Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu: Lên Nhầm Kiệu Hoa
-
Chương 537: Kết cục 23
“Lão gia, tỷ tỷ đã đi nhiều năm như vậy, người cũng đừng có nhớ nữa. Nếu tỷ
tỷ trên trời có linh, nhìn thấy lão gia vì tỷ tỷ mà như vậy, trong lòng
của nàng cũng sẽ bất an. . . .”
Cúc Văn gục đầu xuống, trong mắt sáng trong suốt, thiếu chút nữa liền rơi lệ.
Cũng không biết chuyện kia làm thế nào, Mặc Sát môn đã tiếp nhận, hẳn là sẽ không thất thủ?
Nhìn bộ dạng vô tình này của Liễu Tương, Cúc Văn biết, nếu một khi chuyện kia công bố ra, Liễu Tương tuyệt đối sẽ không buông tha mình, tuyệt đối sẽ không.
Bất an nhìn ánh mắt đánh giá mình của Liễu Tương, hay là hắn cũng bắt đầu hoài nghi?
Đêm nay sắc trời cũng không tốt, lúc ra cửa, bên ngoài đã nổi mưa bụi, mà tiếng sấm ẩn ẩn, làm cho người ta nghe xong tâm phiền ý loạn.
“Tiểu Hạ, bên kia cũng không nói thời gian sao? Ngày mai ngươi lại đi thúc giục xem. . . .”
Tiểu Hạ vội vàng lên tiếng trả lời, Cúc Văn khoát tay, ý bảo tiểu Hạ đi ra ngoài.
Trời mưa rồi, vốn muốn ngẫm kỹ lại chuyện hôm nay, nhưng ai biết vừa mới ngồi xuống, một trận ủ rũ đánh úp lại, Cúc Văn chỉ cảm thấy rất là buồn ngủ.
Nhắm mắt lại, liền gục xuống bàn, cả người dĩ nhiên đã ngủ.
Mơ mơ màng màng, nghe được tiếng sấm cuồn cuộn, tia chớp chói mắt, nàng cảm thấy trên người hơi lạnh, muốn kéo kéo chăn, nhưng làm sao cũng không tìm thấy chăn ở nơi nào. . . .
Đòi mạng rồi, đây là có chuyện gì?
Cúc Văn nhíu mày, sau một lúc lâu, không vui mở mắt ra, mới nhớ tới nàng lại chưa lên giường, chỉ ghé vào trên bàn đang ngủ.
Có thể là quá mệt mỏi, làm sao có thể. . . . . .
Xoa xoa cánh tay đau nhức muốn lên giường ngủ, quay đầu, theo tia chớp ẩn ẩn kia, chỉ thấy một nữ tử áo trắng ngồi ở trên giường của nàng. . .
Nữ tử không nhìn về phía nàng, quần áo tuyết trắng, trắng mờ mịt, trắng thoát tục. . . . . .
Hình mặt bên, nhẹ nhàng thoát tục, thật quen thuộc. . . . . .
Phải . . . . .
Không biết. . . . . .
Không phải là nàng!
Nàng đã chết, đã chết hơn mười năm rồi, tại sao có thể là nàng?
Như Yên, ngươi đã chết lâu như vậy, vì sao không thể buông tha tướng công, buông tha ta?
Cúc Văn gục đầu xuống, trong mắt sáng trong suốt, thiếu chút nữa liền rơi lệ.
Cũng không biết chuyện kia làm thế nào, Mặc Sát môn đã tiếp nhận, hẳn là sẽ không thất thủ?
Nhìn bộ dạng vô tình này của Liễu Tương, Cúc Văn biết, nếu một khi chuyện kia công bố ra, Liễu Tương tuyệt đối sẽ không buông tha mình, tuyệt đối sẽ không.
Bất an nhìn ánh mắt đánh giá mình của Liễu Tương, hay là hắn cũng bắt đầu hoài nghi?
Đêm nay sắc trời cũng không tốt, lúc ra cửa, bên ngoài đã nổi mưa bụi, mà tiếng sấm ẩn ẩn, làm cho người ta nghe xong tâm phiền ý loạn.
“Tiểu Hạ, bên kia cũng không nói thời gian sao? Ngày mai ngươi lại đi thúc giục xem. . . .”
Tiểu Hạ vội vàng lên tiếng trả lời, Cúc Văn khoát tay, ý bảo tiểu Hạ đi ra ngoài.
Trời mưa rồi, vốn muốn ngẫm kỹ lại chuyện hôm nay, nhưng ai biết vừa mới ngồi xuống, một trận ủ rũ đánh úp lại, Cúc Văn chỉ cảm thấy rất là buồn ngủ.
Nhắm mắt lại, liền gục xuống bàn, cả người dĩ nhiên đã ngủ.
Mơ mơ màng màng, nghe được tiếng sấm cuồn cuộn, tia chớp chói mắt, nàng cảm thấy trên người hơi lạnh, muốn kéo kéo chăn, nhưng làm sao cũng không tìm thấy chăn ở nơi nào. . . .
Đòi mạng rồi, đây là có chuyện gì?
Cúc Văn nhíu mày, sau một lúc lâu, không vui mở mắt ra, mới nhớ tới nàng lại chưa lên giường, chỉ ghé vào trên bàn đang ngủ.
Có thể là quá mệt mỏi, làm sao có thể. . . . . .
Xoa xoa cánh tay đau nhức muốn lên giường ngủ, quay đầu, theo tia chớp ẩn ẩn kia, chỉ thấy một nữ tử áo trắng ngồi ở trên giường của nàng. . .
Nữ tử không nhìn về phía nàng, quần áo tuyết trắng, trắng mờ mịt, trắng thoát tục. . . . . .
Hình mặt bên, nhẹ nhàng thoát tục, thật quen thuộc. . . . . .
Phải . . . . .
Không biết. . . . . .
Không phải là nàng!
Nàng đã chết, đã chết hơn mười năm rồi, tại sao có thể là nàng?
Như Yên, ngươi đã chết lâu như vậy, vì sao không thể buông tha tướng công, buông tha ta?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook