Chương 0 - Chương Mở Đầu

[Dịch giả: Kim Anh]

[Hiệu đính: Trà sữa thạch đào kem cheese béo ngậy thơm ngon]

 

Ta từng là một thực thể thống trị cái chết.

Phải mất một trăm năm để ta có thể nhận ra một điều.

Con người nên sống cuộc sống của một con người. Mà đã là con người thì không nên nắm quyền cai trị một thứ như vậy.

* * *

Cung điện nguy nga và lộng lẫy. Những hàng cột vàng dài vô tận nâng đỡ một đại sảnh bằng đá cẩm thạch, những bức tranh ảnh và đồ trang trí tinh xảo phủ kín, tô điểm cho mọi bức tường, và cả những bức tượng được chạm khắc tinh xảo, công phu xuất hiện ở khắp mọi nơi.

Tuy nhiên, cung điện không có một bóng người mà lẽ ra nó phải là nơi ở của họ.

Không vua, không hoàng hậu, không hoàng tử, không công chúa, thậm chí còn không có một người hầu hay người phục vụ nào.

Chà, nói đúng ra thì có một vị vua. Cũng có người hầu và người phục vụ.

Chỉ có điều là, họ không phải là con người.

Một bộ xương khoác lên mình chiếc áo choàng đen ngồi trên một ngai vàng khổng lồ, tắm mình trong ánh trăng mờ ảo, lẩm bẩm một mình.

“Tại sao ta lại làm như vậy…?” Một tiếng thở dài nặng nề theo sau lời nói ấy. “Hừm, tại sao ta lại làm như vậy chứ…?”

Bộ xương gục xuống, một nụ cười trống rỗng hiện lên trên gương mặt xương xẩu của hắn. Đó không phải là nụ cười của con người. Đó là nụ cười của một bộ xương.

“Không, ta biết tại sao ta đã làm như vậy. Ta không còn lựa chọn nào khác nữa.”

Bộ xương ấy chính là Karnak, Tử Vong Quân Chủ.

Hắn ta tiếp tục độc thoại, dù chẳng có một ai để lắng nghe. Hắn ta nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình.

“Haah…”

Một luồng năng lượng xanh lam tụ lại trên những khúc xương trơ trụi của hắn, tạo nên hình dạng của một bàn tay con người. Đó là một bàn tay có sức mạnh xé toạc biển cả và làm rung chuyển trời đất chỉ với một cái vẫy tay.

Phía trên hộp sọ, hình hài của một con người bắt đầu hiện ra. Một gương mặt xanh xao, nhợt nhạt thốt ra một tiếng thở dài.

“Đã bảy mươi năm kể từ khi ta trở thành thế này sao? Chà. Thời gian trôi qua nhanh thật.” Karnak ngả người ra sau ngai vàng, nụ cười trống rỗng trên môi hắn ta càng rộng hơn. “Dù vậy, ta cũng có cảm giác như nó đang trôi qua vô cùng chậm.”

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.) 

* * *

Khoảng một trăm năm trước, Karnak lần đầu tiên tiếp xúc với Cấm thuật, Thuật Chiêu hồn.

Sinh ra là đứa con ngoài giá thú của một gia tộc quý tộc sa sút, hắn ta lớn lên trong sự khinh miệt và bị bỏ rơi. Vì lẽ đó, hắn đã tìm đến cấm thuật để tồn tại, và bằng một sự may mắn nào đó — hoặc cũng có thể là bất hạnh — hắn đã có được sức mạnh đó.

Nhưng đổi lại, hắn đã đi chệch khỏi con đường của nhân loại.

Karnak đã sống cuộc đời của một Chiêu hồn sư độc ác, chiến đấu chống lại vô số kẻ thù của mình — đôi khi là hắn ra tay trước, giết và giết, cả người vô tội lẫn kẻ có tội. Thế gian coi hắn ta như một ác quỷ, ngày càng căm ghét hắn hơn.

Trung tâm Đế quốc Lacaenia, Liên minh Bảy Vương quốc phương Tây, Liên bang Verus phương Đông, và cả Thất nữ thần giáo, những người tôn thờ Bảy Nữ Thần vĩ đại. Toàn bộ lục địa đã trở thành kẻ thù của hắn.

Dù phải đối mặt với toàn bộ thế giới, Karnak cũng không hề lùi bước. Bằng quyền năng thống trị cái chết, hắn đã biến kẻ thù của mình thành thây ma, mở rộng quyền lực của mình hơn nữa.

Chiến tranh chỉ càng leo thang. Một địa ngục trần gian — nơi người chết đi lang thang trên thế giới của người sống — lan rộng ra khắp lục địa.

Hắn ta đã trở thành Tử Vong Quân Chủ, một ác quỷ tuyệt đối mà nhân loại không thể dung thứ.

Cuối cùng, ngay cả thành trì cuối cùng của nhân loại cũng sụp đổ. Tứ Đại Võ Vương — những người mạnh nhất trong thế giới phàm tục — và Tam Đại Pháp Sư — những người có sức mạnh được cho là chạm đến trời xanh — đều bị đánh bại và trở thành tôi tớ của hắn.

Cuối cùng, ngay cả người bảo hộ của thế giới, Long Hoàng Grateria, cũng phải ra tay can thiệp.

Long Hoàng quả nhiên vô cùng mạnh. Ông ta mạnh đến mức ngay cả Karnak, người đã phá vỡ mọi cấm kỵ, cũng không thể nhìn thấy cơ hội chiến thắng.

Điều đó là hiển nhiên mà thôi. Một con người thấp kém, chỉ dựa vào những phương pháp dị đoan, có thể làm gì trước sức mạnh của loài Rồng cao quý nhất cơ chứ?

Không còn cách nào khác, Karnak buộc phải sử dụng loại ma thuật cấm kỵ tồi tệ nhất, một loại ma thuật mà hắn đã cố trì hoãn đến phút cuối cùng. Hắn biến mình thành một thực thể siêu việt tối thượng, Tinh Tú Thần Tinh, một thực thể vượt qua cả Tử Vong Kị Sĩ hay Tử Linh Sư.

Và rồi thế là, Karnak đã hoàn toàn từ bỏ nhân tính của mình.

Cái giá phải trả tương đương với những gì hắn ta đã đạt được. Sau ba ngày ba đêm chiến đấu, Grateria mất đi thần tính của mình, trở thành Rồng Cương Thi Grateria, một kẻ hầu trung thành của Tử Vong Quân Chủ.

Karnak, vốn chỉ là một kẻ không có gì đặc biệt, một đứa con ngoài giá thú của một gia tộc quý tộc hạng thấp... Một con người bình thường, không mang dòng máu anh hùng hay được ban phước bởi các vị thần, đã vượt qua những anh hùng phi thường và sức mạnh thần thánh để giành lấy ngôi vị tối cao.

Thế giới đã hoàn toàn thuộc về hắn.

“Phải, mọi thứ đều tốt đẹp cả. Một kết thúc có hậu. Tất cả đều tốt, nhưng…” Karnak nhìn lại bàn tay của mình và thở dài: “Ta có thể làm gì với thân xác chỉ còn lại mỗi khung xương này đây?”

Kho báu, mỹ nữ, thức ăn ngon, mọi thứ xa xỉ và thú vui mà con người có thể tưởng tượng — tất cả đều mất đi ý nghĩa vì cơ thể đã chết của hắn không còn cảm nhận được gì nữa.

“Ta muốn cảm nhận được…”

Hắn ta muốn thưởng thức. Hắn ta muốn cảm nhận hơi ấm của một con người khác. Hắn ta muốn cảm nhận làn gió nhẹ và ánh nắng ấm áp mơn trớn trên làn da. Không, đến thời điểm này, hắn ta thậm chí còn sẵn lòng chấp nhận cả sự đau đớn. Ngay cả cảm giác bị một lưỡi dao đâm vào da thịt, nỗi đau kinh hoàng đi kèm với việc có một làn da mỏng manh dễ bị tổn thương, vẫn tốt hơn so với sự tồn tại nhàm chán như một bộ xương.

“…Được rồi, điều đó không hoàn toàn đúng, nói thật thì ta vẫn chọn tê liệt hơn là đau đớn. Ta đang nói gì vậy? Nghe như ta là một quý tộc được nuông chiều đang than vãn về những chuyện vô nghĩa vậy.” Karnak nhanh chóng tự điều chỉnh và nở nụ cười khô khan.

Tuy nhiên, hắn ta vẫn khao khát được cảm nhận. Hắn không nhận ra nó quý giá như thế nào khi còn sở hữu nó, nhưng giờ đã mất đi rồi, hắn lại cảm thấy nhung nhớ nó vô cùng.

“Đó là lý do tại sao người ta nói đừng làm những điều đó. Không ngạc nhiên khi mà mọi người coi khinh Thuật Chiêu Hồn, gọi nó là cấm kỵ và đáng nguyền rủa.”

Không còn niềm vui trong cuộc sống. Không còn động lực để tiếp tục. Nhưng hắn ta cũng không muốn tự kết liễu mạng sống của mình.

“Ta vẫn sợ cái chết.”

Hắn ta nghĩ rằng nếu không cảm nhận được gì nữa, hắn ta sẽ không sợ chết, nhưng không phải vậy. Hắn muốn được tận hưởng cuộc sống, chứ không phải trốn tránh nỗi đau bằng cái chết.

Tất cả những gì Karnak có thể làm là thở dài.

“Đó có phải là tất cả những gì ta còn tin tưởng không?” Karnak liếc nhìn phía sau ngai vàng của mình.

Một tảng đá lớn màu đỏ máu đứng sừng sững, phát ra thứ ánh sáng lấp lánh kỳ lạ.

Đôi mắt của hắn ta ánh lên. Chà, thực ra thì đó không phải là đôi mắt thật của hắn ta. Đôi mắt hắn ta đã từ lâu bị mục rữa. Cái đang lấp lánh chính là những cầu mắt bằng năng lượng linh hồn mà hắn ta đã đặt vào hốc mắt trống rỗng của mình.

“Nếu điều đó thành công…” Giọng nói của Karnak đầy hy vọng: “…Có thể sẽ có một tia hy vọng.”

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.) 

* * *

Một kỵ sĩ khổng lồ, cao hơn sáu feet, bước dọc theo hành lang dài, chìm trong bóng tối và không được ánh nắng mặt trời chiếu tới.

Anh ta trông giống như con người, nhưng thực chất là không phải. Làn da tái nhợt, căng ra trên cơ bắp cuồn cuộn, không mang theo chút hơi ấm. Anh ta không thở, cũng không chớp mắt — tất cả đều là những dấu hiệu rõ ràng cho thấy rằng anh ta không thuộc về cõi người sống.

Đó là Baros - Tử Vong Kị Sĩ cấp Chúa Tể, người đứng thứ hai ở Necropia, Tử Vong Đế Chế. Vị Tổng chỉ huy của Quân Đoàn Tử Thần, một chiến binh đã đánh bại ba trong số Tứ Đại Võ Vương và vươn lên vị trí mạnh nhất thiên hạ.

Anh ta là cận thần đáng tin cậy nhất của Tử Vong Quân Chủ, đã phục vụ Karnak một cách trung thành ngay cả trước khi hắn ta trở thành một Chiêu hồn sư, thời hắn còn là con người.

Bất chợt, anh ta quay lại. Một Tử Vong Kị Sĩ khác, mạnh mẽ nhưng nhỏ con hơn, đang đi theo sau anh.

“Tại sao ngài ấy lại đột ngột triệu tập ta như vậy, ngài Revan?” Baros hỏi.

“Sao tôi có thể biết được ý định sâu xa của ngài ấy là gì chứ, thưa Chúa tể Baros?” Tử Vong Kị Sĩ Revan đáp lại với sự kính trọng.

Baros cười khẽ: “Lúc nào câu trả lời cũng giống nhau. Tôi thích anh khi anh còn sống hơn đấy.”

Revan Strauss, từng là một trong Tứ Đại Võ Vương và là đỉnh cao đối với tất cả kiếm sĩ, lại cúi đầu kính cẩn một lần nữa. 

“Mọi thứ đều theo ý nguyện của ngài ấy.”

“Ừ thì, chẳng thể trách được, vì anh không còn là Revan nữa.”

Baros tiếp tục bước đi, bỏ lại Revan phía sau.

Cuối cùng, anh ta đến trước lối vào một đại sảnh rộng lớn.

Baros bước vào, quỳ gối, và bắt đầu nói với tông giọng đầy tôn kính:

“Thần xin được diện kiến Hoàng Đế Karnak, Tử Vong Quân Chủ, chủ nhân của sự sống và cái chết, người chinh phục lục địa, cai trị cõi chết…”

Bộ xương trên ngai vàng lập tức phẩy tay. “Thôi bỏ qua đi.”

“Hả? Ngài không muốn hình thức lễ nghi sao?” Baros nghiêng đầu, bối rối.

Karnak nghiêng người về phía trước, chống cằm lên tay: “Có ích gì chứ? Ai dám bất kính với ta nếu ta không giữ nghi thức?”

Những kẻ có quyền lực tuyệt đối thường ít quan tâm đến lễ nghi. Bởi họ có thể ngay lập tức dạy dỗ bất cứ ai dám chất vấn về họ.

Lý do Baros vẫn tuân theo các lễ nghi là bởi vì ngay cả những kẻ bất tử ở Necropia, những kẻ tuyệt đối trung thành với Karnak, vẫn còn bị ảnh hưởng bởi các phong tục từ cuộc sống trước đây. Dù Karnak có thể ngay lập tức dạy dỗ chúng, nhưng chẳng phải dễ dàng hơn nếu tránh tình huống đó ngay từ đầu sao?

'Vậy mà ngài ấy lại nói không cần lễ nghi nữa ư?' Baros tự hỏi.

Điều này có phải có nghĩa là ngài ấy không cần phải kiểm soát những kẻ bất tử nữa không?

“Đừng nói với tôi là…?” Baros sử dụng cách xưng hô từ xa xưa mà anh ta đã gọi Karnak từ khi họ còn là con người: “Ngài đã thành công rồi à, thiếu gia?”

Karnak ưỡn ngực một cách kiêu hãnh: “Ừ, ta nghĩ là ta đã làm được.”

“Tuyệt vời.” Ánh mắt Baros chuyển về phía sau ngai vàng.

Anh ta chăm chú nhìn vào cột đá lớn màu đỏ máu và nghi ngờ hỏi: “Ngài chắc chắn là nó hoạt động đúng chứ? Ngài đã thất bại bao nhiêu lần rồi mà.”

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.) 

* * *

Karnak chưa từng hối tiếc về việc mất đi thân xác máu thịt ngay từ đầu. Chinh phục thế giới, đem mọi thứ đặt dưới quyền kiểm soát của mình… Cảm giác trở thành kẻ thống trị quả thực là rất thú vị.

Vấn đề là niềm vui đó không kéo dài được bao lâu. Quyền lực tuyệt đối và việc kiểm soát thế giới có ích gì nếu hắn ta không thể tận hưởng được?

Đó là lý do tại sao những kẻ bất tử cấp cao như Tử Linh Thi thường phát triển theo khuynh hướng cực kỳ tàn bạo. Chúng tìm thấy sự thỏa mãn qua việc hành hạ và tra tấn kẻ khác, trải nghiệm khoái cảm thông qua nỗi đau của họ.

Thật không may (hoặc có lẽ là may mắn), Karnak không có loại khuynh hướng tàn bạo đó.

“Tại sao ta lại thích nhìn người khác đau đớn chứ? Ta đâu phải là kẻ bệnh hoạn.”

“Thật sao? Vậy còn tất cả những gì ngài đã làm cho đến nay…” Baros chen ngang.

“À. Ta đã nói rồi mà. Đó chỉ là chuyện xảy ra khi ta cố gắng sống sót mà thôi!”

“Chắc chắn những kẻ đã chết dưới tay ngài sẽ cảm thấy an ủi với lời nói đó đấy, thiếu gia.”

“…Câm miệng đi.”

Dù sao đi nữa, vì lý do đó, Karnak đã thử nhiều phương pháp khác nhau. Điều đầu tiên hắn ta thử là chiếm đoạt.

Thực ra, không cần phải sống trong cơ thể bằng xương bằng thịt mọi lúc. Chẳng phải chỉ cần cảm nhận cảm giác khi cần thiết, trong thời gian cần thiết là đủ rồi sao?

Vì vậy, hắn ta đã bắt nhiều nô lệ sống, xóa sạch linh hồn của họ và cố gắng chiếm lấy cơ thể họ.

“…Vậy mà ngài nói ngài không phải kẻ bệnh hoạn sao?”

“Im lặng đi, Baros.”

Đáng tiếc là những nỗ lực của hắn ta đã không thành công. Linh hồn của Karnak đã trở nên quá mạnh sau khi trở thành thực thể siêu việt tối thượng, Tinh Tú Thần Tinh.

Quên việc chiếm hữu đi, chỉ cần một ngón tay của linh hồn hắn nhập vào là đã đủ làm tan vỡ cơ thể vật chủ.

'Có phải việc tạm thời chiếm lấy cơ thể của người khác là không thể không?' Karnak tự hỏi.

Vì vậy lần này, hắn ta hướng đến việc tái sinh. Hắn ta đã thu thập những đứa trẻ sơ sinh được chọn lọc kỹ lưỡng, chọn lấy cơ thể hợp nhất với linh hồn mình, và cố gắng chiếm lấy nó.

Kết quả tốt hơn so với chiếm đoạt. Hắn ta ít nhất đã đưa được một phần linh hồn vào cơ thể, một tiến bộ đáng kể hơn nhiều so với một ngón tay.

Tất nhiên, đó là giới hạn.

Hắn ta đã thử những thứ khác nữa, khám phá nhiều cách khác nhau để theo đuổi niềm vui như một kẻ bất tử, chẳng hạn như cướp đi cảm giác của người khác. Không có gì là thành công cả.

U linh, những kẻ cảm thấy khoái lạc khi hấp thụ Linh hồn, và Ma cà rồng, kẻ cảm nhận niềm vui từ việc hút máu — điểm chung giữa những kẻ bất tử đó là niềm vui của chúng bắt nguồn từ những khiếm khuyết của chúng. Chúng cảm nhận niềm vui trong quá trình lấp đầy những gì chúng thiếu sót.

Nhưng Karnak, với tư cách là thực thể siêu việt tối thượng, không có chút khiếm khuyết nào. Hắn ta không thiếu gì cả. Vì không thiếu gì, hắn ta không có gì để lấp đầy, và do đó không có niềm vui để cảm nhận.

Hắn tuyệt vọng. Liệu hắn sẽ bị kết án phải sống như thế này, không thể chết được ư? Khi không có niềm vui nào trong cuộc sống ư?

Khi hắn ta đang lãng phí những ngày tháng của mình, một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu.

Lý do hắn ta không thể trải nghiệm niềm vui của con người là vì hắn không còn là con người nữa, và lý do hắn không còn là con người là vì hắn đã trở thành một Tinh Tú Thần Tinh.

‘Vậy, chẳng phải chỉ cần không còn là Tinh Tú Thần Tinh nữa là được sao?’

Hắn ta tiếp tục nghiên cứu, tìm cách từ bỏ sức mạnh mà hắn ta đã có. Cuối cùng, hắn ta tìm ra câu trả lời.

‘Chỉ cần quay trở lại khi ta còn là con người là được.’

Trở lại khi hắn ta còn là con người. Trở lại khi hắn ta không phải là kẻ thù của thế giới, mục tiêu của sự căm ghét của tất cả các sinh vật sống. Trở lại khi hắn ta chỉ là đứa con ngoài giá thú của một quý tộc hạng thấp, ôm ấp một nỗi căm phẫn mơ hồ với thế giới.

‘Ta sẽ quay ngược thời gian!’

Kết quả cho những nỗ lực của hắn là cột đá lớn màu đỏ máu ngay sau ngai vàng, hiện thân của bóng tối vượt qua cả thời gian và không gian.

Karnak tuyên bố một cách đắc thắng: “Chiêu hồn sư mạnh nhất trong lịch sử loài người đã dồn toàn bộ tâm huyết của mình vào nghiên cứu này, bị thúc đẩy bởi mong muốn sâu thẳm nhất. Nếu thứ này thất bại, thì không một ai có thể làm được!”

Như thể chờ đợi điều này, Baros cười khẩy: “Đó chỉ là vì ngài là Chiêu hồn sư duy nhất đúng nghĩa trong lịch sử loài người. Ngài cần một điểm so sánh để được coi là mạnh nhất…”

Thuật Chiêu hồn là một loại hình ma pháp bị cấm, được truyền lại bởi một chủng tộc cổ đại chưa rõ từ thời tiền sử, ngay cả trước khi loài người phát minh ra chữ viết. Nó được coi là điều cấm kỵ tối thượng, và không ai dám sử dụng thành thạo nó. Chỉ có những kẻ tầm thường mới cố tình sử dụng quyền năng của nó và sẽ bị chặt đầu.

Tất nhiên Karnak là Chiêu hồn sư mạnh nhất trong lịch sử loài người.

“Gah. Ngươi nói không sai, nhưng…” Bộ xương trên ngai vàng nghiến răng: “Baros, nếu ngươi không phải là cận thần thời thơ ấu của ta, ta đã giật đầu ngươi ra rồi.”

“Ngài nghĩ tại sao tôi lại nói chuyện với ngài một cách tự nhiên như vậy chứ? Ngoài ra, ngài thực sự nghĩ rằng ngài sẽ cảm thấy khá hơn nếu giật đầu tôi ra sao?”

“Ugh, ngươi chỉ biết lảm nhảm mà thôi.”

Karnak đứng dậy khỏi ngai vàng.

Hắn ta bước tới gần cột đá đỏ máu, lẩm bẩm: “Dù sao đi nữa, hãy đi nào, Baros.”

Baros theo sau hắn ta, chăm chú nhìn bề mặt màu đỏ thẫm của cột đá: “Nếu điều này thành công, chúng ta sẽ quay lại thời điểm nào? Đừng nói là chúng ta sẽ bắt đầu lại từ khi còn là trẻ sơ sinh đấy nhé?”

“Nó không hoạt động như vậy đâu. Cần phải có ít nhất một điểm chung nào đó.” Karnak giải thích.

Vì họ đang thao túng thời gian và không gian bằng sức mạnh ma thuật bóng tối, nên cần phải có một điểm giao nhau trên dòng thời gian mà họ muốn quay về.

Với một chút khao khát trong giọng nói, Karnak tiếp tục: “Khoảnh khắc ta bước những bước chân đầu tiên trở thành một Chiêu hồn sư. Khoảnh khắc ta lần đầu tiên chạm vào sức mạnh ma thuật bóng tối.”

“Vậy, chúng ta sẽ quay về khoảnh khắc tôi trở thành một Tử Vong Kỵ Sĩ ư? Các dòng thời gian sẽ không khớp nhau.”

“Ngươi chỉ đang đi theo ta mà thôi. Chúng ta sẽ quay về cùng một thời điểm.”

“À, tôi hiểu rồi.”

Vẫn còn chút hoài nghi, Baros tiếp tục xem xét cột đá.

Rồi anh ta hỏi: “Nếu thất bại thì sao?”

“Chúng ta sẽ bỏ mạng.”

“Bỏ mạng không phải là điều ngài nên nói một cách nhẹ nhàng như vậy đâu.”

“Tại sao chứ? Ngươi có gắn bó gì với cuộc sống của mình không?”

Baros bật cười khan. Là phó chỉ huy của một đế chế rộng lớn cai trị thế giới. Một cơ thể bất tử với sức mạnh siêu phàm. Anh ta có gắn bó với bất kỳ điều nào trong số đó không?

“Không hẳn.”

Thật vậy, anh ta cũng chẳng tìm thấy niềm vui nào trong sự tồn tại của mình.

“Vậy thì chẳng có gì để mất cả.” Với vẻ mặt điềm tĩnh, Baros đặt tay lên cột đá. “Chúng ta đi thôi, thiếu gia.”

“Được thôi.”

Karnak cũng đặt bàn tay xương xẩu lên cột đá nguyên khối. Cột đá đỏ thẫm phát ra một tia sáng chói lọi giữa bóng tối dày đặc.

"Chúng ta hãy quay trở lại. Quay về thời điểm mà chúng ta sống như con người.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương