Đây là gốc hòe đã trăm năm, mùa đông lá rụng xác xơ, chỉ còn lại những nhánh cây trụi lủi.

Cành cây nghiêng ra, cái bóng rơi vào đáy mắt Giang Bạch Nghiễn, u ám khó đoán.

Bị giam cầm trong một không gian mờ ảo nhỏ bé, Thi Đại muốn tránh, cũng không có đường lui.

Ngửi thấy mùi thơm mát lạnh quen thuộc, nàng ổn định lại tinh thần:

"Có ý gì?"

Bàn tay đang đè sau gáy nàng hơi siết lại, Giang Bạch Nghiễn nhắm mắt lại mở ra, che giấu dục vọng không thể cho ai biết:

"Nếu như..."

Chàng rất giỏi nói dối.

Lúc này thốt ra những lời nửa thật nửa giả, ngay cả chàng cũng chẳng phân biệt nổi đâu là thật, đâu là giả.

"Nếu như ta là kẻ gian có ý đồ xấu với nàng."

Giang Bạch Nghiễn chậm rãi lên tiếng:

"Cố ý tiếp cận nàng, lấy lòng nàng, được nàng tin tưởng, lại ra tay tổn hại nàng...nàng phải làm sao?"

Nguy rồi.

Nguy rồi, nguy rồi!

Thi Đại còn chưa nói gì, hồ ly trắng bên cạnh đã dựng thẳng đuôi, lòng vang lên hồi chuông cảnh giác.

Nó rất rõ tính cách của Giang Bạch Nghiễn, biết trong xương tủy người này chẳng phải lương thiện gì, nói mấy câu ấy trước mặt Thi Đại...

Chàng chàng chàng, lẽ nào chàng thật sự muốn ra tay?

A Ly lấy hết can đảm căng chặt người, chuẩn bị bất kỳ lúc nào cũng có thể cào chàng một vuốt.

Quay lưng lại với ánh sáng, nửa gương mặt Giang Bạch Nghiễn chìm vào bóng tối, nửa mờ nửa tỏ.

Sự ngạc nhiên ban đầu dần dần tan đi, Thi Đại bình phục nhịp tim mãnh liệt, khiến bản thân giữ bình tĩnh.

Thực ra Giang Bạch Nghiễn là người để lộ mũi nhọn, khi chàng rút kiếm trừ yêu, sát khí mạnh mẽ vô địch.

Nhưng sự nguy hiểm này chưa từng bộc lộ trước Thi Đại...

Lúc bị đè lên gốc cây, nàng cảm nhận được nguy cơ hiếm có trên người Giang Bạch Nghiễn, dẫu chỉ trong một thoáng ngắn ngủi.

Lòng Thi Đại nảy sinh cảnh giác theo bản năng.

Nhưng khi nàng tập trung nhìn kỹ lại, tính công kích quanh người Giang Bạch Nghiễn tan biến mất dạng, chàng nhìn nàng với vẻ như cười như không, khóe môi khẽ nhếch.

Như thể những gì chàng làm chàng nói, chỉ là trò đùa.

"Lúc ta đi đến Miêu Cương, từng gặp tình cổ."

Giang Bạch Nghiễn dịu giọng nói:

"Tình cổ không thần kỳ như lời đồn. Nói đến cùng, chỉ khiến cổ trùng lấp đầy nửa phần đầu của người đó, trở thành kẻ ngốc không có đầu óc, đành phải dựa dẫm vào người hạ cổ."

Lúc sóng vai đi cùng Thi Đại, chàng từng nghĩ đến tình cổ.

Làm vậy nàng sẽ một lòng một dạ nhìn mỗi mình chàng, ngoan ngoãn mềm mại, không liên quan gì đến người khác nữa.

Thế nhưng ngay sau đó, chàng lại nhớ đến đôi mắt hạnh ngập nước của Thi Đại.

Sau khi bị hạ tình cổ, chẳng khác nào con rối mặc người ta bày bố.

Giang Bạch Nghiễn nhớ đến nam nhân mình từng gặp ở Miêu Cương, ngoan hiền trăm bề, nép sát bên người cổ nữ, đôi mắt đen như động không đáy.

Chàng thấy, Thi Đại không nên có đôi mắt như vậy.

"Nam nhân kia giữa đường gặp chuyện bất bình cứu giúp cổ nữ một mạng, nhưng lại vì không có tình cảm với nàng ta, đã bị hạ tình cổ."

Giang Bạch Nghiễn lên tiếng:

"Nàng xem, lương thiện chưa chắc đã được báo đáp. Một khi kẻ ác nảy sinh ý xấu, có vô số cách để nàng ở lại bên cạnh hắn."

Thi Đại yên lặng một thoáng.

Thi Đại hoảng hốt gật đầu:

"Ta biết, ví dụ như nhốt trong phòng tối khóa lại bằng xích sắt, hoặc là biến người đó thành búp bê con rối, để nàng ta cả đời ngoan ngoãn nghe lời."

Nàng ngẫm nghĩ:

"Còn có một cách, toàn tâm toàn ý đối xử với nàng, xâm nhập vào cuộc sống của nàng từng li từng tí, khiến nàng không thể rời xa mình được. Đồng thời ly gián nàng với tất cả người thân bạn bè, nàng trở thành người cô độc không chỗ dựa, sẽ càng ỷ lại vào người yêu duy nhất của mình."

Nữ sinh đại học thế kỷ hai mươi mốt, có ai chưa từng đọc vài ba bộ tiểu thuyết chứ.

Những câu chuyện yêu đương cưỡng chế là trào lưu kéo dài không ngớt, Thi Đại từng đọc thử vài quyển, đã thuộc nằm lòng thao tác của nhân vật chính.

Xâm chiếm, độc hưởng, uy hiếp, dọa dẫm, phòng tối.

Bình tĩnh mà nói, nàng không thích thế.

Đọc tiểu thuyết có lẽ còn tìm được đôi chút kích thích, nếu trong hiện thực, rất khó có người chấp nhận chuyện đó?

Nàng chọn báo quan ngay.

Nếu người kia đã có tình cảm mặn nồng với phòng tối như vậy, chi bằng hoàn thành tâm nguyện tiễn hắn vào nhà lao.

Giang Bạch Nghiễn: "..."

Nghe cái miệng nhỏ của Thi Đại lải nhải quen cửa quen nẻo, chàng nhất thời không nói nên lời, lòng nảy sinh ảo giác lạ lùng.

Nghe qua, Thi Đại còn hiểu biết hơn cả chàng nữa.

Bị Thi Đại quấy nhiễu, không khí căng thẳng buông lỏng hơn phân nửa.

Giang Bạch Nghiễn mỉm cười bất đắc dĩ:

"Nàng biết mấy thứ đó từ đâu?"

Thi Đại nói thẳng không kiêng kỵ:

"Trong tiểu thuyết đó."

Khựng lại một lúc, lại nói tiếp với vẻ không phục:

"Dù không đọc tiểu thuyết, ta cũng có năng lực phân biệt đúng sai kia mà...Đâu phải con nít ba tuổi, nào dễ bị người ta lừa đến xoay vòng như thế."

Giang Bạch Nghiễn cười khẽ, không lên tiếng.

Thi Đại lại nổi hứng, tiếp tục chủ đề ban nãy, không chút sợ sệt:


"Theo ý huynh nói, nếu huynh là kẻ gian có ý xấu với ta, bước tiếp theo, huynh sẽ làm gì nè?"

Trong mắt nàng là hứng thú mới mẻ, có lẽ chỉ xem như trò đùa.

Giang Bạch Nghiễn hơi rũ mắt:

"Ta có một tòa nhà, ở ngoại ô phía tây thành Trường An."

Là nơi chàng dùng để tra tấn kẻ thù.

Lắm lúc ngày tháng nhàm chán, Giang Bạch Nghiễn truy tìm sát thủ áo đen xông vào Giang phủ năm đó, trong nỗi chán chường buồn tẻ, nhốt chúng vào tầng hầm của tòa nhà.

Ngoại ô phía tây ít người lui tới, tầng hầm càng cách biệt với thế giới bên ngoài.

Tất cả tiếng khóc than rên rỉ, người ngoài chẳng hay biết gì.

Thoạt đầu Giang Bạch Nghiễn thấy thú vị, học theo hành vi tà tu đối với chàng năm đó, làm hết lên người đám sát thủ.

Đâm kim, quất roi, cắt thịt, lấy máu.

Dáng vẻ sát thủ kêu gào thảm thiết cầu xin tha mạng đúng là đã từng lấy lòng chàng, dần dà Giang Bạch Nghiễn lại thấy chán nản.

Chàng càng thích đau đớn và máu me đầm đìa hơn, nước sôi nấu ếch, chỉ lãng phí thời gian.

Lâu dần, tòa nhà hoang phế, chàng của bây giờ đã quen tốc chiến tốc thắng.

"Nhà lớn ở ngoại ô phía Tây."

Đầu ngón tay lẳng lặng quấn lấy một lọn tóc dài rớt xuống của Thi Đại, Giang Bạch Nghiễn tham lam vân vê:

"Nếu ta giấu nàng vào đó, sẽ không ai phát hiện phải không?"

Tòa nhà được chàng bố trí tỉ mỉ, chẳng khác nào Giang phủ năm đó.

Giang Bạch Nghiễn từng nhớ lại mỗi một chi tiết đến gần như bệnh hoạn, đo lường độ dài từng góc, để nó và Giang phủ giống hệt như nhau.

Là một tòa nhà xinh đẹp, rộng lớn.

Không muốn nàng cười với người khác, cũng chẳng muốn nàng đối xử tốt với người khác.

Người như Thi Đại, phải giữ chặt bên mình, mới không bị kẻ khác cướp mất.

Tầng hầm bẩn thỉu u tối quá đỗi, Thi Đại không thích đâu.

Nếu để nàng trong sân, tránh nàng bỏ chạy, có lẽ phải dùng xích sắt khóa lại như nàng nói.

Nhưng nghĩ lại, xích sắt cấn người, mài mòn da thịt đau đớn.

Từng bị tà tu giam cầm nhiều năm đằng đẵng, Giang Bạch Nghiễn hiểu rõ mùi vị ấy.

Nghĩ như vậy, chàng dần dần thấy chần chừ, Thi Đại sợ đắng và đau nhất.

Dục vọng đè nén tập trung nơi đáy mắt, ngưng tụ thành một mảng đen tối đậm đặc.

Dứt lời, Giang Bạch Nghiễn nghe Thi Đại khẽ ơ một tiếng.

Thi Đại:

"Huynh còn có nhà ở ngoại ô phía tây nữa hả?"

Giang Bạch Nghiễn:

"Sao cơ?"

"Huynh chưa từng nói cho ta biết."

Thi Đại chớp mắt:

"Huynh mua hồi nào vậy? Mắc không? Chắc đẹp lắm ha?"

Thành Trường An tấc đất tấc vàng, vậy mà Giang Bạch Nghiễn sở hữu cả căn nhà.

Nghĩ lại cũng phải, chàng là nhân tài mới nổi của Trấn Ách Ti, trước đây còn nhận không ít lệnh truy nã trừ yêu. Giang Bạch Nghiễn giết toàn ác yêu, tiền thưởng hậu hĩnh, là con số khiến người ta phải trợn mắt.

Ngay cả lì xì năm mới, người này của tặng nàng gấp mấy lần, rất dễ thấy chàng không hề thiếu tiền.

Giang Bạch Nghiễn: "...'

Giang Bạch Nghiễn lần lượt trả lời từng câu hỏi không đúng lúc của nàng:

"Mua vào hai năm trước, giá cả khá ổn."

Nói đến đây, chàng lại nở nụ cười có chút trêu tức:

"Đẹp, mà cũng không đẹp."

Thi Đại không hiểu:

"Là sao?"

Mắt hoa đào khẽ cong, Giang Bạch Nghiễn cúi đầu nhìn nàng, âm cuối nhẹ nhàng xấu xa:

"Nếu bình thường có người ở, hiển nhiên rất xinh đẹp. Nếu nhốt ai đó vào trong...chẳng thể đẹp nổi."

Bị một câu của chàng chặn họng, Thi Đại ngơ ngác.

Sau đó nàng bật cười:

"Nếu nhà đẹp ấy...có bao ăn bao ở không? Ngày nào ta cũng được ngủ nướng hả? À phải rồi, huynh nấu ăn ngon lắm."

Nói đến đây, Thi Đại nhịn cười, giả vờ nghiêm túc:

"Nhốt ta lại, nhà huynh không thể mời đầu bếp được. Xin hỏi cái vị gian ác dụng ý khó lường kia ơi, có bằng lòng nấu cơm cho ta không?"

Thi Đại chưa từng sợ chàng.

Những lời hung ác sắp thốt ra ngậm lại nơi đầu lưỡi, bị nàng hỏi như vậy, hóa thành một chuỗi ngọc đứt đoạn, hoàn toàn sụp đổ.

Nghĩ ngợi rất nhiều, đến cuối cùng chỉ đáp lại nàng một câu:

"Bằng lòng."

Ánh mắt nhìn vào gương mặt nàng, dường như đang xác nhận gì đó, Giang Bạch Nghiễn hỏi:

"Nàng không sợ?"

Vẫn giữ tư thế giam Thi Đại bên gốc cây, dẫu là câu hỏi nhẹ nhàng, cũng hiện vẻ áp lực nặng nề.

Thi Đại đáp rất thành thật:

"Nếu người khác đối xử với ta như vậy, tất nhiên ta sẽ không buông lỏng. Nếu là huynh..."


Nàng hỏi:

"Huynh sẽ tổn thương ta sao?"

So với nghi vấn, giống hỏi ngược lại hơn.

Giang Bạch Nghiễn khép hờ mắt.

Tham lam say đắm và lý trí quấn quýt không ngừng, chàng cắm móng tay vào thịt mềm trong lòng bàn tay, cuối cùng mới buông được tay phải đang đặt trên gốc cây ra:

"Sẽ không."

Cùng lúc khi lùi ra sau, chàng nghe Thi Đại hỏi:

"Huynh tỉnh rượu rồi?"

Giang Bạch Nghiễn:

"...Tỉnh rồi."

Trong gió đêm, truyền đến tiếng "ừm" đượm ý cười của Thi Đại.

Ngay sau đó, là gió nhanh mãnh liệt hơn...

Không hề phòng bị.

Chẳng qua Giang Bạch Nghiễn chỉ thoáng thất thần, đã bị người ta đẩy ra sau.

Để có thể nhanh chóng quật ngã chàng, Thi Đại đã dùng hết mấy lá phong phù.

Gió lạnh nổi lên xung quanh với thế kiềm kẹp, ngưng tụ thành thanh đao khổng lồ, ép chàng loạng choạng, ngã về sau.

Khi phần gáy sắp chạm đất, tiếng gió bỗng yếu đi, đỡ hờ cơ thể Giang Bạch Nghiễn, không làm đau chàng.

Thoáng chốc, Thi Đại đã trở người đè xuống.

Tay nàng nắm chặt lôi hỏa phù, khống chế mạch cổ tay chàng.

Giằng co nghịch chuyển, hàng mi dài Giang Bạch Nghiễn run nhẹ, trong chiến ý cuồn cuộn, cố gắng kiềm chế bản năng phản kích.

Tư thế này hơi mập mờ.

Hai người ngồi bên bờ sông, Thi Đại nhân lúc chàng thất thần, vung phong phù đã chuẩn bị từ lâu, đẩy ngã Giang Bạch Nghiễn rồi đè xuống, động tác như nước chảy mây trôi.

Vì muốn ràng buộc chàng, nàng không thể không đến gần hơn, ngồi trên đùi Giang Bạch Nghiễn.

Thời cơ mất rồi sẽ không lấy lại được, cơ hội chớp mắt là qua, Thi Đại đâu nghĩ được nhiều đến thế.

Phản công thuận lợi ngoài sức tưởng tượng, Giang Bạch Nghiễn chẳng hề đánh trả hay vùng vẫy.

Nàng khẽ nhướng mày, để lộ răng nanh:

"Nếu xui xẻo gặp phải loại người đó, ta sẽ thế này."

Nụ cười rực rỡ lại gian xảo, ánh đèn trên dòng sông phản chiếu đáy mắt nàng, nhuốm một lớp vàng sáng nhỏ vụn.

Tựa bức tranh tinh thần hăng hái, xé rách màn đêm, rơi thẳng vào đáy mắt, thanh thế mạnh mẽ đến mức vô lý.

Giang Bạch Nghiễn hiểu ý nàng.

Đây là lời đáp trả câu "nàng phải làm sao" kia.

Chẳng rõ do mùi hương thoang thoảng trên người Thi Đại quá mê người, hay nụ cười của nàng thật sự chói mắt, giữa những suy nghĩ rối bời, ngay cả giọng chàng cũng trở nên trầm khàn:

"Bùa này, chuẩn bị bao lâu rồi?"

Thi Đại rất thành thật, đánh giá chàng từ trên cao xuống:

"Bắt đầu từ lúc huynh đè ta lên cây."

Giang Bạch Nghiễn cười:

"Những lời nói phía sau, là để ta buông lỏng cảnh giác?"

Tròng mắt Thi Đại đảo quanh:

"Muốn ăn cơm huynh nấu, là thật."

Dù không rõ vì sao Giang Bạch Nghiễn lại chợt nổi hứng đề cập đến vấn đề này, nhưng nếu chàng đã hỏi, Thi Đại không ngại nghiêm túc trả lời.

Đại Chiêu rất nhiều hạng người gian tà, quả thật nàng nên có lòng đề phòng.

Gặp phải loại người đó, còn có thể thế nào.

Tất nhiên là đánh thôi.

Lấy Giang Bạch Nghiễn làm ví dụ, thực lực chàng quá mạnh, một khi lấy cứng chọi cứng, Thi Đại chỉ phải chịu thiệt.

Lỗ mãng đánh trả, chẳng những khiến bản thân rơi vào tình thế bị động cực đoan, còn rất có khả năng kích thích cơn giận của đối phương.

Nhẹ thì tăng thêm mức độ giam cầm, nặng thì bị đánh gãy tay gãy chân, với một lý do hay ho mỹ miều rằng "không còn rời bỏ ta được nữa".

Tiểu thuyết đều viết như vậy không đó, theo Thi Đại thấy, loại người này là tội phạm, thích hợp ăn cơm tù.

Chẳng có cách lấy cứng chọi cứng, muốn nàng thuần phục nghe lời cũng là chuyện không thể nào.

Cách hiệu quả nhất là giả vờ mềm mỏng, giảm bớt lòng phòng bị của đối phương từng chút một.

Chờ khi đối phương để lộ sơ hở, chính là thời cơ cho nàng ra tay.

Bùa trong tay áo, Thi Đại đã nghĩ nên dùng thế nào từ lâu.

Nếu lưng và đầu đập vào gốc cây chắc chắn đau lắm.

Nhớ đến bàn tay đỡ sau gáy khi Giang Bạch Nghiễn đẩy nàng vào gốc cây, Thi Đại cũng dùng phong phù giảm bớt lực va chạm cho chàng.

Hiệu quả rất tốt.

"Bùm!"

Cong môi cười, Thi Đại bắt chước tiếng nổ, đầu ngón tay búng lá bùa:

"Lôi hỏa phù nổ tung, người xấu tiêu tùng."

Nàng dứt lời cong vành mắt, chuyển chủ đề:


"Huynh ngã đau không?"

Nàng đã khống chế lực của phong phù, không đau đớn.

Ngược lại phần đùi bị Thi Đại ngồi lên, nóng như lửa đốt.

Khóe mắt ửng đỏ khác thường, trong khoái cảm bí ẩn, Giang Bạch Nghiễn khẽ cắn môi:

"Không đau."

Hỏng bét.

Bị Thi Đại dụ dỗ từng bước, chàng lại cam tâm tình nguyện mặc nàng dẫn dắt, mãi đến lúc này, chẳng những không phẫn nộ, lại còn nảy sinh rung động vặn vẹo.

Thi Đại tựa đốm lửa cháy bỏng, trông thì ngoan ngoãn, thực tế lại có gai nhọn như vuốt mèo.

Nếu nàng mất đi góc cạnh, chỉ biết lấy lòng người nào đó, Giang Bạch Nghiễn không thể tưởng tượng nổi.

Như có một sợi dây vô hình, liên kết hai người với nhau.

Lòng bàn tay Thi Đại khống chế một đầu dây, chỉ cần nàng kéo nhẹ, cũng đủ khiến nỗi lòng chàng thay đổi trăm bề.

Đến nỗi dẫu bị Thi Đại đè dưới thân bằng tư thế nhục nhã, Giang Bạch Nghiễn cũng âm thầm vui vẻ.

Tình thế bế tắc không kéo dài quá lâu, Thi Đại rất nhanh dịch người, buông lỏng cổ tay Giang Bạch Nghiễn.

Cõi lòng chàng mất mát, nghe Thi Đại cất lời:

"Vết thương huynh tự rạch, ở đâu vậy?"

Thương tích chẳng đáng nhắc đến, Giang Bạch Nghiễn ngửa mặt nhìn nàng, sắc mặt bình tĩnh:

"Trên tay."

Thi Đại xoa mi tâm:

"Đã bôi thuốc băng bó chưa?"

Tất nhiên đã làm hết.

Hôm nay chàng vốn khoác bạch y, nếu máu tươi tràn ra, không che giấu được.

Giang Bạch Nghiễn ngồi dậy:

"Ừm."

Cất lôi hỏa phù vào tay áo, Thi Đại lẳng lặng liếc chàng.

Chàng hơi cúi đầu, chẳng hay đang nghĩ gì, vạt áo trước tỉ mỉ cẩn thận đã xuất hiện vài nếp nhăn, tóc đen hơi rối, thoáng vẻ quyến rũ.

Nhưng đường cằm lại tái nhợt tột độ, như gốm sứ yếu ớt.

Hẳn là Giang Bạch Nghiễn chẳng mấy vui vẻ.

Thi Đại thử hỏi:

"Huynh có muốn ôm không?"

Câu hỏi này không mang theo hàm nghĩa kiều diễm.

Nàng biết trạng thái tâm lý của Giang Bạch Nghiễn không bình thường, cái ôm lần trước làm dịu bớt cảm xúc của chàng, là một cách an ủi hiệu quả.

Sau một chốc tĩnh lặng, nàng nghe Giang Bạch Nghiễn đáp:

"Ừm."

Chớp mắt, Thi Đại đã rơi vào lòng chàng.

Nàng nào hay cái ôm này kiềm chế cùng cực, đôi tay rơi trên sống lưng nàng, động tác không lưu loát, mang theo run rẩy khó phát giác.

Cơ thể ngã vào lồng ngực Giang Bạch Nghiễn, dường như chàng run nhẹ, nhịp thở hỗn loạn.

Vết thương trước ngực và nàng chạm nhau, lan ra đau đớn như bị xé rách, ngay sau đó, là nỗi khuây khỏa trước nay chưa từng có.

Đau đớn xen lẫn ngứa ngáy, ngỡ như nghiền ép, xoay chuyển không ngừng giữa địa ngục và miền cực lạc, mỗi khi đau hơn một phần, sẽ ôm Thi Đại chặt hơn một chút.

Giang Bạch Nghiễn nhẫn nhịn thở dốc, vụng về gục cổ, vùi đầu vào vai nàng:

"Nàng không thích bị nhốt vào tòa nhà lớn ư?"

"Tất nhiên là không thích."

Thi Đại chẳng buồn suy nghĩ:

"Ai lại thích bị nhốt như vậy? Ta đâu phải bình hoa."

Giang Bạch Nghiễn không đáp.

Chàng đang yên tĩnh ngẫm nghĩ trong ý thức mơ màng rối bời, nếu Thi Đại muốn xích chàng lại nhốt ở nơi nào đó...

Chờ xong chuyện Giang phủ, chàng sẽ không từ chối.

Chỉ cần Thi Đại có thể nhìn chàng nhiều hơn một chút.

"Bất kể đối phương là ai."

Chẳng hay biết gì về ý tưởng bệnh hoạn của chàng, Thi Đại ngẫm nghĩ:

"Chỉ cần làm trái mong muốn của ta, ta không thể thích nổi."

Nàng đã quen cuộc sống tự do thoải mái, người ở thế kỷ hai mươi mốt, không chấp nhận chuyện giam cầm và bị áp chế.

So với việc bị người ta nuôi trong viện như thú cưng, Thi Đại tình nguyện đấu với kẻ đó đến cùng.

Áp sát quá gần, Giang Bạch Nghiễn có thể nghe thấy hơi thở của nàng, luồng khí lướt qua vành tai, rất ngứa.

Động tác chàng dựa vào người Thi Đại ngoan vô cùng, muốn ôm chặt nàng, lại sợ mình mất khống chế.

Giang Bạch Nghiễn lên tiếng:

"Không sao, nếu ai đó có ý đồ xấu với nàng..."

Trước khi kẻ đó chạm vào góc áo Thi Đại, chàng sẽ chém hắn xương cốt không còn.

Chóp mũi cọ bả vai nàng, Giang Bạch Nghiễn cười khẽ:

"Ta sẽ chăm sóc hắn đàng hoàng."

Thi Đại không nhịn được run rẩy.

Được Giang Bạch Nghiễn ôm vào lòng, hơi nóng chàng phả ra vấn vít vành tai, như tia lửa yếu ớt, thiêu đốt từ vành tai đến tận đáy lòng.

Ấy là còn chưa nói đến chất giọngtrầm thấp của chàng, mang theo từ tính ngứa ngáy, len sâu vào tai nàng.

Lỗ tai nóng bức đến hoảng hốt, Thi Đại hơi nghiêng đầu.

"Đúng ha."

Nàng cố hết sức dùng giọng điệu nhẹ nhõm:

"Ta còn có huynh, cha nương, tỷ tỷ và Vân Thanh nữa kìa, mọi người sẽ bảo vệ ta."

Thi Đại khựng lại, âm lượng nhỏ hơn đôi chút:

"Bản thân ta cũng không ngốc mà."

Trong mắt Giang Bạch Nghiễn, nàng không đến mức là kẻ ngốc đâu nhỉ?

Giang Bạch Nghiễn cong môi:

"Ừm."


Chóp mũi lấp đầy hương mai của nàng, chàng ngửi thật kỹ, giọng khẽ đến độ như lời thì thầm:

"Thi Đại."

Chàng vừa lên tiếng, lửa nóng lại bùng lên, Thi Đại rụt cổ:

"Sao vậy?"

Cảm thấy phản ứng của nàng thú vị, Giang Bạch Nghiễn cười nhẹ:

"Nàng có từng ôm ai khác như vậy chưa?"

Cõi lòng rung động, Thi Đại vân vê đầu ngón tay mình.

"Ta từng ôm cha nương, tỷ tỷ, Vân Thanh..."

Ở Đại Chiêu, cũng chỉ vài người có tình cảm sâu sắc với nàng:

"Rồi huynh này."

Giang Bạch Nghiễn không nói gì, vùi má sâu hơn.

Cơ thể sát nhau, rất dễ chịu.

Muốn được ôm nàng mãi như vậy, để nàng bầu bạn bên cạnh mình, nhưng giờ vẫn chưa phải lúc.

Tham lam nơi đáy lòng cuồn cuộn không ngớt, giờ phút nào cũng kêu gào đòi hỏi nhiều hơn, Giang Bạch Nghiễn lặng lẽ đè chúng xuống, không dọa dẫm người trước mặt.

"Cho nên, huynh yên tâm nha."

Thi Đại nói:

"Ta đâu có tùy tiện đối xử tốt với tất cả mọi người?"

Đang bóng gió, chàng chính là một trong số ít đó.

Sóng lòng càng loạn, mặc nàng dẫn dắt.

Lồng ngực ôm ấp Thi Đại tỏa nhiệt hừng hực, ngay cả trái tim cũng nóng đến kinh người. Giang Bạch Nghiễn vô thức siết chặt cánh tay, cổ họng bật ra hơi thở hỗn loạn.

"Còn nữa..."

Thốt ra hai chữ, Thi Đại khựng lại một thoáng.

Trái tim loạn nhịp chẳng thể kiềm chế, khiến nàng không tìm ra từ ngữ thích hợp.

Nàng nào phải chậm hiểu, cảm nhận được Giang Bạch Nghiễn đối xử với nàng không giống người khác.

Tặng nàng cá con lam bảo thạch, chỉ mỗi nàng biết tên tự của chàng, làm nũng và nắm tay tết thượng nguyên.

Dẫu Thi Đại vẫn chưa dám chắc chắn, Giang Bạch Nghiễn bằng lòng tiếp xúc với nàng, rốt cuộc xuất phát từ khao khát sinh lý, hay là điều gì khác...

Nhưng nàng ý thức rõ ràng, nàng không hề kháng cự chuyện này.

Nắm tay và ôm nhau cũng thế, lắm lúc nhìn thấy Giang Bạch Nghiễn, sau tai nàng bỗng nóng bừng chẳng thể kiềm nổi.

Thi Đại luôn giữ khoảng cách lịch sự với nam tử cùng tuổi khác.

Với nàng, Giang Bạch Nghiễn khác hẳn những người đó.

Sóng biếc dập dờn trên mặt sông Phượng Hoàng, hoa cỏ không biết tên trên bờ phản chiếu xuống mặt nước, phủ xuống từng chiếc bóng quanh co.

Ánh sáng trong veo lay động, rơi vào mặt nhau, rực rỡ tựa mộng ảo.

Yên tĩnh mất một lúc, Thi Đại mới mở lời:

"Huynh không cho ta đối xử tốt với người khác...thế nhưng, huynh là người khác ư?"

Giang Bạch Nghiễn ngẩn ngơ.

"Nói tóm lại, sau này huynh phải cố gắng đừng tổn thương mình, đây là nguyện vọng thứ hai của ta."

Không chờ chàng lên tiếng, Thi Đại đã chuyển chủ đề, giọng điệu nhanh nhẹn:

"Huynh có thể thực hiệp giúp ta không?"

Rũ mắt che giấu u tối, Giang Bạch Nghiễn khép ngón tay:

"Được."

"Có điều ấy...tục ngữ nói gì nhỉ? Là có qua có lại."

Thi Đại nghiêng đầu nói:

"Huynh thật sự không có tâm nguyện gì muốn ta thực hiện hả?"

Nàng vừa dứt lời, khéo sao pháo hoa nổ tung nơi chân trời.

Thượng nguyên đèn đuốc sáng rỡ, pháo hoa là vật trợ hứng không thể thiếu, chiếu sáng hơn nửa màn đêm như mưa sao băng đang trút xuống.

Trong từng tiếng pháo vang vọng, giọng nói Giang Bạch Nghiễn khẽ khàng hơn, thoáng có ý cười không rõ nghĩa:

"Nhốt nàng lại, sau này chỉ có thể nhìn một mình ta?"

Giọng điệu đùa giỡn rất rõ ràng.

Thi Đại cũng cười, huơ nắm tay phải tượng trưng:

"Đánh huynh nha."

Lòng bàn tay ôm lấy sống lưng nàng dùng sức hơn đôi chút.

Giang Bạch Nghiễn đột ngột ngẩng lên từ tư thế khom người vùi đầu, thoáng chốc đã cao hơn Thi Đại không ít.

Đêm xuân nổi gió ngàn hoa nở.

Pháo hoa rơi vào mắt chàng, loang ra một vùng đỏ mịt mờ, tựa tro tàn sau lửa lớn cháy rụi.

Giang Bạch Nghiễn hỏi:

"Cái gì cũng được?"

Thi Đại:

"Điều gì cũng được hết."

Chắc chắn nàng biết chàng muốn nói gì.

Bắt đầu từ lúc Thi Đại đề cập "người khác", hai chữ này đã hóa thành sợi dây trói chặt chàng, giãy không ra, trốn không thoát, rối ren trăm mối, cuối cùng vẫn rơi vào chữ tình.

Giang Bạch Nghiễn vui vẻ cam chịu, cắn chặt mồi trên sợi dây ấy.

Pháo hoa vang vọng, nương theo nhịp tim lần lượt rơi xuống

Thi Đại ngẩng đầu, trông thấy tia sáng như nghiêng đi, phản chiếu đôi mắt hoa đào hẹp dài của thiếu niên.

"Tâm nguyện của ta."

Giang Bạch Nghiễn hé môi, đuôi mắt và bờ môi vẫn ửng đỏ, che giấu chấp niệm lập lòe, như đóa hoa xinh đẹp rực rỡ chỉ nở vì nàng.

Chàng khom người đến gần, lời thì thầm vang lên sát bên tai:

"Thi Đại đối xử với ta, tốt hơn người khác. Có được không?"

Lại một chùm pháo hoa kéo theo đuôi dài rạch ngang màn trời, Thi Đại tập trung nín thở.

Ánh sáng thượng nguyên lướt qua mày mắt nàng, trong lòng rung động âm vang, như tiếng gốm sứ chạm nhau, lại tựa pháo hoa nở rộ.

Thi Đại đáp:

"Được."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương