Tựa Bóng Tình Tan
-
C25: Chương 25
Cả một buổi ngày hôm ấy, Tống Long Thần thấy Nhược Hy vui vẻ nhất từ lúc anh ở cùng cô cho đến tận bây giờ. Không lỡ để phá hỏng tâm trạng của Nhược Hy. Anh cố ý lấy đại lý do mình mệt nên sẽ để hôm khác tiếp tục công việc. Dành khoảng thời gian ấy cho cô được dạo chơi ngắm biển.
Tới buổi tối trên đường lái xe quay trở về bến xe để về nhà. Thời tiết lúc này xấu dần đi, những hạt mưa lấm
tấm rơi xuống. Rồi ào ạt mưa lớn, Tống Long Thần đang lái xe liền cảm thấy hoảng sợ phanh gấp xe lại. Hơi thở gấp gáp không đều anh gục mặt vào tay lái xe rồi gằn giọng nói với cô.
– Xuống xe, tôi có buổi họp cần đi gấp.
Nhược Hy nghe anh ta nói thế liền ngớ người ra khó hiểu, khuôn mặt tỏ rõ sự bất ngờ. Cô nhìn ra ngồi trời bây giờ cũng mưa lớn hơn lúc nãy. Xung quanh nơi này cũng không có nơi nào để cô chú mưa tạm. Có phải anh ta quá đáng rồi không?
Anh ta nói cô xuống là đang muốn cô đày dưới mưa đấy à. Không được, trời tối khuya vừa lạnh cô mà đày mưa cũng không biết chừng khi quay về cô sẽ ốm nặng mất. Lần trước đày mưa đã khiến cô ốm một lần rồi vô cùng khó chịu và bận tiện. Cô không muốn bản thân bị ốm nặng nữa đâu.
Cô liếc mắt nhìn anh ta rồi nhỏ giọng nói.
– Anh dẫn tôi đi chung được không? Trời mưa quá…
Không chờ cho cô nói dứt câu anh ta quát lớn khiến cho Nhược Hy giật nảy mình.
– Xuống xe!
Thấy anh ta phản kháng quá kịch liệt cô cũng không còn cách nào ở lại trong xe. Cô mở cửa xe rồi chạy nhanh đi tìm chỗ chú mưa cũng không để tâm đến Tống Long Thần.
Thật ra khi nãy Tống Long Thần biết rất rõ bản thân có chút hơi quá đáng khi ép cô xuống xe giữa trời mưa lớn thế này. Nhưng nếu không làm thế anh sợ rằng cô sẽ biết điểm yếu của anh. Anh sợ mình không làm chủ được sẽ gây nguy hiểm cho Nhược Hy.
Ba năm trước, lúc trời tối khuya anh lái xe và gặp tai nạn trong trời mưa lớn. Từ lúc đó đến nay nó luôn là một lỗi ám ảnh lớn cảm trở trong tâm bệnh của anh. Vì thế sau này mỗi khi trời mưa anh đều sẽ không ra ngoài đặc biệt là lái xe. Mỗi khi lái xe gặp mưa lớn cả người anh sẽ sợ hãi và bủn rủn chân tay. Cộng thêm đó sẽ mắc hội chứng khó thở.
Lúc trời tạnh mưa, Nhược Hy đứng ở trạm xe buýt chú mưa xong liền xem qua đồng hồ. Bây giờ là tám giờ tối rồi. Hiện tại bất giờ ở ngoài trạm xe chắc chắn cũng không còn vé quay trở về tỉnh nữa. Cô đành chọn một khách sạn ngay ở đó để ngủ qua đêm sáng mai sẽ quay về sau.
Hiện giờ chắc hẳn Tống Long Thần anh ta cũng đã lái xe quay trở về. Đủ kịp thời gian chuẩn bị tham gia buổi họp quan trọng gì đó của anh ta so hơn với việc bắt cô đày mình dưới trời mưa lớn ướt hết người như thế này đây.
Đứng ở dưới sảnh, cô đang loay hoay hoàn thành việc nhận phòng khách sạn. Duyên trời sắp xếp thật trùng hợp làm sao có biết bao nhiêu địa điểm để du lịch. Vậy mà cô và nhóm bạn cấp ba lần trước lại vô tình đụng mặt ở khách sạn này. Lần này thì cô biết kiếm lấy lý do gì để tránh né bọn họ đây.
Thứ duy nhất bây giờ cô có thể chuẩn bị tốt đó là một khuôn dày để chịu lắng nghe hết mấy lời nói mỉa mai của đám người họ. Hạ Lam vừa đi qua quầy nhân viên thấy cô đang đứng đó, liền hích nhẹ vào một cô bạn nữ bên cạnh rồi nháy mắt nhìn về phía Nhược Hy.
Thấy vậy bọn họ liền hiểu ý nhau đi về phía cô.
– Nhược Hy, cậu cũng du lịch với bạn trai ở đây à?
Cô nghe bọn họ nói vậy liền gật đầu cười trừ cho có phép lịch sự. Gì mà bạn trai? Ngay từ ban đầu nếu không phải bọn họ tự suy nghĩ lung tung ghán cho cô danh hoa đã có chủ. Chứ rõ ràng cô không hề tự miệng mình nói thế. Nếu mọi chuyện vỡ nở ra thì cô cũng sẽ viện vào cớ này giãy nảy vượt mặt bọn họ.
Hạ Lam thấy vậy cũng liền lên tiếng góp vui dồn cô vào thế khó.
– Cậu xinh đẹp thế này chắc bạn trai cậu cũng phải xuất sắc lắm nhỉ. Nhân cơ hội đây giới thiệu cho bọn miệng đi.
Nói xong câu Hạ Lam lấy che miệng cười khinh cô. Cô ta biết rất rõ Nhược Hy làm có lấy một mối tình, nói đúng hơn chẳng ai quá ngu ngốc lại từ mình rước nợ vào thân cả. Thấy đám người này không biết ý cứ cố ý dồn cô vào bước tường cùng không lối thoát. Cô đành mím chặt môi suy nghĩ phân vân mãi không biết ban thân nên làm thế nào.
Cô hít lấy một hơi thật sâu vào trong lòng ngực mình, lấy hết cam đảm trong lòng muốn nói rõ hết sự thật cho đám bạn này của cô nghe.
– Thật ra, mình không…
Không kịp nói hết câu từ đằng xa có giọng người đàn ông ấm áp vang lên.
– Em yêu à, đợi anh lâu rồi hả. Xin lỗi nhé!
Tới buổi tối trên đường lái xe quay trở về bến xe để về nhà. Thời tiết lúc này xấu dần đi, những hạt mưa lấm
tấm rơi xuống. Rồi ào ạt mưa lớn, Tống Long Thần đang lái xe liền cảm thấy hoảng sợ phanh gấp xe lại. Hơi thở gấp gáp không đều anh gục mặt vào tay lái xe rồi gằn giọng nói với cô.
– Xuống xe, tôi có buổi họp cần đi gấp.
Nhược Hy nghe anh ta nói thế liền ngớ người ra khó hiểu, khuôn mặt tỏ rõ sự bất ngờ. Cô nhìn ra ngồi trời bây giờ cũng mưa lớn hơn lúc nãy. Xung quanh nơi này cũng không có nơi nào để cô chú mưa tạm. Có phải anh ta quá đáng rồi không?
Anh ta nói cô xuống là đang muốn cô đày dưới mưa đấy à. Không được, trời tối khuya vừa lạnh cô mà đày mưa cũng không biết chừng khi quay về cô sẽ ốm nặng mất. Lần trước đày mưa đã khiến cô ốm một lần rồi vô cùng khó chịu và bận tiện. Cô không muốn bản thân bị ốm nặng nữa đâu.
Cô liếc mắt nhìn anh ta rồi nhỏ giọng nói.
– Anh dẫn tôi đi chung được không? Trời mưa quá…
Không chờ cho cô nói dứt câu anh ta quát lớn khiến cho Nhược Hy giật nảy mình.
– Xuống xe!
Thấy anh ta phản kháng quá kịch liệt cô cũng không còn cách nào ở lại trong xe. Cô mở cửa xe rồi chạy nhanh đi tìm chỗ chú mưa cũng không để tâm đến Tống Long Thần.
Thật ra khi nãy Tống Long Thần biết rất rõ bản thân có chút hơi quá đáng khi ép cô xuống xe giữa trời mưa lớn thế này. Nhưng nếu không làm thế anh sợ rằng cô sẽ biết điểm yếu của anh. Anh sợ mình không làm chủ được sẽ gây nguy hiểm cho Nhược Hy.
Ba năm trước, lúc trời tối khuya anh lái xe và gặp tai nạn trong trời mưa lớn. Từ lúc đó đến nay nó luôn là một lỗi ám ảnh lớn cảm trở trong tâm bệnh của anh. Vì thế sau này mỗi khi trời mưa anh đều sẽ không ra ngoài đặc biệt là lái xe. Mỗi khi lái xe gặp mưa lớn cả người anh sẽ sợ hãi và bủn rủn chân tay. Cộng thêm đó sẽ mắc hội chứng khó thở.
Lúc trời tạnh mưa, Nhược Hy đứng ở trạm xe buýt chú mưa xong liền xem qua đồng hồ. Bây giờ là tám giờ tối rồi. Hiện tại bất giờ ở ngoài trạm xe chắc chắn cũng không còn vé quay trở về tỉnh nữa. Cô đành chọn một khách sạn ngay ở đó để ngủ qua đêm sáng mai sẽ quay về sau.
Hiện giờ chắc hẳn Tống Long Thần anh ta cũng đã lái xe quay trở về. Đủ kịp thời gian chuẩn bị tham gia buổi họp quan trọng gì đó của anh ta so hơn với việc bắt cô đày mình dưới trời mưa lớn ướt hết người như thế này đây.
Đứng ở dưới sảnh, cô đang loay hoay hoàn thành việc nhận phòng khách sạn. Duyên trời sắp xếp thật trùng hợp làm sao có biết bao nhiêu địa điểm để du lịch. Vậy mà cô và nhóm bạn cấp ba lần trước lại vô tình đụng mặt ở khách sạn này. Lần này thì cô biết kiếm lấy lý do gì để tránh né bọn họ đây.
Thứ duy nhất bây giờ cô có thể chuẩn bị tốt đó là một khuôn dày để chịu lắng nghe hết mấy lời nói mỉa mai của đám người họ. Hạ Lam vừa đi qua quầy nhân viên thấy cô đang đứng đó, liền hích nhẹ vào một cô bạn nữ bên cạnh rồi nháy mắt nhìn về phía Nhược Hy.
Thấy vậy bọn họ liền hiểu ý nhau đi về phía cô.
– Nhược Hy, cậu cũng du lịch với bạn trai ở đây à?
Cô nghe bọn họ nói vậy liền gật đầu cười trừ cho có phép lịch sự. Gì mà bạn trai? Ngay từ ban đầu nếu không phải bọn họ tự suy nghĩ lung tung ghán cho cô danh hoa đã có chủ. Chứ rõ ràng cô không hề tự miệng mình nói thế. Nếu mọi chuyện vỡ nở ra thì cô cũng sẽ viện vào cớ này giãy nảy vượt mặt bọn họ.
Hạ Lam thấy vậy cũng liền lên tiếng góp vui dồn cô vào thế khó.
– Cậu xinh đẹp thế này chắc bạn trai cậu cũng phải xuất sắc lắm nhỉ. Nhân cơ hội đây giới thiệu cho bọn miệng đi.
Nói xong câu Hạ Lam lấy che miệng cười khinh cô. Cô ta biết rất rõ Nhược Hy làm có lấy một mối tình, nói đúng hơn chẳng ai quá ngu ngốc lại từ mình rước nợ vào thân cả. Thấy đám người này không biết ý cứ cố ý dồn cô vào bước tường cùng không lối thoát. Cô đành mím chặt môi suy nghĩ phân vân mãi không biết ban thân nên làm thế nào.
Cô hít lấy một hơi thật sâu vào trong lòng ngực mình, lấy hết cam đảm trong lòng muốn nói rõ hết sự thật cho đám bạn này của cô nghe.
– Thật ra, mình không…
Không kịp nói hết câu từ đằng xa có giọng người đàn ông ấm áp vang lên.
– Em yêu à, đợi anh lâu rồi hả. Xin lỗi nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook