Tuần Lễ Thời Trang
-
Chương 30
NHÀ HÀNG FRANKIE
PHÒNG ĂN TRÊN LẦU
9 giờ 30 tối
8 tháng Mười một
Todd đứng dậy, nâng ly virgin colada lên cao.
“Em muốn chúc mừng,” thằng bé nói và gõ gõ cái nĩa bên thành ly. “Chúc mừng những nhà thiết kế tuyệt vời nhất trên hành tinh...”
“Chúc mừng những nhà thiết kế tuyệt vời nhất trên hành tinh,” gia đình nhà Blocks và Lyons nói theo, và nhìn hai đứa con gái ở cuối bàn.
“Thời trang Abercrombie & Fitch,” Todd nói.
Vài khoanh bánh mì ăn dở và khăn ăn bẩn bay tới tấp vào Todd. Bố mẹ sẽ chẳng bao giờ cho phép chuyện đó nếu họ không phải đang ở trong phòng ăn riêng trên lầu của nhà hàng.
“Không, thực lòng đấy,” nó nói. “Dù đã bầu cho Alicia, nhưng em nghĩ tối nay mấy chị đã làm được một điều phi thường.”
Một túi bơ đánh trúng bên đầu nó, phép xã giao của Massie.
“Tui thích khi chị nổi giận đấy, cưng à,” thằng bé nói.
Ông Jay và bà Judi Lyons trợn tròn mắt vì hành vi ấy của con trai trong khi cố nhịn cười.
“Okay, giờ em sẽ nghiêm túc đây.” Todd thò tay xuống bàn và lôi ra ba bông tử đinh hương cho Massie. “Nó màu tía, màu yêu thích của chị đấy.”
Các ông bố bà mẹ nhất loạt há hốc miệng và thốt “á” lên.
“Thật dễ thương đấy, Todd, nhưng tao sẽ không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ là bạn gái của mi đâu,” Massie nói khi ngửi mấy bông hoa.
“Đừng, đừng bao giờ nói không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ nhé,” Todd nói với một cái nháy mắt ngọt ngào. Nó chu môi lên.
Massie nhăn mặt và đưa cổ tay lên chùi môi.
“Còn Claire, chị yêu quý của em, em đã viết thư này chỉ để chị biết em tự hào thế nào về chị.”
Claire nhìn cái bì thư gấp trong bàn tay ẩm ướt của thằng bé. Nó nhận lấy lá thư, chậm rãi và thận trọng như thể nghĩ rằng lá thư có thể sẽ nổ vào mặt mình vậy. Con bé vuốt mấy ngón tay hồng hồng dọc nắp bì thư rồi xé ra, mắt vẫn đăm đăm nhìn thằng em đầy ngờ vực.
“Chị có nên đọc to lên không?” Claire hỏi.
“Nó có hơi ướt át một chút. Có lẽ chị nên mang vào toilet,” Todd gợi ý.
Claire biết có chuyện gì đó. Nó chỉ mới thấy thằng em có tâm trạng một lần duy nhất, khi bị thằng bạn Nathan đánh bại trong trò video game Formula 1à mới cáu.
“Được rồi,” Claire nói, đẩy ghế ra sau rồi đứng lên. “Mẹ, mẹ gọi cho con một cái kem fudge sundae nhé?”
Khi đã vào trong toilet rồi, Claire lấy bức thư khỏi phong bì và bắt đầu đọc. Sau câu đầu tiên nó ngẩng đầu lên và nhìn quanh xem có cái camera nào khuất đâu đó không.
“Chắc đây là một trò đùa,” nó nói với người trực toilet.
“Xin lỗi, cưng?”
“Không có gì,” Claire nói. Nó chui vào một buồng, nhốt mình trong đó để được ở một mình.
CLAIRE THÂN MẾN,
CHẮC CẬU THỰC SỰ GHÉT CÁI CD TỚ LÀM CHO CẬU VÌ KHÔNG THẤY CẬU NÓI LẠI GÌ VỚI TỚ VỀ BỘ PHIM. DÙ SAO THÌ TỚ NGHĨ ĐỒNG PHỤC CỦA CÁC CẬU THẬT XUẤT SẮC VÀ TỚ NGHĨ LẼ RA CÁC CẬU PHẢI THẮNG CUỘC.
-CAM
TÁI BÚT: KEDS LÀ MỘT CẢM GIÁC TUYỆT.
Claire đọc bức thư bốn lần nữa trước khi ra khỏi phòng toilet. Nó có quá nhiều câu hỏi, nhưng câu đầu là cho Todd.
Nó ôm ghì em trai để cảm ơn về “bức thư ngọt ngào” và khi áp gần vào tai thằng bé, Claire thì thầm, “Làm sao em có cái này?”
“Anh ấy nhờ em đưa cho chị,” Todd nói nhỏ. “Sao nói em viết cơ mà?” Claire hỏi, vẫn giữ thằng em sát bên mình.
“Vì em có hoa cho Massie và em không có gì cho chị. Em cảm thấy có lỗi.” Claire ôm em lần nữa.
“Em có biết gì về cái CD không?” Claire hỏi.
“Ừ có,” Todd nói. “Em đã định đưa nó cho chị. Nó ác chiến lắm.”
Claire quá hạnh phúc chứ nếu không đã nhéo cho thằng em trai mấy phát rồi.
Người phục vụ đẩy chiếc xe đầy đồ tráng miệng đến: bánh nướng, bánh bông lan, bánh quy, bánh flan và bánh mứt. Ông Block yêu cầu mỗi thứ một cái vì họ đang ăn mừng.
“Chúng ta có thể ăn mừng cái gì được đây, hả bố?” Massie hỏi. Nó đút một muỗng đầy kem butter-scotch vào miệng.
“Là các con không phải mặc cặp áo len dài tay phát khiếp mà con bé Ann Marie Blanc nghĩ ra,” ông nói.
Tất cả đều cười và ngợi ca những thiên thần thời trang đã mang đến những phép màu nho nhỏ.
“Phải, nhưng giờ tụi con sẽ phải mang xăng đan dây đây,” Claire nói.
“Không đâu nếu người bố thông minh, sáng ngời, quyền năng và đẹp trai của tớ tặng một tòa nhà hay thứ gì đó cho bộ phận thời trang để tụi mình lại có thể mặc cái mình muốn.” Massie nháy mắt và liếc vài “làm ơn đi mà” để tạo ấn tượng.
Claire thấy mặt ông Block dãn ra nên quyết định cùng hùa vào.
“Ồ, làm ơn bác William. Làm ơn đi màaaaaa.”
“Nhìn xem ai bỗng nhiên quan tâm thời trang đây này,” bà Judi Lyons nói với con gái.
“Các con có cầu xin bác William giúp gì nếu các con thắng tối nay không?” bố Claire hỏi.
“Tụi con đã thắng và con vẫn đang...”
Claire cảm thấy mũi nhọn đôi ủng của Massie đâm vào ống quyển mình.
“Oái,” Claire la lên.
“Bụi rậm,” Massie nháy.
Claire nhìn con bé với ánh mắt thành thực xin lỗi và Massie mỉm cười.
“Ý con là sao, các con thắng?” ông Jay hỏi.
“Ồ, không phải theo nghĩa đen, bố ạ,” Claire nói. “Con muốn nói tụi con đã thắng vì con đã có một khoảng thời gian thật tuyệt vời.”
Claire bị một cái đá nữa dưới bàn, nhưng lần này nhẹ hơn. Massie làm vẻ mặt như thể đang cố nhịn một trận cười rúc rích. Claire biết mình đã làm khá lắm.
“Cậu thay đổi Keds hồi nào vậy?” Claire thì thầm. Nó quẹt quẹt vào chân Massie.
“Ngay sau buổi trình diễn,” Massie nói.
Chúng cùng cười.
Và trong khoảnh khắc ấy Claire không còn sợ Massie nữa. Đứa con gái có đôi mắt màu hổ phách không còn là một con nữ quái bí ẩn nữa. Nó cũng phải căng thẳng vì áo quần, bị bạn bè chơi xấu sau lưng, thích đồ tráng miệng ngọt, và không phải lúc nào cũng thắng, ngay cả khi xứng đáng. Massie là một người bình thường. Nó chỉ biết cách che giấu điều đó thôi.
Claire nhìn Massie dùng khăn ăn chùi hai bên mép và tô lại son bóng. Và nó bắt đầu hiểu tại sao Massie lại chờ lâu đến thế mới chấp nhận.
Như quyền mặc một bộ trang phục Quỷ Dơ, tình bạn của Massie không phải là thứ gì đó Claire đương nhiên có được: nó là cái gì đó mà Claire phải giành được mới có. Và cuối cùng thì con bé cũng đã làm được rồi.
Claire nhét tay vào túi sau quần Gap sờ mẩu giấy gấp của Cam để biết chắc nó vẫn còn đó.
Mình sẽ cho Massie xem sau bữa ăn tối, nó nghĩ. Claire nóng lòng chờ xem phản ứng của Massie. Nó tưởng tượng chúng sẽ ôm ghì lấy nhau, nhảy cẫng lên, và đọc đi đọc lại cho đến khi thuộc lòng từng từ. Claire có cảm giác cuộc sống bên Massie sắp trở nên thực sự lý thú.
PHÒNG ĂN TRÊN LẦU
9 giờ 30 tối
8 tháng Mười một
Todd đứng dậy, nâng ly virgin colada lên cao.
“Em muốn chúc mừng,” thằng bé nói và gõ gõ cái nĩa bên thành ly. “Chúc mừng những nhà thiết kế tuyệt vời nhất trên hành tinh...”
“Chúc mừng những nhà thiết kế tuyệt vời nhất trên hành tinh,” gia đình nhà Blocks và Lyons nói theo, và nhìn hai đứa con gái ở cuối bàn.
“Thời trang Abercrombie & Fitch,” Todd nói.
Vài khoanh bánh mì ăn dở và khăn ăn bẩn bay tới tấp vào Todd. Bố mẹ sẽ chẳng bao giờ cho phép chuyện đó nếu họ không phải đang ở trong phòng ăn riêng trên lầu của nhà hàng.
“Không, thực lòng đấy,” nó nói. “Dù đã bầu cho Alicia, nhưng em nghĩ tối nay mấy chị đã làm được một điều phi thường.”
Một túi bơ đánh trúng bên đầu nó, phép xã giao của Massie.
“Tui thích khi chị nổi giận đấy, cưng à,” thằng bé nói.
Ông Jay và bà Judi Lyons trợn tròn mắt vì hành vi ấy của con trai trong khi cố nhịn cười.
“Okay, giờ em sẽ nghiêm túc đây.” Todd thò tay xuống bàn và lôi ra ba bông tử đinh hương cho Massie. “Nó màu tía, màu yêu thích của chị đấy.”
Các ông bố bà mẹ nhất loạt há hốc miệng và thốt “á” lên.
“Thật dễ thương đấy, Todd, nhưng tao sẽ không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ là bạn gái của mi đâu,” Massie nói khi ngửi mấy bông hoa.
“Đừng, đừng bao giờ nói không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ nhé,” Todd nói với một cái nháy mắt ngọt ngào. Nó chu môi lên.
Massie nhăn mặt và đưa cổ tay lên chùi môi.
“Còn Claire, chị yêu quý của em, em đã viết thư này chỉ để chị biết em tự hào thế nào về chị.”
Claire nhìn cái bì thư gấp trong bàn tay ẩm ướt của thằng bé. Nó nhận lấy lá thư, chậm rãi và thận trọng như thể nghĩ rằng lá thư có thể sẽ nổ vào mặt mình vậy. Con bé vuốt mấy ngón tay hồng hồng dọc nắp bì thư rồi xé ra, mắt vẫn đăm đăm nhìn thằng em đầy ngờ vực.
“Chị có nên đọc to lên không?” Claire hỏi.
“Nó có hơi ướt át một chút. Có lẽ chị nên mang vào toilet,” Todd gợi ý.
Claire biết có chuyện gì đó. Nó chỉ mới thấy thằng em có tâm trạng một lần duy nhất, khi bị thằng bạn Nathan đánh bại trong trò video game Formula 1à mới cáu.
“Được rồi,” Claire nói, đẩy ghế ra sau rồi đứng lên. “Mẹ, mẹ gọi cho con một cái kem fudge sundae nhé?”
Khi đã vào trong toilet rồi, Claire lấy bức thư khỏi phong bì và bắt đầu đọc. Sau câu đầu tiên nó ngẩng đầu lên và nhìn quanh xem có cái camera nào khuất đâu đó không.
“Chắc đây là một trò đùa,” nó nói với người trực toilet.
“Xin lỗi, cưng?”
“Không có gì,” Claire nói. Nó chui vào một buồng, nhốt mình trong đó để được ở một mình.
CLAIRE THÂN MẾN,
CHẮC CẬU THỰC SỰ GHÉT CÁI CD TỚ LÀM CHO CẬU VÌ KHÔNG THẤY CẬU NÓI LẠI GÌ VỚI TỚ VỀ BỘ PHIM. DÙ SAO THÌ TỚ NGHĨ ĐỒNG PHỤC CỦA CÁC CẬU THẬT XUẤT SẮC VÀ TỚ NGHĨ LẼ RA CÁC CẬU PHẢI THẮNG CUỘC.
-CAM
TÁI BÚT: KEDS LÀ MỘT CẢM GIÁC TUYỆT.
Claire đọc bức thư bốn lần nữa trước khi ra khỏi phòng toilet. Nó có quá nhiều câu hỏi, nhưng câu đầu là cho Todd.
Nó ôm ghì em trai để cảm ơn về “bức thư ngọt ngào” và khi áp gần vào tai thằng bé, Claire thì thầm, “Làm sao em có cái này?”
“Anh ấy nhờ em đưa cho chị,” Todd nói nhỏ. “Sao nói em viết cơ mà?” Claire hỏi, vẫn giữ thằng em sát bên mình.
“Vì em có hoa cho Massie và em không có gì cho chị. Em cảm thấy có lỗi.” Claire ôm em lần nữa.
“Em có biết gì về cái CD không?” Claire hỏi.
“Ừ có,” Todd nói. “Em đã định đưa nó cho chị. Nó ác chiến lắm.”
Claire quá hạnh phúc chứ nếu không đã nhéo cho thằng em trai mấy phát rồi.
Người phục vụ đẩy chiếc xe đầy đồ tráng miệng đến: bánh nướng, bánh bông lan, bánh quy, bánh flan và bánh mứt. Ông Block yêu cầu mỗi thứ một cái vì họ đang ăn mừng.
“Chúng ta có thể ăn mừng cái gì được đây, hả bố?” Massie hỏi. Nó đút một muỗng đầy kem butter-scotch vào miệng.
“Là các con không phải mặc cặp áo len dài tay phát khiếp mà con bé Ann Marie Blanc nghĩ ra,” ông nói.
Tất cả đều cười và ngợi ca những thiên thần thời trang đã mang đến những phép màu nho nhỏ.
“Phải, nhưng giờ tụi con sẽ phải mang xăng đan dây đây,” Claire nói.
“Không đâu nếu người bố thông minh, sáng ngời, quyền năng và đẹp trai của tớ tặng một tòa nhà hay thứ gì đó cho bộ phận thời trang để tụi mình lại có thể mặc cái mình muốn.” Massie nháy mắt và liếc vài “làm ơn đi mà” để tạo ấn tượng.
Claire thấy mặt ông Block dãn ra nên quyết định cùng hùa vào.
“Ồ, làm ơn bác William. Làm ơn đi màaaaaa.”
“Nhìn xem ai bỗng nhiên quan tâm thời trang đây này,” bà Judi Lyons nói với con gái.
“Các con có cầu xin bác William giúp gì nếu các con thắng tối nay không?” bố Claire hỏi.
“Tụi con đã thắng và con vẫn đang...”
Claire cảm thấy mũi nhọn đôi ủng của Massie đâm vào ống quyển mình.
“Oái,” Claire la lên.
“Bụi rậm,” Massie nháy.
Claire nhìn con bé với ánh mắt thành thực xin lỗi và Massie mỉm cười.
“Ý con là sao, các con thắng?” ông Jay hỏi.
“Ồ, không phải theo nghĩa đen, bố ạ,” Claire nói. “Con muốn nói tụi con đã thắng vì con đã có một khoảng thời gian thật tuyệt vời.”
Claire bị một cái đá nữa dưới bàn, nhưng lần này nhẹ hơn. Massie làm vẻ mặt như thể đang cố nhịn một trận cười rúc rích. Claire biết mình đã làm khá lắm.
“Cậu thay đổi Keds hồi nào vậy?” Claire thì thầm. Nó quẹt quẹt vào chân Massie.
“Ngay sau buổi trình diễn,” Massie nói.
Chúng cùng cười.
Và trong khoảnh khắc ấy Claire không còn sợ Massie nữa. Đứa con gái có đôi mắt màu hổ phách không còn là một con nữ quái bí ẩn nữa. Nó cũng phải căng thẳng vì áo quần, bị bạn bè chơi xấu sau lưng, thích đồ tráng miệng ngọt, và không phải lúc nào cũng thắng, ngay cả khi xứng đáng. Massie là một người bình thường. Nó chỉ biết cách che giấu điều đó thôi.
Claire nhìn Massie dùng khăn ăn chùi hai bên mép và tô lại son bóng. Và nó bắt đầu hiểu tại sao Massie lại chờ lâu đến thế mới chấp nhận.
Như quyền mặc một bộ trang phục Quỷ Dơ, tình bạn của Massie không phải là thứ gì đó Claire đương nhiên có được: nó là cái gì đó mà Claire phải giành được mới có. Và cuối cùng thì con bé cũng đã làm được rồi.
Claire nhét tay vào túi sau quần Gap sờ mẩu giấy gấp của Cam để biết chắc nó vẫn còn đó.
Mình sẽ cho Massie xem sau bữa ăn tối, nó nghĩ. Claire nóng lòng chờ xem phản ứng của Massie. Nó tưởng tượng chúng sẽ ôm ghì lấy nhau, nhảy cẫng lên, và đọc đi đọc lại cho đến khi thuộc lòng từng từ. Claire có cảm giác cuộc sống bên Massie sắp trở nên thực sự lý thú.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook