Tứ Vương
-
Chương 21: Giống nhau
Ngây ngốc hơn nữa tháng tại Vô Thần sơn trang, Vô Thần Y mới dẫn Napi đến gặp lão bạn già của mình. Beishi đã sớm bế quan, lần này lên đường chỉ có lão thần y, Dương Tuệ và Napi. Nữa tháng qua, Napi điên cuồng củng cố tu vi sơ cấp Toàn Tiên Kỳ, việc rèn luyện cơ thể cũng có tiến bộ nhất định. Hôm nay, Napi mặc bộ váy màu trắng thêu hoa bằng chỉ vàng óng, mái tóc tùy ý buộc ra sau, cố định bằng kẹp hồ điệp. Mỗi cái quay đầu, nhướng mắt đều làm đôi hồ điệp trên đầu Napi, chuyển động hai cánh nhấp nhô như sắp bay khỏi. Đứng trước cửa sơn trang, Vô thần Y dặn dò các đồ đệ lần cuối rồi xoay lưng dời đi. Đến Truyền Tống Trận, cũng giống như lần trước tra vào lệnh bài ấn thạch, một đạo hào quang bao phủ bọn họ. Ánh hào quang biến mất, để lại trước tầm mắt một màu đỏ rực rỡ. Trời vào thu điểm xuyết lá phong đỏ rực, những chiếc lá đỏ thắm điên cuồng xoay mình trong gió phủ đỏ một mảng trời. Đạp lên rừng lá đỏ, Napi thích thú xoay người, vạt váy trắng tung bay cuốn theo lớp lá đỏ lên. Nhìn từ xa như tinh linh múa giữa biển lửa, tâm tình mang vài nét trẻ con, Napi cất tiếng cười trong vắt giữa trời thu bạt ngàn. Bỗng có một nguồn lực vô cùng lớn đột nhiên hướng tới Napi mà lao đến.Napi cảm nhận được nguy hiểm, đáy lòng trầm xuống thối lui về đằng sau. Vô Thần Y cùng Dương Tuệ cũng cảm nhận được nguồn sức mạnh cường đại ấy. Nhìn nhau một cái rồi lắc mình chắn trước mặt Napi. Cái bóng ấy lao đến với tốc độ cực kỳ nhanh, hơi thở cuồng bạo khiến Dương Tuệ không khỏi nhíu lông mày. Khi cái bóng áp sát hai người họ, không ngờ lại không quan tâm giao chiến với đám Beishi. Trực tiếp một quyền đánh văng bọn họ, Napi kinh ngạc Vô Thần Y tuy không mạnh về vũ kỹ nhưng cũng là một cao thủ lại dễ dàng bị đánh bay. Kẻ trước mắt lai lịch quả nhiên đáng sợ, Napi động thân mình tính chạy trốn, lại không ngờ đến, thắt lưng của mình bị ai đó tóm lấy. Cùng lúc đó, tiếng Vô Thần Y vang lên.
_ Quỷ Diệm! Nàng không phải Trúc Cơ.
Ta ở đây chờ lão già hồ ly mang đệ tử bế quan của lão đến. Chẳng qua nghe lão nói con bé có thiên phú hơn người, tám tuổi đã đạt đến sơ cấp Toàn Tiên Kỳ. Nghe qua lòng ta khẽ run mấy cái, Trúc Cơ năm đó cũng tám tuổi đạt đến cảnh giới sơ cấp Toàn Tiên Kỳ. Nhớ đến ngày nàng đột phá lên Toàn Tiên Kỳ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng chạy đi tìm ta đòi phần thưởng. Tiểu tinh linh đáng yêu ấy, ôm trong lòng thanh kiếm ta đưa, mỉm cười thanh khiết. Giữa biển đỏ lá phong bạt ngàn gào thét, tiểu tinh linh xoay tròn vạt áo cất tiếng cười như chuông bạc, ta nhìn về phía đó. Cảm giác rung động toàn thân, bờ môi ánh mắt ấy. Trúc Cơ là Trúc Cơ của ta, ta điên cuồng lao đến đó, sợ là chậm một chút nàng lại biến mất. Không được, không ai được phép cướp Trúc Cơ của ta. Chẳng màng đến lão hồ ly đứng đó, ta tung một cước hất bay lão, ta đã cực kỳ nương tay lão hồ ly ấy chẳng bị thương được đâu. Tiến lại gần nàng, lại thấy khuôn mặt thoáng qua nét kinh ngạc. Nàng lắc thân mình sắp chạy trốn, không được, không cho phép nàng trốn ta. Gắt gao ôm lấy nàng vào lòng, lại nghe tiếng lão hồ ly quát.
_ Quỷ Diệm! Nàng không phải Trúc Cơ.
Cơ thể ta lại thoáng run rẩy,"không phải! làm sao có thể". Nàng đang đứng đây, run rẩy trong lòng ta.
"Bốp"
Tinh linh trong ngực dùng bàn tay bé nhỏ tát ta một cái. Trúc Cơ, nàng đã chết rồi, chết ở chiến trường đại lục, chết trong lòng Hàn Long. Ta sững sờ thanh tĩnh bản thân, ta đang làm cái gì thế này, bế quan mười lăm năm làm ta điên rồi sao. Một giọng nói tức giận, lạnh lùng vang lên.
_ Buông ta ra!
Gằn từng chữ, tinh linh đem nỗi tức giận trút lên người ta. Ta mở to mắt nhìn tiểu tinh linh lần nữa, mái tóc tím do vùng vẫy nên bị bung ra ít nhiều, đôi mắt cùng màu tràn ngập sự phẫn nộ, giữa trán bông hoa tím nở bừng khoe sắc. Ngoại trừ những chi tiết đó ra, người ở trước mắt giống y hệt Trúc Cơ. Một cõi ấm áp chảy vào lòng, từng chút từng chút xoa dịu nỗi đau mười lăm năm.
Lúc Vô Thần Y áp sát cái bóng trắng, đã cảm nhận khí tức vô cùng quen thuộc. Lại thấy hắn điên cuồng với Napi, trong lòng ông thầm suy đoán. Người có thể khiến Quỷ Diệm mất đi lý trí còn ai ngoài Trúc Cơ. Lẽ nào, Napi có diện mạo giống Trúc Cơ? Không phải trùng hợp thế chứ, nhưng lão hồ ly vẫn phải thử. Ai dè lại chính là sự thật, nhìn Quỷ Diệm đông cứng toàn thân sau khi nghe tiếng hét của Vô Thần Y. Vô Thần Y nhăn mặt, vì Trúc Cơ Quỷ Diệm có thể điên cuồng đến mức này. Tình cảm ấy có phải quá cố chấp hay không?
_ Quỷ Diệm! Nàng không phải Trúc Cơ.
Ta ở đây chờ lão già hồ ly mang đệ tử bế quan của lão đến. Chẳng qua nghe lão nói con bé có thiên phú hơn người, tám tuổi đã đạt đến sơ cấp Toàn Tiên Kỳ. Nghe qua lòng ta khẽ run mấy cái, Trúc Cơ năm đó cũng tám tuổi đạt đến cảnh giới sơ cấp Toàn Tiên Kỳ. Nhớ đến ngày nàng đột phá lên Toàn Tiên Kỳ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng chạy đi tìm ta đòi phần thưởng. Tiểu tinh linh đáng yêu ấy, ôm trong lòng thanh kiếm ta đưa, mỉm cười thanh khiết. Giữa biển đỏ lá phong bạt ngàn gào thét, tiểu tinh linh xoay tròn vạt áo cất tiếng cười như chuông bạc, ta nhìn về phía đó. Cảm giác rung động toàn thân, bờ môi ánh mắt ấy. Trúc Cơ là Trúc Cơ của ta, ta điên cuồng lao đến đó, sợ là chậm một chút nàng lại biến mất. Không được, không ai được phép cướp Trúc Cơ của ta. Chẳng màng đến lão hồ ly đứng đó, ta tung một cước hất bay lão, ta đã cực kỳ nương tay lão hồ ly ấy chẳng bị thương được đâu. Tiến lại gần nàng, lại thấy khuôn mặt thoáng qua nét kinh ngạc. Nàng lắc thân mình sắp chạy trốn, không được, không cho phép nàng trốn ta. Gắt gao ôm lấy nàng vào lòng, lại nghe tiếng lão hồ ly quát.
_ Quỷ Diệm! Nàng không phải Trúc Cơ.
Cơ thể ta lại thoáng run rẩy,"không phải! làm sao có thể". Nàng đang đứng đây, run rẩy trong lòng ta.
"Bốp"
Tinh linh trong ngực dùng bàn tay bé nhỏ tát ta một cái. Trúc Cơ, nàng đã chết rồi, chết ở chiến trường đại lục, chết trong lòng Hàn Long. Ta sững sờ thanh tĩnh bản thân, ta đang làm cái gì thế này, bế quan mười lăm năm làm ta điên rồi sao. Một giọng nói tức giận, lạnh lùng vang lên.
_ Buông ta ra!
Gằn từng chữ, tinh linh đem nỗi tức giận trút lên người ta. Ta mở to mắt nhìn tiểu tinh linh lần nữa, mái tóc tím do vùng vẫy nên bị bung ra ít nhiều, đôi mắt cùng màu tràn ngập sự phẫn nộ, giữa trán bông hoa tím nở bừng khoe sắc. Ngoại trừ những chi tiết đó ra, người ở trước mắt giống y hệt Trúc Cơ. Một cõi ấm áp chảy vào lòng, từng chút từng chút xoa dịu nỗi đau mười lăm năm.
Lúc Vô Thần Y áp sát cái bóng trắng, đã cảm nhận khí tức vô cùng quen thuộc. Lại thấy hắn điên cuồng với Napi, trong lòng ông thầm suy đoán. Người có thể khiến Quỷ Diệm mất đi lý trí còn ai ngoài Trúc Cơ. Lẽ nào, Napi có diện mạo giống Trúc Cơ? Không phải trùng hợp thế chứ, nhưng lão hồ ly vẫn phải thử. Ai dè lại chính là sự thật, nhìn Quỷ Diệm đông cứng toàn thân sau khi nghe tiếng hét của Vô Thần Y. Vô Thần Y nhăn mặt, vì Trúc Cơ Quỷ Diệm có thể điên cuồng đến mức này. Tình cảm ấy có phải quá cố chấp hay không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook