Uyển rất lo sợ, khi ấy ở rừng cây bị thích khách vây sát, lúc Ảnh Thất từ trên trời giáng xuống chính là như thế này, thần phật khó chắn, cao ngạo khó thuần, tới giờ Lý Uyển vẫn nhớ như in, cảnh tượng Ảnh Thất tự băng bó vết thương cho mình trầm thấp lãnh đạm mắng một tiếng “Thao”.”

Chương 41: Giữa khuya sương gió một người vì ai ( nhất)

Lâm Châu có hiệu thuốc, gọi là Hạnh Đường, không lớn cũng không nhỏ, lẳng lặng khai trương trong một góc nhỏ ở phía bắc.

Tiểu nhị Hạnh Đường nhiệt tình chiêu đãi, hỏi Ảnh Thất mắc chứng bệnh nào, hay là đến tìm loại thuốc nào cho người nhà.

Ảnh Thất lặng lẽ lấy phong thư của thế tử điện hạ ra, nhét vào tay tiểu nhị, thoáng thấy móng tay tiểu nhị dính sắc đen, da dẻ nứt ra, vết chai dày đặc giữa ngón trỏ và ngón giữa cũng thấm nhuộm màu đen.

Hạnh Đường là cứ điểm Tề Vương gia an bài ở Lâm Châu, hầu hết đều là thám tử thâm tàng bất lộ, chuyên môn thu thập và truyền tin tình báo từ các điểm ngầm.

Tiểu nhị mở ra nhìn sơ qua, làm như không có chuyện gì mà cất đi, nói một tiếng: “Tiểu nhân đi bốc thuốc cho ngài, ngài chờ một lát.” Lập tức vội vàng vào hậu đường.

Ảnh Thất yên lặng chờ ở Hạnh Đường Lâm Châu, ngồi trên ghế bành ở góc tường, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt lên tay cầm.

Việc làm ăn của hiệu thuốc này không mấy đắt đỏ, mấy tiểu nhị bận rộn kiểm thuốc, ghi sổ, vẻ mặt lúc nào cũng mang thần sắc đánh giá, lặng lẽ liếc nhìn Ảnh Thất.

Ảnh Cung tôi luyện sự nhạy bén khiến Ảnh Thất không tự chủ mà đè tay lên chuôi kiếm sau eo, bất động thanh sắc ngồi dậy, ánh mắt dần dần rét lạnh.

Tiểu nhị cầm thư ban nãy đã từ hậu viện trở lại, dẫn theo một vị tiểu công tử môi hồng răng trắng quần áo gọn gàng, tầm mười một mười hai tuổi, tiểu công tử nắm tay Ảnh Thất trả lại nguyên vẹn lá thư, đồng thời kề vào tai Ảnh Thất nhỏ giọng: “Ta đã xem qua, mời đại nhân trở về.”

Ảnh Thất hỏi hắn: “Xin hỏi Ngụy Trừng tiểu công tử đang ở đâu?”

Lời dặn dò của Nguỵ đại phu ở y điện vương phủ Ảnh Thất còn nhớ rất rõ, muốn gặp tiểu tôn tử của ông một lần.

Tiểu công tử tiếc nuối nói: “Thiếu gia của chúng ta không ở đây, lần sau ngài lại đến đi.”

“Ừ.” Ảnh Thất nhận thư, cất vào vạt áo, lúc đứng dậy rời đi, một trận gió lạnh xẹt qua bên tai, Ảnh Thất rũ mắt, đột nhiên biến mất, tiểu công tử kia vồ lấy khoảng không, tức khắc có chút kinh ngạc, nhanh chóng xoay người tìm, trong chớp mắt Ảnh Thất dừng ở phía sau tiểu hài tử, bắt lấy tay phải hắn, nhanh nhẹn vặn một cái, trực tiếp tháo khớp ngón giữa của hắn.

Mao đầu tiểu tử miệng còn hôi sữa, vậy mà lợi hại như thế, nếu là ảnh vệ bình thường của Phi Liêm Tổ, có lẽ đã bị hài tử này chế trụ. Đáng tiếc đối thủ là Ảnh Thất.

Ảnh Thất mặt không đổi sắc, một tay đè lại cổ tay của tiểu công tử, tay kia dùng sức bẻ, cánh tay cuồn cuộn gân xanh khoá trụ cổ hắn, ấn cả người xuống phía trước mình, tay phải sờ dưới đai Bách Nhận rút ám đao, kề sát cổ họng hắn.

Cho dù kẻ địch là một đứa trẻ, Ảnh Thất cũng sẽ không lưu tình.

Vị tiểu công tử kia thở phì phò, hung tợn nhìn Ảnh Thất, cười lạnh nói: “Ngươi tìm chết!

Ảnh Thất đã sớm chú ý tới vết chai và vết máu trên tay tiểu nhị ở Hạnh Đường, đây là điểm khác nhau giữa sát thủ và ảnh vệ, sát thủ tự hào với những vết thương dính đầy máu tanh trên người mình, mà ảnh vệ luôn luôn nguỵ trang bản thân thành một người bình thường, mỗi lần làm việc, tất nhiên phải tắm rửa sạch sẽ, không lưu lại dấu vết nào, cũng tránh cho chủ tử chán ghét.

Vị tiểu công tử này vô cùng sạch sẽ, trên người chỉ thoang thoảng mùi thuốc, lại còn là một đứa trẻ, Ảnh Thất buông lỏng cảnh giác, mới suýt nữa trúng bẫy của hắn.

Ánh mắt Ảnh Thất càng rét hơn, lưỡi dao lạnh lẽo đè vào mạch máu ở cổ hắn, lãnh đạm hỏi: “Ngụy Trừng tiểu công tử, người muốn làm gì.”

“Thanh lý môn hộ!” Hắn kêu lên một tiếng, trong ánh mắt phóng ra mười phần lệ khí, giơ tay lên, bốn năm tiểu nhị kiểm thuốc ghi sổ phía sau đột nhiên ném đồ trong tay đi, tiến lên vây lấy Ảnh Thất.

“Dám bắt cóc thiếu gia nhà ta, đừng hòng chạy!”

Hôm nay ra khỏi nhà không xem ngày, lại đụng phải một đám sát thủ.

Tiểu công tử bị Ảnh Thất chế trụ bỗng nhiên cúi người, cột sống sau lưng bắn ra mũi tên nhọn ba tấc, Ảnh Thất nghiêng người né tránh, mũi tên kia khó lắm mới chỉ lướt qua ngực Ảnh Thất rồi đâm ra ngoài, suýt nữa xuyên qua thân thể, bặc một tiếng, ghim thật sâu trên xà nhà.

Tiểu hài tử này rất giống con nhím, trên cột sống còn trang bị một cái nỏ.

Ảnh Thất lộn người một cái, vươn tay bám lấy cột cửa, dùng sức nhảy lên nóc nhà, thân ảnh mơ hồ, lướt vài bước liền mất dạng.

Bốn năm tên tiểu nhị cả người lạnh đến thấu xương lao ra khỏi Hạnh Đường, người nào người nấy ánh mắt tàn nhẫn, liếc nhau một cái.

Vị tiểu công tử kia chậm rãi đi ra, giữ hai ngón tay mình bẻ một cái, thản nhiên lắp lại khớp ngón tay mà Ảnh Thất bẻ lúc nãy trở về vị trí cũ, dùng âm thanh có chút trẻ con mệnh lệnh: “Bên trên vừa dặn, đuổi theo!”

“Rõ, thiếu gia!”

Vị tiểu công tử này mới vừa mười hai tuổi, đúng là người Nguỵ gia chưởng sự Hạnh Đường, tiểu tôn tử của Nguỵ đại phu ở y điện vương phủ Nguỵ Trừng.

Ảnh Thất chạy trốn trong mấy ngõ hẻm ở thành Lâm Châu, vào một ngõ hẹp, nghiêng người lách vào khe nhỏ giữa hai toà lầu gác, khe hẹp đến mức chỉ đủ cho một người đi qua, chỉ có thể nấp được một lát.

Không biết vết thương Diêm hình sau lưng có phải lại rách hay không, cứ đau âm ỉ, Ảnh Thất cắn răng chịu đựng, nương theo ánh sáng le lói, thở hổn hển mấy hơi, đột nhiên che miệng ho khan không ngừng, nhìn thoáng qua bàn tay, tay phải đã dính đầy máu, phải dùng tay trái sạch sẽ cẩn thận cầm lấy bức thư tay.

Lá thư chỉ là một tờ giấy mỏng, đã thấm đỏ máu tươi Ảnh Thất ho ra.

Tờ giấy dính máu nên càng lúc càng lộ rõ từng chữ bên trong, Ảnh Thất không muốn xem cũng đã muộn.

“Giết người truyền tin.”

……

Ảnh Thất sửng sốt cầm lá thư đẫm máu kia, chậm rãi dựa vào tường, cúi đầu run rẩy mở thư ra xem.

Y ngẩn người nhìn tờ giấy, nhìn chằm chằm bốn chữ trên đó, cùng với phần lạc khoản in một dấu thiên hương mẫu đơn ấn giống hệt thứ trên vai phải mình, ngây dại hồi lâu.

Bỗng nhiên không kìm được nữa, bật khóc.

Y quỳ rạp trên mặt đất ho mãnh liệt, muối độc ở lưng dần dần ăn vào thân thể Ảnh Thất, chính y cũng cảm giác được mình dần trở nên suy yếu rồi.

Y cho rằng ít ra điện hạ cũng tin tưởng y. Không, không cần tin y, chỉ cần đừng hoài nghi lòng trung thành của mình là được.

Y tận tâm tận lực che chở điện hạ bồi điện hạ, gần như moi cả ruột gan ra đối đãi với hắn, Ảnh Thất đã không còn đòi hỏi điện hạ phải đối xử với mình thế nào, nhưng ít nhất cũng đừng chà đạp lòng trung thành của y như vậy chứ.

Ảnh Thất cảm thấy đầu váng mắt hoa, dựa vào phía dưới tường, co rụt người lại, từ khi có ký ức y chưa rơi lệ lần nào, hôm nay khóc đến mức thương tâm muốn chết.

Ngay cả thích điện hạ cũng từ bỏ rồi, trong mắt hắn mình không đáng để dung như thế sao.

Không làm ảnh vệ, không bao giờ làm ảnh vệ, không bao giờ thích bất cứ người nào nữa, sư phụ nói đúng, y không nên tới đây, vì thế tử điện hạ, y có thể trốn ra ngoài chạy tới phá vòng vây cứu hắn mà không màng đến hình phạt khắc nghiệt của Ảnh Cung, hoá ra đối với điện hạ, y vẫn là một tên ảnh vệ mệnh tiện, vẫy tay thì tới, xua tay thì đi, vĩnh viễn cũng không chiếm được tín nhiệm của điện hạ dù chỉ một chút.

Y liều mạng đến bên cạnh hắn, liều mạng gần gũi với hắn, mới biết được căn bản không hiếm lạ gì với người ta, đẩy nhẹ một cái, vạn kiếp bất phục. Mới biết được vốn dĩ có một số người, cho dù trả giá lớn bao nhiêu, cũng không thể nào có được một cái liếc nhìn của điện hạ.

Ảnh Thất hung hăng siết chặt lá thư chà đạp con người mình, dựa vào vách tường lạnh lẽo, hít thở sâu, lau vết máu trên khoé miệng, đành nhắm mắt lại, nước mắt rơi đầy trên khuôn mặt.

Có tiếng bước chân truyền đến, nghe không ra sát khí, có lẽ là người đi đường đi ngang qua. Ảnh Thất lười mở mắt, vẫn im lặng dựa tường nghỉ ngơi.

Khí tức của người kia càng lúc càng gần, Ảnh Thất mới miễn cưỡng híp mắt nhìn thử.

Một lọn tóc dài đập vào tầm mắt, ngay sau đó, cả người y được phủ bởi một chiếc áo choàng xanh đen ấm áp.

Thân mình Ảnh Thất cứng đờ, nheo mắt rồi từ từ nhắm lại.

Lý Uyển kiên nhẫn ngồi xổm xuống, nâng Ảnh Thất đang mệt mỏi dựa vào tường ngủ, đầu ngón tay dịu dàng lau mồ hôi trên trán y, kiểm tra trên người y không có ngoại thương mới nhẹ nhàng thở ra, quàng tay y qua cổ mình, dìu y ra khỏi khe hẻm nhỏ.

Trong lòng Ảnh Thất rất dày vò. Thế tử điện hạ luôn âm tình bất định như vậy, lúc thì đối với mình ôn nhu ấm áp, đảo mắt cái lại thành muốn mạng mình.

Ảnh Thất dâng trọn lòng trung thành và sự phục tùng của mình cho Lý Uyển mà không cần hồi đáp, hắn cũng chẳng để tâm. Thứ tốt bên người điện hạ rất nhiều, hèn mọn như ảnh vệ, hắn muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Ảnh Thất rũ mi, thấp giọng mở miệng nói: “Vì một cái mệnh tiện của thuộc hạ, khiến điện hạ hao tâm tổn trí.”

Giọng nói trầm khàn của y vang vọng trong hẻm nhỏ, đây là lần đầu y chống đối chủ tử.

“Lá thư kia, ngươi xem rồi?” Lý Uyển sượng lại, ngượng ngùng nói, “Ta không biết bên trong đấy viết cái gì, cái đó không phải cái ta đưa ngươi, là Ảnh Tứ, hắn đã tráo……”

“Tất nhiên là xem rồi, dù sao người cũng nghĩ thuộc hạ là một tên gian tế, thuộc hạ không để cho người thất vọng.” Ảnh Thất rút tay khỏi cổ Lý Uyển, cách xa thế tử nửa bước, nâng tay phải lên, ngón tay kẹp phong thư dính đầy máu, đưa tới trước mặt Lý Uyển.

“Đó là máu ngươi sao? Ngươi bị thương chỗ nào?” Lý Uyển sửng sốt, vuốt lọn tóc ra phía sau, định cầm lấy lá thư, ngón tay Ảnh Thất lại kẹp chặt tờ giấy, Lý Uyển lấy không được, đối diện với một đôi mắt an tĩnh lạnh nhạt.

Đây là khảo nghiệm lần thứ ba của Ảnh Tứ, nếu Ảnh Thất không xem nội dung, có thể sống sót trở về, coi như y không chỉ trung thành mà còn mạnh hơn người, trực tiếp thông qua khảo nghiệm; nếu Ảnh Thất không phục tùng mệnh lệnh chủ tử, xem lá thư này, sẽ biết chủ tử sinh nghi với mình, nếu y nửa đường phản bội thoát thân, hoặc là mang theo ‘cơ mật’ đến chỗ chủ tử khác tranh công, sẽ bị bắt trở về, phế đi võ công, tra tấn đến sống không bằng chết.

Ảnh Thất hờ hững nói: “Người trực tiếp hạ lệnh giết thuộc hạ, thuộc hạ lập tức tự vận, tuyệt không hai lời, hà tất lòng vòng như vậy làm gì.”

Lý Uyển nuốt nước bọt, bất đắc dĩ nói: “Trước tiên ngươi cho ta xem trong này viết gì được không? Ta biết chắc chắn Ảnh Tứ sẽ không viết lời hay ý đẹp gì, nhưng ngươi để ta nhìn một cái đã……”

“Điện hạ, người có thể xem ta như một cái đuôi dính lấy người, hay là xem ta như tiểu quan cũng được, ta không để tâm, nhưng người đừng dùng chiêu lạt mềm buột chặt với ta.” Ảnh Thất tựa người vào tường, tiến về phía Lý Uyển, áp hắn càng lúc càng gần, Lý Uyển không thể không lui nửa bước, lưng dán lên vách tường.

“?????” Khoé miệng Lý Uyển giật giật.

Cho đến hôm nay y vẫn còn tồn tại chút ảo tưởng với chủ tử của mình, khát khao chút ít sự tín nhiệm của hắn, từng ấy năm tiếp cận hắn, chịu bao nhiêu tra tấn mới được quỳ gối dưới chân hắn, đổi lại một câu “Giết người truyền tin.”.

Thế nhân cho rằng Tề Vương đa nghi, Lý Uyển còn đa nghi nhiều hơn, Ảnh Thất vẫn luôn cho rằng thế tử điện hạ đối xử khác với mình, y vẫn luôn lừa mình dối người mà tin tưởng điện hạ, người lo lắng chú ý đến hắn nhất chính là Ảnh Thất.

Y đang cố hết sức bình tĩnh, lồng ngực phập phồng, âm thanh đè nén:

“Người… đừng đối xử với ta như vậy.”

Lý Uyển nhìn y, trong đôi mắt Ảnh Thất đã không còn chút tia sáng nào, ánh mắt ấy ảm đạm bi ai như một linh hồn đã chết đối diện với mình, hắn có thể nhìn thấu thống khổ cực độ trong lòng y, cái loại thất vọng cô đơn đau đớn muốn chết này, như tận mắt chứng kiến bảo vật mình theo đuổi nhiều năm dần dần hoá thành tro bụi trước mắt mình.

Cả trái tim Lý Uyển siết chặt lại, mắt thấy Ảnh Thất kéo tấm ảnh bài gỗ đỏ từ đai Bách Nhận xuống, đặt lên tay mình: “Ảnh vệ này, ta không làm nữa.”

“Đừng đi!” Lý Uyển đuổi theo, lần đầu tiên hắn biết sợ hãi sau hai mươi năm qua, túm lấy cánh tay Ảnh Thất, kéo y vào trong lòng, gắt gao ôm y, “Tiểu Thất, ngươi có thể nói nhiều từ tới vậy à? Không phải, ngươi nghe ta giải thích……”

Lý Uyển cực kỳ kinh ngạc, vốn tưởng rằng Ảnh Thất vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời như hắn biết vậy, không ngờ rằng không phải lúc nào Ảnh Thất cũng thuận theo, chó con ngoan tới mức nào cũng có lúc sẽ xù lông lên.

Tùy ý xằng bậy lâu như thế, có lẽ đã chạm tới giới hạn của Tiểu Thất rồi.

Hắn biết Ảnh Thất là thủ đồ của Giang phu nhân, mỗi năm có bao nhiêu môn phái giang hồ mời y nhập minh không đếm xuể, một mức tiền thuê tuỳ ý cũng bằng mấy năm y bán mạng cho vương phủ.

Chính mình có tài đức gì, khiến cho Ảnh Thất si mộ đi theo như vậy, lại tự tay mình đẩy y ra nhiều lần, lúc nóng lúc lạnh, dày vò chân tâm của y.

Tiểu ảnh vệ của hắn, vậy mà tức giận rồi.

Cả người được sự ấm ấp mình si tâm vọng tưởng nhiều năm vây lấy, Ảnh Thất giật giật khoé miệng, cười cười. Người y dụng tâm theo đuổi lâu như thế, luôn nhằm vào thời khắc mình quyết định từ bỏ lại cho mình chút ngọt ngào, dùng một chút hi vọng xa vời dày vò y.

Ảnh Thất đẩy Lý Uyển ra, xoay người bỏ đi.

Lý Uyển chưa bao giờ oan ức như vậy, cũng chưa từng trải qua kinh sợ như thế.

Có trời mới biết kỳ thật trên lá thư hắn đưa cho Tiểu Thất viết là: “Nhanh chóng chữa thương cho bảo bối của ta.”, bị Ảnh Tứ đổi thành tờ giấy viết cái quái gì không biết, Ảnh Tứ chết bầm, đây mà là khảo nghiệm cái gì? Còn ngại Tiểu Thất chưa đủ hận ta có phải không?

“Tiểu Thất, ta tin ngươi, ta vẫn luôn tin ngươi!” Lý Uyển đuổi theo Ảnh Thất không buông, Ảnh Thất lãnh đạm quay đầu lại, nhìn hắn một cái.

“Ôn Tịch mệt mỏi vô năng, chỉ sợ không thể đảm đương trọng trách ảnh vệ nữa.” Ảnh Thất chậm rãi rút ám đao ra, chỉa vào ngực Lý Uyển.

Lý Uyển cả kinh, dừng lại tại chỗ, Ảnh Thất thấp giọng bên tai Lý Uyển: “Điện hạ dám tới gần một nhân vật nguy hiểm như ta thế này, chỉ sợ là mang theo mười mấy ảnh vệ bên người đi.”

Động tác y rất rõ ràng, mũi đao đặt tại xiêm y trước ngực Lý Uyển, chỉ cần đâm nhẹ một cái, lập tức thế tử sẽ ngã xuống dưới chân mình.

Y biết tất nhiên Lý Uyển sẽ mang theo ảnh vệ bên người, cũng biết mấy ngày nay mình vẫn luôn bị giám sát, một khi y làm ra bất cứ hành động lạ thường nào, những ảnh vệ đó sẽ vây công, xử mình không chút do dự.

Y muốn cho thế tử điện hạ tận mắt chứng kiến, tín nhiệm trong miệng hắn, chính là loại tín nhiệm bị giám sát gắt gao này.

Chung quanh yên tĩnh, không một người tiến lên bảo vệ.

Ảnh Thất sửng sốt một chút.

Lý Uyển lộ ra thần sắc lúng túng, liếm liếm môi cười gượng, “…… Lúc ta tới chỉ dẫn theo Ảnh Sơ, ta bảo hắn đi Hạnh Đường tìm ngươi trước.”

Tuy rằng không biết tờ giấy Ảnh Thất giữ viết cái gì, chỉ biết chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành, vạn nhất mình đến muộn, Tiểu Thất đã bị người ta làm cho bị thương mất.

Lý Uyển bất đắc dĩ giải thích: “Những chuyện lúc trước, đều không phải chủ ý của ta. Ta sợ ngươi bị thám tử hoàng thành ám sát, ta cũng muốn ngươi sống an ổn một chút, ngươi biết không, những người bên cạnh ta không một ai có kết cục tốt đẹp cả.”

Ảnh Thất hơi giật mình, ám đao trong tay xoay vài vòng cắm trở lại đai Bách Nhận.

Lý Uyển biết Ảnh Thất sẽ không thương tổn mình. Hắn cũng thừa nhận, mình rất hối hận.

Bốn phía hẻm nhỏ truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, mấy tên sát thủ ở Hạnh Đường truy sát Ảnh Thất không biết mệt, chặn đầu hai người ở trong con hẻm sâu.

Bỗng nhiên Ảnh Thất xoay người, hai tay đặt lên vỏ kiếm sau eo, chậm rãi rút đôi thanh xà nhuyễn kiếm ra, vung hai tay lên, nhuyễn kiếm mềm như dải lụa tức khắc hóa thành hai thanh kiếm mỏng sắc lạnh, Ảnh Thất khoác áo lông xanh đen của Lý Uyển, lạnh lùng chắn trước người hắn.

“Điện hạ, tất cả đều là người của người sao.” Ảnh Thất thấp giọng quay đầu lại hỏi.

Lý Uyển sửng sốt: “A…… Nhưng ta không mang lệnh bài, bọn họ chưa từng gặp ta, chỉ nhận lệnh bài không nhận người.”

“……” Ảnh Thất mím môi.

“Điện hạ, đi theo ta, đừng rời xa ta quá ba bước.” Hai tay Ảnh Thất cầm kiếm, mũi kiếm quét ra hai tia lửa trên mặt đất, đôi mày anh tuấn hơi cau lại, đè chậm bước chân, một tay che chở Lý Uyển đi về phía ít kẻ truy đuổi nhất.

“Được được được không rời xa không rời xa!” Lý Uyển nhanh chóng ôm tay nhảy lại gần, không nhanh không chậm mà đi theo, thỉnh thoảng ngượng ngùng liếc nhìn tiểu ảnh vệ đẹp trai lạnh lùng một cái.

Trong lòng nhủ thầm may thật, nghĩ nghĩ Tiểu Thất không ném bổn thế tử tự sinh tự diệt ở chỗ này, còn tốt, hẳn là…… còn có thể dỗ trở về đúng không……

Lý Uyển rất lo sợ, khi ấy ở rừng cây bị thích khách vây sát, lúc Ảnh Thất từ trên trời giáng xuống chính là như thế này, thần phật khó chắn, cao ngạo khó thuần, tới giờ Lý Uyển vẫn nhớ như in, cảnh tượng Ảnh Thất tự băng bó vết thương cho mình trầm thấp lãnh đạm mắng một tiếng “Thao”.

Ảnh Thất ngoan lâu như vậy, dịu dàng lâu như vậy, làm Lý Uyển hoàn toàn đã quên hình dạng nguyên bản của y.

Ảnh Thất vẫn tiếp tục bước, không muốn ngộ thương thế tử điện hạ, một đường che chở Lý Uyển xông ra khỏi ngõ hẹp, Lý Uyển giơ tay đặt lên môi, thổi một tiếng còi, một con tuấn mã đen nhánh xuất hiện ở cuối hẻm, vó ngựa đạp đất vang dội, như cuồng phong quét qua đám sát thủ, phá vòng vây lao ra ngoài.

Tuấn mã hí vang, Lý Uyển nhanh chóng xoay người lên ngựa, nắm lấy tay phải Ảnh Thất, bế cả người lên lưng tuấn mã, roi ngựa quất ra một tiếng vang xé gió, Lý Uyển giục ngựa chạy như bay, xông vào đám người, cắt đường lao ra.

Dẹp con mẹ nó nhẫn nhịn, dẹp con mẹ nó chờ thái tử đăng cơ, cùng lắm thì về sau liều mạng che chở y thôi.

Cũng may thế tử điện hạ thường cùng đua ngựa so tài với bọn Lương Tiêu, kỹ thuật cưỡi ngựa rất tốt, trong chớp mắt đã mang theo Ảnh Thất chạy xa vài dặm.

Thân mình Ảnh Thất cứng ngắc, ngồi trước người Lý Uyển, đôi tay Lý Uyển ghì chặt dây cương, bọc Ảnh Thất trong ngực, chỉ sợ lơ đễnh một chút sẽ đánh mất người ta, cách lớp áo lông mỏng, mơ hồ có thể cảm nhận được ấm áp và trái tim đang đập của Ảnh Thất.

Lý Uyển nhích người về trước, dán lên tấm lưng gầy gò nhưng rắn chắc của Ảnh Thất, nghiêm mặt nhét ảnh bài gỗ đỏ trở lại đai lưng Ảnh Thất.

“Tiểu Thất, ngươi cho ta một cơ hội…… Ngươi đừng đi.”

Kiêu ngạo một đời, hôm nay xem như thua bởi chữ tàn nhẫn.

Một tay Lý Uyển đặt lên chiếc bụng săn chắc của Ảnh Thất, ôm ôm người vào lòng, để lưng Ảnh Thất dán vào ngực mình, một tay nắm chặt cương ngựa, cúi đầu dỗ dành bên tai y:

“Tiểu Thất, đều là ta không tốt, ngươi đưa tờ giấy kia cho ta xem, không phải ta viết mà, là Ảnh Tứ tráo! Lúc trước cũng là ta không tốt, có phải ta đã tổn thương ngươi không, ta thật sự, trước kia hung dữ với ngươi, đều là vì muốn tốt cho ngươi, là ta hồ đồ, ngươi cũng biết ta hồ đồ mà phải không……”

Lý Uyển mặt dày dính lấy Ảnh Thất, hai tay gắt gao ôm chặt y, Ảnh Thất nghiêng đầu, né mấy lời dỗ ngọt của Lý Uyển, lạnh lùng im lặng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương