Tuần Lễ Thời Trang
-
Chương 16
BIỆT THỰ NHÀ BLOCK
BUỔI TIỆC KHI ĐỊA NGỤC PHỦ ĐẦY BĂNG
7 giờ 40 tối
31 tháng Mười
Claire đi qua mấy cô phục vụ thây ma đang rên rỉ mời mọc “món đồ nguội khai vị kinh dị”. Nó hiểu Massie muốn nhắc khéo cho nó biến đi, và dĩ nhiên nó sẽ chẳng bỏ cả buổi tối mà đứng cạnh quầy DJ. Đây cũng là tiệc của nó nữa cơ mà.
“Chào, Blossom.”
Claire quay lại thấy Layne đang ì ạch đi về phía mình. Mọi người tránh đường cho nó qua, không phải vì lịch sự, mà vì sợ bị hất ngã xuống đất nếu không làm thế.
“Chà, cậu thực lòng chọn bộ khoai tây nằm ghế bành ấy hay sao?” Claire nói với bạn rồi chụp một kiểu ảnh. Layne bị nhét qua một cái thùng đựng tủ lạnh nằm ngang. Mấy miếng nệm màu xanh đậu Hà Lan lấy từ bộ ghế sofa đặt dưới tầng hầm xếphàng bên trên, còn mặt nó thì sơn nâu, như một củ khoai tây.
“Tớ thích ngày lễ này lắm,” Layne thở dài.
Đúng lúc đó Alicia và Dylan đi ngang qua, quay cái đuôi và khệnh khạng ôm mấy món đồ.
“Ô, xem này, cứt ghế bành[1],” Alicia nói với Dylan.
[1]. Nguyên gốc là couch poo, cách nói lái chơi chữ của tác giả từ couch potato – bộ đồ khoai tây nằm trên ghế bành mà Layne mặc đến dự lễ hội hóa trang
“Tớ là KHOAI TY ghế bành.” Layne chỉnh lại mấy cái nệm. Nó nhìn Claire, trợn ngược mắt.
“Rất vui được cậu nói cho biết đấy,” Alicia nói. “Tớ đang tính khen bộ đồ mới của cậu.”
“Phải đấy,” Dylan nói. “Gì thì cũng khá hơn mấy cái quần như của mấy ông lao công mà cậu mặc gần đây.”
“Ít ra thì tớ cũng mặc một bộ đồ cải trang. Bọn cậu thì trông lúc nào cũng như lúc nào,” Layne nói. “Hệt như Massie.”
Claire rất ấn tượng về sự can đảm và nhanh trí của Layne đến nỗi nó muốn dang tay ôm ghì bạn mình. Nhưng chuyện đó chắc phải đợi đến khi gỡ cái thùng ra đã.
“Thế hả? Được, bọn cậu thì trông lúc nào cũng thế,” Dylan nói. “Xuẩn ngốc!”
Claire và Layne biết câu đối đáp trước của mình hay hơn rất nhiều nên vội bỏ đi đến chào bọn bạn trước khi một vụ đụng độ lớn nổ ra.
Chúng chạy vài vòng quanh sân cùng Meena và Heather đang ăn mặc như các phiên bản xác chết của Paris và Nicky Hilton. Cả hai đều đội tóc giả vàng hoe, hầu như không mặc áo quần, và sơn mặt xanh lá. Có vẻ như tất cả bảy mươi lăm người đã có mặt, và Claire không thể không thắc mắc nếu thiệp mời mà ghi tên nó thì có ai thèm đến không.
Phần nhiều bọn con trai nấn ná quanh mấy bàn tiệc còn đám con gái thì lảng vảng cạnh sàn nhảy. Tất cả dường như đều đang cười đùa vui vẻ, nhưng không nhóm nào chơi hòa cùng nhóm nào.
“Anh chàng DJ này kém tinh tế quá đi mất,” Meena nói. “Bao giờ thì anh ta mới thôi chơi mấy bài Halloween hạng bét đó và bắt đầu chơi cái gì đó thật ngầu không biết?”
“Bây giờ,” Claire nói, và đi đến quầy DJ.
“Xin lỗi.” Claire dùng đến giọng lịch sự nhất của mình. “Chào, ừm, anh nghĩ đã đến lúc bắt đầu chơi vài bài hẳn hoi chưa?”
Từ trên quầy anh chàng DJ nhìn xuống Claire và cười toét miệng đến độ chòm râu dê của anh ta giăng ngang qua cằm.
“Tôi tưởng các cô sẽ chẳng bao giờ hỏi tới,” anh nói. “Cái bà Landon Dorsey đó cứ bắt tôi phải chơi thứ tào lao này đấy.”
Vài giây sau bài Toxic của Britney Spears vang toáng lên và mọi người ùa ra sàn nhảy. Meena và Heather là những người đầu tiên ào ra. “Đó là thứ chị em nhà Hilton có thể cũng muốn,” Heather nói rồi chạy tới.
“Theo cậu thì sẽ có ai đó mời tớ nhảy trong bộ trang phục Cô Gái Powerpuff ngốc nghếch này hay không?” Claire vừa hỏi vừa lắc lư đầu theo nhịp.
“Thấy không!” Layne chĩa thẳng ngón tay lên trời như thể nó vừa khám phá ra điều gì đó hay ho. “Đó chính là lý do vì sao tớ không muốn cậu mời bọn con trai. Nếu là một buổi tiệc chỉ toàn con gái, cậu sẽ không bận tâm trông mình mặc bộ trang phục này ra sao. Cậu có lẽ còn đang nhảy rồi cơ đấy.”
“Phải, nhưng nếu chỉ có con gái không thôi, có lẽ tớ cũng chẳng đến.” Claire nói. “Tớ biết thừa mấy đứa con gái đó sẽ làm gì để mua vui quanh đây, thường là liên quan đến chuyện tra tấn tớ. Vậy nên, nếu cậu không giới thiệu tớ với anh chàng nào, tự tớ sẽ làm lấy.”
“Ồ, phải rồi.” Layne cười vui vẻ như thể Claire vừa bảo sẽ bỏ kẹo dẻo vậy. “Mà hay hơn, sao cậu không yêu cầu đồng chủ tiệc của cậu giới thiệu cậu? Tớ thách cậu đấy.”
Claire bặm môi dưới.
“Nếu tớ làm, cậu có hứa ở lại và nói chuyện với bọn con trai cùng tớ không?”
“Chắc chắn rồi,” Layne nói. Nó rõ ràng là không tin Claire lại có thể làm đến cùng chuyện đó.
“Tốt rồi,” Claire nói. “Tớ đoán là tớ chẳng có gì để mất ngoài cuộc sống của mình, mà gần đây thì nó cũng chẳng đáng gì cho lắm.”
Layne tròn mắt vì lời bình luận cường điệu của Claire và vui vẻ huých tay Claire về phía Massie.
Massie đang đứng gần hồ bơi đầy máu, bao quanh là một nhóm con gái đang thao thao bất tuyệt về bộ trang phục của Quỷ Dơ Bean. Bốn đứa con trai quẩn quanh bên ngoài vòng tròn túm tụm của chúng, ngượng nghịu thụi nhau.
Đầu tiên Claire đi nhanh, nhưng rồi bước từng bước ngắn hơn, và chậm lại khi bước vào trường lực của Massie.
“Chào đồng chủ tiệc.” Claire cười và huých vào cánh tay Massie. Nó nhận ra ngay khi làm thế rằng chuyện này có lẽ không hay ho cho lắm.
“Xin lỗi nhé,” Massie nói với khách của mình. Con bé rút lui khỏi vòng tròn và kéo mạnh Claire theo.
“Cái gì?” Massie quát khi chúng chỉ còn lại một mình. Lớp son môi đen dày quanh miệng Massie khiến nó trông rất độc ác, Claire tự hỏi không biết có phải nó quả thực đang ở dưới địa ngục không.
“Xin lỗi làm gián đoạn cậu, nhưng tớ đang nghĩ không biết...”
“Cờ-laire, tụi mình trông có giống một bộ ngực không?”
“Cái gì?” Massie hỏi. “Không.”
“Vậy thì thôi cố luẩn quẩn bên tớ đi,” Massie nói.
“Tớ chỉ, ừ, thắc mắc không biết cậu có thể giới thiệu bọn tớ với vài đứa con trai bên trường Briarwood không?” Claire chỉ về Layne đang đứng ở chỗ bụi hoa đỗ quyên nhìn lại.
Massie dựng thẳng hai cái sừ trên đầu rồi nói. “Sao cậu không yêu cầu cứt ghế bành ấy? Nó cũng biết những người tớ biết mà.”
“Cậu ấy nhút nhát,” Claire nói. “Hơn nữa, mẹ bọn mình có lẽ mong cậu giúp tớ vì họ nghĩ tụi mình là những bạn bè tốt đến thế và mọi thứ khác nữa. Đúng không? Chẳng phải đó là điều cậu đã nói với họ khi cậu hỏi mình có thể tổ chức buổi tiệc cùng nhau được không sao?”
Claire cầu cho giọng mình run lên. “Theo cậu họ sẽ giận thế nào khi biết cậu nói với tất cả mọi người rằng đây là tiệc của cậu?”
“Sao phải đoán?” Massie hỏi. “Sao không mách họ ngay bây giờ đi?”
Ruột gan Claire lạnh cứng. Đó không phải là câu trả lời nó trông đợi.
“Tốt thôi, tớ sẽ mách.” Claire quay lại và đi thẳng xuống lối dẫn tới nhà chính. Nó vừa bước vừa cúi gằm nhìn đôi giày sơn Mary Janes của mình và cầu mong một phép lạ. Nó chưa biết phải làm gì tiếp, nhưng nó bước tới trước như một đứa con gái đang có một kế hoạch hệ trọng.
“Thôi được, chờ đã,” Massie gọi với theo.
Cám ơn trời!
“Năm phút nữa gặp tớ trong WC HỎNG. Tớ sẽ dẫn đến hai chàng trai có thể sẽ hợp với cậu và Layne.”
“Không phải là Kẻ Thua Cuộc Hết Thuốc Chữa đâu đấy,” Claire nói. Nó biết không nên lạm dụng quyền lực bất ngờ của mình đối với Massie, nhưng khó mà không làm thế. “Và không có chuyện vớ vẩn, nếu không tớ sẽ mách.”
“Được,” Massie nói.
Khi trở lại chỗ Layne, nó thắc mắc không biết có anh chàng nào thực sự xứng đáng cho thứ rắc rối này không.
_________________
BUỔI TIỆC KHI ĐỊA NGỤC PHỦ ĐẦY BĂNG
7 giờ 40 tối
31 tháng Mười
Claire đi qua mấy cô phục vụ thây ma đang rên rỉ mời mọc “món đồ nguội khai vị kinh dị”. Nó hiểu Massie muốn nhắc khéo cho nó biến đi, và dĩ nhiên nó sẽ chẳng bỏ cả buổi tối mà đứng cạnh quầy DJ. Đây cũng là tiệc của nó nữa cơ mà.
“Chào, Blossom.”
Claire quay lại thấy Layne đang ì ạch đi về phía mình. Mọi người tránh đường cho nó qua, không phải vì lịch sự, mà vì sợ bị hất ngã xuống đất nếu không làm thế.
“Chà, cậu thực lòng chọn bộ khoai tây nằm ghế bành ấy hay sao?” Claire nói với bạn rồi chụp một kiểu ảnh. Layne bị nhét qua một cái thùng đựng tủ lạnh nằm ngang. Mấy miếng nệm màu xanh đậu Hà Lan lấy từ bộ ghế sofa đặt dưới tầng hầm xếphàng bên trên, còn mặt nó thì sơn nâu, như một củ khoai tây.
“Tớ thích ngày lễ này lắm,” Layne thở dài.
Đúng lúc đó Alicia và Dylan đi ngang qua, quay cái đuôi và khệnh khạng ôm mấy món đồ.
“Ô, xem này, cứt ghế bành[1],” Alicia nói với Dylan.
[1]. Nguyên gốc là couch poo, cách nói lái chơi chữ của tác giả từ couch potato – bộ đồ khoai tây nằm trên ghế bành mà Layne mặc đến dự lễ hội hóa trang
“Tớ là KHOAI TY ghế bành.” Layne chỉnh lại mấy cái nệm. Nó nhìn Claire, trợn ngược mắt.
“Rất vui được cậu nói cho biết đấy,” Alicia nói. “Tớ đang tính khen bộ đồ mới của cậu.”
“Phải đấy,” Dylan nói. “Gì thì cũng khá hơn mấy cái quần như của mấy ông lao công mà cậu mặc gần đây.”
“Ít ra thì tớ cũng mặc một bộ đồ cải trang. Bọn cậu thì trông lúc nào cũng như lúc nào,” Layne nói. “Hệt như Massie.”
Claire rất ấn tượng về sự can đảm và nhanh trí của Layne đến nỗi nó muốn dang tay ôm ghì bạn mình. Nhưng chuyện đó chắc phải đợi đến khi gỡ cái thùng ra đã.
“Thế hả? Được, bọn cậu thì trông lúc nào cũng thế,” Dylan nói. “Xuẩn ngốc!”
Claire và Layne biết câu đối đáp trước của mình hay hơn rất nhiều nên vội bỏ đi đến chào bọn bạn trước khi một vụ đụng độ lớn nổ ra.
Chúng chạy vài vòng quanh sân cùng Meena và Heather đang ăn mặc như các phiên bản xác chết của Paris và Nicky Hilton. Cả hai đều đội tóc giả vàng hoe, hầu như không mặc áo quần, và sơn mặt xanh lá. Có vẻ như tất cả bảy mươi lăm người đã có mặt, và Claire không thể không thắc mắc nếu thiệp mời mà ghi tên nó thì có ai thèm đến không.
Phần nhiều bọn con trai nấn ná quanh mấy bàn tiệc còn đám con gái thì lảng vảng cạnh sàn nhảy. Tất cả dường như đều đang cười đùa vui vẻ, nhưng không nhóm nào chơi hòa cùng nhóm nào.
“Anh chàng DJ này kém tinh tế quá đi mất,” Meena nói. “Bao giờ thì anh ta mới thôi chơi mấy bài Halloween hạng bét đó và bắt đầu chơi cái gì đó thật ngầu không biết?”
“Bây giờ,” Claire nói, và đi đến quầy DJ.
“Xin lỗi.” Claire dùng đến giọng lịch sự nhất của mình. “Chào, ừm, anh nghĩ đã đến lúc bắt đầu chơi vài bài hẳn hoi chưa?”
Từ trên quầy anh chàng DJ nhìn xuống Claire và cười toét miệng đến độ chòm râu dê của anh ta giăng ngang qua cằm.
“Tôi tưởng các cô sẽ chẳng bao giờ hỏi tới,” anh nói. “Cái bà Landon Dorsey đó cứ bắt tôi phải chơi thứ tào lao này đấy.”
Vài giây sau bài Toxic của Britney Spears vang toáng lên và mọi người ùa ra sàn nhảy. Meena và Heather là những người đầu tiên ào ra. “Đó là thứ chị em nhà Hilton có thể cũng muốn,” Heather nói rồi chạy tới.
“Theo cậu thì sẽ có ai đó mời tớ nhảy trong bộ trang phục Cô Gái Powerpuff ngốc nghếch này hay không?” Claire vừa hỏi vừa lắc lư đầu theo nhịp.
“Thấy không!” Layne chĩa thẳng ngón tay lên trời như thể nó vừa khám phá ra điều gì đó hay ho. “Đó chính là lý do vì sao tớ không muốn cậu mời bọn con trai. Nếu là một buổi tiệc chỉ toàn con gái, cậu sẽ không bận tâm trông mình mặc bộ trang phục này ra sao. Cậu có lẽ còn đang nhảy rồi cơ đấy.”
“Phải, nhưng nếu chỉ có con gái không thôi, có lẽ tớ cũng chẳng đến.” Claire nói. “Tớ biết thừa mấy đứa con gái đó sẽ làm gì để mua vui quanh đây, thường là liên quan đến chuyện tra tấn tớ. Vậy nên, nếu cậu không giới thiệu tớ với anh chàng nào, tự tớ sẽ làm lấy.”
“Ồ, phải rồi.” Layne cười vui vẻ như thể Claire vừa bảo sẽ bỏ kẹo dẻo vậy. “Mà hay hơn, sao cậu không yêu cầu đồng chủ tiệc của cậu giới thiệu cậu? Tớ thách cậu đấy.”
Claire bặm môi dưới.
“Nếu tớ làm, cậu có hứa ở lại và nói chuyện với bọn con trai cùng tớ không?”
“Chắc chắn rồi,” Layne nói. Nó rõ ràng là không tin Claire lại có thể làm đến cùng chuyện đó.
“Tốt rồi,” Claire nói. “Tớ đoán là tớ chẳng có gì để mất ngoài cuộc sống của mình, mà gần đây thì nó cũng chẳng đáng gì cho lắm.”
Layne tròn mắt vì lời bình luận cường điệu của Claire và vui vẻ huých tay Claire về phía Massie.
Massie đang đứng gần hồ bơi đầy máu, bao quanh là một nhóm con gái đang thao thao bất tuyệt về bộ trang phục của Quỷ Dơ Bean. Bốn đứa con trai quẩn quanh bên ngoài vòng tròn túm tụm của chúng, ngượng nghịu thụi nhau.
Đầu tiên Claire đi nhanh, nhưng rồi bước từng bước ngắn hơn, và chậm lại khi bước vào trường lực của Massie.
“Chào đồng chủ tiệc.” Claire cười và huých vào cánh tay Massie. Nó nhận ra ngay khi làm thế rằng chuyện này có lẽ không hay ho cho lắm.
“Xin lỗi nhé,” Massie nói với khách của mình. Con bé rút lui khỏi vòng tròn và kéo mạnh Claire theo.
“Cái gì?” Massie quát khi chúng chỉ còn lại một mình. Lớp son môi đen dày quanh miệng Massie khiến nó trông rất độc ác, Claire tự hỏi không biết có phải nó quả thực đang ở dưới địa ngục không.
“Xin lỗi làm gián đoạn cậu, nhưng tớ đang nghĩ không biết...”
“Cờ-laire, tụi mình trông có giống một bộ ngực không?”
“Cái gì?” Massie hỏi. “Không.”
“Vậy thì thôi cố luẩn quẩn bên tớ đi,” Massie nói.
“Tớ chỉ, ừ, thắc mắc không biết cậu có thể giới thiệu bọn tớ với vài đứa con trai bên trường Briarwood không?” Claire chỉ về Layne đang đứng ở chỗ bụi hoa đỗ quyên nhìn lại.
Massie dựng thẳng hai cái sừ trên đầu rồi nói. “Sao cậu không yêu cầu cứt ghế bành ấy? Nó cũng biết những người tớ biết mà.”
“Cậu ấy nhút nhát,” Claire nói. “Hơn nữa, mẹ bọn mình có lẽ mong cậu giúp tớ vì họ nghĩ tụi mình là những bạn bè tốt đến thế và mọi thứ khác nữa. Đúng không? Chẳng phải đó là điều cậu đã nói với họ khi cậu hỏi mình có thể tổ chức buổi tiệc cùng nhau được không sao?”
Claire cầu cho giọng mình run lên. “Theo cậu họ sẽ giận thế nào khi biết cậu nói với tất cả mọi người rằng đây là tiệc của cậu?”
“Sao phải đoán?” Massie hỏi. “Sao không mách họ ngay bây giờ đi?”
Ruột gan Claire lạnh cứng. Đó không phải là câu trả lời nó trông đợi.
“Tốt thôi, tớ sẽ mách.” Claire quay lại và đi thẳng xuống lối dẫn tới nhà chính. Nó vừa bước vừa cúi gằm nhìn đôi giày sơn Mary Janes của mình và cầu mong một phép lạ. Nó chưa biết phải làm gì tiếp, nhưng nó bước tới trước như một đứa con gái đang có một kế hoạch hệ trọng.
“Thôi được, chờ đã,” Massie gọi với theo.
Cám ơn trời!
“Năm phút nữa gặp tớ trong WC HỎNG. Tớ sẽ dẫn đến hai chàng trai có thể sẽ hợp với cậu và Layne.”
“Không phải là Kẻ Thua Cuộc Hết Thuốc Chữa đâu đấy,” Claire nói. Nó biết không nên lạm dụng quyền lực bất ngờ của mình đối với Massie, nhưng khó mà không làm thế. “Và không có chuyện vớ vẩn, nếu không tớ sẽ mách.”
“Được,” Massie nói.
Khi trở lại chỗ Layne, nó thắc mắc không biết có anh chàng nào thực sự xứng đáng cho thứ rắc rối này không.
_________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook