Tử Vong Khai Đoan
-
Quyển 1 - Chương 13-3: Giết người và về nhà! (3)
Điểm trọng yếu khi dùng lực lượng để hạn chế lẫn nhau là ở tính cân bằng. Nguyên nhân mà ban đầu chính phủ dám nghĩ tới việc áp chế hoặc đóng băng Bùi Kiêu chính là vì hắn là Cao Đẳng Tránh Thoát Giả mới chết được có bốn tháng mà thôi. Nếu như ngay sau khi chết mà Bùi Kiêu đã chịu làm việc cho một tổ chức linh hồn nào đó hoặc là đã tiến vào ảo giới rồi thì chắc hẳn sẽ không bị đối xử như vậy. Dù sao thì Cao Đẳng Tránh Thoát Giả chết bốn tháng cũng đã gần bằng một Tránh Thoát Giả đã chết hai năm. Phần lực lượng và ảnh hưởng này cũng đủ làm cho chính phủ phải e ngại.
Thế nhưng những gì Bùi Kiêu đã trải qua lại quá thần kỳ, nghe nói là sau khi hắn chết thì lập tức chạy trốn thục mạng, nói là sợ hãi cái gì đầu trâu mặt ngựa, mãi cho tới bốn tháng sau mới thấy hắn xuất hiện tại nước Mỹ. Nên nói cách khác, thực lực của hắn chắc chắn sẽ không thể bằng được Tránh Thoát Giả đã chết hai năm, chỉ có thể bằng được Tránh Thoát Giả mới chết không lâu mà thôi. Chính vì thế nên chính phủ mới triển khai ý tưởng áp chế và đóng băng hắn.
Thế nhưng họ lại không ngờ Bùi Kiêu vừa tiến vào Nam Bắc Chiến Trường thì lập tức lấy được một thanh Thiên Sinh Vũ Khí dung lượng 850, rồi lại nhận được sự ủng hộ hoàn toàn của Cung Diệp Vũ. Điều này đã làm cho chính phủ càng không dám động tới hắn. Vậy mà lúc này, hắn thậm chí còn đạt tới trạng thái “thông suốt tâm tính”... Toàn bộ Trung Quốc... không, phải là toàn bộ thế giới cũng chỉ có mười lăm, mười sáu người có thể đạt tới trạng thái này. Thậm chí còn có một, hai Cao Đẳng Tránh Thoát Giả cũng chưa đạt tới. Chính vì vậy, tính cân bằng của việc dùng lực lượng để hạn chế đối phương đã lập tức bị đánh nát, chính phủ đã rơi vào thế yếu tuyệt đối.
Tính cách của người trung niên kia thực ra cũng chỉ là kiên định chứ hắn cũng không phải là tên đần lỗ mãng. Mà vì đã tiến vào tổ chức linh hồn nên hắn cũng biết một chút tư liệu của tổ chức linh hồn, ví dụ như tình huống vừa xảy ra đại biểu cho điều gì, hắn đã biết rõ trong lòng.
Phải biết rằng linh hồn cũng có thể tử vong, tiêu tán đấy. Đó là chân chính tử vong, biến mất mà không còn một chút dấu vết nào xót lại, ý thức cũng không mà linh hồn cũng không. Sở dĩ linh hồn có thể tồn tại được là nhờ vào thứ trụ cột trong cơ thể linh hồn – chấp niệm. Vậy nên nếu muốn làm tổn thương một linh hồn thì quan trọng nhất là phải tổn thương được chấp niệm của hắn. Hãy lấy đám quỷ quái ở trong ảo giới để làm ví dụ. Bọn chúng giống như là sinh mạng thể vậy, chỉ cần dùng Thiên Sinh Vũ Khí đâm thủng chúng, hoặc đánh nát đầu của chúng, hoặc xé nát ngực chúng, thì bọn chúng sẽ tiêu tán tử vong.
Nhưng những con Đại Thủ Lĩnh trong ảo giới kia thì lại sống dai đến cực điểm, cho dù là cắt bọn chúng thành hai nửa thì một vài Đại Thủ Lĩnh vẫn có thể chuyển biến hình thái để tiếp tục chiến đấu. Đương nhiên là làm được như vậy thì đều là Chân Ma cấp quỷ quái. Điều này cũng nói rõ sự chênh lệch khổng lồ giữa cường độ linh hồn của bọn chúng và quỷ quái thông thường, đây cũng không còn là chênh lệch về mặt số lượng nữa rồi. Không cần biết là quỷ quái bình thường có số lượng chấp niệm nhiều ít ra sao, nhưng chất lượng thì chắc chắn không thể so sánh được với Chân Ma cấp quỷ quái. Mà thông suốt tâm tính chính là bước đầu tiên để cường độ của linh hồn bình thường có thể đạt tới cường độ của linh hồn Chân Ma cấp!
Người quan chức trung niên đương nhiên biết rõ điều này có ý nghĩa như thế nào. So với chuyện đó thì dù là pháp luật, sự sống chết của đám quan viên kia hay là những lời lẽ đại nghịch bất đạo mà Bùi Kiêu vừa thốt ra đều chẳng có chút nghĩa lý nào hết. Nếu như Trung Quốc xuất hiện linh hồn Chân Ma cấp thứ hai thì tình thế tương lai sẽ hoàn toàn khác đi, bây giờ tiếp tục giằng co với Bùi Kiêu cũng chẳng bằng bỏ đi toàn bộ thể diện để dụ dỗ hắn... Đây chính là quyền lực của Chân Ma cấp linh hồn!
“Tốt! Ta dẫn ngươi tới nơi giam giữ đám côn đồ kia... Thực ra thì cả phó thị trưởng và người nhà hắn cũng ở đó, nếu như ngươi muốn báo thù, vậy thì đi thôi.” Người trung niên kia phản ứng cũng cực nhanh, nếu sự thể đã thành như vậy rồi thì hắn thậm chí còn không đợi đi xin chỉ thị của cao tầng, nói thẳng luôn với hai người Bùi Kiêu.
Bùi Kiêu cười lạnh nói: “Không một kẻ nào trong số bọn chúng có thể chạy thoát! Còn cả đám quan lại phạm tội kia nữa, đừng nghĩ tới việc bao che dù chỉ là một tên! Những kẻ ta giết trước sẽ sinh ra linh hồn đấy, nếu bọn ngươi cố tình không nói thì ta hỏi thẳng đám linh hồn đó cũng được!”
Người trung niên cười khổ nói: “Sẽ theo ý ngươi, tất cả đều sẽ làm theo... Nhưng mà ta vẫn muốn nói lại câu nói lúc trước, ngươi làm như vậy có hơi quá đáng.Tội của những người kia thật ra cũng không đáng phải chết, chẳng qua là vài quan chức đồng nghiệp nên nể tình nhau thôi, bọn họ nào đâu nghĩ rằng sẽ gặp phải kết quả như vậy?”
Bùi Kiêu liền cười lớn ha hả, sau đó mới tức giận nói: “Kết quả như vậy? Có kết quả như vậy là vì ta đã trở về! Nếu ta không trở về thì sao đây? Cả gia đình ta đều tan nát, ta đã chết, cha ta cũng đã chết, mẹ ta biến thành người thực vật, tất cả nguồn kinh tế trong nhà đều bị cắt đứt, có lẽ ngay cả nhà của ta cũng sẽ bị lấy mất phải không? Vậy ngươi nói xem em gái ta sẽ phải sống như thế nào? Ngươi bảo mẹ ta sẽ phải chữa bệnh bằng cách nào? Hay là phải để cho em gái ta phải đi làm những việc dơ bẩn kia? Chẳng lẽ người cho rằng chỉ vì bọn họ nể tình mà được phép bức cả nhà ta tới tình cảnh đó sao? Vậy thì đạo lý của ta cũng giống vậy!”
Người quan chức trung niên cũng không nhìn Bùi Kiêu nữa mà liền đi về hướng của lớn của bệnh viện, vừa đi vừa nói: “Tùy ngươi muốn làm sao thì làm. Tuy làm vậy đúng là hơi quá nhưng quả thật đã dám làm bậy thì cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý có thể bị trả thù, những người kia đúng là không đáng được đồng cảm... Chỉ là dù ngươi nói đúng đi nữa, nhưng ngươi đã nghĩ tới hậu quả chưa? Cho dù pháp luật có thật sự là công cụ mà thượng vị giả dùng để khống chế hạ vị giả hay không thì lý do mà xã hội này có thể là xã hội thực sự, lý do mà mọi người có được cảm giác an toàn chính là nhờ sức trói buộc của luật pháp. Nếu không có nó thì xã hội này sẽ biến thành cái gì? Đó là kết quả mà ngươi muốn hay sao?”
Bùi Kiêu còn chưa trả lời thì ngược lại, Cung Diệp Vũ ở bên cạnh đã ha hả cười lớn, rồi vừa cười vừa nói: “Cút con mẹ ngươi đi! Bớt ở chỗ đó chơi trò chữ nghĩa, văn vở với bọn lão tử. Thế nên ta mới ghét nhất cái đám làm công tác chính trị các ngươi... Ngươi cũng đã nói rằng dù pháp luật có phải công cụ thượng vị giả dùng để khống chế hạ vị giả hay không rồi thì còn cần gì phải nói tới cái gì mà cảm giác an toàn(1). Ngươi phải hiểu rằng...”
“Đối với Tránh Thoát Giả, Cao Đẳng Tránh Thoát Giả chúng ta, từ thời khắc mà chúng ta bắt đầu tồn tại... thì chúng ta đã là thượng vị giả rồi!”
“Thực sự... hắn nói không hề sai.”
Trong đầu người trung niên và Bùi Kiêu đều cùng nẩy ra câu trả lời như vậy, chỉ là cảm xúc của mỗi người về điều này lại hoàn toàn trái ngược. Người trung niên cuối cùng cũng không thêm nói câu nào nữa mà chỉ cúi đầu đi về hướng chiếc xe đang đợi. Bùi Kiêu thì chả thèm để ý tới hắn mà quay đầu nhìn về phía Bùi Đại Uyển đang mắt chữ “A”, mồm chữ “O” nhìn về phía này, hắn nghiêm túc nói: “Tiểu muội, em có muốn tận mắt thấy kẻ thù của chúng ta bị lột da, lóc xương hay không? Tuy cảnh tượng có thể sẽ đẫm máu nhưng đây là thù giết cha, em cũng có thể chứng kiến.”
Từ lúc mọi chuyện mới bắt đầu thì Bùi Đại Uyển đã rơi vào tình trạng khiếp sợ đến cực độ và không thể tưởng tượng nổi rồi. Thực ra thì từ mấy ngày trước, khi nàng và mẹ của nàng được đưa tới Bắc Kinh thì nàng đã có cảm giác không thể tưởng tượng nổi rồi, mãi cho đến lúc này, nàng mới lờ mờ đoán ra tất cả có liên quan tới người anh trai Bùi Kiêu của mình, mà theo lời của Bùi Kiêu thì hắn quả thật muốn đi giết người. Tuy trên internet vẫn luôn có những loại ngôn luận với thái độ không coi chính phủ ra gì nhưng trong thế giới thực thì hai chữ “chính phủ” vẫn lớn như trời với đất vậy, muốn ngươi sống thì ngươi được sống, muốn ngươi chết thì ngươi phải chết... Vậy mà Bùi Kiêu dám uy hiếp chính phủ? Không những vậy mà chính phủ còn phải thỏa hiệp với hắn? Bùi Đại Uyển cảm giác như đầu mình sắp quá tải vậy, dẫu vậy nhưng nàng vẫn nhẹ gật đầu theo bản năng, đó là mối thù giết cha... Bùi Đại Uyển lập tức nắm chặt bàn tay nhỏ bé trắng noãn của mình lại.
“Tốt! Vậy chúng ta cùng đi!” Bùi Kiêu cầm lấy bàn tay của em gái mình rồi gật đầu nói.
Sau đó Bùi Kiêu được người trung niên kia dẫn đường đi tới một khu nhà theo phong cách truyền thống ở vùng ngoại ô Bắc Kinh. Bên ngoài khu nhà này thậm chí còn có mấy trạm gác, mỗi trạm đều có quân nhân canh gác, còn người trung niên kia thì tới lúc này cũng cho thấy bản thân hắn có địa vị không thấp. Mỗi lần đi tới một trạm gác, hắn cũng chỉ cần đưa ra một văn kiện xác nhận thân phận của mình thì những quân nhân kia chỉ cần xác minh xong rồi cho đi luôn, thậm chí cả Bùi Đại Uyển là ai bọn họ cũng không hỏi. Tiếp tục như vậy, xe hơi đi thẳng vào sâu trong khu nhà, cuối cùng xe dừng lại tại một khu nhà theo kiểu “tứ hợp viện (2)” loại nhỏ.
“Đây là nơi phó thị trưởng bị tạm giữ, vì lý do của ngươi mà mấy tên côn đồ kia cũng bị giam tại đây. Ngươi có thể yên tâm là trong này ngoài bọn họ ra thì không có một người ngoài nào hết nên ngươi có thể giết những người trong đó mà không lo giết nhầm người vô tội.” Người trung niên ngồi ở ghế lái, hắn có vẻ khó nhọc mở miệng nói. Sau đó hắn cũng chẳng quan tâm mấy người Bùi Kiêu sẽ làm gì nữa, chỉ lấy một bao thuốc lá từ trong người ra rồi ngồi quay ra phía cửa sổ xe, từng hơi hít vào, từng hơi thở ra từng làn khói thuốc buồn bã.
Bùi Kiêu nhìn tòa tứ hợp viện trước mặt, hắn cười lạnh rồi nói với người trung niên: “Ngươi không cần phải báo cáo lên cấp trên trước một chút hay sao?”
Người trung niên phun ra một vòng khói rồi nói: “Không cần thiết. Khi Cung Diệp Vũ quyết định ủng hộ ngươi thì cấp trên cũng đã đoán tới kết quả này rồi... Tính cách của hắn thế nào ngươi cũng biết, cho nên đây là tình huống xấu nhất đã dự kiến. Còn việc ngươi muốn tính sổ với đám quan chức có hành vi bao che thì một là ta không làm chủ được, hai là bọn họ cũng không ở chỗ này. Thế nên việc đó cần có thêm thời gian, ta cũng phải xin chỉ thị từ cấp trên...”
“Không cần!”
Bùi Kiêu hít sâu một hơi thật sâu rồi tháo cây súng của mình từ trên lưng xuống: “Những kẻ đó ngày mai ta sẽ tự mình đi tìm, giết từng tên một, không cần làm phiền các ngươi nhọc công đi bắt người làm gì... Ngày mai ngươi cứ trực tiếp đem tư liệu về bọn chúng tới cho ta là được.” Nói xong thì hắn liền xuyên thẳng qua cửa xe đi ra ngoài.
Người trung niên lặng người một lúc rồi cũng chỉ có thể nói: “Sẽ theo ý ngươi, đều sẽ tùy theo ngươi...” Nói rồi hắn lại bắt đầu hít vào thở ra từng làn khói phiền muộn.
Lúc này, Cung Diệp Vũ vẫn luôn lặng im mới khoát tay nói: “Tuy rằng tất cả những Kẻ Sa Đọa đã từng xuất hiện đều là Tránh Thoát Giả bình thường, có thể Cao Đẳng Tránh Thoát Giả sẽ không sa đọa nhưng vì ngươi đã quyết định tự tay báo thù nên... ngươi cũng phải chuẩn bị tâm lý cho việc bất cứ lúc nào cũng có thể sa đọa. Một khi ngươi đã sa đọa, tuy ta quen ngươi, nhưng Tử Lôi Đao cũng không quen ngươi, khi đó... sinh tử đành do trời định thôi.”
“Ta biết rồi.” Bùi Kiêu nhẹ yên lặng gật đầu, rồi hắn nhìn về phía Bùi Đại Uyển: “Tiểu muội, có muốn vào hay không? Anh phải nói trước, những gì sẽ xảy ra bên trong có thể sẽ còn khinh khủng hơn cả so với em nghĩ nhiều, nếu như không chuẩn bị được tâm lý thì em hãy ngồi lại đây chờ ca ca đi báo thù...”
Trong lòng Bùi Đại Uyển cực kỳ mâu thuẫn, một mặt thì với những kẻ đã giết cha mình, làm cho mẹ mình thành người thực vật, nàng thống hận tới cực điểm. Nhưng một mặt khác phát ra từ tính cách trời sinh của một cô bé lương thiện, nàng thật sự chán ghét tới cực độ việc giết chóc này, vậy nên nàng rất mâu thuẫn. Khi Bùi Kiêu thấy được điều đó trong mắt nàng thì cũng không hối thúc nàng nữa, chỉ quay người đi về hướng tòa tứ hợp viện kia. Còn Bùi Đại Uyển thì sau khi chần chừ một lúc rồi không ngờ lại dứt khoát đi xuống xe, từ từ chạy tới sau lưng Bùi Kiêu. Thế nhưng nàng lại cúi thấp đầu, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại, rõ ràng là trong nội tâm nàng vẫn tràn ngập mâu thuẫn như trước.
Cung Diệp Vũ ngồi ở ghế sau, đầy tán thưởng liếc nhìn theo hai huynh muội họ. Sau đó hắn mới rút từ trong ngực ra một điếu thuốc thơm, rồi cũng học người trung niên kia, từng hơi một hút thuốc, rồi hắn vừa hút thuốc vừa nói: “Kẻ gieo “nhân” nào, thì sẽ được “quả” đó, nhưng “nhân” là do tự mình tạo ra, còn “quả” lại do kẻ khác mang tới. Người sống như các ngươi đúng là vẫn luôn sợ hãi “quả” nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới rằng nếu các ngươi không gieo xuống “nhân” thì “quả” này làm sao sinh ra được? Vậy nên đừng con mẹ nó bày ra cái sắc mặt đó với lão tử, có tin ta một cước đá bay ngươi xuống xe không hả? Muốn trách thì đi mà trách cái chế độ mà các ngươi thiết lập với lại cái cách các ngươi bồi dưỡng quan viên ấy. Bọn chúng làm thì bọn chúng tự chịu.”
Người trung niên nghe vậy thì lập tức cười khổ. Hắn cũng không đáp lại lời nói của Cung Diệp Vũ, chỉ là cái đầu của hắn lại cúi thấp hơn một chút... Mà đúng lúc này, từ trong tòa nhà truyền tới tiếng một người đàn ông rú lên thê thảm. Gần như ngay lập tức, từ phía xa liền xuất hiện hơn mười người cầm súng chạy về phía này.
Người trung niên lập tức đi ra phía trước xe rồi móc từ trong ngực ra một văn kiện nói: “Bộ chín của Cục Quốc An đang làm việc, người không có phận sự lập tức đi khỏi đây!”
Mười người kia đều là quan nhân canh gác ở gần đây, trong đó còn có một quân nhân thuộc trung tầng có quân hàm không thấp. Người sĩ quan kia hướng về phía người trung niên chào theo kiểu nhà binh một lần, sau đó nhận lấy văn kiện xác nhận. Hắn mượn ánh đèn nhìn thoáng qua văn kiện một lượt thì sắc mặt đại biến, lập tức không hỏi thêm gì nữa mà kính cẩn chào kiểu nhà binh thêm một lần rồi liền dẫn hơn mười tên quân nhân kia chạy xa...
Bên trong tòa tứ hợp viện, một tay Bùi Kiêu đang nắm chặt cây súng của mình, trong lòng hắn ngập tràn sát khí. Hắn đi tới cửa lớn của tòa nhà, rồi một tay nâng cây súng của hắn lên, mũi đao trên nòng súng chém xuống hai tiếng “xoẹt, xoẹt”, cửa lớn của tòa nhà bị cắt xuống như đậu hũ. Có trời mới biết cây Thiên Sinh Vũ Khí này lợi hại tới mức nào, lưỡi đao của nó chém vào cánh cửa lớn làm bằng thép mà ngay cả tiếng động kim loại va chạm cũng không vang lên thì đã thấy cửa thép bị chém nát vụn. Độ sắc bén của nó làm cho ngay cả Bùi Kiêu cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi.
“Vì trở về quá gấp mà ngay cả việc bổ sung năng lượng tiêu chuẩn cho thanh vũ khí này cũng chưa kịp làm, thế mà đã lợi hại đến như vậy rồi. Vậy nếu bổ sung năng lượng tiêu chuẩn vào thì thanh Thiên Sinh Vũ Khí này sẽ còn mạnh tới mức nào đây?”
Trong lòng Bùi Kiêu hơi có chút cảm thán, rồi sau đó lại tập trung vào việc giết chóc trước mặt. Tuy cánh cửa lớn của tòa tứ hợp viên bị chém nát một cách đơn giản nhưng lúc những khối thép rơi xuống vẫn gây ra tiếng vang thanh túy, trong hoàn cảnh yên tĩnh của nơi này thì tiếng động đó đã đủ để người ta phải cảnh giác rồi. Quả nhiên, một tên thanh niên lập tức hùng hùng hổ hổ đi ra từ một căn phòng, theo tiếng động mà đi về phía cửa lớn.
“Tiểu muội, nếu thật sự quá sợ hãi thì cứ nhắm mắt lại.” Bùi Kiêu chỉ nói một câu này rồi hắn cũng không chần chừ nữa, lập tức thiêu đôt năng lượng tiêu chuẩn toàn thân, đồng thời dưới chân cũng lóe lên ánh điện. Một giây sau, hắn đã vọt tới trước mặt tên thanh niên kia, không nói một lời mà nâng cao cây súng trong tay, sau đó hung tợn chém xuống. Tiếng “xoẹt” lúc trước lại vang lên, giống như tiếng người ta xé vải. Tên thanh niên bị chặt ngang hông, đứt thành hai đoạn. Nửa người trên của hắn vì không chịu nổi lực mà lăn xuống đất. Mãi tới lúc đó, tên thanh niên kia mới kịp phát ra tiếng rú thảm thiết khiến người ta phải rợn người.
Bùi Kiêu lại chả thèm quan tâm tới tên thanh niên đó. Tay cầm khẩu súng với lưỡi đao còn đang không ngừng nhỏ máu, hắn từ từ đi vào trong sân lớn chính giữa của tòa nhà. Lúc này thì trong tòa nhà liên tục có người chạy ra, đầu tiên là khoảng năm tên thanh niên, sau đó là một người đàn ông trung niên hơi mập cùng hai người phụ nữ, trong hai người phụ nữ có một người khoảng hai mươi tuổi và một người khoảng bốn mươi tuổi.
Những người này vừa chạy ra thì liền thấy ngay tên thanh niên bị chém thành hai khúc trên mặt đất. Tên thanh niên đó còn chưa chết, hắn đang lăn lộn trên mặt đất mà kêu gào thảm thiết. Cảnh tượng quả thật làm cho người ta sợ hãi tới cực điểm, người phụ nữ trung niên lập tức trắng dã hai mắt, lăn ra hôn mê, những người còn lại cũng đều gào lên thất thanh. Nhất thời, cả đám vì quá hoảng sợ kêu gào mà còn chưa để ý thấy Bùi Kiêu và Bùi Đại Uyển đang đứng ngay giữa sân.
Bùi Kiêu cũng chả thèm để ý bọn họ mà xoay đầu lại nói với Bùi Đại Uyển: “Tiểu muội, kẻ nào chính tay giết hại cha? Em chỉ hắn cho anh.”
Thật ra lúc này Bùi Đai Uyển đã bị dọa cho cứng đờ người. Nàng chỉ là một cô học sinh cấp ba bình thường, thường ngày cả phim kinh dị cũng không dám xem nhiều, lại vì điều kiện gia đình và tính tình thuần khiết nên vừa nhìn thấy cảnh tượng máu tanh kinh khủng như vậy thì chút nữa đã sụp đổ tinh thần, cũng may mà nàng còn nhớ được là việc này do anh trai nàng gây ra, mà anh trai sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ nàng, sẽ không bao giờ làm tổn thương nàng, vậy nên nàng mới miễn cưỡng còn kiên trì được. Thế nhưng nàng làm sao còn nói nổi gì được nữa, chỉ biết toàn thân run rẩy nhìn về phía nửa người trên của tên thanh niên kia.
Bùi Kiêu thở dài nhè nhẹ, hắn cũng không tiếp tục truy hỏi em gái mình nữa, dù sao thì không phải ai cũng từng sinh tồn tại Địa Ngục bốn tháng như hắn, gặp phải những cảnh tượng máu tanh khinh khủng nơi đó... Lại nói tiếp, có lẽ đây mới là nguyên nhân khiến cho hắn và Cung Diệp Vũ rất hợp nhau, Phong Đô kia có lẽ cũng sẽ không nhẹ nhàng hơn tầng thứ nhất của Địa Ngục là bao. Bởi vì đã gặp qua nhiều loại khủng bố nên bọn hắn sẽ tự nhiên sinh ra hảo cảm với những người ngay thẳng.
Tuy trong đầu Bùi Kiêu suy nghĩ như vậy nhưng hành động của hắn lại không hề ngừng lại. Hắn chẳng hề để ý tới những kẻ đang rú thảm kia, chỉ thấy hắn đạp chân một cái thì đã vọt tới bên người một tên thanh niên, túm lấy tên đó rồi lôi vào giữa sân như người ta lôi một con chó: “Đừng tưởng chết là xong đấy...” Nói xong liền giơ tay chém xuống, một tiếng “xoạt” lại vang lên, đầu tên thanh niên đó đã bị một đao chém rụng.
Mãi tới lúc này, những kẻ còn lại mới chú ý thấy hai người Bùi Kiêu và Bùi Đại Uyển. Lúc này Bùi Kiêu đang thiêu đốt năng lượng nên nhìn qua thì không khác gì người thường, vậy nên đám người đó lúc này lập tức rống lên: “Giết người rồi! Ở đây có tên sát nhân điên loạn!” Sau khi rống lên một tiếng thì thậm chí còn có hai tên thanh niên chạy vào trong phòng mình lấy ra cái ghế hay vật gì gì đó, hiển nhiên là bọn chúng định lấy mấy thứ đó để chống lại thanh “vũ khí lạnh” của Bùi Kiêu.
Người thiếu nữ kia bỗng nhiên chỉ vào Bùi Đại Uyển kêu lớn: “Ngươi chính là cái đứa họ Bùi kia, ngươi còn muốn thế nào nữa? Dám thuê sát nhân tới giết bọn ta! Cha ta cũng bị các ngươi làm cho bị điều tra rồi, chúng ta cũng bị giam giữ rồi, các ngươi còn muốn như thế nào nữa đây?”
Bùi Đại Uyển chấn động toàn thân, tinh thần lập tức bừng tỉnh từ trong cơn sợ hãi, nàng đầy thù hận nhìn thiếu nữ kia, nhưng chỉ cắn rằng mà nghĩ tới những điều ác ý chứ dù thế nào cũng không chịu nói ra dù chỉ một lời.
Bùi Kiêu đâu thèm quan tâm tới thiếu nữ giống như con sâu cái kiến kia, hắn bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh hai gã cầm ghế kia rồi vươn tay túm lấy, lôi bọn chúng ta giữa sân. Tốc độ phản ứng của hắn nhanh tới mức nào? Ngay cả quỷ quái còn không làm tổn thương được hắn, chả lẽ còn phải sợ mấy tên cặn bã tập tành làm côn đồ này? Lại hai đao “xoẹt xoẹt” chém xuống, lại thêm hai cái đầu lăn xuống đất.
Hai tên thanh niên còn lại đã sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, toàn thân co quắp ngã trên mặt mặt đất, nơi đũng quần đã ướt sũng thứ nước tanh hôi. Phản ứng của thiếu nữ kia cũng tương tự hai tên thanh niên đó, nhưng nàng dù sao cũng xuất thân từ gia đình quan chức, vậy nên lúc này thì phản ứng thế nhưng lại còn nhanh hơn mấy tên côn đồ nho nhỏ đó nhiều. Nàng ta hét tới rách cổ họng: “Bảo vệ đâu? Quân đội đâu? Có kẻ cầm đao xông vào tận đây giết người rồi, các ngươi còn trốn nhiệm vụ ở đâu?”
Toàn bộ hiện trường thì người kiên cường nhất và cũng khiếp sợ nhất lại là người trung niên mập hơi xấu xí kia. Hắn khoát tay với thiếu nữ, trong phút chốc mà như thể đã già đi hơn mười tuổi, hắn lắc đầu nói: “Không cần kêu nữa. Đây là khu biệt lập để giam giữ cán bộ bị điều tra. Làm sao mà người bình thường có thể đi vào nơi này được? Đừng nói là người bình thường, thậm chí là đặc chủng tinh nhuệ của nước ngoài cũng chưa chắc vào được đây... Ài, đáng ra nên đoán ra từ trước chứ! Sự việc đã qua cả mấy tháng rồi mới bỗng nhiên bị điều tra, hơn nữa cả đám đầu đường xó chợ này cũng bị giam cùng với chúng ta. Đáng ra phải biết ngay là nhà họ Bùi này không hề đơn giản, ài...”
Bùi Kiêu tiện tay vẩy cây súng trong tay một cái, vẩy hết máu dính trên lưỡi đao văng ra ngoài, sau đó mới cười ha hả: “Không phải đâu, Bùi gia thật sự rất đơn giản! Cũng chỉ là một hộ gia đình bình thường sống dưới sự thống tri của các ngươi như bao người mà thôi. Chỉ là có chút bất ngờ, sau khi con gái của ngươi và ta xảy ra tai nạn thì không ngờ rằng ta lại có thể trở về.”
Thiếu nữ kia sửng sốt một chút rồi lập tức chỉ vào Bùi Kiêu hét lớn: “Quỷ... Ngươi là quỷ ư? Ta... ta theo cơ đốc giáo đấy, ngươi không thể giết ta...”
Bùi Kiêu cũng chả để ý tới cô ta. Lúc này hắn đã thấy bên trên thi thể của ba tên thanh niên vừa bị hắn giết kia đã hiện lên linh hồn, hơn nữa từ bốn phía không gian cũng lập tức xuất hiện một vòng khí tức đen tối lập tức trói chặt mỗi người trong bọn chúng lại. Bùi Kiêu liền không thèm để ý tới thiếu nữ kia mà trên tay lập tức nổi lên tia điện lập lòe, sau đó liền hướng về phía ba tên linh hồn đang còn mờ mịt, lúng túng kia mà nhẹ nhàng vung một quyền. Lập tức liền giống như kim nhọn đâm và bóng hơi vậy. Những thứ linh hồn mới hình thành như vậy làm sao có thể ngăn cản nổi lực lượng lôi điện đây? Vậy nên chỉ nghe thấy mấy tiếng “tách tách” thì bọn chúng đã bị đánh cho hóa thành tro bụi.
Mà trong mắt của mọi người thì chỉ thấy trên tay hắn bỗng xuất hiện dòng điện lập lòe, sau đó lại thấy hắn vung quyền lên với khoảng không phía trên mấy thi thể, điều này làm cho mọi người không hiểu gì cả, chỉ có tên trung niên mập kia là sắc mặt đại biến, hắn rống lớn: “Ngươi là Tự Do Linh Hồn? Không phải, ngươi là Tránh Thoát Giả? Ngươi không thể giết chúng ta. Ngươi không sợ sẽ bị báo ứng mà sa đọa hay sao?”
Bùi Kiêu hơi chút ngạc nhiên, hắn cười hắc hắc nói: “Thật là không nghĩ tới, chỉ là một tên phó thị trưởng mà cũng biết chuyện của tổ chức linh hồn... Vậy thì vì sao trước kia ngươi không sợ? Khi hại gia đình ta tan cửa nát nhà, ngươi có sợ bị báo ứng không? Không sợ sau khi ta biến thành quỷ sẽ đi tìm ngươi báo thù hay sao? Ha ha ha, lão tử có sợ bị sa đọa hay không ấy hả? Hôm nay phải đem tất cả xương cốt, máu thịt của các ngươi mài hết, đến cả linh hồn cũng sẽ diệt sạch mới thôi. Nếu như cả thù giết cha mà cũng không dám báo... vậy thì đó chính là cả tư cách để bị sa đọa cũng không có! Lão tử...”
“Lão tử thà là sa đọa!”
Cứ như vậy, toàn bộ tòa tứ hợp viện tiếp tục chìm trong thanh âm của những tiếng gào thét thê thảm cho tới tận khi tất cả những thanh âm đó cuối cùng cũng đột ngột dừng lại. Không bao lâu sau, hai người ở bên ngoài tòa tứ hợp viện đã thấy Bùi Kiêu ôm Bùi Đâị Uyển toàn thân run rẩy đi ra khỏi tòa nhà. Hắn cũng không nói chuyện gì cả, chỉ nhẹ nhàng đặt Bùi Đại Uyển và ghế phía sau, rồi mới từ từ ngồi xuống cạnh nàng. Lúc này hắn mới dịu dàng xoa nhẹ đầu nàng nói: “Quên hết tất cả đi nhé, tiểu muội! Tất cả tội nghiệt hãy để cho ca ca gánh. Từ nay về sau, ca ca sẽ không cho bất cứ kẻ nào làm tổn thương tới em và và mẹ nữa!”
“Vậy nên... về nhà thôi, tiểu muội! Quay về nhà của chúng ta đi thôi!”
Lời bình:
Quyển một đã kết thúc, tâm nguyện của Bùi Kiêu đã hoàn thành, cho dù tàn ác, cho dù dã man hắn cũng nguyện từ mình gánh hết. Quyển hai của câu chuyện sẽ nói về trận chiến tại Phong Đô của Bùi Kiêu và Cung Diệp Vũ, cũng là trận chiến thành danh của Bùi Kiêu. Mời tiếp tục đón đọc phần tiếp theo của Tử Vong Khai Đoan được thực hiện bởi nhóm dịch Vô Hạn Chi Tâm trên Truyện FULL nhé!
Chú thích:
1. Toàn bộ câu nói của Cung Diệp Vũ: người trung niên nói “bất kể có phải hay không” thực ra chính là đã thừa nhận “luật pháp là công cụ” vì với thân phận của hắn thì đáng ra không được nói ra lời lấp lửng như vậy. Cung Diệp Vũ tóm lấy điểm này, ý của hắn có hai điểm: một là vì "pháp luật chỉ là công cụ khống chế" nên cảm giác an toàn cũng chỉ là giả tạo, hai là nói Tránh Thoát Giả và Cao Đẳng Tránh Thoát Giả là thượng vị giả trời sinh nên đương nhiên là không cần phải để ý tới cái “công cụ quản lý hạ vị giả” mà người trung niên vừa nói tới.( người ta cứ nói Cung Diệp Vũ là tên lỗ mang, vũ phu nhưng thực ra hắn là người hay nói những câu triết lý, ẩn ý nhất )
2. Tứ hợp viện: khu nhà được xây theo kiểu truyền thống của người Trung Quốc, kiểu bốn dãy nhà bao quanh một khu sân rộng ở chính giữa. (google phát lả ra)
Thế nhưng những gì Bùi Kiêu đã trải qua lại quá thần kỳ, nghe nói là sau khi hắn chết thì lập tức chạy trốn thục mạng, nói là sợ hãi cái gì đầu trâu mặt ngựa, mãi cho tới bốn tháng sau mới thấy hắn xuất hiện tại nước Mỹ. Nên nói cách khác, thực lực của hắn chắc chắn sẽ không thể bằng được Tránh Thoát Giả đã chết hai năm, chỉ có thể bằng được Tránh Thoát Giả mới chết không lâu mà thôi. Chính vì thế nên chính phủ mới triển khai ý tưởng áp chế và đóng băng hắn.
Thế nhưng họ lại không ngờ Bùi Kiêu vừa tiến vào Nam Bắc Chiến Trường thì lập tức lấy được một thanh Thiên Sinh Vũ Khí dung lượng 850, rồi lại nhận được sự ủng hộ hoàn toàn của Cung Diệp Vũ. Điều này đã làm cho chính phủ càng không dám động tới hắn. Vậy mà lúc này, hắn thậm chí còn đạt tới trạng thái “thông suốt tâm tính”... Toàn bộ Trung Quốc... không, phải là toàn bộ thế giới cũng chỉ có mười lăm, mười sáu người có thể đạt tới trạng thái này. Thậm chí còn có một, hai Cao Đẳng Tránh Thoát Giả cũng chưa đạt tới. Chính vì vậy, tính cân bằng của việc dùng lực lượng để hạn chế đối phương đã lập tức bị đánh nát, chính phủ đã rơi vào thế yếu tuyệt đối.
Tính cách của người trung niên kia thực ra cũng chỉ là kiên định chứ hắn cũng không phải là tên đần lỗ mãng. Mà vì đã tiến vào tổ chức linh hồn nên hắn cũng biết một chút tư liệu của tổ chức linh hồn, ví dụ như tình huống vừa xảy ra đại biểu cho điều gì, hắn đã biết rõ trong lòng.
Phải biết rằng linh hồn cũng có thể tử vong, tiêu tán đấy. Đó là chân chính tử vong, biến mất mà không còn một chút dấu vết nào xót lại, ý thức cũng không mà linh hồn cũng không. Sở dĩ linh hồn có thể tồn tại được là nhờ vào thứ trụ cột trong cơ thể linh hồn – chấp niệm. Vậy nên nếu muốn làm tổn thương một linh hồn thì quan trọng nhất là phải tổn thương được chấp niệm của hắn. Hãy lấy đám quỷ quái ở trong ảo giới để làm ví dụ. Bọn chúng giống như là sinh mạng thể vậy, chỉ cần dùng Thiên Sinh Vũ Khí đâm thủng chúng, hoặc đánh nát đầu của chúng, hoặc xé nát ngực chúng, thì bọn chúng sẽ tiêu tán tử vong.
Nhưng những con Đại Thủ Lĩnh trong ảo giới kia thì lại sống dai đến cực điểm, cho dù là cắt bọn chúng thành hai nửa thì một vài Đại Thủ Lĩnh vẫn có thể chuyển biến hình thái để tiếp tục chiến đấu. Đương nhiên là làm được như vậy thì đều là Chân Ma cấp quỷ quái. Điều này cũng nói rõ sự chênh lệch khổng lồ giữa cường độ linh hồn của bọn chúng và quỷ quái thông thường, đây cũng không còn là chênh lệch về mặt số lượng nữa rồi. Không cần biết là quỷ quái bình thường có số lượng chấp niệm nhiều ít ra sao, nhưng chất lượng thì chắc chắn không thể so sánh được với Chân Ma cấp quỷ quái. Mà thông suốt tâm tính chính là bước đầu tiên để cường độ của linh hồn bình thường có thể đạt tới cường độ của linh hồn Chân Ma cấp!
Người quan chức trung niên đương nhiên biết rõ điều này có ý nghĩa như thế nào. So với chuyện đó thì dù là pháp luật, sự sống chết của đám quan viên kia hay là những lời lẽ đại nghịch bất đạo mà Bùi Kiêu vừa thốt ra đều chẳng có chút nghĩa lý nào hết. Nếu như Trung Quốc xuất hiện linh hồn Chân Ma cấp thứ hai thì tình thế tương lai sẽ hoàn toàn khác đi, bây giờ tiếp tục giằng co với Bùi Kiêu cũng chẳng bằng bỏ đi toàn bộ thể diện để dụ dỗ hắn... Đây chính là quyền lực của Chân Ma cấp linh hồn!
“Tốt! Ta dẫn ngươi tới nơi giam giữ đám côn đồ kia... Thực ra thì cả phó thị trưởng và người nhà hắn cũng ở đó, nếu như ngươi muốn báo thù, vậy thì đi thôi.” Người trung niên kia phản ứng cũng cực nhanh, nếu sự thể đã thành như vậy rồi thì hắn thậm chí còn không đợi đi xin chỉ thị của cao tầng, nói thẳng luôn với hai người Bùi Kiêu.
Bùi Kiêu cười lạnh nói: “Không một kẻ nào trong số bọn chúng có thể chạy thoát! Còn cả đám quan lại phạm tội kia nữa, đừng nghĩ tới việc bao che dù chỉ là một tên! Những kẻ ta giết trước sẽ sinh ra linh hồn đấy, nếu bọn ngươi cố tình không nói thì ta hỏi thẳng đám linh hồn đó cũng được!”
Người trung niên cười khổ nói: “Sẽ theo ý ngươi, tất cả đều sẽ làm theo... Nhưng mà ta vẫn muốn nói lại câu nói lúc trước, ngươi làm như vậy có hơi quá đáng.Tội của những người kia thật ra cũng không đáng phải chết, chẳng qua là vài quan chức đồng nghiệp nên nể tình nhau thôi, bọn họ nào đâu nghĩ rằng sẽ gặp phải kết quả như vậy?”
Bùi Kiêu liền cười lớn ha hả, sau đó mới tức giận nói: “Kết quả như vậy? Có kết quả như vậy là vì ta đã trở về! Nếu ta không trở về thì sao đây? Cả gia đình ta đều tan nát, ta đã chết, cha ta cũng đã chết, mẹ ta biến thành người thực vật, tất cả nguồn kinh tế trong nhà đều bị cắt đứt, có lẽ ngay cả nhà của ta cũng sẽ bị lấy mất phải không? Vậy ngươi nói xem em gái ta sẽ phải sống như thế nào? Ngươi bảo mẹ ta sẽ phải chữa bệnh bằng cách nào? Hay là phải để cho em gái ta phải đi làm những việc dơ bẩn kia? Chẳng lẽ người cho rằng chỉ vì bọn họ nể tình mà được phép bức cả nhà ta tới tình cảnh đó sao? Vậy thì đạo lý của ta cũng giống vậy!”
Người quan chức trung niên cũng không nhìn Bùi Kiêu nữa mà liền đi về hướng của lớn của bệnh viện, vừa đi vừa nói: “Tùy ngươi muốn làm sao thì làm. Tuy làm vậy đúng là hơi quá nhưng quả thật đã dám làm bậy thì cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý có thể bị trả thù, những người kia đúng là không đáng được đồng cảm... Chỉ là dù ngươi nói đúng đi nữa, nhưng ngươi đã nghĩ tới hậu quả chưa? Cho dù pháp luật có thật sự là công cụ mà thượng vị giả dùng để khống chế hạ vị giả hay không thì lý do mà xã hội này có thể là xã hội thực sự, lý do mà mọi người có được cảm giác an toàn chính là nhờ sức trói buộc của luật pháp. Nếu không có nó thì xã hội này sẽ biến thành cái gì? Đó là kết quả mà ngươi muốn hay sao?”
Bùi Kiêu còn chưa trả lời thì ngược lại, Cung Diệp Vũ ở bên cạnh đã ha hả cười lớn, rồi vừa cười vừa nói: “Cút con mẹ ngươi đi! Bớt ở chỗ đó chơi trò chữ nghĩa, văn vở với bọn lão tử. Thế nên ta mới ghét nhất cái đám làm công tác chính trị các ngươi... Ngươi cũng đã nói rằng dù pháp luật có phải công cụ thượng vị giả dùng để khống chế hạ vị giả hay không rồi thì còn cần gì phải nói tới cái gì mà cảm giác an toàn(1). Ngươi phải hiểu rằng...”
“Đối với Tránh Thoát Giả, Cao Đẳng Tránh Thoát Giả chúng ta, từ thời khắc mà chúng ta bắt đầu tồn tại... thì chúng ta đã là thượng vị giả rồi!”
“Thực sự... hắn nói không hề sai.”
Trong đầu người trung niên và Bùi Kiêu đều cùng nẩy ra câu trả lời như vậy, chỉ là cảm xúc của mỗi người về điều này lại hoàn toàn trái ngược. Người trung niên cuối cùng cũng không thêm nói câu nào nữa mà chỉ cúi đầu đi về hướng chiếc xe đang đợi. Bùi Kiêu thì chả thèm để ý tới hắn mà quay đầu nhìn về phía Bùi Đại Uyển đang mắt chữ “A”, mồm chữ “O” nhìn về phía này, hắn nghiêm túc nói: “Tiểu muội, em có muốn tận mắt thấy kẻ thù của chúng ta bị lột da, lóc xương hay không? Tuy cảnh tượng có thể sẽ đẫm máu nhưng đây là thù giết cha, em cũng có thể chứng kiến.”
Từ lúc mọi chuyện mới bắt đầu thì Bùi Đại Uyển đã rơi vào tình trạng khiếp sợ đến cực độ và không thể tưởng tượng nổi rồi. Thực ra thì từ mấy ngày trước, khi nàng và mẹ của nàng được đưa tới Bắc Kinh thì nàng đã có cảm giác không thể tưởng tượng nổi rồi, mãi cho đến lúc này, nàng mới lờ mờ đoán ra tất cả có liên quan tới người anh trai Bùi Kiêu của mình, mà theo lời của Bùi Kiêu thì hắn quả thật muốn đi giết người. Tuy trên internet vẫn luôn có những loại ngôn luận với thái độ không coi chính phủ ra gì nhưng trong thế giới thực thì hai chữ “chính phủ” vẫn lớn như trời với đất vậy, muốn ngươi sống thì ngươi được sống, muốn ngươi chết thì ngươi phải chết... Vậy mà Bùi Kiêu dám uy hiếp chính phủ? Không những vậy mà chính phủ còn phải thỏa hiệp với hắn? Bùi Đại Uyển cảm giác như đầu mình sắp quá tải vậy, dẫu vậy nhưng nàng vẫn nhẹ gật đầu theo bản năng, đó là mối thù giết cha... Bùi Đại Uyển lập tức nắm chặt bàn tay nhỏ bé trắng noãn của mình lại.
“Tốt! Vậy chúng ta cùng đi!” Bùi Kiêu cầm lấy bàn tay của em gái mình rồi gật đầu nói.
Sau đó Bùi Kiêu được người trung niên kia dẫn đường đi tới một khu nhà theo phong cách truyền thống ở vùng ngoại ô Bắc Kinh. Bên ngoài khu nhà này thậm chí còn có mấy trạm gác, mỗi trạm đều có quân nhân canh gác, còn người trung niên kia thì tới lúc này cũng cho thấy bản thân hắn có địa vị không thấp. Mỗi lần đi tới một trạm gác, hắn cũng chỉ cần đưa ra một văn kiện xác nhận thân phận của mình thì những quân nhân kia chỉ cần xác minh xong rồi cho đi luôn, thậm chí cả Bùi Đại Uyển là ai bọn họ cũng không hỏi. Tiếp tục như vậy, xe hơi đi thẳng vào sâu trong khu nhà, cuối cùng xe dừng lại tại một khu nhà theo kiểu “tứ hợp viện (2)” loại nhỏ.
“Đây là nơi phó thị trưởng bị tạm giữ, vì lý do của ngươi mà mấy tên côn đồ kia cũng bị giam tại đây. Ngươi có thể yên tâm là trong này ngoài bọn họ ra thì không có một người ngoài nào hết nên ngươi có thể giết những người trong đó mà không lo giết nhầm người vô tội.” Người trung niên ngồi ở ghế lái, hắn có vẻ khó nhọc mở miệng nói. Sau đó hắn cũng chẳng quan tâm mấy người Bùi Kiêu sẽ làm gì nữa, chỉ lấy một bao thuốc lá từ trong người ra rồi ngồi quay ra phía cửa sổ xe, từng hơi hít vào, từng hơi thở ra từng làn khói thuốc buồn bã.
Bùi Kiêu nhìn tòa tứ hợp viện trước mặt, hắn cười lạnh rồi nói với người trung niên: “Ngươi không cần phải báo cáo lên cấp trên trước một chút hay sao?”
Người trung niên phun ra một vòng khói rồi nói: “Không cần thiết. Khi Cung Diệp Vũ quyết định ủng hộ ngươi thì cấp trên cũng đã đoán tới kết quả này rồi... Tính cách của hắn thế nào ngươi cũng biết, cho nên đây là tình huống xấu nhất đã dự kiến. Còn việc ngươi muốn tính sổ với đám quan chức có hành vi bao che thì một là ta không làm chủ được, hai là bọn họ cũng không ở chỗ này. Thế nên việc đó cần có thêm thời gian, ta cũng phải xin chỉ thị từ cấp trên...”
“Không cần!”
Bùi Kiêu hít sâu một hơi thật sâu rồi tháo cây súng của mình từ trên lưng xuống: “Những kẻ đó ngày mai ta sẽ tự mình đi tìm, giết từng tên một, không cần làm phiền các ngươi nhọc công đi bắt người làm gì... Ngày mai ngươi cứ trực tiếp đem tư liệu về bọn chúng tới cho ta là được.” Nói xong thì hắn liền xuyên thẳng qua cửa xe đi ra ngoài.
Người trung niên lặng người một lúc rồi cũng chỉ có thể nói: “Sẽ theo ý ngươi, đều sẽ tùy theo ngươi...” Nói rồi hắn lại bắt đầu hít vào thở ra từng làn khói phiền muộn.
Lúc này, Cung Diệp Vũ vẫn luôn lặng im mới khoát tay nói: “Tuy rằng tất cả những Kẻ Sa Đọa đã từng xuất hiện đều là Tránh Thoát Giả bình thường, có thể Cao Đẳng Tránh Thoát Giả sẽ không sa đọa nhưng vì ngươi đã quyết định tự tay báo thù nên... ngươi cũng phải chuẩn bị tâm lý cho việc bất cứ lúc nào cũng có thể sa đọa. Một khi ngươi đã sa đọa, tuy ta quen ngươi, nhưng Tử Lôi Đao cũng không quen ngươi, khi đó... sinh tử đành do trời định thôi.”
“Ta biết rồi.” Bùi Kiêu nhẹ yên lặng gật đầu, rồi hắn nhìn về phía Bùi Đại Uyển: “Tiểu muội, có muốn vào hay không? Anh phải nói trước, những gì sẽ xảy ra bên trong có thể sẽ còn khinh khủng hơn cả so với em nghĩ nhiều, nếu như không chuẩn bị được tâm lý thì em hãy ngồi lại đây chờ ca ca đi báo thù...”
Trong lòng Bùi Đại Uyển cực kỳ mâu thuẫn, một mặt thì với những kẻ đã giết cha mình, làm cho mẹ mình thành người thực vật, nàng thống hận tới cực điểm. Nhưng một mặt khác phát ra từ tính cách trời sinh của một cô bé lương thiện, nàng thật sự chán ghét tới cực độ việc giết chóc này, vậy nên nàng rất mâu thuẫn. Khi Bùi Kiêu thấy được điều đó trong mắt nàng thì cũng không hối thúc nàng nữa, chỉ quay người đi về hướng tòa tứ hợp viện kia. Còn Bùi Đại Uyển thì sau khi chần chừ một lúc rồi không ngờ lại dứt khoát đi xuống xe, từ từ chạy tới sau lưng Bùi Kiêu. Thế nhưng nàng lại cúi thấp đầu, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại, rõ ràng là trong nội tâm nàng vẫn tràn ngập mâu thuẫn như trước.
Cung Diệp Vũ ngồi ở ghế sau, đầy tán thưởng liếc nhìn theo hai huynh muội họ. Sau đó hắn mới rút từ trong ngực ra một điếu thuốc thơm, rồi cũng học người trung niên kia, từng hơi một hút thuốc, rồi hắn vừa hút thuốc vừa nói: “Kẻ gieo “nhân” nào, thì sẽ được “quả” đó, nhưng “nhân” là do tự mình tạo ra, còn “quả” lại do kẻ khác mang tới. Người sống như các ngươi đúng là vẫn luôn sợ hãi “quả” nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới rằng nếu các ngươi không gieo xuống “nhân” thì “quả” này làm sao sinh ra được? Vậy nên đừng con mẹ nó bày ra cái sắc mặt đó với lão tử, có tin ta một cước đá bay ngươi xuống xe không hả? Muốn trách thì đi mà trách cái chế độ mà các ngươi thiết lập với lại cái cách các ngươi bồi dưỡng quan viên ấy. Bọn chúng làm thì bọn chúng tự chịu.”
Người trung niên nghe vậy thì lập tức cười khổ. Hắn cũng không đáp lại lời nói của Cung Diệp Vũ, chỉ là cái đầu của hắn lại cúi thấp hơn một chút... Mà đúng lúc này, từ trong tòa nhà truyền tới tiếng một người đàn ông rú lên thê thảm. Gần như ngay lập tức, từ phía xa liền xuất hiện hơn mười người cầm súng chạy về phía này.
Người trung niên lập tức đi ra phía trước xe rồi móc từ trong ngực ra một văn kiện nói: “Bộ chín của Cục Quốc An đang làm việc, người không có phận sự lập tức đi khỏi đây!”
Mười người kia đều là quan nhân canh gác ở gần đây, trong đó còn có một quân nhân thuộc trung tầng có quân hàm không thấp. Người sĩ quan kia hướng về phía người trung niên chào theo kiểu nhà binh một lần, sau đó nhận lấy văn kiện xác nhận. Hắn mượn ánh đèn nhìn thoáng qua văn kiện một lượt thì sắc mặt đại biến, lập tức không hỏi thêm gì nữa mà kính cẩn chào kiểu nhà binh thêm một lần rồi liền dẫn hơn mười tên quân nhân kia chạy xa...
Bên trong tòa tứ hợp viện, một tay Bùi Kiêu đang nắm chặt cây súng của mình, trong lòng hắn ngập tràn sát khí. Hắn đi tới cửa lớn của tòa nhà, rồi một tay nâng cây súng của hắn lên, mũi đao trên nòng súng chém xuống hai tiếng “xoẹt, xoẹt”, cửa lớn của tòa nhà bị cắt xuống như đậu hũ. Có trời mới biết cây Thiên Sinh Vũ Khí này lợi hại tới mức nào, lưỡi đao của nó chém vào cánh cửa lớn làm bằng thép mà ngay cả tiếng động kim loại va chạm cũng không vang lên thì đã thấy cửa thép bị chém nát vụn. Độ sắc bén của nó làm cho ngay cả Bùi Kiêu cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi.
“Vì trở về quá gấp mà ngay cả việc bổ sung năng lượng tiêu chuẩn cho thanh vũ khí này cũng chưa kịp làm, thế mà đã lợi hại đến như vậy rồi. Vậy nếu bổ sung năng lượng tiêu chuẩn vào thì thanh Thiên Sinh Vũ Khí này sẽ còn mạnh tới mức nào đây?”
Trong lòng Bùi Kiêu hơi có chút cảm thán, rồi sau đó lại tập trung vào việc giết chóc trước mặt. Tuy cánh cửa lớn của tòa tứ hợp viên bị chém nát một cách đơn giản nhưng lúc những khối thép rơi xuống vẫn gây ra tiếng vang thanh túy, trong hoàn cảnh yên tĩnh của nơi này thì tiếng động đó đã đủ để người ta phải cảnh giác rồi. Quả nhiên, một tên thanh niên lập tức hùng hùng hổ hổ đi ra từ một căn phòng, theo tiếng động mà đi về phía cửa lớn.
“Tiểu muội, nếu thật sự quá sợ hãi thì cứ nhắm mắt lại.” Bùi Kiêu chỉ nói một câu này rồi hắn cũng không chần chừ nữa, lập tức thiêu đôt năng lượng tiêu chuẩn toàn thân, đồng thời dưới chân cũng lóe lên ánh điện. Một giây sau, hắn đã vọt tới trước mặt tên thanh niên kia, không nói một lời mà nâng cao cây súng trong tay, sau đó hung tợn chém xuống. Tiếng “xoẹt” lúc trước lại vang lên, giống như tiếng người ta xé vải. Tên thanh niên bị chặt ngang hông, đứt thành hai đoạn. Nửa người trên của hắn vì không chịu nổi lực mà lăn xuống đất. Mãi tới lúc đó, tên thanh niên kia mới kịp phát ra tiếng rú thảm thiết khiến người ta phải rợn người.
Bùi Kiêu lại chả thèm quan tâm tới tên thanh niên đó. Tay cầm khẩu súng với lưỡi đao còn đang không ngừng nhỏ máu, hắn từ từ đi vào trong sân lớn chính giữa của tòa nhà. Lúc này thì trong tòa nhà liên tục có người chạy ra, đầu tiên là khoảng năm tên thanh niên, sau đó là một người đàn ông trung niên hơi mập cùng hai người phụ nữ, trong hai người phụ nữ có một người khoảng hai mươi tuổi và một người khoảng bốn mươi tuổi.
Những người này vừa chạy ra thì liền thấy ngay tên thanh niên bị chém thành hai khúc trên mặt đất. Tên thanh niên đó còn chưa chết, hắn đang lăn lộn trên mặt đất mà kêu gào thảm thiết. Cảnh tượng quả thật làm cho người ta sợ hãi tới cực điểm, người phụ nữ trung niên lập tức trắng dã hai mắt, lăn ra hôn mê, những người còn lại cũng đều gào lên thất thanh. Nhất thời, cả đám vì quá hoảng sợ kêu gào mà còn chưa để ý thấy Bùi Kiêu và Bùi Đại Uyển đang đứng ngay giữa sân.
Bùi Kiêu cũng chả thèm để ý bọn họ mà xoay đầu lại nói với Bùi Đại Uyển: “Tiểu muội, kẻ nào chính tay giết hại cha? Em chỉ hắn cho anh.”
Thật ra lúc này Bùi Đai Uyển đã bị dọa cho cứng đờ người. Nàng chỉ là một cô học sinh cấp ba bình thường, thường ngày cả phim kinh dị cũng không dám xem nhiều, lại vì điều kiện gia đình và tính tình thuần khiết nên vừa nhìn thấy cảnh tượng máu tanh kinh khủng như vậy thì chút nữa đã sụp đổ tinh thần, cũng may mà nàng còn nhớ được là việc này do anh trai nàng gây ra, mà anh trai sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ nàng, sẽ không bao giờ làm tổn thương nàng, vậy nên nàng mới miễn cưỡng còn kiên trì được. Thế nhưng nàng làm sao còn nói nổi gì được nữa, chỉ biết toàn thân run rẩy nhìn về phía nửa người trên của tên thanh niên kia.
Bùi Kiêu thở dài nhè nhẹ, hắn cũng không tiếp tục truy hỏi em gái mình nữa, dù sao thì không phải ai cũng từng sinh tồn tại Địa Ngục bốn tháng như hắn, gặp phải những cảnh tượng máu tanh khinh khủng nơi đó... Lại nói tiếp, có lẽ đây mới là nguyên nhân khiến cho hắn và Cung Diệp Vũ rất hợp nhau, Phong Đô kia có lẽ cũng sẽ không nhẹ nhàng hơn tầng thứ nhất của Địa Ngục là bao. Bởi vì đã gặp qua nhiều loại khủng bố nên bọn hắn sẽ tự nhiên sinh ra hảo cảm với những người ngay thẳng.
Tuy trong đầu Bùi Kiêu suy nghĩ như vậy nhưng hành động của hắn lại không hề ngừng lại. Hắn chẳng hề để ý tới những kẻ đang rú thảm kia, chỉ thấy hắn đạp chân một cái thì đã vọt tới bên người một tên thanh niên, túm lấy tên đó rồi lôi vào giữa sân như người ta lôi một con chó: “Đừng tưởng chết là xong đấy...” Nói xong liền giơ tay chém xuống, một tiếng “xoạt” lại vang lên, đầu tên thanh niên đó đã bị một đao chém rụng.
Mãi tới lúc này, những kẻ còn lại mới chú ý thấy hai người Bùi Kiêu và Bùi Đại Uyển. Lúc này Bùi Kiêu đang thiêu đốt năng lượng nên nhìn qua thì không khác gì người thường, vậy nên đám người đó lúc này lập tức rống lên: “Giết người rồi! Ở đây có tên sát nhân điên loạn!” Sau khi rống lên một tiếng thì thậm chí còn có hai tên thanh niên chạy vào trong phòng mình lấy ra cái ghế hay vật gì gì đó, hiển nhiên là bọn chúng định lấy mấy thứ đó để chống lại thanh “vũ khí lạnh” của Bùi Kiêu.
Người thiếu nữ kia bỗng nhiên chỉ vào Bùi Đại Uyển kêu lớn: “Ngươi chính là cái đứa họ Bùi kia, ngươi còn muốn thế nào nữa? Dám thuê sát nhân tới giết bọn ta! Cha ta cũng bị các ngươi làm cho bị điều tra rồi, chúng ta cũng bị giam giữ rồi, các ngươi còn muốn như thế nào nữa đây?”
Bùi Đại Uyển chấn động toàn thân, tinh thần lập tức bừng tỉnh từ trong cơn sợ hãi, nàng đầy thù hận nhìn thiếu nữ kia, nhưng chỉ cắn rằng mà nghĩ tới những điều ác ý chứ dù thế nào cũng không chịu nói ra dù chỉ một lời.
Bùi Kiêu đâu thèm quan tâm tới thiếu nữ giống như con sâu cái kiến kia, hắn bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh hai gã cầm ghế kia rồi vươn tay túm lấy, lôi bọn chúng ta giữa sân. Tốc độ phản ứng của hắn nhanh tới mức nào? Ngay cả quỷ quái còn không làm tổn thương được hắn, chả lẽ còn phải sợ mấy tên cặn bã tập tành làm côn đồ này? Lại hai đao “xoẹt xoẹt” chém xuống, lại thêm hai cái đầu lăn xuống đất.
Hai tên thanh niên còn lại đã sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, toàn thân co quắp ngã trên mặt mặt đất, nơi đũng quần đã ướt sũng thứ nước tanh hôi. Phản ứng của thiếu nữ kia cũng tương tự hai tên thanh niên đó, nhưng nàng dù sao cũng xuất thân từ gia đình quan chức, vậy nên lúc này thì phản ứng thế nhưng lại còn nhanh hơn mấy tên côn đồ nho nhỏ đó nhiều. Nàng ta hét tới rách cổ họng: “Bảo vệ đâu? Quân đội đâu? Có kẻ cầm đao xông vào tận đây giết người rồi, các ngươi còn trốn nhiệm vụ ở đâu?”
Toàn bộ hiện trường thì người kiên cường nhất và cũng khiếp sợ nhất lại là người trung niên mập hơi xấu xí kia. Hắn khoát tay với thiếu nữ, trong phút chốc mà như thể đã già đi hơn mười tuổi, hắn lắc đầu nói: “Không cần kêu nữa. Đây là khu biệt lập để giam giữ cán bộ bị điều tra. Làm sao mà người bình thường có thể đi vào nơi này được? Đừng nói là người bình thường, thậm chí là đặc chủng tinh nhuệ của nước ngoài cũng chưa chắc vào được đây... Ài, đáng ra nên đoán ra từ trước chứ! Sự việc đã qua cả mấy tháng rồi mới bỗng nhiên bị điều tra, hơn nữa cả đám đầu đường xó chợ này cũng bị giam cùng với chúng ta. Đáng ra phải biết ngay là nhà họ Bùi này không hề đơn giản, ài...”
Bùi Kiêu tiện tay vẩy cây súng trong tay một cái, vẩy hết máu dính trên lưỡi đao văng ra ngoài, sau đó mới cười ha hả: “Không phải đâu, Bùi gia thật sự rất đơn giản! Cũng chỉ là một hộ gia đình bình thường sống dưới sự thống tri của các ngươi như bao người mà thôi. Chỉ là có chút bất ngờ, sau khi con gái của ngươi và ta xảy ra tai nạn thì không ngờ rằng ta lại có thể trở về.”
Thiếu nữ kia sửng sốt một chút rồi lập tức chỉ vào Bùi Kiêu hét lớn: “Quỷ... Ngươi là quỷ ư? Ta... ta theo cơ đốc giáo đấy, ngươi không thể giết ta...”
Bùi Kiêu cũng chả để ý tới cô ta. Lúc này hắn đã thấy bên trên thi thể của ba tên thanh niên vừa bị hắn giết kia đã hiện lên linh hồn, hơn nữa từ bốn phía không gian cũng lập tức xuất hiện một vòng khí tức đen tối lập tức trói chặt mỗi người trong bọn chúng lại. Bùi Kiêu liền không thèm để ý tới thiếu nữ kia mà trên tay lập tức nổi lên tia điện lập lòe, sau đó liền hướng về phía ba tên linh hồn đang còn mờ mịt, lúng túng kia mà nhẹ nhàng vung một quyền. Lập tức liền giống như kim nhọn đâm và bóng hơi vậy. Những thứ linh hồn mới hình thành như vậy làm sao có thể ngăn cản nổi lực lượng lôi điện đây? Vậy nên chỉ nghe thấy mấy tiếng “tách tách” thì bọn chúng đã bị đánh cho hóa thành tro bụi.
Mà trong mắt của mọi người thì chỉ thấy trên tay hắn bỗng xuất hiện dòng điện lập lòe, sau đó lại thấy hắn vung quyền lên với khoảng không phía trên mấy thi thể, điều này làm cho mọi người không hiểu gì cả, chỉ có tên trung niên mập kia là sắc mặt đại biến, hắn rống lớn: “Ngươi là Tự Do Linh Hồn? Không phải, ngươi là Tránh Thoát Giả? Ngươi không thể giết chúng ta. Ngươi không sợ sẽ bị báo ứng mà sa đọa hay sao?”
Bùi Kiêu hơi chút ngạc nhiên, hắn cười hắc hắc nói: “Thật là không nghĩ tới, chỉ là một tên phó thị trưởng mà cũng biết chuyện của tổ chức linh hồn... Vậy thì vì sao trước kia ngươi không sợ? Khi hại gia đình ta tan cửa nát nhà, ngươi có sợ bị báo ứng không? Không sợ sau khi ta biến thành quỷ sẽ đi tìm ngươi báo thù hay sao? Ha ha ha, lão tử có sợ bị sa đọa hay không ấy hả? Hôm nay phải đem tất cả xương cốt, máu thịt của các ngươi mài hết, đến cả linh hồn cũng sẽ diệt sạch mới thôi. Nếu như cả thù giết cha mà cũng không dám báo... vậy thì đó chính là cả tư cách để bị sa đọa cũng không có! Lão tử...”
“Lão tử thà là sa đọa!”
Cứ như vậy, toàn bộ tòa tứ hợp viện tiếp tục chìm trong thanh âm của những tiếng gào thét thê thảm cho tới tận khi tất cả những thanh âm đó cuối cùng cũng đột ngột dừng lại. Không bao lâu sau, hai người ở bên ngoài tòa tứ hợp viện đã thấy Bùi Kiêu ôm Bùi Đâị Uyển toàn thân run rẩy đi ra khỏi tòa nhà. Hắn cũng không nói chuyện gì cả, chỉ nhẹ nhàng đặt Bùi Đại Uyển và ghế phía sau, rồi mới từ từ ngồi xuống cạnh nàng. Lúc này hắn mới dịu dàng xoa nhẹ đầu nàng nói: “Quên hết tất cả đi nhé, tiểu muội! Tất cả tội nghiệt hãy để cho ca ca gánh. Từ nay về sau, ca ca sẽ không cho bất cứ kẻ nào làm tổn thương tới em và và mẹ nữa!”
“Vậy nên... về nhà thôi, tiểu muội! Quay về nhà của chúng ta đi thôi!”
Lời bình:
Quyển một đã kết thúc, tâm nguyện của Bùi Kiêu đã hoàn thành, cho dù tàn ác, cho dù dã man hắn cũng nguyện từ mình gánh hết. Quyển hai của câu chuyện sẽ nói về trận chiến tại Phong Đô của Bùi Kiêu và Cung Diệp Vũ, cũng là trận chiến thành danh của Bùi Kiêu. Mời tiếp tục đón đọc phần tiếp theo của Tử Vong Khai Đoan được thực hiện bởi nhóm dịch Vô Hạn Chi Tâm trên Truyện FULL nhé!
Chú thích:
1. Toàn bộ câu nói của Cung Diệp Vũ: người trung niên nói “bất kể có phải hay không” thực ra chính là đã thừa nhận “luật pháp là công cụ” vì với thân phận của hắn thì đáng ra không được nói ra lời lấp lửng như vậy. Cung Diệp Vũ tóm lấy điểm này, ý của hắn có hai điểm: một là vì "pháp luật chỉ là công cụ khống chế" nên cảm giác an toàn cũng chỉ là giả tạo, hai là nói Tránh Thoát Giả và Cao Đẳng Tránh Thoát Giả là thượng vị giả trời sinh nên đương nhiên là không cần phải để ý tới cái “công cụ quản lý hạ vị giả” mà người trung niên vừa nói tới.( người ta cứ nói Cung Diệp Vũ là tên lỗ mang, vũ phu nhưng thực ra hắn là người hay nói những câu triết lý, ẩn ý nhất )
2. Tứ hợp viện: khu nhà được xây theo kiểu truyền thống của người Trung Quốc, kiểu bốn dãy nhà bao quanh một khu sân rộng ở chính giữa. (google phát lả ra)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook