Từ Yếm Đeo Cổ Đến Áo Cưới
-
Chương 41: Vậy anh nên cảm ơn anh ấy mới đúng
“Trì Tiêu, anh có thể trò chuyện riêng với em được không?”
Trì Tiêu nghe tiếng thì ngẩng đầu, Trâu Giai mang theo cả người phong độ nhẹ nhàng đi tới trước mặt cô, cười với vẻ quang minh lỗi lạc, cứ như hoàn toàn không quan tâm bạn học xung quanh nhìn thấy cảnh này sẽ nghĩ thế nào.
Trâu Giai sợ Trì Tiêu từ chối nên bổ sung thêm một câu: “Em yên tâm, anh chỉ muốn nói chuyện với em một chút, nói xong anh sẽ đi ngay.” Anh ta nhìn đồng hồ một cái: “Lát nữa anh còn phải đi vớ bạn gái của anh.”
Lâm Gia và Trương Linh Lợi quay sang nhìn nhau, cho dù trong lòng chửi thề vô số lần cũng chỉ có thể nhịn xuống.
Quan hệ của Trì Tiêu và Trâu Giai nói trắng ra là vừa không mập mờ vừa không qua lại, thái độ của Trâu Giai cũng không có điểm nào sai sót, nhưng chuyện một người theo đuổi và được theo đuổi ngày xưa “trò chuyện riêng” thế này đã tràn đầy khó xử rồi, cho dù bọn họ không vui cũng không nói được gì.
Chỉ có thể xem thái đọ của Trì Tiêu thế nào.
Có người nhìn về phía bọn họ, có lẽ là bị sự “nhanh miệng” của Cát Viện lúc mới vào ảnh hưởng nên dường như bọn họ có chút chờ mong diễn biến tiếp theo.
Trì Tiêu gật đầu với Trâu Giai rồi đứng dậy tới phòng ăn.
Các bạn học đều tụ tập ở những phòng khác hoặc bên bể bơi vườn nhà nên trong phòng ăn không có ai, có điều phòng ăn được thiết kế kiểu mở nên bên trong có chuyện gì thì người bên ngoài cũng thấy rõ mồn một, kiểm soát tốt giọng nói cũng không sợ bị nghe thấy.
Đáp ứng đầy đủ yêu cầu của Trâu Giai, trò chuyện riêng nhưng lại quang minh chính đại.
“Anh muốn nói gì?” Thái độ của Trì Tiêu rất bình thản, hoàn tòa không có lúng túng và mất tự nhiên khi đối mặt với người theo đuổi mình ngà xưa, cũng không thấy thiết tha chút nào.
Chẳng khác đối mặt với người lạ là bao.
Trâu Giai bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt cực kỳ chăm chú: “Em và Từ Thư Thừa kết hôn rồi sao?”
Trì Tiêu chợt nhíu mày, giọng nói bỗng lạnh xuống: “Sao anh biết.”
Cô nhớ lúc trước khi Trâu Giai thổ lộ với cô thì Từ Thư Thừa còn đi du học, căn bản không quay về. Thời gian Trâu Giai theo đuổi cô cũng không dài, chẳng bao lâu thì anh ta đã ra nước ngoài làm sinh viên trao đổi.
Trâu Giai chưa từng thấy Từ Thư Thừa, Trì Tiêu cũng chưa từng tiết lộ bất kỳ tin tức nào liên quan tới Từ Thư Thừa, không lý nào anh ta lại biết Từ Thư Thừa, lại càng không biết được chuyện bọn họ đã kết hôn.
Trước thái độ thay đổi đột ngột của Trì Tiêu, Trâu Giai chỉ cười khẽ: “Sao anh lại không biết? Tất cả giáo sư trong khoa anh tham gia trao đổi đều biết anh ta.”
Trì Tiêu không nói lời nào, nhìn như không có gì muốn hỏi nhưng thật ra đang lẳng lặng chờ câu tiếp theo của Trâu Giai.
“Còn một nguyên nhân khiến anh không thể không nhớ anh ta.” Trâu Giai không bâng quơ chỉnh ống tay áo, nụ cười trên mặt chẳng hiểu sao có thêm chút u ám, đôi mắt nhìn chằm chằm nét mặt của Trì Tiêu: “Quả thật ban đầu anh đã có dự định ra nước ngoài, nhưng kế hoạch không nhanh như vậy, ít nhất…”
Ít nên nên là sau khi đạt được cô gái trước mắt.
Trâu Giai không nói ra suy nghĩ trong lòng mà đổi chủ đề hỏi: “Trì Tiêu, trong mắt em Từ Thư Thừa là người thế nào, em có từng suy xét vấn đề này chưa?”
“Anh muốn nói gì?” Trì Tiêu không muốn lãng phí thời gian ở đây với anh ta, biểu cảm trên mặt rất lạnh nhạt: “Không cần thừa nước đục thả câu, nói hết ra đi.”
Trâu Giai khẽ “A” một tiếng, đầu lưỡi đẩy má, dứt khoát ăn ngay nói thật: “E có biết anh ra nước ngoài sớm là do Từ Thư Thừa ở phía sau sắp xế không? Nếu như lúc ấy anh không đi thì sau này không còn cơ hội nữa, cậu ta chỉ nhẹ nhàng động ngón tay thì suýt chút nữa đã chôn vùi tiền đồ của anh, buộc anh phải lựa chọn giữa tương lai và em.”
Trì Tiêu chân thành nhìn anh ta: “Vậy anh nên cảm ơn anh ấy mới đúng.”
Cách ăn măc của Trâu Giai không tầm thường, chắc hẳn giá cả cũng không rẻ, nghiễm nhiên đã có phong thái của tinh anh giới kinh doanh.
Trâu Giai hơi ngơ ra một lát, lập tức cười khổ một tiếng: “Từ Thư Thừa căn bản không đơn thuần vô hại như em nghĩ, cậu ta là một doanh nhân từ đầu tới đuôi, anh và em đều bị cậu ta tính kế.”
Trâu Giai thấy Trì Tiêu không có phản ứng gì, nét mặt cũng không hề chấn động thì đành nói tiếp: “Ban đầu anh chỉ bày tỏ với em, thử theo đuổi em thì cậu ta đã có hành động rồi. Em nghĩ kỹ lại đi, lúc đó cậu ta căn bản không ở bên cạnh em nhưng lại rõ tất cả mọi chuyện xung quanh em như lòng bàn tay, em không cảm thấy đáng sợ ư?”
“Một người đàn ông nắm rõ vòng quan hệ của em, chồng em, ràng buộc lợi ích phức tạp rắc rối giữa hai ngườ, anh không thể thuyết phục bản thân mục đích của cậu ta là trong sáng. Trì Tiêu, em đừng bị biểu hiện bên ngoài lừa gạt.”
“Em có từng nghĩ liệu giữa hai người có tình cảm mà vợ chồng thật sự nên có hay không chưa? Em gả cho cậu ta trừ liên hôn gia tộc thì còn nguyên nhân gì khác? Thói quen ư? Hai người là lệnh cha mẹ lời mai mối, thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên nên em đã quen vói Từ Thư Thừa, tiế nhận chuyện tương lai phải gả cho cậu ta từ sớm, từ trước tới nay chưa từng nghĩ tới những khả năng khác trong tương lai… Nhưng tình yêu và hôn nhân không thể duy trì bằng thói quen, anh không muốn em chôn vùi cả đời mình một cách vô ích để chấp nhận một thói quen vốn có thể từ bỏ.”
Trâu Giai thao thao bất tuyệt nói xong thì hít một hơi thật sâu, ánh mắt nặng nề nhìn Trì Tiêu: “Anh nói những chuyện này với em không phải là muốn vãn hồi điề gì. Anh đã từng thích em, rất thích, vì vậy anh không muốn em bị lừa gạt không hay biết gì… Trì Tiêu, em phải gả cho người em yêu, đồng thời cũng yêu em, em có thể có được một cuộc sống hạnh phúc hơn.”
“Có lẽ Từ Thư Thừa không yêu em, chỉ xem em là vật sở hữu của mình, môt vật sở hữu phải khống chế hoàn tòn.”
Trì Tiêu nghe Trâu Giai nói nhiều như vậy nhưng nét mặt chẳng thay đổi gì, vẫn bình thường lạ thường. Cô thấy anh ta không tiếp tục mới chậm rãi mở miệng: “Cảm ơn ‘ý tốt’ của anh, nhưng có một điều mong anh biết rõ, anh học cùng trường với tôi sớm hơn tôi hai khóa nên tôi mới gọi anh một tiếng ‘đàn anh’, đó là phép lịch sự, nhưng không có nghĩa anh có thể khoa tay múa chân với cuộc sống của tôi. Với tôi anh chẳng khác gì người xa lạ, chuyện của tôi và chồng tôi không tới lượt người xa lạ xen vào.”
Sắc mặt Trâu Giai chợt cứng đờ, anh ta không nói lời nào nhìn cô chằm chằm.
“Anh đã nói hết những gì muốn nói chưa, rồi thì đi đi, đây là buổi họp lớp của chúng tôi, thật xin lỗi.”
Cô tỏ thái độ kiên quyết, lại phảng phất mang theo chút kiêu ngạo do sống trong nhung lụa từ nhỏ dưỡng thành. Trâu Giai im lặng hồi lâu, không cứng răn ở lại nữa, nặng nề nói câu “tạm biệt” rồi xoay người bỏ đi.
Trở lại trong xe, anh ta cầm tay lái nhìn kiến trúc với đường nét trang nhã bên cạnh. Sắc trời đã hới tối, khu biệt thự đã lên đèn màu vàng ấm, loáng thoáng còn nghe thấy được tiếng vui cười náo nhiệt từ bên trong truyền ra.
Suy cho cùng anh ta đã đánh giá thấ tình cảm của Trì Tiêu với Từ Thư Thừa, không ngờ nhũng lời nói anh ta đã chuẩn bị từ lâu lại không thể khiến cô dao động chút nào.
Anh ta cho rằng cô kiêu ngạo lắm, không ngờ vẫn cam lòng làm một con rối mặc Từ Thư Thừa thao túng.
Trâu Giai nhìn đồng hồ, khóe môi cong lên thành một nụ cười trào phúng. Anh ta đang định lái xe đi thì ngoài cửa sổ chợt truyền đến một tiếng kêu.
Cát Viện chạy chậm xuống bậc thềm tới cạnh xe, hơi khum lưng, trên mặt đầy xấu hổ nói: “Đàn anh ơi, có thể làm phiền anh đưa em một đoạn nữa được không? Đến chỗ bắt xe được là được, đột nhiên công ty của em có việc gấp bảo em mau tới, em mới xem Didi* gần đây nhất cũng phải nửa tiếng mới tới được.” (*ứng dụng đặt xe)
Trâu Giai mỉm cười: “Lên xe đi.”
Cát Viện luôn miệng nói cảm ơn rồi lên ghế phụ. Xe chạy ra khỏi cổng thị trấn, cô ta như lơ đãng hỏi: “Vừa rồi đàn anh nói gì với Trì Tiêu vậy? Em thấy hình như sắc mặt cô ấy không tốt lắm.”
“Không có gì.” Trâu Giai nhẹ nhàng trả lời, hiển nhiên không muốn nói nhiều.
Cát Viện cũng không phải người không biết quan sát sắc mặt người khác nên im lặng không hỏi tiếp.
Nếu giờ phút này Trâu Giai quan sát cẩn thận sẽ phát hiện gương mặt trắng bệch và ngón tay âm thầm xoắn lại với nhau của cô ta.
Kỳ thật Cát Viện cũng không có chuyện gì gấp phải đi vội. Lúc nãy cô ta luôn lặng lẽ chú ý Trâu Giai và Trì Tiêu, tuy rằng không nghe thấy bọn họ nói gì nhưng từ sắc mặt xem ra nội dung câu chuyện hiển nhiên không vui vẻ lắm.
Chân trước Trâu Giai vừa ròi biệt thự thì chân sau cô ta đã đi tìm Trì Tiêu chuẩn bị thăm dò thử, ai ngờ một câu nhẹ bỗng của người kia đã chặn tất cả lời nói của cô ta lại —
“Cậu vẫn chưa đi ư?”
Lúc ấy Cát Viện cực kỳ ngơ ngác mà “A” một tiếng.
Trì Tiêu mặt mày bình tĩnh đáp lại tiếng “A” này của cô ta ngay trước mặt bạn cùng lớp: “À, Trâu Giai nói có hẹn với bạn gái, thì ra không phải cậu.”
Cô nói xong thì không có đoạn sau nữa, xoay người dứt khoát bỏ đi.
Bạn cùng lớp dùng ánh mắt vi diệu lượn lờ mấy lần trên người Cát Viện. Dưới tình huống đó sao cô ta còn dám ở lại tiếp nữa.
Chừng mười phút sau Trâu Giai thật sự đỗ xe ở nơi có trạm tàu điện ngầ, lạnh nhạt nhìn Cát Viện: “Anh còn có việc không thể đưa em tiếp được, có lẽ ở đây bắt xe được rồi.”
“… Vâng, cảm ơn đàn anh.” Cát Viện mặt mày hơi cứng đờ cầm túi chuẩn bị xuống xe, bỗng nhiên bị Trâu Giai gọi lại.
Cô ta mang vẻ mặt nghi hoặc quay đầu lại, mượn ngọn đèn xung quanh thấy rõ ánh mắt lạnh nhạt mang theo châm biếm của Trâu Giai.
“Cảm ơn em cố ý dẫn anh tới đây hôm nay, có mấy lời quả thật hôm nay không nói sẽ không còn cơ hội nữa, vì vậy em không cần hoài nghi, em thật sự muốn cảm ơn em.” Trâu Giai lạnh lùng cong môi, châm biếm trong mắt càng dày đặc: “Coi như anh nợ em một ân tình, sau này có việc gì cần có thể tìm anh. Có điều trừ việc đó ra, bình thường anh và em đừng liên lạc với nhau nữa, không cần thiết.”
Lúc Cát Viện xuống xe cả khuôn mặt đều xanh xanh trắng trắng, hai tay cô ta siết chặt túi xách, mười móng tay dùng sức đến mức gần như trắng bệch.
Sự xấu hổ, không còn mặt mũi sau khi tâm tư bị nhìn thấu lại bị thẳng thừng vạch trần khiến cô ta căn bản không thể duy trì sự tao nhã phóng khoáng thường ngày.
Sau khi Trì Tiêu nói chuyện riêng với Trâu Giai trừ việc ban đầu hơi im lặng ra thì sau đó không có biểu hiện gì khác thường, bạn cùng lớp cũng biết tính tình trầm lắng kiệm lời của cô nên không để ý chuyện này.
Lâm Gia hiểu Trì Tiêu hơn một chút, cô ấy cứ cảm thấy cô trở nên là lạ, nhưng lạ ở đâu thì lại không nói ra được.
Nói chuyện với cô ấy vẫn trả lờ như cũ, kêu chơi cùng cũng vui vẻ tham gia, lúc ăn cơm thì duy trì thói quen xưa giờ, kiệm lời ít nói nhai kỹ nuốt chậm, lượng cơm ăn cũng không chênh lệch nhiều với bình thường.
Bình thường đến mức không thể bình thuonfg hơn.
Mãi cho đến sau bữa tối, bỗng nhiên Trì Tiêu nhận được điện thoại của Từ Thư Thừa, anh bảo mình đã đến cổng thị trấn, lập tức tới ngay.
Cô không đợi anh đến đã lập tức mang theo túi xách và đô lặt vặt mình mua buổi sáng rồi nói với điện thoại: “Anh chờ em ở cổng đi, em ra ngoài ngay.”
Trì Tiêu nói xong liền cúp điện thoại.
Cô chào Lâm Gia và Trương Linh Lợi, sau khi giao chuyện trễ chút nữa đưa các bạn về trường cho quản gia của biệt thự mới rời khỏi.
Sau khi rời khỏi biệt thự, Trì Tiêu đi dọc theo đường cái lúc đến mà ra ngoài, đi têm vài phút đúng lúc đụng phải xe của Từ Thư Thừa.
Lúc anh không đưa cô đến trường đều ngồi chiếc xe hôm nay, tuy rằng đều là thân xe màu đen khiêm tốn nhưng giá chiếc này hơn hiếc kia ít nhất mười lần.
Khỏi phải nói phía sau còn có xe của vệ sĩ đi theo.
Đây mới là sự phô trương mà thái tử gia tập đoàn Trung Thành nên có.
Từ Thư Thừa dường như luôn có hai gương mặt, ở bên ngoài và ở trước mặt Trì Tiêu, thứ Trì Tiêu thấy vĩnh viễn là mặt ôn hòa không có tính công kích kia.
Lâu dần thậm chí cô không phân biệt được đâu mới thật sự là anh.
Mấy chiếc xe lần lượt dừng lại, Từ Thư Thừa bước xuống từ chiếc xe đi đầu, đi thẳng tới chỗ Trì Tiêu, theo thói quen ôm vai cô, vẻ mặt ôn hòa: “Sao không ở trong chờ anh?”
Trì Tiêu nhìn sắc trời, sắc mặt như thường mà trả lời anh: “Cũng muộn rồi, chúng ta về nhà trước đi.”
“Được.”
Sau khi lên xe Từ Thư Thừa hỏi cô: “Hôm nay chơi thế nào?”
“Vui lắm.” Trì Tiêu suy nghĩ một chút rồi nói: “Chỉ là một người bạn cùng phòng của em dẫn theo một đàn anh tới, đàn anh đó…” Cô vừa nói vừa dùng tầm mắt lưu ý sự thay đổi nét mặt của Từ Thư Thừa.
“Đàn anh kia thế nào?” Ấn đường của Từ Thư Thừa vẫn là một mảnh dịu dàng, động tác tự nhiên lấy kính xuống, mượn khoảnh khắc rũ mắt che sâu thẳm u ám trong mắt.
“Anh ta từng theo đuổi em.” Trì Tiêu nói thẳng: “Bạn cùng phòng kia biết chuyện này, cũng biết em có… bạn trai, nhưng vẫn đưa anh ta tới, tâm tư có phần rõ ràng.”
Nụ cười trên mặt Từ Thư Thừa sâu hơn một chút, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt chóp mũi cô, giả vờ bất mãn nói: “Trì Trạm nói đúng lắm, em thật sự bị anh làm hư rồi, cả đàn anh trước kia từng theo đuổi em cũng dám nhắc tới với anh, không sợ anh giận hả?”
Trì Tiêu mở to mắt nhìn anh, rất chân thành mà hỏi ngược lại: “Vậy anh giận ư?”
“Giận.” Từ Thư Thừa nhích tới gần một chút, chỉ kém gang tấc là chúp mũi có thể chạm vào nhau, giọng nói hơi trầm: “Nếu anh giân, em phải làm thế nào để dỗ anh, Nhân Nhân?”
“Em không biết…” Trì Tiêu mò mịt nhíu mày, giọng nó cũng nhẹ đi nhiều: “Anh Thư Thừa, anh rất để bụng chuyện có người theo đuổi em sao?”
“Nhân Nhân.” Giọng của Từ Thư Thừa bỗng trầm thêm vài phần: “Anh là chồng em, em nói xem anh có để bụng không?”
Trì Tiêu bình tĩnh nhìn anh: “Vậy nên vì thế mà anh theo dõi tất cả mọi thứ xung quanh em, kiểm soát tất cả mối quan hệ qua lại của em sao?”
Từ Thư Thừa không trả lơi, nhưng Trì Tiêu thấy được cảm xúc chợt thay đổi trong mắt anh.
Thì ra…
Lời Trâu Giai nói là sự thật.
Trì Tiêu nghe tiếng thì ngẩng đầu, Trâu Giai mang theo cả người phong độ nhẹ nhàng đi tới trước mặt cô, cười với vẻ quang minh lỗi lạc, cứ như hoàn toàn không quan tâm bạn học xung quanh nhìn thấy cảnh này sẽ nghĩ thế nào.
Trâu Giai sợ Trì Tiêu từ chối nên bổ sung thêm một câu: “Em yên tâm, anh chỉ muốn nói chuyện với em một chút, nói xong anh sẽ đi ngay.” Anh ta nhìn đồng hồ một cái: “Lát nữa anh còn phải đi vớ bạn gái của anh.”
Lâm Gia và Trương Linh Lợi quay sang nhìn nhau, cho dù trong lòng chửi thề vô số lần cũng chỉ có thể nhịn xuống.
Quan hệ của Trì Tiêu và Trâu Giai nói trắng ra là vừa không mập mờ vừa không qua lại, thái độ của Trâu Giai cũng không có điểm nào sai sót, nhưng chuyện một người theo đuổi và được theo đuổi ngày xưa “trò chuyện riêng” thế này đã tràn đầy khó xử rồi, cho dù bọn họ không vui cũng không nói được gì.
Chỉ có thể xem thái đọ của Trì Tiêu thế nào.
Có người nhìn về phía bọn họ, có lẽ là bị sự “nhanh miệng” của Cát Viện lúc mới vào ảnh hưởng nên dường như bọn họ có chút chờ mong diễn biến tiếp theo.
Trì Tiêu gật đầu với Trâu Giai rồi đứng dậy tới phòng ăn.
Các bạn học đều tụ tập ở những phòng khác hoặc bên bể bơi vườn nhà nên trong phòng ăn không có ai, có điều phòng ăn được thiết kế kiểu mở nên bên trong có chuyện gì thì người bên ngoài cũng thấy rõ mồn một, kiểm soát tốt giọng nói cũng không sợ bị nghe thấy.
Đáp ứng đầy đủ yêu cầu của Trâu Giai, trò chuyện riêng nhưng lại quang minh chính đại.
“Anh muốn nói gì?” Thái độ của Trì Tiêu rất bình thản, hoàn tòa không có lúng túng và mất tự nhiên khi đối mặt với người theo đuổi mình ngà xưa, cũng không thấy thiết tha chút nào.
Chẳng khác đối mặt với người lạ là bao.
Trâu Giai bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt cực kỳ chăm chú: “Em và Từ Thư Thừa kết hôn rồi sao?”
Trì Tiêu chợt nhíu mày, giọng nói bỗng lạnh xuống: “Sao anh biết.”
Cô nhớ lúc trước khi Trâu Giai thổ lộ với cô thì Từ Thư Thừa còn đi du học, căn bản không quay về. Thời gian Trâu Giai theo đuổi cô cũng không dài, chẳng bao lâu thì anh ta đã ra nước ngoài làm sinh viên trao đổi.
Trâu Giai chưa từng thấy Từ Thư Thừa, Trì Tiêu cũng chưa từng tiết lộ bất kỳ tin tức nào liên quan tới Từ Thư Thừa, không lý nào anh ta lại biết Từ Thư Thừa, lại càng không biết được chuyện bọn họ đã kết hôn.
Trước thái độ thay đổi đột ngột của Trì Tiêu, Trâu Giai chỉ cười khẽ: “Sao anh lại không biết? Tất cả giáo sư trong khoa anh tham gia trao đổi đều biết anh ta.”
Trì Tiêu không nói lời nào, nhìn như không có gì muốn hỏi nhưng thật ra đang lẳng lặng chờ câu tiếp theo của Trâu Giai.
“Còn một nguyên nhân khiến anh không thể không nhớ anh ta.” Trâu Giai không bâng quơ chỉnh ống tay áo, nụ cười trên mặt chẳng hiểu sao có thêm chút u ám, đôi mắt nhìn chằm chằm nét mặt của Trì Tiêu: “Quả thật ban đầu anh đã có dự định ra nước ngoài, nhưng kế hoạch không nhanh như vậy, ít nhất…”
Ít nên nên là sau khi đạt được cô gái trước mắt.
Trâu Giai không nói ra suy nghĩ trong lòng mà đổi chủ đề hỏi: “Trì Tiêu, trong mắt em Từ Thư Thừa là người thế nào, em có từng suy xét vấn đề này chưa?”
“Anh muốn nói gì?” Trì Tiêu không muốn lãng phí thời gian ở đây với anh ta, biểu cảm trên mặt rất lạnh nhạt: “Không cần thừa nước đục thả câu, nói hết ra đi.”
Trâu Giai khẽ “A” một tiếng, đầu lưỡi đẩy má, dứt khoát ăn ngay nói thật: “E có biết anh ra nước ngoài sớm là do Từ Thư Thừa ở phía sau sắp xế không? Nếu như lúc ấy anh không đi thì sau này không còn cơ hội nữa, cậu ta chỉ nhẹ nhàng động ngón tay thì suýt chút nữa đã chôn vùi tiền đồ của anh, buộc anh phải lựa chọn giữa tương lai và em.”
Trì Tiêu chân thành nhìn anh ta: “Vậy anh nên cảm ơn anh ấy mới đúng.”
Cách ăn măc của Trâu Giai không tầm thường, chắc hẳn giá cả cũng không rẻ, nghiễm nhiên đã có phong thái của tinh anh giới kinh doanh.
Trâu Giai hơi ngơ ra một lát, lập tức cười khổ một tiếng: “Từ Thư Thừa căn bản không đơn thuần vô hại như em nghĩ, cậu ta là một doanh nhân từ đầu tới đuôi, anh và em đều bị cậu ta tính kế.”
Trâu Giai thấy Trì Tiêu không có phản ứng gì, nét mặt cũng không hề chấn động thì đành nói tiếp: “Ban đầu anh chỉ bày tỏ với em, thử theo đuổi em thì cậu ta đã có hành động rồi. Em nghĩ kỹ lại đi, lúc đó cậu ta căn bản không ở bên cạnh em nhưng lại rõ tất cả mọi chuyện xung quanh em như lòng bàn tay, em không cảm thấy đáng sợ ư?”
“Một người đàn ông nắm rõ vòng quan hệ của em, chồng em, ràng buộc lợi ích phức tạp rắc rối giữa hai ngườ, anh không thể thuyết phục bản thân mục đích của cậu ta là trong sáng. Trì Tiêu, em đừng bị biểu hiện bên ngoài lừa gạt.”
“Em có từng nghĩ liệu giữa hai người có tình cảm mà vợ chồng thật sự nên có hay không chưa? Em gả cho cậu ta trừ liên hôn gia tộc thì còn nguyên nhân gì khác? Thói quen ư? Hai người là lệnh cha mẹ lời mai mối, thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên nên em đã quen vói Từ Thư Thừa, tiế nhận chuyện tương lai phải gả cho cậu ta từ sớm, từ trước tới nay chưa từng nghĩ tới những khả năng khác trong tương lai… Nhưng tình yêu và hôn nhân không thể duy trì bằng thói quen, anh không muốn em chôn vùi cả đời mình một cách vô ích để chấp nhận một thói quen vốn có thể từ bỏ.”
Trâu Giai thao thao bất tuyệt nói xong thì hít một hơi thật sâu, ánh mắt nặng nề nhìn Trì Tiêu: “Anh nói những chuyện này với em không phải là muốn vãn hồi điề gì. Anh đã từng thích em, rất thích, vì vậy anh không muốn em bị lừa gạt không hay biết gì… Trì Tiêu, em phải gả cho người em yêu, đồng thời cũng yêu em, em có thể có được một cuộc sống hạnh phúc hơn.”
“Có lẽ Từ Thư Thừa không yêu em, chỉ xem em là vật sở hữu của mình, môt vật sở hữu phải khống chế hoàn tòn.”
Trì Tiêu nghe Trâu Giai nói nhiều như vậy nhưng nét mặt chẳng thay đổi gì, vẫn bình thường lạ thường. Cô thấy anh ta không tiếp tục mới chậm rãi mở miệng: “Cảm ơn ‘ý tốt’ của anh, nhưng có một điều mong anh biết rõ, anh học cùng trường với tôi sớm hơn tôi hai khóa nên tôi mới gọi anh một tiếng ‘đàn anh’, đó là phép lịch sự, nhưng không có nghĩa anh có thể khoa tay múa chân với cuộc sống của tôi. Với tôi anh chẳng khác gì người xa lạ, chuyện của tôi và chồng tôi không tới lượt người xa lạ xen vào.”
Sắc mặt Trâu Giai chợt cứng đờ, anh ta không nói lời nào nhìn cô chằm chằm.
“Anh đã nói hết những gì muốn nói chưa, rồi thì đi đi, đây là buổi họp lớp của chúng tôi, thật xin lỗi.”
Cô tỏ thái độ kiên quyết, lại phảng phất mang theo chút kiêu ngạo do sống trong nhung lụa từ nhỏ dưỡng thành. Trâu Giai im lặng hồi lâu, không cứng răn ở lại nữa, nặng nề nói câu “tạm biệt” rồi xoay người bỏ đi.
Trở lại trong xe, anh ta cầm tay lái nhìn kiến trúc với đường nét trang nhã bên cạnh. Sắc trời đã hới tối, khu biệt thự đã lên đèn màu vàng ấm, loáng thoáng còn nghe thấy được tiếng vui cười náo nhiệt từ bên trong truyền ra.
Suy cho cùng anh ta đã đánh giá thấ tình cảm của Trì Tiêu với Từ Thư Thừa, không ngờ nhũng lời nói anh ta đã chuẩn bị từ lâu lại không thể khiến cô dao động chút nào.
Anh ta cho rằng cô kiêu ngạo lắm, không ngờ vẫn cam lòng làm một con rối mặc Từ Thư Thừa thao túng.
Trâu Giai nhìn đồng hồ, khóe môi cong lên thành một nụ cười trào phúng. Anh ta đang định lái xe đi thì ngoài cửa sổ chợt truyền đến một tiếng kêu.
Cát Viện chạy chậm xuống bậc thềm tới cạnh xe, hơi khum lưng, trên mặt đầy xấu hổ nói: “Đàn anh ơi, có thể làm phiền anh đưa em một đoạn nữa được không? Đến chỗ bắt xe được là được, đột nhiên công ty của em có việc gấp bảo em mau tới, em mới xem Didi* gần đây nhất cũng phải nửa tiếng mới tới được.” (*ứng dụng đặt xe)
Trâu Giai mỉm cười: “Lên xe đi.”
Cát Viện luôn miệng nói cảm ơn rồi lên ghế phụ. Xe chạy ra khỏi cổng thị trấn, cô ta như lơ đãng hỏi: “Vừa rồi đàn anh nói gì với Trì Tiêu vậy? Em thấy hình như sắc mặt cô ấy không tốt lắm.”
“Không có gì.” Trâu Giai nhẹ nhàng trả lời, hiển nhiên không muốn nói nhiều.
Cát Viện cũng không phải người không biết quan sát sắc mặt người khác nên im lặng không hỏi tiếp.
Nếu giờ phút này Trâu Giai quan sát cẩn thận sẽ phát hiện gương mặt trắng bệch và ngón tay âm thầm xoắn lại với nhau của cô ta.
Kỳ thật Cát Viện cũng không có chuyện gì gấp phải đi vội. Lúc nãy cô ta luôn lặng lẽ chú ý Trâu Giai và Trì Tiêu, tuy rằng không nghe thấy bọn họ nói gì nhưng từ sắc mặt xem ra nội dung câu chuyện hiển nhiên không vui vẻ lắm.
Chân trước Trâu Giai vừa ròi biệt thự thì chân sau cô ta đã đi tìm Trì Tiêu chuẩn bị thăm dò thử, ai ngờ một câu nhẹ bỗng của người kia đã chặn tất cả lời nói của cô ta lại —
“Cậu vẫn chưa đi ư?”
Lúc ấy Cát Viện cực kỳ ngơ ngác mà “A” một tiếng.
Trì Tiêu mặt mày bình tĩnh đáp lại tiếng “A” này của cô ta ngay trước mặt bạn cùng lớp: “À, Trâu Giai nói có hẹn với bạn gái, thì ra không phải cậu.”
Cô nói xong thì không có đoạn sau nữa, xoay người dứt khoát bỏ đi.
Bạn cùng lớp dùng ánh mắt vi diệu lượn lờ mấy lần trên người Cát Viện. Dưới tình huống đó sao cô ta còn dám ở lại tiếp nữa.
Chừng mười phút sau Trâu Giai thật sự đỗ xe ở nơi có trạm tàu điện ngầ, lạnh nhạt nhìn Cát Viện: “Anh còn có việc không thể đưa em tiếp được, có lẽ ở đây bắt xe được rồi.”
“… Vâng, cảm ơn đàn anh.” Cát Viện mặt mày hơi cứng đờ cầm túi chuẩn bị xuống xe, bỗng nhiên bị Trâu Giai gọi lại.
Cô ta mang vẻ mặt nghi hoặc quay đầu lại, mượn ngọn đèn xung quanh thấy rõ ánh mắt lạnh nhạt mang theo châm biếm của Trâu Giai.
“Cảm ơn em cố ý dẫn anh tới đây hôm nay, có mấy lời quả thật hôm nay không nói sẽ không còn cơ hội nữa, vì vậy em không cần hoài nghi, em thật sự muốn cảm ơn em.” Trâu Giai lạnh lùng cong môi, châm biếm trong mắt càng dày đặc: “Coi như anh nợ em một ân tình, sau này có việc gì cần có thể tìm anh. Có điều trừ việc đó ra, bình thường anh và em đừng liên lạc với nhau nữa, không cần thiết.”
Lúc Cát Viện xuống xe cả khuôn mặt đều xanh xanh trắng trắng, hai tay cô ta siết chặt túi xách, mười móng tay dùng sức đến mức gần như trắng bệch.
Sự xấu hổ, không còn mặt mũi sau khi tâm tư bị nhìn thấu lại bị thẳng thừng vạch trần khiến cô ta căn bản không thể duy trì sự tao nhã phóng khoáng thường ngày.
Sau khi Trì Tiêu nói chuyện riêng với Trâu Giai trừ việc ban đầu hơi im lặng ra thì sau đó không có biểu hiện gì khác thường, bạn cùng lớp cũng biết tính tình trầm lắng kiệm lời của cô nên không để ý chuyện này.
Lâm Gia hiểu Trì Tiêu hơn một chút, cô ấy cứ cảm thấy cô trở nên là lạ, nhưng lạ ở đâu thì lại không nói ra được.
Nói chuyện với cô ấy vẫn trả lờ như cũ, kêu chơi cùng cũng vui vẻ tham gia, lúc ăn cơm thì duy trì thói quen xưa giờ, kiệm lời ít nói nhai kỹ nuốt chậm, lượng cơm ăn cũng không chênh lệch nhiều với bình thường.
Bình thường đến mức không thể bình thuonfg hơn.
Mãi cho đến sau bữa tối, bỗng nhiên Trì Tiêu nhận được điện thoại của Từ Thư Thừa, anh bảo mình đã đến cổng thị trấn, lập tức tới ngay.
Cô không đợi anh đến đã lập tức mang theo túi xách và đô lặt vặt mình mua buổi sáng rồi nói với điện thoại: “Anh chờ em ở cổng đi, em ra ngoài ngay.”
Trì Tiêu nói xong liền cúp điện thoại.
Cô chào Lâm Gia và Trương Linh Lợi, sau khi giao chuyện trễ chút nữa đưa các bạn về trường cho quản gia của biệt thự mới rời khỏi.
Sau khi rời khỏi biệt thự, Trì Tiêu đi dọc theo đường cái lúc đến mà ra ngoài, đi têm vài phút đúng lúc đụng phải xe của Từ Thư Thừa.
Lúc anh không đưa cô đến trường đều ngồi chiếc xe hôm nay, tuy rằng đều là thân xe màu đen khiêm tốn nhưng giá chiếc này hơn hiếc kia ít nhất mười lần.
Khỏi phải nói phía sau còn có xe của vệ sĩ đi theo.
Đây mới là sự phô trương mà thái tử gia tập đoàn Trung Thành nên có.
Từ Thư Thừa dường như luôn có hai gương mặt, ở bên ngoài và ở trước mặt Trì Tiêu, thứ Trì Tiêu thấy vĩnh viễn là mặt ôn hòa không có tính công kích kia.
Lâu dần thậm chí cô không phân biệt được đâu mới thật sự là anh.
Mấy chiếc xe lần lượt dừng lại, Từ Thư Thừa bước xuống từ chiếc xe đi đầu, đi thẳng tới chỗ Trì Tiêu, theo thói quen ôm vai cô, vẻ mặt ôn hòa: “Sao không ở trong chờ anh?”
Trì Tiêu nhìn sắc trời, sắc mặt như thường mà trả lời anh: “Cũng muộn rồi, chúng ta về nhà trước đi.”
“Được.”
Sau khi lên xe Từ Thư Thừa hỏi cô: “Hôm nay chơi thế nào?”
“Vui lắm.” Trì Tiêu suy nghĩ một chút rồi nói: “Chỉ là một người bạn cùng phòng của em dẫn theo một đàn anh tới, đàn anh đó…” Cô vừa nói vừa dùng tầm mắt lưu ý sự thay đổi nét mặt của Từ Thư Thừa.
“Đàn anh kia thế nào?” Ấn đường của Từ Thư Thừa vẫn là một mảnh dịu dàng, động tác tự nhiên lấy kính xuống, mượn khoảnh khắc rũ mắt che sâu thẳm u ám trong mắt.
“Anh ta từng theo đuổi em.” Trì Tiêu nói thẳng: “Bạn cùng phòng kia biết chuyện này, cũng biết em có… bạn trai, nhưng vẫn đưa anh ta tới, tâm tư có phần rõ ràng.”
Nụ cười trên mặt Từ Thư Thừa sâu hơn một chút, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt chóp mũi cô, giả vờ bất mãn nói: “Trì Trạm nói đúng lắm, em thật sự bị anh làm hư rồi, cả đàn anh trước kia từng theo đuổi em cũng dám nhắc tới với anh, không sợ anh giận hả?”
Trì Tiêu mở to mắt nhìn anh, rất chân thành mà hỏi ngược lại: “Vậy anh giận ư?”
“Giận.” Từ Thư Thừa nhích tới gần một chút, chỉ kém gang tấc là chúp mũi có thể chạm vào nhau, giọng nói hơi trầm: “Nếu anh giân, em phải làm thế nào để dỗ anh, Nhân Nhân?”
“Em không biết…” Trì Tiêu mò mịt nhíu mày, giọng nó cũng nhẹ đi nhiều: “Anh Thư Thừa, anh rất để bụng chuyện có người theo đuổi em sao?”
“Nhân Nhân.” Giọng của Từ Thư Thừa bỗng trầm thêm vài phần: “Anh là chồng em, em nói xem anh có để bụng không?”
Trì Tiêu bình tĩnh nhìn anh: “Vậy nên vì thế mà anh theo dõi tất cả mọi thứ xung quanh em, kiểm soát tất cả mối quan hệ qua lại của em sao?”
Từ Thư Thừa không trả lơi, nhưng Trì Tiêu thấy được cảm xúc chợt thay đổi trong mắt anh.
Thì ra…
Lời Trâu Giai nói là sự thật.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook