Tử Vong Khai Đoan
-
Quyển 2 - Chương 1-1: Quỷ dị ở chung! (1)
Đã qua hai tuần lễ từ sau khi Bùi Kiêu “đại khai sát giới”. Mà trong hai tuần này, Bùi Kiêu đã một thân một mình quay trở lại Thượng Hải một chuyến. Trong chuyến đi này, tổng cổng năm mươi tên quan chức có hành vi bao che tiếp tay đã bị hắn giết sạch. Cũng may là năm mươi người này đã bị chính phủ điều tra rồi tạm giam cùng một chỗ từ trước, người ngoài không biết tình hình của năm mươi người này thế nào, nếu không thì không biết chuyện này sẽ gây ra chấn động lớn đến mức nào.
Nhưng cho dù vậy thì hơn năm mươi tên quan chức này cũng là đại diện cho hơn năm mươi hộ gia đình thuộc tầng lớp trung, thượng lưu giàu có, bọn họ đều có vài mối quan hệ của riêng mình. Không những vậy, năm mươi người kia lại đều là đồng nghiệp trong hệ thống quan chức thành phố, vậy nên chỉ một lần mà hệ thống điều hành thành phố Thượng Hải cùng biến mất năm mươi người, lại còn có vài người trong số đó giữ chức vụ quan trọng trong chính phủ Thượng Hải, vậy nên sự việc này đã gây nên hỗn loạn không hề nhỏ, khiến cho những vị đầu não chính phủ vô cùng đau đầu. Nhưng "người ta trên cơ mình thì biết làm thế nào?" Vậy nên cao tầng của chính phủ chỉ có thể nhắm mắt để người ta dắt mũi, đành phải làm mọi cách để che đậy sự việc, đồng thời cũng cố gắng tìm cách để xóa đi tì vết trong quan hệ với Bùi Kiêu.
Cũng chính vì vậy mà Bùi Kiêu đã được cấp cho một căn biệt thự xa hoa ở vùng ngoại ô của Bắc Kinh. Thiết bị lắp đặt trong biệt thự còn xa hoa hơn nữa, bất cứ loại đồ gia dụng hiện đại nào cũng được trang bị đầy đủ. Chưa nói đến giá trị khu đất này, chỉ tính riêng giá trị của các vật dụng trong biệt thự này cũng không ít hơn mấy triệu nhân dân tệ rồi. Có vẻ như khi chính phủ đã quyết định ra tay vá lại vết rạn nứt trong quan hệ hai bên thì bọn họ cũng sẽ rất hào phóng đây.
“Hắc hắc, ngươi phải cảm tạ ta đi! Ta nhớ khi ta mới vào tổ chức linh hồn thì cũng không được đãi ngộ tốt như thế này đâu. Ngay cả bây giờ ta vẫn chỉ ở trong biệt thự nhỏ, làm sao mà cao cấp được như khu nhà này của ngươi chứ. Không tệ, không tệ, sống ở đây chắc chắn sẽ rất thoải mái… Vậy thì gian phòng lớn ở hành lang bên trái của tầng cao nhất từ nay sẽ thuộc về ta.”
Hôm nay là ngày Bùi Kiêu chuyển đến nơi ở mới, và người đi cùng với hắn đương nhiên là Cung Diệp Vũ. Từ ngày thứ hai sau khi Bùi Kiêu trả thù thì người này đã không biết biến đi đâu, mà Bùi Kiêu lúc đó cũng chỉ nghĩ tới báo thù nên cũng không hề hỏi Cung Diệp Vũ đã chạy đi đường nào. Ai ngờ khi Bùi Kiêu đã báo thù xong, vừa chuẩn bị dọn tới nơi ở mới thì cái tên Cung Diệp Vũ này cũng từ đâu lù lù trở về.
Mặt mũi Bùi Kiêu đầy cổ quái hỏi: “Hả? Vì sao? Sao ngươi lại muốn chạy đến nhà của ta ở vậy?”
Nhưng Cung Diệp Vũ cơ bản là chả thèm để ý tới nét mặt cổ quái của Bùi Kiêu, hắn ngồi một cách oai vệ trên ghế salon, rồi vừa nhìn bồn phía căn phòng vừa nói: “ Nguyên nhân việc này thì phải trách chính ngươi rồi. Tuy ngươi là Cao Đẳng Tránh Thoát Giả nhưng liệu có sa đọa hay không thì cũng khó nói, đã thế ngươi còn giết cả mấy chục người một lượt. Chuyện này thực sự đã làm chính phủ vô cùng lo lắng, mà thực ra không chỉ chính phủ, cả mấy tổ chức linh hồn khác cũng hỏi thăm chuyện của ngươi liên tục. Bọn hắn rất sợ một Cao Đẳng Tránh Thoát Giả sa đọa, vậy nên mấy ngày vừa rồi thảo luận say sưa lắm, và lúc ta bỏ đi cũng là để tham dự cái hội nghị này đấy.”
Trong lòng Bùi Kiêu khẽ động, hắn mơ hồ đã đoán ra lý do vì sao Cung Diệp Vũ lại phải ở trong biệt thự này rồi, nhưng cuối cùng hắn vẫn mở miệng hỏi lại: “A? thế các tổ chức linh hồn lớn muốn xử lý ta thế nào?”
Phản ứng của Cung Diệp Vũ cũng rất cổ quái, hắn hé mắt liếc nhìn Bùi Kiêu, sau đó mới chậm rì rì nói: “Xử lý? Ai có thể xử lý được chúng ta? Ai có tư cách xử lý chúng ta? Tư tưởng của ngươi có vẻ vẫn chưa thay đổi hoàn toàn nhỉ, tuy dám giằng co với đại nghĩa của quốc gia nhưng lại vẫn còn giữ tư tưởng của nhân loại bình thường… Ta hỏi ngươi, bây giờ chúng ta đã là Linh Năng Sinh Mạng Thể(1) rồi, đã không còn con người nữa, vậy thì con người dựa vào tư cách gì để mà xử lý và phán xét chúng ta?”
“Một mặt khác, ngay cả những Tự Do Linh Hồn, Tránh Thoát Giả và Cao Đẳng Tránh Thoát Giả khác, bọn hắn có tư cách gì đê xử lý và phán quyết chúng ta? Có tồn tại một cái Chính Phủ Linh Hồn nào mà chúng ta thừa nhận hay không? Hay là nói tới cái gì Thần Phật Ác Ma cao cao tại thượng? Hắc hắc, nếu như còn một ngày mà tư tưởng của ngươi chưa thể thay đổi hoàn toàn thì ngươi còn chưa thể quán triệt được bản tâm của chính mình đâu.”
Cung Diệp Vũ cảm thán một lượt rồi sau đó mới nghiêm mặt nói: “Xét theo tình trạng trước mắt của ngươi thì bất cứ lúc nào cũng có thể sa đọa, hơn nữa là còn biến thành Chân Ma cấp quỷ quái. Vậy nên để bảo vệ người sống cũng như các Tự Do Linh Hồn khác, từ giờ trở đi, ta sẽ sống tại biệt thự này. Mà mỗi khi ngươi ra ngoài thì phải có ít nhất một gã Tự Do Linh Hồn đi cùng. Cho tới hết thời hạn một năm sau, nếu như ngươi vẫn không bị sa đọa thì lệnh cấm này mới được giải trừ.”
Bùi Kiêu thở nhẹ ra một hơi rồi mới cười nói: “Còn nhẹ nhàng hơn nhiều so với những gì ta tưởng tượng. Ta cứ tưởng sẽ phái mấy chục người ngày đêm canh giữ ta cơ đấy… Nếu nói như thế thì trong vòng một năm này, ta vẫn có thể đi làm nhiệm vụ của tổ chức linh hồn hoặc là tiến vào ảo giới tìm kiếm Thiên Sinh Vũ Khí đúng không?”
Cung Diệp Vũ cười lớn: “ Cái đấy thì đương nhiên rồi, ngươi là Cao Đẳng Tránh Thoát giả mà, việc gì phải để ý tới cách người khác muốn xử sự ngươi. Chỉ cần ngươi không biến thành Kẻ Sa Đọa thì ta sẽ luôn đứng ở phía ngươi, các hoạt động trong cuộc sống thường ngày của ngươi vẫn có thể tiếp tục như thường, nhưng còn ta thì sẽ phải sống trong cái biệt thự này. Ài…” Nói tới đó thì Cung Diệp Vũ bắt đầu than ngắn thở dài.
Lúc này, Bùi Kiêu như trút được gánh nặng trong lòng, hắn cười nói: “Chả phải vừa giờ ngươi nói rằng cái biệt thự này tốt hơn cả trụ sở của ngươi hay sao? Nếu vậy thì sao bây giờ được ở đây thật mà lại có cái bộ dạng như vậy hả?”
Cung Diệp Vũ đang định trả lời thì bỗng ở cửa lớn của biệt thự vang lên tiếng đập cửa. Bùi Kiêu còn chưa kịp đi ra mở cửa thì Bùi Đại Uyển vốn đang ngồi đọc tạp chí ở bên cạnh ghế salon đã đứng lên, chạy thẳng ra cửa lớn để mở cửa. Ngoài cửa là một thiếu nữ xinh đẹp tầm mười tám, mười chín tuổi, thiếu nữ này “minh mâu hạo xỉ”, mái tóc dài đen nhánh, mà hai bên tóc của nàng còn đeo một trang sức nhỏ có hình bông hoa màu trắng, điều này lại tạo nên nét đẹp của riêng nàng, khiến nàng nhìn vừa đáng yêu lại vừa lung linh. Chỉ riêng khí chất này thôi đã làm cho cô gái thanh tú dịu dàng như Bùi Đại Uyển không thể sánh bằng.
Sau lưng thiếu nữ đó còn có hai gã đàn ông người da trắng cao lớn, mặc âu phục màu đen, tay mỗi người đều xách một cái tui du lịch lớn, nhìn tư thế đứng thẳng lưng và cách dùng lực của họ thì mỗi cái túi đó rõ ràng là rất nặng.
Thiếu nữ đó vừa nhìn thấy Bùi Đại Uyển ra mở cửa thì lập tức nở nụ cười với cô bé. Thiếu nữ này vốn đã rất xinh đẹp rồi, giờ lại cười rộ khiến khóe miệng hơi cong lên, hai má lúm đồng tiền khả ái cũng hiện ra làm cho người ta vừa nhìn thấy đã cảm thấy thoải mái từ tận đáy lòng. Nàng liền khom người xuống nói: “Em chắc là Bùi Đại Uyển nhỉ? Chị là Vu Nữ Trần, là vị hôn thê của Cung Diệp Vũ, trước đây chị đã được nghe hắn kể về sự kiên cường của em. Hi vọng sau này chúng ta có thể chung sống vui vẻ!”
Cung Diệp Vũ đang ngồi trên ghế salon lập tức đứng phắt dậy. Lúc này cả hắn và Bùi Kiêu đều đang trong trạng thái thiêu đốt năng lượng cho nên nhìn qua thì không khác gì người sống bình thường. Hắn vừa thấy thiếu nữ kia xuất hiện thì lập tức chuyển từ tư thế hiên ngang, đĩnh đạt như không thèm quan tâm tới gì trên đời thành bộ dạng tươi cười ngây ngô. Hắn chạy ngay tới trước mặt thiếu nữ rồi ôm lấy nàng vào lòng, lại còn nói: “Sao bây giờ mới đến vậy? Không phải em nói là sẽ bay chuyến sớm sao? Làm cho anh ngồi đây mà lo lắng cho em mãi, nếu thêm một chút mà em không tới là anh sẽ chạy ra sân bay để đón em rồi đấy.”
Bị ôm lấy bất ngờ làm cho thiếu nữ lập tức đỏ bừng mặt, nàng liền ra sức để đẩy Cung Diệp Vũ ra. Nhưng đáng tiếc, Cung Diệp Vũ lại là một tên Chân Ma cấp, mặc dù hắn đã dùng lực vô cùng cẩn thận để không làm bị thương nàng nhưng nếu nàng muốn giẫy khỏi vòng tay của hắn thì cũng không đơn giản như vậy. Thậm chí sau khi giẫy giụa vài giây thì còn làm cho tay nàng phát đau nhức, thế nên nàng chỉ có thể ra sức giẫm lên mu bàn chân của Cung Diệp Vũ, vừa giẫm vừa nói: “Làm cái gì vậy! Xung quanh có nhiều người như vậy, anh đừng có đột nhiên nhào đầu về phía trước như vậy được không? Mau thả em ra ngay!”
Lúc này Cung Diệp Vũ mới cười ngây ngô rồi thả thiếu nữ ra, đồng thời hắn còn nói thẳng với hai người da trắng mặc âu phục đen sau lưng nàng: “Các ngươi mang hành lý để vào trong hành lang kia đi... Sau đó thì về Hongkong được rồi. Nàng ấy ở đây rất an toàn, không cần các ngươi làm vệ sĩ đâu.”
Hai gã da trắng kia vậy mà rất vâng lời, một người trong đó gật đầu nói: “Đúng vậy, thưa cô gia (2)! Trước khi chúng ta đi, lão gia cũng đã đã dặn chúng ta chỉ cần bảo vệ tiểu thư đến nơi an toàn là được, sau đó thì không cần bảo vệ nữa. Chúng ta cũng chỉ đưa nàng tới đây mà thôi, bây giờ sẽ đi, sẽ đi ngay đây...” Bộ dạng bọn họ có vẻ hơi sợ hãi khi nói chuyện với Cung Diệp Vũ. Không chỉ có vậy, lúc mang đồ vào thì hai người này cũng không dám đi lại gần Cung Diệp Vũ mà phải đi bên cạnh Bùi Đại Uyển để vào trong phòng.
Bùi Kiêu ngồi bên kia vẫn yên lặng quan sát hết mọi việc, người thiếu nữ kia hẳn là là cô nàng mà hắn vẫn hay nghe Cung Diệp Vũ nhắc tới: “ Đây chắc là cô bạn gái hoa khôi Đại Học Hongkong của hắn, không ngờ nàng lại là người đẹp cấp độ yêu nghiệt, có khả năng làm điên đảo chúng sinh như vậy”. Nhưng điều làm cho hắn tò mò hơn là tại sao hai tên vệ sĩ kia lại có vẻ khiếp sợ Cung Diệp Vũ đến như vậy?
“Chẳng lẽ... trước kia khi đến nhà thiếu nữ này, vì Cung Diệp Vũ không để lộ thân phận của mình, hoặc là do nhà đó chỉ là phú hào bình thường nên cơ bản là không biết tới sự tồn tại của linh hồn, dẫn đến việc họ cho rằng hắn chỉ là người bình thường? Sau đó họ tỏ thái độ hà khắc hoặc là gây khó dễ cho hắn, hay có thể nói là đám bảo vệ cấp thấp này đã làm khó dễ hắn... Suy đoán dựa theo tính cách của hắn thì nếu những người kia dám làm khó dễ hắn, vậy thì chắc chắn sẽ phải lĩnh đủ, cho dù là vì nể mặt thiếu nữ này nên sẽ không có chuyện mất mạng nhưng nhiều khả năng sẽ mất tay, mất chân gì đó...”
Bùi Kiêu thầm suy đoán trong lòng như vậy. Bản thân hắn cũng không ngờ là suy đoán của mình lại chính xác đến tám, chín phần mười, khi Cung Diệp Vũ lần đầu tới nhà Vu Nữ Trần, thật sự đã xảy ra chuyện như vậy...
Ngay khi Bùi Kiêu còn đang không ngừng thầm kêu “kỳ quái” thì Vu Nữ Trần đã bị Cung Diệp Vũ lôi tới ngồi ở ghế sofa đối diện. Hắn lập tức kích động nói: “Nữ Trấn, đây chính là tên Cao Đẳng Tránh Thoát Giả thứ chín trên thế giới, và cũng là Cao Đẳng Tránh Thoát Giả thứ hai của Trung Quốc mà lần trước anh kể với em đấy. Thấy thế nào? Có phải nhìn qua thì hơi giống công tử bột không? Ha ha, không phải trong trường của em có rất nhiều người đẹp muốn trèo cao vào gia tộc quyền thế hay sao? Độ quý giá của hắn bây giờ còn quý hiếm hơn cả kim cương đấy, hay là em giới thiệu mấy người đẹp cho hắn đi?”
Vu Nữ Trần chỉ hơi nở nụ cười, nàng nhìn Bùi Kiêu rồi gật đầu cười, cũng nói: “Xin chào, tôi là Vu Nữ Trần, là vị hôn thê của Cung Diệp Vũ, sau này xin anh chiếu cố nhiều cho Cung Diệp Vũ nhà tôi nhé.”
Bùi Kiêu vôi vàng xua tay: “Không cần phải khách khí như vậy đâu. Làm gì có chuyện tôi chiếu cố hắn chứ. Nếu như lần này không nhờ có hắn ra tay trượng nghĩa thì có khi tôi đã sớm bị đóng băng, chế trụ rồi, làm sao có thể đi báo thù, rồi bây giờ còn có thể bình yên ngồi đây được? Cô cứ nói đùa, chắc sau này đều là hắn chiếu cố cho tôi mới đúng đấy.”
Cung Diệp Vũ ngồi bên cạnh nghe vậy thì cười ha hả một tiếng, đang định nói gì đó thì Vu Nữ Trần đã liếc hắn một cái. Khóe mắt mỉm cười đó thật sự là kiều diễm, quyến rũ đến khó mà hình dung, làm cho tiếng cười của hắn cũng “két” một cái ngừng lại, ngay cả câu sắp nói ra miệng cũng ngưng luôn.
Lúc này Vu Nữ Trần mới mỉm cười nói tiếp: “Tính cách của hắn chính là như vậy. Một khi đã nhận định điều gì thì mười con trâu cũng không kéo ý hắn trở lại được. Tính cách đó có lẽ rất thích hợp để làm đồng bọn cùng chiến đấu, ít nhất là anh sẽ không bao giờ phải lo hắn bán đứng hoặc là vứt bỏ, nhưng để làm người lãnh đạo thì tính cách như vậy thật không thích hợp chút nào... Tôi nghĩ anh cũng đã nghe hắn kể với anh về tôi rồi. Tôi vốn đang học đại học ở Hongkong, nhưng chuyện xảy ra lần này thực sự rất nghiêm trọng, tôi không thể không chạy tới Bắc Kinh để có thể ở bên cạnh chăm sóc hắn...” Nói tới đây thì Vu Nữ Trần liền nhẹ nhàng đặt bàn tay của mình vào trong lòng bàn tay to tướng của Cung Diệp Vũ, và Cung Diệp Vũ cũng yên lặng nắm lấy tay của nàng.
Vu Nữ Trần lại nói tiếp: “Cung Diệp Vũ nhà tôi chính là như vậy. Tôi nghĩ anh đã tiếp xúc qua với hắn nên chắc cũng hiểu nhỉ? Nói dễ nghe một chút thì là đơn thuần, thẳng thắn, còn nói khó chút thì là lỗ mãng, thô bạo. Nếu như hắn chỉ là một Tránh Thoát Giả bình thường thì quan hệ của hắn và chính phủ cùng lắm cũng chỉ là “không tốt” mà thôi, nhưng nếu như hắn là một Cao Đẳng Tránh Thoát Giả, lại mang danh hiệu Người Mạnh Nhất Thế Giới thì mỗi một cử chỉ, một hành động của hắn cũng sẽ khiến cho vô số người để ý nhìn theo, đặc biệt là những mâu thuẫn phát sinh cùng chính phủ.”
Bùi Kiêu lập tức cảm thấy rùng mình. Hắn lập tức thu hồi ấn tượng ban đầu của mình với thiếu nữ này. Hóa ra nàng không chỉ ưa nhìn, rạng rỡ mà còn là người có những suy nghĩ tinh tế, sâu xa đến như vậy. Hắn lập tức gật đầu nói: “Đúng vậy. Tôi nghĩ là tôi hiểu rõ ý của cô. Dù sao thì chúng ta cũng đang ở Trung Quốc, cũng phụ thuộc vào tổ chức linh hồn. Cho dù chúng ta thực sự là linh hồn, nhưng nếu như có thể để người sống nhìn thấy, có thể trao đổi cùng người sống thì trên thực tế, chúng ta vẫn có rất nhiều chuyện liên quan đến thế giới của người sống... Mối quan hệ giữa chúng ta và chính phủ không nên quá mức gay gắt. Đạo lý này tôi cũng hiểu được.”
Lời bình:
Vu Nữ Trần đã xuất hiện! Tuy nhiên có vẻ như nàng không phải chỉ là con búp bê để trừng bầy. Nàng sẽ có tác động như thế nào tới mối quan hệ của các linh hồn thể và chính phủ? Mời đón đọc chương mới nhất của TVKD được thực hiện bởi nhóm dịch Vô Hạn Chi Tâm!
Chú thích:
1.Linh năng sinh mạng thể: sinh mạng tồn tại ở dạng ý thức và năng lượng.
2.Cô gia: cách người thuộc về nhà gái gọi chú rể.
Nhưng cho dù vậy thì hơn năm mươi tên quan chức này cũng là đại diện cho hơn năm mươi hộ gia đình thuộc tầng lớp trung, thượng lưu giàu có, bọn họ đều có vài mối quan hệ của riêng mình. Không những vậy, năm mươi người kia lại đều là đồng nghiệp trong hệ thống quan chức thành phố, vậy nên chỉ một lần mà hệ thống điều hành thành phố Thượng Hải cùng biến mất năm mươi người, lại còn có vài người trong số đó giữ chức vụ quan trọng trong chính phủ Thượng Hải, vậy nên sự việc này đã gây nên hỗn loạn không hề nhỏ, khiến cho những vị đầu não chính phủ vô cùng đau đầu. Nhưng "người ta trên cơ mình thì biết làm thế nào?" Vậy nên cao tầng của chính phủ chỉ có thể nhắm mắt để người ta dắt mũi, đành phải làm mọi cách để che đậy sự việc, đồng thời cũng cố gắng tìm cách để xóa đi tì vết trong quan hệ với Bùi Kiêu.
Cũng chính vì vậy mà Bùi Kiêu đã được cấp cho một căn biệt thự xa hoa ở vùng ngoại ô của Bắc Kinh. Thiết bị lắp đặt trong biệt thự còn xa hoa hơn nữa, bất cứ loại đồ gia dụng hiện đại nào cũng được trang bị đầy đủ. Chưa nói đến giá trị khu đất này, chỉ tính riêng giá trị của các vật dụng trong biệt thự này cũng không ít hơn mấy triệu nhân dân tệ rồi. Có vẻ như khi chính phủ đã quyết định ra tay vá lại vết rạn nứt trong quan hệ hai bên thì bọn họ cũng sẽ rất hào phóng đây.
“Hắc hắc, ngươi phải cảm tạ ta đi! Ta nhớ khi ta mới vào tổ chức linh hồn thì cũng không được đãi ngộ tốt như thế này đâu. Ngay cả bây giờ ta vẫn chỉ ở trong biệt thự nhỏ, làm sao mà cao cấp được như khu nhà này của ngươi chứ. Không tệ, không tệ, sống ở đây chắc chắn sẽ rất thoải mái… Vậy thì gian phòng lớn ở hành lang bên trái của tầng cao nhất từ nay sẽ thuộc về ta.”
Hôm nay là ngày Bùi Kiêu chuyển đến nơi ở mới, và người đi cùng với hắn đương nhiên là Cung Diệp Vũ. Từ ngày thứ hai sau khi Bùi Kiêu trả thù thì người này đã không biết biến đi đâu, mà Bùi Kiêu lúc đó cũng chỉ nghĩ tới báo thù nên cũng không hề hỏi Cung Diệp Vũ đã chạy đi đường nào. Ai ngờ khi Bùi Kiêu đã báo thù xong, vừa chuẩn bị dọn tới nơi ở mới thì cái tên Cung Diệp Vũ này cũng từ đâu lù lù trở về.
Mặt mũi Bùi Kiêu đầy cổ quái hỏi: “Hả? Vì sao? Sao ngươi lại muốn chạy đến nhà của ta ở vậy?”
Nhưng Cung Diệp Vũ cơ bản là chả thèm để ý tới nét mặt cổ quái của Bùi Kiêu, hắn ngồi một cách oai vệ trên ghế salon, rồi vừa nhìn bồn phía căn phòng vừa nói: “ Nguyên nhân việc này thì phải trách chính ngươi rồi. Tuy ngươi là Cao Đẳng Tránh Thoát Giả nhưng liệu có sa đọa hay không thì cũng khó nói, đã thế ngươi còn giết cả mấy chục người một lượt. Chuyện này thực sự đã làm chính phủ vô cùng lo lắng, mà thực ra không chỉ chính phủ, cả mấy tổ chức linh hồn khác cũng hỏi thăm chuyện của ngươi liên tục. Bọn hắn rất sợ một Cao Đẳng Tránh Thoát Giả sa đọa, vậy nên mấy ngày vừa rồi thảo luận say sưa lắm, và lúc ta bỏ đi cũng là để tham dự cái hội nghị này đấy.”
Trong lòng Bùi Kiêu khẽ động, hắn mơ hồ đã đoán ra lý do vì sao Cung Diệp Vũ lại phải ở trong biệt thự này rồi, nhưng cuối cùng hắn vẫn mở miệng hỏi lại: “A? thế các tổ chức linh hồn lớn muốn xử lý ta thế nào?”
Phản ứng của Cung Diệp Vũ cũng rất cổ quái, hắn hé mắt liếc nhìn Bùi Kiêu, sau đó mới chậm rì rì nói: “Xử lý? Ai có thể xử lý được chúng ta? Ai có tư cách xử lý chúng ta? Tư tưởng của ngươi có vẻ vẫn chưa thay đổi hoàn toàn nhỉ, tuy dám giằng co với đại nghĩa của quốc gia nhưng lại vẫn còn giữ tư tưởng của nhân loại bình thường… Ta hỏi ngươi, bây giờ chúng ta đã là Linh Năng Sinh Mạng Thể(1) rồi, đã không còn con người nữa, vậy thì con người dựa vào tư cách gì để mà xử lý và phán xét chúng ta?”
“Một mặt khác, ngay cả những Tự Do Linh Hồn, Tránh Thoát Giả và Cao Đẳng Tránh Thoát Giả khác, bọn hắn có tư cách gì đê xử lý và phán quyết chúng ta? Có tồn tại một cái Chính Phủ Linh Hồn nào mà chúng ta thừa nhận hay không? Hay là nói tới cái gì Thần Phật Ác Ma cao cao tại thượng? Hắc hắc, nếu như còn một ngày mà tư tưởng của ngươi chưa thể thay đổi hoàn toàn thì ngươi còn chưa thể quán triệt được bản tâm của chính mình đâu.”
Cung Diệp Vũ cảm thán một lượt rồi sau đó mới nghiêm mặt nói: “Xét theo tình trạng trước mắt của ngươi thì bất cứ lúc nào cũng có thể sa đọa, hơn nữa là còn biến thành Chân Ma cấp quỷ quái. Vậy nên để bảo vệ người sống cũng như các Tự Do Linh Hồn khác, từ giờ trở đi, ta sẽ sống tại biệt thự này. Mà mỗi khi ngươi ra ngoài thì phải có ít nhất một gã Tự Do Linh Hồn đi cùng. Cho tới hết thời hạn một năm sau, nếu như ngươi vẫn không bị sa đọa thì lệnh cấm này mới được giải trừ.”
Bùi Kiêu thở nhẹ ra một hơi rồi mới cười nói: “Còn nhẹ nhàng hơn nhiều so với những gì ta tưởng tượng. Ta cứ tưởng sẽ phái mấy chục người ngày đêm canh giữ ta cơ đấy… Nếu nói như thế thì trong vòng một năm này, ta vẫn có thể đi làm nhiệm vụ của tổ chức linh hồn hoặc là tiến vào ảo giới tìm kiếm Thiên Sinh Vũ Khí đúng không?”
Cung Diệp Vũ cười lớn: “ Cái đấy thì đương nhiên rồi, ngươi là Cao Đẳng Tránh Thoát giả mà, việc gì phải để ý tới cách người khác muốn xử sự ngươi. Chỉ cần ngươi không biến thành Kẻ Sa Đọa thì ta sẽ luôn đứng ở phía ngươi, các hoạt động trong cuộc sống thường ngày của ngươi vẫn có thể tiếp tục như thường, nhưng còn ta thì sẽ phải sống trong cái biệt thự này. Ài…” Nói tới đó thì Cung Diệp Vũ bắt đầu than ngắn thở dài.
Lúc này, Bùi Kiêu như trút được gánh nặng trong lòng, hắn cười nói: “Chả phải vừa giờ ngươi nói rằng cái biệt thự này tốt hơn cả trụ sở của ngươi hay sao? Nếu vậy thì sao bây giờ được ở đây thật mà lại có cái bộ dạng như vậy hả?”
Cung Diệp Vũ đang định trả lời thì bỗng ở cửa lớn của biệt thự vang lên tiếng đập cửa. Bùi Kiêu còn chưa kịp đi ra mở cửa thì Bùi Đại Uyển vốn đang ngồi đọc tạp chí ở bên cạnh ghế salon đã đứng lên, chạy thẳng ra cửa lớn để mở cửa. Ngoài cửa là một thiếu nữ xinh đẹp tầm mười tám, mười chín tuổi, thiếu nữ này “minh mâu hạo xỉ”, mái tóc dài đen nhánh, mà hai bên tóc của nàng còn đeo một trang sức nhỏ có hình bông hoa màu trắng, điều này lại tạo nên nét đẹp của riêng nàng, khiến nàng nhìn vừa đáng yêu lại vừa lung linh. Chỉ riêng khí chất này thôi đã làm cho cô gái thanh tú dịu dàng như Bùi Đại Uyển không thể sánh bằng.
Sau lưng thiếu nữ đó còn có hai gã đàn ông người da trắng cao lớn, mặc âu phục màu đen, tay mỗi người đều xách một cái tui du lịch lớn, nhìn tư thế đứng thẳng lưng và cách dùng lực của họ thì mỗi cái túi đó rõ ràng là rất nặng.
Thiếu nữ đó vừa nhìn thấy Bùi Đại Uyển ra mở cửa thì lập tức nở nụ cười với cô bé. Thiếu nữ này vốn đã rất xinh đẹp rồi, giờ lại cười rộ khiến khóe miệng hơi cong lên, hai má lúm đồng tiền khả ái cũng hiện ra làm cho người ta vừa nhìn thấy đã cảm thấy thoải mái từ tận đáy lòng. Nàng liền khom người xuống nói: “Em chắc là Bùi Đại Uyển nhỉ? Chị là Vu Nữ Trần, là vị hôn thê của Cung Diệp Vũ, trước đây chị đã được nghe hắn kể về sự kiên cường của em. Hi vọng sau này chúng ta có thể chung sống vui vẻ!”
Cung Diệp Vũ đang ngồi trên ghế salon lập tức đứng phắt dậy. Lúc này cả hắn và Bùi Kiêu đều đang trong trạng thái thiêu đốt năng lượng cho nên nhìn qua thì không khác gì người sống bình thường. Hắn vừa thấy thiếu nữ kia xuất hiện thì lập tức chuyển từ tư thế hiên ngang, đĩnh đạt như không thèm quan tâm tới gì trên đời thành bộ dạng tươi cười ngây ngô. Hắn chạy ngay tới trước mặt thiếu nữ rồi ôm lấy nàng vào lòng, lại còn nói: “Sao bây giờ mới đến vậy? Không phải em nói là sẽ bay chuyến sớm sao? Làm cho anh ngồi đây mà lo lắng cho em mãi, nếu thêm một chút mà em không tới là anh sẽ chạy ra sân bay để đón em rồi đấy.”
Bị ôm lấy bất ngờ làm cho thiếu nữ lập tức đỏ bừng mặt, nàng liền ra sức để đẩy Cung Diệp Vũ ra. Nhưng đáng tiếc, Cung Diệp Vũ lại là một tên Chân Ma cấp, mặc dù hắn đã dùng lực vô cùng cẩn thận để không làm bị thương nàng nhưng nếu nàng muốn giẫy khỏi vòng tay của hắn thì cũng không đơn giản như vậy. Thậm chí sau khi giẫy giụa vài giây thì còn làm cho tay nàng phát đau nhức, thế nên nàng chỉ có thể ra sức giẫm lên mu bàn chân của Cung Diệp Vũ, vừa giẫm vừa nói: “Làm cái gì vậy! Xung quanh có nhiều người như vậy, anh đừng có đột nhiên nhào đầu về phía trước như vậy được không? Mau thả em ra ngay!”
Lúc này Cung Diệp Vũ mới cười ngây ngô rồi thả thiếu nữ ra, đồng thời hắn còn nói thẳng với hai người da trắng mặc âu phục đen sau lưng nàng: “Các ngươi mang hành lý để vào trong hành lang kia đi... Sau đó thì về Hongkong được rồi. Nàng ấy ở đây rất an toàn, không cần các ngươi làm vệ sĩ đâu.”
Hai gã da trắng kia vậy mà rất vâng lời, một người trong đó gật đầu nói: “Đúng vậy, thưa cô gia (2)! Trước khi chúng ta đi, lão gia cũng đã đã dặn chúng ta chỉ cần bảo vệ tiểu thư đến nơi an toàn là được, sau đó thì không cần bảo vệ nữa. Chúng ta cũng chỉ đưa nàng tới đây mà thôi, bây giờ sẽ đi, sẽ đi ngay đây...” Bộ dạng bọn họ có vẻ hơi sợ hãi khi nói chuyện với Cung Diệp Vũ. Không chỉ có vậy, lúc mang đồ vào thì hai người này cũng không dám đi lại gần Cung Diệp Vũ mà phải đi bên cạnh Bùi Đại Uyển để vào trong phòng.
Bùi Kiêu ngồi bên kia vẫn yên lặng quan sát hết mọi việc, người thiếu nữ kia hẳn là là cô nàng mà hắn vẫn hay nghe Cung Diệp Vũ nhắc tới: “ Đây chắc là cô bạn gái hoa khôi Đại Học Hongkong của hắn, không ngờ nàng lại là người đẹp cấp độ yêu nghiệt, có khả năng làm điên đảo chúng sinh như vậy”. Nhưng điều làm cho hắn tò mò hơn là tại sao hai tên vệ sĩ kia lại có vẻ khiếp sợ Cung Diệp Vũ đến như vậy?
“Chẳng lẽ... trước kia khi đến nhà thiếu nữ này, vì Cung Diệp Vũ không để lộ thân phận của mình, hoặc là do nhà đó chỉ là phú hào bình thường nên cơ bản là không biết tới sự tồn tại của linh hồn, dẫn đến việc họ cho rằng hắn chỉ là người bình thường? Sau đó họ tỏ thái độ hà khắc hoặc là gây khó dễ cho hắn, hay có thể nói là đám bảo vệ cấp thấp này đã làm khó dễ hắn... Suy đoán dựa theo tính cách của hắn thì nếu những người kia dám làm khó dễ hắn, vậy thì chắc chắn sẽ phải lĩnh đủ, cho dù là vì nể mặt thiếu nữ này nên sẽ không có chuyện mất mạng nhưng nhiều khả năng sẽ mất tay, mất chân gì đó...”
Bùi Kiêu thầm suy đoán trong lòng như vậy. Bản thân hắn cũng không ngờ là suy đoán của mình lại chính xác đến tám, chín phần mười, khi Cung Diệp Vũ lần đầu tới nhà Vu Nữ Trần, thật sự đã xảy ra chuyện như vậy...
Ngay khi Bùi Kiêu còn đang không ngừng thầm kêu “kỳ quái” thì Vu Nữ Trần đã bị Cung Diệp Vũ lôi tới ngồi ở ghế sofa đối diện. Hắn lập tức kích động nói: “Nữ Trấn, đây chính là tên Cao Đẳng Tránh Thoát Giả thứ chín trên thế giới, và cũng là Cao Đẳng Tránh Thoát Giả thứ hai của Trung Quốc mà lần trước anh kể với em đấy. Thấy thế nào? Có phải nhìn qua thì hơi giống công tử bột không? Ha ha, không phải trong trường của em có rất nhiều người đẹp muốn trèo cao vào gia tộc quyền thế hay sao? Độ quý giá của hắn bây giờ còn quý hiếm hơn cả kim cương đấy, hay là em giới thiệu mấy người đẹp cho hắn đi?”
Vu Nữ Trần chỉ hơi nở nụ cười, nàng nhìn Bùi Kiêu rồi gật đầu cười, cũng nói: “Xin chào, tôi là Vu Nữ Trần, là vị hôn thê của Cung Diệp Vũ, sau này xin anh chiếu cố nhiều cho Cung Diệp Vũ nhà tôi nhé.”
Bùi Kiêu vôi vàng xua tay: “Không cần phải khách khí như vậy đâu. Làm gì có chuyện tôi chiếu cố hắn chứ. Nếu như lần này không nhờ có hắn ra tay trượng nghĩa thì có khi tôi đã sớm bị đóng băng, chế trụ rồi, làm sao có thể đi báo thù, rồi bây giờ còn có thể bình yên ngồi đây được? Cô cứ nói đùa, chắc sau này đều là hắn chiếu cố cho tôi mới đúng đấy.”
Cung Diệp Vũ ngồi bên cạnh nghe vậy thì cười ha hả một tiếng, đang định nói gì đó thì Vu Nữ Trần đã liếc hắn một cái. Khóe mắt mỉm cười đó thật sự là kiều diễm, quyến rũ đến khó mà hình dung, làm cho tiếng cười của hắn cũng “két” một cái ngừng lại, ngay cả câu sắp nói ra miệng cũng ngưng luôn.
Lúc này Vu Nữ Trần mới mỉm cười nói tiếp: “Tính cách của hắn chính là như vậy. Một khi đã nhận định điều gì thì mười con trâu cũng không kéo ý hắn trở lại được. Tính cách đó có lẽ rất thích hợp để làm đồng bọn cùng chiến đấu, ít nhất là anh sẽ không bao giờ phải lo hắn bán đứng hoặc là vứt bỏ, nhưng để làm người lãnh đạo thì tính cách như vậy thật không thích hợp chút nào... Tôi nghĩ anh cũng đã nghe hắn kể với anh về tôi rồi. Tôi vốn đang học đại học ở Hongkong, nhưng chuyện xảy ra lần này thực sự rất nghiêm trọng, tôi không thể không chạy tới Bắc Kinh để có thể ở bên cạnh chăm sóc hắn...” Nói tới đây thì Vu Nữ Trần liền nhẹ nhàng đặt bàn tay của mình vào trong lòng bàn tay to tướng của Cung Diệp Vũ, và Cung Diệp Vũ cũng yên lặng nắm lấy tay của nàng.
Vu Nữ Trần lại nói tiếp: “Cung Diệp Vũ nhà tôi chính là như vậy. Tôi nghĩ anh đã tiếp xúc qua với hắn nên chắc cũng hiểu nhỉ? Nói dễ nghe một chút thì là đơn thuần, thẳng thắn, còn nói khó chút thì là lỗ mãng, thô bạo. Nếu như hắn chỉ là một Tránh Thoát Giả bình thường thì quan hệ của hắn và chính phủ cùng lắm cũng chỉ là “không tốt” mà thôi, nhưng nếu như hắn là một Cao Đẳng Tránh Thoát Giả, lại mang danh hiệu Người Mạnh Nhất Thế Giới thì mỗi một cử chỉ, một hành động của hắn cũng sẽ khiến cho vô số người để ý nhìn theo, đặc biệt là những mâu thuẫn phát sinh cùng chính phủ.”
Bùi Kiêu lập tức cảm thấy rùng mình. Hắn lập tức thu hồi ấn tượng ban đầu của mình với thiếu nữ này. Hóa ra nàng không chỉ ưa nhìn, rạng rỡ mà còn là người có những suy nghĩ tinh tế, sâu xa đến như vậy. Hắn lập tức gật đầu nói: “Đúng vậy. Tôi nghĩ là tôi hiểu rõ ý của cô. Dù sao thì chúng ta cũng đang ở Trung Quốc, cũng phụ thuộc vào tổ chức linh hồn. Cho dù chúng ta thực sự là linh hồn, nhưng nếu như có thể để người sống nhìn thấy, có thể trao đổi cùng người sống thì trên thực tế, chúng ta vẫn có rất nhiều chuyện liên quan đến thế giới của người sống... Mối quan hệ giữa chúng ta và chính phủ không nên quá mức gay gắt. Đạo lý này tôi cũng hiểu được.”
Lời bình:
Vu Nữ Trần đã xuất hiện! Tuy nhiên có vẻ như nàng không phải chỉ là con búp bê để trừng bầy. Nàng sẽ có tác động như thế nào tới mối quan hệ của các linh hồn thể và chính phủ? Mời đón đọc chương mới nhất của TVKD được thực hiện bởi nhóm dịch Vô Hạn Chi Tâm!
Chú thích:
1.Linh năng sinh mạng thể: sinh mạng tồn tại ở dạng ý thức và năng lượng.
2.Cô gia: cách người thuộc về nhà gái gọi chú rể.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook