Tử Vong Cấm Chú
-
Quyển 2 - Chương 4
Vừa sáng đã xảy ra loại chuyện như thế nên cả ngày dù có làm gì thì cũng không thể nào làm việc cho tốt, đợi đến lúc người ở sở cảnh sát tới tìm bằng chứng, lấy lời khai, tìm người tận mắt chứng kiến… Sau khi làm xong hàng loạt chuyện, thời gian đã xế chiều.
Trong phòng ăn có rất nhiều người, nhưng bầu không khí lại rất im ắng, thỉnh thoảng chỉ nghe được mấy tiếng thở dài và thanh âm chén đũa va chạm vào nhau.
Không chút dễ dàng chịu đựng đến sáu giờ, tuy có rất nhiều người vẫn chưa hoàn thành tất cả công việc của mình, nhưng ai nấy đều chọn tan sở đúng giờ, ông chủ cũng không nói gì, xảy ra loại chuyện như vậy, chính bản thân ông ấy cũng cảm thấy có chút bất an.
Hàn Khải làm theo lời Mã Duyệt đến tầng sáu một chuyến.
Người nhảy lầu hôm nay là người làm cùng bộ phận nhưng không chung tổ với Hàn Khải, cũng làm việc trong bộ phận mua bán ở tầng mười. Mã Duyệt còn phải ở lại trong phòng làm việc sắp xếp một ít đồ đạc, sợ Hàn Khải không an toàn nên tự mình đến trước. Hàn Khải đẩy cửa ra, quả thật, trong phòng làm việc của bộ phận bảo trì internet chỉ còn lại một mình Mã Duyệt, Mã Duyệt lại ngồi trước màn hình chiếc máy tính khiến hắn không kiềm chế được mà chìm vào ảo cảnh ngày hôm qua, Hàn Khải thấy thế lại càng hoảng sợ.
“Mã Duyệt, cậu sao vậy?”
Nghe thấy tiếng Hàn Khải, Mã Duyệt giật mình: “Sao vậy, cậu làm tôi giật mình.”
“Cậu không sao chứ?”
“Không sao, tôi đã sẵn sàng nghiên cứu chiếc máy tính này, không ngờ cảm giác kỳ lạ sau khi mở ra của ngày hôm qua đã biến mất.”
“Vậy nghĩa là sao?”
“Thứ kia đã không còn ở đây.”
Hàn Khải nhíu mày, nghĩ đến chuyện lúc sáng, chần chờ nói: “Vậy có thể là do máy tính có vấn đề hay không?”
Mã Duyệt gật đầu: “Có thể, cũng may là gọi cậu lên đây, không thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?” Hàn Khải vừa thả Liệt ở trong túi ra đặt lên vai, vừa hỏi Mã Duyệt.
Mã Duyệt tắt máy tính, lục lọi túi của mình, lấy một lá bùa ra đưa cho Hàn Khải.
“Đi thôi, bây giờ chúng ta tới tầng mười xem xét một chút, cậu cứ cầm lấy cái này, nếu có gì không ổn, hãy xé nó ngay lập tức, sau đó đọc câu chú ngữ mà tôi đã dạy cậu mấy hôm trước.”
“Dịch chuyển tức thời? Ý cậu là nếu có chuyện xảy ra, tôi phải bỏ cậu lại rồi chạy trước?” Hàn Khải trừng Mã Duyệt.
“Đây là đề phòng, nếu thật sự có chuyện xảy ra, nhớ kĩ, bảo Liệt dẫn cậu đến Mã gia tìm… cha tôi.”
“Tôi không đi.”
“Hàn Khải, đây chỉ là đề phòng, hơn nữa, nếu thật sự xảy ra chuyện mà ngay cả tôi cũng không xử lý được thì cậu ở lại có thể làm gì đó sao?”
Hàn Khải cắn môi không lên tiếng, dường như Mã Duyệt cũng cảm thấy mình có hơi nặng lời, thở dài: “Đi thôi, tôi sẽ không để mình gặp nguy hiểm, cậu không tin tôi?”
“Mã Duyệt,” Hàn Khải đi vào thang máy, tựa sát người vào tường, nhẹ nhàng mở miệng, “Có phải… là tôi liên luỵ cậu rồi không…”
Mã Duyệt nở nụ cười, vỗ vai cậu: “Nghĩ gì thế? Ngu ngốc, không phải trách nhiệm của tôi là bảo vệ cậu sao?”
Chỉ là… trách nhiệm thôi sao? Hàn Khải muốn hỏi vậy, nhưng làm thế nào cũng không mở miệng ra được.
Thang máy đến tầng mười, Mã Duyệt bước ra ngoài trước.
Hàn Khải cũng đi theo Mã Duyệt vào văn phòng của bộ phận mua sắm.
Nhìn ánh sáng yếu ớt truyền ra từ cửa phòng làm việc, Hàn Khải khẽ nhíu mày, kéo lấy Mã Duyệt nhỏ giọng nói: “Cẩn thận một chút. Lúc tôi đi… đèn tắt.”
Mã Duyệt cũng nhận ra, gật đầu với Hàn Khải, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Hai người đến chỗ phát ra ánh sáng, quả nhiên là máy tính của người nhảy lầu lúc sáng.
Liếc nhìn nhau, Mã Duyệt nói: “Liệt, kết giới.”
Liệt ở trên vai Hàn Khải lập tức bố trí kết giới thiếp thân phòng ngự.
Hàn Khải có chút không quen, có một cảm giác rất kỳ quái, kết giới này hoàn toàn khác so với trước kia, kết giới lúc trước Liệt bố trí, Hàn Khải không cảm nhận được gì, nhưng lần này lại giống như là có một làn nước chảy trên người mình, chỉ có điều là nó không chuyển động theo động tác, cũng không đổ xuống người.
Mã Duyệt đọc thầm chú ngữ, tự bao bọc bản thân mình và cả chiếc máy vi tính vào trong một quả cầu sáng, Hàn Khải có chút lo lắng nhìn Liệt, Liệt mở miệng nói: “Đừng lo lắng, trong kết giới của Mã Duyệt, cậu ta chính là chúa tể.”
Tình hình hiện tại rất kỳ quái, Mã Duyệt vì sợ Hàn Khải gặp nguy hiểm nên không cho Liệt và Hàn Khải đến gần, Hàn Khải đứng một bên, nhìn Mã Duyệt đang ở trong kết giới lẩm nhẩm nói gì đó với máy vi tính.
Lúc nhìn thấy máy vi tính hiện ra chữ, Mã Duyệt cũng hoảng sợ.
“Mã Duyệt, rất hân hạnh được biết cậu.”
Nhưng tôi lại có chút không vui, Mã Duyệt thầm nghĩ trong lòng.
“Ngươi là ai?”
“Cậu chỉ cần biết, ta không phải là kẻ thù của các cậu.” Dòng chữ trên máy tính lại thay đổi khiến cho Mã Duyệt càng xác nhận rằng có cái gì đó đang khống chế nó.
“Làm sao tôi có thể chắc chắn được.”
“Thật ra trong lòng cậu thừa biết, nếu như ta muốn giết cậu thì ngày hôm qua cậu vốn không có cơ hội chạy thoát, còn nữa, sau khi những người đó chết ta mới xuất hiện trong máy vi tính của họ, không phải là trước khi họ chết.”
“Ngươi đang điều tra thứ gì sao?”
“Có thể nói là vậy, nhưng bây giờ tạm thời không tiện nói cho ngươi biết.”
“Nếu tôi không chấp nhận?”
“Vậy câu hỏi của cậu vĩnh viễn sẽ không có được đáp án.”
“Ý của ngươi là tôi chỉ có thể đồng ý?”
“Người của Mã gia, thật sự là rất khó chơi.”
“Cảm ơn đã khen.”
“Nhưng ta không hề có ý khen cậu.”
“Có thể gặp nhau một lần không?”
“Chỉ là một linh hồn lang thang thôi, có gì để mà gặp.”
“Người có thể nhốt tôi vào ảo cảnh không thể thoát ra lại nói mình chẳng qua chỉ là một hồn ma lang thang?” Mã Duyệt khó chịu hừ một tiếng.
Dòng chữ trên máy tính tạm dừng thay đổi, qua mấy phút sau mới hiện ra một hàng chữ: “12 giờ tối mai, ta sẽ tới tìm cậu.”
“Được, kính cẩn chờ ngài đại giá quang lâm.”
Ánh sáng trên máy tính tối dần, sau đó máy tính tự tắt.
Không hỏi chỗ ở của hắn, Mã Duyệt cũng không nói, bởi vì hắn biết rõ thứ này nhất định có thể tìm được mình.
Huỷ kết giới, Mã Duyệt đi tới trước mặt Hàn Khải, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu: “Phá.”
Nháy mắt, cảm giác bị nước bao phủ của Hàn Khải biến mất.
Hàn Khải có chút thắc mắc hỏi: “Kết giới của Liệt bị phá dễ dàng như vậy sao?”
Nếu vậy, còn có thể bảo vệ cái gì?
Liệt vô cùng bất mãn nhìn Hàn Khải: “Này, cậu có ý gì.”
Mã Duyệt nở nụ cười: “Bởi vì nó là thức thần của tôi nên bất kì kết giới gì của nó tôi đều có thể dễ dàng giải trừ.”
“À, ra là vậy.” Hàn Khải gật đầu, có chút thương cảm nhìn Liệt, thảo nào biến thành chim bồ câu nhiều ngày như vậy rồi mà Liệt vẫn không dám chống đối.
Liệt nhìn trời, trong lòng lẩm bẩm, đồ ngốc, thu ánh mắt của cậu lại đi.
Mãi cho đến khi ra khỏi toà nhà công ty, Hàn Khải mới có chút lo lắng hỏi: “Mã Duyệt, lúc nãy chúng ta ra vào quang minh chính đại như vậy, nếu bị hỏi, tôi phải giải thích với lão Phùng thế nào đây?”
“Tại sao phải giải thích? Cậu không nói, anh ta sẽ không biết.” Mã Duyệt khó hiểu.
Hàn Khải đảo mắt: “Cậu quên mỗi một tầng trong công ty đều có camera sao?”
“À, vậy thì sao?” Mã Duyệt cười cười, đưa tay lấy lá bùa trên lưng Hàn Khải xuống.
“Đây là cái gì?”
“Bùa tàng hình, lần trước quay lại Mã gia lão trạch, bám lấy chú Nguyên xin mới có, không ngờ thật sự có lúc cần dùng đến.”
“Vậy lúc nãy…”
“Không sai, cùng lắm bọn họ chỉ thấy được thang máy mở cửa rồi thấy máy tính trong phòng làm việc của cậu tự khởi động và tự tắt thôi.”
Không phải như thế rất kinh khủng với người khác sao! Hàn Khải nhất thời không nói gì.
Cất bùa tàng hình xong, sau khi trải qua một số chuyện đặc biệt, có lẽ lần sau còn có thể dùng lại lá bùa này, không thể lãng phí.
Thời gian không còn sớm, Hàn Khải bất đắc dĩ nói với Mã Duyệt: “Xem ra hôm nay chỉ có thể đón taxi về nhà.”
“Không thì mua một chiếc xe secondhand đi, cứ tiếp tục thế này, chưa làm được một tháng thì tiền lương của cậu đã bị tiền xe taxi hoang phí hết.”
“Có lý…”
Với lại có xe dù sao cũng tiện hơn rất nhiều, thật sự không được thì có thể vay…
Hàn Khải và Mã Duyệt bắt đầu nghiêm túc bàn bạc chuyện đó, không hề cảm thấy rằng hai người cùng thương lượng việc mua một thứ giá trị như vậy có gì đó không ổn.
Mãi đến khi về nhà, Hàn Khải và Mã Duyệt đều không đề cập tới chuyện vừa mới xảy ra trong văn phòng dù chỉ là một chữ. Bởi vì Hàn Nhật Chiêu vẫn đang ngồi bên cạnh, nếu bị anh nghe được, không khỏi sẽ bị đánh một trận. Vì sự an toàn của tính mạng, Hàn Khải suy nghĩ một chút, vẫn nên chờ đến lúc quay về phòng ngủ rồi hỏi.
Thật vất vả chờ đến lúc anh hai và chị dâu về phòng, Hàn Khải cũng kéo Mã Duyệt chạy vào phòng.
“Lúc nãy cậu phát hiện ra cái gì?”
“Tôi còn tưởng là cậu sẽ không hỏi, hiếm khi cậu nhịn được như ngày hôm nay.” Mã Duyệt buồn cười nhìn Hàn Khải.
“…”
“Được rồi, thật ra không có gì cả, tôi chỉ nói chuyện với máy tính một chút thôi.”
Hàn Khải cảm giác như dây thần kinh của mình ngày càng thô, khi nghe thấy những chuyện đó, một chút phản ứng cũng không có, cái mà cậu quan tâm là…
“Nó là cái gì? Những vụ án tự sát đều do nó làm?”
“Không, nó nói nó không phải là kẻ thù của chúng ta.”
“Cậu tin nó?”
“Không coi là tin tưởng, mà chỉ cảm thấy hơi có lý.”
“Vậy…”
“Đã quyết định rồi, ngày mốt nó sẽ đến thăm chúng ta.” Mã Duyệt khẽ nhíu mày, “Nhưng nếu cậu thấy sợ thì tôi sẽ về nhà mình gặp nó. Bởi vì tôi cũng không biết nó là cái gì.”
“Không cần.” Hàn Khải nhìn Mã Duyệt, “Bây giờ chúng ta coi như là đồng đội, có hoạ đương nhiên phải cùng chịu. Hơn nữa, có cậu bảo vệ tôi, tôi không việc gì phải sợ.”
Mã Duyệt nở nụ cười, vươn tay xoa tóc Hàn Khải: “Phải, tôi sẽ bảo vệ cậu. Được rồi, đi tắm, cậu ngủ trước đi.”
Nói xong, Mã Duyệt lấy quần áo đã được giặt, đi vào phòng tắm.
Hàn Khải ngồi im tại chỗ, thật lâu sau mới vươn tay ra sờ lên đầu mình – nơi lúc nãy Mã Duyệt đã sờ…Ngẩn người…
Liệt nhìn động tác của hai người, lại nhìn dáng vẻ ngây ngô của Hàn Khải, lắc lắc cái đầu chim, tiếp tục ngủ…
Trong phòng ăn có rất nhiều người, nhưng bầu không khí lại rất im ắng, thỉnh thoảng chỉ nghe được mấy tiếng thở dài và thanh âm chén đũa va chạm vào nhau.
Không chút dễ dàng chịu đựng đến sáu giờ, tuy có rất nhiều người vẫn chưa hoàn thành tất cả công việc của mình, nhưng ai nấy đều chọn tan sở đúng giờ, ông chủ cũng không nói gì, xảy ra loại chuyện như vậy, chính bản thân ông ấy cũng cảm thấy có chút bất an.
Hàn Khải làm theo lời Mã Duyệt đến tầng sáu một chuyến.
Người nhảy lầu hôm nay là người làm cùng bộ phận nhưng không chung tổ với Hàn Khải, cũng làm việc trong bộ phận mua bán ở tầng mười. Mã Duyệt còn phải ở lại trong phòng làm việc sắp xếp một ít đồ đạc, sợ Hàn Khải không an toàn nên tự mình đến trước. Hàn Khải đẩy cửa ra, quả thật, trong phòng làm việc của bộ phận bảo trì internet chỉ còn lại một mình Mã Duyệt, Mã Duyệt lại ngồi trước màn hình chiếc máy tính khiến hắn không kiềm chế được mà chìm vào ảo cảnh ngày hôm qua, Hàn Khải thấy thế lại càng hoảng sợ.
“Mã Duyệt, cậu sao vậy?”
Nghe thấy tiếng Hàn Khải, Mã Duyệt giật mình: “Sao vậy, cậu làm tôi giật mình.”
“Cậu không sao chứ?”
“Không sao, tôi đã sẵn sàng nghiên cứu chiếc máy tính này, không ngờ cảm giác kỳ lạ sau khi mở ra của ngày hôm qua đã biến mất.”
“Vậy nghĩa là sao?”
“Thứ kia đã không còn ở đây.”
Hàn Khải nhíu mày, nghĩ đến chuyện lúc sáng, chần chờ nói: “Vậy có thể là do máy tính có vấn đề hay không?”
Mã Duyệt gật đầu: “Có thể, cũng may là gọi cậu lên đây, không thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?” Hàn Khải vừa thả Liệt ở trong túi ra đặt lên vai, vừa hỏi Mã Duyệt.
Mã Duyệt tắt máy tính, lục lọi túi của mình, lấy một lá bùa ra đưa cho Hàn Khải.
“Đi thôi, bây giờ chúng ta tới tầng mười xem xét một chút, cậu cứ cầm lấy cái này, nếu có gì không ổn, hãy xé nó ngay lập tức, sau đó đọc câu chú ngữ mà tôi đã dạy cậu mấy hôm trước.”
“Dịch chuyển tức thời? Ý cậu là nếu có chuyện xảy ra, tôi phải bỏ cậu lại rồi chạy trước?” Hàn Khải trừng Mã Duyệt.
“Đây là đề phòng, nếu thật sự có chuyện xảy ra, nhớ kĩ, bảo Liệt dẫn cậu đến Mã gia tìm… cha tôi.”
“Tôi không đi.”
“Hàn Khải, đây chỉ là đề phòng, hơn nữa, nếu thật sự xảy ra chuyện mà ngay cả tôi cũng không xử lý được thì cậu ở lại có thể làm gì đó sao?”
Hàn Khải cắn môi không lên tiếng, dường như Mã Duyệt cũng cảm thấy mình có hơi nặng lời, thở dài: “Đi thôi, tôi sẽ không để mình gặp nguy hiểm, cậu không tin tôi?”
“Mã Duyệt,” Hàn Khải đi vào thang máy, tựa sát người vào tường, nhẹ nhàng mở miệng, “Có phải… là tôi liên luỵ cậu rồi không…”
Mã Duyệt nở nụ cười, vỗ vai cậu: “Nghĩ gì thế? Ngu ngốc, không phải trách nhiệm của tôi là bảo vệ cậu sao?”
Chỉ là… trách nhiệm thôi sao? Hàn Khải muốn hỏi vậy, nhưng làm thế nào cũng không mở miệng ra được.
Thang máy đến tầng mười, Mã Duyệt bước ra ngoài trước.
Hàn Khải cũng đi theo Mã Duyệt vào văn phòng của bộ phận mua sắm.
Nhìn ánh sáng yếu ớt truyền ra từ cửa phòng làm việc, Hàn Khải khẽ nhíu mày, kéo lấy Mã Duyệt nhỏ giọng nói: “Cẩn thận một chút. Lúc tôi đi… đèn tắt.”
Mã Duyệt cũng nhận ra, gật đầu với Hàn Khải, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Hai người đến chỗ phát ra ánh sáng, quả nhiên là máy tính của người nhảy lầu lúc sáng.
Liếc nhìn nhau, Mã Duyệt nói: “Liệt, kết giới.”
Liệt ở trên vai Hàn Khải lập tức bố trí kết giới thiếp thân phòng ngự.
Hàn Khải có chút không quen, có một cảm giác rất kỳ quái, kết giới này hoàn toàn khác so với trước kia, kết giới lúc trước Liệt bố trí, Hàn Khải không cảm nhận được gì, nhưng lần này lại giống như là có một làn nước chảy trên người mình, chỉ có điều là nó không chuyển động theo động tác, cũng không đổ xuống người.
Mã Duyệt đọc thầm chú ngữ, tự bao bọc bản thân mình và cả chiếc máy vi tính vào trong một quả cầu sáng, Hàn Khải có chút lo lắng nhìn Liệt, Liệt mở miệng nói: “Đừng lo lắng, trong kết giới của Mã Duyệt, cậu ta chính là chúa tể.”
Tình hình hiện tại rất kỳ quái, Mã Duyệt vì sợ Hàn Khải gặp nguy hiểm nên không cho Liệt và Hàn Khải đến gần, Hàn Khải đứng một bên, nhìn Mã Duyệt đang ở trong kết giới lẩm nhẩm nói gì đó với máy vi tính.
Lúc nhìn thấy máy vi tính hiện ra chữ, Mã Duyệt cũng hoảng sợ.
“Mã Duyệt, rất hân hạnh được biết cậu.”
Nhưng tôi lại có chút không vui, Mã Duyệt thầm nghĩ trong lòng.
“Ngươi là ai?”
“Cậu chỉ cần biết, ta không phải là kẻ thù của các cậu.” Dòng chữ trên máy tính lại thay đổi khiến cho Mã Duyệt càng xác nhận rằng có cái gì đó đang khống chế nó.
“Làm sao tôi có thể chắc chắn được.”
“Thật ra trong lòng cậu thừa biết, nếu như ta muốn giết cậu thì ngày hôm qua cậu vốn không có cơ hội chạy thoát, còn nữa, sau khi những người đó chết ta mới xuất hiện trong máy vi tính của họ, không phải là trước khi họ chết.”
“Ngươi đang điều tra thứ gì sao?”
“Có thể nói là vậy, nhưng bây giờ tạm thời không tiện nói cho ngươi biết.”
“Nếu tôi không chấp nhận?”
“Vậy câu hỏi của cậu vĩnh viễn sẽ không có được đáp án.”
“Ý của ngươi là tôi chỉ có thể đồng ý?”
“Người của Mã gia, thật sự là rất khó chơi.”
“Cảm ơn đã khen.”
“Nhưng ta không hề có ý khen cậu.”
“Có thể gặp nhau một lần không?”
“Chỉ là một linh hồn lang thang thôi, có gì để mà gặp.”
“Người có thể nhốt tôi vào ảo cảnh không thể thoát ra lại nói mình chẳng qua chỉ là một hồn ma lang thang?” Mã Duyệt khó chịu hừ một tiếng.
Dòng chữ trên máy tính tạm dừng thay đổi, qua mấy phút sau mới hiện ra một hàng chữ: “12 giờ tối mai, ta sẽ tới tìm cậu.”
“Được, kính cẩn chờ ngài đại giá quang lâm.”
Ánh sáng trên máy tính tối dần, sau đó máy tính tự tắt.
Không hỏi chỗ ở của hắn, Mã Duyệt cũng không nói, bởi vì hắn biết rõ thứ này nhất định có thể tìm được mình.
Huỷ kết giới, Mã Duyệt đi tới trước mặt Hàn Khải, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu: “Phá.”
Nháy mắt, cảm giác bị nước bao phủ của Hàn Khải biến mất.
Hàn Khải có chút thắc mắc hỏi: “Kết giới của Liệt bị phá dễ dàng như vậy sao?”
Nếu vậy, còn có thể bảo vệ cái gì?
Liệt vô cùng bất mãn nhìn Hàn Khải: “Này, cậu có ý gì.”
Mã Duyệt nở nụ cười: “Bởi vì nó là thức thần của tôi nên bất kì kết giới gì của nó tôi đều có thể dễ dàng giải trừ.”
“À, ra là vậy.” Hàn Khải gật đầu, có chút thương cảm nhìn Liệt, thảo nào biến thành chim bồ câu nhiều ngày như vậy rồi mà Liệt vẫn không dám chống đối.
Liệt nhìn trời, trong lòng lẩm bẩm, đồ ngốc, thu ánh mắt của cậu lại đi.
Mãi cho đến khi ra khỏi toà nhà công ty, Hàn Khải mới có chút lo lắng hỏi: “Mã Duyệt, lúc nãy chúng ta ra vào quang minh chính đại như vậy, nếu bị hỏi, tôi phải giải thích với lão Phùng thế nào đây?”
“Tại sao phải giải thích? Cậu không nói, anh ta sẽ không biết.” Mã Duyệt khó hiểu.
Hàn Khải đảo mắt: “Cậu quên mỗi một tầng trong công ty đều có camera sao?”
“À, vậy thì sao?” Mã Duyệt cười cười, đưa tay lấy lá bùa trên lưng Hàn Khải xuống.
“Đây là cái gì?”
“Bùa tàng hình, lần trước quay lại Mã gia lão trạch, bám lấy chú Nguyên xin mới có, không ngờ thật sự có lúc cần dùng đến.”
“Vậy lúc nãy…”
“Không sai, cùng lắm bọn họ chỉ thấy được thang máy mở cửa rồi thấy máy tính trong phòng làm việc của cậu tự khởi động và tự tắt thôi.”
Không phải như thế rất kinh khủng với người khác sao! Hàn Khải nhất thời không nói gì.
Cất bùa tàng hình xong, sau khi trải qua một số chuyện đặc biệt, có lẽ lần sau còn có thể dùng lại lá bùa này, không thể lãng phí.
Thời gian không còn sớm, Hàn Khải bất đắc dĩ nói với Mã Duyệt: “Xem ra hôm nay chỉ có thể đón taxi về nhà.”
“Không thì mua một chiếc xe secondhand đi, cứ tiếp tục thế này, chưa làm được một tháng thì tiền lương của cậu đã bị tiền xe taxi hoang phí hết.”
“Có lý…”
Với lại có xe dù sao cũng tiện hơn rất nhiều, thật sự không được thì có thể vay…
Hàn Khải và Mã Duyệt bắt đầu nghiêm túc bàn bạc chuyện đó, không hề cảm thấy rằng hai người cùng thương lượng việc mua một thứ giá trị như vậy có gì đó không ổn.
Mãi đến khi về nhà, Hàn Khải và Mã Duyệt đều không đề cập tới chuyện vừa mới xảy ra trong văn phòng dù chỉ là một chữ. Bởi vì Hàn Nhật Chiêu vẫn đang ngồi bên cạnh, nếu bị anh nghe được, không khỏi sẽ bị đánh một trận. Vì sự an toàn của tính mạng, Hàn Khải suy nghĩ một chút, vẫn nên chờ đến lúc quay về phòng ngủ rồi hỏi.
Thật vất vả chờ đến lúc anh hai và chị dâu về phòng, Hàn Khải cũng kéo Mã Duyệt chạy vào phòng.
“Lúc nãy cậu phát hiện ra cái gì?”
“Tôi còn tưởng là cậu sẽ không hỏi, hiếm khi cậu nhịn được như ngày hôm nay.” Mã Duyệt buồn cười nhìn Hàn Khải.
“…”
“Được rồi, thật ra không có gì cả, tôi chỉ nói chuyện với máy tính một chút thôi.”
Hàn Khải cảm giác như dây thần kinh của mình ngày càng thô, khi nghe thấy những chuyện đó, một chút phản ứng cũng không có, cái mà cậu quan tâm là…
“Nó là cái gì? Những vụ án tự sát đều do nó làm?”
“Không, nó nói nó không phải là kẻ thù của chúng ta.”
“Cậu tin nó?”
“Không coi là tin tưởng, mà chỉ cảm thấy hơi có lý.”
“Vậy…”
“Đã quyết định rồi, ngày mốt nó sẽ đến thăm chúng ta.” Mã Duyệt khẽ nhíu mày, “Nhưng nếu cậu thấy sợ thì tôi sẽ về nhà mình gặp nó. Bởi vì tôi cũng không biết nó là cái gì.”
“Không cần.” Hàn Khải nhìn Mã Duyệt, “Bây giờ chúng ta coi như là đồng đội, có hoạ đương nhiên phải cùng chịu. Hơn nữa, có cậu bảo vệ tôi, tôi không việc gì phải sợ.”
Mã Duyệt nở nụ cười, vươn tay xoa tóc Hàn Khải: “Phải, tôi sẽ bảo vệ cậu. Được rồi, đi tắm, cậu ngủ trước đi.”
Nói xong, Mã Duyệt lấy quần áo đã được giặt, đi vào phòng tắm.
Hàn Khải ngồi im tại chỗ, thật lâu sau mới vươn tay ra sờ lên đầu mình – nơi lúc nãy Mã Duyệt đã sờ…Ngẩn người…
Liệt nhìn động tác của hai người, lại nhìn dáng vẻ ngây ngô của Hàn Khải, lắc lắc cái đầu chim, tiếp tục ngủ…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook