Dẫu Thi Đại không cảm giác đau đớn, nhưng vết thương ở trên đầu ngón tay đang chảy máu là thật.

Giang Bạch Nghiễn biết kiềm chế, không liếm quá lâu, chờ đôi mắt trở về vẻ tỉnh táo, chàng buông ngón tay Thi Đại ra.

Một lúc như thế, ngón cái đầy vệt nước ẩm ướt, bị chàng cọ đến tê dại.

Đầu óc nóng bừng, Thi Đại nhanh chóng rút về.

Nàng cảm thấy lúc này mình nên nói gì đó, để phá vỡ sự yên tĩnh khiến lòng người hoảng loạn này:

"Chàng còn đau không?"

Lời nhảm nhí nhưng có tác dụng.

Thi Đại cố gắng ra vẻ bình tĩnh, chờ Giang Bạch Nghiễn trả lời.

"Không đau nữa, cám ơn nàng."

Giang Bạch Nghiễn cười:

"Đừng quên cầm máu."

Thi Đại gật đầu, vừa lấy thuốc chữa thương từ tay áo ra, đã thấy phía trước đưa đến một chiếc khăn tay.

Giang Bạch Nghiễn khẽ nói:

"Lau đi."

Thi Đại: "..."

Ý chàng là vị trí bị chàng ngậm ban nãy.

Uống máu vốn là hành động không ảnh hưởng gì lớn lao, nhưng đầu lưỡi Giang Bạch Nghiễn nhẹ nhàng quét qua, lại vô cớ nảy sinh một loại mơ hồ, khó nói nên lời nào đó.

Thi Đại nói cám ơn, lau vết nước đầu ngón tay, lúc bôi thuốc vẫn không quên nhắc nhở:

"Chàng cũng mau cầm máu đi."

Với tính tình Giang Bạch Nghiễn, có lẽ lại cảm thấy đây là vết thương nhỏ chẳng đáng để tâm.

Giang Bạch Nghiễn ngoan ngoãn đồng ý, vừa hờ hững xử lý vết thương, vừa rũ mắt nín thở, cảm nhận cơn đau ngón trỏ.

Quấn quýt không ngớt, ngấm vào da thịt...

Đây là nỗi đau trong cơ thể Thi Đại.

Chàng và đau đớn của nàng đang hòa làm một.

Vì thế mà nhức nhối cũng hóa hân hoan tột độ.

Giang Bạch Nghiễn tham lam muốn nhấm nháp nhiều hơn nữa, nhưng nếu đau đớn tăng lên, Thi Đại chắc chắn phải chảy máu.

Chảy máu chẳng phải chuyện tốt, nàng không thích đâu.

Giang Bạch Nghiễn đành kiềm nén suy nghĩ điên cuồng của mình lại.

Nóng ruột nóng gan suốt cả đêm, xem như đã ngăn chặn huyết cổ, Thi Đại gỡ xuống tảng đá lơ lửng trong lòng.

Rất nhanh đã cầm máu, nàng nhìn chằm chằm ngón trỏ, hài lòng vừa ý:

"Xong rồi...!"

Không hổ là thuốc đặc trị của Trấn Ách Ti, vừa bôi lên chưa bao lâu, máu đã ngừng chảy.

Thi Đại quay đầu, xác nhận vết thương của Giang Bạch Nghiễn cũng đã được bôi thuốc xong:

"Chúng ta tập hợp lại với Vân Thanh nhé."

Vô cớ bị cuốn vào ảnh cảnh, nhiệm vụ quan trọng nhất của họ là nhanh chóng tìm lối ra.

Dường như bất kỳ lúc nào, nàng vẫn tràn đầy năng lượng.

Thấy khóe môi Thi Đại khẽ cong, Giang Bạch Nghiễn gật đầu:

"Được."

Sau khi ra khỏi cột đồng, từ xa đã trông thấy Thi Vân Thanh, cậu đang nhỏ tiếng nói gì đó với Nhiếp Trảm, hai người kề nhau rất gần.

Trong ký ức, đây là lần đầu tiên Thi Vân Thanh biểu hiện gần gũi với người lạ.

Thi Đại đến gần mới phát hiện, hóa ra Nhiếp Trảm đang dùng thuật ngôn linh.

Ngôn linh là lời nói đi trước pháp thuật theo sau, lợi dụng linh khí trời đất, khiến lời thốt ra hóa thành sự thật.

Tất nhiên, thuật ngôn linh cũng có chú trọng riêng, tuyệt đối không phải nói gì có đó.

Ví dụ những câu như "ra khỏi cửa nhặt được một trăm lượng", hoặc "tu vi đột nhiên tăng mạnh chỉ sau một đêm", là nói năng linh tinh mơ mộng hão huyền, chẳng thể thực hiện được.

Trong ấn tượng của Thi Đại, tu vi càng mạnh, càng có thể tạo ra được nhiều thứ từ thuật ngôn linh.

Nho sinh lấy văn tu đạo, lúc vừa nhập môn, đọc "nước chảy róc rách", có thể ra một giọt nước trong, bật câu "lửa đốt thảo nguyên", sẽ nhận được một đốm lửa.

Chờ thực lực mạnh hơn, đến cảnh giới Thư Thánh, có thể nói "nước hoàng hà dâng lên trời" gây ra hồng thủy ngút trời.

Trước mắt, Nhiếp Trảm vẫn ung dung đứng bên cột đồng, cười hì hì nói:

"Đệ đệ xem...cái bóng lướt qua."

Có thể tiến vào ba hạng đầu ở đại hội đấu võ, bản lĩnh của vị nho sinh này rất điêu luyện.

Sau khi tay phải của y chuyển động, ánh sáng bóng tối dưới lòng bàn tay thay đổi, bỗng hóa thỏ hoang chạy vào rừng.

Bóng cây xào xạc, thỏ hoang nhanh nhẹn nhảy lên, bất chợt một bóng đen khác đột ngột lao ra.

Nhiếp Trảm cười nói:

"Hổ đói vồ mồi!"

Hổ dữ nhân cơ hội hành động nuốt chửng thỏ hoang, ánh sáng bóng tối chồng lên nhau, cảnh tượng tan biến mất dạng.

Thi Vân Thanh hơi hé miệng, ngơ ngác nhìn chằm chằm mặt đất, đáy mắt lóe sáng.

Dù gì cũng là trẻ con, thích nhất là những loại pháp thuật mới mẻ thú vị như vậy.

Nhiếp Trảm hất cằm, đắc ý bảo:

"Sao nào? Lợi hại đúng không."

Thi Vân Thanh: "?"

"Lợi hại" mà ngươi nói, là chọc ghẹo con nít?

Rời mắt khỏi cái bóng, Thi Vân Thanh giấu đi vẻ ngạc nhiên:

"Cũng tạm."

"Cũng tạm thôi ư?"

Nhiếp Trảm:

"Không được, ta biến cho đệ thêm một cái nữa."

Y cau mày nghĩ ngợi, chớp mắt đã liếc thấy Thi Đại và Giang Bạch Nghiễn.

"Thi tiểu thư, Giang công tử."

Nhiếp Trảm cười:

"Thương thế của Giang công tử sao rồi?"

Giang Bạch Nghiễn:

"Vết thương nhỏ thôi, không có gì nghiêm trọng."

"Chúng ta đi tiếp về trước nhé?"

Thi Đại quan sát xung quanh:

"Nơi này...hình như không thể phân biệt đông tây nam bắc."

Vấn đề lớn rồi đây.

Cảnh tượng bốn phương tám hướng không khác gì nhau, lẫn vào bên trong, hoàn toàn chẳng biết bước tiếp theo nên đi về đâu.

Một khi chọn sai hướng, đi ngược lại với lối ra, xem như tốn công vô ích.

Tiền đề là, trong ảo cảnh thật sự có lối ra.

"Bữa tiệc tối nay có khoảng mười mấy người tại hiện trường."

Thi Đại nói:

"Chúng ta vào đây đã hơn nửa canh giờ, ngay cả bóng dáng của những người khác cũng chẳng thấy đâu."

Phát hiện một mình lẻ loi ở nơi xa lạ, phản ứng đầu tiên là tìm bạn đồng hành.

Nhưng tình huống trước mắt...

Thi Đại lên tiếng:

"Có lẽ ảo cảnh còn lớn hơn chúng ta tưởng tượng."


Nhiếp Trảm than thở:

"Chúng ta sẽ không bị nhốt chết ở đây đấy chứ?

"Ảo cảnh rộng lớn, cần rất nhiều linh khí."

Giọng điệu Giang Bạch Nghiễn bình tĩnh, hời hợt bảo:

"Người bình thường chỉ duy trì được một ngày."

"Vả lại, ảo cảnh được triển khai ở nhà Bách Lý."

Thi Đại tiếp lời:

"Nhà Bách Lý nhiều nha hoàn gã sai vặt như vậy, phát hiện bàn tiệc không còn tiếng động, chắc chắn sẽ vào trong kiểm tra."

Phát hiện bên trong trống rỗng chẳng còn ai, người nhà Bách Lý tất nhiên sẽ đến Trấn Ách Ti báo án.

Nói một cách đơn giản, họ không cần lo sẽ bị nhốt lâu dài trong này.

"Theo ta thấy, cứ ở yên tại chỗ là được."

Nhiếp Trảm lên tiếng:

"Rất khó nói nơi quỷ quái này rốt cuộc lớn đến mức nào, chi bằng yên tĩnh quan sát thay đổi, xem động tác bước tiếp theo của kẻ bày trận."

Thi Đại cũng từng có suy nghĩ này, nghe vậy không phản bác:

"Đúng vậy...di chuyển lung tung như ruồi mất đầu, ngược lại hao tốn thể lực."

Không biết Thẩm Lưu Sương thế nào.

Đáng tiếc Đại Chiêu không có loa phóng thanh, nếu không nàng vừa đi vừa gọi, hiệu quả tìm người tuyệt vời.

Lần này người chết là Bách Lý Tiêu, bốn người ở đây không ai quen biết ông ta, chẳng hay biết gì về vụ án.

Nhiếp Trảm vô cùng đau đầu:

"Chỉ nhốt chúng ta vào ảo cảnh lại không ra tay với chúng ta. Hung thủ đứng sau rốt cuộc đang nghĩ gì? Muốn chém muốn giết, cho cái tin chính xác đi."

Dứt lời nghiến răng:

"Ta chỉ muốn đến nhà Bách Lý ăn chực thôi mà."

Sao lại xui xẻo như vậy chứ?

Giang Bạch Nghiễn lên tiếng:

"Có lẽ hung thủ vẫn còn muốn giết người."

Thi Đại:

"Sao cơ?"

"Ảo cảnh rộng lớn, tất cả mọi người bị chia tách."

Giang Bạch Nghiễn giải thích:

"Nếu muốn ra tay với ai đó, đây là thời cơ thích hợp nhất."

Nơi đây như bãi săn chỉ thuộc về hung thủ, người đó có thể thưởng thức con mồi hoảng hốt lúng túng, tình trạng thảm hại cùng đường bí lối, rồi lại tàn sát mà chẳng ai hay biết.

Giang Bạch Nghiễn từng gặp vô số tà tu và kẻ ác, quá quen thuộc với tâm tư của đám người kia.

Nói một cách chính xác, chàng cũng là một trong số đó.

"Giết người?"

Nhiếp Trảm giật mình:

"Giết ai? Người nhà Bách Lý ư?"

Y vừa dứt lời, khóe mắt liếc ra xa, ngạc nhiên trợn tròn mắt:

"Mau xem phía sau!"

Phía sau làm sao?

Thi Đại xoay người, bỗng ngơ ngác.

Địa ngục trống rỗng, nơi giao nhau giữa trời và đất phía xa, xuất hiện một đội ngũ vô cùng quái lạ.

Dẫn đầu là hai bóng người một đen một trắng, hai tay cầm xích sắt, vóc dáng cao lớn.

Người mặc áo trắng thè cái lưỡi dài, mặt mày nhợt nhạt, người áo đen thân hình cường tráng, khí thế lạnh lẽo, hiển nhiên là Hắc Bạch Vô Thường bắt hồn trong truyền thuyết.

Sau lưng Vô Thường, rất nhiều đầu trâu mặt ngựa và đám tiểu quỷ hỗn loạn, bóng ma lay động, chen chúc quanh một cỗ xe tù.

Nhìn rõ cảnh tượng xe tù, Thi Đại nắm lấy tay phải của Thi Vân Thanh:

"Nếu sợ thì đệ nhắm mắt lại nhé."

Cậu không thèm sợ đâu.

Cậu nhóc khẽ đáp một tiếng, không vùng khỏi tay nàng.

Xe tù được làm bằng đồng, người trong xe không ngoài dự đoán, là Bách Lý Tiêu chết thảm.

Y phục bị thiêu cháy nát bươm, chỉ còn lại vài miếng vải dính trước người.

Làn da lộ ra ngoài thảm chẳng nỡ nhìn, da thịt nứt toạc, giăng đầy vết bỏng, sau lưng máu me đầm đìa, không còn một phần thịt nào nguyên vẹn.

Vì khi còn sống chịu đau khổ khủng khiếp, Bách Lý Tiêu chết không nhắm mắt, trợn to đôi mắt đỏ ngầu, ngũ quan dữ tợn.

Nhiếp Trảm nào đã thấy qua cảnh tượng như vậy, trợn mắt líu lưỡi:

"Trời ơi..."

"Tội phạm Bách Lý Tiêu."

Bạch Vô Thường dẫn đầu tươi cười rạng rỡ, giọng nói không lớn, lại vang vọng bên tai rõ ràng:

"Phóng hỏa giết người, phán vào địa ngục cột đồng tầng sáu, chịu hình phạt lửa thiêu trăm năm."

Quả nhiên là trừng trị tội ác phóng hỏa.

Lòng Thi Đại khẽ động, trong khóe mắt, liếc thấy bóng áo trắng.

Giang Bạch Nghiễn ngó lơ đám yêu ma quỷ quái mặt mũi đáng sợ kia, tung người nhảy lên nóc xe tù.

Nhiếp Trảm bị hành động của chàng dọa sợ: "?"

"Oa."

Nhiếp Trảm thấy mà than thở:

"Vị huynh đệ này to gan vậy sao?"

Thi Đại không hề ngạc nhiên:

"Chàng ấy nhìn ra đám tiểu quỷ kia không có ý đối địch."

Nếu có, Giang Bạch Nghiễn sẽ rút kiếm chẳng chút do dự.

Xe đồng không thể phá mở từ bên ngoài, Giang Bạch Nghiễn đứng trên nóc xe, đánh giả tỉ mỉ tình hình bên trong.

Mùi hôi cháy khét ập đến, trong biểu cảm cứng đờ của Bách Lý Tiêu, trừ đau đớn còn có sợ hãi rõ rệt.

Hẳn là ông ta từng khóc, đôi mắt đỏ khiếp người, xuống dưới nữa...

Ánh mắt Giang Bạch Nghiễn khựng lại.

Thi thể được bày một tư thế quái dị, như đang cầu xin tha thứ, có một vết đao bắt mắt ngay ngực.

Một đao xuyên tim, gọn gàng lưu loát, xung quanh loang ra một mảng máu lớn.

Nhìn màu sắc đỏ rực của máu, là vết thương khi còn sống.

Hệt như đám quỷ quạt gió quanh cột đồng, Hắc Bạch Vô Thường chẳng buồn để ý Giang Bạch Nghiễn, quay đầu nhìn thoáng qua rồi tiếp tục tiến về trước.

Giang Bạch Nghiễn nhảy xuống xe tù, miêu tả đơn giản những gì mình thấy.

"Vết đao?"

Nhiếp Trảm nghĩ ngợi:

"Bách Lý Tiêu không phải bị thiêu chết?"

"Ừm."

Giang Bạch Nghiễn nói:

"Vết đao cắm thẳng, thành thạo dứt khoát, hung thủ cực giỏi đao pháp."

"Trong buổi tiệc, chúng ta từng thấy dáng vẻ Bách Lý Tiêu còn sống."

Nhiếp Trảm nắm tóc lung tung:

"Hung thủ muốn giết ông ta, lại bố trí tất cả...tên kia chắc chắn đang ở trong ảo cảnh, làm sao để tóm ra đây?"

Đáp lại y là một tiếng chuông ngân.


Chuông được gõ vang, luôn có vẻ trong trẻo kéo dài, khiến cõi lòng an ổn.

Nhưng lúc này trong địa ngục lại mang một ý nghĩa khác.

Từng hồi chuông quanh quẩn, mịt mờ không ngớt, như bùa đòi mạng khắp chốn, làm lòng người hốt hoảng.

Ngay sau đó, là một tiếng cười sắc bén:

"Địa ngục tầng sáu, khách đã đủ đầy."

Là giọng nói quái dị trước khi bắt đầu ảo cảnh!

Thi Vân Thanh siết chặt trường đao, lộ ra tư thế đề phòng, đến gần Thi Đại hơn một bước.

"Hoan nghênh khách mới."

Âm thanh khó phân nam nữ truyền đi khắp chốn, khẽ cười:

"Tiến vào tầng thứ nhất của địa ngục."

Thi Vân Thanh buồn bực lên tiếng:

"Tầng thứ nhất?"

"Địa ngục tầng thứ nhất."

Giang Bạch Nghiễn mở lời:

"Ngục rút lưỡi."

Tên như ý nghĩa, địa ngục rút lưỡi trừng phạt những kẻ châm ngòi ly gián, phỉ báng nói dối.

Trong tầng này, tội phạm buộc phải chịu đựng hình phạt rút lưỡi, đau đớn dữ dội chẳng chịu nổi.

Trong địa ngục trống vắng xa xôi, lại truyền đến một tiếng chuông ngân.

Âm thanh quái dị bật cười không ngừng, giọng điệu gần như biến hình:

"Khách mới tên..."

"Bách Lý Lương."

Tiếng nói quái dị vừa dứt, ảo cảnh bỗng dưng thay đổi.

Cột đồng cao ngất lần lượt tan biến, sắc trời càng tối tăm hơn, như trải đầy máu tươi.

Dấn thân vào trong, Diêm Thanh Hoan nuốt nước bọt.

Rất khó tin.

Hắn sống yên ổn ở Giang Nam suốt mười bảy năm, chưa từng gặp qua chuyện ly kỳ nhường ấy.

Rốt cuộc nhà Bách Lý đã xảy ra chuyện gì, gây ra phiền phức lớn đến vậy?

Quan sát xung quanh một lượt, Diêm Thanh Hoan siết chặt châm bạc trong tay.

Quỷ môn mười ba châm, không chỉ đối phó con người, cũng có hiệu quả với yêu quỷ.

Những gì âm thanh quái dị kia nói như một lời tuyên án, chờ nó nói xong, ảo cảnh đã hóa thành địa ngục rút lưỡi.

Từng bóng người bị trói trên cột sắt, hai chân quỳ dưới đất, bị ép phải ngẩng đầu.

Tiểu quỷ đừng trước mặt người đó, tay cầm kiềm sắt, kẹp lên đầu lưỡi, lôi kéo xé rách lặp đi lặp lại.

Tiếng kêu rên gào khóc không ngớt bên tai, gió lạnh tiêu điều, thổi thẳng vào xương tủy.

"Không cần lo lắng."

Diêm Thanh Hoan nhìn người sau lưng:

"Ta từng thăm dò, tiểu quỷ ở đây không tổn thương con người."

Nơi tầm mắt nhìn thấy, là hai nữ nhân mặt mày tái nhợt.

Chủ mẫu Diệp Vãn Hành và một thiếu nữ tướng mạo bình thường.

Vì sợ hãi quá độ, Diệp Vãn Hành không còn bình tĩnh như ngày thường, sắc mặt trắng bệch như giấy, lặng im chẳng nói tiếng nào.

Bên cạnh bà ta, là nha hoàn thân cận Thanh Nhi.

"Diêm công tử."

Thanh Nhi khóc đến sưng mắt:

"Sao lại có người chết nữa? Liệu chúng ta có..."

Nàng ta bị suy đoán của mình dọa cho run lẩy bẩy.

"Không làm chuyện trái lương tâm, chẳng sợ quỷ gõ cửa."

Lau mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, Diêm Thanh Hoan miễn cưỡng nở nụ cười:

"Địa ngục chỉ phạt những kẻ có tội. Chẳng phải âm thanh kia đã nói rồi sao? Tiêu tam bá từng phóng hỏa, mới..."

Người đã khuất là lớn nhất, hắn không nói tiếp nữa.

Diêm Thanh Hoan hít sâu một hơi, chuyển chủ đề:

"Nếu thật sự gặp phải phiền phức, ta sẽ dốc hết sức bảo vệ mọi người."

Nói ra rồi.

Một trong những câu thoại hắn muốn nói nhất, "ta sẽ bảo vệ ngươi".

Nhưng mà chẳng vui vẻ nổi.

Bởi vì chính bản thân hắn cũng cực kỳ sợ hãi.

Nhưng trước mặt hắn, là chủ mẫu nhà Bách Lý quen sống an nhàn sung sướng, một tiểu cô nương tuổi tác còn nhỏ, không biết gì về yêu quái quấy nhiễu.

Một khi hắn để lộ vẻ sợ sệt, chắc chắn sẽ khiến hai người họ hoảng loạn, càng thêm khủng hoảng bất an.

Diêm Thanh Hoan hít sâu, ưỡn thẳng lưng.

"Vả lại, chúng ta đi về trước, có lẽ sẽ gặp nhiều người hơn."

Diêm Thanh Hoan cười bảo:

"Đến lúc đó sẽ an toàn."

Dẫu rất có thể hung thủ cũng lẫn vào bên trong.

Diêm Thanh Hoan nuốt câu này vào cổ họng, không muốn dọa họ.

"Đa tạ Thanh Hoan."

Diệp Vãn Hành miễn cưỡng cười đáp:

"Gặp phải chuyện này, nhà chúng ta..."

Bà ta không nói tiếp được nữa, chẳng biết nghĩ đến chuyện gì, bỗng rùng mình.

Chờ Diệp Vãn Hành hoàn hồn, sắc mặt tái nhợt.

Mấy con tiểu quỷ chậm rãi bước qua, phát giác hơi thở người sống, nghiêng đầu nhìn sang ba người họ.

Bóng ma không có ngũ quan, cảm giác áp lực mãnh liệt lại như hình với bóng, nhìn nhau thế này, nỗi sợ hãi tựa sóng biển, từ lòng bàn chân xông thẳng lên đầu.

Thanh Nhi run rẩy tiến lên một bước, che chắn Diệp Vãn Hành sau lưng.

Diêm Thanh Hoan biết ma quỷ ở đây không tổn thương con người, bảo vệ hai người, nhìn sang bên cạnh.

Diệp Vãn Hành trước nay vui buồn không lộ ra mặt, dẫu đang ở đâu, vào lúc nào, vẫn luôn tươi cười.

Hóa ra bà ta nhát gan đến vậy? Hoặc là...

Tiểu quỷ xoay người, kéo theo xích sắt rời đi.

Hàm răng Thanh Nhi run lập cập:

"Phu nhân, không sao chứ?"

Diệp Vãn Hành gật đầu.

Diêm Thanh Hoan thuận thế hỏi:

"Diệp bá mẫu sợ ma?"

"Đúng vậy."

Nhẹ vuốt lồng ngực, hơi thở Diệp Vãn Hành không ổn định, giọng điệu vẫn dịu dàng như cũ:


"Hồi nhỏ đi đường đêm, từng gặp lệ quỷ, về sau rất sợ hãi, để cậu chê cười rồi."

"Giọng nói kia bảo, khách của tầng địa ngục này là Lương bá phụ."

Diêm Thanh Hoan hơi đau đầu:

"Chúng ta không biết ông ta ở đâu...ơ?"

Diêm Thanh Hoan khựng lại.

Sự bình tĩnh gắng gượng chống đỡ rơi ào xuống đất, Diêm Thanh Hoan đột ngột nhảy lên, vẫy cao đôi tay:

"Thi Đại! Bạch Nghiễn! Vân Thanh đệ đệ ơi!"

Cái gì là nắng hạn gặp mưa rào, xa quê gặp cố nhân.

Cuối cùng hắn! Gặp được bạn mình rồi!

Thi Đại mừng rỡ, cười tủm tỉm vẫy tay với hắn:

"Huynh không sao chứ? Có bị thương không?"

Sau khi ảo cảnh thay đổi, nhóm người Giang Bạch Nghiễn không bị tách sang chỗ khác.

Họ đi rồi lại nghỉ, vậy mà gặp được Diêm Thanh Hoan.

Theo Diêm Thanh Hoan giới thiệu, cô nương trẻ tuổi bên cạnh hắn là thị nữ thân cận của Diệp Vãn Hành.

Sắc mặt Diệp Vãn Hành tiều tụy, trâm ngọc cài tóc rơi rớt hơn phân nửa, vẫn còn sót lại vài phần phong phạm đương gia chủ mẫu, nhìn thấy họ, mỉm cười đoan trang:

"Bình an thì tốt."

Thanh Nhi có gương mặt trái xoan, ngũ quan bình thường, thanh tú ngoan ngoãn, vì quá sợ hãi, bờ môi run nhẹ.

"Nhà Bách Lý có không ít nha hoàn gã sai vặt."

Nhiếp Trảm nói thẳng không kiêng kỵ:

"Họ vào đưa rượu đưa món ăn, phát hiện trong phòng trống không, chẳng phải sẽ trực tiếp bẩm báo Trấn Ách Ti ư?"

"Trong thời gian ngắn, chẳng ai vào đâu."

Diệp Vãn Hành chần chừ đáp:

"Rượu và thức ăn đã chuẩn bị đầy đủ, hạ nhân hiểu quy tắc, không tự tiện xông vào."

Còn về những người hầu thân cận, đều bị kéo vào ảo cảnh như Thanh Nhi.

Thi Đại đã chuẩn bị tâm lý:

"Chờ sáng mai không ai ra khỏi sảnh tiệc, họ mới phát giác."

Cả nhóm bị nhốt trong không gian kín, từng người lần lượt chết đi, chẳng phải là hình thức sơn trang bão tuyết thường gặp trong tiểu thuyết trinh thám đấy ư.

Còn là loại rất đặc sắc kiểu Đại Chiêu nữa.

Thi Đại hứng thú với vấn đề khác hơn:

"Bách Lý Lương là ai?"

"Người của nhánh lẻ, hắn từng nói chuyện với A Tương trong bữa tiệc."

Diệp Vãn Hành đáp:

"Là người mặc áo choàng tím, mặt trắng không có râu kia."

Thi Đại nhớ ra rồi.

Là người trung niên rất khách sáo với Thẩm Lưu Sương, vừa gặp mặt đã chào hỏi nàng ta.

"A Lương có tiếng tốt tính."

Sắc mặt Diệp Vãn Hành hơi phiền muộn:

"Ai sẽ ra tay với hắn chứ?"

Giang Bạch Nghiễn không định nói lời khách sáo với bà ta, thẳng thắn hỏi:

"Diệp phu nhân có biết gì về ngọn nguồn của vụ án này không?"

Diệp Vãn Hành sửng sốt, mệt mỏi lắc đầu:

"Chuyện hai huynh đệ họ làm, tất nhiên ta không biết."

Bà ta ngẫm nghĩ một lúc, dịu giọng nói:

"Bách Lý Tiêu tính tình lạnh nhạt, bình thường hơi ngang ngạnh một chút. Nhưng ta chưa từng nghe nói hắn phóng hỏa."

Diệp Vãn Hành lên tiếng:

"Bách Lý Lương lại càng tuân thủ quy tắc. Hắn xuất thân nhánh lẻ, đối xử tốt với mọi người, siêng năng chăm chỉ, chưa từng cãi nhau với ai, dựa vào sức mình, giúp việc làm ăn của vài cửa hàng thịnh vượng."

Nói đến đây, âm cuối bà ta run nhẹ:

"Lẽ nào hắn...thật sự bị rút lưỡi?"

"Lúc kiểm tra thi thể Bách Lý Tiêu, tất cả máu trước ngực ông ta đã đông lại."

Giang Bạch Nghiễn cất lời:

"Suy đoán thời gian, hẳn ông ta đã chết khi bắt đầu ảo cảnh thứ nhất."

Thi Đại nghe hiểu ẩn ý của chàng:

"Bây giờ bắt đầu ảo cảnh thứ hai, rất có thể hung thủ đã ra tay với Bách Lý Lương?"

Giết người càng sớm, càng có lợi cho hung thủ.

Chờ Bách Lý Lương tập trung với những người khác, muốn giết ông ta sẽ rất khó khăn.

Diêm Thanh Hoan ngơ ngác:

"Vết máu gì trước ngực? Chẳng phải Bách Lý Tiêu bị lửa thiêu chết sao?"

Hắn từng thấy xe tù được trăm quỷ vây quanh từ xa, nhớ rõ toàn thân Bách Lý Tiêu đầy vết bỏng.

"Giang Bạch Nghiễn đến gần quan sát tỉ mỉ."

Thi Đại cất lời:

"Trước ngực ông ta có vết đao, một nhát xuyên tim."

"Một đao xuyên tim?"

Diệp Vãn Hành đột nhiên lên tiếng:

"Vết đao...có phải là một đường dựng thẳng?"

Giang Bạch Nghiễn ngước mắt:

"Đúng vậy."

Nhiếp Trảm tò mò:

"Chuyện đó có ý nghĩa gì?"

"Mọi người từ nơi khác đến, có điều không biết."

Diệp Vãn Hành mở lời:

"Khu vực Giang Nam, có một vị...hiệp sĩ trừ gian diệt ác, rất giỏi dùng đao."

Nhắc đến chuyện này, Diêm Thanh Hoan là người có quyền lên tiếng nhất, nhanh nhẹn bổ sung:

"Không rõ thân phận người này, tuổi tác, tướng mạo, thậm chí là nam hay nữ cũng chẳng ai hay biết. Vì giết người thường dùng một đao xuyên tim, người đời gọi là Trảm Tâm Đao."

Trong tiểu thuyết mà hắn từng đọc, rất nhiều nhân vật đều lấy người đó làm mẫu.

Nghe miêu tả...Trảm Tâm Đao đã đến Việt Châu, vào phủ Bách Lý?

"Nghe nói Trảm Tâm Đao giết người, rất chú trọng lấy mạng chỉ trong một đao."

Diệp Vãn Hành nói:

"Sử dụng ảo cảnh, kéo theo nhiều người như hôm nay, trước giờ chưa từng có. Liệu có phải ai đó lấy Trảm Tâm Đao làm cớ, mượn danh tiếng này hại người không?"

"Rất có thể."

Diêm Thanh Hoan gật đầu:

"Hơn nữa...trong yến tiệc, hẳn không có ai là Trảm Tâm Đao?"

Nhìn ra Thi Đại hoang mang, Diêm Thanh Hoan giải thích cho nàng:

"Bắt đầu từ khi ta sinh ra, danh hiệu Trảm Tâm Đao đã được lan truyền rộng rãi. Tính toán tuổi tác, người đó trẻ nhất cũng đã độ bốn mươi."

Loại trừ những tiểu bối ở hiện trường, chỉ còn lại nhóm người nhà Bách Lý.

Diêm Thanh Hoan cảm thấy không một ai giống với vị đao khách kia.

"Trảm Tâm Đao từng xuất hiện khắp nơi ở Giang Nam, hành tung bất định, dãi nắng dầm mưa."

Diêm Thanh Hoan nói:

"Các trưởng bối nhà Bách Lý bận rộn kinh doanh, không thể rời khỏi Việt Châu."

Manh mối tới đây đứt đoạn, Thi Đại tập trung suy nghĩ.

Bất kể người đến là bản gốc hay giả mạo, hung thủ dùng cách thức của Trảm Tâm Đao để giết người, chắc chắn phải có lý do đặc biệt nào đó.

Nàng hiểu biết ít ỏi về Việt Châu, nghĩ không ra nguyên nhân, nghe Nhiếp Trảm lên tiếng:

"Tiếp theo chúng ta phải làm sao?"

Bị cuốn vào ảo cảnh, cũng đã hơn nửa canh giờ.

Y cứ tiến về trước không mục đích, lúc này hai chân mỏi nhừ, như cọng bún mềm oặt.

Thi Đại chẳng buồn suy nghĩ:

"Ở lại đây đi, nghỉ ngơi một lúc."

Nàng chỉ cột sắt sừng sững cách đó không xa:

"Vừa khéo có thể tựa lưng vào đó."

Nhiếp Trảm như được đại xá, hưng phấn ôm quyền:


"Thi tiểu thư anh minh!"

Gần cột sắt có tốp năm tốp ba tiểu quỷ vây quanh, Diệp Vãn Hành nhìn thoáng qua, không nói thêm nữa.

Thanh Nhi sợ đến độ chẳng dám ngước mắt, ngoan ngoãn theo sau phu nhân, trải khăn tay dưới đất cho bà ta, tránh dính bụi bẩn.

Diêm Thanh Hoan cũng mệt muốn chết, tựa lưng vào cột sắt, thần kinh căng chặt thả lỏng vài phần.

Thi Vân Thanh vẫn rất sung sức, nhìn ngó xung quanh, duỗi tay chọc ghẹo tiểu quỷ.

Thi Đại thoải mái ngồi xuống, một tay chống cằm, nhìn sang Giang Bạch Nghiễn:

"Chàng có muốn ngủ một lúc không?"

Giang Bạch Nghiễn:

"Sao cơ?"

"Chàng chuyển dời đau đớn, chẳng phải đã tốn rất nhiều sức lực rồi ư?"

Dáng vẻ Thi Đại như thể "chuyện gì ta cũng biết hết nha", nàng khẽ nhếch môi:

"Tối qua cũng ngủ không ngon ha?"

Tối qua, nàng và Giang Bạch Nghiễn vì chuyện con buôn giao châu bận rộn đến tận giờ tý, hôm nay gặp chàng, dưới mắt Giang Bạch Nghiễn có quầng thâm nhạt.

Vốn đã ngủ không ngon, huyết cổ lại phát tác, gần như cạn kiệt linh khí, vất vả trong ảo cảnh lâu như vậy, dẫu có là người sắt cũng chẳng chịu nổi.

Thế nên khi Nhiếp Trảm hỏi kế hoạch tiếp theo, Thi Đại đã vô thức đáp "nghỉ ngơi".

Giang Bạch Nghiễn rũ mắt mỉm cười.

Tối qua ngồi suốt cả đêm, chàng chưa từng vào giấc ngủ.

Với chàng nghỉ ngơi chẳng mấy quan trọng, ngày xưa khi săn giết yêu quỷ, Giang Bạch Nghiễn đã từng thử ba ngày hai đêm không chợp mắt.

Bất kể thế nào, giữ được mạng là tốt lắm rồi.

Đối diện với yêu cầu của Thi Đại, chàng lại chẳng nói nổi lời từ chối.

"Ngủ nha, ngủ nha."

Thi Đại vỗ ngực:

"Chợp mắt nghỉ một lúc cũng được. Có ta ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu mà."

Ở ảo cảnh quá lâu, kiểu tóc nàng hơi rối, vài sợi rũ trước trán, nhẹ nhàng phất phơ, như nhành liễu bị gió thổi bay.

Ánh mắt Giang Bạch Nghiễn di chuyển theo nó, rồi lặng lẽ rời mắt:

"Đa tạ."

Hiển nhiên chàng cực kỳ mệt mỏi, tựa vào cột sắt sau lưng, không lâu sau đã nhắm hai mắt lại.

Mọi người đều rã rời, nhất thời không ai lên tiếng.

Thi Đại lười biếng hoạt động tứ chi, khóe mắt liếc qua góc nghiêng của Giang Bạch Nghiễn.

Bình thường Giang Bạch Nghiễn luôn đượm ý cười, rất nhiều lúc, thực ra đáy mắt chàng chỉ toàn lạnh lẽo.

Mắt hoa đào đẹp thì đẹp thật, sinh ra trên mặt chàng lại như ngọc đen lạnh lùng, dù là mày mắt cong cong cũng khiến người ta thấy sắc bén như lưỡi dao.

Lúc này chàng nhắm mắt rũ mi, sắc mặt an ổn, được ánh sáng mờ nhạt phác họa đường nét, hệt như bức tranh thủy mặc tĩnh mịch.

Sống lưng gầy gò thẳng tắp, trông ngoan ngoãn quá đỗi.

Nàng đang đánh giá với vẻ mới lạ, đột nhiên trông thấy hàng mi Giang Bạch Nghiễn run lên, bỗng dưng mở mắt, tầm mắt hai người giao nhau.

Thi Đại: "..."

Chết mất thôi, bị bắt tại trận luôn.

Chỉ cần nàng không ngại, người ngại sẽ là người khác.

Thi Đại vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì:

"Sao vậy?"

Ánh mắt lướt qua gò má nàng, ngừng lại một thoáng, như thể đang xác nhận nàng chưa từng rời khỏi.

Giang Bạch Nghiễn dịu giọng đáp:

"Không có gì."

Chàng không nói thêm, khép mắt lại.

Lòng Thi Đại cảm thấy khó hiểu, chẳng hỏi thêm được, đành dựa vào cột sắt, xoa đầu đệ đệ theo thói quen.

Thi Vân Thanh liếc nàng, mài răng, nhưng không tránh né.

Manh mối vụn vặt, Thi Đại cố gắng sắp xếp lại.

Một là liên quan đến tai họa diệt thế.

Thi Kính Thừa và Thư Thánh cùng đến Việt Châu, chắc chắn không phải trùng hợp, liệu có liên quan đến tai ương mà A Ly đã nói không?

Hai là vụ án trước mắt.

Hung thủ giết người, tám phần là muốn trả thù, nhìn tình hình này, nói không chừng sẽ còn người bị hại thứ ba.

Sắp xếp lại manh mối đã biết một lượt, đôi mắt Thi Đại trống rỗng, không kịp đề phòng, liếc thấy Giang Bạch Nghiễn mở mắt.

Khác hẳn với vẻ bình tĩnh khi trước, lần này dường như chàng giật mình tỉnh dậy từ trong mộng, hàng mày cau chặt.

Sau khi chàng chớp mắt, che giấu vẻ u ám nơi đáy mắt, lại trở về cảm xúc thản nhiên ôn hòa.

Thi Đại:

"Chàng mơ thấy ác mộng hả?"

Vẻ mặt Giang Bạch Nghiễn như thường, nhắm mắt đáp:

"Không sao."

Biết ngay chàng sẽ nói hai chữ này mà.

Thi Đại chống cằm bằng tay phải, mỉm cười thần bí:

"Ta có bí quyết để không thấy ác mộng nữa nè."

Giang Bạch Nghiễn thuận theo ý nàng:

"Bí quyết gì?"

"Trước khi chàng vào giấc ngủ, có thể nghĩ đến ta...hoặc cái gì đó khác."

Thi Đại lên tiếng:

"Chẳng phải có câu ban ngày nghĩ gì ban đêm sẽ mơ thấy sao? Lấy ví dụ nhé, chàng nghĩ đến ta, rất có thể sẽ mơ thấy ta đó."

Dứt lời nàng siết chặt nắm đấm, vung ra trước mặt:

"Ta sẽ bảo vệ chàng, giúp chàng đuổi hết mấy thứ dơ bẩn kia đi."

Giang Bạch Nghiễn nhếch môi, nửa đùa nửa thật:

"Nàng vào mộng của ta...có lẽ sẽ sợ lắm."

Thi Đại lập tức sửa lời mà chẳng hề có gánh nặng tâm lý gì:

"Vậy thì đổi lại chàng bảo vệ cho ta nhé. Hai người ở cạnh nhau vẫn tốt hơn một người mà."

Yên lặng một lúc, Giang Bạch Nghiễn cười khẽ:

"Được."

Trước khi tỉnh giấc, quả thật chàng đã mơ thấy ác mộng.

Giang Bạch Nghiễn thường xuyên gặp ác mộng.

Thuở chàng còn nhỏ, trong mơ toàn là chân cụt tay đứt.

Giang phủ cháy lớn, thi thể đẫm máu, bóng đen cầm đao lấp đầy giấc mơ của chàng, mỗi đêm giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh thấm ướt sống lưng.

Về sau cũng sẽ mơ thấy tà tu và nhà giam tối tăm không thấy mặt trời kia.

Ví dụ như ban nãy, trong mơ là cảnh tượng vài năm trước bị lấy nước mắt giao nhân.

Địa lao tối tăm ẩm ướt, tà tu tay cầm roi dài có gai nhọn, nhấc tay vung qua, tung tóe máu tươi đỏ thắm.

Giang Bạch Nghiễn đã quá quen thuộc với những giấc mơ thế này.

Mộng đẹp dịu dàng bình tĩnh, ngược lại quá đỗi hiếm hoi với chàng.

"Ngủ tiếp đi."

Ánh mắt Thi Đại ngập vẻ mong chờ, trong tròng mắt trắng đen rõ ràng kia là ý cười rạng rỡ:

"Chàng thử cách của ta xem, nói không chừng sẽ có ích nha."

Ngày xưa nàng muốn ăn bánh kem dâu tây, muốn đến công viên trò chơi, thường hay dùng cách này.

Dù không chắc một trăm phần trăm sẽ mơ thấy, nhưng xác suất khá lớn.

Giang Bạch Nghiễn đáp:

"Được."

Dẫu không ôm quá nhiều hi vọng, nhưng trước khi nhắm mắt, chàng vẫn nghe lời, miêu tả mấy lượt mày mắt của Thi Đại trong lòng.

Chóp mũi thoáng qua hương hoa dành dành ngọt ngào trong trẻo của nàng.

Cơn buồn ngủ kéo đến, tầm mắt đen tối.

Điều khiến Giang Bạch Nghiễn bất ngờ là, trong mơ chàng thật sự nhìn thấy Thi Đại.

Là một giấc mộng hoàn toàn khác biệt với bất kỳ thời khắc nào trong quá khứ.

Ý xuân mờ mịt, sắc trăng như lụa.

Mùi hương chẳng biết tên vấn vít lượn lờ, như hương mai mùa đông, lại như dành dành nở rộ độ cuối xuân.

Thi Đại ngồi bên giường.

Trong phòng ngủ của chàng.

P/S: Đoán xem, anh ta mơ gì =)))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương