Từ Yếm Đeo Cổ Đến Áo Cưới
-
Chương 43: Đãi Khách
Lúc trước Phó Hàn bảo muốn mời Trì Tiêu ăn cơm nên đã dứt khoát chọn luôn địa điểm trước, thời gian do Trì Tiêu quyết định. Anh ta sợ không đủ náo nhiệt nên lại gọi thêm đám anh em có quan hệ tốt thường ngày, đúng lúc mọi người tụ họp một chút.
Địa điểm không phải ở bên ngoài mà là tại biệt thự của Phó Hàn.
Biệt thự này đã được Phó Hàn trực tiếp giao cho nhà thiết kế trang hoàng lúc mua vào hai năm trước, bình thường cũng chỉ thỉnh thoảng mới ở lại, phần lớn thời gian anh ta đều sống trong căn hộ cách công ty không xa.
Vì chuyện lần này mà Mạnh Du đã mở rộng cửa lòng, quan hệ của hai người tiến thêm một bước nên bọn họ định chuyển tới căn biệt thự kia sống chung.
Đúng lúc vừa có thể đãi khách vừa có thể ăn mừng.
Đến lúc đó Bùi Tư Lan cũng sẽ tới, Mạnh Du nói rằng cô ấy nấu ăn rất ngon, để chúc mừng thành quả của bạn thân mình, đồng thời cảm ơn Trì Tiêu đã săn só bọn họ lúc ở Thụy Điển nên cô ấy quyết định đích thân xuống bếp làm một bữa thịnh soạn.
Bữa cơm là vao thứ sáu, Trì Tiêu học xong tiết buổi sáng định đến Đào Hoa Nguyên xem thử trước, đầu giờ chiều lại đến biệt thự của Phó Hàn.
Sáng sớm hôm nay Trương Linh Lợi thông báo trong nhóm cuối tháng mười hai sẽ bắt đầu cho buổi báo cáo mở màn luận văn tốt nghiệp của sinh viên năm tư. Trước đó mỗi sinh viên đều phải chọn giảng viên hướng dẫn, quyết định chủ đề của luận văn, viết dàn bài, chuẩn bị toàn bộ những thứ cần thiết cho báo cáo mở màn.
Việc chọn giảng viên hướng dẫn trong khoa vẫn khá tự chủ, số lượng sinh viên hướng dẫn của mỗi người đều có hạn, danh sách giảng viên hướng dẫn được phân công trong khoa cơ bản cũng là ai tới trước chọn trước.
Trì Tiêu không hề bất ngờ chọn cô hướng dẫn phụ trách dẫn dắt cô hồi Cúp thu vàng.
Vị giảng viên này cũng xem như khá trẻ trong khoa văn, mới ba mươi tuổi đầu, là tiến sĩ văn học tốt nghiệp đại học thủ đô.
Khác với những giáo sư già đã có tuổi, lúc vị giảng viên này đi học đang là thời kỳ phát triển đỉnh cao của văn học mạng, cô ấy rất thích văn học mạng, cũng thích nghiên cứu văn học mạng, từng công bố rất nhiều bài báo và công tình liên quan.
Lúc trước hai người đã trao đổi không ít, Trì Tiêu học được rất nhiều kinh nghiệm tri thức từ chỗ thầy.
Phải tới tuần sau thì danh sách cuối cùng mới được công bố. Trì Tiêu cũng không sốt ruột, giữa trưa lúc tới Đào Hoa Nguyên đã nhờ nhà bếp làm mấy hộp bánh ngọt mới ra mắt, định chiều một chút sẽ mang tới nhà của Phó Hàn cho mọi người nếm thử.
Hôm nay nhóm chat phòng ngủ đang thảo luận về chuyện chọn giảng viên hướng dẫn. Lâm Gia và Trần Hiểu Đan cùng chọn một vị giáo sư tính tình khá ôn hòa không tranh với đời, đã từng dạy văn học cổ cho bọn họ.
Lý do của hai người là tính tình vị giáo sư này vừa ôn hòa vừa không hơn thua, viết không tốt cũng không cần lo bị xé luận van.
Lời nói có hơi khoa trương nhưng lúc trước cũng từng có trường hợp tương tự.
Nghe bảo trong buổi bảo vệ luận văn lần trước của khoa văn có luận văn của một nam sinh dính nghi án đạo van, bị một giảng viên bảo vệ chỉ ra. Nam sinh kai còn cãi chày cãi cối vài câu, giảng viên bảo vệ cũng nổi nóng xé luận văn ngay tại chỗ.
Lúc ấy còn có người đùa rằng in luận văn xong còn phải ép dẻo rồi mới giao cho giảng viên bảo vệ, như vậy thì không xé nổi.
Trì Tiêu thấy hai người bọn họ kẻ xướng người họa giống như kế hoạch đã thành công, suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn vô tình nói ra sự thật –
[Một con cái muối: Bình thường giảng viên hướng dẫn không phải là giảng viên bảo vệ, hai người đi nhầm đường rồi.]
[Lâm Gia: …]
[Trần Hiểu Đan: …]
[Lâm Gia: Ai là chủ nhóm đá cậu ấy ra ngoài đi!]
[Lâm Gia: Thì ra là tớ hả ~ Roi da nhỏ.jpg]
[Cát Viện: [Đổ mồ hôi lạnh] Các cậu đã chọn giảng viên hướng dẫn xong rồi hả? Sáng nay tớ bận không để ý xem tin tức [Òa khóc], kết quả chị Tiếu mà tớ muốn chọn nhất đã đủ người rồi [Khóc] [Khóc] [Khóc]]
“Chị Tiêu” mà Cát Viện nói chính là giảng viên hướng dẫn mà Trì Tiêu chọn. Hồi thi đấu Cúp thu vàng cô ấy đồng thời là giảng viên hướng dẫn của hai người.
Vị giảng viên này họ Tiêu, tính cách rộng rãi nhiệt tình, cư xử hài hước thú vị, không có khoảng cách với sinh viên, vì vậy môn tự chọn do cô ấy dạy luôn luôn là môn được chọn đâu tiên trong khoa văn. Bởi vì quan hệ của cô ấy với các sinh viên rất tốt nên được mọi người gọi là “Chị Tiêu” (Tiêu tỷ tỷ), đọc gần giống với “Chị gái nhỏ” (tiểu tỷ tỷ).
Sau khi Cát Viện nhắn tin vào nhóm xong thì Lâm Gia không nói gì thêm, chuyển sang trò chuyện riêng tìm Trì Tiêu.
[Lâm Gia: Sao cô ấy lại àm như không có chuyện gì vậy? Hôm liên hoan lớp gây chuyện xong bỏ chạy cho là chúng ta bị mù hả?]
Đêm liên hoan lớp Cát Viện ra về sớm, cả cơm cũng chưa ăn, sau bữa tối thì Trì Tiêu cũng đi.
Có bạn học nhiều chuyện còn đặc biệt tới tìm Lâm Gia hóng hớt. Đầu tiên có câu “vô ý” của Cát Viện, sau đó có câu ẩn chứa hàm ý của Trì Tiêu, bọn họ rất tò mò về quan hệ của ba người này.
Có điều dù sao được liên hoan trong biệt thự cũng là nhờ Trì Tiêu nên tất cả mọi người không “tập trung hỏa lực” vào cô, nếu không Lâm Gia đã trực tiếp trách mắng Cát Viện trong nhóm rồi.
Trì Tiêu vừa thấy tin nhắn của Lâm Gia thì đã lập tức bị tag trong nhóm.
[Cát Viện: @Một con cá muối, Trì Tiêu có phải cậu chọn chị Tiêu hay không? Haiz cô ấy thích cậu như vậy, cho dù cậu không chọn cô ấy thì nhất định cô ấy cũng sẽ chọn cậu trước. Tớ thảm rồi [Khóc], những giáo sư còn sót lại dều là người tính tình không tốt…]
(Trò chuyện riêng) [Lâm Gia: Không ổn rồi cái mùi này hăng quá!]
Trì Tiêu mặt mày bình tĩnh nhấn vào nhóm, chậm rãi nhập một đoạn văn rồi gửi đi.
[Một con cá muối: Vậy có lẽ là số rồi, số của tớ vẫn luôn rất tốt [Mỉm cười].]
Tin nhắn này vừa gửi đi thì Cát Viện đã không xuất hiện trong nhóm nữa.
Lâm Gia cũng điên cuồng gửi ngón cái cùng một tràng tiếng cười cho Trì Tiêu trong trò chuyển iêng.
Buổi chiều Trì Tiêu trực tiếp lái xe tới biệt thự của Phó Hàn, không xa phía sau là một “cái đuôi” kín đáo.
Người Trì Tiêu cử đi bảo vệ cô vẫn chưa rút về, có điều cô dã biết là ai, vì lý do an toàn nên vẫn tiếp tục giữ lại, lại sợ quá huênh hoang nên vẫn hành xử khiêm tốn như lúc trước.
Đám anh em bạn bè thân thiết được mời tới hôm nay đều là những người bận rộn, ai cũng có sự nghiệp riêng nên không đến sớm như vậy. Lúc Trì Tiêu tới nơi thì Phó Hàn còn chưa đến, trong biệt thự chỉ có Mạnh Du và Bùi Tư Lan, còn có mấy người giúp việc đang àm việc.
Tivi ở phòng khách đang phát bộ phim cung đấu vô cùng hót khiến Bùi Tư Lan trở nên nổi tiếng lúc trước, không biết những đài truyền hình lớn đã luân phiên phát bao nhiêu lần.
Lúc Trì Tiêu bước vào Mạnh Du và Bùi Tư Lan cùng tới đi tới đón tiếp cô, cô đưa túi đồ ngọt trong tay ra.
Bùi Tư Lan đợi Mạnh Du cảm ơn xong mới nói tiếp: “Tiêu Tiêu em thật sự khách sáo quá rồi! Lần này em là vị khách quan trọng nhất, còn mang quà gì chứ, đem người và miệng tới là được rồi. Yên tâm đi, chị nhất định sẽ không để em đói bụng!”
Trì Tiêu cười khe, đáp một tiếng “được” rồi theo bọn họ tới phòng khách ngồi xuống.
Người giúp việc bưng một ly nước khoáng và một đĩa chân gà ngâm chua trông rất không tệ tới, chỉ ngửi mùi đã không nhịn được ăn uôn miệng.
Mạnh Du nói với Trì Tiêu: “Đây là chân gà ngâm chua Tư Lan mang tới hồi sáng, đã ướp ngấm vị, cũng rút xương rồi, ăn cực kỳ ngon, Nhân Nhân em mau nếm thử đi.”
Kỳ thật Trì Tiêu rất thích đồ ăn vị cay, nhất là vị chua cay, vừa ngon vừa hợp khẩu vị. Có điều cô ăn cay không giỏi lắm, bây giờ thấy chân gà cũng mặc kệ những việc khác, cảm ơn một tiếng rồi gắp một đũa nhét vào miệng.
Kích thích vị giác không nặng như dự kiến, hương vị rất vừa ăn.
Bùi Tư Lan trông mong nhìn chằm chằm cô: “Ngon không?”
Trì Tiêu thong thả nhai kỹ nuốt xuống rồi mới gật đầu khen: “Ngon lắm, không cay quá.”
Bùi Tư Lan nói: “Không phải là do lúc trước chị đã hỏi thăm bạn trai của Du Du về khẩu vị của em à. Anh ta nói em ăn cay không gỏi lắm, thích ăn ngọt. Chị đã sớm quyết định xong thực đơn bữa tối lát nữa rồi. Có điều chân gà ngâm chua này là món tủ của chị đó! Không mang ra thì thật đáng tiếc. Chị đã nghiên cứu cho ít ớt lại, có phải em ăn vào còn có chút vị ngọt không?”
Trì Tiêu gật đầu, lại gắp một miếng thịt nhỏ đã rút đầu khớp xương bỏ vào miệng.
Vị chua cay cùng vị ngọt nhàn nhạt trung hòa đến vừa vặn, ăn một miếng căn bản không dừng được.
Người giúp việc bưng nước ép tươi và những món ăn vặt khác lên, còn có bánh ngọt Trì Tiêu mang tới, ba người liền quây quần trong phòng khách vừa ăn vừa xem tivi.
Bùi Tư Lan không muốn nhìn gương mặt hoa sen trắng của mình nữa, la hét đòi Mạnh Du đổi kênh, Trì Tiêu chợt nói một câu: “Hay quá.”
Vẻ mặt Bùi Tư Lan buồn bực muốn chết, hận không thể tìm cái hố chui xuống: “Cốt truyện rất cảm động, nhưng chị không muốn nhìn bộ dạng trà xanh đó của mình, xấu hổ muốn chết!”
Trì Tiêu mờ mịt chớp mắt mấy cái, uốn nắn lại cho đúng: “Ý em là chị Tư Lan rất đẹp.”
Bùi Tư Lan: “…”
Mạnh Du cười: “Tớ nói rồi mà! Tuy rằng nahan vật này của cậu rất tệ, nhưng gương mặt của cậu thật sự rất đẹp!”
Lúc trước Bùi Tư Lan được yêu thích nhờ nhân vật này phải có một nửa nguyên nhân là do gương mặt đẹp, hóa trang trong phim càng khiến giá trị nhan sắc của cô ấy tăng cao, khiến rất nhiều người xem cảm khái nhân vật hoa sen trắng này khóc một cái đúng là làm người ta tan nát cõi lòng, nếu bọn họ là hoàng đế cũng sẽ đau lòng.
Trì Tiêu nói tiếp: “Lúc ấy mẹ em cũng thích xem bộ phim này, em xem chung với bà ấy, bà ấy cũng cảm thấy chị rất đẹp.”
Lời nhận xét này khiến Bùi Tư Lan có hơi lo sợ vì được yêu thích: “Đâu có đâu có…”
Lại nghe Trì Tiêu nói: “Mẹ em bảo chỉ cần nghĩ tới Tĩnh phi xấu xa như vậy, âm thầm làm nhiều chuyện xấu như vậy thì ước gì cô ta nhanh chóng nhận cơm hộp, nhưng vừa thấy gương mặt của Tĩnh phi lúc xuất hiện thì bà ấy lại không muốn Tĩnh phu nhận cơm hộp nữa.”
Tĩnh phi chính là nhân vật Bùi Tư Lan diễn.
Tổng kết lại, với nhân vật này mẹ Trì vừa yêu vừa hận.
Nhất thời Bùi Tư Lan không biết nên nói gì, chỉ có thể sờ mặt mình, cười gượng bảo: “Cảm ơn mẹ em đã công nhận chị.”
Trò chuyện trong chốc lát, Mạnh Du đi nhận điện thoại công việc, trong phòng khách chỉ còn Trì Tiêu và Bùi Tư Lan.
Trì Tiêu vừa ăn chân gà vừa xem tivi, cuộc sống mỹ mãn, không để ý bl cố ý liếc về hướng của Mạnh Du, sau khi xác nhận cô ấy không chú ý tứ tình huống bên này mới lạng lẽ nhích lại gần Trì Tiêu, nhỏ giọng mỏ miệng:
“Tiêu Tiêu, chị có thể hỏi em một việc không?”
Trì Tiêu dừng động tác, rút một tấm khăn ướt lau miệng, quay đầu đón ánh mắt của Bùi Tư Lan, vẻ mặt ôn hòa mà chăm chú: “Chuyện gì ạ?”
“Thì là…” Bùi Tư Lan do dự sắp xếp ngôn ngữ một lát, giọng nói lại hạ thấp thêm chút: “Em có đánh tiếng gì với công ty nhà mình không?”
“Hả? Đánh tiếng gì?” Trì Tiêu cảm thấy hơi mờ mịt về lời nói của cô ấy: “Chị Tư Lan có thể nói rõ hơn chút được không?”
Bùi Tư Lan quay đầu nhìn Mạnh Du, sau đó quay lại với vẻ mặt khó hiểu: “Thì là cách đây ít lâu tự nhiên có người liên hệ với chị, tự giới thiệu bảo mình là Hà Phỉ. Em biết Hà Phỉ là ai không?”
Trì Tiêu suy nghĩ một chút: “Hơi quen tai…”
Bùi Tư Lan càng nghi hoặc mà nhíu mày: “Hà Phỉ chính là người diện nổi tiếng nằm trong ba hạng đầu của giới giải trí, trong tay từng nâng đỡ vài vị thiên vương siêu sao nổi tiếng, bây giò rất nhiều người trong ngành bọn chị thấy cô ấy cũng phải gọi một tiếng chị Phỉ, là một người vô cùng ghê gớm!”
“À, thế à…”
“… Bây giờ cô ấy là phó tổng giám đốc cấp cao kiêm tổng giám đốc bộ phận quản lý nghệ sĩ của Truyền thông Hải Châu.”
Trì Tiêu im lặng một lát mới bừng tỉnh nói: “Em nhớ ra rồi! Cô ấy đã tham gia hôn lễ của em và anh Thư Thưa cùng với người chồng ảnh đế của mình!”
Bùi Tư Lan dùng ánh mắt quái lạ nhìn Trì Tiêu, thở dài nói: “Chúng ta trở về chủ đề chính đi… Cách đây ít lâu đích thân chị Phỉ, chú ý là đích thân! Tự mình gọi điện cho chị, bảo mình cảm thấy chị rất có tiềm lực, muốn chị ký với Hải Châu, còn nói có thể giúp chị trả toàn bộ tiền bồi thường vi phạm hợp đồng cho công ty hiện tại. Chị nghĩ có phải cái bánh từ trên trời rơi xuống này quá ngọt hay không, thật sự không dám tin, sau đó…”
Trì Tiêu giống như bạn nhỏ nghe kể chuyện, vô cùng chăm chú nghe cô ấy kể một nửa còn hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó chị nghe ngóng được số điện thoại gọi cho chị đúng là chị Phỉ! Chị liền nghĩ sau không phát hiện chị có tiềm lực từ sớm mà bây giờ mới phát hiện, còn cho là… sau khi chị và em quen nhau…”
Địa điểm không phải ở bên ngoài mà là tại biệt thự của Phó Hàn.
Biệt thự này đã được Phó Hàn trực tiếp giao cho nhà thiết kế trang hoàng lúc mua vào hai năm trước, bình thường cũng chỉ thỉnh thoảng mới ở lại, phần lớn thời gian anh ta đều sống trong căn hộ cách công ty không xa.
Vì chuyện lần này mà Mạnh Du đã mở rộng cửa lòng, quan hệ của hai người tiến thêm một bước nên bọn họ định chuyển tới căn biệt thự kia sống chung.
Đúng lúc vừa có thể đãi khách vừa có thể ăn mừng.
Đến lúc đó Bùi Tư Lan cũng sẽ tới, Mạnh Du nói rằng cô ấy nấu ăn rất ngon, để chúc mừng thành quả của bạn thân mình, đồng thời cảm ơn Trì Tiêu đã săn só bọn họ lúc ở Thụy Điển nên cô ấy quyết định đích thân xuống bếp làm một bữa thịnh soạn.
Bữa cơm là vao thứ sáu, Trì Tiêu học xong tiết buổi sáng định đến Đào Hoa Nguyên xem thử trước, đầu giờ chiều lại đến biệt thự của Phó Hàn.
Sáng sớm hôm nay Trương Linh Lợi thông báo trong nhóm cuối tháng mười hai sẽ bắt đầu cho buổi báo cáo mở màn luận văn tốt nghiệp của sinh viên năm tư. Trước đó mỗi sinh viên đều phải chọn giảng viên hướng dẫn, quyết định chủ đề của luận văn, viết dàn bài, chuẩn bị toàn bộ những thứ cần thiết cho báo cáo mở màn.
Việc chọn giảng viên hướng dẫn trong khoa vẫn khá tự chủ, số lượng sinh viên hướng dẫn của mỗi người đều có hạn, danh sách giảng viên hướng dẫn được phân công trong khoa cơ bản cũng là ai tới trước chọn trước.
Trì Tiêu không hề bất ngờ chọn cô hướng dẫn phụ trách dẫn dắt cô hồi Cúp thu vàng.
Vị giảng viên này cũng xem như khá trẻ trong khoa văn, mới ba mươi tuổi đầu, là tiến sĩ văn học tốt nghiệp đại học thủ đô.
Khác với những giáo sư già đã có tuổi, lúc vị giảng viên này đi học đang là thời kỳ phát triển đỉnh cao của văn học mạng, cô ấy rất thích văn học mạng, cũng thích nghiên cứu văn học mạng, từng công bố rất nhiều bài báo và công tình liên quan.
Lúc trước hai người đã trao đổi không ít, Trì Tiêu học được rất nhiều kinh nghiệm tri thức từ chỗ thầy.
Phải tới tuần sau thì danh sách cuối cùng mới được công bố. Trì Tiêu cũng không sốt ruột, giữa trưa lúc tới Đào Hoa Nguyên đã nhờ nhà bếp làm mấy hộp bánh ngọt mới ra mắt, định chiều một chút sẽ mang tới nhà của Phó Hàn cho mọi người nếm thử.
Hôm nay nhóm chat phòng ngủ đang thảo luận về chuyện chọn giảng viên hướng dẫn. Lâm Gia và Trần Hiểu Đan cùng chọn một vị giáo sư tính tình khá ôn hòa không tranh với đời, đã từng dạy văn học cổ cho bọn họ.
Lý do của hai người là tính tình vị giáo sư này vừa ôn hòa vừa không hơn thua, viết không tốt cũng không cần lo bị xé luận van.
Lời nói có hơi khoa trương nhưng lúc trước cũng từng có trường hợp tương tự.
Nghe bảo trong buổi bảo vệ luận văn lần trước của khoa văn có luận văn của một nam sinh dính nghi án đạo van, bị một giảng viên bảo vệ chỉ ra. Nam sinh kai còn cãi chày cãi cối vài câu, giảng viên bảo vệ cũng nổi nóng xé luận văn ngay tại chỗ.
Lúc ấy còn có người đùa rằng in luận văn xong còn phải ép dẻo rồi mới giao cho giảng viên bảo vệ, như vậy thì không xé nổi.
Trì Tiêu thấy hai người bọn họ kẻ xướng người họa giống như kế hoạch đã thành công, suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn vô tình nói ra sự thật –
[Một con cái muối: Bình thường giảng viên hướng dẫn không phải là giảng viên bảo vệ, hai người đi nhầm đường rồi.]
[Lâm Gia: …]
[Trần Hiểu Đan: …]
[Lâm Gia: Ai là chủ nhóm đá cậu ấy ra ngoài đi!]
[Lâm Gia: Thì ra là tớ hả ~ Roi da nhỏ.jpg]
[Cát Viện: [Đổ mồ hôi lạnh] Các cậu đã chọn giảng viên hướng dẫn xong rồi hả? Sáng nay tớ bận không để ý xem tin tức [Òa khóc], kết quả chị Tiếu mà tớ muốn chọn nhất đã đủ người rồi [Khóc] [Khóc] [Khóc]]
“Chị Tiêu” mà Cát Viện nói chính là giảng viên hướng dẫn mà Trì Tiêu chọn. Hồi thi đấu Cúp thu vàng cô ấy đồng thời là giảng viên hướng dẫn của hai người.
Vị giảng viên này họ Tiêu, tính cách rộng rãi nhiệt tình, cư xử hài hước thú vị, không có khoảng cách với sinh viên, vì vậy môn tự chọn do cô ấy dạy luôn luôn là môn được chọn đâu tiên trong khoa văn. Bởi vì quan hệ của cô ấy với các sinh viên rất tốt nên được mọi người gọi là “Chị Tiêu” (Tiêu tỷ tỷ), đọc gần giống với “Chị gái nhỏ” (tiểu tỷ tỷ).
Sau khi Cát Viện nhắn tin vào nhóm xong thì Lâm Gia không nói gì thêm, chuyển sang trò chuyện riêng tìm Trì Tiêu.
[Lâm Gia: Sao cô ấy lại àm như không có chuyện gì vậy? Hôm liên hoan lớp gây chuyện xong bỏ chạy cho là chúng ta bị mù hả?]
Đêm liên hoan lớp Cát Viện ra về sớm, cả cơm cũng chưa ăn, sau bữa tối thì Trì Tiêu cũng đi.
Có bạn học nhiều chuyện còn đặc biệt tới tìm Lâm Gia hóng hớt. Đầu tiên có câu “vô ý” của Cát Viện, sau đó có câu ẩn chứa hàm ý của Trì Tiêu, bọn họ rất tò mò về quan hệ của ba người này.
Có điều dù sao được liên hoan trong biệt thự cũng là nhờ Trì Tiêu nên tất cả mọi người không “tập trung hỏa lực” vào cô, nếu không Lâm Gia đã trực tiếp trách mắng Cát Viện trong nhóm rồi.
Trì Tiêu vừa thấy tin nhắn của Lâm Gia thì đã lập tức bị tag trong nhóm.
[Cát Viện: @Một con cá muối, Trì Tiêu có phải cậu chọn chị Tiêu hay không? Haiz cô ấy thích cậu như vậy, cho dù cậu không chọn cô ấy thì nhất định cô ấy cũng sẽ chọn cậu trước. Tớ thảm rồi [Khóc], những giáo sư còn sót lại dều là người tính tình không tốt…]
(Trò chuyện riêng) [Lâm Gia: Không ổn rồi cái mùi này hăng quá!]
Trì Tiêu mặt mày bình tĩnh nhấn vào nhóm, chậm rãi nhập một đoạn văn rồi gửi đi.
[Một con cá muối: Vậy có lẽ là số rồi, số của tớ vẫn luôn rất tốt [Mỉm cười].]
Tin nhắn này vừa gửi đi thì Cát Viện đã không xuất hiện trong nhóm nữa.
Lâm Gia cũng điên cuồng gửi ngón cái cùng một tràng tiếng cười cho Trì Tiêu trong trò chuyển iêng.
Buổi chiều Trì Tiêu trực tiếp lái xe tới biệt thự của Phó Hàn, không xa phía sau là một “cái đuôi” kín đáo.
Người Trì Tiêu cử đi bảo vệ cô vẫn chưa rút về, có điều cô dã biết là ai, vì lý do an toàn nên vẫn tiếp tục giữ lại, lại sợ quá huênh hoang nên vẫn hành xử khiêm tốn như lúc trước.
Đám anh em bạn bè thân thiết được mời tới hôm nay đều là những người bận rộn, ai cũng có sự nghiệp riêng nên không đến sớm như vậy. Lúc Trì Tiêu tới nơi thì Phó Hàn còn chưa đến, trong biệt thự chỉ có Mạnh Du và Bùi Tư Lan, còn có mấy người giúp việc đang àm việc.
Tivi ở phòng khách đang phát bộ phim cung đấu vô cùng hót khiến Bùi Tư Lan trở nên nổi tiếng lúc trước, không biết những đài truyền hình lớn đã luân phiên phát bao nhiêu lần.
Lúc Trì Tiêu bước vào Mạnh Du và Bùi Tư Lan cùng tới đi tới đón tiếp cô, cô đưa túi đồ ngọt trong tay ra.
Bùi Tư Lan đợi Mạnh Du cảm ơn xong mới nói tiếp: “Tiêu Tiêu em thật sự khách sáo quá rồi! Lần này em là vị khách quan trọng nhất, còn mang quà gì chứ, đem người và miệng tới là được rồi. Yên tâm đi, chị nhất định sẽ không để em đói bụng!”
Trì Tiêu cười khe, đáp một tiếng “được” rồi theo bọn họ tới phòng khách ngồi xuống.
Người giúp việc bưng một ly nước khoáng và một đĩa chân gà ngâm chua trông rất không tệ tới, chỉ ngửi mùi đã không nhịn được ăn uôn miệng.
Mạnh Du nói với Trì Tiêu: “Đây là chân gà ngâm chua Tư Lan mang tới hồi sáng, đã ướp ngấm vị, cũng rút xương rồi, ăn cực kỳ ngon, Nhân Nhân em mau nếm thử đi.”
Kỳ thật Trì Tiêu rất thích đồ ăn vị cay, nhất là vị chua cay, vừa ngon vừa hợp khẩu vị. Có điều cô ăn cay không giỏi lắm, bây giờ thấy chân gà cũng mặc kệ những việc khác, cảm ơn một tiếng rồi gắp một đũa nhét vào miệng.
Kích thích vị giác không nặng như dự kiến, hương vị rất vừa ăn.
Bùi Tư Lan trông mong nhìn chằm chằm cô: “Ngon không?”
Trì Tiêu thong thả nhai kỹ nuốt xuống rồi mới gật đầu khen: “Ngon lắm, không cay quá.”
Bùi Tư Lan nói: “Không phải là do lúc trước chị đã hỏi thăm bạn trai của Du Du về khẩu vị của em à. Anh ta nói em ăn cay không gỏi lắm, thích ăn ngọt. Chị đã sớm quyết định xong thực đơn bữa tối lát nữa rồi. Có điều chân gà ngâm chua này là món tủ của chị đó! Không mang ra thì thật đáng tiếc. Chị đã nghiên cứu cho ít ớt lại, có phải em ăn vào còn có chút vị ngọt không?”
Trì Tiêu gật đầu, lại gắp một miếng thịt nhỏ đã rút đầu khớp xương bỏ vào miệng.
Vị chua cay cùng vị ngọt nhàn nhạt trung hòa đến vừa vặn, ăn một miếng căn bản không dừng được.
Người giúp việc bưng nước ép tươi và những món ăn vặt khác lên, còn có bánh ngọt Trì Tiêu mang tới, ba người liền quây quần trong phòng khách vừa ăn vừa xem tivi.
Bùi Tư Lan không muốn nhìn gương mặt hoa sen trắng của mình nữa, la hét đòi Mạnh Du đổi kênh, Trì Tiêu chợt nói một câu: “Hay quá.”
Vẻ mặt Bùi Tư Lan buồn bực muốn chết, hận không thể tìm cái hố chui xuống: “Cốt truyện rất cảm động, nhưng chị không muốn nhìn bộ dạng trà xanh đó của mình, xấu hổ muốn chết!”
Trì Tiêu mờ mịt chớp mắt mấy cái, uốn nắn lại cho đúng: “Ý em là chị Tư Lan rất đẹp.”
Bùi Tư Lan: “…”
Mạnh Du cười: “Tớ nói rồi mà! Tuy rằng nahan vật này của cậu rất tệ, nhưng gương mặt của cậu thật sự rất đẹp!”
Lúc trước Bùi Tư Lan được yêu thích nhờ nhân vật này phải có một nửa nguyên nhân là do gương mặt đẹp, hóa trang trong phim càng khiến giá trị nhan sắc của cô ấy tăng cao, khiến rất nhiều người xem cảm khái nhân vật hoa sen trắng này khóc một cái đúng là làm người ta tan nát cõi lòng, nếu bọn họ là hoàng đế cũng sẽ đau lòng.
Trì Tiêu nói tiếp: “Lúc ấy mẹ em cũng thích xem bộ phim này, em xem chung với bà ấy, bà ấy cũng cảm thấy chị rất đẹp.”
Lời nhận xét này khiến Bùi Tư Lan có hơi lo sợ vì được yêu thích: “Đâu có đâu có…”
Lại nghe Trì Tiêu nói: “Mẹ em bảo chỉ cần nghĩ tới Tĩnh phi xấu xa như vậy, âm thầm làm nhiều chuyện xấu như vậy thì ước gì cô ta nhanh chóng nhận cơm hộp, nhưng vừa thấy gương mặt của Tĩnh phi lúc xuất hiện thì bà ấy lại không muốn Tĩnh phu nhận cơm hộp nữa.”
Tĩnh phi chính là nhân vật Bùi Tư Lan diễn.
Tổng kết lại, với nhân vật này mẹ Trì vừa yêu vừa hận.
Nhất thời Bùi Tư Lan không biết nên nói gì, chỉ có thể sờ mặt mình, cười gượng bảo: “Cảm ơn mẹ em đã công nhận chị.”
Trò chuyện trong chốc lát, Mạnh Du đi nhận điện thoại công việc, trong phòng khách chỉ còn Trì Tiêu và Bùi Tư Lan.
Trì Tiêu vừa ăn chân gà vừa xem tivi, cuộc sống mỹ mãn, không để ý bl cố ý liếc về hướng của Mạnh Du, sau khi xác nhận cô ấy không chú ý tứ tình huống bên này mới lạng lẽ nhích lại gần Trì Tiêu, nhỏ giọng mỏ miệng:
“Tiêu Tiêu, chị có thể hỏi em một việc không?”
Trì Tiêu dừng động tác, rút một tấm khăn ướt lau miệng, quay đầu đón ánh mắt của Bùi Tư Lan, vẻ mặt ôn hòa mà chăm chú: “Chuyện gì ạ?”
“Thì là…” Bùi Tư Lan do dự sắp xếp ngôn ngữ một lát, giọng nói lại hạ thấp thêm chút: “Em có đánh tiếng gì với công ty nhà mình không?”
“Hả? Đánh tiếng gì?” Trì Tiêu cảm thấy hơi mờ mịt về lời nói của cô ấy: “Chị Tư Lan có thể nói rõ hơn chút được không?”
Bùi Tư Lan quay đầu nhìn Mạnh Du, sau đó quay lại với vẻ mặt khó hiểu: “Thì là cách đây ít lâu tự nhiên có người liên hệ với chị, tự giới thiệu bảo mình là Hà Phỉ. Em biết Hà Phỉ là ai không?”
Trì Tiêu suy nghĩ một chút: “Hơi quen tai…”
Bùi Tư Lan càng nghi hoặc mà nhíu mày: “Hà Phỉ chính là người diện nổi tiếng nằm trong ba hạng đầu của giới giải trí, trong tay từng nâng đỡ vài vị thiên vương siêu sao nổi tiếng, bây giò rất nhiều người trong ngành bọn chị thấy cô ấy cũng phải gọi một tiếng chị Phỉ, là một người vô cùng ghê gớm!”
“À, thế à…”
“… Bây giờ cô ấy là phó tổng giám đốc cấp cao kiêm tổng giám đốc bộ phận quản lý nghệ sĩ của Truyền thông Hải Châu.”
Trì Tiêu im lặng một lát mới bừng tỉnh nói: “Em nhớ ra rồi! Cô ấy đã tham gia hôn lễ của em và anh Thư Thưa cùng với người chồng ảnh đế của mình!”
Bùi Tư Lan dùng ánh mắt quái lạ nhìn Trì Tiêu, thở dài nói: “Chúng ta trở về chủ đề chính đi… Cách đây ít lâu đích thân chị Phỉ, chú ý là đích thân! Tự mình gọi điện cho chị, bảo mình cảm thấy chị rất có tiềm lực, muốn chị ký với Hải Châu, còn nói có thể giúp chị trả toàn bộ tiền bồi thường vi phạm hợp đồng cho công ty hiện tại. Chị nghĩ có phải cái bánh từ trên trời rơi xuống này quá ngọt hay không, thật sự không dám tin, sau đó…”
Trì Tiêu giống như bạn nhỏ nghe kể chuyện, vô cùng chăm chú nghe cô ấy kể một nửa còn hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó chị nghe ngóng được số điện thoại gọi cho chị đúng là chị Phỉ! Chị liền nghĩ sau không phát hiện chị có tiềm lực từ sớm mà bây giờ mới phát hiện, còn cho là… sau khi chị và em quen nhau…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook