Tử Vong Quân Chủ
Chapter 5: Một Lãnh Chúa Tuyệt Vời Ư? Ai Cơ? Ta Sao? (1)

Chương 5: Một Lãnh Chúa Tuyệt Vời Ư? Ai Cơ? Ta Sao? (1)

[Dịch giả: Kim Anh]

[Hiệu đính: Trà sữa thạch đào kem cheese béo ngậy thơm ngon]

 

Karnak nằm dài trên ghế sofa trong phòng làm việc vào sáng hôm sau, ký ức về bữa sáng vẫn còn là một dư vị đầy dễ chịu.

“Ồ, thật là ngon.”

Trứng ốp la mềm mịn với mứt ngọt trên bánh mì trắng thơm, xúc xích mặn mà, và cà rốt nướng hoàn hảo — đúng là giàu có chắc chắn có những đặc quyền của nó. Ăn những món xa hoa như vậy ngay từ thời gian đầu ngày...

“Ta tưởng mình sẽ phải chịu đựng những bữa ăn thô cứng một thời gian sau khi quay ngược thời gian chứ.”

Lạc trong dư vị của bữa ăn, ban đầu hắn không nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Là Baros đây, thưa thiếu gia.”

“Vào đi,” Karnak ra lệnh.

Chàng trai trẻ với thân hình vạm vỡ, tóc vàng bước vào.

Karnak, vẫn đang nằm dài trên ghế sofa, hỏi, “Ngươi có chắc là gọi ta là 'thiếu gia' mãi thế này có ổn không? Ta giờ đã là lãnh chúa rồi, không phải sẽ trông lạ lắm sao?”

“Chắc là không sao đâu. Hình như đây là lỗi tôi thường mắc phải.”

Viên quản gia đã bỏ cuộc khi Baros không thể từ bỏ thói quen này dù đã bị quở trách nhiều lần.

“Có khi gọi cách này còn tự nhiên hơn.”

“Nếu anh đã nói vậy thì cũng được thôi. Ăn sáng chưa?”

“Rồi ạ, đồ ăn rất ngon.”

“Người hầu mà cũng được ăn đồ ngon à?”

“Phải đấy, đúng là nhà ta giờ giàu thật.”

Baros liếc nhìn những tài liệu chất đống trên bàn làm việc. “Nhưng, thiếu gia à, ngài chắc là có nên thư giãn như thế này không? Chẳng phải ngài đã nói làm người đứng đầu gia tộc có nhiều việc phải làm lắm sao?”

“À, mấy thứ đó hả?” Karnak nhún vai, liếc qua các báo cáo quản lý lãnh thổ. “Ta làm xong rồi.”

“Xong rồi á?”

“Ngươi nghĩ ta sẽ thực sự vật lộn với mấy việc đó bây giờ sao?”

Khối lượng công việc mà một lãnh chúa hai mươi tuổi mới nhậm chức thường phải làm trong cả buổi sáng, chẳng là gì so với vị trí cựu Tử Vong Quân Chủ cả.

“Ta đã làm xong trong khi thưởng thức món tráng miệng rồi.”

“Gì cơ?! Tráng miệng á? Thích nhỉ! Tôi chẳng ăn được miếng nào cả!”

Karnak cười mỉm trước vẻ mặt thích thú của người hầu cận mình, kẻ có vẻ quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt hơn.

“Giờ này còn nghĩ đến món tráng miệng có quan trọng không à?”

“Dĩ nhiên là có rồi! Tôi đã từ bỏ danh vọng và tài sản của mình vì chúng mà!”

“Ừ, ngươi nói cũng có lý. Để lát nữa ta lén mang cho ngươi một ít vậy. Nhưng chúng ta còn việc quan trọng hơn phải giải quyết.”

“À, đúng rồi.”

Baros trấn tĩnh lại, ngồi xuống đối diện Karnak. Nét mặt anh ta dần trở nên nghiêm túc.

“Chúng ta sẽ làm gì với cuộc tỉ thí này đây?”

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.) 

* * *

Tử tước Deventor đã hành động ngay khi Karnak chính thức trở thành người đứng đầu gia tộc.

Nam tước Zestrahd đã căng thẳng, cảm nhận được mối đe dọa sắp xảy ra.

Thật lòng mà nói, họ không có cách nào chống lại Deventor với sức mạnh hiện tại được. Chỉ còn lại năm trong số chín kỵ sĩ của họ, hai trong số đó còn đang hồi phục sau chấn thương. Tình trạng của khoảng một trăm binh lính trong lãnh thổ của họ cũng không khá hơn là bao.

Cách duy nhất để sống sót là giao lại mỏ đồng và trả một khoản tiền lớn để bồi thường cho chiến tranh. Tuy nhiên, điều đó đồng nghĩa với việc mất hết của cải mà họ đã kiếm được và trở nên nghèo đói hơn trước. Thần dân của họ sẽ chết đói.

Trong tình huống tuyệt vọng như vậy, chính lãnh chúa mới của họ, Karnak, đã đứng ra để cứu họ.

Hắn tuyên bố trước mặt mọi người, “Nhân danh Alieum, Nữ thần Mặt Trăng và Công Lý, ta thách đấu Gia tộc Deventor trong một cuộc đấu tay đôi!"

Theo giáo lý của Giáo hội Trăng Lưỡi Liềm, nữ thần Alieum sẽ ban chiến thắng cho kẻ chính nghĩa trong cuộc đấu tay đôi được tổ chức dưới danh nghĩa của ngài. Giáo lý này chính là nền tảng cho nghi thức tỉ thí.

Đây là một hệ thống mà cả hai bên đều chiến đấu công bằng dưới sự giám sát của một linh mục Alieum để giải quyết tranh chấp.

Thoạt nhìn, có vẻ như đây là một phương pháp man rợ, trong đó kẻ mạnh sẽ giành lấy mọi thứ, nhưng không phải lúc nào cũng vậy.

Cuộc đấu tay đôi không thể diễn ra nếu không có sự đồng ý của cả hai bên. Ngoài ra, hình phạt được áp dụng nếu có sự chênh lệch rõ ràng về sức mạnh, và cũng có thể cử một chiến binh đại diện để chiến đấu thay cho mình.

“Dĩ nhiên, lý thuyết là như vậy. Nhưng thực tế, nó chỉ là cách để kẻ mạnh giành lấy những gì họ muốn thôi...”

Baros lắc đầu. “Ngài ấy bị điên rồi sao? Điều gì khiến ngài ấy lại làm một việc như vậy chứ?”

Đây là điều mà Karnak không bao giờ nên đề xuất.

Sự chênh lệch về sức mạnh của họ là quá rõ ràng. Hắn không có chiến binh nào để cử, và Karnak, ở độ tuổi đôi mươi, cũng không phải là một chiến binh xuất sắc. Hắn lẽ ra phải phản đối kịch liệt ngay cả khi Deventor là bên đề xuất điều đó chứ.

“Tại sao ngài lại tự đào hố chôn mình như vậy…?” Baros hỏi.

Phán quyết của cuộc quyết đấu thiêng liêng chỉ được quyết định bằng cái chết của một bên. Một khi nó đã bắt đầu, thì sẽ không thể đầu hàng được.

Cũng đã quá muộn để rút lui và chấp nhận thất bại. Giáo hội Alieum sẽ lấy đầu Karnak nếu hắn làm vậy.

Karnak chùng vai. “Được rồi, ít ra bây giờ ta đã hiểu tại sao quản gia và những người khác lại đối xử với ta bằng một thái độ khác hẳn như vậy.”

Thực tế, từ góc độ khách quan của Gia tộc Zestrahd, các điều khoản cũng không hoàn toàn bất lợi.

Nhưng nếu họ đưa sự việc ra để quyết đấu? Cơ hội chiến thắng gần như bằng không. Tuy nhiên, ngay cả khi thua, họ chỉ cần giao nộp mỏ đồng, nguồn cơn của sự xung đột này.

Khi phán quyết được đưa ra, mọi thù hận sẽ được giải quyết dưới danh nghĩa của Alieum, loại bỏ việc phải trả một khoản lớn để bồi thường chiến tranh. Ít nhất, họ có thể bảo vệ dân chúng của mình khỏi cơn đói khổ.

“Thiếu gia, tôi cũng không hiểu tại sao Tử tước Deventor lại đồng ý với cuộc quyết đấu này nữa. Hắn ta có thể tiếp tục chiến tranh và chiếm được một khoản lớn tiền bồi thường mà.”

“Hắn ta phải quan tâm đến danh tiếng của mình nữa. Sẽ không hay ho gì khi bị coi là người đàn áp kẻ yếu. Điều đó cũng sẽ dẫn đến tin đồn trong giới quý tộc khác.”

Ngoài ra, Gia tộc Deventor cũng không thực sự gặp khó khăn về mặt tài chính.

“Nếu hắn ta có thể chiếm mỏ đồng một cách gọn gàng thông qua cuộc quyết đấu, hắn ta đã sẵn sàng bỏ qua khoản bồi thường chiến tranh rồi. Đó vẫn là một thỏa thuận không tồi từ góc nhìn của hắn ta.”

Và như vậy, cuộc quyết đấu giữa Randolph, kỵ sĩ mạnh nhất của Deventor, và Karnak, Nam tước mới của Zestrahd, đã được quyết định.

Ai mà lại không ngưỡng mộ vị lãnh chúa trẻ đã liều mạng vì họ chứ?

"Chết tiệt, chẳng trách mọi người đều nhìn ta bằng ánh mắt lấp lánh đó..."

Khi Karnak nghiến răng, Baros đặt ra một câu hỏi.

“Vậy tại sao ngài lại tự mình đứng ra chứ? Ngài có thể chỉ định một chiến binh đại diện mà.”

“Này! Ta đứng ra á? Không, đó là cái thằng Karnak hai mươi tuổi khốn kiếp đó làm mà!”

Karnak ban đầu hơi bối rối, hít một hơi sâu để bình tĩnh lại. Sau đó hắn hỏi một cách bình thản, “Vậy, Baros, ngươi không phiền nếu làm chiến binh đại diện cho ta chứ?”

Baros giờ không còn là Tử Vong Kỵ Sĩ nữa. Anh ta cũng chỉ là một con người yếu đuối, sở hữu một cơ thể chưa được huấn luyện đúng cách.

“Ngươi vẫn có thể đối phó với một tên kỵ sĩ ở chốn hẻo lánh này chứ?”

“À, vậy ra ngài gọi tôi đến vì chuyện này à?” Baros gãi đầu và sau đó lại lắc đầu. “Tôi không nghĩ bây giờ tôi có thể làm được đâu.”

“Hả? Tại sao không? Với kinh nghiệm của ngươi, ngươi vẫn có thể đối phó với chuyện này chứ.”

Anh ta đã chiến đấu cùng Karnak gần cả một thế kỷ. Dù cho anh ta đã trở lại làm người yếu đuối, kinh nghiệm tích lũy của anh ta vẫn là khổng lồ.

“Ngươi từng là phó chỉ huy của Necropia! Ngươi thậm chí còn đánh bại ba trong Tứ Đại Võ Vương nữa mà!”

“Nhưng đó là nhờ vào sức mạnh mà thiếu gia ban cho tôi mà.”

“Nhưng ngươi là người đã sử dụng sức mạnh đó, phải không?”

“Và ngài thấy không, đó là một sự hiểu lầm phổ biến của những người chưa nắm vững võ thuật đúng cách…” Baros cười gượng. “Chỉ vì có kinh nghiệm không có nghĩa là có thể áp đảo một kỵ sĩ hạng ba khi hoán đổi cơ thể đâu.”

Một kiếm sĩ dù có giỏi đến đâu cũng không thể sử dụng kỹ năng của mình mà không có vũ khí được. Cho dù một người có thành thạo các kỹ thuật đá đến đâu, họ cũng không thể sử dụng chúng nếu họ bị liệt từ chân trở xuống.

Đây là phần mở rộng của khái niệm đó.

Ít nhất, họ cần một cơ thể có khả năng thực hiện các kỹ thuật mà họ sở hữu. Đó là yêu cầu tối thiểu.

“Thiếu gia, ngài có nhớ khi tôi can ngăn ngài ở Làng Darha không? Tôi không nói quá đâu. Nếu lúc đó xảy ra một trận chiến, tôi sẽ hoàn toàn bất lực nếu chỉ có một mình đấy.”

Theo lời của Baros, cơ thể của một đứa trẻ ít nhất đã được huấn luyện võ thuật cơ bản sẽ hữu ích hơn một cơ thể với thể chất to lớn nhưng chưa được qua huấn luyện như anh ta ở hiện tại

“Tất nhiên, bây giờ tôi vẫn có thể thắng một đứa trẻ — nhưng việc tận dụng kinh nghiệm của mình lại là chuyện khác nữa.”

Karnak nhăn mặt. “Urgh. Chẳng phải hơi đáng buồn khi mà ai đó có kinh nghiệm chiến đấu hơn một thế kỷ giờ đây lại yếu đuối như thế này?”

“Vì tôi đã chiến đấu hơn một thế kỷ nên tôi mới đánh giá được chính xác tình hình đấy. Tất nhiên, nếu tôi bắt đầu huấn luyện bây giờ, sự tiến bộ của tôi sẽ đến nhanh hơn người khác. Tôi sẽ không mắc những sai lầm của người mới nữa.”

Sau một lúc tính toán, Baros nói tiếp, “Khoảng nửa năm chăng? Nếu tôi được huấn luyện nghiêm túc trong thời gian đó, tôi sẽ có thể đối phó với những kỵ sĩ bình thường.”

Một người hầu bình thường chưa từng cầm kiếm mà lại có thể vượt qua một kỵ sĩ chỉ trong sáu tháng ư? Đó là một tuyên bố hoang đường sẽ khiến hắn bị gán cho cái mác là ảo tưởng.

Kinh nghiệm quả thực là một tài sản không thể bỏ qua.

Vấn đề là...

“Cuộc quyết đấu sẽ diễn ra trong vòng một tháng nữa. Chúng ta không có thời gian.”

“Chà, vậy thì chúng ta không thể làm được gì nữa rồi.”

“Chết tiệt…”

Baros hỏi, đầy bối rối, “Chuyện này không giống ngài chút nào cả, thiếu gia. Tôi hiểu rằng tôi chỉ là một người hầu hèn mọn, nhưng ngài có thể chỉ định một kỹ sĩ khác. Vậy mà ngài lại chọn mạo hiểm mạng sống của mình. Tôi không nhớ rằng ngài từng là người vì người khác đến như vậy đó.”

Karnak không để ý đến giọng điệu vô lễ của người hầu, thậm chí hoàn toàn thiếu sự kính trọng. Dù sao thì hắn cũng đã chịu đựng nó hơn một thế kỷ rồi.

Thay vào đó, hắn trả lời một cách nghiêm túc, “Sau khi nghe hết mọi chuyện, ta nghĩ ta đã hiểu vì sao mọi chuyện lại diễn ra như vậy rồi.”

Không có kỵ sĩ nào trong hiện tại của Nam tước Zestrahd có thể làm chiến binh đại diện cho hắn cả.

“Anh trai ta, Faralt, từng là kỵ sĩ mạnh nhất trong gia tộc, nhưng tên khốn đó đã chết rồi.”

Ở điểm này, khả năng các kỵ sĩ còn lại đánh bại Randolph gần như bằng không.

Hắn tiếp tục giải thích, “Không có ý nghĩa gì trong việc đưa ra một chiến binh đại diện chắc chắn sẽ thua cả.”

Vì cuộc quyết đấu diễn ra dưới danh nghĩa của Nữ thần, sự thất bại của một chiến binh được coi là sự thất bại của người mà họ đại diện cho.

Nói cách khác, nếu chiến binh đại diện của hắn thua, Karnak sẽ phải tự kết liễu đời mình.

“Vì dù thế nào cũng sẽ dẫn đến cùng một kết cục, có vẻ như Karnak của thời này đã tự mình tìm ra một giải pháp khác.”

Khoảng hai tháng trước, Karnak đã đột ngột tuyên bố, “Ta có một kế hoạch. Hãy tin tưởng ta và chờ đợi ta trong một thời gian.”

Và với điều đó, hắn đã bắt đầu một cuộc hành trình mà không giải thích thêm, trở về chỉ mới vào ngày hôm qua.

“Giờ thì, chẳng phải đã rõ ràng về việc ta nghĩ ra loại kế hoạch gì rồi sao?”

Baros mỉm cười.

Quả thực là rõ ràng. Chủ nhân của hắn đã làm điều tương tự trong quá khứ.

“Thuật Chiêu hồn,” Baros trả lời.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.) 

* * *

Điều gì trên đời đã khiến Karnak của dòng thời gian này lại làm một việc liều lĩnh như vậy chứ?

Đó không phải là điều hắn có thể tìm ra bằng cách lục lọi trí nhớ của viên lão quản gia. Ngay cả Karnak của thời này cũng giữ bí mật Thuật Chiêu hồn rất kín kẽ.

“Nhưng ta có thể đưa ra một số phỏng đoán có căn cứ.”

Việc Karnak phát hiện ra cuốn sách Thuật Chiêu hồn xuất phát từ một thói quen lâu đời.

Từ nhỏ, hắn đã tìm nơi trú ẩn trong nhà kho cũ của gia tộc mỗi khi gặp khó khăn gì đó. Hành động lục lọi trong nhà kho ở một nơi tối tăm, hoang vắng mang lại cho hắn cảm giác bình yên.

“Ngẫm lại thì, ta đã là một đứa trẻ khá u sầu, phải không?”

“Ngài đã u sầu và khép kín ngay cả khi trưởng thành, có gì khác đâu?”

“Ta không tệ đến vậy, đúng không?”

“Người trưởng thành bình thường liệu có kết thúc bằng việc trở thành bộ xương chỉ cần búng ngón tay là giết được người không?”

“Im đi…”

Karnak của dòng thời gian này có lẽ đã đi theo con đường tương tự.

Khi hắn trở thành lãnh chúa và tình hình ngày càng trở nên tồi tệ, có lẽ hắn đã trốn trong nhà kho để tìm sự an ủi, rồi vô tình tìm thấy cuốn sách về Thuật Chiêu hồn.

Học Thuật Chiêu hồn gần lãnh địa sẽ khiến hắn bị lộ ngay lập tức, nên hắn chắc hẳn đã lựa chọn hành trình đi đến ngôi làng Darha xa xôi.

Lý do lựa chọn Làng Darha cũng rất rõ ràng.

Tìm một nơi hẻo lánh xa lãnh địa nhưng vẫn có thể dễ dàng mua được những hàng hóa cần thiết là một việc không hề dễ dàng.

“Cùng là ta ở tuổi hai mươi, chỉ là trong hoàn cảnh khác, nên chuyện đi đến những kết luận tương tự là điều hiển nhiên.”

Điểm khác biệt duy nhất là trong kiếp trước, hắn đã bỏ trốn cùng Baros trong bí mật, nhưng lần này, hắn đã công khai ra đi.

“Mọi chuyện giờ đã rõ ràng rồi,” Baros gật đầu hiểu ra. “Tôi đã tự hỏi tại sao ngài, trong tình trạng hiện tại, không còn gì để mất, lại đi học Thuật Chiêu hồn chứ…”

Rồi anh ta bất chợt hỏi, “Nhưng ngài có thật sự có thể đánh bại một kỵ sĩ chỉ với ba tháng học Thuật Chiêu hồn sao?”

Đối thủ của hắn là Randolph, kỵ sĩ mạnh nhất của lãnh địa Deventor.

Anh ta có thể mờ nhạt so với các kỵ sĩ lừng danh của hoàng gia và thủ đô, nhưng vẫn ở một cấp độ mà người bình thường không thể nào với tới.

“Dù Thuật Chiêu hồn là một nghệ thuật cấm kỵ giúp tăng sức mạnh nhanh chóng, nhưng ba tháng có vẻ quá ngắn.”

Karnak nhìn Baros với ánh mắt không thể tin nổi.

“Làm sao ngươi, trong số tất cả mọi người, lại nói ra những lời như vậy?”

“Ý ngài là gì?”

“Ngươi đã tận mắt chứng kiến những gì ta có thể làm khi ở thời kỳ đỉnh cao rồi mà.”

“Đó là chuyện hơn một thế kỷ trước rồi. Tôi gần như không nhớ ngài trông ra sao khi còn có da có thịt.”

Karnak cau mày, nhưng hắn không thể phủ nhận sự thật trong lời nói của Baros…

“Ta thật sự nghĩ rằng ta vẫn có thể chiến thắng,” Karnak chuyển chủ đề. “Thuật Chiêu hồn là điều cấm kỵ tối thượng. Chỉ cần một chút dấu vết của việc sử dụng nó thôi là tất cả các giáo phái trên lục địa sẽ săn lùng ngươi. Ngươi nghĩ tại sao vẫn có những Chiêu hồn sư xuất hiện mặc cho những rủi ro như vậy?”

Thuật Chiêu hồn là con đường dẫn đến sức mạnh một cách quá dễ dàng.

Nó nhanh chóng, nhẹ nhàng, và không đòi hỏi bất kỳ tài năng nào.

“Bất cứ ai, không chỉ mình ta, cũng có thể có cơ hội chiến đấu nếu đã quyết tâm học nó.”

Baros nghiêng đầu. “Vậy vấn đề là gì? Ngài nói ngài có cách để chiến thắng mà.”

“Đúng, có cách để thắng cuộc. Nhưng…” Karnak thở dài đầy nặng nề.

Hắn là một Chiêu hồn sư, không phải là một pháp sư thông thường. Điều đó có nghĩa là hắn chỉ biết đến Thuật Chiêu hồn mà thôi.

“Ta không có cách nào để che giấu điều đó.”

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.) 

* * *

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương