Tử Vong Cấm Chú
-
Quyển 1 - Chương 11
Sáng hôm sau, Mã Duyệt dẫn Thanh Long đi ra sau núi, giống như Chu Tước, hình dạng bình thường của Thanh Long cũng là con người, Mã Duyệt chọn Thanh Long là vì thuật dịch chuyển không gian của nó, hơn nữa, ngoại trừ chủ nhân ra thì Thanh Long sẽ không cho phép bất kì ai cưỡi nó, cho dù hắn là con trai của chủ nhân.
Thanh Long khẽ niệm hai câu trong miệng, ngay lập tức nó và Mã Duyệt bị một luồng sáng vây quanh, luồng sáng chậm rãi bay lên cao, một phút sau trở nên trong suốt, người bên trong có thể nhìn mọi cảnh vật bên ngoài, nhưng người bên ngoài lại không thể nhìn thấy được người bên trong, ngay cả cái vòng trong suốt bên ngoài cũng không thấy được.
Thanh Long chỉ có thể thay đổi vị trí theo yêu cầu của Mã Duyệt, nó cũng là một trong mười hai thức thần, không thể nào điều tra hành tung của những người trong kết giới Mã gia, đây là quy định do lão tổ tông lưu truyền lại, vì trong phạm vi nhà mình phải giữ chút việc riêng tư.
Ngày đầu tiên và ngày thứ hai, lúc về đến nhà Mã Duyệt rất mệt mỏi. Tuy đã sớm đoán được là sẽ không thu hoạch được gì, nhưng đến lúc thật sự đối mặt với loại bất lực này, vẫn chưa thích ứng cho lắm.
Mã Nguyên có hơi đau lòng nhìn Mã Duyệt, nói: “Ngày mai con nghỉ ngơi một chút, để chú đi.”
“Không cần đâu chú Nguyên,” Mã Duyệt nằm trên giường, dùng mu bàn tay che mắt lại: “Chuyện này với con cũng là một hình thức tu luyện.”
Mã Nguyên không lên tiếng khuyên can nữa, ông hiểu tính cách của thằng bé này, một khi đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể thay đổi được, giống như việc quay về Mã gia chỉ vì bảo vệ Hàn Khải, nếu như nó sẵn sàng không nhớ không tiếc rời khỏi Mã gia…
Sang ngày thứ ba, thời gian lục soát bắt đầu sớm hơn, Mã Duyệt và Thanh Long đến nơi sâu hơn ở phía sau núi.
“Chỗ này… thật quen thuộc.” Mã Duyệt khẽ nói.
Không lâu trước đây, có một người dẫn mình đi vào rừng cây này mỗi khi mình tu luyện mệt mỏi.
“Chỗ đó có cái hồ.” Mã Duyệt chỉ tay, Thanh Long dựa theo hướng hắn chỉ, điều chỉnh cho luồng sáng đi xuống bên bờ hồ trong rừng cây.
Diện tích hồ không lớn, nhìn kĩ lại thấy giống như một cái đầm tích nước do trời mưa lâu ngày, chỉ có điều nước hồ trong veo. Mã Duyệt đi đến bên bờ hồ, ngồi xổm xuống đưa tay vào trong nước.
Đột nhiên sắc mặt Mã Duyệt có chút thay đổi, nói với Thanh Long: “Chờ ở đây, nếu nửa giờ sau không thấy tôi quay lại thì phải đi tìm… cha tôi ngay lập tức.”
Mã Duyệt biết sức lực của thức thần sẽ bị ảnh hưởng trong phạm vi kết giới của Mã gia lão trạch, cho nên hắn không có ý định gọi Thanh Long đi xuống với mình. Nói xong, hắn cởi áo khoác ném cho Thanh Long rồi nhún người nhảy vào giữa hồ.
Nước trong hồ rất lạnh, là cảm giác lạnh lẽo thấm vào tận xương tuỷ. Cho dù Mã Duyệt có sử dụng tị thuỷ chú để ngăn cản dòng nước xung quanh thì cũng không thể nào hoàn toàn chống lại cái cảm giác lạnh băng thấm vào trong cơ thể. Mã Duyệt biết nhất định sẽ phát hiện điều gì đó ở đây.
Qủa nhiên dưới đáy hồ có một ngôi nhà.
Cảnh tượng này rất kỳ quái, một ngôi nhà rơm đơn sơ đứng sừng sững giữa đáy hồ, Mã Duyệt biết nhất định xung quanh ngôi nhà này có kết giới, không thì đã sập từ lâu, Mã Duyệt bấm ngón tay niệm niệm, kết giới bên ngoài ngôi nhà vẫn không nhúc nhích, xem ra không có cách nào phá huỷ nó.
“Nếu đã tới, vậy mời vào nhà một chuyến.”
Âm thanh chạm thẳng vào màng tai Mã Duyệt, rung động khiến đôi tai vang lên ong ong. Mã Duyệt cũng không khách khí, đi thẳng vào trong nhà.
Hắn nhận ra âm thanh kia.
Dù không có cách phá huỷ kết giới, nhưng muốn đi vào cũng không có vấn đề gì, nhất là khi đã được sự cho phép của chủ nhà. Sau khi vào nhà quả thật không còn cảm giác được dòng nước xung quanh nữa, nhưng lại giống như tồn tại một luồng khí âm u lạnh lẽo.
Phá giải tị thuỷ chú trên người, Mã Duyệt đẩy cửa ra đi vào.
Trong nhà rất đơn giản, chỉ có chiếc giường làm bằng gỗ, một cái bàn và vài cái ghế.
Bên cạnh bàn có một người mặc trường sam xanh đang ngồi rót trà, Mã Duyệt cong khoé miệng cười một tiếng, cũng may sức chịu đựng của con tim hắn khá mạnh, bằng không bây giờ còn tưởng rằng mình đã xuyên qua.
Người này chính là Hạ Quân Hàng mà Mã Duyệt vẫn luôn tìm kiếm.
Hoặc nói, tên hiện tại của hắn ta là Hạ Quân Hàng.
“Cậu sớm biết tôi sẽ đến.” Mã Duyệt ngồi xuống hỏi.
“So với tôi đoán có nhanh hơn chút.” Hạ Quân Hàng đưa một chén nước, Mã Duyệt không nhận lấy, Hạ Quân Hàng cũng không nổi giận mà chỉ đặt trước mặt Mã Duyệt.
“Bây giờ là chân thân của cậu?” Mã Duyệt có hơi nghiêm túc nhìn người trước mắt.
“Cậu có thể xem thử.” Hạ Quân Hàng làm vẻ mặt không sao cả, tiếp tục uống trà.
“Thử như thế nào? Cậu muốn hồn phi phách tán hay là trọng nhập luân hồi?”
“Đáng tiếc, bây giờ tôi không muốn cả hai thứ đó.”
Mã Duyệt đứng lên nói: “Vậy cũng không phụ thuộc vào cậu.”
“Cậu muốn giết tôi.” Lời này của Hạ Quân Hàng không hề có chút nghi vấn.
“Trông cậu hình như không tin lắm?” Mã Duyệt âm thầm tích tụ linh lực vào tay phải.
“Cậu thật sự không muốn biết tôi định làm gì sao?”
Mã Duyệt hơi do dự, thành thật mà nói, không tò mò là không thể, nhưng cái tò mò này có đáng để cho mình bỏ qua cơ hội tiêu diệt ‘Hạ Quân Hàng’ này hay không?
Dường như biết được Mã Duyệt đang do dự, Hạ Quân Hàng mỉm cười: “Mã Duyệt, tôi dám cam đoan, chuyện tôi muốn làm không có ảnh hưởng xấu với cậu, ít nhất là cậu có thể gặp được người mà cậu muốn gặp nhất.”
Mã Duyệt ngẩn ra, vẻ mặt bình tĩnh lại rất nhanh: “Cậu biết tôi muốn gặp ai?”
Hạ Quân Hàng đến bên tai Mã Duyệt, nhẹ nhàng nói ra một cái tên.
Đầu óc Mã Duyệt nhất thời có chút rối loạn, luồng sáng tích tụ trên tay cũng theo đó mà không còn nữa.
Qua một lát sau, Mã Duyệt bình tĩnh lại: “Vì sao?”
“Hửm? Tôi nghĩ cậu có thể đoán được.” Hạ Quân Hàng thản nhiên nói.
“Tôi đoán không được và cũng không muốn đoán.”
“Mã gia mấy trăm năm qua, anh ta là người duy nhất có được sự thừa nhận của mười hai thức thần khi chỉ mới 10 tuổi, với tôi chỉ thế là đủ.” Hạ Quân Hàng ngồi xuống tiếp tục uống trà.
“Sau đó thì sao? Cậu đừng nói với tôi rằng, bày ra chuyện lớn như vậy chỉ để gặp anh ấy một lần.”
“Đương nhiên là không, nhưng tại sao tôi phải nói cho cậu biết?”
“Vậy thì cậu phải chết.”
“Cậu thật sự không muốn gặp anh ta? Qúa vô tình rồi.” Hạ Quân Hàng có chút đùa cợt nói.
“Tôi không muốn thấy cảnh cậu giật dây anh ấy.” Mã Duyệt bắt đầu bấm tay niệm chú.
Hạ Quân Hàng không hề lo lắng: “Nếu ngay cả tên của anh ta cũng không lay động được cậu, vậy người này thì sao.”
Hạ Quân Hàng vung tay, trong phòng xuất hiện một màn nước, phía trên là khuôn mặt của Hàn Khải và con bồ câu trắng trên vai cậu.
“Chỉ cần tôi chết, Lý Thư Doanh đang theo dõi Hàn Khải cho dù có hồn phi phách tán cũng sẽ giúp tôi giết chết Chu Tước và Hàn Khải, vậy cậu cũng cảm thấy không có vấn đề gì sao?”
Mã Duyệt buông tay.
Hạ Quân Hàng nở nụ cười: “Nếu đã bị cậu phát hiện ở đây, vậy tôi phải đổi sang chỗ khác, hãy nhớ, lần sau không được rời khỏi người cần bảo vệ dù chỉ một bước. Chờ đến lúc cậu tìm được tôi lần nữa, e rằng không phải cậu chết thì là tôi vong.”
Ngay lúc Hạ Quân Hàng quay lưng về phía Mã Duyệt, Mã Duyệt ra tay thật nhanh.
Hạ Quân Hàng ngay cả đề phòng cũng không kịp, phun ra một ngụm máu.
“Cậu… không sợ…” Hạ Quân Hàng đỡ cửa xoay người nhìn Mã Duyệt.
“Sợ chứ, tôi sợ muốn chết. Lúc nãy tự cậu nói nếu cậu chết, Lý Thư Doanh sẽ ra tay nên tôi đoán nhất định cậu đã thi triển chú thuật với cô ta, khiến cho cô ta cảm giác được cái chết của cậu, dù sao ở khoảng cách xa như vậy cũng không thể nào truyền âm, vậy thì, tôi không khiến cậu chết không phải tốt hơn sao, bởi vì không đánh cậu một trận thì cơn giận trong lòng tôi thật sự khó mà tiêu hoá được.”
“Ha ha ha” Hạ Quân Hàng không nổi giận mà bật cười, “Thú vị, cậu rất thú vị, tôi có chút tiếc nuối khi phải làm kẻ thù với cậu.”
“Cảm ơn, cậu quá khen.” Mã Duyệt âm thầm nghĩ, định giữ Hạ Quân Hàng lại.
Hạ Quân Hàng cười một tiếng, hai tay chấp thành chữ thập trước người, niệm một câu, cơ thể của hắn lập tức hoà quyện vào trong nước, cuối cùng biến mất. Kết giới quanh nhà cũng bị huỷ theo sự biến mất của Hạ Quân Hàng, ngôi nhà bị nước cuốn trôi chỉ trong nháy mắt.
“Chết tiệt, rốt cuộc tên này có lai lịch gì.”
Câu chú ngữ đó, Mã Duyệt ngay cả nghe cũng chưa từng nghe thấy, đừng nói đến chuyện nhìn tận mắt.
Hắn không thể không thừa nhận, Hạ Quân Hàng đã thủ hạ lưu tình, bằng không mình có mấy cái mạng cũng không đủ để chết, huống chi là đả thương hắn ta.
Nhưng vì sao hắn ta lại thủ hạ lưu tình?
Mã Duyệt vật vã lên bờ, nhìn cả người mình ướt đẫm, có chút tự giễu chính mình, nếu là người kia, vậy cũng sẽ chật vật giống như mình sao?
Cảm giác như vậy rất không tốt, Mã Duyệt rất không thích loại cảm giác không mạnh mẽ như vậy.
Sống bên ngoài vài năm, Mã Duyệt cũng giúp người khác xử lý một vài chuyện kỳ quái, nhưng đa số toàn gọi thức thần của Mã gia ra để tiêu diệt mấy con quỷ nhỏ, chưa từng đụng phải một kẻ địch nặng kí như thế này.
Chung quy là do mình vẫn chưa đủ mạnh.
Trở lại Mã gia đại trạch, Mã Duyệt đơn giản kể lại câu chuyện từ đầu đến đuôi với chú Nguyên, chì có điều không nhắc tới tên của người đó.
“Chú Nguyên, ngày mai con phải đi.” Mã Duyệt vừa thu dọn hành lý vừa nói.
“Sao không ở thêm vài ngày, cha con…”
“Chú Nguyên, con ở lại đây cũng chỉ làm ông ấy khó chịu thôi.” Mã Duyệt thờ ơ.
“Con… uầy… quên đi, chú Nguyên không ép con, nhưng mà, theo tình theo lễ thì con phải đến nói với cha con một tiếng.”
“Vậy… được rồi.” Mã Duyệt có hơi do dự, đứng lên ra khỏi cửa.
Chỉ để lại Mã Nguyên ở trong phòng khe khẽ thở dài.
Dù đã nhiều năm chưa về, nhưng Mã Duyệt vẫn có thể biết được bây giờ Mã Thần nhất định đang ở trong phòng sách.
Khẽ gõ cửa, Mã Duyệt nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh “Mời vào”, đẩy cửa vào phòng sách.
Cách bày trí vẫn như mười năm trước, không hề thay đổi, có khác đi cũng chỉ có kệ sách đã được thay đổi.
“Có chuyện gì không?” Thấy con trai vào, dù có chút vui vẻ, nhưng Mã Thần vẫn không thể hiện ra ngoài.
“À, ngày mai con phải đi, đến để thông báo một tiếng với ngài.” Mã Duyệt nói.
“Nhanh như vậy…”
“Vâng, con còn có một số việc phải hoàn thành.”
“Ừ, cha biết.” Mã Thần tiếp tục vùi đầu đọc sách, không muốn để cho con trai phát hiện sự mất mát trong đáy mắt mình.
“Cha…” Mã Duyệt do dự, vẫn mở miệng kêu một tiếng: “Quyển bí pháp Mã gia lúc trước ngài đưa cho con, bây giờ con muốn lấy lại, có trễ hay không?”
Mã Thần hơi ngạc nhiên, run rẩy nói: “Con nói con đồng ý học tập chú ngữ được ghi lại trong bí pháp?”
“Vâng, con muốn xem thử một chút.”
“Được, được, cha lập tức đưa cho con.”
Đó là một quyển sách vốn đã ngả vàng, tuy không biết các lão tổ tông đã sao in bao nhiêu lần, nhưng lúc Mã Thần cầm ra vẫn cẩn thận giống như thờ phụng thần linh.
“Duyệt, cho con, nếu như có gì không hiểu, có thể đến hỏi cha và… chú Nguyên bất cứ lúc nào đều được.” Với đứa con trai này, Mã Thần không phải là không nhớ nhung, nhưng nhiều chuyện đã qua, khiến ông cảm thấy có chút không thể kéo gương mặt này xuống. Hôm nay con trai chủ động trở về, còn muốn học bí pháp, điều đó đã nói lên rằng, nó sẽ không đẩy món tài sản này đến nơi xa lạ, sẽ không biến Mã Thần ông thành người xa lạ nữa.
Mã Thần cũng rất hối hận, một câu tức giận của năm đó lại khiến mình suýt chút nữa đã mất đứa con trai này.
“Vâng, con biết rồi, cha, nhớ giữ gìn sức khoẻ.”
“Vì sao đột nhiên lại muốn tu luyện bí pháp?” Mã Thần vẫn không nhịn được, hỏi ra câu hỏi lớn nhất trong lòng, ông cho rằng con trai mình không phải là người dễ nhân nhượng.
“Bởi vì… con cũng có người mà con muốn bảo vệ.”
Mã Duyệt bước nhanh ra khỏi phòng sách, đúng vậy, hắn muốn bảo vệ Hàn Khải, không phải vì tiền, mà là để được nhìn thấy nụ cười của cậu, được nghe cậu nói câu ‘cậu đã về’, hoặc là chỉ vì được ngắm dáng vẻ bận rộn trong bếp của cậu…
Nhớ nhung, vào giờ khắc này, bắt đầu trở nên rõ ràng…
.Hết chương 11.
Thanh Long khẽ niệm hai câu trong miệng, ngay lập tức nó và Mã Duyệt bị một luồng sáng vây quanh, luồng sáng chậm rãi bay lên cao, một phút sau trở nên trong suốt, người bên trong có thể nhìn mọi cảnh vật bên ngoài, nhưng người bên ngoài lại không thể nhìn thấy được người bên trong, ngay cả cái vòng trong suốt bên ngoài cũng không thấy được.
Thanh Long chỉ có thể thay đổi vị trí theo yêu cầu của Mã Duyệt, nó cũng là một trong mười hai thức thần, không thể nào điều tra hành tung của những người trong kết giới Mã gia, đây là quy định do lão tổ tông lưu truyền lại, vì trong phạm vi nhà mình phải giữ chút việc riêng tư.
Ngày đầu tiên và ngày thứ hai, lúc về đến nhà Mã Duyệt rất mệt mỏi. Tuy đã sớm đoán được là sẽ không thu hoạch được gì, nhưng đến lúc thật sự đối mặt với loại bất lực này, vẫn chưa thích ứng cho lắm.
Mã Nguyên có hơi đau lòng nhìn Mã Duyệt, nói: “Ngày mai con nghỉ ngơi một chút, để chú đi.”
“Không cần đâu chú Nguyên,” Mã Duyệt nằm trên giường, dùng mu bàn tay che mắt lại: “Chuyện này với con cũng là một hình thức tu luyện.”
Mã Nguyên không lên tiếng khuyên can nữa, ông hiểu tính cách của thằng bé này, một khi đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể thay đổi được, giống như việc quay về Mã gia chỉ vì bảo vệ Hàn Khải, nếu như nó sẵn sàng không nhớ không tiếc rời khỏi Mã gia…
Sang ngày thứ ba, thời gian lục soát bắt đầu sớm hơn, Mã Duyệt và Thanh Long đến nơi sâu hơn ở phía sau núi.
“Chỗ này… thật quen thuộc.” Mã Duyệt khẽ nói.
Không lâu trước đây, có một người dẫn mình đi vào rừng cây này mỗi khi mình tu luyện mệt mỏi.
“Chỗ đó có cái hồ.” Mã Duyệt chỉ tay, Thanh Long dựa theo hướng hắn chỉ, điều chỉnh cho luồng sáng đi xuống bên bờ hồ trong rừng cây.
Diện tích hồ không lớn, nhìn kĩ lại thấy giống như một cái đầm tích nước do trời mưa lâu ngày, chỉ có điều nước hồ trong veo. Mã Duyệt đi đến bên bờ hồ, ngồi xổm xuống đưa tay vào trong nước.
Đột nhiên sắc mặt Mã Duyệt có chút thay đổi, nói với Thanh Long: “Chờ ở đây, nếu nửa giờ sau không thấy tôi quay lại thì phải đi tìm… cha tôi ngay lập tức.”
Mã Duyệt biết sức lực của thức thần sẽ bị ảnh hưởng trong phạm vi kết giới của Mã gia lão trạch, cho nên hắn không có ý định gọi Thanh Long đi xuống với mình. Nói xong, hắn cởi áo khoác ném cho Thanh Long rồi nhún người nhảy vào giữa hồ.
Nước trong hồ rất lạnh, là cảm giác lạnh lẽo thấm vào tận xương tuỷ. Cho dù Mã Duyệt có sử dụng tị thuỷ chú để ngăn cản dòng nước xung quanh thì cũng không thể nào hoàn toàn chống lại cái cảm giác lạnh băng thấm vào trong cơ thể. Mã Duyệt biết nhất định sẽ phát hiện điều gì đó ở đây.
Qủa nhiên dưới đáy hồ có một ngôi nhà.
Cảnh tượng này rất kỳ quái, một ngôi nhà rơm đơn sơ đứng sừng sững giữa đáy hồ, Mã Duyệt biết nhất định xung quanh ngôi nhà này có kết giới, không thì đã sập từ lâu, Mã Duyệt bấm ngón tay niệm niệm, kết giới bên ngoài ngôi nhà vẫn không nhúc nhích, xem ra không có cách nào phá huỷ nó.
“Nếu đã tới, vậy mời vào nhà một chuyến.”
Âm thanh chạm thẳng vào màng tai Mã Duyệt, rung động khiến đôi tai vang lên ong ong. Mã Duyệt cũng không khách khí, đi thẳng vào trong nhà.
Hắn nhận ra âm thanh kia.
Dù không có cách phá huỷ kết giới, nhưng muốn đi vào cũng không có vấn đề gì, nhất là khi đã được sự cho phép của chủ nhà. Sau khi vào nhà quả thật không còn cảm giác được dòng nước xung quanh nữa, nhưng lại giống như tồn tại một luồng khí âm u lạnh lẽo.
Phá giải tị thuỷ chú trên người, Mã Duyệt đẩy cửa ra đi vào.
Trong nhà rất đơn giản, chỉ có chiếc giường làm bằng gỗ, một cái bàn và vài cái ghế.
Bên cạnh bàn có một người mặc trường sam xanh đang ngồi rót trà, Mã Duyệt cong khoé miệng cười một tiếng, cũng may sức chịu đựng của con tim hắn khá mạnh, bằng không bây giờ còn tưởng rằng mình đã xuyên qua.
Người này chính là Hạ Quân Hàng mà Mã Duyệt vẫn luôn tìm kiếm.
Hoặc nói, tên hiện tại của hắn ta là Hạ Quân Hàng.
“Cậu sớm biết tôi sẽ đến.” Mã Duyệt ngồi xuống hỏi.
“So với tôi đoán có nhanh hơn chút.” Hạ Quân Hàng đưa một chén nước, Mã Duyệt không nhận lấy, Hạ Quân Hàng cũng không nổi giận mà chỉ đặt trước mặt Mã Duyệt.
“Bây giờ là chân thân của cậu?” Mã Duyệt có hơi nghiêm túc nhìn người trước mắt.
“Cậu có thể xem thử.” Hạ Quân Hàng làm vẻ mặt không sao cả, tiếp tục uống trà.
“Thử như thế nào? Cậu muốn hồn phi phách tán hay là trọng nhập luân hồi?”
“Đáng tiếc, bây giờ tôi không muốn cả hai thứ đó.”
Mã Duyệt đứng lên nói: “Vậy cũng không phụ thuộc vào cậu.”
“Cậu muốn giết tôi.” Lời này của Hạ Quân Hàng không hề có chút nghi vấn.
“Trông cậu hình như không tin lắm?” Mã Duyệt âm thầm tích tụ linh lực vào tay phải.
“Cậu thật sự không muốn biết tôi định làm gì sao?”
Mã Duyệt hơi do dự, thành thật mà nói, không tò mò là không thể, nhưng cái tò mò này có đáng để cho mình bỏ qua cơ hội tiêu diệt ‘Hạ Quân Hàng’ này hay không?
Dường như biết được Mã Duyệt đang do dự, Hạ Quân Hàng mỉm cười: “Mã Duyệt, tôi dám cam đoan, chuyện tôi muốn làm không có ảnh hưởng xấu với cậu, ít nhất là cậu có thể gặp được người mà cậu muốn gặp nhất.”
Mã Duyệt ngẩn ra, vẻ mặt bình tĩnh lại rất nhanh: “Cậu biết tôi muốn gặp ai?”
Hạ Quân Hàng đến bên tai Mã Duyệt, nhẹ nhàng nói ra một cái tên.
Đầu óc Mã Duyệt nhất thời có chút rối loạn, luồng sáng tích tụ trên tay cũng theo đó mà không còn nữa.
Qua một lát sau, Mã Duyệt bình tĩnh lại: “Vì sao?”
“Hửm? Tôi nghĩ cậu có thể đoán được.” Hạ Quân Hàng thản nhiên nói.
“Tôi đoán không được và cũng không muốn đoán.”
“Mã gia mấy trăm năm qua, anh ta là người duy nhất có được sự thừa nhận của mười hai thức thần khi chỉ mới 10 tuổi, với tôi chỉ thế là đủ.” Hạ Quân Hàng ngồi xuống tiếp tục uống trà.
“Sau đó thì sao? Cậu đừng nói với tôi rằng, bày ra chuyện lớn như vậy chỉ để gặp anh ấy một lần.”
“Đương nhiên là không, nhưng tại sao tôi phải nói cho cậu biết?”
“Vậy thì cậu phải chết.”
“Cậu thật sự không muốn gặp anh ta? Qúa vô tình rồi.” Hạ Quân Hàng có chút đùa cợt nói.
“Tôi không muốn thấy cảnh cậu giật dây anh ấy.” Mã Duyệt bắt đầu bấm tay niệm chú.
Hạ Quân Hàng không hề lo lắng: “Nếu ngay cả tên của anh ta cũng không lay động được cậu, vậy người này thì sao.”
Hạ Quân Hàng vung tay, trong phòng xuất hiện một màn nước, phía trên là khuôn mặt của Hàn Khải và con bồ câu trắng trên vai cậu.
“Chỉ cần tôi chết, Lý Thư Doanh đang theo dõi Hàn Khải cho dù có hồn phi phách tán cũng sẽ giúp tôi giết chết Chu Tước và Hàn Khải, vậy cậu cũng cảm thấy không có vấn đề gì sao?”
Mã Duyệt buông tay.
Hạ Quân Hàng nở nụ cười: “Nếu đã bị cậu phát hiện ở đây, vậy tôi phải đổi sang chỗ khác, hãy nhớ, lần sau không được rời khỏi người cần bảo vệ dù chỉ một bước. Chờ đến lúc cậu tìm được tôi lần nữa, e rằng không phải cậu chết thì là tôi vong.”
Ngay lúc Hạ Quân Hàng quay lưng về phía Mã Duyệt, Mã Duyệt ra tay thật nhanh.
Hạ Quân Hàng ngay cả đề phòng cũng không kịp, phun ra một ngụm máu.
“Cậu… không sợ…” Hạ Quân Hàng đỡ cửa xoay người nhìn Mã Duyệt.
“Sợ chứ, tôi sợ muốn chết. Lúc nãy tự cậu nói nếu cậu chết, Lý Thư Doanh sẽ ra tay nên tôi đoán nhất định cậu đã thi triển chú thuật với cô ta, khiến cho cô ta cảm giác được cái chết của cậu, dù sao ở khoảng cách xa như vậy cũng không thể nào truyền âm, vậy thì, tôi không khiến cậu chết không phải tốt hơn sao, bởi vì không đánh cậu một trận thì cơn giận trong lòng tôi thật sự khó mà tiêu hoá được.”
“Ha ha ha” Hạ Quân Hàng không nổi giận mà bật cười, “Thú vị, cậu rất thú vị, tôi có chút tiếc nuối khi phải làm kẻ thù với cậu.”
“Cảm ơn, cậu quá khen.” Mã Duyệt âm thầm nghĩ, định giữ Hạ Quân Hàng lại.
Hạ Quân Hàng cười một tiếng, hai tay chấp thành chữ thập trước người, niệm một câu, cơ thể của hắn lập tức hoà quyện vào trong nước, cuối cùng biến mất. Kết giới quanh nhà cũng bị huỷ theo sự biến mất của Hạ Quân Hàng, ngôi nhà bị nước cuốn trôi chỉ trong nháy mắt.
“Chết tiệt, rốt cuộc tên này có lai lịch gì.”
Câu chú ngữ đó, Mã Duyệt ngay cả nghe cũng chưa từng nghe thấy, đừng nói đến chuyện nhìn tận mắt.
Hắn không thể không thừa nhận, Hạ Quân Hàng đã thủ hạ lưu tình, bằng không mình có mấy cái mạng cũng không đủ để chết, huống chi là đả thương hắn ta.
Nhưng vì sao hắn ta lại thủ hạ lưu tình?
Mã Duyệt vật vã lên bờ, nhìn cả người mình ướt đẫm, có chút tự giễu chính mình, nếu là người kia, vậy cũng sẽ chật vật giống như mình sao?
Cảm giác như vậy rất không tốt, Mã Duyệt rất không thích loại cảm giác không mạnh mẽ như vậy.
Sống bên ngoài vài năm, Mã Duyệt cũng giúp người khác xử lý một vài chuyện kỳ quái, nhưng đa số toàn gọi thức thần của Mã gia ra để tiêu diệt mấy con quỷ nhỏ, chưa từng đụng phải một kẻ địch nặng kí như thế này.
Chung quy là do mình vẫn chưa đủ mạnh.
Trở lại Mã gia đại trạch, Mã Duyệt đơn giản kể lại câu chuyện từ đầu đến đuôi với chú Nguyên, chì có điều không nhắc tới tên của người đó.
“Chú Nguyên, ngày mai con phải đi.” Mã Duyệt vừa thu dọn hành lý vừa nói.
“Sao không ở thêm vài ngày, cha con…”
“Chú Nguyên, con ở lại đây cũng chỉ làm ông ấy khó chịu thôi.” Mã Duyệt thờ ơ.
“Con… uầy… quên đi, chú Nguyên không ép con, nhưng mà, theo tình theo lễ thì con phải đến nói với cha con một tiếng.”
“Vậy… được rồi.” Mã Duyệt có hơi do dự, đứng lên ra khỏi cửa.
Chỉ để lại Mã Nguyên ở trong phòng khe khẽ thở dài.
Dù đã nhiều năm chưa về, nhưng Mã Duyệt vẫn có thể biết được bây giờ Mã Thần nhất định đang ở trong phòng sách.
Khẽ gõ cửa, Mã Duyệt nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh “Mời vào”, đẩy cửa vào phòng sách.
Cách bày trí vẫn như mười năm trước, không hề thay đổi, có khác đi cũng chỉ có kệ sách đã được thay đổi.
“Có chuyện gì không?” Thấy con trai vào, dù có chút vui vẻ, nhưng Mã Thần vẫn không thể hiện ra ngoài.
“À, ngày mai con phải đi, đến để thông báo một tiếng với ngài.” Mã Duyệt nói.
“Nhanh như vậy…”
“Vâng, con còn có một số việc phải hoàn thành.”
“Ừ, cha biết.” Mã Thần tiếp tục vùi đầu đọc sách, không muốn để cho con trai phát hiện sự mất mát trong đáy mắt mình.
“Cha…” Mã Duyệt do dự, vẫn mở miệng kêu một tiếng: “Quyển bí pháp Mã gia lúc trước ngài đưa cho con, bây giờ con muốn lấy lại, có trễ hay không?”
Mã Thần hơi ngạc nhiên, run rẩy nói: “Con nói con đồng ý học tập chú ngữ được ghi lại trong bí pháp?”
“Vâng, con muốn xem thử một chút.”
“Được, được, cha lập tức đưa cho con.”
Đó là một quyển sách vốn đã ngả vàng, tuy không biết các lão tổ tông đã sao in bao nhiêu lần, nhưng lúc Mã Thần cầm ra vẫn cẩn thận giống như thờ phụng thần linh.
“Duyệt, cho con, nếu như có gì không hiểu, có thể đến hỏi cha và… chú Nguyên bất cứ lúc nào đều được.” Với đứa con trai này, Mã Thần không phải là không nhớ nhung, nhưng nhiều chuyện đã qua, khiến ông cảm thấy có chút không thể kéo gương mặt này xuống. Hôm nay con trai chủ động trở về, còn muốn học bí pháp, điều đó đã nói lên rằng, nó sẽ không đẩy món tài sản này đến nơi xa lạ, sẽ không biến Mã Thần ông thành người xa lạ nữa.
Mã Thần cũng rất hối hận, một câu tức giận của năm đó lại khiến mình suýt chút nữa đã mất đứa con trai này.
“Vâng, con biết rồi, cha, nhớ giữ gìn sức khoẻ.”
“Vì sao đột nhiên lại muốn tu luyện bí pháp?” Mã Thần vẫn không nhịn được, hỏi ra câu hỏi lớn nhất trong lòng, ông cho rằng con trai mình không phải là người dễ nhân nhượng.
“Bởi vì… con cũng có người mà con muốn bảo vệ.”
Mã Duyệt bước nhanh ra khỏi phòng sách, đúng vậy, hắn muốn bảo vệ Hàn Khải, không phải vì tiền, mà là để được nhìn thấy nụ cười của cậu, được nghe cậu nói câu ‘cậu đã về’, hoặc là chỉ vì được ngắm dáng vẻ bận rộn trong bếp của cậu…
Nhớ nhung, vào giờ khắc này, bắt đầu trở nên rõ ràng…
.Hết chương 11.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook