Tử Xuyên Tam Kiệt
Chương 81: Chương 4 : Cùng truy mãnh đả


Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lăo Trư
Quyển 16: Phong hỏa giai nhân.
-----oo0oo-----
Chương 4: Cùng truy mãnh đả

Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu




Đế đô, đêm khuya ngày hai mươi bảy tháng mười hai.

"Báo cáo! Tổng giám sát trưởng đại nhân! Tây nam quân pháp có phi cáp cấp tín!"

Đế Lâm chẳng hề ngẩng đầu: "Đọc!"

"Vâng!" Hồng y kì bổn Ba Kim của Tây nam quân pháp xứ, ngày hai mươi sáu tháng mười hai phi cáp cấp báo: Căn cứ thống lĩnh Hắc kì quân Tử Xuyên Tú thuật..."

Cắc một tiếng, cây bút trong tay Đế Lâm bị bẻ gãy, tiếng cắc thanh thúy vang trong đêm vắng gây cảm giác hoảng hốt, Ca Phổ Lạp giật nảy mình một cái.

Mục quang tổng giám sát trưởng thâm trầm, mặt vô biểu tình: "Tiếp tục nói!"

"Vâng! Căn cứ thống lĩnh Tử Xuyên Tú khẩu thuật, nguyên tổng đốc Ngõa Lâm, sư trưởng đệ tam thập ngũ bộ binh sư là Mã Duy có mưu đồ hại thống lĩnh, ngang nhiên phát động binh biến, nhưng bị thống lĩnh dưới sự giúp đỡ của quân đội Lâm gia đã đánh tan phản quân. Hiện tại Tú Xuyên thống lĩnh đang suất quân tiểu trừ tàn dư của Mã gia ở Ngõa Lâm, Hồng y kì bổn Ba Kim thỉnh ý nên xử lý thế nào?"

Đế Lâm không lên tiếng, ngưng thần nhìn không gian yên tĩnh ngoài cửa sổ, qua một lúc lâu mới hỏi: "Có bắt được Mã Duy không?"

"Xin lỗi, trong thư không có đề cập, chắc vẫn chưa bắt được".

"Mã Duy không chết, Mã Khâm còn ở Đế đô, đánh rắn không đánh dập đầu, đánh rụng vào cái răng của nó thì có ích gì? Hành động ngu ngốc vậy càng phiền phức thêm". Đế Lâm lẩm bẩm: "Truyền lệnh của ta!"

"Vâng!"

"Hiến binh bộ đội kiểm tra chặt chẽ người vào ra hai cổng tây, nam Đế đô, phàm là người có chứng kiện đến từ Ngõa Lâm hành tỉnh trong những ngày này thì bắt hết cho ta!"

"Vâng! Thế nhưng đại nhân, dựng trạm canh ở cổng thành Đế đô phải được Quân vụ xứ đồng ý".

"Ngươi cứ theo đó mà làm, phía Tư Đặc Lâm ta sẽ đánh tiếng với y". Đế Lâm mất kiên nhẫn nói: "Ngoài ra, kêu tình báo theo dõi động hướng của nguyên lão Mã Khâm, có gì lập tức báo cáo cho ta. Thông báo cảm tử đội đến đây, ta có nhiệm vụ giao cho bọn họ".

"Vâng!"

"Thông báo Ba Kim, toàn lực hiệp trợ Tử Xuyên Tú thống lĩnh tiễu trừ tàn dư Mã gia! Người bắt được không cần giải về Đế đô, sau khi lấy cung lập tức xử quyết".


"Vâng!"

"Lập tức hẹn cho ta gặp Tử Xuyên Trữ tiểu thư và thống lĩnh Tư Đặc Lâm".

"Vâng! Đại nhân, còn chuyện gì không?"

Đế Lâm lẩm nhẩm gì đấy, Ca Phổ Lạp không có nghe rõ..."Đại nhân, ngài nói gì?"

"Thật là khốn kiếp!" Tổng giám sát trưởng của Tử Xuyên gia phẫn uất bất bình, oán hận than: "Bằng cái gì mà mỗi lần tên ngốc đó gây chuyện thì ta đều là người đi giải quyết cho gã chứ? Gã cố ý cung cấp tin tức cho Ba Kim, rõ ràng là gài lên thân ta mà!"

* * *

Ngày hai mươi chín tháng mười hai năm bảy tám ba, ngoại ô thủ phủ Ngõa Lâm hành tỉnh ở Tây nam, quân danh cắm trải dài liên miên mấy chục dặm, bao vây kín mít một vòng Ngõa Lâm thành.

Do tuyết quá lớn, đường xá vô cùng khó đi, kị binh bộ đội gian nan lê bước trong tuyết, sau hai ngày mới đến được địa điểm hội hợp.

Nhìn doanh trướng khin khít, cờ xí mang chữ "Tú" tung bay trên bầu trời, Văn Hà thở phào một hơi: Cuối cùng cũng đến rồi.

Thấy trong gió tuyết xuất hiện đại đội kị binh, trong doanh có một đội bộ binh khoác áo choàng trắng chạy ra.

Đối mặt với kị binh của Văn Hà, đám bộ binh từ xa dựng thuẫn bài, trường mâu chĩa ra, từ khoảng trống giữa các thuẫn bài có thể nhìn thấy cung tiễn thủ đã lên dây nhắm đến đội kị binh, kị binh sau lưng Văn Hà tao động, Văn Hà vội quay người quát: "Yên lặng!"

Trong thuẫn bài trận mở ra một lối đi, một viên tướng lĩnh thúc ngựa chạy ra, quát hỏi: "Thống lĩnh Tú Xuyên đại nhân đang ở đây! Đến là lộ bộ đội nào?"

Văn Hà chạy tới, cao giọng hồi đáp: "Tham mưu trưởng Văn Hà của Hắc kì quân, nhận lệnh của Tú Xuyên đại nhân, suất lĩnh tam thập nhất, tam thập nhị kị sư đến hội hợp!"

"À, là Văn Hà đại nhân!" Viên tướng lĩnh đó quay lại hét: "Giải trừ cảnh báo!"

Sau mệnh lệnh, đội bộ binh chỉnh tề triệt thoái thuẫn bài, thu lại cung tiễn và trường mâu, chậm rãi thối lui về doanh trại, không khí căng thẳng lúc này mới giải trừ.

"Văn Hà đại nhân, đi đường gian khổ rồi!" Viên tướng lĩnh đó chạy nhanh đến nghênh đón, tháo cái nón phủ đầy tuyết xuống, Văn Hà lúc này mới nhìn ra đó là tổng đốc Lôi Mục, trưởng quan Tiêu Bang của tam thập tam bộ binh sư, một viên tướng lãnh cao cấp trẻ tuổi, gã rất thành khẩn xin lỗi: "Văn Hà đại nhân, vừa rồi rất không phải. Đây là quy củ do thống lĩnh quy định, phàm là bộ đội mới đến thì phải tuân thủ giới nghiêm phòng bị, sau khi rõ gốc gác mới giải trừ giới nghiêm. Đại nhân, có thể cho tôi xem Trưng triệu lệnh của ngài không?"

"Không có gì, mệnh lệnh dù sao vẫn là mệnh lệnh". Văn Hà nghe hỏi thì lấy thủ lệnh tập trung do Tử Xuyên Tú mệnh lệnh đưa ra.

Tiêu Bang nghiêm cẩn kiểm tra qua, ngẩng đầu cười nói: "Xác thật là thủ lệnh của thống lĩnh gia, đại nhân ngài đến rất đúng lúc, bình thường thì chẳng có ai ngốc mà không tin thân phận của Văn Hà đại nhân, nhưng đây là thời gian phi thường, thống lĩnh gia sát khí rất nặng, chúng tôi không dám lơ là!"

Văn Hà hỏi nhỏ: "Tiêu Bang, ngươi đến trước chắc có nghe chút tin tức, ta vẫn còn mơ hồ. Tiết lộ cho ta chút đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì làm chúng ta phải gấp rút chạy đến Ngõa Lâm vậy?"

Tiêu Bang đảo mắt, sau đó nháy nháy mắt với Văn Hà nhưng không đáp lời.

Văn Hà lập tức biết bản thân hỏi không đúng lúc: đám kị binh bộ hạ y đều đang dỏng tai lắng nghe phía sau!

Quân quan trị cần của doanh địa đến dẫn đội ngũ vào chỗ quy định, kị binh đi theo tiến vào doanh địa, Tiêu Bang lúc này mới đi cạnh Văn Hà, nói nhỏ vào tai y: "Văn Hà đại nhân, tiểu tử Mã Duy gây chuyện rồi!"

"Hắn làm chuyện gì?"


Nhìn xung quanh không có ai, Tiêu Bang lào thào đáp: "Hắn mưu đồ hại thống lĩnh gia, hiện tại thống lĩnh gia đang điều các lộ binh mã đến chính là để tiêu diệt Mã gia!"

Văn Hà giật bắn người, kinh hãi thốt lên: "Tên khốn đó điên rồi sao!"

Tiêu Bang phiền muộn: "Còn không phải bị điên sao? Một mình hắn phát điên cũng không sao, lại kéo mọi người cùng liên lụy. Tham mưu trưởng đại nhân, đến lúc thì nhờ huynh nói đỡ dùm huynh đệ mấy câu, bằng không huynh đệ có thể không qua nổi cửa ải lần này đâu!"
"A, chuyện của Mã Duy thì liên quan gì đến ngươi?"
Tiêu Bang cười khổ: "Tham mưu trưởng đại nhân, chúng ta đều là người nhà, tôi cũng không giấu ông, lần trước Mã Duy tặng cho tôi một vũ cơ và mười vạn lượng bạc, lúc đó huynh đệ bị sắc u mê, nghĩ Ngõa Đức đại nhân nhận thì mình nhận cũng không sao. Lần này thấy Thống lĩnh gia cùng truy mãnh đả Mã gia, nghe nói Ngõa Đức đại nhân cũng bị giam lỏng, e là tôi cũng khó thoát tai kiếp a! Vạn nhất Thống lĩnh gia cho rằng tôi là đồng đảng của Mã Duy hoặc giả là người hợp mưu với Mã Duy, tôi có mấy cái đầu cũng không đủ để bị chém. Tham mưu trưởng đại nhân, trong Hắc kì quân chỉ có ông là không nhận thứ gì của Mã Duy, Thống lĩnh gia tin tưởng ông, nể tình huynh đệ nhiều năm, nhờ ông giúp huynh đệ phen này".
"Ngươi hay ngươi hay!" Văn Hà nóng giận: "Ta sớm đã nói với ngươi chớ có tham lam, Mã Duy tốt bụng vậy sao? Chúng ta đều từ Trung ương quân ra, Tư Đặc Lâm đại nhân thường ngày giáo huấn chúng ta thế nào, cái gì không nên cầm thì không được cầm! Ngươi không chịu nghe, hiện tại hay rồi, tiểu tử ngươi cứ đợi chôn chung với Mã Duy đi!"
Tiêu Bang vô lực phân bua: "Không phải chỉ có mình tôi nhận, các quân quan Hắc kì quân gần như đều có nhận quà của Mã Duy...Lúc đó có ai nghĩ đến Mã Duy sẽ làm cái chuyện ngu xuẩn thế này, lần trước lúc bọn họ gặp mặt không phải cười nói vui vẻ, quan hệ rất tốt sao..."
"Câm mồm lại, đồ ngu! Ngươi có biết ân oán giữa Thống lĩnh gia và Mã Duy không? Ngươi không nên thấy bề ngoài khách khách khí khí của bọn họ mà lầm, kì thật Thống lĩnh gia hận không thể lột da Mã Duy ra làm trống gõ chơi. Đây là Tư Đặc Lâm đại nhân nói riêng cho ta nghe..."
Văn Hà đột nhiên ý thức bản thân đang nói những lời không nên nói, lập tức ngậm miệng. Nhìn thấy nhãn thần tò mò của Tiêu Bang, y mất kiên nhẫn xua xua tay: "Đi đi đi, chuyện này không phải là chuyện nên biết, càng biết càng thêm phiền phức. Hiện tại ngươi nên suy nghĩ làm sao mới qua được cửa ải Thống lĩnh gia lần này đi!"
Tiêu Bang vò đầu bứt tóc, gương mặt khổ ải cầu xin: "Văn Hà đại nhân..."
"Biết rồi, ta không thể bỏ không quản ngươi! Tiêu Bang, cho ngươi một lời khuyên: Tú thống lĩnh trẻ tuổi lại hòa khí, nhìn giống như cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không quan tâm, nhưng ngươi chớ bao giờ coi thường ngài ấy, đây chính là dạng người đại trí giả ngu! Tuy thanh danh của ngài ấy không nổi như Tư Đặc Lâm đại nhân, Đế Lâm đại nhân, nhưng Tư Đặc Lâm đại nhân từng tiết lộ với ta, trên chiến trường đại nhân chỉ e ngại duy nhất Tú thống lĩnh, ngài nguyện đối địch với Ma thần hoàng cũng không dám đối trận với Tú thống lĩnh, ngươi hiểu phân lượng câu nói này là thế nào không? Đó là người mà đệ nhất danh tướng của Tử Xuyên gia không dám đối trận đó!"
Hai mươi mấy tuổi đã là thống lĩnh, đây là người tôi luyện từ trong núi thây biển máu, người mà ngài ấy giết còn nhiều hơn người mà chúng ta biết, đối với dạng người này, ngươi dám xem là tiểu nhân vô tri, ta cũng coi như phục ngươi rồi!"
Nhớ đến tình cảnh phát uy của Tử Xuyên Tú, Văn Hà rùng mình, y nhỏ giọng nói: "Bình thường ẩn tàng, bùng phát đúng lúc, Tiêu Bang, Thống lĩnh gia của chúng ta không phải người tầm thường, đây là dạng người đứng trên vạn người!"
"Văn Hà đại nhân, ngài nói quá xa rồi, quan trọng là hiện tại tôi nên làm thế nào?"
"Thống lĩnh gia không phải dễ lừa dối, giấu cũng không giấu được đâu, ngươi cứ thành thật khai báo toàn bộ, ta sẽ cầu tình cho ngươi, nếu không được, ta cầu Tư Đặc Lâm đại nhân ra mặt nói giúp cho ngươi vài câu, Thống lĩnh gia dù sao cũng phải nể mặt Tư Đặc Lâm đại nhân".
"A, phải kinh động đến Tư Đặc Lâm đại nhân sao, để Tư Đặc Lâm đại nhân biết tôi nhận hối lộ, tôi làm sao có mặt mũi gặp lại lão nhân gia chứ?"
"Nếu không còn cách nào khác, vậy cũng chỉ đành làm thế, hiện tại giữ mạng cho ngươi là quan trọng!" Văn Hà trừng mặt nhìn gã: "Biết không có mặt mũi, vậy sao còn dám nhận hối lộ của Mã Duy! Đáng đời ngươi!"
Sau giờ ngọ, tuyết càng rơi lớn. Chia tay với Tiêu Bang, Văn Hà vẫn nguyên y phục lặn lội đường xa đi báo cáo. Y bước thẳng vào trong doanh chủ soái, dõng dạc hô: "Báo cáo! Văn Hà suất quân phụng mệnh đến, thỉnh đại nhân chỉ thị!"
"Văn Hà à?" Tử Xuyên Tú đang ngưng thần nhìn tuyết hoa ngoài cửa sổ, không nhìn qua Văn Hà: "Trên đường gian khổ rồi, tìm chỗ nào ngồi đi".
Văn Hà lúc này mới phát hiện trong trướng bồng đầy người ngồi: Tổng đốc Tái Nặc Tư của Đặc lí tây á, tổng đốc Tát Khoa của Lôi á, tổng đốc Khả Á của Bố luân, sư đoàn trưởng Âu Dương Kính của đệ tam thập nhất kị binh sư, sư đoàn trưởng Đức Long của đệ tam thập nhị kị binh sư. Y tìm một cái ghế trống ngồi xuống, sau đó tổng đốc Tiêu Bang của Lôi mục cũng bước vào trướng.
"Văn Hà, Âu Dương, Đức Long, ba người các ngươi vừa đến, chắc còn chưa biết rõ, còn những người khác ở đây đã biết rồi, đêm hai mươi bốn tháng mười hai, Mã Duy cấu kết Uy khấu thình lình phát động binh biến, ý đồ mưu hại bổn quan. Dưới sự chi viện của Bảo vệ thính phía Lâm gia, phản loạn bị đánh tan, chém bốn trăm thủ cấp Uy khấu, đánh tan hai ngàn năm trăm quân phản loạn của Mã Duy, nhưng đáng tiếc Mã Duy đã chạy thoát".
Tử Xuyên Tú chậm rãi nói, ngữ khí bình đạm trái ngược với nội dung kinh tâm động phách mà gã thuật lại. Thần sắc gã mệt mỏi, gương mặt tuấn tú trắng tái, vành mắt đỏ mệt nhọc, ánh mắt nhìn quanh người trong trướng".
Đám tướng lĩnh cao cấp nhìn thẳng trước, không ai dám lên tiếng, trong trướng yên tĩnh như không người.
"Các vị trưởng quan, chuyện này, các ngươi thấy làm thế nào?"
Mọi người nghĩ thầm: quân đội đã bao vây Mã gia, lúc này còn hỏi chúng ta phải làm thế nào, đây không phải đang ép chúng ta biểu minh thái độ sao? Sau một hồi trầm tịch, Văn Hà chức vị cao nhất cũng là người đầu tiên đứng lên cao giọng nói: "Mã Duy thân là quân quan cao cấp của gia tộc lại ngang nhiên cấu kết Uy khấu, phát động binh biến, dĩ hạ phạm thượng, như thế tội quá rõ ràng. Hắn cũng là dạng bại hoại như Lôi Hồng, tội nghiệt khiến người phát hoảng! Hạ quan kiến nghị đại nhân nhất định phải truy bắt đến cùng, quét sạch đồng đảng của Mã Duy, trừng phạt nghiêm khắc!
Tử Xuyên Tú khẽ gật đầu, thế là mọi người đều biết nên nói thế nào.
"Đại nhân, hạ quan sớm đã thấy tên tiểu tử Mã Duy tâm địa bất chính, nhãn thần của hắn rất tà ác".
"Hạ quan hộ vệ thất trách khiến đại nhân chịu kinh hãi, xin đại nhân trừng phạt! May mà đại nhân thần võ, một mình anh dũng đối diện mấy ngàn phản quân, trong lúc cười nói tiêu diệt phản quân, thật là danh tướng xưa nay hiếm có a!"
"Đại nhân, hạ quan thỉnh cầu lập tức tịch thu tài sản của Mã gia, dùng để bồi thường tổn thất tinh thần cho đại nhân!"
"Thỉnh đại nhân lập tức hạ lệnh, tôi sẽ dẫn đội quét khắp Ngõa Lâm thành, lôi cổ Mã Duy ra cho đại nhân, phải bằm thây hắn để làm gương cho kẻ khác!"
Quần tình kích phẫn, chúng quân quan miệng mồm chửi rủa Mã Duy, tranh nhau dẫn quân xông vào Ngõa Lâm thành. Tử Xuyên Tú lạnh lùng nhìn quanh, khẽ lắc đầu, lập tức không khí lại yên tĩnh.
"Các vị trưởng quan thông hiểu đại thể, bổn quan cảm thấy rất an ủi. Thế nhưng mọi người không nên khinh thường, Ngõa Lâm thành không phải là chỗ dễ đến, Mã Duy do sự tình bại lộ đã chui về thành, kéo đồng đảng chống cự đại quân ta, có lẽ trong thành cũng có bình dân bị mê hoặc mà kháng cự đại quân ta, Mã Duy lấy dân chúng làm bình phong khiến chúng ta không dám công thành. Chư vị trưởng quan có cao kiến gì?"
Vẫn là Văn Hà lên tiếng trước nhất: "Đại nhân, suy luận của ngài rất chính xác. Cổ nhân có câu, công thành là hạ sách, công tâm mới là thượng sách, dân chúng và binh lính đệ tam thập ngũ sư dù bị mê hoặc nhưng đều là con dân Tử Xuyên, theo ngu kiến của hạ quan, quân ta đêm ngày ở trước thành tuyên truyền, phối hợp với uy thế đại quân bao vây, tin rằng đám ô hợp trong thành sẽ tan vỡ nhanh chóng, không cần động đao binh".
Tử Xuyên Tú cũng đã nghĩ qua cách này, ở tình huống bình thường thì cách này ổn, nhưng Mã Duy không phải chỉ có đồng đảng ở đây, thời gian càng kéo dài thì đồng đảng của Mã gia ở Đế đô càng có thời gian xoay chuyển cục diện. Đợi khi Đế đô đưa lệnh triệt quân đến, coi như bao tính toán thành công cốc.
Mà dù có hạ Ngõa Luân thành, nhưng sau đó nên làm thế nào? Tướng lĩnh quân đội không được tham dự dân chính, làm sao ổn định trật tự. Bản thân chỉ động thủ với phản quân nhưng không thể đối phó toàn diện đám hắc bang của Mã gia, phản quân chỉ là một thế lực nhỏ của Mã gia, cho dù trấn áp phản quân giết được Mã Duy, nhưng tổn hại chẳng bao nhiêu đến thế lực to lớn của Mã gia.
Các vị quân quan không biết thống lĩnh đang khổ não điều gì, không ai dám lên tiếng.
Lúc này, Phổ Hân bên ngoài lên tiếng: "Thống lĩnh đại nhân, Hồng y kì bổn Ba Kim của quân pháp xứ cầu kiến".
Tử Xuyên Tú phấn chấn tinh thần: "Cho ông ta vào đây".
Hồng y kì bổn Ba Kim mặc chế phục đen xoải bước tiến vào, thấy trong doanh trướng tụ tập nhiều quân quan cao cấp, Ba Kim thoáng giật mình, liền đó kính lễ Tử Xuyên Tú: "Thống lĩnh đại nhân, hạ quan nhận được văn bản khẩn từ Giám sát thính ở Đế đô, Giám sát thính có chuyện cần Hắc kì quân ở tây nam hiệp trợ. Đây là công hàm chính thức".
Tử Xuyên Tú ngẩn người, bản thân đang bận rộn muốn chết, tổng giám sát thính lại muốn gã hiệp trợ? Đế Lâm có chủ ý gì đây?

Gã không lên tiếng đưa tay nhận công hàm niêm phong, xé ra, bút tích mềm mại như nữ tử của Đế Lâm đập vào mắt gã: Tổng giám sát thính gởi đến Tư lệnh trưởng quan Tử Xuyên Tú: Giám sát thính thu được thông tin rất chính xác, vụ án tử vong thần bí của nguyên trưởng quan Tây bắc biên phòng quân Vân Sơn Hà vào ngày hai mươi mốt tháng hai năm bảy bảy mốt, được xác định là mưiu sát. Căn cứ nguyên tắc truy tố trọng án, Giám sát thính vào ngày hai mươi mốt tháng mười hai năm bảy tám ba, quyết định lập án điều tra lại vụ án này, nguyên nhân sĩ Mã Nhạc Quần ở Gia nam hành tỉnh (Đã mất) là nghi phạm lớn, hậu nhân hiện di cư đến Ngõa lâm thị thuộc Ngõa lâm hành tỉnh.
Chiếu theo quy định của mục 1 điều lệ thứ 35 trong Chấp pháp điều lệ, Giám sát thính toàn quyền ủy thác Hắc kì quân hiệp trợ điều tra toàn bộ gia quyến, tộc nhân của Mã Nhạc Quần, tùy theo tình huống mà làm, có quyền cưỡng chế thực thi.
Tử Xuyên Tú đọc có mấy câu mà mãi đến năm phút mới để công hàm của Tổng giám sát trưởng Đế Lâm xuống, gã thở phù một hơi, không thể không bội phục sự suy xét chu mật của Đế Lâm, dù ở xa vạn dặm vẫn kịp thời viện thủ cho gã.
Quân đội không có quyền chấp pháp ở địa phương, nhưng Giám sát thính lại có quyền truy tra hình án, vô luận án kiện liên quan đến quân đội hay địa phương, Giám sát thính đều có quyền điều tra.
Mã Nhạc Quần là phụ thân của Mã Duy và Mã Khâm, hiện tại Đế Lâm lật lại vụ án Vân Sơn Hà bị ám sát, vì truy tra vụ án tướng lĩnh cao cấp bị ám sát, Giám sát thính ủy quyền cho quân đội tham dự điều tra, chuyện này hoàn toàn hợp lý.
Đạo mệnh lệnh này của Đế Lâm hoàn toàn không chút sơ hở để bắt bẻ, tiến có thể công, lui có thể thủ, ai cũng không bác bỏ được, có đạo mệnh lệnh này, Tử Xuyên Tú có thể hoàn toàn hợp pháp ra tay với tất cả thành viên của Mã thị gia tộc, "Tùy theo tình huống mà làm, có quyền cưỡng chế thực thi".
Cầm trong tay bản công hàm nhẹ hều nhưng Tử Xuyên Tú cảm giác tay rất nặng nề, tâm tình phức tạp.
Đế Lâm tuy đã quyết liệt với gã, nhưng lúc gã gặp khó, hắn vẫn đưa tay giúp đỡ như xưa. Có lẽ, trong lòng Đế Lâm, bản thân vĩnh viễn là một tiểu đệ mãi không trưởng thành!
Gã xếp lại công hàm, nói với Hồng y kì bổn Ba Kim: "Thỉnh cầu hiệp trợ bổn quan đã nhận được, vì truy tra chân hung của vụ án, Hắc kì quân nguyện ý tận lực hiệp trợ!"
Ba Kim đáp: "Vậy thì quá tốt rồi, hạ quan đại biểu cho Giám sát thính cảm tạ sự giúp đỡ của đại nhân!"
Ở trước mặt chúng quân quan, hai người nghiêm túc đối đáp, trong lòng hiểu rõ: kì thật người cảm tạ và người bị cảm tạ phải đổi chỗ cho nhau.
"Đại nhân," Trước khi cáo từ, Hồng y kì bổn Ba Kim phảng phất chẳng chút quan tâm nói: "Gần đây ngài có tính về Đế đô không?"
"Hả?" Tử Xuyên Tú hơi giật mình: "Cũng có tính sắp xếp về một chuyến, thế nào?"
"Nếu như đại nhân thời gian tới có chuyện phải về Đế đô, hạ quan đành kiến nghị đại nhân nên hoãn lại hành trình. Tối qua hạ quan tiếp được phi cáp truyền thư, gần đây quanh Đế đô có bệnh dịch hoành hành, Hiến binh bộ đội phối hợp với Thống lĩnh xứ bố phòng ở các cổng thành, đặc biệt nghiêm mật kiểm tra người đến từ các hành tỉnh tây nam, đề phòng mang bệnh tật truyền vào thành. Tôi đề nghị đại nhân ngài chớ nên gấp về Đế đô, làm tốt chuyện trong tầm tay đã rồi hãy tính tiếp".
Gã bật cười lớn, ý đồ của Đế Lâm hết sức rõ ràng, muốn ngăn cản triệt để tín sứ của Mã gia đến Đế đô, hắn kéo dài thời gian để Tử Xuyên Tú thoải mái hành sự, câu "Làm tốt chuyện trong tầm tay rồi hãy tính tiếp" rõ ràng là ám thị cho gã, gã và Đế Lâm hoàn hảo không mưu mà hợp.
Ba Kim thong thả nói: "Ngoài ra còn có một chuyện bất hạnh ngoài ý muốn. Buổi sáng ngày hai mươi tám tháng mười hai, cũng là hôm kia, thủ tịch nguyên lão Mã Khâm của nguyên lão hội không may bị phỉ đồ tập kích trên đường, nguyên lão Mã Khâm đại nhân ngộ hại, mười sáu hộ vệ tùy hành tử thương".
Tử Xuyên Tú trừng mắt: "Mã Khâm chết rồi?"
"Đúng thế, tổng trưởng điện hạ đã hạ lệnh Giám sát thính điều tra, chúng tôi đang nỗ lực truy tra".
Tử Xuyên Tú mỉm cười: "Nhưng nhân lực thì có hạn, vạn nhất bắt không được thủ phạm..."
Ba Kim than: "Vậy còn có biện pháp gì khác? Chỉ thương Mã Khâm bá tước mệnh khổ thôi!"
Tử Xuyên Tú mỉm cười không nói, trong lòng kinh hãi: Đế Lâm quả nhiên lãnh hội ý tứ của gã, động tác nhanh như sấm sét, chỉ sợ lúc Mã Khâm chết thì tin tức Mã Duy tạo phản còn chưa đến được Đế đô! Đây là một trường tranh đấu sinh tử, lần này nếu bản thân không diệt trừ được Mã gia, không những bản thân xui xẻo mà còn khiến Lâm Duệ, Đế Lâm gặp phải sự báo phục của Mã gia.
Nói xong những điều cần thiết, Ba Kim lên tiếng cáo từ rời khỏi, Tử Xuyên Tú hớp một ngụm trà, cảm thán: "Trị an xã hội hiện giờ thật là loạn, cả nguyên lão cũng bị cướp, vô pháp vô thiên a!"
Các quân quan trắng bệch sắc mặt: Nơi này binh đến dưới thành, Mã Duy thành cá trong trọ, nơi khác Mã Khâm đã bị thích sát.
Cách mấy ngàn dặm, nhưng hai bên đều như hạ thủ cùng lúc. Mã Khâm chết rồi, hy vọng báo phục của Mã gia coi như tiêu tan. Kế hoạch chu mật, phản ứng thần tốc, động tác dứt khoát, căn bản không giống như ứng biến lâm thời mà giống như một kế hoạch chu toàn được vạch sẵn để đối phó Mã gia, thậm chí có quân quan đoán phía sau Tử Xuyên Tú nhất định có nhân vật quyền lực ẩn tàng, vì thế gã mới dám phóng tay hành động, hoàn toàn không cố kị.
Mã gia kinh doanh mấy chục năm ở tây nam, quan hệ thâm căn cố đế, có quân quan nào ngồi ở đây mà không nhận quà cáp của Mã gia? Các quân quan mục quang chớp động, lưng ướt đẫm mồ hôi, có ai dám nói năng gì.
"Mọi người không cần lo lắng". Đoán được tâm lí của đám quân quan, Tử Xuyên Tú bình tĩnh nói: "Mã Duy là phạm đại tội mưu nghịch, những ai từng cặp kè với hắn nhưng đã thức tỉnh, ta không truy cứu, gia tộc cũng khoan dung. Trước đây mọi người đều nhận không ít chỗ tốt từ Mã Duy và Mã gia, lúc đó Mã Duy chưa bộc lộ dã tâm, các vị cũng bị che mắt, vô luận là nhận nhiều hay ít, chỉ cần nộp lại hết cho ta, ta không truy cứu, nhưng từ nay về sau, ai dám cấu kết với tàn dư của Mã gia, vậy chớ trách ta không nói tình nghĩa".
Chúng quân quan như được đại xá, ồn ào tán tụng Tú Xuyên thống lĩnh đại nhân khoan dung đại lượng, hành sự nhân hậu.
Đúng vào lúc này, Phổ Hân kì bổn nhẹ nhàng bước vào, nói nhỏ bên tai Tử Xuyên Tú: "Đại nhân, lúc Ba Kim các hạ đi có nhờ tôi giao cho ngài một phong thư, nói Trữ điện hạ nhờ phi cáp của Giám sát thính gởi đến đây. Ba Kim không tiện giao trực tiếp cho ngài nên ủy thác tôi chuyển giao".
Chúng nhân đều thấy gương mặt tươi cười của Tử Xuyên Tú đột nhiên cứng lại. Gã không lên tiếng đưa tay lấy thư, xé bì mở thư, bút tích uyển chuyển của Tử Xuyên Trữ xuất hiện trước mắt.
Tú Xuyên thống lĩnh nhã giám: thống lĩnh lần này đi Đán nhã, bổn điện không đưa tiễn, rất nuối tiếc. Nhưng kì vọng với hùng tài của Quân, chấn chỉnh quân uy tây nam ta, phục hồi thịnh thế thời Phương Kính thống lĩnh nhằm bảo vệ tổ quốc. Nhưng không ngờ các hạ mới đến tây nam đã đại động can qua, lấy uy trấn hầu khi áp tử dân lương thiện địa phương, tôi nghe tin các hạ đã hạ lệnh tru sát toàn bộ người của Mã thị gia tộc. Quân vì sao hành động huyết tinh bạo lệ như thế? Bổn điện vô cùng khó hiểu.
Mã Duy mà Quân cho là thủ lĩnh phản loạn, người này bản tính ôn hòa, cẩn thận hữu lễ, làm người khoan hậu đại độ, hành sự khảng khái hữu tiết, nhân sĩ Đế đô đều yêu mến, tôn là quân tử trên quân tử. Nói người này mưu nghịch thí thượng, bổn điện thật không dám tin. Là thật mưu nghịch, hay là các hạ để bụng chuyện thường ngày, lấy chuyện phản nghịch để tru diệt Mã thị? Mã thị nếu có ý phản, vì sao trước giờ chưa có biểu hiện nào khác lạ, khi Quân vừa nhậm chức chưa đến một tháng thì lại phản nghịch? Các hạ khí độ hẹp hòi, vì sao lại lợi dụng việc công, phụ lòng của bổn điện!
Mong Quân dừng tay kịp thời, chớ nên sai lầm tiếp. Nhằm bảo đảm an toàn của Mã Duy các hạ, mong Quân áp giải về người này về Đế đô. Xử lý thế nào, gia tộc tự có phán xét, đao kiếm không thể phục nhân tâm.
Tử Xuyên Trữ.
Tử Xuyên Tú nghiến răng, áp chế nộ hỏa trong lòng.
Tử Xuyên Trữ bất phân trắng đen, mở miệng đoán định là gã lấy công báo tư thù, tán thưởng Mã Duy là quân tử bản tính ôn hòa, còn yêu cầu phải giữ mạng cho Mã Duy.
Gã cảm thấy mạch máu đập thình thình bên thái dương, trước mắt sẫm đen: nếu không phải Lâm Duệ trượng nghĩa giúp đỡ, tiểu mệnh của gã đã bị tên "Quân tử ôn hòa" này lấy mất rồi! Gã muốn chửi toáng một câu: "Chuyện của nam nhân, nữ nhân hiểu cái rắm gì!"
Nhưng gã vẫn không chế bản thân, an tường xếp lá thư bỏ lại vào bì thư, thậm chí còn mỉm cười, phảng phất như vừa nhận được một tin tốt mà thôi. Đối diện ánh mắt hiếu kì của đám bộ hạ, gã mỉm cười nói: "Trữ điện hạ ủng hộ hành động của chúng ta".
Thần sắc gã tươi tắn, tiếp: "Trữ tiểu thư cổ vũ chúng ta, nhất định phải cùng truy mãnh đả, phải sớm bắt được Mã Duy, nghiêm chính xét xử. Hiện tại, các lộ bộ đội đã đến đủ, hiến binh bộ đội của quân pháp xứ cũng đang trên đường đến. Bảy giờ tối nay, vô luận hiến binh bộ đội có đến kịp hay không thì chúng ta cũng cả đêm công thành!"
Tử Xuyên Tú nhe răng cười, nụ cười lộ nét tàn khốc: "Trữ điện hạ nói chưa thấy qua phản đảng còn sống, chúng ta làm thần tử phải chiều ý thích của nàng. Truyền lệnh xuống, sau khi vào thành, bộ đội truy quét nhất định phải bắt sống Mã Duy, chúng ta phải để Trữ điện hạ đại khai nhãn giới, nhìn cho rõ thế nào là người tốt!"
* * *
Đêm tuyết yên tĩnh, tuyết hoa tung bay khắp trời, từ các cổng thành, vô số bộ đội đang di chuyển, tiếng vó ngựa vang khắp đường lớn ngõ nhỏ trong Ngõa lâm thành, tất cả nhai đạo đều bị phong tỏa, nếu không phải có quân đội qua lại trên đường, cả Ngõa lâm thành đã thành một tòa thành chết.
Tuyết quang chiếu sáng huy chương trên vai quân nhân, giày bốt nện trên nền đá lát đường, phát xuất tiết tấu trầm muộn vang vọng.
Cư dân Ngõa lâm hãi sợ trốn ở trong nhà, lo lắng ghé mắt vào khe cửa hở, quan sát kị binh cầm mã đao sáng loáng ngoài đường.
Thủ bị đội của Ngõa lâm đã đầu hàng rồi, nhưng vẫn có bộ phận binh sĩ tử trung với Mã gia không chịu buông vũ khí đầu hàng, bọn chúng chiếm những con đường bao quanh phủ Mã gia, dùng bao cát chất thành chiến lũy để đối kháng với quân đội trấn áp.
Vì để thương vong thấp nhất, Tử Xuyên Tú hạ lệnh dùng sách lược công tâm, vô số thư chiêu hàng được bắn sang phía chiến lũy phản quân, tiếng loa chiêu hàng vang lên liên tục, băng rôn chiêu hàng được căng ở các điểm cao trên đường: "Đầu hàng được tha, ngừng kháng cự quân đội!"
Tiếng loa vang trên thượng không yên tĩnh, "Các sĩ binh của tam thập ngũ sư, các ngươi chân tâm thật ý tin tưởng trưởng quan các ngươi, tin mệnh lệnh của hắn là chính nghĩa. Nhưng hiện tại, các ngươi đang chống lại mệnh lệnh gia tộc, nếu tiếp tục ngoan cố, các ngươi sẽ thành nghịch tặc phản quốc. Các ngươi nghĩ là các ngươi làm đúng, nhưng các ngươi lầm rồi, trở thành phản nghịch sẽ để lại tiếng nhơ muôn đời. Quay đầu là bờ, lúc này còn chưa trễ, hành vi của các ngươi sẽ được tha thứ, huynh đệ phụ mẫu các ngươi, thân nhân bằng hữu các ngươi đều chân thành hi vọng các ngươi quay đầu. Mã Duy đã không thể chạy thoát, các ngươi có cơ hội lựa chọn, phản chánh vô tội, lập công có thưởng!"
Dưới công thế tuyên truyền cường đại, phản quân tan vỡ như tuyết dưới ánh nắng, không ngừng có người li khai chiến lũy, có đội phản quân mở khai chiến lũy, đại đội nhân mã nhanh chóng tiến vào khống chế, thanh âm giao chiến nhỏ lẻ vang lên, tử đảng trung với Mã thị gia tộc đang vùng vẫy cuối cùng.
Tử Xuyên Tú đích thân suất lĩnh bộ hạ tiến vào, xông thẳng đến đại bổn doanh của Mã gia.
Phủ để của Mã Duy nằm ngay trung tâm của Ngõa Lâm thị, là một tòa kiến trúc màu đỏ hùng vĩ, cổng sắt xanh đóng chặt.
Quân đội ở ngoài quát gọi mấy lần, cổng sắt vẫn không mở.
Thế là lập tức điều động công thành xa đến phá cổng, sau một loạt tiếng oanh kích ầm ầm không ngừng, nguyên cánh cổng sắt cùng một mảng tường bị húc đổ sập.
Tiếp đó, binh sĩ hùng dũng ùa vào trong phủ, lôi hết trên dưới người trong Mã phủ tập trung ở tiền viện, nữ nhân và hài tử sợ hãi xanh mặt: trước giờ chỉ có người Mã gia khinh khi người khác, bọn họ chưa từng chịu đối đãi như thế.

Trong viện tiếng khóc ngút trời, nữ nhân kêu gào, than khóc thảm thiết, nam nhân mắng chửi: "Cẩu quan! Cẩu quan!" Tràng diện hỗn loạn, tiếng người om xòm.
Quân quan dẫn đội liên tục quát mấy lần "Yên lặng", bọn chúng vẫn cứ càng lúc càng gào to.
Một lão thái bà khô quắt ngồi dưới đất khóc la, chỉ vào quân quan chửi rủa: "Cẩu quan! ngươi chết không được yên đâu! Ông trời sẽ phạt ngươi! Ngươi sẽ bị báo ứng, thiên lôi sẽ đánh ngươi! Ngươi ra cửa bị xe đụng chết! Ta nguyền rủa cả nhà người chết hết! Ta nguyền rủa con cháu ngươi nam làm tặc nữ làm **!"
Quân quan bị chửi nổi nóng định kéo bà ta đi thì mấy chục bà nương tức thì gào lên: "Quan binh đánh người! Quan binh đánh bà già!" Kêu rất thống thiết, miệng sùi bọt mép, bu lấy quan binh mà cào xé, bởi vì đối phương là phụ nữ, các sĩ binh không dám hoàn thủ, trên mặt bị cào xước mấy đường rướm máu.
"Ngừng tay! Câm mồm hết! Thống lĩnh Tú Xuyên đại nhân đến!"
Ngoài cổng lớn truyền lại tiếng hô, tiếp đó là tiếng khẩu lệnh, tiếng bước chân chạy lộn xộn, ở cửa xuất hiện hai hàng đèn lồng do các thân binh y giáp rỡ ràng hông đeo đao cầm, hai dây lửa đó nhanh chóng theo thông đạo cổng lớn chạy qua đây, quân quan đi đầu lớn giọng hô lệnh: "Không được loạn đông, không được huyên náo, kẻ kháng lệnh liền chém!"
"Vâng!" Các sĩ binh đồng thanh đáp.
Hiện trường đã khoác lên sát khí sâm nghiêm, từ thông đạo cổng lớn đến viện tử, ba mươi thân binh tay cầm mã đao, mắt nhìn thẳng, đao quang sáng như tuyết.
Trong viện tử, sĩ binh giáp nhẹ xếp hàng chỉnh tề, tay đặt trên cán đao, phân thành hai hàng khống chế người Mã gia, biểu tình binh sĩ băng lãnh khiến bọn người Mã gia hoảng sợ.
Bị không khí uy nghiêm chấn nhiếp, đám người đang làm loạn cũng dần yên lặng, hiện trường yên tĩnh lại. Dưới sự ủng hộ của các quân quan, Tử Xuyên Tú xải bước đến, gã khoác áo choàng đen, áo choàng phất phơ trong gió đêm, thần tình nghiêm trọng, thần sắc lãnh tuấn như thần phục cừu trong truyền thuyết.
Quân quan tiến lên bẩm báo: "Bẩm cáo thống lĩnh đại nhân, người trong phủ Mã gia đều đã bị bắt, tổng cộng hai trăm năm mươi ba người, chờ lệnh đại nhân xử lý!"
Tử Xuyên Tú gật đầu, lạnh lùng hỏi: "Vừa rồi là ai huyên náo?"
Không đợi quân quan chỉ đến, lão thái bà đó giống như dưới đít bị lửa đốt đột nhiên nhảy dựng lên lao đến chỗ Tử Xuyên Tú, móng tay dài gần như sắp chạm vào mắt Tử Xuyên Tú, vệ binh lôi bà ta ra nhưng bà ta vẫn không ngừng mắng chửi: "Cẩu quan, ngươi dám chọc Mã gia chúng ta, chờ đi, ngươi chết không yên đâu! Toàn bộ người nhà ngươi đều phải chết sạch!"
Tử Xuyên Tú trong mắt thoáng qua một tia hàn quang, gã bình tĩnh nói: "Bị ngươi rủa đúng rồi, người nhà ta đều đã chết hết rồi".
Lão bà đó ngẩn người, Tử Xuyên Tú liếc mắt, vệ đội trưởng tâm thần lĩnh hội, xách lão bà đó lên, tay rút đao, sau một tiếng kêu thảm, máu tươi phun đầy đất, đầu lâu lão bà đó lăn lông lốc đến chỗ đám người Mã gia.
"A!" Tiếng nữ nhân gào toáng đánh vỡ sự yên lặng, đám nam nhân mở trừng mắt, nhìn thi thể không đầu co rút dưới đất, ai nấy trong mắt đầy sự kinh hoàng.
Tử Xuyên Tú nhìn đám người đó, chậm rãi nói: "Ta không thích có người ồn ào, các ngươi tốt nhất câm mồm". Ngữ khí lạnh nhạt nhưng có lực lượng trấn nhiếp đáng sợ nhất, một lời của Tử Xuyên Tú lúc này có thể quyết định sống chết nhiều người.
Toàn trường yên lặng vô thành, cả con nít cũng bị không khí khủng bố chấn nhiếp không dám khóc.
Chậm rãi đi qua đám người, Tử Xuyên Tú nhìn mặt từng người một, người bị gã nhìn trúng đều lộ biểu tình kinh hoảng, nữ nhân lén lút khóc, nam nhân cố gắng trấn định che giấu ánh mắt sợ hãi. Khiến Tử Xuyên Tú thất vọng đó là, gã không phát hiện có Mã Duy trong đám người này.
"Tất cả người trong Mã phủ đều được tập trung ở đây sao?"
Quân quan dẫn đội hồi đáp: "Đại nhân, chúng tôi đã lục soát toàn diện. Tất cả người đều bị bắt ra đây".
Tử Xuyên Tú ngẩn ra, Mã Duy đi đâu? Gã nhìn vào đám người Mã gia, lên tiếng hỏi: "Ai là người cầm đầu các ngươi?"
Một lão đầu ốm nhách bước ra, tôn kính cúi lạy Tử Xuyên Tú: "Đại nhân, tôi là quản gia của Mã phủ. Đại nhân, Mã Khâm lão gia là thành viên Nguyên lão hội, Mã gia chúng tôi lại là vọng tộc ở tây nam, ngài không thể tùy tiện dẫn binh lục soát phủ đệ của ông ấy, Mã Khâm lão gia biết sẽ..."
"Mã Khâm đã chết rồi!" Tử Xuyên Tú lạnh lùng ngắt lời lão.
Quản gia sắc mặt trắng nhợt: "Lão gia...Chết...chết rồi", giống như người rơi xuống nước nhìn thấy phao cứu sinh xì hết hơi, lão lộ biểu tình kinh hãi tuyệt vọng, cả thanh âm cũng run rẩy.
Nghe được tin dữ, chúng nhân trong viện than oán rên rỉ, phụ nữ khóc rộ lên.
Tử Xuyên Tú hờ hững nhìn bọn chúng gào khóc than thở, đối với bọn người bình thường cậy chủ hiếp đáp người khác, gã không hề cảm thấy thương xót hay đồng tình.
Đừng thấy lão quản gia đó cung cung kính kính, còn có đám gia đinh đang vật vã khóc lóc mà lầm thương xót bọn chúng, bình thường ở trước mặt dân thường, bọn chúng liền lộ biểu tình cũng hệt như biểu tình của Mã Duy ở trước đám bộ hạ, hung ác, chèn ép, khinh khi người khác.
Gã thong thả nói: "Vọng tộc tây nam cái gì, là quốc tặc thì có. Đừng hi vọng nữa, Mã Khâm cứu không được các ngươi, Mã Duy cũng không thể cứu các ngươi, có thể cứu được mình hay không là do chính bản thân các ngươi. Mã Duy trốn ở đâu, khai đi!"
Nghe ra sát cơ trong lời nói của Tử Xuyên Tú, lão quản gia đó kinh hoảng tè cả ra quần, lão khụy xuống đất: "Đại nhân, Mã Duy đêm đó chỉ là vội vàng quay về, thu thập tài vật rồi vội vàng bỏ đi, chúng tôi cũng không biết ông ấy đi đâu".
"Cái gì!" nguồn
"Đại nhân, lời tôi nói là sự thật". Lão đầu tử đó khấu đầu như gà mổ thóc: "Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng!"
Các binh sĩ chia đám người Mã gia ra để thẩm vấn, khẩu cung đều giống nhau: đêm đó Mã Duy vội vàng về nhà vơ vét một hồi, sau đó nhanh chóng xuất thành, không ai biết hắn đi đâu.
Tử Xuyên Tú ảo não vỗ đầu, gã hối hận đêm đó không có kiên trì truy kích.
Nhìn người Mã gia quỳ trong sân, Tử Xuyên Tú nổi sát cơ, lạnh lùng nói: "Ta nói rồi, có thể cứu các ngươi chính là bản thân các ngươi. Ai biết Mã Duy ở đâu, hiện tại còn có cơ hội nói!"
Không có ai hồi đáp, chỉ có tiếng kêu khóc van xin. Quản gia đó quỳ gối lếch đến ôm chân Tử Xuyên Tú: "Đại nhân, đại nhân! Chúng tôi thật không biết! Tha mạng cho chúng tôi!"
Tử Xuyên Tú cười lạnh: "Rất tốt". Gã hung ác tung chân hất lão già đi, chuyển thân đi ra ngoài cửa.
Văn Hà đuổi theo hỏi: "Đại nhân, xin hỏi xử lí đám người Mã gia thế nào?"
"Ngươi tính sao?"
"Tôi thấy giao chúng cho cơ quan tư pháp xử lý, dùng pháp luật nghiêm trị bọn chúng".
"Pháp luật?" Tử Xuyên Tú trào phúng cười nói: "Lúc Mã Duy tung hoành bá đạo ở Ngõa Lâm, hắn có cố kị pháp luật? Khi Mã Duy hiếp đáp người lương thiện, cơ quan tư pháp há không phải mắt nhắm mắt mở sao? Trên phương diện chính trị, chúng ta không đấu lại bè đảng Mã gia. Văn Hà, kẻ phản quốc xử trí thế nào?"
"Giết!"
"Mưu nghịch phạm thượng, cấu kết ngoại địch mưu hại thượng cấp?"
"Tru diệt cửu tộc!"
Tử Xuyên Tú nhìn thẳng vào mắt Văn Hà, tròng đen mắt phát tán sự lạnh lùng, gã nhẹ nhàng hỏi: "Vậy không phải đã có cách xử lý hay sao? Ngươi còn có nghi vấn gì?"
Lĩnh ngộ ý tứ của Tử Xuyên Tú, Văn Hà rùng mình ớn lạnh: "Đại nhân, tôi không sợ giết người trên chiến trường, nhưng mà..."
"Ngươi lầm rồi, Văn Hà, đây cũng là chiến trường, là trận chiến sinh tử. Thanh âm bỗng trở nên ôn hòa, vị tướng quân trẻ tuổi anh tuấn mệt mỏi nói: "Mã thị gia tộc do thế lực hắc bang quật khởi, hôm nay đã hình thành một con quái vật khổng lồ, thủ đoạn bình thường không thể đối phó chúng. Đả kích hắc bang, vốn không phải là chức trách của quân đội, nhưng tình thế bắt buộc chúng ta không thể không làm. Mười ba năm trước, thống lĩnh Vân Sơn Hà đã ngã xuống trong trận chiến với Mã gia, trận chiến đó giờ chúng ta tiếp tục gánh vác. Quân đội là hi vọng cuối cùng của quốc gia không bị lôi kéo vào thế lực hắc ám. Lôi lệ phong hành, sát phạt quyết đoán, chính là phong cách của chúng ta, chúng ta không phải cảnh sát hay pháp quan, không có thời gian đi tìm chứng cứ và tra chiếu cả đống văn bản pháp luật. Những kẻ này, có lẽ không phải toàn bộ đều liên quan đến Mã Duy làm phản, có lẽ thật có người không liên can, nhưng chúng ta không có thời gian phân biệt. Mã gia hoành hành mấy chục năm, cũng đã đến lúc bọn chúng phải trả giá. Văn Hà, ngươi không cần lo lắng, đây là mệnh lệnh do ta phát bố, không liên lụy đến ngươi".
Văn Hà lộ biểu tình xấu hổ, đợi Tử Xuyên Tú viết xong thủ lệnh và ký tên, y cũng không do dự thêm vào chữ ký của mình bên dưới chữ kí của Tử Xuyên Tú.
Tử Xuyên Tú giật mình: "Ngươi..."
Văn Hà bình thản nói: "Đại nhân, ngài khiến hạ quan phải tự xét lại bản thân rồi. Nếu như có thể, xin cho phép hạ quan kề vai tác chiến với ngài!"
-o0o-

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương