Hai mươi năm, thật dài, cũng thật xa. . . . . .

Chẳng lẽ, mặc dù nàng mang theo mặt nạ, hắn cũng có thể thấy mạng cách của nàng sao?

“Mân, đứa nhỏ của thái tử và Hạo Nguyệt, là vô tội, sự kiện kia trách ta. Ta muốn gặp Ngũ hoàng tử một lần, có thể chứ?”

Độc dược thiên hạ, tất nhiên cũng có thuốc giải. Độc dược là Ngũ hoàng tử, trên tay của hắn, hẳn là cũng có thuốc giải mới đúng.

“Ngày khác đi, ta cùng ngươi đi!”

Tàn Nguyệt, ngươi luôn thiện lương như vậy, mặc dù người kia thương tổn ngươi, ngươi cũng thiện lương tha thứ bọn họ.

Nhiều phúc lớn, nói phải là Tàn Nguyệt!

Đêm, im ắng buông xuống, phủ tướng quân chuẩn bị tiệc tối phong phú, mà Tàn Nguyệt và Địch Mân, đó là chủ nhân trên tiệc tối.

Sớm thu thập xong, lại khó có thể che lại băng bó trên đầu. Tàn Nguyệt vẻ mặt đau khổ, như vậy đi ra ngoài gặp người, cảm giác vô cùng. . . . . .

“Nguyệt Nhi, đây là ngươi vì cứu ta mà lưu lại, không hề khó coi. . . . . .”

Địch Mân từ phía sau ôm Tàn Nguyệt, nhìn gương mặt lớn cỡ bàn tay, Địch Mân làm cái mặt quỷ thở dài:

“Đều do vi phu, lại không có chăm sóc nương tử cho tốt. . . .”

Nhìn bộ dạng hắn đùa giỡn bảo bối, Tàn Nguyệt phì cười một tiếng :

“Ta ăn cũng không ít, nhưng trên người không có thịt. . . . . .”

“Hi, ăn không ít sao? Nương tử, về sau vi phu muốn đích thân giám sát nương tử —— tuyệt đối, nhất định, mỗi thời mỗi khắc đều nghiêm túc giám sát. . . . . .”

Địch Mân nghiêm trang nhìn Tàn Nguyệt, bộ dạng nghiêm túc làm cho Tàn Nguyệt nhịn không được cười ha hả:

“Ngươi. . . . . . Địch Mân, không nghĩ tới ngươi cũng như vậy . . . . . .”

“Tốt, nương tử, cũng dám giễu cợt tướng công của ngươi? Xem buổi tối vi phu trừng phạt ngươi như thế nào. . .”

Oanh một tiếng, Tàn Nguyệt chỉ cảm thấy hai gò má như cháy nóng lên, Địch Mân này, sao vào lúc này, còn có thể không đứng đắn như vậy?

Hai mắt hắn giống như lửa nhìn chính mình, Tàn Nguyệt gục đầu xuống, không dám nhìn con ngươi điện lực mười phần của Địch Mân, cũng may mắn, Địch lão phu nhân và Hàn phi nương nương cùng nhau lại đây kêu người.

“Nương. . . . . .”

Tàn Nguyệt đỏ mặt, bối rối đứng lên, Địch lão phu nhân cười nói:

“Nguyệt Nhi, có phải Mân nhi khi dễ ngươi hay không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương