Tử Vong Quân Chủ
-
Chapter 4: Có Điều Gì Đó Không Ổn (4)
Chương 4: Có Điều Gì Đó Không Ổn (4)
[Dịch giả: Kim Anh]
[Hiệu đính: Trà sữa thạch đào kem cheese béo ngậy thơm ngon]
Màn đêm đã buông xuống, nhưng Karnak, vẫn đang nằm thao thức trên giường, không thể gạt bỏ được cảm giác bất an.
“Ugh…”
Hắn nhìn chằm chằm lên trần phòng ngủ, nơi được trang trí bằng giấy dán tường sang trọng, và thở dài.
“Cái đó tốn bao nhiêu tiền cơ chứ? Và tại sao nó lại nằm trên trần phòng ta?”
Không chỉ mỗi giấy dán tường mang lại cảm giác không phù hợp. Đồ nội thất, giường ngủ, thậm chí cả những cây nến đều thuộc loại đắt đỏ nhất.
Hắn không xa lạ gì với sự xa hoa cả. Là Tử Vong Quân Chủ, hắn từng được bao quanh bởi những thứ xa xỉ hơn nhiều.
Nhưng căn phòng này lại hoàn toàn khác với căn phòng khiêm tốn mà hắn nhớ trong ký ức.
“Đây không phải là kế hoạch ban đầu…”
Hắn không còn khao khát sức mạnh của Tử Vong Quân Chủ, nhưng Karnak cũng không có ý định sẽ sống một cuộc đời tầm thường.
Hắn đã nghĩ ra cách để gia tăng sức mạnh của mình, đồng thời xóa bỏ các tác dụng phụ của Thuật Chiêu hồn, ít nhất là trên mặt lý thuyết. Và hắn thậm chí còn có một kế hoạch dự phòng, phòng khi gặp trường hợp cần thiết.
Không còn là gã thanh niên nóng nảy như ngày trước, hắn chỉ dự định làm hài lòng cha mẹ và anh chị em, duy trì một mối quan hệ ít nhiều là hòa thuận với họ. Cho dù họ có ghét hắn đến đâu, thái độ của họ chắc chắn sẽ thay đổi nếu hắn đổ tiền vào cho họ.
Và làm thế nào để kiếm được tiền? Hắn cũng đã có một kế hoạch cho việc đó.
Hắn đã tỉ mỉ thu thập đủ loại ghi chép lịch sử: ngày tháng và địa điểm của những cuộc chiến trong tương lai, hạn hán, nạn đói, thậm chí cả nơi kho báu sẽ được phát hiện.
Hắn đã lên kế hoạch đầu tư và xây dựng tài sản của mình bằng cách sử dụng những thông tin trong tương lai đó.
Mục tiêu của hắn là một cuộc sống thoải mái và an toàn, không quá hào nhoáng cũng không quá tầm thường, đủ để sống ổn định.
“Một cuộc sống trong một ngôi nhà như thế này, với một địa vị như thế này.”
Nhìn quanh dinh thự và nghĩ đến ngôi nhà hiện thuộc về mình, Karnak cảm thấy một sự trống rỗng.
“Nhưng ta đã sống cuộc đời đó rồi sao?”
Hắn chỉ vừa quay lại quá khứ, chưa làm gì cả, vậy mà những mục tiêu cuộc sống của hắn đã đạt được rồi.
Hắn không ngu ngốc đến mức tự mãn và nghĩ rằng, 'Wow, mình đã thành công rồi! Giờ chỉ việc sống nhàn nhã thôi!'
“Ta cần phải tìm hiểu chuyện gì đang diễn ra…” Karnak lẩm bẩm, trở mình trên giường. “Tại sao Baros vẫn chưa đến chứ? Đừng nói với mình là cậu ta ngủ rồi đấy nhé?”
Phải mất một lúc lâu sau đó, tiếng gõ cửa mà hắn mong đợi mới vang lên.
“Thiếu gia, thiếu gia.”
Mắt Karnak sáng lên, và hắn gọi người hầu của mình với giọng trầm thấp. “Vào đi.”
Cánh cửa khẽ mở, Baros lén lút lẻn vào trong, thận trọng nhìn xung quanh.
Karnak ngồi dậy trên giường và hỏi, “Mọi người đã ngủ hết chưa?”
“Rồi ạ.”
“Cuối cùng ta cũng có thể đi lại được rồi.”
“Ngài đang định thăm dò tâm trí lão quản gia đúng không?”
“Tất nhiên rồi. Nhưng với khả năng hiện tại của ta, rất khó để sử dụng nó trực tiếp.”
Hắn cần một chất xúc tác. Hắn cũng cần một loại thuốc có thể làm suy yếu sức mạnh tinh thần của mục tiêu.
Hắn phải đảm bảo mục tiêu ngủ say rồi mới có thể dùng thuật thăm dò tâm trí lên người đó để đạt được mục đích.
“Vậy, chúng ta cần chuẩn bị một vài thứ trước. Cánh hoa Delass, thảo dược Jaess, chiết xuất Parell, cỏ Rapateu. Tất cả chúng đều là cỏ dại mọc trong vườn, nên chắc sẽ dễ tìm thôi—”
Trước khi hắn nói hết, Baros đã thò tay vào túi.
“Đây nè.”
Bên trong túi đều là những loại cỏ dại cần thiết.
“Hả? Ngươi đã chuẩn bị chúng rồi à?”
“Tôi đã ở bên ngài hơn một trăm năm rồi, thiếu gia à. Ngài nghĩ tôi không có trực giác đến được như vậy sao?” Baros nhún vai, “Tôi đến muộn vì đang thu thập chúng. Khu vườn được chăm sóc kỹ càng quá nên khó tìm ra chúng thôi.”
“Ta hiểu rồi. Chúng chỉ từng có ở khắp nơi vì khu vườn bị bỏ bê mà thôi.”
Nhưng giờ khi chúng đã bị nhổ sạch, chắc chắn sẽ khó tìm hơn.
“Nếu giờ ta phải quay lại và tìm chúng, chúng ta sẽ lãng phí thêm cả đêm nữa. Làm tốt lắm.”
Karnak ra hiệu khi hắn rời khỏi phòng, “Đi thôi.”
“Nếu những người hầu khác nhìn thấy chúng ta thì sao?”
“Ta chỉ cần nói rằng ta không ngủ được và đi dạo thôi. Xét theo tình hình, chẳng ai sẽ thắc mắc khi ta làm điều ta muốn cả.”
“Ừ, giờ ngài là lãnh chúa rồi mà, đúng không?”
“Đúng thế,” Karnak cười khúc khích đầy khó tin. “Ta? Một lãnh chúa ư? Ta, một đứa con hoang vô dụng, chẳng ra gì đây sao?”
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
Cánh hoa Delass, thảo dược Jaess, chiết xuất Parell, và cỏ Rapateu được nghiền nát và trộn lẫn trong một cái bát. Sau đó, sử dụng Thuật Chiêu hồn, Karnak đốt cháy hỗn hợp này.
Vù vù!
Ngọn lửa bùng lên trong giây lát rồi tắt dần. Tất cả những gì còn lại là một làn khói màu đen.
Làn khói chuyển động như một sinh vật sống, cuộn quanh trong không khí. Nhưng thực tế, đó là Karnak đang điều khiển nó bằng sức mạnh ma thuật của mình.
Khói đen len lỏi vào mũi của viên quản gia già nằm trên giường. Cơ thể ông ấy run lên trong giây lát, rồi mắt ông ấy đảo ngược, chỉ còn thấy lòng trắng.
“Tốt, ông ta đã hoàn toàn bị khống chế.” Đầy hài lòng, Karnak ra lệnh, “Đứng lên, hỡi người hầu của ta.”
Mệnh lệnh trong giọng nói hắn vang lên đầy quyền lực, và ông lão lập tức ngồi dậy trên giường.
“Vâng, thưa chủ nhân.”
Viên quản gia giờ đang ở trong trạng thái sẽ trả lời bất kỳ câu hỏi nào một cách chân thực.
‘Giờ thì, ta nên hỏi gì trước đây?’ Karnak ngập ngừng một lúc. ‘Có quá nhiều thứ ta muốn hỏi, đến nỗi khó lòng mà sắp xếp được suy nghĩ của mình.’
Hắn quyết định bắt đầu với một câu hỏi cấp bách nhất.
“Cha ta đã chết như thế nào?”
Câu trả lời đến ngay lập tức.
“Ba năm trước, ông ấy bị giết bởi lưỡi kiếm của kẻ phản bội, ngài Randolph.”
Karnak và Baros trao đổi ánh mắt.
“Randolph? Baros, ngươi biết đó là ai không?”
“Có phải là một kỵ sĩ từ Deventor không? Ngài biết đấy, ở lãnh thổ bên cạnh…”
Nghe chỉ có kết luận mà không có ngữ cảnh thì thật khó hiểu.
“Thế còn Nam tước phu nhân Isabella?”
“Đau buồn vì mất đi Nam tước và thiếu gia đầu tiên, bà ấy ngã bệnh. Và cuối cùng, bà ấy không bao giờ hồi phục được…”
“À, vậy là đó là thứ tự họ chết.”
Karnak tiếp tục đặt câu hỏi, “Thế còn anh cả của ta thì sao, Tesyl?”
"Đại Thiếu gia thì..."
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
Hắn liên tiếp đặt câu hỏi dồn dập cho viên quản gia.
Mỗi lần như vậy, Taffel đang ngây ngất đều trả lời một cách trung thực.
Nhờ vậy, Karnak có thể nắm bắt được tình hình ở một mức độ nào đó.
"Vậy là cho đến khi ta tròn mười sáu tuổi, cũng không có gì thay đổi nhiều."
Lãnh địa Zestrahd đứng trước bờ vực phá sản, sự khinh miệt của cả gia tộc đối với Karnak như một đứa con hoang, danh tiếng là một kẻ vô tích sự của hắn - tất cả đều giống hệt như kiếp trước.
Sự thay đổi xảy ra bốn năm trước, vào năm 683 theo lịch của vương quốc Yustil.
Faralt, anh hai của hắn, người thường luyện võ khi đi lang thang trên núi, đã tình cờ phát hiện ra một mỏ đồng lớn trong một hang động ở phía bắc.
"Một mỏ đồng à?" Karnak nhíu mày. "Ta không nhớ có nghe nói về một mỏ đồng nào trong lãnh địa của chúng ta cả."
Baros nhún vai. "Có thể chúng ta chỉ không biết về nó trước đây thôi. Dù sao thì cũng là phát hiện tình cờ mà."
"Dù là như vậy đi chăng nữa, nghe có vẻ quá thuận lợi, ngươi không nghĩ thế sao?"
Việc phát hiện một cái mỏ trong lãnh địa của họ là một ảo tưởng phổ biến trong giới quý tộc nông thôn. Tất nhiên, hiếm khi nó xảy ra trong thực tế. Nếu các mỏ khoáng sản phổ biến như vậy, thì ngay từ đầu chúng đã không phải là vấn đề lớn như vậy.
Vậy nên, khi một gia đình quý tộc tuyên bố phát hiện ra một cái mỏ, mọi người thường nghĩ, 'Mấy tên khốn đó chắc đã kiếm được tiền bằng cách nào đó mờ ám và đang dùng việc tìm ra mỏ làm cái cớ mà thôi!'
Nhưng mỏ đồng này lại là thật. Quá ngạc nhiên trước sự may mắn khó tin này, Gia tộc Zestrahd lập tức bắt đầu phát triển mỏ.
Người ta nói rằng đây là một mỏ đồng chất lượng cao, và họ đã có thể thấy kết quả trong vòng một năm.
Tuy nhiên, họ không tự phát triển mỏ được.
Khai thác mỏ là một ngành kinh doanh đòi hỏi kỹ thuật khai quật và kỹ thuật xây dựng dân dụng tiên tiến. Không phải cứ đào một cái hố là thỏi đồng sẽ tự động xuất hiện. Họ cần có công nghệ để tách và tinh luyện đồng từ quặng.
Không có cách nào một gia tộc nam tước chỉ biết canh tác có thể phát triển một mỏ đồng trong vòng một năm được.
Vì vậy, họ giao phó việc khai thác mỏ cho Công ty Thương mại Tekas, công ty thương mại lớn nhất của vương quốc Yustil. Họ sở hữu công nghệ và nhân lực cần thiết, tất nhiên là phải chia một phần lợi nhuận.
Vấn đề nảy sinh ra sau đó.
Tử tước Deventor lân cận, vốn luôn dè chừng Gia tộc Zestrahd, đã gây chuyện.
Lập luận của họ có thể được tóm tắt như sau:
Mỏ đồng ban đầu được phát hiện bởi Tử tước Deventor.
Hơn nữa, vị trí của mỏ đồng nằm trong khu vực trung lập giáp ranh giữa lãnh địa của cả hai gia tộc.
Tuy nhiên, Tử tước Deventor nhân từ đề nghị cả hai gia tộc sẽ cùng phát triển và sở hữu mỏ, và Nam tước Zestrahd đã chấp nhận.
Nhưng sau khi đánh giá quy mô của mỏ, nam tước vô liêm sỉ đã phá vỡ thỏa thuận và đổi ý.
Họ đã bóp méo sự thật như thể họ đã phát hiện ra nó từ đầu. Làm sao chúng ta có thể tha thứ cho sự phản bội như vậy?
Chúng ta sẽ đòi lại quyền lợi của mình, ngay cả khi có phải đổ máu!
Baros cười khẩy, "Ồ, thật vô liêm sỉ. À mà, họ luôn vô liêm sỉ mà, phải không?"
"Nhưng vấn đề là..." Karnak lắc đầu. "Đó không phải là một tuyên bố hoàn toàn vô căn cứ."
Mỏ đồng nằm ở phía bắc lãnh địa, trên một nhánh của dãy núi Jeden. Dựa trên vị trí của nó, rõ ràng là nằm trong lãnh địa của Zestrahd.
Tuy nhiên, khi nói đến lãnh thổ, đặc biệt là địa hình đồi núi, ranh giới không phải lúc nào cũng được xác định rõ ràng.
Trong khi quyền sở hữu đất nông nghiệp đã được thiết lập rõ ràng, thì ở rừng và núi lại không thể làm tương tự được như vậy. Cả hai bên thường chỉ đơn giản đánh dấu chúng mơ hồ trên bản đồ và bỏ qua.
Vì về mặt cơ bản đó là phần đất vô dụng, họ hiếm khi quan tâm đến việc khảo sát nó.
"Nó chắc chắn gần lãnh địa của chúng ta, nhưng cũng đúng là chúng ta đã bỏ qua nó."
Nếu Gia tộc Deventor thực sự là người đầu tiên phát hiện ra mỏ đồng, trong khi việc đòi quyền sở hữu có thể khó khăn, họ sẽ ở vị trí có thể yêu cầu quyền quản lý chung.
"Nếu bọn họ thực sự là người đầu tiên phát hiện ra mỏ, thì đúng là như vậy."
"Ngài nghĩ đó là sự thật sao, thiếu gia?"
"Ta không thể nói rằng điều đó là không thể..." Karnak gãi đầu, nhớ lại những ký ức xưa cũ. “Nhưng ta không nghĩ là có khả năng đó."
"Tại sao lại không?"
"Bởi vì Deventor mạnh hơn chúng ta nhiều."
Không giống như nhà nam tước Zestrahd đang ở bờ vực suy tàn, Tử tước Deventor đã tích lũy sức mạnh đều đặn qua nhiều thế hệ.
Họ vượt xa nhà nam tước cả về sức mạnh quân sự lẫn tài chính.
"Nếu họ có ý định phát triển chung từ đầu, không ai tỉnh táo lại chọn mạo hiểm như vậy."
Kết quả là, mối quan hệ giữa hai gia tộc xấu đi nghiêm trọng.
Như đã được dự đoán, lời nói biến thành nắm đấm, và nắm đấm biến thành kiếm. Không thể tránh khỏi, hai gia tộc đã tham gia vào một cuộc chiến tranh lãnh thổ.
Đã có nhiều trận chiến đẫm máu, phần lớn kết thúc trong sự thất bại cho Gia tộc Zestrahd.
Như dự đoán, Gia tộc Deventor, một gia tộc đã xây dựng sức mạnh ổn định qua nhiều thế hệ, không phải là một đối thủ dễ chơi.
Một năm sau, bi kịch ập đến khi Nam tước Krafurt bị giết bởi Randolph, kỵ sĩ mạnh nhất của Deventor.
Trong khi cố gắng che chắn cho quân lính của mình rút lui, ngay cả thiếu gia Tesyl cũng bị mũi tên của Randolph bắn trúng và qua đời. Gia tộc Zestrahd mất cả người đứng đầu và người thừa kế chỉ trong cùng một sự kiện.
Nam tước phu nhân Isabella, đau lòng trước cái chết của chồng và con trai yêu quý, liền đổ bệnh. Faralt, con trai thứ hai, trở thành người đứng đầu tạm quyền của gia tộc.
Mặc dù Faralt đã tuyệt vọng tập hợp những binh lính còn lại và chống trả lại tử tước, nhưng anh ta không thể xoay chuyển được tình thế.
Năm tiếp theo, anh ta cũng trở thành nạn nhân của Deventor. Trong một cuộc đụng độ khác, anh ta đã bị mất cả hai chân bởi Randolph.
Nhờ luyện tập thường xuyên, anh ta đã cố gắng bám víu vào sự sống. Tuy nhiên, do không thể di chuyển, anh ta không còn có thể làm kỵ sĩ được nữa. Chìm trong sự tuyệt vọng, anh ta nhấn chìm nỗi buồn của mình trong rượu và ma túy, sức khỏe của anh ta suy yếu nhanh chóng.
Cuối cùng, Faralt đã bỏ mạng vì cơn tuyệt vọng. Đó là khoảng thời gian Nam tước phu nhân Isabella, người đã cheo leo ở bên bờ vực của cái chết, cũng trút hơi thở cuối cùng.
"Chết tiệt. Toàn bộ gia tộc chúng ta bị tên Randolph này quét sạch à? Trước đây đã có người mạnh đến như vậy trong lãnh thổ lân cận chưa?"
Baros chen vào, "Tôi không nghĩ Randolph lại mạnh đến vậy. Có khả năng là gia tộc chúng ta quá yếu."
"Vậy Randolph này là ai?"
"Tôi chỉ nhớ mang máng tên hắn thôi..."
"À, không có lý do gì để nhớ đến một kỵ sĩ ở vùng đất hẻo lánh này cả."
Karnak và Baros, những người đã từng giao tranh với Tứ Đại Võ Vương, Tam Đại Hiền Pháp Sư, và Hoàng Long Đế Truyền Kỳ, nào có lý do gì để ghi nhớ một kỵ sĩ vô danh tiểu tốt nơi thôn dã chứ.
Karnak tiếp tục thẩm vấn viên quản gia, gạt chuyện đó sang một bên
"Vậy, chuyện gì đã xảy ra sau đó?"
Người duy nhất còn sống sót của nhà nam tước Zestrahd là Karnak, đứa con ngoài giá thú.
Vị trí người kế vị thuộc về tay hắn. Người ta đã quyết định rằng hắn sẽ chính thức đảm nhận vị trí người đứng đầu gia tộc khi tròn hai mươi tuổi.
Khi nghe tin này, Gia tộc Deventor tuyên bố ngừng bắn tạm thời, nói rằng họ sẽ chờ đợi cho đến khi Karnak trở thành lãnh chúa.
Đó quả là một phản ứng cao quý và đầy khí tiết.
“Tất nhiên, ta chắc chắn tất cả chỉ là bề ngoài. Thực ra, bọn họ chỉ chờ đợi một kẻ mà họ có thể thương lượng mà thôi.”
Mục tiêu của Gia tộc Deventor không phải là tiêu diệt hoàn toàn Gia tộc Zestrahd và chiếm lấy toàn bộ lãnh thổ của họ. Họ chỉ muốn chiếm lấy mỏ đồng và nhận bồi thường chiến tranh.
“Và để làm được điều đó, họ cần một người có thể chính thức ký vào thỏa thuận.”
Vào thời điểm đó, có rất nhiều ý kiến phản đối việc Karnak, một kẻ vô dụng chẳng làm gì nên hồn, lại trở thành lãnh chúa. Tuy nhiên, sau hai năm trôi qua và khi hắn chính thức tiếp nhận chức vị, người ta nói rằng ai ai cũng công nhận và kính trọng hắn.
“Họ kính trọng ta ư? Vì sao chứ?”
Trước câu hỏi của Karnak, mắt viên lão quản gia đột nhiên đỏ hoe. "Ai mà không tôn trọng vị lãnh chúa đã mạo hiểm tính mạng để bảo vệ lãnh địa của mình chứ?"
'Gì thế này...? Ông ta đang rơi lệ ngay cả khi bị thăm dò tâm trí sao? Ông ta chân thành đến như vậy sao?'
Ngay lúc Karnak chuẩn bị chuyển sang câu hỏi tiếp theo, một điều gì đó chợt lóe lên trong đầu hắn.
"Khoan đã, ta đã mạo hiểm tính mạng ư?" Mặt Karnak sầm lại. "Điều đó có nghĩa là gì? Tại sao ta phải mạo hiểm tính mạng chứ?"
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook